Đại Thiếu Gia Nhà Họ Cam Rất Khó Trị
-
Chương 6-2
"Tôi chỉ quan tâm đến cô ấy."
"Cậu nên quan tâm phương án thúc đẩy doanh số bán hàng của công ty, không phải quấn nhân viên nữ nói chuyện phiếm."
Giang Dật Bình phong độ bộ dạng thảnh thơi đáp lời, "Tớ đang muốn báo cáo với chủ tịch đại nhân về chuyện phát ngôn quảng cáo cho tòa nhà Anh Hoa, vừa vặn gặp trợ lý Chu, lúc này mới trò chuyện vài câu."
Liếc Chu Chiếu Hi một cái, Cam Nhĩ Thụy nhìn về phía anh, "Đến phòng làm việc của tôi nói."
Thấy Giang Dật Bình đi theo Cam Nhĩ Thụy vào phòng làm việc, Chu Chiếu hi khẽ thở dài, thiếu chút nữa là bị moi ra chuyện của cô và Cam Nhĩ Thụy, thật may là anh tới kịp lúc.
Sau khi tan việc, hai người vẫn lái xe của mình đi tới nhà Cam Nhĩ Thụy.
Cam Nhĩ Thụy không bảo cô nấu ăn nữa, để cho cô làm là ngoài ý muốn, tài nấu nướng của anh thế nhưng có thể sánh ngang đầu bếp khách sạn năm sao, món ăn anh nấu làm cho cô ngon miệng ăn không ngừng, khen không dứt miệng.
"Ăn ngon ăn ngon, thật sự ăn rất ngon! Anh mới đúng là thiên tài, anh làm đồ ăn ngoin đến mức làm người ta muốn rơi nước mắt."
Anh mỉm cười cười nhìn vẻ mặt ăn ngon lành của cô.
"Anh không ăn sao? Đồ ăn sắp bị tôi ăn hết rồi kìa." Thấy anh chỉ nhìn cô, không động đũa gì cả, mặc dù cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng mà bởi vì thức ăn của anh làm ăn quá ngon, khiến cho cô không để ý hình tượng, đũa không rời miệng nhét từng miếng thức ăn vào miệng.
"Cô thích thì ăn hết đi!" tướng ăn của cô tuyệt đối không thể gọi là tao nhã, nhưng nhìn cô ăn vui vẻ như vậy, có cảm giác thỏa mãn tràn đầy trong ngực của anh.
Ăn sạch tất cả thức ăn, bụng no thật là no, Chu Chiếu Hi mở miệng,
"Không ngờ anh còn biết nấu ăn." Tài nấu nướng của cô mặc dù không tệ, nhưng so với anh, nhất định là gặp sư phụ, không so được.
"Tôi thích tự mình nấu ăn."
Cô nâng má nói: "Làm việc với anh hai năm, tôi phát hiện mình giống như không hiểu rõ anh."
Trước đó, cô vẫn cảm thấy anh kén chọn rất khó chung đụng, thậm chí còn từng nghĩ tới người như anh cuộc sống nhất định không có gì thú vị.
Cho đến bước vào căn hộ của anh, cô mới phát hiện anh cũng có mặt lãng mạn, anh nắm rất rõ hắn nhà trọ, nàng mới phát hiện hắn cũng có lãng mạn một mặt, hắn bố trí cực kỳ chặt chẽ, thanh lịch và ấm áp, vừa về tới nơi này, cả người lộ ra vẻ ung dung thảnh thơi.
Thật không hiểu ở công ty thì anh làm cho bản thân nghiêm túc khó tiếp cận như vậy làm gì?
Cam Nhĩ Thụy chậm rãi mở miệng, "Bây giờ cô bắt đầu hiểu cũng không muộn."
Tim cô đập bùm giật mình. Anh đây là có ý gì? Thôi, đừng nghĩ quá nhiều, cô tới nơi này chỉ thực hiện thỏa thuận, giúp anh sinh con.
Một khi cô mang thai, không có khả năng tới nơi này nữa.
"Tôi đi rửa chén." Cô đứng lên dọn dẹp bát đũa.
Cam Nhĩ Thụy chợt cầm tay của cô.
"Chu Chiếu Hi."
"Chuyện gì?" Bàn tay của cô bị anh nắm nhiệt độ có chút tăng lên.
"Chúng ta. . . . . . qua lại đi!"
"À?" Cô kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn.
"Chúng ta chính thức qua lại."
"Anh đang nói đùa?" Cô không dám tin nhìn chăm chú vào anh
"Không phải, tôi rất nghiêm túc. Cùng tôi qua lại, về sau cô có thể thường xuyên thưởng thức món ăn ngon như vậy."Anh dụ dỗ cô.
Anh nói nửa câu đầu làm cô kinh ngạc, nửa câu sau làm cô bật cười thất thanh.
"Tôi nói thật." Anh đi tới bên cạnh cô, không mang theo chút vẻ đùa vui liếc nhìn cô.
"Tại sao?" Mặt Chu Chiếu Hi nóng lên , nhịp tim đập thật nhanh, khó hiểu tại sao anh lại đột nhiên nói như vậy.
"Anh thích em." Anh không chần chừ chút nào.
Cô kinh ngạc.
Anh hạ mí mắt cúi xuống, hôn lên môi hồng của cô."Như thế nào, em đồng ý không?"
Cô ngưng mắt nín thở, "Chuyện sinh đứa bé. . . . . ."
"Dĩ nhiên tiếp tục tiến hành tiếp." Cái này cùng chuyện hai người qua lại hoàn toàn không có trở ngại.
"Nhưng. . . . . ."
"Em không phải nghĩ muốn ăn món ngon như hôm nay nữa sao?" Cô lần nữa do dự làm anh có chút không vui.
Nghĩ, dĩ nhiên muốn, thế nhưng chuyện qua lại với anh là hai chuyện khác nhau có được hay không.
Cam Nhĩ Thụy tự tiện quyết định thay cô, "Em đã không có phản đối, vậy thì bày tỏ đồng ý, chúng ta liền chính thức qua lại!"
Cô còn chưa mở lời cự tuyệt liền bị anh hôn cuồng nhiệt, hôn ý loạn tình mê, hôn mê hoa mắt.
*********
"Tỉnh, Chu Chiếu Hi, tỉnh dậy nhanh lên một chút!"
"Ưm, " bị đánh thức người chưa tỉnh táo mở mắt ra, khó hiểu nhìn người đàn ông lay cô tỉnh dậy, "Chuyện gì vậy? Trời đã sáng sao?" Nghía đồng hồ một cái, mới hơn một giờ sáng. Dậy, lúc này kêu cô dậy làm gì, gọi cô rời giường đi tiểu một chút sao?
"Mau dậy đi, anh dẫn em đi xem một vật."
"Nhưng tôi cũng rất buồn ngủ, có thể để sáng mai xem không?" Cô xoay trở lại cái gối, khép mắt lại.
"Không được, bỏ qua tối nay, ngày mai sẽ không thấy được! Mau dậy rời giường, anh bảo đảm em nhất định sẽ không hối hận." Cam Nhĩ Thụy vừa dụ dỗ vừa kéo cô lên, thuận tay lấy một cái áo choàng tắm mặc lên trên cơ thể trần truồng của cô.
Chu Chiếu Hi hé nửa mí mắt, bị anh kéo ra ban công.
Ban công có chừng 20 bình lớn, đủ các loại thực vật cùng hoa cỏ, nhưng giờ phút này trong bóng đêm bắt mắt nhất, cũng là cây leo bên phải trên hàng rào, đóa hoa tươi đẹp trắng muốt không tỳ vết làm cho người ta hoảng sợ.
Mặc dù là giữa hè, nhưng một cơn gió đêm lướt nhẹ giữa đêm khuya, vẫn làm cô co rúm người lại ngồi xuống, "Anh dẫn tôi ra đây muốn nhìn cái gì?"
"Ở nơi đó." Ngón tay dài của anh chỉ về phía bên phải.
Tầm mắt mờ mịch nhìn sang, một giây sau, cô trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn những đáo hoa quỳnh nở rộ dươi trời sao.
Ông trời, đẹp mê người!
Cô biết loại hoa quỳnh này, nhưng đây là lần đầu tiên cô chính mắt thấy hình dạng nó nở như thế nào, hơn nữa không phải một bông hoa, mà trên cả bề mặt hàng rào đều được che phủ bởi hoa quỳnh.
"Đẹp quá!" Cô khen ngợi ra tiếng. Trừ hai chữ này, nhất thời cô không nghĩ được từ nào tốt hơn, để hình dung hình ảnh tuyệt mỹ giờ phút này.
"Còn muốn ngủ không?" Giọng nói Cam Nhĩ Thụy mang theo ý cười, nhìn đáy mắt ngạc nhiên thú vị của cô.
"Không có chút suy nghĩ nào." Cơn buồn ngủ sớm bị cảnh đẹp trước mắt đuổi đi rồi.
Anh đứng sau lưng cô, chậm rãi ôm cô."Hoa quỳnh chỉ nở hoa lúc nửa đêm, hoa lại chỉ nở mấy tiếng ngắn ngủi, nếu như bỏ lỡ, sẽ phải đợi đến sang năm.*"
(*hoa quỳnh: thường nở lúc 12 giờ đêm và sẽ tàn sau 1-2 tiếng, 1 năm chỉ nở 1 lần. Nhưng hoa ở nhà tớ lại nở lúc 8h tối tha hồ ngắm và chụp hình, kaka, nó sẽ bung từ từ và tàn sau khi nở hết, hương hoa thơm ngào ngạt, năm nào mình cũng ngắm cả, đẹp khỏi chê)
"Nhiều hoa quỳnh nở cùng lúc như vậy, thật sự rất đẹp! Cám ơn anh đã đánh thức tôi dậy xem cùng." Cô vô tình dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, biết anh đặc biệt đánh thức cô dậy, cùng chia sẻ vẻ đẹp tuyệt vời như vậy với cô, nhất thời cảm xúc cảm động tan chảy tận đáy lòng.
Anh hôn lên tóc của cô, đáy mắt bờ môi cũng hiện lên nụ cười mềm mỏng.
"Có muốn chụp hình không?" Cô ngoái đầu nhìn lại hỏi.
"Được." Anh đi vào cầm V8 ra, muốn cô đứng trước hoa quỳnh."Em bước qua, anh sẽ bắt đầu chụp em với hoa quỳnh." ( V8 không tìm có dữ liệu nha)
"Đừng á, chỉ chụp hoa quỳnh là tốt rồi." Cô không chịu đi qua. Mới vừa tỉnh ngủ, tóc cũng không sửa sang lại, cô cũng không muốn bộ dạng xấu xí này lưu lại trong máy ảnh của anh.
"Tới đi!" Anh kéo cô qua.
"Người ta bây giờ rất xấu."
"Sẽ không, em gợi cảm làm cho người ta nín thở, không có chút nào thua hoa quỳnh, mau tới đây." Anh cầm V8 chụp bộ dáng e lệ của cô, thật lòng cảm thấy giờ phút này cô có một vẻ lười biếng duyên dáng, làm tim người ta đập thình thịch.
Mí mắt của cô đỏ, không thể tin được lời nói vừa rồi là xuất phát từ miệng của anh, thẹn thùng xấu hổ tùy ý anh quay chụp, trong đêm tối, cô nghe tiếng tim mình đập thình thịch giai điệu tình yêu nào đó.
"Đến lượt tôi chụp cho anh." Cô đi tới.
Anh không chịu đưa V8 cho cô, tiếp tục chụp hình cô.
"Không cần chụp tôi nữa, đổi cho anh đi!" Cô động thủ muốn cướp V8 trên tay anh.
Anh né tránh tay của cô, lui nghiêng về một phía bên cạnh cô, "Anh không có gì hay để chụp, em đứng bên hoa quỳnh này đi."
"Đủ rồi á..., đến lượt tôi." Cô cười đùa quấn lấy anh, nghĩ muốn lấy V8.
"Anh chưa có chụp đủ." Anh cũng cười tươi rói, vừa né tránh vừa giành giật với cô. Hai núm vú dưới áo choàng màu trắng theo động tác của cô như ẩn như hiện, rất mê người.
Hai tay cô chống ngang hông, giả bộ bộ dạng hung dữ, sẳng giọng: "Hạn cho anh lập tức giao máy ảnh ra, nêu không tôi muôn trở mặt!"
Anh ra tiếng, "Bộ dạng này của em thật đáng yêu." Máy ảnh trên tay không ngừng chụp, tiếp tục chụ hình ảnh xinh đẹp của cô vào trong V8.
"Được, anh mời rượu không uống uông rượu phạt, xem lợi hại của tôi." Cô nhào tới, đôi tay hung hăng gãi nhột anh.
"A, em đừng náo loạn!"
Không ngờ vậy mà anh thật sự sợ nhột, Chu Chiếu Hi vui mừng, tiến công càng mãnh liệt.
"Ha ha ha. . . . . . Em dừng ty cho anh, ha ha ha a. . . . . . Chu Chiếu Hi, có nghe thấy không, ha ha ha. . . . . . Mau dừng tay. . . . . ." Anh nhột không chịu nổi, uốn éo người cười to lên, nhất thời không có cầm chắc V8, Rầm một tiếng rơi trên mặt đất.
"A!" Chu Chiếu Hi dừng tay, ngây ngô nhìn chiếc V8 màu bạc trên mặt đất kia.
Nhặt nó lên , kiểm tra một chút, phát hiện không thể thao tác, Cam Nhĩ Thụy nhìn về phía cô, "Xem đi, rớt bể rồi."
"Thật xin lỗi mà!"
"Thôi. Về sau không cho phép gãi nhột anh nữa, biết không?" Tiện tay đặt V8 trên bàn trà, anh ngồi xuống ghế dài, kéo cô ngồi vào trong lòng anh.
"Tôi không ngờ anh sẽ sợ nhột như vậy." Nghe nói đàn ông sợ nhột sẽ thương yêu vợ, không biết có phải thật vậy hay không? Cô nghiêng mắt dò xét anh, nghĩ đến chuyện tối nay anh đề xuất muốn qua lại. Có thật là anh không? Hay chỉ là nhất thời anh thuận miệng nói mà thôi?
"Em không sợ nhột sao?" Vòng tay của anh ở trên eo cô, nhẹ nhàng gãi mấy cái, phát hiện cô một chút phản ứng cũng không có.
Cô buồn cười lắc đầu, "Tôi không sợ nhột, anh gãi nữa cũng không có tác dụng." Ngồi ở trên đùi của anh, dựa vào lồng ngực của anh, Chu Chiếu Hi cảm thấy vào giờ phút này thậm chí còn thân mật hơn cảm giác lúc ân ái, giống như một đôi yêu nhau đã lâu. . . . . . Người yêu.
Nhưng là bọn họ tính sao? Tối nay anh nói muốn lui tới, như vậy hai người có coi là người yêu không?
Cằm của anh cạ nhẹ tóc của cô, "Đêm nay chúng ta ở chỗ này ngắm hoa quỳnh, được không?" Quá khứ đều có một mình anh một mình thưởng thức vẻ đẹp của những bông hoa quỳnh này, tối nay bên cạnh có thêm một người là bạn ngắm hoa, anh rất vui, người này là cô.
"Những cây hoa này là anh trồng sao?"
"Ừ. Anh thích trồng hoa, ngắm hoa, nhìn những bông hoa này từ một hạt mầm lớn lên thành một cây hoa xinh đẹp, có cảm giác thành quả đạt được rất thỏa mãn."
Phát hiện giờ phút này thái độ anh dịu dàng khác thường, ánh mắt cô nhìn ngây dại.
Buổi tối đẹp, Chu Chiếu Hi phát hiện mình đối với Cam Nhĩ Thụy có chút cảm giác đặc biệt, loại cảm giác đó hình như gọi là. . . . . . Động lòng.
"Cậu nên quan tâm phương án thúc đẩy doanh số bán hàng của công ty, không phải quấn nhân viên nữ nói chuyện phiếm."
Giang Dật Bình phong độ bộ dạng thảnh thơi đáp lời, "Tớ đang muốn báo cáo với chủ tịch đại nhân về chuyện phát ngôn quảng cáo cho tòa nhà Anh Hoa, vừa vặn gặp trợ lý Chu, lúc này mới trò chuyện vài câu."
Liếc Chu Chiếu Hi một cái, Cam Nhĩ Thụy nhìn về phía anh, "Đến phòng làm việc của tôi nói."
Thấy Giang Dật Bình đi theo Cam Nhĩ Thụy vào phòng làm việc, Chu Chiếu hi khẽ thở dài, thiếu chút nữa là bị moi ra chuyện của cô và Cam Nhĩ Thụy, thật may là anh tới kịp lúc.
Sau khi tan việc, hai người vẫn lái xe của mình đi tới nhà Cam Nhĩ Thụy.
Cam Nhĩ Thụy không bảo cô nấu ăn nữa, để cho cô làm là ngoài ý muốn, tài nấu nướng của anh thế nhưng có thể sánh ngang đầu bếp khách sạn năm sao, món ăn anh nấu làm cho cô ngon miệng ăn không ngừng, khen không dứt miệng.
"Ăn ngon ăn ngon, thật sự ăn rất ngon! Anh mới đúng là thiên tài, anh làm đồ ăn ngoin đến mức làm người ta muốn rơi nước mắt."
Anh mỉm cười cười nhìn vẻ mặt ăn ngon lành của cô.
"Anh không ăn sao? Đồ ăn sắp bị tôi ăn hết rồi kìa." Thấy anh chỉ nhìn cô, không động đũa gì cả, mặc dù cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng mà bởi vì thức ăn của anh làm ăn quá ngon, khiến cho cô không để ý hình tượng, đũa không rời miệng nhét từng miếng thức ăn vào miệng.
"Cô thích thì ăn hết đi!" tướng ăn của cô tuyệt đối không thể gọi là tao nhã, nhưng nhìn cô ăn vui vẻ như vậy, có cảm giác thỏa mãn tràn đầy trong ngực của anh.
Ăn sạch tất cả thức ăn, bụng no thật là no, Chu Chiếu Hi mở miệng,
"Không ngờ anh còn biết nấu ăn." Tài nấu nướng của cô mặc dù không tệ, nhưng so với anh, nhất định là gặp sư phụ, không so được.
"Tôi thích tự mình nấu ăn."
Cô nâng má nói: "Làm việc với anh hai năm, tôi phát hiện mình giống như không hiểu rõ anh."
Trước đó, cô vẫn cảm thấy anh kén chọn rất khó chung đụng, thậm chí còn từng nghĩ tới người như anh cuộc sống nhất định không có gì thú vị.
Cho đến bước vào căn hộ của anh, cô mới phát hiện anh cũng có mặt lãng mạn, anh nắm rất rõ hắn nhà trọ, nàng mới phát hiện hắn cũng có lãng mạn một mặt, hắn bố trí cực kỳ chặt chẽ, thanh lịch và ấm áp, vừa về tới nơi này, cả người lộ ra vẻ ung dung thảnh thơi.
Thật không hiểu ở công ty thì anh làm cho bản thân nghiêm túc khó tiếp cận như vậy làm gì?
Cam Nhĩ Thụy chậm rãi mở miệng, "Bây giờ cô bắt đầu hiểu cũng không muộn."
Tim cô đập bùm giật mình. Anh đây là có ý gì? Thôi, đừng nghĩ quá nhiều, cô tới nơi này chỉ thực hiện thỏa thuận, giúp anh sinh con.
Một khi cô mang thai, không có khả năng tới nơi này nữa.
"Tôi đi rửa chén." Cô đứng lên dọn dẹp bát đũa.
Cam Nhĩ Thụy chợt cầm tay của cô.
"Chu Chiếu Hi."
"Chuyện gì?" Bàn tay của cô bị anh nắm nhiệt độ có chút tăng lên.
"Chúng ta. . . . . . qua lại đi!"
"À?" Cô kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn.
"Chúng ta chính thức qua lại."
"Anh đang nói đùa?" Cô không dám tin nhìn chăm chú vào anh
"Không phải, tôi rất nghiêm túc. Cùng tôi qua lại, về sau cô có thể thường xuyên thưởng thức món ăn ngon như vậy."Anh dụ dỗ cô.
Anh nói nửa câu đầu làm cô kinh ngạc, nửa câu sau làm cô bật cười thất thanh.
"Tôi nói thật." Anh đi tới bên cạnh cô, không mang theo chút vẻ đùa vui liếc nhìn cô.
"Tại sao?" Mặt Chu Chiếu Hi nóng lên , nhịp tim đập thật nhanh, khó hiểu tại sao anh lại đột nhiên nói như vậy.
"Anh thích em." Anh không chần chừ chút nào.
Cô kinh ngạc.
Anh hạ mí mắt cúi xuống, hôn lên môi hồng của cô."Như thế nào, em đồng ý không?"
Cô ngưng mắt nín thở, "Chuyện sinh đứa bé. . . . . ."
"Dĩ nhiên tiếp tục tiến hành tiếp." Cái này cùng chuyện hai người qua lại hoàn toàn không có trở ngại.
"Nhưng. . . . . ."
"Em không phải nghĩ muốn ăn món ngon như hôm nay nữa sao?" Cô lần nữa do dự làm anh có chút không vui.
Nghĩ, dĩ nhiên muốn, thế nhưng chuyện qua lại với anh là hai chuyện khác nhau có được hay không.
Cam Nhĩ Thụy tự tiện quyết định thay cô, "Em đã không có phản đối, vậy thì bày tỏ đồng ý, chúng ta liền chính thức qua lại!"
Cô còn chưa mở lời cự tuyệt liền bị anh hôn cuồng nhiệt, hôn ý loạn tình mê, hôn mê hoa mắt.
*********
"Tỉnh, Chu Chiếu Hi, tỉnh dậy nhanh lên một chút!"
"Ưm, " bị đánh thức người chưa tỉnh táo mở mắt ra, khó hiểu nhìn người đàn ông lay cô tỉnh dậy, "Chuyện gì vậy? Trời đã sáng sao?" Nghía đồng hồ một cái, mới hơn một giờ sáng. Dậy, lúc này kêu cô dậy làm gì, gọi cô rời giường đi tiểu một chút sao?
"Mau dậy đi, anh dẫn em đi xem một vật."
"Nhưng tôi cũng rất buồn ngủ, có thể để sáng mai xem không?" Cô xoay trở lại cái gối, khép mắt lại.
"Không được, bỏ qua tối nay, ngày mai sẽ không thấy được! Mau dậy rời giường, anh bảo đảm em nhất định sẽ không hối hận." Cam Nhĩ Thụy vừa dụ dỗ vừa kéo cô lên, thuận tay lấy một cái áo choàng tắm mặc lên trên cơ thể trần truồng của cô.
Chu Chiếu Hi hé nửa mí mắt, bị anh kéo ra ban công.
Ban công có chừng 20 bình lớn, đủ các loại thực vật cùng hoa cỏ, nhưng giờ phút này trong bóng đêm bắt mắt nhất, cũng là cây leo bên phải trên hàng rào, đóa hoa tươi đẹp trắng muốt không tỳ vết làm cho người ta hoảng sợ.
Mặc dù là giữa hè, nhưng một cơn gió đêm lướt nhẹ giữa đêm khuya, vẫn làm cô co rúm người lại ngồi xuống, "Anh dẫn tôi ra đây muốn nhìn cái gì?"
"Ở nơi đó." Ngón tay dài của anh chỉ về phía bên phải.
Tầm mắt mờ mịch nhìn sang, một giây sau, cô trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn những đáo hoa quỳnh nở rộ dươi trời sao.
Ông trời, đẹp mê người!
Cô biết loại hoa quỳnh này, nhưng đây là lần đầu tiên cô chính mắt thấy hình dạng nó nở như thế nào, hơn nữa không phải một bông hoa, mà trên cả bề mặt hàng rào đều được che phủ bởi hoa quỳnh.
"Đẹp quá!" Cô khen ngợi ra tiếng. Trừ hai chữ này, nhất thời cô không nghĩ được từ nào tốt hơn, để hình dung hình ảnh tuyệt mỹ giờ phút này.
"Còn muốn ngủ không?" Giọng nói Cam Nhĩ Thụy mang theo ý cười, nhìn đáy mắt ngạc nhiên thú vị của cô.
"Không có chút suy nghĩ nào." Cơn buồn ngủ sớm bị cảnh đẹp trước mắt đuổi đi rồi.
Anh đứng sau lưng cô, chậm rãi ôm cô."Hoa quỳnh chỉ nở hoa lúc nửa đêm, hoa lại chỉ nở mấy tiếng ngắn ngủi, nếu như bỏ lỡ, sẽ phải đợi đến sang năm.*"
(*hoa quỳnh: thường nở lúc 12 giờ đêm và sẽ tàn sau 1-2 tiếng, 1 năm chỉ nở 1 lần. Nhưng hoa ở nhà tớ lại nở lúc 8h tối tha hồ ngắm và chụp hình, kaka, nó sẽ bung từ từ và tàn sau khi nở hết, hương hoa thơm ngào ngạt, năm nào mình cũng ngắm cả, đẹp khỏi chê)
"Nhiều hoa quỳnh nở cùng lúc như vậy, thật sự rất đẹp! Cám ơn anh đã đánh thức tôi dậy xem cùng." Cô vô tình dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, biết anh đặc biệt đánh thức cô dậy, cùng chia sẻ vẻ đẹp tuyệt vời như vậy với cô, nhất thời cảm xúc cảm động tan chảy tận đáy lòng.
Anh hôn lên tóc của cô, đáy mắt bờ môi cũng hiện lên nụ cười mềm mỏng.
"Có muốn chụp hình không?" Cô ngoái đầu nhìn lại hỏi.
"Được." Anh đi vào cầm V8 ra, muốn cô đứng trước hoa quỳnh."Em bước qua, anh sẽ bắt đầu chụp em với hoa quỳnh." ( V8 không tìm có dữ liệu nha)
"Đừng á, chỉ chụp hoa quỳnh là tốt rồi." Cô không chịu đi qua. Mới vừa tỉnh ngủ, tóc cũng không sửa sang lại, cô cũng không muốn bộ dạng xấu xí này lưu lại trong máy ảnh của anh.
"Tới đi!" Anh kéo cô qua.
"Người ta bây giờ rất xấu."
"Sẽ không, em gợi cảm làm cho người ta nín thở, không có chút nào thua hoa quỳnh, mau tới đây." Anh cầm V8 chụp bộ dáng e lệ của cô, thật lòng cảm thấy giờ phút này cô có một vẻ lười biếng duyên dáng, làm tim người ta đập thình thịch.
Mí mắt của cô đỏ, không thể tin được lời nói vừa rồi là xuất phát từ miệng của anh, thẹn thùng xấu hổ tùy ý anh quay chụp, trong đêm tối, cô nghe tiếng tim mình đập thình thịch giai điệu tình yêu nào đó.
"Đến lượt tôi chụp cho anh." Cô đi tới.
Anh không chịu đưa V8 cho cô, tiếp tục chụp hình cô.
"Không cần chụp tôi nữa, đổi cho anh đi!" Cô động thủ muốn cướp V8 trên tay anh.
Anh né tránh tay của cô, lui nghiêng về một phía bên cạnh cô, "Anh không có gì hay để chụp, em đứng bên hoa quỳnh này đi."
"Đủ rồi á..., đến lượt tôi." Cô cười đùa quấn lấy anh, nghĩ muốn lấy V8.
"Anh chưa có chụp đủ." Anh cũng cười tươi rói, vừa né tránh vừa giành giật với cô. Hai núm vú dưới áo choàng màu trắng theo động tác của cô như ẩn như hiện, rất mê người.
Hai tay cô chống ngang hông, giả bộ bộ dạng hung dữ, sẳng giọng: "Hạn cho anh lập tức giao máy ảnh ra, nêu không tôi muôn trở mặt!"
Anh ra tiếng, "Bộ dạng này của em thật đáng yêu." Máy ảnh trên tay không ngừng chụp, tiếp tục chụ hình ảnh xinh đẹp của cô vào trong V8.
"Được, anh mời rượu không uống uông rượu phạt, xem lợi hại của tôi." Cô nhào tới, đôi tay hung hăng gãi nhột anh.
"A, em đừng náo loạn!"
Không ngờ vậy mà anh thật sự sợ nhột, Chu Chiếu Hi vui mừng, tiến công càng mãnh liệt.
"Ha ha ha. . . . . . Em dừng ty cho anh, ha ha ha a. . . . . . Chu Chiếu Hi, có nghe thấy không, ha ha ha. . . . . . Mau dừng tay. . . . . ." Anh nhột không chịu nổi, uốn éo người cười to lên, nhất thời không có cầm chắc V8, Rầm một tiếng rơi trên mặt đất.
"A!" Chu Chiếu Hi dừng tay, ngây ngô nhìn chiếc V8 màu bạc trên mặt đất kia.
Nhặt nó lên , kiểm tra một chút, phát hiện không thể thao tác, Cam Nhĩ Thụy nhìn về phía cô, "Xem đi, rớt bể rồi."
"Thật xin lỗi mà!"
"Thôi. Về sau không cho phép gãi nhột anh nữa, biết không?" Tiện tay đặt V8 trên bàn trà, anh ngồi xuống ghế dài, kéo cô ngồi vào trong lòng anh.
"Tôi không ngờ anh sẽ sợ nhột như vậy." Nghe nói đàn ông sợ nhột sẽ thương yêu vợ, không biết có phải thật vậy hay không? Cô nghiêng mắt dò xét anh, nghĩ đến chuyện tối nay anh đề xuất muốn qua lại. Có thật là anh không? Hay chỉ là nhất thời anh thuận miệng nói mà thôi?
"Em không sợ nhột sao?" Vòng tay của anh ở trên eo cô, nhẹ nhàng gãi mấy cái, phát hiện cô một chút phản ứng cũng không có.
Cô buồn cười lắc đầu, "Tôi không sợ nhột, anh gãi nữa cũng không có tác dụng." Ngồi ở trên đùi của anh, dựa vào lồng ngực của anh, Chu Chiếu Hi cảm thấy vào giờ phút này thậm chí còn thân mật hơn cảm giác lúc ân ái, giống như một đôi yêu nhau đã lâu. . . . . . Người yêu.
Nhưng là bọn họ tính sao? Tối nay anh nói muốn lui tới, như vậy hai người có coi là người yêu không?
Cằm của anh cạ nhẹ tóc của cô, "Đêm nay chúng ta ở chỗ này ngắm hoa quỳnh, được không?" Quá khứ đều có một mình anh một mình thưởng thức vẻ đẹp của những bông hoa quỳnh này, tối nay bên cạnh có thêm một người là bạn ngắm hoa, anh rất vui, người này là cô.
"Những cây hoa này là anh trồng sao?"
"Ừ. Anh thích trồng hoa, ngắm hoa, nhìn những bông hoa này từ một hạt mầm lớn lên thành một cây hoa xinh đẹp, có cảm giác thành quả đạt được rất thỏa mãn."
Phát hiện giờ phút này thái độ anh dịu dàng khác thường, ánh mắt cô nhìn ngây dại.
Buổi tối đẹp, Chu Chiếu Hi phát hiện mình đối với Cam Nhĩ Thụy có chút cảm giác đặc biệt, loại cảm giác đó hình như gọi là. . . . . . Động lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook