Đại Thiếu Gia Tôi Ghét Anh
-
Chương 56: Ngoại truyện 1 Nhật kí nuôi heo con
Tôi là Thiên Hàn, tôi đã kết hôn được sáu tháng và hiện nay tôi đang chăm một cô vợ, à không... là con heo.
Bây giờ bổn thiếu gia đang sắp hàng mua trà sữa cho vợ, tôi mang về rất nhanh đưa trước mặt cô ấy, Tiểu Hạ vội ôm lấy trước ngực cười mĩm như trẻ con uống một hơi cạn sạch. Tiểu Hạ cười với tôi, quấn lấy hông tôi như bạch tuột rồi ma mị nói khẽ vào tai:"Đưa em đi ngủ!"
Kết quả vừa lên giường động tác còn chưa dạo đầu con heo này đã phì phò ngủ một giấc. Bổn thiếu gia hầu hạ vợ thay đồ ngủ, cái áo này size to hơn cô thường mặc, không phải chứ. Cũng lúc này cái cơ thể nhỏ trở mình, đồi núi nào đó đang nằm trọn trong lòng bàn tay anh mềm mềm mát rượi, nó to hơn trước rồi nhở?
*
*
*
Xin chào, tôi là Thẩm Tiên Hạ..
Lão công nhà tôi bị bệnh sạch sẽ, hở một tí là lau dọn phòng ngủ. Vì sao ư? Vì tôi hay đem bim bim vào phòng ăn.
"Ấy chết, em lên sáu cân rồi!"
Lão đang đọc sách một động thái cũng không có, chăm chú đọc. Tôi tức giận mắng lão vô tâm, ai ngờ lão nhìn tôi khinh bỉ:" Đáng đời em, đồ xấu xí."
Kết quả là đêm đó có một kẻ bị đuổi ra phòng khách.
*
*
*
Hai tuần sau, cô ấy tăng lên thêm ba cân. Tăng cân đột biến có rất nhiều nguyên nhân, dạo này đầu heo nhà tôi hay ra đường quên mang theo não, đụng đâu quên đó, nói nhiều liên miên, không nói thì lăn ra ngủ, còn có trễ ba tháng...
Vậy mà đồ ăn vừa đụng vào là nôn ra, chỉ uống sữa là được thôi. Còn bim bim thì đi đâu cũng gặp, bây giờ tôi sẽ cũng vợ ăn bim bim...
Gò má Tiểu Hạ mũm mỉm, mềm nhũn bị tôi sờ đến mức bị kéo xuống, có ai nuôi vợ giỏi như tôi không.
*
*
*
"Sốt rồi!"
"Như thế nào? Cậu truyền dịch không được, cô ấy sợ truyền."
"Đừng tiêm thuốc, Tiểu Hạ không tiêm được."
"Chết tiệt! Sao vẫn chưa tỉnh?"
"..."
Tần Ngôn cười nhạo một tiếng, khẽ lắc đầu.
"Vì cô ấy bệnh khá nghiêm trọng, tôi về nhà tìm hiểu và xác định vài việc rồi sẽ gọi cho cậu."
Tay Thiên Hàn nhịn không được mà phát run, ánh mắt nổi lên tia máu, có hoảng hốt, có run sợ. Một dòng đắng ngắt tràn vào trong miệng, tim anh như bị bóp chặt đến mức thở không nổi.
Tần Ngôn khẽ cười, bác sĩ như anh thật có tâm. Ai bảo đêm khuya anh đang vui vẻ với vợ lại bị tên này làm phiền chứ. Đáng đời.
Cửa biệt thự mở ra, Tần Ngôn quay xe đi về, Thiên Hàn chạy lên lầu đã không thấy cô nằm đó, sau đó có tiếng nôn oẹ ở nhà vệ sinh. Anh bước đến vỗ nhẹ vào sống lưng cô, lấy nước cho cô rửa rồi ôm cô lên giường.
"Anh muốn có con không? "
Anh lắc đầu:"Chỉ muốn em."
Cô phì cười, véo má anh mới phát hiện mắt anh long lanh màn nước.
"Sao vậy?"
"..." Anh vội vươn tay tắt đèn.
Bây giờ bổn thiếu gia đang sắp hàng mua trà sữa cho vợ, tôi mang về rất nhanh đưa trước mặt cô ấy, Tiểu Hạ vội ôm lấy trước ngực cười mĩm như trẻ con uống một hơi cạn sạch. Tiểu Hạ cười với tôi, quấn lấy hông tôi như bạch tuột rồi ma mị nói khẽ vào tai:"Đưa em đi ngủ!"
Kết quả vừa lên giường động tác còn chưa dạo đầu con heo này đã phì phò ngủ một giấc. Bổn thiếu gia hầu hạ vợ thay đồ ngủ, cái áo này size to hơn cô thường mặc, không phải chứ. Cũng lúc này cái cơ thể nhỏ trở mình, đồi núi nào đó đang nằm trọn trong lòng bàn tay anh mềm mềm mát rượi, nó to hơn trước rồi nhở?
*
*
*
Xin chào, tôi là Thẩm Tiên Hạ..
Lão công nhà tôi bị bệnh sạch sẽ, hở một tí là lau dọn phòng ngủ. Vì sao ư? Vì tôi hay đem bim bim vào phòng ăn.
"Ấy chết, em lên sáu cân rồi!"
Lão đang đọc sách một động thái cũng không có, chăm chú đọc. Tôi tức giận mắng lão vô tâm, ai ngờ lão nhìn tôi khinh bỉ:" Đáng đời em, đồ xấu xí."
Kết quả là đêm đó có một kẻ bị đuổi ra phòng khách.
*
*
*
Hai tuần sau, cô ấy tăng lên thêm ba cân. Tăng cân đột biến có rất nhiều nguyên nhân, dạo này đầu heo nhà tôi hay ra đường quên mang theo não, đụng đâu quên đó, nói nhiều liên miên, không nói thì lăn ra ngủ, còn có trễ ba tháng...
Vậy mà đồ ăn vừa đụng vào là nôn ra, chỉ uống sữa là được thôi. Còn bim bim thì đi đâu cũng gặp, bây giờ tôi sẽ cũng vợ ăn bim bim...
Gò má Tiểu Hạ mũm mỉm, mềm nhũn bị tôi sờ đến mức bị kéo xuống, có ai nuôi vợ giỏi như tôi không.
*
*
*
"Sốt rồi!"
"Như thế nào? Cậu truyền dịch không được, cô ấy sợ truyền."
"Đừng tiêm thuốc, Tiểu Hạ không tiêm được."
"Chết tiệt! Sao vẫn chưa tỉnh?"
"..."
Tần Ngôn cười nhạo một tiếng, khẽ lắc đầu.
"Vì cô ấy bệnh khá nghiêm trọng, tôi về nhà tìm hiểu và xác định vài việc rồi sẽ gọi cho cậu."
Tay Thiên Hàn nhịn không được mà phát run, ánh mắt nổi lên tia máu, có hoảng hốt, có run sợ. Một dòng đắng ngắt tràn vào trong miệng, tim anh như bị bóp chặt đến mức thở không nổi.
Tần Ngôn khẽ cười, bác sĩ như anh thật có tâm. Ai bảo đêm khuya anh đang vui vẻ với vợ lại bị tên này làm phiền chứ. Đáng đời.
Cửa biệt thự mở ra, Tần Ngôn quay xe đi về, Thiên Hàn chạy lên lầu đã không thấy cô nằm đó, sau đó có tiếng nôn oẹ ở nhà vệ sinh. Anh bước đến vỗ nhẹ vào sống lưng cô, lấy nước cho cô rửa rồi ôm cô lên giường.
"Anh muốn có con không? "
Anh lắc đầu:"Chỉ muốn em."
Cô phì cười, véo má anh mới phát hiện mắt anh long lanh màn nước.
"Sao vậy?"
"..." Anh vội vươn tay tắt đèn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook