Đại Thiếu Gia Ế Vợ
-
Chương 80: Thải Vân về
Tề Vân Đình ôm Hân Duyệt xuống xe, hai người nắm tay bước vào cửa.
Có tiểu nha đầu YY muốn hỏi, sao lúc này lại không ôm vào?
Đáp viết: Để cho các vị thích ganh tỵ hài lòng. Đó là bởi vì Tiểu Duyệt người ta đã nói, phải làm một cái cây nhỏ bên cạnh hắn, cùng hắn sóng vai chiến đấu. Đương nhiên, vai sóng vai là không có khả năng, xét thấy chiều cao chênh lệch, chỉ có thể đầu sóng vai.
Ngoài nhà chính, Thải Vân bước nhanh ra đón. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại áy náy: “Đại ca, đại tẩu, muội đã nghe Vân Hải nói. Đều tại lá thư của muội nói không rõ ràng, hại hai người.”
Hân Duyệt kéo tay Thải Vân bước vào trong: “Được rồi, để sau lại nói rõ. Bên ngoài lạnh như thế, đi vào trước đi.”
Lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở ghế trên, vẻ mặt nghiêm túc như cũ.
“Mẹ, chúng con đã trở lại.” Tề Vân Đình tự nhiên đi tới phía trước, mí mắt bà rũ xuống, trên mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên.
Hít sâu, khẽ cắn môi, lấy bình tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch: “Mẹ, trước kia là con không hiểu chuyện chọc mẹ tức giận. Con xin lỗi mẹ, người đại nhân đại lượng, xin quên chuyện này đi. Gia hòa vạn sự hưng, như vậy Vân Đình cũng sẽ không vất vả nữa.”
Gì?
Vân Đình, Thải Vân bốn con mắt mở to gấp tám lần, há hốc mồm, cơ mặt đông cứng lại.
Đây là những lời nàng nói sao?
Dù Tề phu nhân đã kinh qua đủ chuyện lớn nhỏ, cũng khó có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh. Trên mặt vô cùng kinh ngạc, ánh mắt lại nghi hoặc, tựa như bà không quen biết người trước mặt. Muốn phê bình vài câu, khóe miệng vừa động, mới phát hiện lưỡi cũng cứng lại.
Không khí chợt lạnh xuống, Hân Duyệt chỉ đành nói tiếp: “Kỳ thật, mẹ vẫn đối đãi vô cùng tốt, con đã làm rất nhiều chuyện khác người, nhưng mẹ đều không truy cứu. Cho dù rời nhà trốn đi chuyện lớn như vậy, người cũng không ngăn cản Vân Đình đi tìm con, còn cho phép con trở về. Có thể thấy được, mẹ có tâm Bồ Tát, rất quan tâm con cái, lấy đại cục làm trọng, phong cách quý phái làm cho con dâu rất là bội phục.”
Vài câu râu ông nọ cắm cằm bà kia này là Hân Duyệt vận hành bộ não với tốc độ ánh sáng, vừa soạn bài vừa chỉnh sửa, cắt bỏ câu từ không phù hợp.
Vốn muốn nói chút ví dụ cụ thể, tỷ như hỏi han ân cần, cho ăn cho uống, đứng ở cửa chờ con về nhà linh tinh, nhưng những thứ này bà đâu có làm. Nếu mà nói, không phải là châm chọc người ta hay sao.
Không quen vuốt mông ngựa giờ mới biết vuốt khó cỡ nào, bây giờ nàng lẳng lặng chờ đợi xem mình vuốt nhầm mông ngựa hay là chân ngựa đây.
Sau một lúc lâu, lão phu nhân đã ổn định được vẻ mặt, cũng hoạt động được đầu lưỡi, nói: “Ngươi đã biết sai, ta cũng sẽ không truy cứu, các ngươi đi đường mệt nhọc, cứ trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Thải Vân nói: “Mẹ, con cũng muốn đi tới chỗ đại ca ngồi chơi.”
Ánh mắt yêu thương của lão phu nhân nhìn qua, hơi hơi gật gật đầu.
Ai, ánh mắt nhìn con dâu và nhìn con gái vĩnh viễn không giống nhau.
Vào cửa Noãn Ngọc đinh, kinh ngạc bắt gặp một tòa kiến trúc như cung điện, có một hành lang hình ống nối giữa phòng ngủ và phòng tắm.
Chẳng lẽ là......
Hân Duyệt đi nhanh vài bước, vào phòng.
Đá cẩm thạch lạnh lẽo được đổi thành sàn gỗ, tuy rằng nàng không biết đó là gỗ gì, nhưng vừa thấy cũng biết giá trị xa xỉ. Được mài giũ, bào sạch, quét sơn vàng nhạt, hiện lên vẻ ấm áp. Phản chiếu ánh sáng mộng ảo của bình phong thủy tinh, như một dòng nước ấm len qua bàn chân chui vào cơ thể, xua tan khí lạnh, thật thoải mái!
Hành lang kia chọn cửa sổ thủy tinh, cũng không âm u, từ phòng đến suối nước nóng có chạm khắc ba cửa hoa, như vậy lúc không cần thiết có thể ngăn hơi nước tràn vào, mà sẽ theo những cửa này bay ra ngoài.
Hân Duyệt thích tắm rửa, như vậy có thể mỗi ngày tắm nước nóng, không cần lo lắng bị gió lạnh thổi vào người.
“Thật là ấm.” Nàng vui sướng nhìn về phía Tề Vân Đình.
Nhướng nhướng mày, phóng một tia điện mê hoặc chết người: “Thế nào, ngạc nhiên không.”
Nàng vui quá nhảy lên, hai tay ôm cổ hắn, ở trên mặt hung hăng hôn một cái: “Quá tuyệt vời, chàng thật sự là thiên tài.” Vốn dĩ nàng chỉ phác thảo một sơ đồ giản lược, không nghĩ tới hắn lại làm tốt như vậy.
Tề Vân Đình sợ tới mức vội vàng ôm lấy nàng, trách cứ nói: “Cẩn thận.” Trong ánh mắt lại tràn đầy ý cười cưng chiều.
Đáng tiếc người vừa mới thề son sắc sẽ tuân thủ quy củ lại quên phía sau còn có Thải Vân, hoàn toàn sa vào thế giới hai người, chàng nhìn ta, ta nhìn chàng, trong lòng suy nghĩ đây là nhà của chúng ta, gia đình ấm áp.
Thải Vân đã sớm đỏ bừng mặt, xoay người sang chỗ khác nhìn về phía cửa.
Hân Duyệt bỗng nhiên thoáng nhìn bóng dáng đỏ tươi kia, khẽ vỗ vai ý bảo hắn thả mình xuống.
Ba người ngồi xuống, Tiểu Nghiên bưng trà nóng, ánh mắt nhìn chằm chằm Hân Duyệt, ngập nước.
“Nha đầu ngốc, khóc cái gì, ta không phải đã trở lại sao.” Nhéo nhéo khuôn mặt của nàng.
“Thiếu nãi nãi...... Ôi...... Thiếu nãi nãi...... Hu hu......” Tiểu Nghiên đơn giản oa oa khóc lớn, lại nói không ra lời.
Tề Vân Đình nói: “Được rồi, ngươi lui ra đi, có gì lại nói sau.”
Tiểu Nghiên cắn môi ngừng tiếng khóc, ra ngoài đóng cửa lại.
“Thải Vân, thư của muội rốt cục có ý gì, mọi người chúng ta đều rất lo lắng.” Tề Vân Đình nghiêm mặt nói.
Thải Vân cúi đầu, vò vò khăn tay: “Muội......”
“Cha mẹ chồng đối đãi muội không tốt?” Hân Duyệt cảm thấy cô gái xinh đẹp như Thải Vân, tướng công sẽ không thể không thích được.
“Không phải, bọn họ đối đãi tốt lắm, muội vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, thỉnh an hành lễ không có chút sơ sót, cho nên bọn họ cũng không có gì soi mói.”
“Là bọn hạ nhân ma cũ bắt nạt ma mới?” Tề Vân Đình cũng không cho rằng Vương Kiêu sẽ là đầu sỏ gây nên.
“Trong nhà của hồi môn tiền bạc nhiều, muội cho bọn họ nhiều tiền thưởng một chút, nên cũng còn cung kính muội.”
“Nhưng mà, không phải muội nói...... Ở nhà chồng sống không tốt sao?”
“Là...... Hắn,” Nói đến chữ hắn này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thải Vân đỏ bừng lên, ủy khuất nhìn về phía đại ca, đại tẩu.
Hân Duyệt là người thẳng tính, chịu không nổi ấp a ấp úng như vậy: “Hắn đánh muội hay chửi muội?”
Nhìn Vương Kiêu cũng không giống vậy.
“Không có.” Kỳ thật có đôi khi tình nguyện hắn đánh chửi, nếu giống đại ca đánh đại tẩu, rồi lại đau lòng hối hận thành như vậy, nàng thật sự tình nguyện bị đánh.
Tề Vân Đình không muốn chuyện Tề gia ảnh hưởng đến Thải Vân, cho nên sau khi cẩn thận điều tra ở Hàng Châu, vốn không có dán bố cáo. Cho nên, sau khi Thải Vân về nhà mới nghe Vân Hải nói.
“Muội cứ việc nói thẳng đi. Ở trong thư không phải nói, muốn nói chuyện rõ ràng với đại tẩu sao, nói chuyện gì?” Tề Vân Đình cũng nhịn không được.
Thải Vân quấn chặt khăn tay ở ngón giữa, tựa hồ hạ quyết tâm: “Muội muốn hỏi đại tẩu một chút, làm sao mới chiếm được lòng hắn?”
Ặc? Hân Duyệt sửng sốt: “Chiếm được lòng hắn?”
“Đúng vậy, đại tẩu không phải nói nữ nhân dựa vào chiếm được lòng nam nhân mới chiếm được thiên hạ sao.” Thải Vân bất chấp tất cả nói.
Hân Duyệt đột nhiên tỉnh ngộ, à, đó chính là ngày muội ấy thành thân nàng đã nói vậy.
“Ài, Thải Vân ta nói cho muội, khi đó ta ngốc mới cho là như thế, bây giờ sửa lại, nam nhân đều là không thể dựa vào, phải dựa vào chính mình mới được.”
Tề Vân Đình lập tức xù lông: “Nàng nói cái gì?”
“Ta......” Hân Duyệt nhìn thấy sắc mặt của hắn, cả vẻ bị tổn thương, ngập ngừng nói: “Cái đó...... Cũng không thể quơ đũa cả nắm, nam nhân tốt vẫn là đáng tin, giống như đại ca của muội vậy.”
Vỗ vỗ mặt của hắn như an ủi, vuốt vuốt bờm chú sư tử nhỏ đang nổi giận, nằm úp sấp trên bàn quay mặt đi không để ý tới nàng.
“Hắn không thích muội?” Hân Duyệt buồn bực.
“Hắn...... Vừa mới đầu còn được, sau đó lại thường xuyên đến binh doanh, có khi ở thư phòng ngủ qua đêm, mười bữa nửa tháng muội cũng không nhìn thấy bóng dáng của hắn. Hắn nói với muội cũng rất khách sao, cũng không có gì làm muội khó xử, làm người ta có cảm giác......” thiếu cảm giác thân mật.
“Hắn có nói gì với muội không?”
“Hắn nói, thiệt không thú vị.” Thải Vân rối rắm nhíu mày, cẩn thận nhớ lại, nhưng cũng thầm nghĩ chỉ có câu này.
Cái này kỳ quái, Thải Vân rất đáng yêu, sao lại có thể không thú vị chứ?
Đang nghĩ tới, ngoài cửa vang lên tiếng của Vân Hải: “Đại tẩu, tẩu đã trở lại, đệ nhớ muốn chết.”
Hai tháng không gặp, Vân Hải càng thêm to gan.
Ba người đứng dậy đón chào, Vân Hải cùng Vương Kiêu sóng vai tiến vào, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi, nhưng đôi mắt thì sáng ngời.
“Kiêu đệ đường xa mà đến, đi đường vất vả.” Tề Vân Đình thân thiết vỗ vỗ vai hắn.
“Đại ca, vừa rồi ta cùng Vân Hải luận bàn võ nghệ, không thể tưởng được vài năm không gặp, Vân Hải bản lĩnh tiến bộ không ít đâu.” Trên mặt Vương Kiêu tràn đầy hưng phấn.
Hắn tiến lên chào đại tẩu, Hân Duyệt đành phải y theo khuôn dạng trả lễ.
Thải Vân đã sớm đứng qua một bên, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, trên mặt có vẻ mất tự nhiên.
Vân Hải sáp lại đây, mắt đưa mày lại nói: “Đại tẩu, tẩu không biết đệ nhớ tẩu biết bao nhiêu. Tẩu không trở lại, đại ca chuyện gì không muốn làm, cho nên bỗng nhiên cả một đống chuyện dồn cho đệ, không có một chút thời gian chơi đùa. Còn bị cha mắng vài thứ, bây giờ tẩu trở về thì tốt rồi, đại ca sẽ ra sức kiếm tiền nuôi sống vợ con, đệ lại có thể trở về cuộc sống công tử tiêu dao như trước.”
Tề Vân Đình cho hắn một ánh mắt miệng chó không mọc được ngà voi, Vân Hải cười hi hi lui qua một bên.
Vương Kiêu có nghe được chuyện Hân Duyệt rời nhà đi, có điều chuyện vợ chồng son nhà người ta cãi nhau, hắn cũng không có hứng thú hỏi thăm, tự nhiên càng không biết nguyên nhân châm ngòi là lá thư của Thải Vân.
Má Ngô báo lại lão gia mời các vị công tử, tiểu thư đến tiền thính dùng cơm, Hân Duyệt không so đo trong các vị công tử, tiểu thư này không bao gồm thiếu nãi nãi, được Tề Vân Đình cẩn thận che chở, cùng nhau đến tiền thính.
Vương Kiêu cũng là người giàu kinh nghiệm sống, giơ tay nhấc chân đều đầy hào khí.
“Nhạc phụ đại nhân, đây là rượu cống phẩm Hoàng thượng ngự ban, gia phụ cất giữ nhiều năm, hôm nay về lại mặt cố ý dặn Kiêu nhi mang đến hiếu kính nhạc phụ.” Hắn nhất bình rót đầy chén cho mỗi người, lại bắt đầu kính rượu.
Cống phẩm đó, quả nhiên bất phàm, Hân Duyệt còn chưa nếm rượu đã bị hương rượu chinh phục. Rốt cục đợi đến lượt mình, nàng giơ cao chén, vẻ mặt cười dịu dàng, nói một tiếng “Cám ơn!”
Trong tay trống rỗng, Hân Duyệt nhìn chằm chằm bàn tay vẫn còn dáng vẻ cầm ly rượu của mình.
“Nàng không uống được, ta thay nàng uống vậy.” Tề Vân Đình uống một hơi cạn sạch, mọi người cười trộm.
Từ trước mọi người chỉ biết Tề Vân Đình nuông chiều ái thê, nhưng hôm nay mới biết yêu sâu đậm như vậy, vì thế mọi người đều ăn ý không đề cập tới việc trốn đi, coi như nó chưa từng xảy ra.
Cái gì chứ, hiếm có cơ hội nếm thử rượu Hoàng thượng ngự ban là cái gì đã bị chàng cướp rồi, hận nhất là còn bày ra vẻ mặt anh hùng cứu mỹ nhân nữa chứ.
Bây giờ tỷ là người có chừng mực, bình tĩnh nhìn Thu Sương nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trong lòng cũng không phục vì sao người ta cũng là phụ nữ có thai lại có thể uống rượu.
Cơm nước xong, Thải Vân tặng lễ vật cho mọi người, Hân Duyệt cũng cầm lễ vật mình mang về cũng phát cho mọi người, cả nhà tự nhiên đều rất vui vẻ.
Buổi tối, Hân Duyệt nói với Tề Vân Đình: “Ngày mai, chúng ta mời Thải Vân bọn họ ăn cơm đi.”
Hắn cười nói: “Duyệt Duyệt biết nghĩ đúng là khác xưa, cấp bậc lễ nghĩa lại chu toàn như thế.”
Cấp bậc lễ nghĩa? Ta là dựa theo nguyên lý logic học, đầu tiên phải phát hiện vấn đề, mới có thể giải quyết được nó. Ăn cơm chỉ là một cơ hội giải quyết vấn đề mà thôi, có điều người ta đường xa đến đây, làm huynh trưởng, trưởng tẩu hẳn là nên mời bữa cơm nha.
Chó ngáp phải ruồi, ha ha!
Trong phòng bếp nhỏ ở Noãn Ngọc đinh, má Ngô đang vội vàng xào nấu, hai tiểu nha đầu giúp bà rửa rau, xắt thịt. Cũng may bọn họ từ Dương Châu có mang theo rau tươi về, có thể cho mọi người nếm thử.
Tiểu Nghiên đang vội rửa mấy con tôm lớn, Hân Duyệt cầm xiên trúc xỏ tôm vào. Tề Vân Đình đang giám sát chặt chẽ bên cạnh, sợ nàng đâm vào tay.
“Vân Đình, giúp ta cột lại tạp dề.”
“Vân Đình, dưa leo bên kia còn một nửa, không cần lãng phí, lấy hai miếng đắp lên mặt ta, đẹp da.”
“Vân Đình, thêm hai cây củi, để lửa lớn một chút, cho tôm mau chín.”
“Vân Đình, giúp ta phun một ngụm rượu vào tôm, tránh xa một chút nga, sẽ có cầu lửa lớn đó.”
“Vân Đình......”
Là ai dõng dạc nói muốn làm vài món sở trường áp đảo bọn họ, đây rốt cuộc là ai làm chứ.
Đám tiểu nha đầu nhìn đại thiếu gia bị chỉ huy xoay quanh, đều âm thầm cười trộm.
Hân Duyệt đeo tạp dề, hai mặt có đắp hai miếng dưa chuột, đang cầm cọ quét nước sốt đặc chế lên tôm.
Tề Vân Đình cười đứng bên cạnh, thỉnh thoảng nhắc nhở nàng cẩn thận làm bỏng tay.
Ngoài cửa có bóng người chớp động, Tề Vân Đình đi ra ngoài nghênh đón.
Vân Hải nhỏ giọng thở dài: “Ai, đại ca cũng lưu lạc đến phòng bếp lăn lộn.”
Vương Kiêu cũng có vài phần kinh ngạc, Thải Vân che miệng vụng trộm cười.
“Các ngươi vào nhà trước đi.” Tề Vân Đình tiếp đón bọn họ.
“Vân Đình, nhanh tới đây.” Trong phòng bếp truyền ra tiếng gọi.
Lần này, Tề đại thiếu không thể không bình tĩnh bất mãn, lúc không có người cùng nàng vui đùa nháo loạn một chút còn chưa tính, khách đã đến rồi, nàng không thể sai sử đám nha hoàn sao?[ hạ nhân không phải là người sao? Đáp: Cổ nhân tựa hồ đều bỏ qua bọn họ.]
Bất mãn thì bất mãn, chân vẫn không tự chủ bước về phòng bếp, miệng bất mãn than thở: “Nàng làm đồ ăn, còn phải để một trăm người hầu hạ.”
Có tiểu nha đầu YY muốn hỏi, sao lúc này lại không ôm vào?
Đáp viết: Để cho các vị thích ganh tỵ hài lòng. Đó là bởi vì Tiểu Duyệt người ta đã nói, phải làm một cái cây nhỏ bên cạnh hắn, cùng hắn sóng vai chiến đấu. Đương nhiên, vai sóng vai là không có khả năng, xét thấy chiều cao chênh lệch, chỉ có thể đầu sóng vai.
Ngoài nhà chính, Thải Vân bước nhanh ra đón. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại áy náy: “Đại ca, đại tẩu, muội đã nghe Vân Hải nói. Đều tại lá thư của muội nói không rõ ràng, hại hai người.”
Hân Duyệt kéo tay Thải Vân bước vào trong: “Được rồi, để sau lại nói rõ. Bên ngoài lạnh như thế, đi vào trước đi.”
Lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở ghế trên, vẻ mặt nghiêm túc như cũ.
“Mẹ, chúng con đã trở lại.” Tề Vân Đình tự nhiên đi tới phía trước, mí mắt bà rũ xuống, trên mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên.
Hít sâu, khẽ cắn môi, lấy bình tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch: “Mẹ, trước kia là con không hiểu chuyện chọc mẹ tức giận. Con xin lỗi mẹ, người đại nhân đại lượng, xin quên chuyện này đi. Gia hòa vạn sự hưng, như vậy Vân Đình cũng sẽ không vất vả nữa.”
Gì?
Vân Đình, Thải Vân bốn con mắt mở to gấp tám lần, há hốc mồm, cơ mặt đông cứng lại.
Đây là những lời nàng nói sao?
Dù Tề phu nhân đã kinh qua đủ chuyện lớn nhỏ, cũng khó có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh. Trên mặt vô cùng kinh ngạc, ánh mắt lại nghi hoặc, tựa như bà không quen biết người trước mặt. Muốn phê bình vài câu, khóe miệng vừa động, mới phát hiện lưỡi cũng cứng lại.
Không khí chợt lạnh xuống, Hân Duyệt chỉ đành nói tiếp: “Kỳ thật, mẹ vẫn đối đãi vô cùng tốt, con đã làm rất nhiều chuyện khác người, nhưng mẹ đều không truy cứu. Cho dù rời nhà trốn đi chuyện lớn như vậy, người cũng không ngăn cản Vân Đình đi tìm con, còn cho phép con trở về. Có thể thấy được, mẹ có tâm Bồ Tát, rất quan tâm con cái, lấy đại cục làm trọng, phong cách quý phái làm cho con dâu rất là bội phục.”
Vài câu râu ông nọ cắm cằm bà kia này là Hân Duyệt vận hành bộ não với tốc độ ánh sáng, vừa soạn bài vừa chỉnh sửa, cắt bỏ câu từ không phù hợp.
Vốn muốn nói chút ví dụ cụ thể, tỷ như hỏi han ân cần, cho ăn cho uống, đứng ở cửa chờ con về nhà linh tinh, nhưng những thứ này bà đâu có làm. Nếu mà nói, không phải là châm chọc người ta hay sao.
Không quen vuốt mông ngựa giờ mới biết vuốt khó cỡ nào, bây giờ nàng lẳng lặng chờ đợi xem mình vuốt nhầm mông ngựa hay là chân ngựa đây.
Sau một lúc lâu, lão phu nhân đã ổn định được vẻ mặt, cũng hoạt động được đầu lưỡi, nói: “Ngươi đã biết sai, ta cũng sẽ không truy cứu, các ngươi đi đường mệt nhọc, cứ trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Thải Vân nói: “Mẹ, con cũng muốn đi tới chỗ đại ca ngồi chơi.”
Ánh mắt yêu thương của lão phu nhân nhìn qua, hơi hơi gật gật đầu.
Ai, ánh mắt nhìn con dâu và nhìn con gái vĩnh viễn không giống nhau.
Vào cửa Noãn Ngọc đinh, kinh ngạc bắt gặp một tòa kiến trúc như cung điện, có một hành lang hình ống nối giữa phòng ngủ và phòng tắm.
Chẳng lẽ là......
Hân Duyệt đi nhanh vài bước, vào phòng.
Đá cẩm thạch lạnh lẽo được đổi thành sàn gỗ, tuy rằng nàng không biết đó là gỗ gì, nhưng vừa thấy cũng biết giá trị xa xỉ. Được mài giũ, bào sạch, quét sơn vàng nhạt, hiện lên vẻ ấm áp. Phản chiếu ánh sáng mộng ảo của bình phong thủy tinh, như một dòng nước ấm len qua bàn chân chui vào cơ thể, xua tan khí lạnh, thật thoải mái!
Hành lang kia chọn cửa sổ thủy tinh, cũng không âm u, từ phòng đến suối nước nóng có chạm khắc ba cửa hoa, như vậy lúc không cần thiết có thể ngăn hơi nước tràn vào, mà sẽ theo những cửa này bay ra ngoài.
Hân Duyệt thích tắm rửa, như vậy có thể mỗi ngày tắm nước nóng, không cần lo lắng bị gió lạnh thổi vào người.
“Thật là ấm.” Nàng vui sướng nhìn về phía Tề Vân Đình.
Nhướng nhướng mày, phóng một tia điện mê hoặc chết người: “Thế nào, ngạc nhiên không.”
Nàng vui quá nhảy lên, hai tay ôm cổ hắn, ở trên mặt hung hăng hôn một cái: “Quá tuyệt vời, chàng thật sự là thiên tài.” Vốn dĩ nàng chỉ phác thảo một sơ đồ giản lược, không nghĩ tới hắn lại làm tốt như vậy.
Tề Vân Đình sợ tới mức vội vàng ôm lấy nàng, trách cứ nói: “Cẩn thận.” Trong ánh mắt lại tràn đầy ý cười cưng chiều.
Đáng tiếc người vừa mới thề son sắc sẽ tuân thủ quy củ lại quên phía sau còn có Thải Vân, hoàn toàn sa vào thế giới hai người, chàng nhìn ta, ta nhìn chàng, trong lòng suy nghĩ đây là nhà của chúng ta, gia đình ấm áp.
Thải Vân đã sớm đỏ bừng mặt, xoay người sang chỗ khác nhìn về phía cửa.
Hân Duyệt bỗng nhiên thoáng nhìn bóng dáng đỏ tươi kia, khẽ vỗ vai ý bảo hắn thả mình xuống.
Ba người ngồi xuống, Tiểu Nghiên bưng trà nóng, ánh mắt nhìn chằm chằm Hân Duyệt, ngập nước.
“Nha đầu ngốc, khóc cái gì, ta không phải đã trở lại sao.” Nhéo nhéo khuôn mặt của nàng.
“Thiếu nãi nãi...... Ôi...... Thiếu nãi nãi...... Hu hu......” Tiểu Nghiên đơn giản oa oa khóc lớn, lại nói không ra lời.
Tề Vân Đình nói: “Được rồi, ngươi lui ra đi, có gì lại nói sau.”
Tiểu Nghiên cắn môi ngừng tiếng khóc, ra ngoài đóng cửa lại.
“Thải Vân, thư của muội rốt cục có ý gì, mọi người chúng ta đều rất lo lắng.” Tề Vân Đình nghiêm mặt nói.
Thải Vân cúi đầu, vò vò khăn tay: “Muội......”
“Cha mẹ chồng đối đãi muội không tốt?” Hân Duyệt cảm thấy cô gái xinh đẹp như Thải Vân, tướng công sẽ không thể không thích được.
“Không phải, bọn họ đối đãi tốt lắm, muội vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, thỉnh an hành lễ không có chút sơ sót, cho nên bọn họ cũng không có gì soi mói.”
“Là bọn hạ nhân ma cũ bắt nạt ma mới?” Tề Vân Đình cũng không cho rằng Vương Kiêu sẽ là đầu sỏ gây nên.
“Trong nhà của hồi môn tiền bạc nhiều, muội cho bọn họ nhiều tiền thưởng một chút, nên cũng còn cung kính muội.”
“Nhưng mà, không phải muội nói...... Ở nhà chồng sống không tốt sao?”
“Là...... Hắn,” Nói đến chữ hắn này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thải Vân đỏ bừng lên, ủy khuất nhìn về phía đại ca, đại tẩu.
Hân Duyệt là người thẳng tính, chịu không nổi ấp a ấp úng như vậy: “Hắn đánh muội hay chửi muội?”
Nhìn Vương Kiêu cũng không giống vậy.
“Không có.” Kỳ thật có đôi khi tình nguyện hắn đánh chửi, nếu giống đại ca đánh đại tẩu, rồi lại đau lòng hối hận thành như vậy, nàng thật sự tình nguyện bị đánh.
Tề Vân Đình không muốn chuyện Tề gia ảnh hưởng đến Thải Vân, cho nên sau khi cẩn thận điều tra ở Hàng Châu, vốn không có dán bố cáo. Cho nên, sau khi Thải Vân về nhà mới nghe Vân Hải nói.
“Muội cứ việc nói thẳng đi. Ở trong thư không phải nói, muốn nói chuyện rõ ràng với đại tẩu sao, nói chuyện gì?” Tề Vân Đình cũng nhịn không được.
Thải Vân quấn chặt khăn tay ở ngón giữa, tựa hồ hạ quyết tâm: “Muội muốn hỏi đại tẩu một chút, làm sao mới chiếm được lòng hắn?”
Ặc? Hân Duyệt sửng sốt: “Chiếm được lòng hắn?”
“Đúng vậy, đại tẩu không phải nói nữ nhân dựa vào chiếm được lòng nam nhân mới chiếm được thiên hạ sao.” Thải Vân bất chấp tất cả nói.
Hân Duyệt đột nhiên tỉnh ngộ, à, đó chính là ngày muội ấy thành thân nàng đã nói vậy.
“Ài, Thải Vân ta nói cho muội, khi đó ta ngốc mới cho là như thế, bây giờ sửa lại, nam nhân đều là không thể dựa vào, phải dựa vào chính mình mới được.”
Tề Vân Đình lập tức xù lông: “Nàng nói cái gì?”
“Ta......” Hân Duyệt nhìn thấy sắc mặt của hắn, cả vẻ bị tổn thương, ngập ngừng nói: “Cái đó...... Cũng không thể quơ đũa cả nắm, nam nhân tốt vẫn là đáng tin, giống như đại ca của muội vậy.”
Vỗ vỗ mặt của hắn như an ủi, vuốt vuốt bờm chú sư tử nhỏ đang nổi giận, nằm úp sấp trên bàn quay mặt đi không để ý tới nàng.
“Hắn không thích muội?” Hân Duyệt buồn bực.
“Hắn...... Vừa mới đầu còn được, sau đó lại thường xuyên đến binh doanh, có khi ở thư phòng ngủ qua đêm, mười bữa nửa tháng muội cũng không nhìn thấy bóng dáng của hắn. Hắn nói với muội cũng rất khách sao, cũng không có gì làm muội khó xử, làm người ta có cảm giác......” thiếu cảm giác thân mật.
“Hắn có nói gì với muội không?”
“Hắn nói, thiệt không thú vị.” Thải Vân rối rắm nhíu mày, cẩn thận nhớ lại, nhưng cũng thầm nghĩ chỉ có câu này.
Cái này kỳ quái, Thải Vân rất đáng yêu, sao lại có thể không thú vị chứ?
Đang nghĩ tới, ngoài cửa vang lên tiếng của Vân Hải: “Đại tẩu, tẩu đã trở lại, đệ nhớ muốn chết.”
Hai tháng không gặp, Vân Hải càng thêm to gan.
Ba người đứng dậy đón chào, Vân Hải cùng Vương Kiêu sóng vai tiến vào, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi, nhưng đôi mắt thì sáng ngời.
“Kiêu đệ đường xa mà đến, đi đường vất vả.” Tề Vân Đình thân thiết vỗ vỗ vai hắn.
“Đại ca, vừa rồi ta cùng Vân Hải luận bàn võ nghệ, không thể tưởng được vài năm không gặp, Vân Hải bản lĩnh tiến bộ không ít đâu.” Trên mặt Vương Kiêu tràn đầy hưng phấn.
Hắn tiến lên chào đại tẩu, Hân Duyệt đành phải y theo khuôn dạng trả lễ.
Thải Vân đã sớm đứng qua một bên, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, trên mặt có vẻ mất tự nhiên.
Vân Hải sáp lại đây, mắt đưa mày lại nói: “Đại tẩu, tẩu không biết đệ nhớ tẩu biết bao nhiêu. Tẩu không trở lại, đại ca chuyện gì không muốn làm, cho nên bỗng nhiên cả một đống chuyện dồn cho đệ, không có một chút thời gian chơi đùa. Còn bị cha mắng vài thứ, bây giờ tẩu trở về thì tốt rồi, đại ca sẽ ra sức kiếm tiền nuôi sống vợ con, đệ lại có thể trở về cuộc sống công tử tiêu dao như trước.”
Tề Vân Đình cho hắn một ánh mắt miệng chó không mọc được ngà voi, Vân Hải cười hi hi lui qua một bên.
Vương Kiêu có nghe được chuyện Hân Duyệt rời nhà đi, có điều chuyện vợ chồng son nhà người ta cãi nhau, hắn cũng không có hứng thú hỏi thăm, tự nhiên càng không biết nguyên nhân châm ngòi là lá thư của Thải Vân.
Má Ngô báo lại lão gia mời các vị công tử, tiểu thư đến tiền thính dùng cơm, Hân Duyệt không so đo trong các vị công tử, tiểu thư này không bao gồm thiếu nãi nãi, được Tề Vân Đình cẩn thận che chở, cùng nhau đến tiền thính.
Vương Kiêu cũng là người giàu kinh nghiệm sống, giơ tay nhấc chân đều đầy hào khí.
“Nhạc phụ đại nhân, đây là rượu cống phẩm Hoàng thượng ngự ban, gia phụ cất giữ nhiều năm, hôm nay về lại mặt cố ý dặn Kiêu nhi mang đến hiếu kính nhạc phụ.” Hắn nhất bình rót đầy chén cho mỗi người, lại bắt đầu kính rượu.
Cống phẩm đó, quả nhiên bất phàm, Hân Duyệt còn chưa nếm rượu đã bị hương rượu chinh phục. Rốt cục đợi đến lượt mình, nàng giơ cao chén, vẻ mặt cười dịu dàng, nói một tiếng “Cám ơn!”
Trong tay trống rỗng, Hân Duyệt nhìn chằm chằm bàn tay vẫn còn dáng vẻ cầm ly rượu của mình.
“Nàng không uống được, ta thay nàng uống vậy.” Tề Vân Đình uống một hơi cạn sạch, mọi người cười trộm.
Từ trước mọi người chỉ biết Tề Vân Đình nuông chiều ái thê, nhưng hôm nay mới biết yêu sâu đậm như vậy, vì thế mọi người đều ăn ý không đề cập tới việc trốn đi, coi như nó chưa từng xảy ra.
Cái gì chứ, hiếm có cơ hội nếm thử rượu Hoàng thượng ngự ban là cái gì đã bị chàng cướp rồi, hận nhất là còn bày ra vẻ mặt anh hùng cứu mỹ nhân nữa chứ.
Bây giờ tỷ là người có chừng mực, bình tĩnh nhìn Thu Sương nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trong lòng cũng không phục vì sao người ta cũng là phụ nữ có thai lại có thể uống rượu.
Cơm nước xong, Thải Vân tặng lễ vật cho mọi người, Hân Duyệt cũng cầm lễ vật mình mang về cũng phát cho mọi người, cả nhà tự nhiên đều rất vui vẻ.
Buổi tối, Hân Duyệt nói với Tề Vân Đình: “Ngày mai, chúng ta mời Thải Vân bọn họ ăn cơm đi.”
Hắn cười nói: “Duyệt Duyệt biết nghĩ đúng là khác xưa, cấp bậc lễ nghĩa lại chu toàn như thế.”
Cấp bậc lễ nghĩa? Ta là dựa theo nguyên lý logic học, đầu tiên phải phát hiện vấn đề, mới có thể giải quyết được nó. Ăn cơm chỉ là một cơ hội giải quyết vấn đề mà thôi, có điều người ta đường xa đến đây, làm huynh trưởng, trưởng tẩu hẳn là nên mời bữa cơm nha.
Chó ngáp phải ruồi, ha ha!
Trong phòng bếp nhỏ ở Noãn Ngọc đinh, má Ngô đang vội vàng xào nấu, hai tiểu nha đầu giúp bà rửa rau, xắt thịt. Cũng may bọn họ từ Dương Châu có mang theo rau tươi về, có thể cho mọi người nếm thử.
Tiểu Nghiên đang vội rửa mấy con tôm lớn, Hân Duyệt cầm xiên trúc xỏ tôm vào. Tề Vân Đình đang giám sát chặt chẽ bên cạnh, sợ nàng đâm vào tay.
“Vân Đình, giúp ta cột lại tạp dề.”
“Vân Đình, dưa leo bên kia còn một nửa, không cần lãng phí, lấy hai miếng đắp lên mặt ta, đẹp da.”
“Vân Đình, thêm hai cây củi, để lửa lớn một chút, cho tôm mau chín.”
“Vân Đình, giúp ta phun một ngụm rượu vào tôm, tránh xa một chút nga, sẽ có cầu lửa lớn đó.”
“Vân Đình......”
Là ai dõng dạc nói muốn làm vài món sở trường áp đảo bọn họ, đây rốt cuộc là ai làm chứ.
Đám tiểu nha đầu nhìn đại thiếu gia bị chỉ huy xoay quanh, đều âm thầm cười trộm.
Hân Duyệt đeo tạp dề, hai mặt có đắp hai miếng dưa chuột, đang cầm cọ quét nước sốt đặc chế lên tôm.
Tề Vân Đình cười đứng bên cạnh, thỉnh thoảng nhắc nhở nàng cẩn thận làm bỏng tay.
Ngoài cửa có bóng người chớp động, Tề Vân Đình đi ra ngoài nghênh đón.
Vân Hải nhỏ giọng thở dài: “Ai, đại ca cũng lưu lạc đến phòng bếp lăn lộn.”
Vương Kiêu cũng có vài phần kinh ngạc, Thải Vân che miệng vụng trộm cười.
“Các ngươi vào nhà trước đi.” Tề Vân Đình tiếp đón bọn họ.
“Vân Đình, nhanh tới đây.” Trong phòng bếp truyền ra tiếng gọi.
Lần này, Tề đại thiếu không thể không bình tĩnh bất mãn, lúc không có người cùng nàng vui đùa nháo loạn một chút còn chưa tính, khách đã đến rồi, nàng không thể sai sử đám nha hoàn sao?[ hạ nhân không phải là người sao? Đáp: Cổ nhân tựa hồ đều bỏ qua bọn họ.]
Bất mãn thì bất mãn, chân vẫn không tự chủ bước về phòng bếp, miệng bất mãn than thở: “Nàng làm đồ ăn, còn phải để một trăm người hầu hạ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook