Đại Thiếu Gia Ế Vợ
-
Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
Từ lúc đến cổ đại chưa từng chạm qua đàn cổ cầm, có lẽ đã nhẹ nhẹ gợi lên từng đợt ký ức của kiếp trước, Hân Duyệt không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác thân thiết, dời bước đến trong đình.
Trên mặt bàn đá cẩm thạch trắng nổi bật một cây cổ cầm đỏ sẫm, tao nhã nhu hòa sáng bóng làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Nhẹ gảy dây đàn, tinh tang trong trẻo như tiếng nước suối vỗ vào ghềnh đá, cực phẩm.
Như bị ma nhập, nàng vốn không thích động vào đồ của người khác nhưng lại vui vẻ ngồi xuống, đàn lên khúc [ tiếu ngạo giang hồ ] quen thuộc.
Quỹ Họa bưng khay trà sửng sờ ở cửa, Thanh Phong đình là cấm địa, sao nàng ấy lại tùy tiện đến đó, lại còn động vào đàn lão phu nhân để lại.
Hoảng sợ ngập tràn gương mặt hiền lành, hai chân run run, vậy rồi quên mất phải ngăn cản......
Quản gia nghe tiếng mà đến, tức sùi bọt mép, ai dám động đến cây đàn kia?
Lão vừa định bước lên thì đã bị vịnh vai lại.
Sở Nhất Nặc mắt phượng híp lại, nhìn thẳng bóng dáng mình say mê kia. Người tinh thông âm luật chỉ cần nghe nửa khúc đầu đã hiểu rõ, hắn giãn đôi mày đang cau chặt, trong mắt chợt lóe sáng.
Bóng dáng màu trắng nhẹ như chim yến lướt trên mặt nước, dừng chân trên một phiến lá sen, thân mình đứng thẳng, phong thái đẹp đẽ.
Tiếng tiêu vang lên, nhuận nhu nhẹ nhàng, thơm ngọt mà u nhã, hòa cùng tiếng đàn, du dương triền miên.
Bỗng nhiên khúc nhạc chuyển đổi, tiếng đàn đang mềm mại bỗng réo rắt hẳn lên, hình như có vui mừng, như chợt bộc phát, nhưng tiếng tiêu vẫn ôn nhã uyển chuyển.
Một lát sau, tiếng đàn cũng trở nên nhu hòa, hai âm lúc cao lúc thấp,
Bỗng dưng tiếng đàn tiếng tiêu đột nhiên thay đổi, phiền phức biến ảo, đầy nhịp điệu, nhị hợp xướng biến thành hòa âm.
Tiếng cầm tiêu lại biến đổi, tiếng tiêu trở thành âm chính,
Thất huyền cầm kia lại du dương tấu khúc nhạc đệm, nhưng tiếng tiêu lại càng lúc càng cao.
Hân Duyệt khâm phục nhìn Sở Nhất Nặc đang đứng trên lá sen, bản thân luyện vài năm mới luyện tốt nhất là khúc này, người ta chỉ nghe có nửa bài đã có thể hợp tấu.
Hay là khúc tiếu ngạo giang hồ từ thời cổ đại đã có?
Sẽ không, tiếng tiêu của Sở Nhất Nặc cũng không phải hoàn toàn giống như trong bài, có điều khi hòa cùng tiếng đàn lại gần như hoàn mỹ.
Tiếng đàn chuyển, mở ra một trang thơ khác, tiếng tiêu đuổi kịp, theo sát nhịp nhàng.
Tình cảnh này, không phải nhiều năm trước đã gặp trong mộng sao?
Trong không khí vui vẻ thoải mái, cất giọng oanh vàng.
Biển xanh cười ngạo nghễ
Đôi bờ sóng triền miên
Đời bền bồng trôi nổi Vui hiện tại an nhiên
Trời xanh kia đàm tiếu
Sóng cuồng ngập thế gian
Chuyện thắng thua thế sự Hoàng thiên đã rõ ràng
Giang sơn cười cô tịch
Mưa khói nhẹ cuối trời
Khi cuồng phong sóng tận Trần thế trả cho người
Khi gió cười buồn bã
Trêu kiếp sống cô liêu
Mảnh tình xưa phiêu bạt Bơ vơ án mây chiều
Giang sơn cười cô tịch
Mưa khói nhẹ cuối trời
Khi cuồng phong sóng tận Trần thế trả cho người
Trần giang cười liểu ngộ
Chẳng còn thấy cô đơn
Hào tình xưa còn đó Tiếng cười vẫn giòn tan
(bài hát Thương hải nhất thanh tiếu của Hứa Quán Kiệt)
Rồi......
Cầm tiêu du dương, rung động đến tâm can, thể xác và tinh thần mê say.
Lão quản gia lệ nóng quanh tròng không thể tin nhìn sự việc trước mắt, là thật sao?
Đã có mười năm chưa được nhìn thấy cảnh này, lão dùng sức xoa xoa mắt, thật là thiếu gia không có sai.
Lão hoảng hốt nhớ lại thời gian mười năm trước, lão gia và phu nhân thích nhất cầm tiêu hợp tấu như vậy.
Chỉ là, khúc nhạc không giống, khi đó nhiều là ôn nhu triền miên, hôm nay bài này cũng là dũng cảm vui sướng.
Quỹ Họa nhìn chằm chằm vẻ mặt trang chủ, trong tim có cái gì đó vỡ nát.
Tiếng đàn ngừng, tiếng tiêu cũng im bặt.
Hân Duyệt vòng qua bàn đá, đi đến bên cạnh ao, ánh mắt Sở Nhất Nặc trước sao vẫn dừng lại trên người nàng.
Mũi chân điểm nhẹ, người đã bay đến bên cạnh.
“Oa, bội phục bội phục, không nghĩ tới ngươi lại có bản lãnh này, chỉ nghe nửa bài đã có thể hợp tấu.” Hân Duyệt đỉnh đạc vỗ bả vai Sở Nhất Nặc.
“Ta cũng không nghĩ rằng nàng lại biết tấu một khúc hào sảng như vậy.” Hắn không ngại áo trắng không nhiễm một hạt bụi của mình bị người ta đụng vào.
Hân Duyệt nhìn lại cây cổ cầm kia, “Ta chưa từng thấy cây đàn tốt như vậy, thật sự là cực phẩm.”
Ánh mắt hắn biến lạnh: “Đó là di vật của mẹ ta.”
“A?!” Hân Duyệt có chút thất thần: “Thật...... Thật sự xin lỗi, ta không nên động vào đồ đạc này nọ.”
Sở Nhất Nặc nhìn nàng giống một đứa nhỏ làm sai việc, nhưng lại cảm thấy có chút buồn cười: “Xem ra, mẹ thật sự biết tiên tri, bà nói sẽ có một người có duyên với đàn xuất hiện.”
“A? Cũng là có duyên, vậy được rồi, người bạn như huynh ta nhận định rồi.” Hai mắt Hân Duyệt lóe sáng.
Sở Nhất Nặc nhíu mày, chưa nói gì.
Hân Duyệt nhìn nhìn mặt trời đỏ ngã về tây: “Huynh đưa ta trở về đi, bằng không Tề Vân Đình sẽ lo lắng.”
“Nhanh như vậy phải đi?”
“Nhanh? Không đâu, ta ra ngoài lâu rồi.” Nàng thậm chí có thể nghĩ đến bộ dáng Tề Vân Đình về nhà không nhìn thấy nàng, bộ dạng giận dữ, nói không chừng tiệm quần áo kia cũng gặp phiền toái.
Sở Nhất Nặc nhìn sắc mặt biến đổi không ngừng của nàng, yên lặng gật gật đầu.
Vào cửa thành Uyển châu, Hân Duyệt cũng không để hắn đưa tiếp, Tề Vân Đình là người lòng dạ hẹp hòi, nếu nhìn thấy nàng và một nam nhân sóng vai đi trên đường, còn không ăn sống nàng.
Sở Nhất Nặc cũng không về nhà ngay, mà đi theo xa xa, âm thầm hộ tống nàng trở về, thẳng đến khi nhìn nàng vào cửa lớn Tề gia mới phi thân rời đi.
Vào đại môn, không có gì khác thường; Vào Noãn Ngọc đinh, cũng không có cái gì bất thường.
Hỏi Tiểu Nghiên mới biết được, Tề Vân Đình vẫn chưa trở về, khó trách nàng trở về trễ như vậy, lại gió êm sóng lặng.
Còn chưa có trở về, hay là xảy ra chuyện lớn rồi?
Tâm trạng vui vẻ bị quét sạch, nàng nghĩ tới nghĩ lui thật sự nghĩ không ra sẽ xảy ra chuyện gì, đành phải bảo Tiểu Nghiên đi hỏi thăm.
“Thiếu nãi nãi, đại thiếu gia vừa mới về phủ, có điều không về viện chúng ta, mà đi thư phòng.”
Hân Duyệt bước nhanh đi hướng thư phòng, Tề Vân Đình ngồi ở trước bàn mặt mày cau có, hãy còn trầm tư.
“Làm sao vậy?” Ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt lên đôi mày nhíu chặt.
“Không có việc gì, nàng về trước phòng đi, lát nữa ta trở về.” Không muốn làm cho nàng lo lắng.
“Chàng đó, chuyện gì cũng muốn tự mình gánh, nói cho ta biết có lẽ ta có thể nghĩ ra cách đó.”
Tề Vân Đình cười khổ, ta cũng chưa nghĩ ra, nàng có thể có cách gì. Có điều hắn vẫn mở miệng: “Tối hôm qua mưa giông lớn, kho hàng bị dột mưa làm ướt cống trà Tây hồ Long Tĩnh, chúng ta cẩn thận tính toán, cho dù tăng thêm người cũng không thể trong một đêm gom đủ số lượng cực phẩm trà Long Tĩnh nhiều như vậy. Sáng mai, thái giám trong cũng sẽ đến kiểm hàng, đã có hóa đơn nhận hàng, không thể giao ít hơn, đó là tội rơi đầu.”
Hân Duyệt đi quanh bàn một vòng, hiếm khi thấy nàng suy tư như vậy.
“Các ngươi cứ nghĩ làm sao gom đủ trà, tại sao lại không đổi một loại trà khác?”
“Đổi, nàng cho là trong cung chỉ cần trà Tây Hồ Long Tĩnh sao, tứ đại danh trà mỗi loại một ngàn cân, nhưng nay trà Long Tĩnh tổn thất năm trăm cân, sáng sớm ngày mai nhiều nhất có thể gom đến hai trăm cân, còn thiếu ba trăm cân ở đâu ra? Năm nay lá trà mất mùa, những loại khác cũng không khả quan hơn.” Hắn bất đắc dĩ thở dài.
Trên mặt bàn đá cẩm thạch trắng nổi bật một cây cổ cầm đỏ sẫm, tao nhã nhu hòa sáng bóng làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Nhẹ gảy dây đàn, tinh tang trong trẻo như tiếng nước suối vỗ vào ghềnh đá, cực phẩm.
Như bị ma nhập, nàng vốn không thích động vào đồ của người khác nhưng lại vui vẻ ngồi xuống, đàn lên khúc [ tiếu ngạo giang hồ ] quen thuộc.
Quỹ Họa bưng khay trà sửng sờ ở cửa, Thanh Phong đình là cấm địa, sao nàng ấy lại tùy tiện đến đó, lại còn động vào đàn lão phu nhân để lại.
Hoảng sợ ngập tràn gương mặt hiền lành, hai chân run run, vậy rồi quên mất phải ngăn cản......
Quản gia nghe tiếng mà đến, tức sùi bọt mép, ai dám động đến cây đàn kia?
Lão vừa định bước lên thì đã bị vịnh vai lại.
Sở Nhất Nặc mắt phượng híp lại, nhìn thẳng bóng dáng mình say mê kia. Người tinh thông âm luật chỉ cần nghe nửa khúc đầu đã hiểu rõ, hắn giãn đôi mày đang cau chặt, trong mắt chợt lóe sáng.
Bóng dáng màu trắng nhẹ như chim yến lướt trên mặt nước, dừng chân trên một phiến lá sen, thân mình đứng thẳng, phong thái đẹp đẽ.
Tiếng tiêu vang lên, nhuận nhu nhẹ nhàng, thơm ngọt mà u nhã, hòa cùng tiếng đàn, du dương triền miên.
Bỗng nhiên khúc nhạc chuyển đổi, tiếng đàn đang mềm mại bỗng réo rắt hẳn lên, hình như có vui mừng, như chợt bộc phát, nhưng tiếng tiêu vẫn ôn nhã uyển chuyển.
Một lát sau, tiếng đàn cũng trở nên nhu hòa, hai âm lúc cao lúc thấp,
Bỗng dưng tiếng đàn tiếng tiêu đột nhiên thay đổi, phiền phức biến ảo, đầy nhịp điệu, nhị hợp xướng biến thành hòa âm.
Tiếng cầm tiêu lại biến đổi, tiếng tiêu trở thành âm chính,
Thất huyền cầm kia lại du dương tấu khúc nhạc đệm, nhưng tiếng tiêu lại càng lúc càng cao.
Hân Duyệt khâm phục nhìn Sở Nhất Nặc đang đứng trên lá sen, bản thân luyện vài năm mới luyện tốt nhất là khúc này, người ta chỉ nghe có nửa bài đã có thể hợp tấu.
Hay là khúc tiếu ngạo giang hồ từ thời cổ đại đã có?
Sẽ không, tiếng tiêu của Sở Nhất Nặc cũng không phải hoàn toàn giống như trong bài, có điều khi hòa cùng tiếng đàn lại gần như hoàn mỹ.
Tiếng đàn chuyển, mở ra một trang thơ khác, tiếng tiêu đuổi kịp, theo sát nhịp nhàng.
Tình cảnh này, không phải nhiều năm trước đã gặp trong mộng sao?
Trong không khí vui vẻ thoải mái, cất giọng oanh vàng.
Biển xanh cười ngạo nghễ
Đôi bờ sóng triền miên
Đời bền bồng trôi nổi Vui hiện tại an nhiên
Trời xanh kia đàm tiếu
Sóng cuồng ngập thế gian
Chuyện thắng thua thế sự Hoàng thiên đã rõ ràng
Giang sơn cười cô tịch
Mưa khói nhẹ cuối trời
Khi cuồng phong sóng tận Trần thế trả cho người
Khi gió cười buồn bã
Trêu kiếp sống cô liêu
Mảnh tình xưa phiêu bạt Bơ vơ án mây chiều
Giang sơn cười cô tịch
Mưa khói nhẹ cuối trời
Khi cuồng phong sóng tận Trần thế trả cho người
Trần giang cười liểu ngộ
Chẳng còn thấy cô đơn
Hào tình xưa còn đó Tiếng cười vẫn giòn tan
(bài hát Thương hải nhất thanh tiếu của Hứa Quán Kiệt)
Rồi......
Cầm tiêu du dương, rung động đến tâm can, thể xác và tinh thần mê say.
Lão quản gia lệ nóng quanh tròng không thể tin nhìn sự việc trước mắt, là thật sao?
Đã có mười năm chưa được nhìn thấy cảnh này, lão dùng sức xoa xoa mắt, thật là thiếu gia không có sai.
Lão hoảng hốt nhớ lại thời gian mười năm trước, lão gia và phu nhân thích nhất cầm tiêu hợp tấu như vậy.
Chỉ là, khúc nhạc không giống, khi đó nhiều là ôn nhu triền miên, hôm nay bài này cũng là dũng cảm vui sướng.
Quỹ Họa nhìn chằm chằm vẻ mặt trang chủ, trong tim có cái gì đó vỡ nát.
Tiếng đàn ngừng, tiếng tiêu cũng im bặt.
Hân Duyệt vòng qua bàn đá, đi đến bên cạnh ao, ánh mắt Sở Nhất Nặc trước sao vẫn dừng lại trên người nàng.
Mũi chân điểm nhẹ, người đã bay đến bên cạnh.
“Oa, bội phục bội phục, không nghĩ tới ngươi lại có bản lãnh này, chỉ nghe nửa bài đã có thể hợp tấu.” Hân Duyệt đỉnh đạc vỗ bả vai Sở Nhất Nặc.
“Ta cũng không nghĩ rằng nàng lại biết tấu một khúc hào sảng như vậy.” Hắn không ngại áo trắng không nhiễm một hạt bụi của mình bị người ta đụng vào.
Hân Duyệt nhìn lại cây cổ cầm kia, “Ta chưa từng thấy cây đàn tốt như vậy, thật sự là cực phẩm.”
Ánh mắt hắn biến lạnh: “Đó là di vật của mẹ ta.”
“A?!” Hân Duyệt có chút thất thần: “Thật...... Thật sự xin lỗi, ta không nên động vào đồ đạc này nọ.”
Sở Nhất Nặc nhìn nàng giống một đứa nhỏ làm sai việc, nhưng lại cảm thấy có chút buồn cười: “Xem ra, mẹ thật sự biết tiên tri, bà nói sẽ có một người có duyên với đàn xuất hiện.”
“A? Cũng là có duyên, vậy được rồi, người bạn như huynh ta nhận định rồi.” Hai mắt Hân Duyệt lóe sáng.
Sở Nhất Nặc nhíu mày, chưa nói gì.
Hân Duyệt nhìn nhìn mặt trời đỏ ngã về tây: “Huynh đưa ta trở về đi, bằng không Tề Vân Đình sẽ lo lắng.”
“Nhanh như vậy phải đi?”
“Nhanh? Không đâu, ta ra ngoài lâu rồi.” Nàng thậm chí có thể nghĩ đến bộ dáng Tề Vân Đình về nhà không nhìn thấy nàng, bộ dạng giận dữ, nói không chừng tiệm quần áo kia cũng gặp phiền toái.
Sở Nhất Nặc nhìn sắc mặt biến đổi không ngừng của nàng, yên lặng gật gật đầu.
Vào cửa thành Uyển châu, Hân Duyệt cũng không để hắn đưa tiếp, Tề Vân Đình là người lòng dạ hẹp hòi, nếu nhìn thấy nàng và một nam nhân sóng vai đi trên đường, còn không ăn sống nàng.
Sở Nhất Nặc cũng không về nhà ngay, mà đi theo xa xa, âm thầm hộ tống nàng trở về, thẳng đến khi nhìn nàng vào cửa lớn Tề gia mới phi thân rời đi.
Vào đại môn, không có gì khác thường; Vào Noãn Ngọc đinh, cũng không có cái gì bất thường.
Hỏi Tiểu Nghiên mới biết được, Tề Vân Đình vẫn chưa trở về, khó trách nàng trở về trễ như vậy, lại gió êm sóng lặng.
Còn chưa có trở về, hay là xảy ra chuyện lớn rồi?
Tâm trạng vui vẻ bị quét sạch, nàng nghĩ tới nghĩ lui thật sự nghĩ không ra sẽ xảy ra chuyện gì, đành phải bảo Tiểu Nghiên đi hỏi thăm.
“Thiếu nãi nãi, đại thiếu gia vừa mới về phủ, có điều không về viện chúng ta, mà đi thư phòng.”
Hân Duyệt bước nhanh đi hướng thư phòng, Tề Vân Đình ngồi ở trước bàn mặt mày cau có, hãy còn trầm tư.
“Làm sao vậy?” Ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt lên đôi mày nhíu chặt.
“Không có việc gì, nàng về trước phòng đi, lát nữa ta trở về.” Không muốn làm cho nàng lo lắng.
“Chàng đó, chuyện gì cũng muốn tự mình gánh, nói cho ta biết có lẽ ta có thể nghĩ ra cách đó.”
Tề Vân Đình cười khổ, ta cũng chưa nghĩ ra, nàng có thể có cách gì. Có điều hắn vẫn mở miệng: “Tối hôm qua mưa giông lớn, kho hàng bị dột mưa làm ướt cống trà Tây hồ Long Tĩnh, chúng ta cẩn thận tính toán, cho dù tăng thêm người cũng không thể trong một đêm gom đủ số lượng cực phẩm trà Long Tĩnh nhiều như vậy. Sáng mai, thái giám trong cũng sẽ đến kiểm hàng, đã có hóa đơn nhận hàng, không thể giao ít hơn, đó là tội rơi đầu.”
Hân Duyệt đi quanh bàn một vòng, hiếm khi thấy nàng suy tư như vậy.
“Các ngươi cứ nghĩ làm sao gom đủ trà, tại sao lại không đổi một loại trà khác?”
“Đổi, nàng cho là trong cung chỉ cần trà Tây Hồ Long Tĩnh sao, tứ đại danh trà mỗi loại một ngàn cân, nhưng nay trà Long Tĩnh tổn thất năm trăm cân, sáng sớm ngày mai nhiều nhất có thể gom đến hai trăm cân, còn thiếu ba trăm cân ở đâu ra? Năm nay lá trà mất mùa, những loại khác cũng không khả quan hơn.” Hắn bất đắc dĩ thở dài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook