Đại Thiếu Gia Ế Vợ
Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình

“Đầu lâu kia là lúc ta chín tuổi, đang chơi sau núi thì phát hiện; Đầu sói đó là con sói ta giết trong lần đầu đi săn năm mười hai tuổi, đầu hổ đó là con hổ đầu tiên ta chém năm mười lăm tuổi.”

Sở Nhất Nặc mười bảy tuổi đã mở đường máu bước vào giang hồ, lấy máu rửa Hắc Vân lĩnh (tên ngọn núi) báo thù cho phụ thân. Rồi sau đó dùng phương thức đen ăn đen, thâu tóm tam đại ác bang trên giang hồ, hoàn thành tâm nguyện còn dang dở của cha hắn.

Từ đó đại danh đỉnh đỉnh, uy chấn giang hồ, Nhất Nặc sơn trang ẩn nhẫn bảy năm, lại một lần nữa lấy lại chỗ đứng trong võ lâm.

“Huynh thật lợi hại.” Trong mắt Hân Duyệt vẫn còn hoảng sợ chưa tan.

“Nàng ngay cả ta còn không sợ, lại sợ những vật đã chết đó làm chi?” Nhớ tới vài lần gặp mặt nàng đều tiêu sái tự nhiên, hôm nay lại lúng túng như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Huynh? Nói thế nào thì huynh cũng là một người sống sờ sờ ra đó, huống chi còn dễ nhìn như vậy, cho dù có chút lực sát thương cũng coi như không có gì khủng bố.”

Lại thất thần nhìn nàng, lẳng lặng, mắt vẫn không nhúc nhích, mí mắt cũng không chớp.

Hân Duyệt chịu không nổi ánh mắt kia: “À, buổi tối ta ngủ ở đâu? Là phòng hôm qua đúng chứ, không còn sớm huynh ngủ đi, ta cũng phải đi nghỉ ngơi.”

Nhíu mày, bĩu môi: “Nàng hại ta thành như vậy, sẽ không quan tâm?” Vẻ mặt kia giống như hoàng hoa khuê nữ bị ức hiếp: Ngươi ăn ta sạch sẽ rồi, lại không muốn chịu trách nhiệm sao?

Hân Duyệt không nhịn được,“Phốc” Một tiếng nở nụ cười,“Vậy muốn như thế nào?”

Sở Nhất Nặc trừng mắt liếc nàng, ý tứ: Nàng xem rồi làm.

“Được rồi, vậy ta trải đệm ngủ tạm ở đây, hầu hạ Sở đại gia huynh. Buổi tối muốn uống trà rót nước, cứ việc bảo ta đừng khách khí.”

Có điều còn có một vấn đề, hắn muốn đi WC thì làm sao bây giờ? Đây cũng không phải phạm vi ta quản được.

Hân Duyệt há miệng thở dốc, vẫn không thể không biết xấu hổ nói thành lời, quên đi, đến lúc đó rồi nói sau, trong trang không thiếu hạ nhân. Ở mặt ngoài im lặng, nếu Sở Nhất Nặc bây giờ hô to một tiếng, chỉ sợ sẽ có một đoàn người xông tới.

“Nàng có thể mang cái giường nhỏ bên kia lại đây.”

Hân Duyệt đành phải kiên trì tới gần chỗ có vẻ là để đầu hổ đầu sói, đúng là có một cái giường trẻ con có thanh chắn, cũng may đủ lớn, có thể nằm vừa. Nói vậy đây là giường trước kia của hắn, trong lòng thầm mắng Sở Nhất Nặc thật nhỏ mọn, sao không gọi người tới giúp, để một thiếu nữ yếu ớt đi khuân một cái giường.

Ồ? Giường xếp. Không thể tưởng được cổ đại còn có giường trẻ con cao cấp như vậy, sớm biết vậy có thể làm cho Ý nhi với Phong nhi một cái. Lúc nàng ở nhà chị họ có thấy một cái, chẳng qua là bằng inox, giường gỗ trước mắt mặc dù cồng kềnh nhưng thiết kế cũng tinh xảo.

Nàng vài động tác đã gấp xong, có hai cái bánh xe, nhẹ nhàng đẩy lại đây.

Sở Nhất Nặc lẳng lặng nhìn, trên mặt không có biểu tình gì.

Nằm ở trên giường nhỏ, nhìn lên đỉnh màng, Phong nhi với Ý nhi không biết ngủ được không. Cũng may ba ngày đi Tô Châu kia bọn nhỏ đều rất tốt, nay cho dù nhiều thêm vài ngày không nhìn thấy mẹ hẳn là cũng không sao, dù sao phụ thân đã trở về.

Chàng sao rồi? Chàng khỏe không, có bị thương không, nàng vô cùng muốn hỏi Sở Nhất Nặc nhưng lại sợ làm hắn tức giận. Dù sao thân thể hắn như vậy, để hắn nổi giận cũng không tốt.

“Ta......”

“Ta......”

Hân Duyệt chớp mắt: “Huynh nói trước đi.”

“Ta ngủ không được, nàng kể chuyện xưa cho ta đi, trước đây ta có nghe một câu chuyện là công chúa Bạch Tuyết, lại không biết kết cục, nàng biết không?”

“Công chúa Bạch Tuyết kết cục ai chẳng biết, ta kể cho huynh nghe.”

Con trai con gái không ở bên người, vốn là nhớ nhung không thôi, nay bỗng dưng có một đứa trẻ lớn xác quấn quít lấy nàng đòi kể chuyện xưa.

“...... Cuối cùng, công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp đồng ý lời cầu hôn của hoàng tử, bọn họ cử hành hôn lễ long trọng, hạnh phúc mãi mãi về sau.”

Quay đầu nhìn lại, gương mặt hắn mỉm cười điềm đạm đã tiến vào mộng đẹp. Dung nhan tuyệt mĩ kia làm sao có chút bộ dáng nào của đại ma vương giết người không gớm tay, căn bản chỉ là một đứa trẻ còn chưa trưởng thành.

Hân Duyệt bỗng nhiên nghĩ tới, Nhất Nặc sơn trang có rất nhiều thứ kỳ quái, mấy thứ này đối với mình cũng không lạ gì, chỉ là cảm thấy chỗ đó không thích hợp, tỷ như truyện công chúa Bạch Tuyết này làm sao người cổ đại lại biết?

Bỗng nhiên nhớ tới mẫu thân của Sở Nhất Nặc là công chúa nước láng giềng, có lẽ Nhật Chiếu quốc thật sự khác ở đây.

Mặc kệ nó, những chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là bây giờ nàng ngủ không được, liều mạng không cho mình nhớ nhung, ngăn dòng nước mắt đang chảy xuôi.

Hận ông trời bất công, vốn dĩ đang một nhà hạnh phúc ấm áp, hoà thuận vui vẻ, ai có ngờ......

Bên cạnh Sở Nhất Nặc đang nhíu mày, hai tay nắm chặt đệm giường, miệng thì thào lên tiếng.

Hân Duyệt xoay người đứng lên, cầm tay hắn, cúi người xuống nghe hắn nói chuyện.

“Mẹ...... Mẹ...... Đừng bỏ con......” Hắn còn đang ngập ngừng gì đó, cánh tay trái nâng lên ôm lấy Hân Duyệt, ôm chặt trong lòng.

Cánh tay chống trên giường muốn giãy khỏi hắn, lại phát hiện sức lực của hắn lớn như vậy, càng dùng sức hắn ôm càng chặt.

Hân Duyệt nhìn trên đầu hắn mồ hôi đầm đìa, sắc mặt xanh tím, nhất định là gặp ác mộng. Cũng không đành lòng nên không giãy dụa nữa, mặc hắn ôm, lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt hắn.

Tiếc rằng trên trán hắn không ngừng có mồ hôi lạnh chảy ra, nàng cứ không ngừng nhẹ nhàng lau đi, mãi đến khăn tay ướt đẫm, mơ hồ có thể thấy trên khăn tay thêu một chữ “Tề”.

Ánh nắng ấm áp chiếu vào giường lớn, gã sai vặt đến đưa thuốc, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, kinh ngạc sửng sờ ở cửa.

Trang chủ trước giờ không gần nữ sắc, một tỳ nữ hầu hạ bên người cũng không có, chỉ có hai gã sai vặt mà thôi.

Nay nữ nhân kia lại bị trang chủ gắt gao ôm vào trong ngực, mặt của nàng dán vào bên má hắn, hai người ngủ say sưa.

Gã sai vặt yên lặng xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Sở Nhất Nặc chậm rãi mở mắt ra, lúc có người tới gần cửa phòng hắn liền tỉnh, chỉ là không mở mắt ra.

Thường ngủ không sâu, thường ngủ ít, thường dậy sớm, nhưng sao hôm nay lại ngủ thẳng đến mặt trời lên cao?

Ghé mắt nhìn về thiên hạ trong lòng, sắc mặt tươi tắn hồng hào khác hẳn vẻ tái nhợt hôm qua, lông mi thật dài, che khuất đôi mắt linh động. Một cánh tay tựa vào bên sườn mặt của hắn, trong lòng bàn tay còn đang cầm một chiếc khăn tay ướt đẫm.

Sở Nhất Nặc nhẹ nhàng rút tay trái ra, để bên cạnh, nhưng thân mình vẫn bất động, để nàng nằm trong ngực mình tiếp tục giấc mộng ngọt ngào.

“Uhm......” Hân Duyệt dụi dụi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đứng dậy thấy Sở Nhất Nặc đang nhìn mình: “Huynh tỉnh rồi? Sao lại không gọi ta, tối hôm qua......”

“Nàng phi lễ ta.”

Cái gì?!

Hân Duyệt cong cong lỗ tai, ta không có nghe sai chứ. Trừng lớn đôi mắt không biết làm gì khác, theo thói quen dẩu môi khi gặp oan ức......

“Nàng không có nghe sai, còn cần ta lặp lại lần nữa sao.” Sở Nhất Nặc vẻ mặt vô tội.

“Nhưng mà, sự thật không phải như huynh tưởng đâu, tối hôm qua huynh gặp ác mộng, ta vừa tới xem đã bị huynh ôm chặt không nhúc nhích được. Người ta giúp huynh lau mồ hôi cả đêm, sau đó mệt quá không biết ngủ lúc nào, huynh huynh huynh...... Sao lại có thể ăn nói như thế?”

“Ta bị thương thành như vậy, căn bản là thể không động đậy, sao có thể ôm nàng được?” Uất ức trên mặt người ta tuyệt không thua Hân Duyệt, hai cánh tay vô lực buông trên giường.

Quả nhiên là tình ngay lý gian.

Trời ạ, ta coi như đã biết cái gì gọi là ngụy quân tử, thật là tiểu nhân, người trong giang hồ như Sở Nhất Nặc đều gian xảo như vậy, đám tiểu nữ tử còn có đường sống sao?

Vừa vặn quản gia tiến vào, nàng liền hầm hừ tông cửa đi ra ngoài, vòng vo vài vòng mới tìm được đường đến Duyên Tụ các. Rửa mặt chải đầu qua loa một chút, đang lo mình không có quần áo tắm rửa, một tỳ nữ mặc áo đen tiến vào: “Cô nương, trang chủ phân căn dặn mang bộ quần áo này cho người mặc tạm, sau đó sẽ phái người may bộ mới.”

Hân Duyệt đành phải mặc đồ đen giống như bọn họ, tự giặt sạch quần áo của mình.

Tỳ nữ áo đen vốn giành giặt, Hân Duyệt chết sống không đồng ý, mình là vì cầu người mà đến, cũng không phải đến để giễu võ giương oai, sao có thể để người ta hầu hạ.

“Ngươi tên là gì?”

“Tỳ nữ Thiền Quyên, phụng mệnh trang chủ hầu hạ cô nương.” Nàng cung kính đáp.

“À, Thiền Quyên ngươi có biết Quỹ Họa ra sao rồi không?”

“Quỹ Họa tỷ tỷ mất một nửa máu trong người, nay nằm ở trên giường hàn băng, chờ công lực của trang chủ khôi phục sẽ liên thủ với quỷ y cứu tỷ ấy.”

Hân Duyệt gật gật đầu, bảo Thiền Quyên mang chút đồ ăn đến.

May mà điểm tâm là cháo gạo với thịt bò, cùng một vài món lót dạ, Hân Duyệt ăn vui vẻ. Bảo Thiền Quyên cùng ngồi xuống ăn, nàng cứ khăng khăng không chịu.

Quản gia tiến vào khó xử nhìn Hân Duyệt đang ăn cháo: “Trang chủ mời cô nương đi qua.”

“Ừ, chờ ta ăn xong rồi qua.”

Miệng hắn giật giật: “Cô nương vẫn là mau đi đi, trang chủ đã muốn nổi giận.” Hắn cũng thật buồn bực, lúc bước vào bộ dáng trang chủ đang vui vẻ, khóe môi nhếch lên ý cười nhàn nhạt, tuy rằng chỉ có một chút thôi, nhưng xuất hiện trên mặt Sở Nhất Nặc cũng đủ kinh người. Ai ngờ qua một hồi hắn đã nổi trận lôi đình, đánh đổ chén thuốc không nói, còn không chịu ăn cơm.

Quỷ y cùng trưởng lão trăm miệng một lời bảo hắn đến mời nữ nhân này.

Xứng đáng, ai bảo hắn trêu đùa ta.

Nghĩ là nghĩ vậy, vẫn là ngoan ngoãn đi.

Một gã sai vặt đang quét dọn mảnh sứ vỡ trên đất, Hân Duyệt không rõ cho nên cũng có chút hoảng: “Làm sao vậy?”

Sở Nhất Nặc ai oán nhìn nàng một cái: “Chỉ là đùa với nàng một chút thôi nàng liền dỗi không chịu trở lại?”

“Ta nào có dỗi chứ, hầu hạ huynh một đêm còn không cho người ta ăn điểm tâm sao.” Chẳng hiểu gì cả.

“Sao lại đi lâu như vậy? Nàng đói bụng, nhanh ăn cơm đi.” Hắn dùng ánh mắt liếc nhìn trên bàn.

“Ta đã ăn xong rồi.”

“Ta chờ nàng đến ăn cơm, nàng......” Rõ ràng là không để hắn trong lòng, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.

Không nói gì, chán nản. Quên đi, Hân Duyệt nhận mệnh ngồi vào bên giường, nhận bát thuốc quản gia đưa qua, múc một muỗng đưa tới.

Sở Nhất Nặc nghiêng mặt không nhìn nàng, hiển nhiên còn đang giận dỗi.

Bất đắc dĩ, hò hét: “Huynh uống nhanh đi, đừng làm ta sốt ruột được không?”

“Nàng còn chưa thổi mà.”

Quỳ! Thật đúng là càng ngày càng giống đứa trẻ ba tuổi.

Cứ như vậy hầu hạ hắn nửa tháng một tấc không rời, Hân Duyệt thầm nghĩ: Cho dù là Tề Vân Đình ta cũng không có một ngụm nước, một ngụm cơm đút hắn nửa tháng đâu.

Hắn thậm chí ngay cả quét tước vệ sinh, giặt quần áo gì đó đều bắt nàng làm, mỗi ngày bận bịu, buổi tối mệt ngã đầu liền ngủ. Tuy là không nhớ nhà, nhưng cũng không có thời gian suy nghĩ gì nhiều.

Chỉ là nửa tháng trôi qua, vậy mà một chút hắn cũng không khởi sắc, có khi Hân Duyệt sốt ruột liền giúp hắn mát xa, hắn nhắm mắt nằm ra vẻ không đau không ngứa.

Quỷ y đến mời trang chủ bế quan, nói chỉ cần một tháng liền có thể khôi phục công lực.

Hắn cũng không thèm.

Hân Duyệt giúp hắn giải thích: “Hắn còn chưa cử động được, sao có thể bế quan, nếu không dưỡng thêm vài ngày nữa đi.”

“Đều là ngươi làm hại.” Quỷ y đột nhiên xuất chưởng chụp lên đầu vai Hân Duyệt, thân mình lập tức nhẹ nhàng bay ra ngoài.

Sở Nhất Nặc phi thân bay lên, ôm lấy thân thể của nàng tử vững vàng rơi xuống đất.

“Ngươi điên rồi, ai cho ngươi động vào nàng?” Trên mặt hắn lạnh băng.

“Ta chỉ là muốn biết trang chủ đến tột cùng khôi phục bao nhiêu.” Quỷ y thực bình tĩnh.

Sở Nhất Nặc âm thầm cắn lưỡi, bị lão gia hỏa này hù dọa, thật sự là quan tâm sẽ bị loạn, hắn chỉ là dùng chưởng thổi bay nàng, cũng không có làm nàng bị thương.

Hân Duyệt cũng không ngốc: “Giỏi lắm Sở Nhất Nặc, huynh gạt ta?”

“Ta...... Dưới tình thế cấp bách, mới phát hiện mình đã khôi phục rồi.”

Lời nói gạt người rõ ràng như vậy tất nhiên không đáng được tha thứ.

Hung tợn trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, phẩy tay áo bỏ đi.

Sở Nhất Nặc xấu hổ nhìn theo bóng dáng của nàng, không thể không biết xấu hổ đuổi theo.

Đại hộ pháp hạ mình đến mời, nói trang chủ không chịu bế quan, bảo nàng đi khuyên một chút.

Hân Duyệt đành phải cau mày đi: “Sở Nhất Nặc, huynh cứ như trẻ con vậy, nên đi luyện công thì luyện công, còn muốn nhàn hạ tới bao giờ?”

Mọi người đều kinh ngạc, nàng dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với trang chủ.

Sở Nhất Nặc không nói lời nào, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ muốn xem thấu lòng nàng: “Nàng ngóng trông ta sớm ngày khôi phục, để có thể đề nghị rời đi phải không?”

Hân Duyệt chán nản, chút ý tưởng nhỏ nhoi như vậy đều bị ngươi xem thấu, thật sự là thất bại. Vì để che giấu lòng dạ hẹp hòi của mình, tức thời thốt ra: “Nào có chứ, ta vất vả lắm mới dựa vào một đại hiệp như huynh, còn trông cậy huynh khôi phục công lực mang ta đi du lịch giang hồ đây.”

Hắn trong sáng cười: “Tốt, vậy quyết định rồi.”

Hân Duyệt nhất thời phản ứng lại, bị lừa. Người này là một võ si (yêu võ), sao có thể không đi bế quan luyện công chứ, hắn đùa giỡn náo loạn chỉ vì một một lời hứa hẹn từ nàng mà thôi.

Đưa hắn đến cửa động phía sau núi, Hân Duyệt do dự một đường tới đây vẫn nhịn không được mở miệng, trời biết nàng có bao nhiêu nhớ thương cái nhà kia, trượng phu của nàng và bọn trẻ. Nàng vô cùng, vô cùng, rất là...... muốn trở về nhìn một cái.

“Cái đó, Sở Nhất Nặc, dù sao huynh cũng bế quan một tháng, ta muốn về......”

Hắn đột nhiên dừng bước, ánh mắt lạnh như bằng đảo qua, giống như có ngàn lưỡi dao phóng tới: “Ta còn chưa bước vào nữa, nàng đã muốn đi? Nàng......”

Vẻ mặt bi thương làm cho Hân Duyệt không đành lòng nhìn, trưởng lão lạnh lùng mở miệng: “Trang chủ, bế quan luyện công không nên phân tâm, ngài cứ quan tâm vụng vặt rất dễ tẩu hỏa nhập ma.”

Hân Duyệt thở dài: “Ta là nói, trong phòng huynh toàn là đầu lâu đầu sói, có huynh thì không sao, huynh đi rồi một mình ta ở...... Ta sợ lắm. Ta muốn về Duyên Tụ các ở mái Tây, huynh xem được không?”

Sở Nhất Nặc lập tức thay đổi sắc mặt như trẻ ba tuổi: “Thì ra nàng nói là như vậy, được rồi, chỉ cần nàng không xuống núi, ở thế nào cũng được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương