Đại Thiếu Gia Ế Vợ
-
Chương 76: Vui mừng gặp lại
Hân Duyệt yên lặng cởi chiếc nhẫn hổ phách trên ngón áp út, giao cho Hinh Hương: “Mang đến hiệu cầm đồ Tề gia đi.”
Đột nhiên Lăng Nhi đi vào vẻ mặt khó hiểu: “Chúng ta không thiếu tiền tiêu, vì sao phải cầm đồ?”
Hân Duyệt không nói gì, cúi đầu nhìn Tiểu Bảo đang gặm ngón tay.
Hinh Hương hiểu ý, vẻ mặt vui sướng, ra cửa lại quay trở về: “Tỷ tỷ, cầm bao nhiêu?”
“Ngàn lượng hoàng kim.”
Ngày mai hoặc đêm nay, chắc là hắn sẽ đến.
Âu thẩm đã dọn bát xong, mọi người chờ Hinh Hương trở về ăn cơm.
Một bóng dáng phong trần mệt mỏi lại đến trước nàng, Lăng Nhi vốn không có hảo cảm với những công tử quần là áo lụa, vọt tới cửa ngăn lại: “Ngươi là ai, đến đây làm gì?”
Mi hơi nhíu, quét mắt liếc nhìn nàng: “Ngươi là ai, vì sao lại ở đây.”
“Ta ở chỗ này, đây là nhà của ta. Nói mau ngươi muốn làm gì, bằng không đừng mong vào cửa.” Lăng Nhi ngửa đầu nhìn hắn, mặc dù ta thấp hơn ngươi mấy cái đầu, nhưng khí thế cũng không thể thấp hơn ngươi được.
“Nhà của ngươi? Trên khế đất, khế nhà đều là tên của ta, sao lại trở thành nhà của ngươi. Tránh ra, ta có việc gấp.” Giơ tay vung lên, Lăng Nhi bị đẩy sang một bên.
“Ngươi......” Lăng Nhi xoay người nắm lấy cây chổi, lại gặp một màn không nói nên lời.
Hân Duyệt yếu ớt dựa vào khung cửa, cắn chặt môi dưới. Hắn nhanh chạy vội đi qua, vòng tay nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, động tác tự nhiên thành thạo như nước chảy mây trôi.
“Duyệt Duyệt của ta chịu ủy khuất rồi.” Thanh âm trầm thấp run run.
Rốt cuộc nhịn không được nước mắt tràn mi, nằm trong lòng ngực hắn khóc thất thanh.
Hắn cúi đầu, dùng hai má lau giọt lệ ở khóe mắt nàng, siết chặt tay, ôm nàng càng chặt hơn.
Lăng Nhi kinh ngạc nhìn nam tử vẻ mặt khó ưa giờ phút này trong mắt lại dâng đầy hơi nước, ôn nhu vỗ về mái tóc của nàng.
Âu thẩm cũng gạt lệ, đại thiếu gia cuối cùng cũng đến đây, thật là tốt, thiếu nãi nãi cũng không cần phải lặng lẽ đau buồn, vụng trộm rơi lệ.
Hinh Hương vào cửa, mới bước vào một chân liền ngây ngẩn cả người, chính mình cũng đi mãi không ngừng đó, đại thiếu gia đi bằng tốc độ gì đây?
“Tốt lắm, ngoan! Đừng khóc, để cho ta ngắm nàng thật kỹ.” Nhẹ giọng an ủi, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đã khóc thành mặt mèo của nàng, cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, “Nhìn nàng gầy thành như vậy, chỉ có cái bụng là lớn, đều do ta, để cho mẹ con nàng chịu khổ.” Bàn tay to gân guốc vuốt ve cái bụng hơi lộ ra.
“Đâu có, là chàng đó, mới hai tháng đã tiều tụy thành như vậy.” Đau lòng trong mắt không cần nói cũng biết.
Nhẹ nhàng vuốt ve má trái của nàng, Tề Vân Đình trong mắt vô cùng tự trách: “Còn đau phải không? Đều là ta không tốt, là ta sai, sao ta lại quẫn trí đành lòng đánh Duyệt Duyệt được chứ. Nàng đánh ta đi, đánh ta.” Hắn cầm lấy bàn tay Hân Duyệt, hướng mặt mình đánh.
“Chàng điên rồi......” Hân Duyệt rút tay về, đã thấy trên mặt hắn hồng hồng.
Hân Duyệt giận trừng mắt nhìn hắn, dẩu môi gắt giọng: “Ai muốn đánh chàng chứ, ta ngại đau tay.”
Lại kéo nàng ôm vào lòng, hắn sang sảng cười: “Duyệt Duyệt không nỡ đánh ta, chính là không tức giận, đúng hay không?”
Cúi đầu cười nhìn thẳng vào mắt nàng, lại bị nàng một quyền đánh vào trong ngực, “Hừ!”
“Ha ha ha!” Tề Vân Đình cười to, vui vẻ không thôi.
Người duy nhất không cảm động một màn trước mắt này chính là Lăng Nhi, nàng tay trái chống nạnh, tay phải chống cái chổi, căm giận nhìn, hét lớn: Tỷ tỷ bị bấn não rồi sao? Lại tin tưởng nam nhân này, bị thương một lần còn ngại không đủ, còn muốn có lần thứ hai? Hừ! Thiếu gia chó má gì ta mặc kệ, tóm lại ta muốn bảo vệ tỷ tỷ thật tốt, tuyệt không thể lại bị ngươi khi dễ.
Hân Duyệt đột nhiên nhớ tới mọi người còn đang đứng một bên nhìn họ, giãi giụa ra khỏi ngực hắn: “Chàng chắc là chưa ăn cơm, hay cùng chúng ta ăn đi.”
Tề Vân Đình ngoài miệng không nói gì, trong lòng đã có vài phần mất hứng, sao lại xem mình như người ngoài rồi.
Giúp nàng đỡ thắt lưng, cẩn thận dìu nàng ngồi xuống ghế, lúc nhìn đến thức ăn trên bàn, Tề Vân Đình sắc mặt lại u ám, giọng nói cũng có vài phần tức giận: “Nàng ăn cái này?”
“Cháo trắng, ăn sáng tốt lắm đó.” Hân Duyệt khó hiểu.
Lăng Nhi há mồm ăn, “Người ta là đại thiếu gia, tự nhiên ăn không quen.”
Âu thẩm khúm núm chà xát góc áo, “Đại thiếu gia, việc này......”
“Không cần giải thích, lão Âu, đến Thiên Phúc lâu, bảo đầu bếp ở đó mỗi người làm ba món sở trường đưa tới, phải nhanh.”
Lão âu lĩnh mệnh đi.
Hân Duyệt nhìn sắc mặt lạnh lùng của hắn, muốn làm dịu không khí: “Ta nghĩ chàng sớm nhất cũng phải buổi tối mới đến được đây, sao lại đột nhiên xuất hiện, chàng bay tới?”
Hắn bị tức đến bật cười: “Nửa đêm xuất phát, rạng sáng mới đến, vừa mới triệu tập mọi người thương lượng, thì có quản sự của hiệu cầm đồ đưa đồ tới. Còn nói nữa, nhẫn này là vật đính ước của chúng ta, làm sao?”
Từ trong ngực áo lấy ra cái nhẫn, một lần nữa mang vào tay nàng, kinh ngạc thấy lòng bàn tay của nàng khác thường, vừa muốn kéo qua nhìn kỹ, nàng lại vội vàng rút về.
“Tay nàng làm sao vậy?”
Nàng ngập ngừng: “Không có việc gì, mang thai tất nhiên là không giống bình thường.” Hai mắt chuyển động, quay lại đề tài: “Ta đâu có làm sao, là câu cá, chờ người mắc câu.”
Tề Vân Đình mỉm cười nhìn nàng, trong mắt đều là hình ảnh vui vẻ của nàng.
Lão Âu mang người tiến vào, chỉ chốc lát sau đã bày đầy một bàn đồ ăn. Đại Bảo vốn không dám lên tiếng đã nhìn chằm chằm, Lăng Nhi ăn no, cầm chén đẩy, đối với thức ăn ngon tỏ vẻ khinh thường.
Tề Vân Đình gắp một khối sườn nướng, “Duyệt Duyệt nếm thử, nàng thích ăn mà.”
Hân Duyệt cắn một ngụm nhỏ, để lại vào bát.
Tề Vân Đình lại gắp một miếng cá chép giấm đường: “Duyệt Duyệt mau ăn đi.”
Hân Duyệt bất đắc dĩ hé miệng ăn miếng cá hắn gắp tới, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, vội vàng chạy ra sân nôn.
Tề Vân Đình theo sát phía sau, khẩn trương không biết làm sao cho phải.
“Ta thật sự ăn không vô.” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, làm cho người ta vừa thấy liền đau lòng.
“Được rồi, vậy đừng ăn, nàng muốn ăn cái gì?”
“Ta chỉ có thể ăn cải chua thôi.”
Tề Vân Đình bất đắc dĩ: “Vậy ta ăn chung với nàng.”
Một lần nữa vào nhà ngồi, Hân Duyệt gắp một miếng cải chua, khoe khoang nói: “Đây là ta làm, khẩu vị Hàn Quốc, ăn ngon lắm, cho chàng thử một miếng.”
Tề Vân Đình ăn vào miệng, gật gật đầu. “Nàng còn làm những thứ này?”
“Sao chàng lại mặt mày khó ưa nữa rồi, ta thích làm không được sao?”
Cười khổ: “Được, Duyệt Duyệt thích là tốt rồi.”
Hân Duyệt thế này mới phát hiện mọi người cũng chưa ăn, nhanh bảo bọn họ ăn cơm, lại gắp nhiều đồ ăn cho Đại Bảo.
Bất đắc dĩ a, quan niệm chủ tớ của cả nhà lão Âu quá mạnh mẽ, vừa rồi cũng không dám ngồi, kiên quyết ấn bọn họ lên ghế. Lúc này lại không dám ăn, không có cách nào, đành phải dỗ dành Tề Vân Đình ăn no trước, sớm rời khỏi phòng này bọn họ mới tự nhiên được.
“Ta muốn ngủ.” Ăn uống no đủ, Tề Vân Đình không chớp mắt nhìn nàng dâu của mình.
Không phải đâu, trước mặt mọi người, trực tiếp như vậy?
Trên mặt Hân Duyệt bay lên hai đóa mây đỏ, cúi đầu nhìn mũi chân của mình. Nhẹ nhàng gật đầu.
Thân mình bay lên trời, phục hồi tinh thần lại người đã đến cửa, đã lâu không được bế, thật là có chút không quen.
“Tối qua một đêm không ngủ, bây giờ đầu choáng mắt hoa; Nhìn nàng cũng không có tinh thần, cùng ta đi ngủ đi.”
Hân Duyệt nhìn hai mắt hắn giăng đầy tơ máu, lại đau lòng.
“Kỳ thật từ lúc nàng rời đi, ta chưa từng được ngủ ngon.”
“Ta cũng vậy.” Nhỏ giọng nói theo một câu, lại bị hắn vặn lại.
“Sau này không được bỏ ta mà đi, có biết hay không.”
Nè, đây là thái độ cầu xin người khác sao?
Hân Duyệt mày liễu khẽ nhướng, Tề Vân Đình lập tức sửa miệng: “Duyệt Duyệt xin đừng bỏ ta mà đi, được không?”
Đây còn tạm chấp nhận được.
Đặt người lên giường, đó là một trận mãnh liệt, trằn trọc hôn môi nàng, tỉ mỉ gặm cắn.
“Hứa với ta, chúng ta không bao giờ xa nhau nữa.” Giọng nói tràn ngập mị hoặc.
Hân Duyệt yên lặng gật đầu, hắn không tiếng động nở nụ cười.
Kết tóc của nàng và mình vào cùng một chỗ, Tề Vân Đình ôm nàng nằm trên giường, an tâm nhắm mắt lại.
“Sợ ta chạy?” Hân Duyệt khó hiểu.
Hắn không trả lời, hô hấp đều đều, hình như là đang ngủ.
Thì ra người ra nói ngủ đúng là chỉ có ngủ thôi nha.
Nhìn dung nhan quen thuộc trước mắt, nhớ nhung hai tháng, rốt cục đã gặp lại.
Còn có chuyện gì vui hơn so với được cùng người mình âu yếm ở chung một chỗ?
Trong lòng hắn quả nhiên ấm áp, dễ ngủ.
Đột nhiên Lăng Nhi đi vào vẻ mặt khó hiểu: “Chúng ta không thiếu tiền tiêu, vì sao phải cầm đồ?”
Hân Duyệt không nói gì, cúi đầu nhìn Tiểu Bảo đang gặm ngón tay.
Hinh Hương hiểu ý, vẻ mặt vui sướng, ra cửa lại quay trở về: “Tỷ tỷ, cầm bao nhiêu?”
“Ngàn lượng hoàng kim.”
Ngày mai hoặc đêm nay, chắc là hắn sẽ đến.
Âu thẩm đã dọn bát xong, mọi người chờ Hinh Hương trở về ăn cơm.
Một bóng dáng phong trần mệt mỏi lại đến trước nàng, Lăng Nhi vốn không có hảo cảm với những công tử quần là áo lụa, vọt tới cửa ngăn lại: “Ngươi là ai, đến đây làm gì?”
Mi hơi nhíu, quét mắt liếc nhìn nàng: “Ngươi là ai, vì sao lại ở đây.”
“Ta ở chỗ này, đây là nhà của ta. Nói mau ngươi muốn làm gì, bằng không đừng mong vào cửa.” Lăng Nhi ngửa đầu nhìn hắn, mặc dù ta thấp hơn ngươi mấy cái đầu, nhưng khí thế cũng không thể thấp hơn ngươi được.
“Nhà của ngươi? Trên khế đất, khế nhà đều là tên của ta, sao lại trở thành nhà của ngươi. Tránh ra, ta có việc gấp.” Giơ tay vung lên, Lăng Nhi bị đẩy sang một bên.
“Ngươi......” Lăng Nhi xoay người nắm lấy cây chổi, lại gặp một màn không nói nên lời.
Hân Duyệt yếu ớt dựa vào khung cửa, cắn chặt môi dưới. Hắn nhanh chạy vội đi qua, vòng tay nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, động tác tự nhiên thành thạo như nước chảy mây trôi.
“Duyệt Duyệt của ta chịu ủy khuất rồi.” Thanh âm trầm thấp run run.
Rốt cuộc nhịn không được nước mắt tràn mi, nằm trong lòng ngực hắn khóc thất thanh.
Hắn cúi đầu, dùng hai má lau giọt lệ ở khóe mắt nàng, siết chặt tay, ôm nàng càng chặt hơn.
Lăng Nhi kinh ngạc nhìn nam tử vẻ mặt khó ưa giờ phút này trong mắt lại dâng đầy hơi nước, ôn nhu vỗ về mái tóc của nàng.
Âu thẩm cũng gạt lệ, đại thiếu gia cuối cùng cũng đến đây, thật là tốt, thiếu nãi nãi cũng không cần phải lặng lẽ đau buồn, vụng trộm rơi lệ.
Hinh Hương vào cửa, mới bước vào một chân liền ngây ngẩn cả người, chính mình cũng đi mãi không ngừng đó, đại thiếu gia đi bằng tốc độ gì đây?
“Tốt lắm, ngoan! Đừng khóc, để cho ta ngắm nàng thật kỹ.” Nhẹ giọng an ủi, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đã khóc thành mặt mèo của nàng, cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, “Nhìn nàng gầy thành như vậy, chỉ có cái bụng là lớn, đều do ta, để cho mẹ con nàng chịu khổ.” Bàn tay to gân guốc vuốt ve cái bụng hơi lộ ra.
“Đâu có, là chàng đó, mới hai tháng đã tiều tụy thành như vậy.” Đau lòng trong mắt không cần nói cũng biết.
Nhẹ nhàng vuốt ve má trái của nàng, Tề Vân Đình trong mắt vô cùng tự trách: “Còn đau phải không? Đều là ta không tốt, là ta sai, sao ta lại quẫn trí đành lòng đánh Duyệt Duyệt được chứ. Nàng đánh ta đi, đánh ta.” Hắn cầm lấy bàn tay Hân Duyệt, hướng mặt mình đánh.
“Chàng điên rồi......” Hân Duyệt rút tay về, đã thấy trên mặt hắn hồng hồng.
Hân Duyệt giận trừng mắt nhìn hắn, dẩu môi gắt giọng: “Ai muốn đánh chàng chứ, ta ngại đau tay.”
Lại kéo nàng ôm vào lòng, hắn sang sảng cười: “Duyệt Duyệt không nỡ đánh ta, chính là không tức giận, đúng hay không?”
Cúi đầu cười nhìn thẳng vào mắt nàng, lại bị nàng một quyền đánh vào trong ngực, “Hừ!”
“Ha ha ha!” Tề Vân Đình cười to, vui vẻ không thôi.
Người duy nhất không cảm động một màn trước mắt này chính là Lăng Nhi, nàng tay trái chống nạnh, tay phải chống cái chổi, căm giận nhìn, hét lớn: Tỷ tỷ bị bấn não rồi sao? Lại tin tưởng nam nhân này, bị thương một lần còn ngại không đủ, còn muốn có lần thứ hai? Hừ! Thiếu gia chó má gì ta mặc kệ, tóm lại ta muốn bảo vệ tỷ tỷ thật tốt, tuyệt không thể lại bị ngươi khi dễ.
Hân Duyệt đột nhiên nhớ tới mọi người còn đang đứng một bên nhìn họ, giãi giụa ra khỏi ngực hắn: “Chàng chắc là chưa ăn cơm, hay cùng chúng ta ăn đi.”
Tề Vân Đình ngoài miệng không nói gì, trong lòng đã có vài phần mất hứng, sao lại xem mình như người ngoài rồi.
Giúp nàng đỡ thắt lưng, cẩn thận dìu nàng ngồi xuống ghế, lúc nhìn đến thức ăn trên bàn, Tề Vân Đình sắc mặt lại u ám, giọng nói cũng có vài phần tức giận: “Nàng ăn cái này?”
“Cháo trắng, ăn sáng tốt lắm đó.” Hân Duyệt khó hiểu.
Lăng Nhi há mồm ăn, “Người ta là đại thiếu gia, tự nhiên ăn không quen.”
Âu thẩm khúm núm chà xát góc áo, “Đại thiếu gia, việc này......”
“Không cần giải thích, lão Âu, đến Thiên Phúc lâu, bảo đầu bếp ở đó mỗi người làm ba món sở trường đưa tới, phải nhanh.”
Lão âu lĩnh mệnh đi.
Hân Duyệt nhìn sắc mặt lạnh lùng của hắn, muốn làm dịu không khí: “Ta nghĩ chàng sớm nhất cũng phải buổi tối mới đến được đây, sao lại đột nhiên xuất hiện, chàng bay tới?”
Hắn bị tức đến bật cười: “Nửa đêm xuất phát, rạng sáng mới đến, vừa mới triệu tập mọi người thương lượng, thì có quản sự của hiệu cầm đồ đưa đồ tới. Còn nói nữa, nhẫn này là vật đính ước của chúng ta, làm sao?”
Từ trong ngực áo lấy ra cái nhẫn, một lần nữa mang vào tay nàng, kinh ngạc thấy lòng bàn tay của nàng khác thường, vừa muốn kéo qua nhìn kỹ, nàng lại vội vàng rút về.
“Tay nàng làm sao vậy?”
Nàng ngập ngừng: “Không có việc gì, mang thai tất nhiên là không giống bình thường.” Hai mắt chuyển động, quay lại đề tài: “Ta đâu có làm sao, là câu cá, chờ người mắc câu.”
Tề Vân Đình mỉm cười nhìn nàng, trong mắt đều là hình ảnh vui vẻ của nàng.
Lão Âu mang người tiến vào, chỉ chốc lát sau đã bày đầy một bàn đồ ăn. Đại Bảo vốn không dám lên tiếng đã nhìn chằm chằm, Lăng Nhi ăn no, cầm chén đẩy, đối với thức ăn ngon tỏ vẻ khinh thường.
Tề Vân Đình gắp một khối sườn nướng, “Duyệt Duyệt nếm thử, nàng thích ăn mà.”
Hân Duyệt cắn một ngụm nhỏ, để lại vào bát.
Tề Vân Đình lại gắp một miếng cá chép giấm đường: “Duyệt Duyệt mau ăn đi.”
Hân Duyệt bất đắc dĩ hé miệng ăn miếng cá hắn gắp tới, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, vội vàng chạy ra sân nôn.
Tề Vân Đình theo sát phía sau, khẩn trương không biết làm sao cho phải.
“Ta thật sự ăn không vô.” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, làm cho người ta vừa thấy liền đau lòng.
“Được rồi, vậy đừng ăn, nàng muốn ăn cái gì?”
“Ta chỉ có thể ăn cải chua thôi.”
Tề Vân Đình bất đắc dĩ: “Vậy ta ăn chung với nàng.”
Một lần nữa vào nhà ngồi, Hân Duyệt gắp một miếng cải chua, khoe khoang nói: “Đây là ta làm, khẩu vị Hàn Quốc, ăn ngon lắm, cho chàng thử một miếng.”
Tề Vân Đình ăn vào miệng, gật gật đầu. “Nàng còn làm những thứ này?”
“Sao chàng lại mặt mày khó ưa nữa rồi, ta thích làm không được sao?”
Cười khổ: “Được, Duyệt Duyệt thích là tốt rồi.”
Hân Duyệt thế này mới phát hiện mọi người cũng chưa ăn, nhanh bảo bọn họ ăn cơm, lại gắp nhiều đồ ăn cho Đại Bảo.
Bất đắc dĩ a, quan niệm chủ tớ của cả nhà lão Âu quá mạnh mẽ, vừa rồi cũng không dám ngồi, kiên quyết ấn bọn họ lên ghế. Lúc này lại không dám ăn, không có cách nào, đành phải dỗ dành Tề Vân Đình ăn no trước, sớm rời khỏi phòng này bọn họ mới tự nhiên được.
“Ta muốn ngủ.” Ăn uống no đủ, Tề Vân Đình không chớp mắt nhìn nàng dâu của mình.
Không phải đâu, trước mặt mọi người, trực tiếp như vậy?
Trên mặt Hân Duyệt bay lên hai đóa mây đỏ, cúi đầu nhìn mũi chân của mình. Nhẹ nhàng gật đầu.
Thân mình bay lên trời, phục hồi tinh thần lại người đã đến cửa, đã lâu không được bế, thật là có chút không quen.
“Tối qua một đêm không ngủ, bây giờ đầu choáng mắt hoa; Nhìn nàng cũng không có tinh thần, cùng ta đi ngủ đi.”
Hân Duyệt nhìn hai mắt hắn giăng đầy tơ máu, lại đau lòng.
“Kỳ thật từ lúc nàng rời đi, ta chưa từng được ngủ ngon.”
“Ta cũng vậy.” Nhỏ giọng nói theo một câu, lại bị hắn vặn lại.
“Sau này không được bỏ ta mà đi, có biết hay không.”
Nè, đây là thái độ cầu xin người khác sao?
Hân Duyệt mày liễu khẽ nhướng, Tề Vân Đình lập tức sửa miệng: “Duyệt Duyệt xin đừng bỏ ta mà đi, được không?”
Đây còn tạm chấp nhận được.
Đặt người lên giường, đó là một trận mãnh liệt, trằn trọc hôn môi nàng, tỉ mỉ gặm cắn.
“Hứa với ta, chúng ta không bao giờ xa nhau nữa.” Giọng nói tràn ngập mị hoặc.
Hân Duyệt yên lặng gật đầu, hắn không tiếng động nở nụ cười.
Kết tóc của nàng và mình vào cùng một chỗ, Tề Vân Đình ôm nàng nằm trên giường, an tâm nhắm mắt lại.
“Sợ ta chạy?” Hân Duyệt khó hiểu.
Hắn không trả lời, hô hấp đều đều, hình như là đang ngủ.
Thì ra người ra nói ngủ đúng là chỉ có ngủ thôi nha.
Nhìn dung nhan quen thuộc trước mắt, nhớ nhung hai tháng, rốt cục đã gặp lại.
Còn có chuyện gì vui hơn so với được cùng người mình âu yếm ở chung một chỗ?
Trong lòng hắn quả nhiên ấm áp, dễ ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook