Đại Thiếu Gia Nhà Họ Cam Rất Khó Trị
-
Chương 7-2
**
Dẫn người đàn ông vào phòng tiếp khách, kéo rèm cửa xuống che kín ánh mắt bên ngoài, ánh mắt đen của Cam Nhĩ Thụy nhìn người đan ông trong nháy mắt, dứt khoát hỏi: "Nói đi, ông muốn cái gì?"
Đối mặt ánh mắt anh lạnh lùng sắc bén, người đàn ông rùng mình, chợt nghĩ đến người đứng trước mặt ông ta là ông chủ lớn, lá gan lập tức lớn lên, đòi hỏi nhiều nói: "Tôi hiểu rõ chuyện cậu với con gái của tôi, mặc kệ nói thế nào, nếu như không có tôi, hôm nay cũng sẽ không có Chiếu Hi, nhà họ Cam các người có tiền, chỉ cần một ngàn vạn là được rồi, tôi đảm bảo từ nay về sau tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt các người."
Giọng nói trầm lạnh từ từ ra tiếng, "Một ngàn vạn đối với nastrong họ Cam quả thật mà nói không nhều lắm."
Người đàn ông xoa xoa đôi tay, mặt tràn đầy tham lam, "Đúng vậy, giống như các cậu là thiếu gia nhà giàu, thùy tiện bao nuôi phụ nữ, ba cô, năm trăm ngàn vạn là chuyện rất tầm thường, tôi chỉ yêu cầu một ngàn vạn coi như là ít rồi." Rất hối hận bảng giá không đề nghị cao một chút.
"Nói cũng phải, một ngàn vạn xác thực không nhiều lắm, lúc nào tôi cũng có thể lấy ra."
Ánh mắt người đàn ông sáng lên, lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của anh nói tiếp: "Nhưng mà như vậy cũng phải chờ Chiếu Hi đồng ý, nếu như vừa rồi tôi không có nghe nhầm, hình như cô ấy nói một xu cũng không muốn cho ông. Hơn nữa ông cũng chưa từng nuôi cô ấy ngày nào, còn vơ vét hết tài sản trong nhà, bỏ lại một khoản nợ lớn cho hai mẹ con cô ấy gánh, đối với người làm cha như ông, tôi thật sự tìm không ra một lý do nào để cho tiền ông cả."
Lập tức ánh mắt người đàn ông lộ vẻ hung dữ, "Cậu. . . . . . Chơi con gái của tôi nhưng không muốn trả tiền, nói ra không sợ mất mặt sao?"
Sắc mặt Cam Nhĩ Thụy không gợn chút sóng mở miệng, "Chu tiên sinh, ông nghĩ sai một chuyện rồi."
Người đàn ông cải chính lời anh."Ta không phải họ Chu, tôi họ Du."
"Thì ra là Chiếu Hi theo họ mẹ."
"Lúc đầu là tôi ở rể ở nhà họ Chu, hừ, cả nhà bọn họ đều khinh thường tôi, mỗi người đều cười tôi là ăn cơm chùa, cho nên. . . . . ."
Sắc mặt Cam Nhĩ Thụy lạnh lùng, lành lạnh tiếp lời, "Cho nên, để chứng minh mình là người đàn ông có dụng, ông mới vơ vét tài sản của nhà họ Chu, chạy theo người đàn bà khác, kết quả lại vô liêm sỉ quay lại yêu cầu con gái phụng dưỡng người ba ruột mà không nuôi mình một ngày nào sao?" Anh khinh bỉ liếc nhìn ông ta, lạnh nhạt nói: "Du tiên sinh, tôi không thể không nói, ông thật sự mất hết thể diện của người đàn ông."
Người đàn ông thẹn quá thành giận rống, "Tại sao cậu lại nói tôi như vậy! Một câu nói thôi, rốt cuộc cậu có cho tiền hay không?"
"Lời của tôi nói vừa rồi còn chưa nói hết, ông nghĩ sai một chuyện rồi, tôi không có trêu đùa con gái ông, tôi đối với cô ấy là nghiêm túc; thứ hai, ông muốn nói cứ việc nói đi, " ánh mắt lạnh lẽo quét về phía ông ta, "Nhưng hậu quả, ông tốt nhất nên nghĩ rõ ràng."
Ánh mắt sắc bén lạnh lùng này khiến ông ta lạnh sống lưng sợ hãi, ông ta phát hiện người đàn ông trước mắt này không phải dễ chọc, nhưng lại không cam lòng đầu dê béo như vậy lại không ăn được. Ông ta lại chợt nghĩ một ý .
"Được, nếu như cậu không chịu cho ta cũng vậy không sao, tôi liền kiện Chiếu Hi vứt bỏ. Tôi đã hỏi luật sư rồi, anh ta nói tỷ lệ thắng kiện của tôi rất cao, đến lúc đó Chiếu Hi vẫn phải là nuôi dưỡng tôi."
Cam Nhĩ Thụy nheo mắt, rất đau lòng thay bạn gái, trên đời thậm chí còn có người ba như vậy.
"Nếu như ông thật chỉ là nghĩ muốn kiếm miếng cơm, cũng không phải là tôi không thể giúp ông."
Thấy anh đổi lời nói, hình như đường sống còn có thể cứu vãn, người đàn ông lập tức nói: "Tôi cũng không yêu cầu một ngàn vạn, chỉ cần cho tôi năm trăm vạn là được rồi."
"Tôi sẽ không vô duyên vô cớ cho ông tiền. Nếu ông kiên trì muốn nói đề xuất, đến lúc đó tôi sẽ vận dụng luật sư của Tập đoàn Đạo Hùng biện hộ cho Chiếu Hi, chính ông hiểu rõ ràng, lấy sức lực một mình ông đối kháng với luật sư đắc đạo của Tập đoàn Đạo Hùng sao?" Nói đến đây, giọng nói anh dừng lại, "Nhưng nếu như ông nguyện ý tay làm hàm nhai, tôi có khả năng cung cấp cho ông cơ hội làm việc, để cho ông nuôi sống mình."
"Tôi đây già rồi, đâu còn có thể làm việc?"
Nhìn ra ông ta căn bản là hết ăn lại nằm không muốn làm việc, Cam Nhĩ Thụy nghiêm mặt trách mắng: "Ông có tay có chân, xem ra tình trạng khỏe mạnh vẫn không tệ, tại sao không thể làm việc? Nếu như ông chỉ lười biếng không muốn làm việc, tôi tin tưởng lên tòa án, quan tòa cũng sẽ không xử ông thắng kiện."
Người đàn ông cắn răng, không cam lòng hỏi: "Cậu muốn cho tôi làm việc gì?"
"Cho tôi số điện thoại liên lạc, chờ tôi an bài xong rồi sẽ cho người thông báo cho ông."
"Tôi nói trước, tôi đã từng tuổi này, không thể làm công việc quá nặng nhọc."
"Ông cứ yên tâm đi, là bề trên của Chiếu Hi, tôi sẽ an bài cho ông một công việc thích hợp."
Dẫn người đàn ông vào phòng tiếp khách, kéo rèm cửa xuống che kín ánh mắt bên ngoài, ánh mắt đen của Cam Nhĩ Thụy nhìn người đan ông trong nháy mắt, dứt khoát hỏi: "Nói đi, ông muốn cái gì?"
Đối mặt ánh mắt anh lạnh lùng sắc bén, người đàn ông rùng mình, chợt nghĩ đến người đứng trước mặt ông ta là ông chủ lớn, lá gan lập tức lớn lên, đòi hỏi nhiều nói: "Tôi hiểu rõ chuyện cậu với con gái của tôi, mặc kệ nói thế nào, nếu như không có tôi, hôm nay cũng sẽ không có Chiếu Hi, nhà họ Cam các người có tiền, chỉ cần một ngàn vạn là được rồi, tôi đảm bảo từ nay về sau tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt các người."
Giọng nói trầm lạnh từ từ ra tiếng, "Một ngàn vạn đối với nastrong họ Cam quả thật mà nói không nhều lắm."
Người đàn ông xoa xoa đôi tay, mặt tràn đầy tham lam, "Đúng vậy, giống như các cậu là thiếu gia nhà giàu, thùy tiện bao nuôi phụ nữ, ba cô, năm trăm ngàn vạn là chuyện rất tầm thường, tôi chỉ yêu cầu một ngàn vạn coi như là ít rồi." Rất hối hận bảng giá không đề nghị cao một chút.
"Nói cũng phải, một ngàn vạn xác thực không nhiều lắm, lúc nào tôi cũng có thể lấy ra."
Ánh mắt người đàn ông sáng lên, lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của anh nói tiếp: "Nhưng mà như vậy cũng phải chờ Chiếu Hi đồng ý, nếu như vừa rồi tôi không có nghe nhầm, hình như cô ấy nói một xu cũng không muốn cho ông. Hơn nữa ông cũng chưa từng nuôi cô ấy ngày nào, còn vơ vét hết tài sản trong nhà, bỏ lại một khoản nợ lớn cho hai mẹ con cô ấy gánh, đối với người làm cha như ông, tôi thật sự tìm không ra một lý do nào để cho tiền ông cả."
Lập tức ánh mắt người đàn ông lộ vẻ hung dữ, "Cậu. . . . . . Chơi con gái của tôi nhưng không muốn trả tiền, nói ra không sợ mất mặt sao?"
Sắc mặt Cam Nhĩ Thụy không gợn chút sóng mở miệng, "Chu tiên sinh, ông nghĩ sai một chuyện rồi."
Người đàn ông cải chính lời anh."Ta không phải họ Chu, tôi họ Du."
"Thì ra là Chiếu Hi theo họ mẹ."
"Lúc đầu là tôi ở rể ở nhà họ Chu, hừ, cả nhà bọn họ đều khinh thường tôi, mỗi người đều cười tôi là ăn cơm chùa, cho nên. . . . . ."
Sắc mặt Cam Nhĩ Thụy lạnh lùng, lành lạnh tiếp lời, "Cho nên, để chứng minh mình là người đàn ông có dụng, ông mới vơ vét tài sản của nhà họ Chu, chạy theo người đàn bà khác, kết quả lại vô liêm sỉ quay lại yêu cầu con gái phụng dưỡng người ba ruột mà không nuôi mình một ngày nào sao?" Anh khinh bỉ liếc nhìn ông ta, lạnh nhạt nói: "Du tiên sinh, tôi không thể không nói, ông thật sự mất hết thể diện của người đàn ông."
Người đàn ông thẹn quá thành giận rống, "Tại sao cậu lại nói tôi như vậy! Một câu nói thôi, rốt cuộc cậu có cho tiền hay không?"
"Lời của tôi nói vừa rồi còn chưa nói hết, ông nghĩ sai một chuyện rồi, tôi không có trêu đùa con gái ông, tôi đối với cô ấy là nghiêm túc; thứ hai, ông muốn nói cứ việc nói đi, " ánh mắt lạnh lẽo quét về phía ông ta, "Nhưng hậu quả, ông tốt nhất nên nghĩ rõ ràng."
Ánh mắt sắc bén lạnh lùng này khiến ông ta lạnh sống lưng sợ hãi, ông ta phát hiện người đàn ông trước mắt này không phải dễ chọc, nhưng lại không cam lòng đầu dê béo như vậy lại không ăn được. Ông ta lại chợt nghĩ một ý .
"Được, nếu như cậu không chịu cho ta cũng vậy không sao, tôi liền kiện Chiếu Hi vứt bỏ. Tôi đã hỏi luật sư rồi, anh ta nói tỷ lệ thắng kiện của tôi rất cao, đến lúc đó Chiếu Hi vẫn phải là nuôi dưỡng tôi."
Cam Nhĩ Thụy nheo mắt, rất đau lòng thay bạn gái, trên đời thậm chí còn có người ba như vậy.
"Nếu như ông thật chỉ là nghĩ muốn kiếm miếng cơm, cũng không phải là tôi không thể giúp ông."
Thấy anh đổi lời nói, hình như đường sống còn có thể cứu vãn, người đàn ông lập tức nói: "Tôi cũng không yêu cầu một ngàn vạn, chỉ cần cho tôi năm trăm vạn là được rồi."
"Tôi sẽ không vô duyên vô cớ cho ông tiền. Nếu ông kiên trì muốn nói đề xuất, đến lúc đó tôi sẽ vận dụng luật sư của Tập đoàn Đạo Hùng biện hộ cho Chiếu Hi, chính ông hiểu rõ ràng, lấy sức lực một mình ông đối kháng với luật sư đắc đạo của Tập đoàn Đạo Hùng sao?" Nói đến đây, giọng nói anh dừng lại, "Nhưng nếu như ông nguyện ý tay làm hàm nhai, tôi có khả năng cung cấp cho ông cơ hội làm việc, để cho ông nuôi sống mình."
"Tôi đây già rồi, đâu còn có thể làm việc?"
Nhìn ra ông ta căn bản là hết ăn lại nằm không muốn làm việc, Cam Nhĩ Thụy nghiêm mặt trách mắng: "Ông có tay có chân, xem ra tình trạng khỏe mạnh vẫn không tệ, tại sao không thể làm việc? Nếu như ông chỉ lười biếng không muốn làm việc, tôi tin tưởng lên tòa án, quan tòa cũng sẽ không xử ông thắng kiện."
Người đàn ông cắn răng, không cam lòng hỏi: "Cậu muốn cho tôi làm việc gì?"
"Cho tôi số điện thoại liên lạc, chờ tôi an bài xong rồi sẽ cho người thông báo cho ông."
"Tôi nói trước, tôi đã từng tuổi này, không thể làm công việc quá nặng nhọc."
"Ông cứ yên tâm đi, là bề trên của Chiếu Hi, tôi sẽ an bài cho ông một công việc thích hợp."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook