**

Cốp cốp cốp cốp! Gót giày nhọn, có tiết tấy vang lên trên sàn nhà dưới ánh mặt trời.

Người con gái đẹp mảnh mai cao, khuôn mặt như hoa đào cười nhạt, khẽ gật đầu chào thư ký Hồng.

"Tôi muốn tìm chủ tịch, ngày hôm qua tôi có hẹn trước với anh ấy."

"Dạ, mời cô vào." Thư ký Hồng kính cẩn đứng dậy, đưa tay mời cô trực tiếp đi vào.

Một cặp mắt hoài nghi vẫn đưa mắt nhìn bóng hình thướt tha xinh đẹp sau khi biến mất vào cửa.

Trải qua chuyện ba Chu Chiếu Hi đến công ty gây chuyện, Dương Mỹ Dục tạm thời đã xác thực chuyện cô cùng Cam Nhĩ Thụy qua lại.

Cô thần bí hề hề đi tới ngồi bên cạnh Chu Chiếu Hi, đè thấp âm lượng nói: "Thành thật, Chiếu Hi, cậu nên phát hiện chứ? Cô gái kia có ý đồ không tốt."

"Cái gì cô gái nào?" Chu Chiếu Hi không hiểu được ngẩng đầu nhìn lại cô.

"Cô gái mới vừa rồi đi vào phòng chủ tịch, cậu không thấy sao?"

"Có không?" Mới vừa rồi cô rất chuyên tâm đang nghiên cứu bản kế hoạch trên tay, hoàn toàn không thấy có người đi vào phòng chủ tịch.

Dương Mỹ Dục nhắc nhở cô, "Cậu thật sự không thấy hả? Chính là cô gái ngày hôm qua đã tới đây đó."

Ai, người này thế nào một chút tính cảnh giác cũng không có, kể từ sau khi quảng cáo tòa nhà Anh Hoa được tung ra, chủ tịch thoáng chốc trở nên chạm tay có thể bỏng, nhiều hơn một đống người ái mộ.

Anh vốn chính là nổi danh người đàn ông độc thân kim cương, bây giờ con gái có ý với anh lại càng nhiều hôn, nếu không phải bảo vệ cùng tổng đài giữ cửa chặt chẽ, sợ rằng những fans kia, nhóm người kia sẽ giẫm bằng cánh cửa Xây dựng Đạo Dương.

Chu Chiếu Hi chợt hiểu, "A, cậu nói là người nói chuyện yểu điệu kia, mềm mỏng giống như người đẹp nước lớn?"

"Không sai, sáng sớm tớ nghe Tổng giám đốc nói, cô ta là mối tình đầu của chủ tịch, cậu phải cân thận một chút."

Duỗi lưng mỏi, cô lơ đễnh hỏi: "Cẩn thận cái gì?"

Thì ra là cô gái xinh đẹp kia là mối tình đầu của Cam Nhĩ Thụy, không trách được phong cách cùng phẩm vị tốt như vậy, nhìn một cái cũng biết là xuất thân gia đình danh giá.

"Đương nhiên là cẩn thận bọn họ tro tàn trở lại, cậu không nghe người ta nói kỷ niệm tình đầu luôn là đẹp nhất sao? Người phụ nữ đó đã trở về tìm chủ tịch, tớ thấy tám phần là muốn cùng anh ấy nối lại tình xưa, cậu phải cẩn thận đề phòng."

"Chuyện như vậy dù đề phòng thế nào đều không có tác dụng, nếu như anh ấy động tình với cô ấy lần nữa, sợ rằng cản cũng không được." Vẻ mặt của cô không sao cả bưng ly cà phê sớm đã nguội lạnh trên bàn lên, hớp một ngụm.

Dương Mỹ Dục thật sự không thích thái độ tiêu cực của cô, nhíu mày nghiêm khắc nói: "Ai da, Chiếu Hi, như cậu vậy sao được? Giống như cậu để mặc vậy, sợ rằng chủ tịch sẽ rất nhanh bị người đó đoạt mất."

"Nhưng Mỹ Dục, cậu không phải cảm thấy một người một khi muốn thay lòng, ai cũng không ngăn cản được sao?" Cô nghĩ không ra, nếu như đối phương không yêu mình nữa, có thể sử dụng cách gì giữ lại trái tim đối phương, đi chỉnh hình sao? Hay là khóc nháo một hai ba đòi thắt cổ? Đều không có tác dụng.

Giống như thức ăn lên men thối rữa, tình cảm biến chất cũng khó có thể bù đắp lại.

"Chuyện này. . . . . ." Dương Mỹ Dục nhất thời bị lời của cô chận lại, không còn lời gì để phản bác."Là không có sai, nhưng là, chẳng lẽ cậu cứ trơ mắt nhìn bọn họ tiếp tục phát triển như vậy, không hề làm gì sao?"

"Tớ phải làm cái gì? Giống như người đàn bà chanh chua đi chất vấn người phụ nữ kia là người nào hả? Anh ấy sẽ không quay lại với người tình cũ sao? Thôi đi, Mỹ Dục, nếu như tình cảm anh ấy đối với cô gái kia sâu đậm hơn với tớ, tớ có tranh thế nào cũng vô dụng, ngược lại sẽ bị ghét, ngược lại nếu như anh đối với cô ấy không có ý kia, mặc kệ cô ấy làm thế nào, tớ tin tưởng Cam Nhĩ Thụy sẽ không động lòng."

"Vậy. . . . . . Tớ nói là nếu như, giả thiết chủ tịch thật sự cùng cô gái kia có cái gì, thì cậu định làm như thế nào?"

Cô ngửa cằm lên suy tư nói: "Đến lúc đó tớ sẽ rời đi thôi đi, nếu không ở lại rất lúng túng." Cô lặng lẽ đưa tay vuốt bụng, môi nâng lên nụ cười thần bí.

"A, chủ tịch cùng cô ấy ra cùng nhau." Dương Mỹ Dục cười nói.

Cô nhìn sang, quả nhiên là trông thấy Cam Nhĩ Thụy cung cô gái kia cùng nhau ra khỏi phòng làm việc của anh, đi qua chỗ của cô thì anh nhỏ giọng nói: "Buổi trưa tôi có việc không trở lại ăn cơm, có bản kế hoạch đặt ở trên bàn tôi, cô đi vào lấy." Đây là mật hiệu của anh, muốn cô buổi trưa vào phòng làm việc, ăn hộp cơm mà anh đã chuẩn bị.

Cô gật đầu, bày tỏ hiểu ý của anh, lưu ý đến cánh tay cô gái kia khoác trên tay anh.

Chu Chiếu Hi nghĩ thầm, có lẽ là căn cứ vào lễ độ, anh mới không có đẩy tay của cô ấy ra, huống chi hai người bọn họ đã từng qua lại. Mặc dù cô đầy hi vọng thấy Cam Nhĩ Thụy hất tay của cô ấy ra, thế nhưng làm sao nói vậy, không khỏi thật sự làm cho người ta khó chịu, người xuất thân giống như Cam Nhĩ Thụy cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Anh cau mày, mãi cho đến lúc tiến vào thang máy, lúc này mới nhân cơ hội rút tay về, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

"Này, Nhĩ Toàn, là anh. Em biết chuyện bác Thi nằm viện không? Bây giờ anh phải đi đến thăm bác ấy, có muốn đi cùng nhau không? Nghe nói Nhĩ Khiêm một lát sau sẽ qua. . . . . . Ừ, được, chúng ta gặp nhau ở bệnh viện Vạn Hòa, lát nữa ăn trưa luôn."

"Nhĩ Thụy, anh gọi Nhĩ Toàn đi cùng sao?" Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại hỏi, ánh mắt Thi Thục Viện nhu hòa như nước mùa thu nhìn anh.

"Ừ, anh sợ Nhĩ Toàn không biết chuyện này, vừa lúc nó cũng rảnh."

Cô cười ôn nhu, hời hợt nói: "Em còn tưởng rằng, rốt cuộc có cơ hội có thể ăn cơm trưa một mình với anh!"

"Em và Nhĩ Toàn cũng quen thân mà, không phải sao?"

"Đúng nha, bởi vì quan hệ của trưởng bối hai bên, từ nhỏ em đã rất thân quen với ba anh em anh, mãi cho đến khi em xuất ngoại mới tương đối ít liên lạc." Cười yếu ớt, cô có chút buồn bã nói: "Anh còn đang tức giận chuyện kia sao? Cho nên mới phải ngay cả ăn trưa, cũng không muốn một mình đối mặt với em."

"Em hiểu lầm rồi, anh thật sự không có tức giận, chuyện này đã rất nhiều năm rồi anh cũng không ngại nữai." Cam Nhĩ Thụy nói giọng bình thản.

Thi Thục Viện rủ rỉ nói nhỏ, "Khi đó em còn quá trẻ tuổi, cho nên nhất thời xúc động nói ra lời chia tay, sau đó thật sự em vô cùng hối hận, nhưng ngại vì tự ái, lại xấu hổ không quay lại tìm anh từ đầu, thật ra thì em vẫn một mực chờ anh, nếu như ngày đó anh chịu tích cực giữ em lại một chút...em cũng sẽ không đi nha."

"Qua thì đã qua rồi, đừng nói lại. Anh tin tưởng bây giờ người theo đuổi em vẫn còn rất nhiều." Gặp lại cô, anh cũng không phải không có cảm giác, chỉ là không còn loại tình cảm chân tình như năm đó, mà là một loại hoài niệm, dù sao bọn họ yêu nhau cũng ba năm, lưu lại không ít kỷ niệm.

"Nhĩ Thụy, có phải anh đã có người mình thích không?" Thi Thục Viện thử hỏi. Cô nghe từ Nhĩ Khiêm nói, nếu như muốn anh nối lại tình duyên lúc trước, cô gái này chính là trở ngại lớn nhất.

Anh không có phủ nhận nhìn cô, từ từ gật đầu, "Không sai, anh đang có đối tượng qua lại rồi."

"Hôm nào giới thiệu cho em biết nha." Cô một mực chân thành nói: "Em nghĩ, chúng ta vẫn là bạn bè chứ?"

"Ừ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương