Đại Thừa Kỳ Mới Có Hệ Thống Nghịch Tập
-
Chương 76
Sức mạnh công đức có rất nhiều diệu dụng, có thể tăng lên cảnh giới, tránh tâm ma, cảm ngộ Thiên Đạo, che giấu Thiên Cơ vv… là sức mạnh huyền diệu trước phần lớn tu sĩ theo đuổi. Thang trời thành tiên biến mất chín ngàn năm, sức mạnh công đức cũng chín ngàn năm chưa xuất hiện lại ở Cửu Châu. Dù mọi người làm ra bao nhiêu hành động vĩ đại phúc trạch thương sinh cũng không có một chút sức mạnh công đức xuất hiện. Dần dà, các tu sĩ quên tồn tại của sức mạnh công đức.
Thế lực lưu giữ sức mạnh công đức nhiều nhất là Hoàng triều Mộng Giang, ngang tàng đến có thể dùng Công Đức Kim Chuyên xây tòa nhà vàng cho Hồng Trần Tiên tử. Nhưng đây là hành động hồ đồ của Mộng Giang Hoàng, đợi hắn tỉnh táo lại, vội vàng thu hồi Kim Chuyên, trân trọng cẩn thận giữ ở trong quốc khố.
Tổ huấn nói nếu không phải chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong quốc gia, nhất định không được sử dụng những Công Đức Kim Chuyên đó.
Nên sức mạnh công đức ít ỏi, nay đã không còn mấy tu sĩ nhận ra được sức mạnh công đức. Dù là lão già Hóa Thần kỳ cũng cho rằng sức mạnh này là bắt nguồn từ sức mạnh Thần Tàng trong bản thân mà không phải công đức trời giáng gì.
Đạo tông giải thích về việc này là tất cả sức mạnh công đức đã bị chặn lại ở Tiên giới, không giáng xuống được, giờ xem ra hoàn toàn không phải vậy!
Là điều kiện giáng sức mạnh công đức xuống thay đổi!
Giết người là có thể nhận được công đức!
Không, không đúng. Mình giết người không ít, vừa rồi còn giết Long Tam Thủy, nhưng không thấy chút xíu sức mạnh công đức nào, chắc còn có điều kiện gì mới đúng.
“Là gì, là nhất định phải gia nhập Thần Tàng giáo này, hay phải qua nghi thức gì đó, hay phải tín ngưỡng Thần Tàng Tôn giả không biết từ đâu ra đó?” Giang Ly suy tư, hỏi lão giả.
Lão giả vừa mở miệng, còn chưa nói gì cơ thể nháy mắt trương phình thành cái bóng tròn có vẻ sẽ nổ tung bất cứ lúc nào. Giang Ly tay mắt lanh lẹ, nhốt cơ thể lão giả lại, ngăn lão nổ tung. Nhưng chỉ có thể làm được như thế, không thể làm lão trở lại nguyên dạng, chỉ có thể giữ nguyên hình tròn.
Hơn nữa nếu hắn gỡ cấm chế, lão giả vẫn sẽ nổ tung.
“... Chú thuật thất truyền?” Giang Ly từng thấy miêu tả về chú thuật, chỉ cần nghĩ hoặc nói ra thứ gì đó là sẽ bị trừng phạt, ví dụ như tự bạo trước mắt.
Chín ngàn năm trôi qua, Cửu Châu không ngừng phát triển, có tân truyền thừa xuất hiện, đương nhiên cũng có truyền thừa cũ biến mất, chú thuật chính là một trong số đó. Có người nói kẻ tu luyện chú thuật bản thân cũng bị nguyền rủa, là mệnh cách thiên sát cô tinh nên chú thuật truyền thừa luôn là đơn truyền, biến mất cũng bình thường.
“Các ngươi không được nói chuyện này ra ngoài, cũng không được can thiệp vào!” Giang Ly nghiêm túc dặn Tần Loạn ba người, hắn biết rõ tính cả ba, sẽ không nói lung tung, nhưng vẫn không nhịn được dặn dò.
Chuyện này liên quan quá lớn.
Giang Ly mang theo lão giả hình cầu phá không rời đi.
“Bạch Hoành Đồ, tới xem thử có giải trừ được thứ này không.” Giang Ly bay đến Đạo tông, gọi Bạch Hoành Đồ đang tu luyện ra, Trường Tồn Tiên Ông và m Dương Thiên Ấn nghe được tiếng Giang Ly, biết có chuyện xảy ra cũng xuất hiện bên cạnh Giang Ly.
“Giải cái gì, giải cấm chế? Giải thì lão tự bạo mất.” Bạch Hoành Đồ tkhông hiểu làm sao, đột nhiên gọi mình ra làm gì.
“... Ngươi không biết chú thuật?”
“Không.” Bạch Hoành Đồ thẳng thắn: "Chỉ thấy miêu tả về chú thuật, đâu thể kết luận cái này, cái này gọi là cẩn thận.”
“Đây quả thật là chú thuật, hơn nữa là Lục Hợp Tọa Luyện chú điều kiện cực kỳ khắc khe, chú thuật Cửu Châu đã thất truyề , ngươi tìm được người này từ đâu?” Trường Tồn Tiên Ông kiến thức rộng rãi, nhận ra lão giả bị hạ chú thuật.
“Có thể giải được không?”
Trường Tồn Tiên Ông lắc đầu: “Chú thuật bình thường ta có thể giải, nhưng điều kiện hạ chú Lục Hợp Tọa Luyện chú khắc nghiệt, trừ người hạ chú, không ai có thể giải.”
“Cần điều kiện gì mới hạ chú được?”
“Một là đối phương phải hoàn toàn tự nguyện, không thể lấy tính mạng, người nhà ra uy hiếp, lấy tài bảo ra dụ dỗ, hai là phải cao hơn người bị hạ chú tròn một đại cảnh giới.”
“Hoàn toàn tự nguyện còn có thể hạ chú, ngươi tìm được tên ngốc vậy ở đâu thế?” Bạch Hoành Đồ hiếu kỳ.
Giang Ly không đáp lại, chuyện này người biết càng ít càng tốt: “Thiên Ấn ngươi xem thử, người này từng có nhân quả với ai.”
“ ...Nhân quả người này bị sức mạnh nào đó che lại không thấy rõ, chỉ có thể nhìn lờ mờ. Người này chưa bao giờ rời khỏi Hoàng triều Thiên Nguyên, cụ thể hơn thì không biết.” m Dương Thiên Ấn có cảm giác thất bại vô cùng, từ khi nó sinh ra linh trí, sức mạnh nhân quả chỉ từng phát huy tác dụng khi tìm được sư phụ, tìm được còn là thi thể.
Thiên Ấn à mày phải cố gắng lên, không chuyên tâm tu luyện, không chừng mai mốt bị Giang Ly ném vào lò.
m Dương Thiên Ấn thầm hạ quyết tâm, đầu tiên phải làm đi ra một bộ phương pháp Linh bảo cũng tu luyện, trước khi sinh ra linh trí nó đã có thể tự luyện nên có chút tâm đắc về mặt này.
Giang Ly biết đây là tác dụng của sức mạnh công đức, che giấu nhân quả, dù vậy m Dương Thiên Ấn còn có thể xem đại khái, có thể thấy được Thiên Ấn nắm giữ sức mạnh nhân quả vẫn khá lợi hại.
“Hoàng triều Thiên Nguyên, biết rồi.” Giang Ly không nhiều lời, bay ra thật xa, mở giam cầm lão giả để lão tự bạo.
Đừng làm bẩn Đạo tông.
Giang Ly lại đến chi nhánh Thiên Cơ Lâu ở Đại Chu, vừa vào cửa thì thấy đại sảnh treo [Giang Nhân Hoàng ở Thiên Cơ lâu], bị chấn động một chút.
Giang Ly vỗ vai Chu Hữu Phúc, giống như giao cho Chu Hữu Phúc nhiệm vụ gì đó, Chu Hữu Phúc bộ dáng kiểu cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Theo lý thuyết với trí nhớ siêu tốt của Đại Thừa kỳ nhất là chuyện xảy ra mới đây, Giang Ly phải nên nhớ rất rõ, nhưng hắn vẫn phải hoài nghi trí nhớ của mình.
Chu Hữu Phúc vừa nghe là Giang Nhân Hoàng đến, vội vàng xuống lầu nghênh đón, nhìn thấy dáng vẻ rung rinh phì nhiêu của đối phương, Giang Ly cứ như thấy heo nái chạy xuống thang lầu.
Lúc này Giang Ly chưa cho Chu Hữu Phúc cơ hội suy tưởng lung tung, kéo gã đến căn mật thất: “Ta không phải đến thị sát Thiên Cơ lâu, ta muốn mua tất cả tư liệu về Thần Tàng giáo.”
“Thần Tàng giáo?” Chu Hữu Phúc lộ vẻ khó xử, vừa đến liền muốn Thần Tàng giáo Thiên Cơ lâu cũng biết ít ỏi không nhiều, ngươi còn nói không phải đến thị sát Thiên Cơ lâu?
Chu Hữu Phúc nhanh chóng sửa sang lại tư liệu về Thần Tàng giáo giao cho Giang Ly.
“Chỉ nhiêu đây?” Giang Ly nhìn lướt qua trong ngọc bội, ít đến mức đáng thương.
“Chỉ nhiêu đó.” Chu Hữu Phúc thành thật trả lời: "Thiên Cơ lâu bọn ta cũng không biết được nhiều về giáo phái đột nhiên xuất hiện này.”
“Lúc trước sau khi bọn ta biết giáo phái này, phái vài đệ tử điều tra, kết quả đều bị kéo vào Thần Tàng giáo, trở thành tín đồ ngoan đạo, từ đó Thần Tàng giáo biết bọn ta đang điều tra bọn họ liền đề phòng khắp nơi.”
“Đệ tử phản bội, các ngươi không nghĩ lấy lại mặt, điều tra tận cùng Thần Tàng giáo?”
“Giang Nhân Hoàng nói đùa, bọn ta là người làm ăn, mấy tên đệ tử chỉ là từ cửa hàng này nhảy đến cửa hàng khác, làm gì phản bội? Còn nữa, không có khách bỏ linh thạch, bọn ta cần gì tốn công tốn sức đi điều tra Thần Tàng giáo?”
------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook