Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào
-
Chương 39
Cơm nước xong sắc trời không tính là quá muộn, một nhà Tiểu Đào đưa Hoắc Trầm ra cửa, Diệp thị cùng Tiểu Liễu đem xương sườn còn dư lại đưa cho Hoắc Trầm muốn cho hắn mang về.
Hoắc Trầm đương nhiên không chịu, mấy phen nhún nhường chung quy vẫn là để lại cho Điền gia.
Tiền khách Đinh thị cũng trở về nhà Đại bá nghỉ ngơi. Cả nhà quay trở lại trong phòng, trên mặt đều là tươi cười. Diệp thị lôi kéo Tiểu Đào ngó trái ngó phải, cười nói: " khó trách Hoắc thợ rèn đối với Tiểu Đào nhà ta si tâm như vậy, càng ngày càng xinh đẹp nha, người thấy liền thương. Chẳng qua, nhà chúng ta quá nghèo, không có y phục, trang sức đẹp đẽ, nếu không chưng diện lên cả Thường Sơn huyện này cũng không thấy có ai đẹp bằng Tiểu Đào nhà ta."
Tiểu Liễu ở bên cạnh nói: " đúng vậy, đúng vậy, thợ rèn đại ca ánh mắt thật tốt, tỷ tỷ cũng không kém tìm được nam nhân tốt như vậy. Đúng rồi, nương, làm áo bông mới, con không mặc đâu mau đưua cho tỷ tỷ mặc đi."
Diệp thị hơi sửng sốt, bởi vì bà khen đại nữ nhi sợ nhị nữ nhi không cao hứng: " Tiểu Liễu, con cũng không kém nha, đều là nữ nhi ngoan của nương, không nên ganh tị."
Tiểu Liễu cười: " nương, không phải con ganh tị. Trước kia không có biết việc của thợ rèn đại ca bây giờ đã biết, ngẫm lại, khối vải bông kai khẳng định là nhân gia đã mua cho tỷ tỷ. Nương a, theo tính tình của tỷ tỷ, bỏ được nhiều tiền như vậy để mua vải bông đẹp như vậy hay sao? Còn có hôm Trung thu tỷ mua về xương sườn, còn nói cái gì Trần gia thịt lợn bán rất ế bán rất rẻ. Hiện tại con đi bán hai ngày liền hiểu ra nha, càng là ngày lễ tết đồ càng quý, sao có thể bán rẻ được?"
Diệp thị cùng Anh tử dùng ánh mắt sáng ngời mà nhìn Tiểu Đào, không nói lời nào, chờ nàng nói ra sự thật. Tiểu Đào đỏ mặt nghẹn lại trong chốc lát, cuối cùng chịu đựng không nổi, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "là, tết Trung Thu đó hắn cũng mua một tảng xương to như thế kia, rồi cố ý để con mang về nhà. Còn khối vải kia là hắn cầu con làm y phục cho hắn cái đó là tạ lễ."
Diệp thị vừa kinh hỷ lại có chút lo lắng: " tiểu Đào, thì ra con cùng hắn là như vậy...vậy con,... không có làm điều gì vượt quá quy củ đi.?"shitbaimeimei
" nương, ngài nói cái gì vậy? Con bất quá chỉ làm cho hắn vài bữa cơm, cùng một kiệ y phục thôi, nào có làm gì khác." Tiểu Đào thật sự ngượng ngùng, xoay người đi vào trong phòng, không chịu đi ra nữa.
Buổi tối chui vào ổ chăn, Điền Mãn Thương nhỏ giọng thương lượng cùng Diệp thị về hôn sự của Tiểu Đào, khó có thể tìm được cô gia tốt như vậy hai vợ chồng đều vì khuê nữ mà cao hứng cho nàng. Chỉ là trước mắt điều kiện trong nhà quá gian nan, không cho được Tiểu Đào của hồi môn, vì thế họ liền thương lượng tốt nếu thợ rèn Hoắc gia thật sự cấp 10 lượng bạc tiền lễ hỏi, trong nhà một văn cũng không cần, tất cả đều trở thành của hồi môn của Tiểu Đào.
Buổi tối ăn sớm, Hoắc Trầm trở lại trấn trên sắc trời cũng mới vừa ám xuống dưới, tiệm nước tương Thái gia cưủa còn chưa đóng lại. Hoắc Trầm đem xe ngựa đánh vào trong viện nhà mình, xe cũng chưa cởi liền chạy tới nhà Thái bà bà.
" bà bà, có chuyện này ta muốn thỉnh ngài hỗ trợ." Hoắc Trầm mặt đầy hưng phấn.
"Đại Trầm a, nói với ta sao còn khách khí như vậy, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng đi." Thái bà bà mỉm cười đi đến tiếp đón.
" hắc hắc! Ta muốn đến nhà Tiểu Đào cầu hôn, thỉnh ngài làm bà mối, có được không?" Thái bà bà hai mắt sáng ngời: " ai u, ngươi coi trọng Tiểu Đào! Tiểu Đào là cô nương tốt, bất quá...chính là tuổi so với ngươi có chút nhỏ, ta đi giúp ngươi nói một chút phỏng chùng cũng có thể thành."
Hoắc Trầm ngượng ngùng mà gãi đầu, nhìn xung quanh thấy không có người khác, mới nhỏ giọng nói: " ta hôm nay đã đi qua nhà Tiểu Đào, người nhà nàng đã đồng ý, chỉ thiếu bà mối."
"ai u!" Thái bà bà chấn động: " tiểu tử ngươi được a, vô thanh vô tức, đã đem tức phụ nắm trong tay nha! Tốt tốt tốt, ta đây liền đi làm bà mối cho các ngươi."
Nếu hai bên đã đồng ý, vậy chỉ cần đi qua nói vài lời là được rồi, Thái bà bà nói cho Hoắc Trầm theo quy củ của Đại Doanh trấn, đi nhà gái cầu hôn phải đưa 4 lượng bạc tiền lễ hỏi, một đôi vịt, hai thất vải. Còn lại thì theo tâm ý của mình thì thêm vào.
Kỳ thật, tiêu chuẩn sính lễ không phải là một đôi vịt mà hẳn là một đôi chim nhạn. Chính là người trong thôn có mấy người có thể săn chim nhạn đây, mọi người liền giống nhau dùng đôi vịt thay thế.
Chính là Hoắc Trầm không muốn tạm bợ như vậy, hắn muốn cho Tiểu Đào một bất ngờ nhỏ. Hắn đi theo sư phụ học qua bắn tên, tuy rằng không học được thiện xạ tiêu chuẩn nhưng bắn một con chim hẳn là vẫn được. Chỉ là trước mắt đã vào thu cũng không biết trên núi Lương Sơn có còn chim nhạn hay không.
Suy nghĩ như vậy, sáng sớm ngày hôm sau hắn liền mang theo cung tiễn, mang theo lương khô, đi vào núi Lương sơn. Núi cao rừng rậm, xanh um tươi tốt nhìn từ xa không thấy điểm cuối. Màu thu đến rừng xanh đã khoác lên mình một màu đỏ rực, vạn thác nước tề phi, phong cảnh đẹp đến ngỡ ngàng. Nhưng là, nông gia ngày thường đều vội vàng làm ruộng nào có thời gian rảnh rỗi đi thưởng thức cảnh đẹp tráng lệ như vậy, mọi người chỉ hận trong núi không có gì để đánh. Bằng không còn có thể ăn một bữa ngon. Hoắc Trầm biết, chân núi thứ gì cũng không có, nếu muốn săn chim nhạn cần phải vào núi cao rừng rậm mà đi.
Đi cả buổi càng đi sâu vào mặt trời cũng không chiếu xuyên qua tán lá cây. Vừa đi, vừa ngửa đầu nhìn thân cây trăm năm bên trên hy vọng có thể nhìn thấy một tổ chim nhạn. Toàn lực chú ý đều ở trên cây, không để ý dưới chân. Bỗng nhiên, dưới chân bị cái gì đó vướng vào, Hoắc Trầm lảo đảo bước vài bước, thiếu chút nữa té lăn trên mặt đất. Hắn tưởng vướng vào mấy rễ cây trên mặt đất, quay đầu nhìn lại cũng không có gì mặt đất bằng phẳng không thấy có rễ cây nào, đến tột cùng là hắn vướng vào cái gì.?
Hoắc Trầm tò mò đi lại nhìn, cong lưng, nghiêm túc xem xét. Phát hiện trên mặt đất có một cục đá xanh, lộ ra trên mặt đất không nhiều, nửa đoạn dưới chôn vùi dưới đất. Hoắc Trầm có chút đói bụng, vì thế liền ngồi vào tảng đá bỏ màn thầu ra gặm, uống liền mấy ngụm nước. Dọc theo lối đi này thì một chút thu hoạch đều không có, đánh một con gà rừng, bắt được một con thỏ, lại không nhìn thấy chim nhạn mà hắn muốn. Hắn uống gấp có vài giọt nước dọc theo khóe miệng rơi xuống tảng đá, rơi xuống liền tụ lại thành một hình dạng kì quái. Hoắc Trầm liền nhíu mày phát hiện có chút kì lạ. Là một thợ rèn có thiên phú hắn liền đối với mùi vị của thiết có độ mẫn cảm cao. Nếu đổi thành người bình thường, khả năng sẽ không cảm thấy có gì bất đồng, nhưng là Hoắc Trầm ngửi thấy một mùi thiết thoảng qua. Nơi núi sâu rừng thẳm thế này từ đâu ra mùi thiết.?
Hắn nhìn khắp nơi, cũng không phát hiện ra đá có quặng thiết. Đang hết sức buồn bực, xuyên qua bóng cây rậm rạp nhìn bầu trời, cảm thấy hoảng hốt, đã là buổi chiều, không thể trì hoãn lại thêm được nữa. Hắn đem túi nước đậy lại, một lần nữa buộc vào bên hông, đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên phát hiện cục đá dưới thân có chút dị thường. Duỗi tay sờ chỗ bị nước thấm ướt hắn phát hiện có chỗ bất đồng. Hoắc Trầm đứng dậy dùng sức lau đi. Rất nhanh, hắn phát hiện bên dưới bụi đất cục đá bề mặt thập phần bóng loáng, ánh sáng lóng lánh mê người mặt trên gồ ghề lồi lõm,lại không phải là dấu vết của phong hóa.
Hắn dùng tay đem đất xung quanh cục đá bới ra, lại phát hiện phía dưới chôn xuống quá lớn, muốn đào lên cũng không được. Bất quá, có một khối hơi nhỏ một chút, không gắn liền với khối đá tảng kia, hắn cầm trong tay cẩn thận nhìn.
" này...đây là..." Hoắc Trầm thật không thể tin được vào hai mắt mình, dùn hòn đá nhỏ trong tay cùng tảng đá lớn gõ vài cái, hắn quỳ rạp trên mặt đất nghiêng tai lắng nghe.
Không sai! Thật sự không sai!
Hoắc Trầm đặc biệt kích động, thanh âm này không phải là của đá, mà là thiết, là thiết phi thường cứng rắn mới có thể ra thanh âm như vậy, cũng không phải là quặng thiết bình thường.
Hai mắt Hoắc Trầm phát sáng, tìm một chỗ ánh sáng tốt nhìn kĩ, càng thêm xác định: đây thật sự là cửu thiên huyền thiết, cửu thiên huyền thiết ngàn năm khó gặp!
ở chỗ sư phụ đã nhìn thấy một mảnh nhỏ, chỉ bằng ngón tay cái tuy rằng chỉ là một chút như vậy, cũng đủ để sư phụ kích động vạn phần, vẫn luôn cất giấu không dám dùng.
Loại huyền thiết này đặc biệt khó luyện hóa. Yêu cầu phải có đá xà vương hi hữu ra luyện, rời đi Thâm Châu để về nhà, sư phó tặng hắn một khối đá xà vương, cõi lòng đầy mong chờ mà vỗ vai hắn nói: " sư phụ già rồi, đời này cũng chưa chắc gặp được cửu thiên huyền thiết, đá này ngươi mang về đi. Nếu thật sự có cơ duyên gặp được huyền thiết, nhất định phải chế tạo một cây kiếm tuyệt thế hảo kiếm."
Hoắc Trầm kích động hắc hắc cười không ngừng, cảm thấy chính mình quả thực quá may mắn, nhà TIểu Đào mới đáp ứng cho hắn cầu hôn, hắn lại gặp được cửu thiên huyền thiết, nhân sinh bản thân bỗng nhiên lại viên mãn như vậy. Hắn về chỗ cũ, dùng tay cẩn thận lấp đầy đất bốn phía lại, muốn ôm huyền thiết về nhà. Nhưng khối huyền thiết này thật sự quá lớn, hắn căn bản không có khả năng ôm được, mà huyền thiết vô cùng cứng rắn, hắn cũng không thể đập vỡ nó ra mang đi.
Trong tay cầm một khối, cái này đã không nhỏ cũng đủ chế tạo một phen bảo kiếm. Hoắc Trầm quyết định, trước đem khối nhỏ này mang về, lưu khối lớn ở đây, dựa theo quy định của triều đình, dân chúng không được tự đào quặng thiết, muốn mau gang cùng quặng thiết đều cần phải đi đến quan phủ. Huyền thiết ngàn năm thật sự khó gặp, co nên, quan phủ cũng không có quy định nhìn thấy huyền thiết phải nộp lên. Chính là hắn biết, cái này chính là vừa lợi vừa hại, có thể đưa tiền tài đến nhưng cũng có khả năng đưa tới tai họa.
Hoắc Trầm ở xung quang đào một ít đất lại đây, đem huyền thiết lấp lại kín mít, lại ở xung quanh chém một ít cây lại che nơi này, để tránh có người đi đường phát hiện ra. Hắn thật cẩn thận nhìn quanh bốn phía, đem vị trí này ghi nhớ trong đầu, để thười điểm tới lần sau còn có thể tìm được.
Đôi tay cầm huyền thiết nặng trĩu, chỉ nghĩ chạy nhanh về nhà, chế tạo một kiện binh khí tốt. Còn chuyên chim nhạn, liền từ bỏ đi đường xa như vậy, một con chim nhạn cũng không thấy, có thể thấy chúng nó là bay về phía nam tránh rét rồi, Hoắc Trầm ngây ngô cười cười, ôm huyền thiết trở về, mới vừa đi qua một đỉnh núi, lại nghe thấy tiếng kêu của chim nhạn.
Hoắc Trầm đi theo tiếng kêu, một màn trước mắt làm hắn bật cười ha hả. Đi mòn giày tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công!
Trong bụi cỏ một con chim nhạn đang nằm trong đó, nhìn qua đang rất mệt bên cạnh nó là một con chim nhạn khác đang thủ nó, xung quanh đều là mầm cây cỏ được nó tìm về.
Mọi người đều nói chim nhạn sẽ không sống một mình, một bầy chịm nhạn rất ít khi xuất hiện số lẻ, một con chết đi con kia cũng buồn bực mà chết dần. Chính cái gọi là mong ước tìm được người chung tình, đầu bạc không cách xa. Nguyên nhân chính là vì chim nhạn một lòng một dạ đến già, tuyệt không đơn lẻ, cho nên từ xưa đến nay lễ nạp thái cầu hôn nhà gái, lễ đính hôn tốt nhất luôn là một đôi chim nhạn.
Hoắc Trầm đi ra phía trước, con chim nhạn không bị thương ý thức được nguy hiểm đang đến gần, duỗi cổ giương cánh hướng hắn mà nhào tới liều mạng bảo vệ phối ngẫu của mình.
Nhưng nó có lợi hại như thế nào, chung quy vẫn chỉ là một con chim, làm sao có thể địch lại Hoắc thợ rèn? Hoắc Tràm giơ tay đã bắt được nó, đem nó xách lên. Con bị thương nằm dưới đất cũng vỗ cánh phành phạch cũng nghĩ muốn tới tấn công hắn, lại không thể động đậy thân thể. Hoắc Trầm ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn, phát hiện một mũi tên sượt qua đùi phải của nó cũng mặt phải cánh bị thương. Nguyên lai, vì con chim nhạn này bị thương không có cách nào đi về phía nam tránh rét, mà bạn lữ của nó cũng tự động bỏ đàn ở lại lưu lại đây chăm sóc cho nó.
Hoắc Trầm cẩn thận nhìn miệng vết thương, đã không còn chảy máu, theo lý thuyết mũi tên này không tổn thương đến nơi yếu hại, chim nhạn không chết được. Nhưng nhìn lại trạng thái hơi thở thoi thóp của nó phỏng chừng là nơi này không có nước uống sắp chết khát.
Hoắc Trầm không muốn mạng chúng nó, đôi chim nhạn không rời nhau trong hoạn nạn làm hắn thập phần cảm động. Nhẹ nhàng buộc chúng lại ôm vào ngực, đem cửu thiên huyền thiết bao lại bằng vải bỏ ở phía sau, Hoắc Trầm thu hoạch lớn tâm trạng hân hoan đi xuống núi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook