*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu Đào trăm triệu không nghĩ tới, hắn sẽ nói ra lời như vậy, yên lặng mà buông kéo trong tay nàng có chút hối hận mấy ngày nay đến hậu viện nhà hắn.

Như thế nào bây giờ nàng cùng với hắn quan hệ lại không minh bạch thế này đây? Ngước mắt liếc nhìn Hoắc Trầm một cái, một bộ dáng hàm hậu, Tiểu Đào cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều rồi. Hắn là một đại nam nhân lại suốt ngày rèn sắt, hẳn là không biết làm giày đại biểu cho ý nghĩa gì đi.

Hoắc Trầm gắt gao khoá chặt ánh mắt trên người tiểu cô nương, thấy sắc mặt của nàng không tốt, tim hắn liền chạy tới cổ rồi. Tiểu Đào ngước lên liếc mắt nhìn hắn một cái, thậm chí còn không bắt gặp ánh mắt của hắn liền cúi đầu xuống, thả kéo, yên lặng đi tới bồn nước.

Hoắc Trầm cảm thấy trong lòng bất an, bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật lỗ mãng, rốt cuộc Tiểu Đào vẫn là một cô nương, da mặt mỏng, tuổi lại nhỏ, sao có thể trắng trợn đáp ứng hắn.

Hoắc Trầm thất vọng mà xoay người ra chỗ khác, đem thất vải bố ném bên cạnh giường đất, đi trở lại dựa vào khung cửa nhìn nàng, lầm bầm lầu bầu nói: " ta chỉ là... chỉ là bởi vì... giày rất nhanh hỏng, không đi được nữa, mới muốn nhờ muội giúp. Cũng không có ý gì, nếu muội không vui liền thôi không sao, chỉ là kéo kia vẫn là tặng cho muội."

Tiểu Đào nhẹ nhàng thở dài, thấp giọng nói: " Hoắc đại ca, hôm nay chưng xong cho ngươi nồi màn thầu này. Về sau, ta không thể tới giúp ngươi nấu cơm được, bởi vì..."

" đừng, đừng... Tiểu Đào, muội đừng như vậy, được không? Nếu ta chọc giận muội, muội đánh mắng ta cũng được, muội không tới nữa ta làm sao bây giờ a?" Hoắc Trầm lập tức luống cuống, quả nhiên là nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, hắn muốn Tiểu Đào làm giày cho hắn là muốn cho Tiểu Đào thừa nhận là nàng cũng thích hắn. Chính là hiện tại, lại làm cho nàng không chịu dến nhà hắn nữa, Hoắc Trầm hối hận đến xanh ruột.

Tiểu Đào sẽ không nói dối, không tìm được lí do nào thích hợp để lấy cớ liền im lặng, đơn giản là không nói chuyện nữa, đem bột nhào tốt để trên thớt, bắt đầu làm màn thầu.

" Tiểu Đào....Tiểu Đào..." Hoắc Trầm đi đến bên cạnh thớt, từ trên cao cúi xuống nhìn nàng, không biết nói gì cho tốt.

" ngươi đi nhóm lửa đi, màn thầu nhào tốt, nước cũng phải sôi mới được." Tiểu Đào nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí có chút nặng nề. 지은

" được" Hoắc Trầm ngoan ngoãn đi đến cửa bếp, thân hình cao lớn ngồi xổm xuống nhóm lửa. Trong lòng cực kì khó chịu, nhè nhẹ từng đợt đau: " Tiểu Đào, muội sau này còn tới giúp ta nấu cơm sao? Ta không muốn muội làm giúp cho ta giày nữa, muội lại đến có được không?"

Thanh âm của hắn đặc biệt trầm thấp, mang theo chút uỷ khuất, cùng cẩn cầu.

Tiểu Đào không nói chuyện, chỉ yên lặng nặn bánh, từng bước một làm xong tất cả rồi cho vào nồi hấp, xem nhiệt khí trong nồi một chút, rồi rải vải bố lên trên.

" tự ngươi nhóm lửa đi, đem chỗ củi này đốt xong thì màn thầu cũng chín, ta đi trước."

Tiểu Đào liền đứng lên, cầm lấy rổ bước ra ngoài, lại bị Hoắc Trầm bước lớn chạy ngăn lại.

" Tiểu Đào, muội đừng như vậy được không? Ta xin muội, là ta không tốt, ta không đúng, ta không nên nói như vậy, ta cầu muội... được không đừng như vậy..." Hoắc Trầm sắp nói năng lộn xộn, vành mắt đỏ lên, gấp đến độ không biết làm sao chân tay cũng nhũn ra rồi.

Vừa rồi còn thần khí nam nhân, bỗng nhiên biến thành bộ dạng này, Tiểu Đào khó tiếp thu nổi: " người đừng như vậy, Hoắc đại ca, vốn dĩ đến hậu viện nhà ngươi là không đúng vốn dĩ là không nên tới. Mấy ngày nay cảm ơn ngươi chiếu cố ta, qua tết trung thu, người mua đồ cũng ít đi, ta không cần bán cả ngày nữa tới trưa là có thể về nhà ăn cơm, về sau cũng sẽ không tới đây làm nóng đồ ăn trưa nữa."

" chính là ta làm sao bây giờ? Ta không có cơm ăn sao? Tiểu Đào, muội nhẫn tâm nhìn ta chịu đói sao? Trong nhà không có ai nấu cơm, cha nương ta đi sớm bỏ lại ta một mình. Tiểu Đào ta biết muội thiện lương, khẳng định không đành lòng nhìn ta như vậy bữa đói bữa no đúng không?" Hoắc Trầm thật sự không còn biện pháp, chỉ còn cách mặt dày này thôi.

Tiểu Đào nhìn bộ dáng khổ sở của hắn, trong lòng cũng không chịu nổi. Tuy rằng nhận thức hắn thời gian không dài, nhưng là đã giúp đỡ nàng rất nhiều. Hôm qua còn mới vừa trả xong tiền, hôm nay liền không muốn nhận biết nữa, đây không phải là loại qua cầu rút ván sao?

Bình tĩnh lại, Tiểu Đào có chút tự trách rũ mắt nhìn giày của Hoắc Trầm, thật sự là thủng một lỗ nhỏ, chỉ sợ không lâu nữa là không đi nổi nữa, chân cũng lộ ra ngón luôn rồi.

Một người thức khuya dậy sớm, kiếm từng đồng vất vả, nhưng đối với mình lại hào phóng lần đầu gặp liền cho mượn 50 văn. Hắn hào sảng rộng lượng, tự nhiên sẽ không vì một đôi giày mà dài dòng đi.

Hoắc Trầm thấy tiểu cô nương không nói lời nào, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày của mình, liền vội vàng giải thích: " Tiểu Đào, đôi giày này của ta thật sự sắp hỏng, đây là mấy tháng trước sư nương làm giúp cho ta, ta hiện giờ đang ở nhà, không thể nào đi vài trăm dặm đường để sư nương giúp ta làm đôi giày bông đi. Nếu muội không muốn, vậy thì đừng làm, coi như ta chưa nói gì cả, muội đừng giận ta có được hay không?"

Tiểu Đào nắm góc áo nghĩ nghĩ, nói: " nếu ngươi không có giày đi, ta có thể tìm người giúp ngươi làm, chỉ cần ngươi cầm đưa cho họ 5 văn tiền thôi. Hàng xóm nhà ta là Thôi nãi nãi là người khéo tay, làm giày rất đẹp, rất nhiều người tìm đến bà nhờ giúp. Một đôi giày vải phỏng chừng chỉ mất một hai ngày là có thể làm tốt rồi."

Hoắc Trầm phát hiện Tiểu Đào giống như đã nguôi giận, vội vàng gật đầu không ngừng: " được, quá tốt rồi! Vậy muội mang cuộn vải này mang đi, 5 văn tiền cũng mang theo, nếu không đủ, mang nhiều chút cũng được."

Tiểu Đào liếc mắt nhìn bộ dáng của hắn một cái, xem ra thật sự là thiếu giày đi. Kỳ thật nàng muốn nói, nếu hắn vui vẻ đưa 5 văn tiền công, Thái lão nương cách vách cũng có thể làm cho hắn một đôi giày. Chẳng qua, nếu mình nói như vậy, thật giống như không có ý muốn giúp người ta. Ở trong dảm nhận của Tiểu Đào, Hoắc thợ rèn chính là ân nhân của mình, có thể giúp đỡ được gì nàng vẫn sẽ giúp.

Thấy sắc mặt của Tiểu Đào dần hoà hoãn xuống, Hoắc Trầm dò hỏi: " mùi thơm của bánh màn thầu thật thơm, chính là...là không có đồ ăn a...ta, ta đi mua một chút thịt cùng đồ ăn về, muội lại giúp ta làm một nồi thịt hầm được không? Tết Trung Thu nhà ai cũng đều ăn đồ ngon, ta ở đây muốn ăn cũng không kịp ăn."

Hoắc Trầm mặt mũi tội nghiệp nói, Tiểu Đào yên lặng thở dài, đem rổ trong tay buông xuống, thấp giọng nói: " vậy ngươi đi nhanh đi, đi nhanh về nhanh, đừng chậm trễ lâu la."

" a, được!" Mây đen trong lòng Hoắc Trầm tan hết, vui mừng lên tiếng, như một trận gió vui vẻ chạy ra ngoài.

Tiểu Đào đem củi bỏ thêm vào bếp, ngồi ở băng ghế nhỏ yên lặng nhìn ánh lửa, có chút tâm thần không yên. Đến tột cùng trong lòng rối rắm cái gì, chính nàng cũng không rõ.

Ngoài cửa, tiếng bước chân hữu lực vang lên, là Hoắc Trầm cầm theo một khối thịt to cùng hai cây củ cả to trở lại. Vừa vào đến cửa, ánh mắt sáng ngời của hắn đi tìm thân ảnh nhỏ xinh của tiểu cô nương kia, trước bếp không có, cạnh bàn cũng không có, trong phòng bếp góc nào cũng nhìn không ra.

Hoắc Trầm trong lòng bùm một tiếng, sắc mặt liền suy sụp, đem đồ trên tay để lên bàn, hắn đi tới phòng bên cạnh, lại đột nhiên dừng trước cửa. Cô nương làm hắn lo lắng đau lòng giờ phút này đang ngồi trên giường đất, cầm giấy bản cắt thành hình của đế giày, ước lượng lớn nhỏ, lại dùng kéo cắt vải bố ướm lên trên.

Hoắc Trầm đột nhiên mỉm cười, khoé môi cong lên, ngọt ngào, ấm áp cảm xúc như muốn bay lên. Về sau hắn đều không muốn biết đáp án là gì nữa, chỉ cần nàng còn muốn đến hậu viện ngà hắn, chịu giúp hắn nấu cơm, thời gian lâu, tự nhiên nước chảy thành sông.

Tiểu Đào cắt xong miếng vải, nhẹ ngàng vuốt nhẹ lên quả đào trên kéo, thật đúng là dùng rất tốt, lại muốn mua rồi. Quay đầu qua, lại nhìn thấy Hoắc Trầm đang đứng trước cửa mỉm cười, liền ngượng ngùng đỏ mặt: " ngươi cười cái gì? Trong thôn của chúng ta có quy củ, nếu đem vải cho người khác làm hộ giày làm y phục, vải còn thừa lại đều không thể mang về. Ngươi đem cuộn vải quá lớn, nếu cầm đi liền bị thiệt lớn rồi, vừa rồi là ta giúp ngươi làm dấu giày, vẽ một cái đế giày, rồi cắt một miếng vải đủ dùng là được."

Hoắc Trầm đi tới, cũng ngồi trên giường đất, tuy là không dám ngồi gần bên cạnh nhưng lại giống như người một nhà đang ngồi bên nhau làm việc nhà.

"Ta không có cười cái này, ta cười là tay nghề của ta tốt. Thế nào, cắt vải rất tốt đi, muội có vừa lòng với cây kéo này không?"

Tiểu Đào thấy hắn nói là kéo, liền không cảm thấy xấu hổ, cũng đi theo nở nụ cười: " thật sự kéo rất tốt, ta đặc biệt muốn mua, ngươi ra giá bán cho ta đi."

Hoắc Trầm nhìn bộ dạng yêu thích không buông tay của tiểu cô nương, trong lòng càng cao hứng, giống như đang thực sự nghiêm túc suy nghĩ, nói: " đầu tháng sau là sinh thần của ta, là hơn nửa tháng nữa, muội hàng ngày vào buổi trưa tới giúp ta làm bữa trưa, đây là giá của ta đề ra."

Tiểu Đào mím môi nghĩ, cảm thấy mua bán này thật là có lời a. Làm hơn nửa tháng, được một cái kéo tốt dùng cả đời. Chẳng qua, nàng có chút lo lắng ở đây...

" chính là nếu ta mỗi ngày tới khẳng định sẽ bị người khác nhìn thấy, đặc biệt là Trần đại thúc bán thịt đối diện"

Hoắc Trầm đứng dậy, cau mày đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, bỗng nhiên vui mừng quay đầu lại: " như vậy đi, ta đem cửa sau viện mở ra, muội từ ngõ nhỏ đi vào, đi ra ngoài đường rồi trực tiếp đi vào hậu viện, không sợ bị người khác nhìn thấy."

Tiểu Đào cũng đứng dậy đi ra bên ngoài nhìn, quả nhiên thấy tường viện phía đông có một cửa gỗ, phía trước cũng không có chú ý thêm nữa. Nàng mỗi ngày đều trên trấn đi lại, đương nhiên là biết cửa tiệm rèn này cùng với hàng tương Thái gia cách nhau một cái ngõ nhỏ. Nàng cũng từng đi qua ngõ nhỏ đấy, không có nhà nhiều, rất yên tĩnh ngõ nhỏ cũng không dài, rất nhanh là có thể đi qua một ngõ khác trên trấn.

" được, nếu như vậy ta đầu tháng sau ta đảm bảo làm cho ngươi một bát mì trường thọ thật ngon."

Hoắc Trầm vui sướng gật đầu, nhìn tiểu cô nương đang làm cơm, trong lòng thiên hồi bách chuyển thầm cảm thán chính mình thông minh, gần đây đầu óc hắn thật nhanh nhạy a! Hơn nửa tháng đủ để thăm dò tâm tư của nàng, cũng có càng nhiều cơ hội làm đồ tốt cho nàng làm nàng vui vẻ. Nếu nàng không chịu muốn, liền để trong nhà dùng, chờ nàng dùng đủ còn còn bỏ được để sang một bên hay sao?

Hai người ở cạnh nhau, số lần ăn cơm nhiều lên, thành thói quen có hắn bên cạnh. Sinh thần lần này liền cùng nàng nói rõ, nàng có thể sẽ đáp ứng hắn cầu hôn a.

Hoắc Trầm tâm hoa nộ phóng càng nghĩ càng vui.

  • góc văn hoá:

    Trong văn hóa ẩm thực Trung Hoa, mì trường thọ không chỉ ngon mà còn có ý nghĩa quan trọng đặc biệt. Trước đây khi món mì trường thọ ra đời, người Trung Quốc đã thay thế nó cho món bánh sinh nhật trong dịp mừng tuổi mới của một ai đó. Bởi theo người Trung Quốc quan niệm, ăn một bát mì trường thọ với hy vọng sẽ cầu chúc cho người đó mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi vậy. Trải qua thời gian, mì trường thọ không chỉ có ý nghĩa trong việc chúc mừng sinh nhật mà nó còn được người ta chú ý đưa vào danh sách những món ăn phải có trong dịp đầu năm mới nữa. Những sợi mi dai, dài có ý nghĩa cho một năm mới sống khỏe, tuổi thọ ngày càng tăng. Khi ăn, người Trung Quốc thường thêm một quả trứng gà vào mì trường thọ, vì trứng gà có hình tròn, tượng trưng cho sự viên mãn. Cũng có người nói, trứng gà tượng trưng cho sinh mạng. Mì trường thọ và mì thường không giống nhau lắm, sợi mỳ trường thọ thường tương đối dài. Khi ăn mì trường thọ, phải ăn một hơi hết cả sợi mì và trước khi đưa mì vào miệng, không được cắn đứt sợi mì. Nét độc đáo trong văn hoá này ngày nay vẫn được người Trung Hoa duy trì và mang ý nghĩa đặc biệt trong đời sống tinh thần của họ. Chính bởi ý nghĩa đặc biệt này, mà mì trường thọ không chỉ được người Trung Hoa yêu thích, nó còn được nhiều du khách từ khắp nơi tìm đến thưởng thức với mong muốn được sống trường thọ hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương