Đại Thiếu Gia Ế Vợ
-
Chương 102: Ngàn vàng tan hết
Hân Duyệt thở dài một hơi, nói tiếp: “Nàng dùng nửa số máu cứu huynh, bây giờ vẫn còn nằm trên giường hàn băng, thật lòng huynh không nhớ thương sao. Nhật Chiếu quốc còn đang rơi vào cảnh hỗn loạn, Bùi Kiên còn chờ huynh đến giúp nó nữa. Nhất Nặc, hai đứa con của ta còn đang khổ sở ngóng trông mẫu thân trở về. Hai người chúng ta nhất định không có kết quả, không bằng huynh nhanh chóng đi làm chuyện mình nên làm đi.”
Hắn đi ra ngoài không nói được một lời.
Hân Duyệt biết hắn cần suy nghĩ một chút.
Hôm nay thành Uyển châu không biết có chuyện đại sự gì, tiếng chiêng trống vang trời, ngay cả Nhất Nặc sơn trang ở sâu trong rừng rậm cũng nghe được rất rõ ràng. Hân Duyệt bất an, lặng lẽ đi lòng vòng khắp trang, quả nhiên nghe được hai tên gia đinh nói chuyện.
“Tề gia này có thể sắp xong rồi.” Tim nàng như thắt lại, nghiêng tai lắng nghe.
“Còn không phải sao, lần này thái tử đích thân đến Tề gia, có ai không biết là tới bắt kẻ gian, chỉ cần một cái cớ nhỏ là có thể kéo theo Tề gia phải tội, tịch thu tài sản và chém hết cả nhà.” Lòng nàng cuộn lại thành một nùi.
“Giết cả nhà là không thể nào, Tề gia trước nay không dính vào chính sự, xét nhà thì còn có thể. Có điều, nếu Tề đại thiếu còn cố chấp như vậy thì chưa biết chừng.”
Chiến sự phương bắc căng thẳng, quốc khố trống trơn, quân lương không đủ. Trước mắt là lúc cần người cần của, vài ngày trước nghe nói thái tử cố ý mang binh thân chinh, nếu mà có thể mang theo số của cải lớn, tất nhiên sẽ củng cố được lòng quân.
Vân Đình sẽ không ngốc đến liều mạng giữ của, nhưng nàng vẫn lo lắng. Viết vội lên trang giấy, mang theo Thiền Quyên đi tìm Sở Nhất Nặc.
“Huynh để Thiền Quyên giúp ta đưa phong thư cho chàng được không, chỉ một câu thôi, có thể cho huynh xem.” Nàng đưa tờ giấy đến trước mắt hắn.
Sở Nhất Nặc cao ngạo nghiêng đầu qua một bên, xem trộm thư tín của người khác là việc đại hiệp không nên làm: “Không được.”
Sớm đoán được huynh sẽ không đồng ý, hôm nay huynh không đồng ý ta thề không bỏ qua: “Đời này ta chỉ cầu xin huynh lúc này thôi, Nhất Nặc, huynh giúp ta lúc này đi, bằng không ta chết không nhắm mắt.”
Cái gì chết không nhắm mắt, đúng là náo loạn mà, Sở Nhất Nặc chịu không nổi tiết mục này, lạnh lùng khoát tay chặn lại: “Đi.”
Lúc Thiền Quyên trở về, Hân Duyệt vẫn đang đứng chờ ở cửa lớn: “Sao rồi?”
“Hắn nói: Đúng là hợp ý ta. Còn nói...... Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tâm ý vĩnh viễn không thay đổi.” Thiền Quyên lần này xem như đại khai nhãn giới, trước nay chỉ thấy trang chủ tận tâm che chở nàng ấy, nay lại càng kinh ngạc trước thâm tình của một nam nhân khác.
Lúc nàng đến Tề phủ, Tề Vân Đình đang đứng ở cửa lớn làm thủ thế, cung nghênh thái tử vào cửa.
Người của Nhất Nặc sơn trang lạnh lùng cứng cỏi, Thiền Quyên tất nhiên không để thái tử để vào mắt, không giống dân chúng ra khỏi thành nghênh đón rồi còn nối đuôi đưa tới tận cửa Tề phủ. Chỉ lạnh lùng nói: “Tỳ nữ Thiền Quyên của Nhất Nặc sơn trang có thư trao cho Tề công tử.”
Tề Vân Đình đột nhiên quay đầu, bước ba bước còn hai bước phóng tới trước mặt, “Nàng sao rồi?”
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, vậy mà lại bỏ thái tử trơ trọi đứng ngoài cửa.
Thiền Quyên cũng lắp bắp kinh hãi, kỳ thật nàng có một chút tính toán nho nhỏ, nghĩ rằng Tề Vân Đình tất nhiên không để ý tới nàng, hầu hạ thái tử quan trọng hơn. Rồi sau đó lúc hắn đến đòi thư, liền làm khó dễ hắn một chút.
Tề Vân Đình nhanh chóng đoạt lấy phong thư, mở ra đọc: Trời sinh tài năng tất có chỗ dùng, ngàn vàng tan hết còn kiếm lại.
Hắn khẽ gật đầu: “Ngươi trở về nói với nàng, đúng là hợp ý ta. Còn có...... Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tâm ý vĩnh viễn không thay đổi. Nàng còn nói gì khác nữa không?”
Thiền Quyên lắc đầu, xoay người bước đi.
Hân Duyệt nghe xong này đoạn, trong lòng lại rối rắm, tên ngốc này, sao có thể chậm trễ tiếp đãi thái tử, không phải vừa vặn để hắn bắt được nhược điểm sao. Vì thế nàng năn nỉ Thiền Quyên giúp nàng đi hỏi thăm kết quả như thế nào, Thiền Quyên không chịu nổi nàng năn nỉ ỉ ôi nên đành giúp đỡ.
Nghe nói là như thế này: Tề Vân Đình chủ động đưa tài sản bạc triệu sung công, trợ giúp đất nước. Thái tử tất nhiên không còn gì để nói, giả bộ từ chối một phen, viết một bảng hiệu “Trung nghĩa lương dân” đáp lễ, liền mang theo xe ngựa chở vàng bạc rời đi. Nghe nói đoàn xe từ xếp hàng từ Uyển Châu đến Tích thành, kéo dài trăm dặm, có thể thấy được Tề gia thật sự dốc toàn bộ túi tiền.
Thái tử trước khi đi một ngày đã đọc một bài diễn thuyết có năng lực lừa dối vô cùng mạnh mẽ. Kêu gọi mọi người dốc sức vì quốc gia, có tiền ra tiền có sức dùng sức. Tề Vân Hải, Quách Hướng tiên phong tòng quân nhập ngũ, tháp tùng thái tử điện hạ đến phương Bắc kháng địch, vì thế rất nhiều thanh niên nhiệt huyết ở Uyển Châu cũng theo lời kêu gọi, xăn tay áo bảo vệ tổ quốc.
Hân Duyệt nhớ nhà tha thiết, mỗi ngày vắt hết óc tìm cách. Thừa dịp Sở Nhất Nặc rời trang, nàng kiên trì tìm được Quỷ y: “Ngài nhất định có cách, nên giúp đỡ một chút đi, cứ tiếp tục như vậy đối với ai cũng không tốt, có cách nào để tình cảm của hắn chuyển sang Quỹ Họa hay không.”
Quỷ y khóe miệng khẽ nhếch, giống như vừa cười vừa mếu: “Ý trời không thể trái.”
Hân Duyệt muốn cào tường: “Ý trời là ý gì?”
Hắn tập trung giã thuốc trong chiếc cối nhỏ: “Đêm nay sẽ biết thôi.”
NND (Mụ nội nó), ta sẽ chờ đến đêm nay để xem ý trời đó hình dạng ra làm sao.
Sở Nhất Nặc tập trung nhìn chằm chằm nàng, tựa như muốn khắc sâu bóng hình vào trong lòng. “Tề gia đã sụp đổ, nàng còn muốn trở về sao?”
“Chính là vì như thế, ta mới càng phải trở về.”
“Ngày mai Tề Vân Đình muốn vào kinh làm việc cho Tấn vương, chỉ sợ không có mạng trở về.”
Hân Duyệt cả kinh đứng lên: “Huynh nói cái gì?”
Hắn vẫn dửng dưng: “Ta nói là có lẽ.”
“Huynh để cho ta gặp chàng một lần đi.” Hai hàng lệ cứ vậy tràn ra.
“Nàng chắc chắn muốn đi về?”
“Ta đương nhiên chắc chắn.”
“Được, nàng đồng ý với ta một chuyện, sáng mai ta sẽ đưa nàng trở về.” Mày ưng nhíu chặt.
“Chuyện gì, huynh nói mau.” Nàng nhảy nhót.
Sắc mặc hắn ảm đạm, rời khỏi ta nàng vui vẻ như vậy?
“Kiếp sau nàng nhất định phải gặp ta trước, yêu ta, gả cho ta làm vợ, một đời một kiếp.”
Chuyện kiếp sau, ta có thể quyết định sao?
Hân Duyệt phiền muộn sờ sờ chóp mũi, không biết mở miệng như thế nào.
“Nàng không đồng ý?” Hắn mím môi, vài phần ủy khuất, vài phần uấn giận.
“Đồng ý, sao ta lại không đồng ý chứ.” Hân Duyệt sợ tới mức vội vàng gật đầu sợ hắn đổi ý.
“Một lời đã định.” Hắn vậy mà nghiêm túc. Kiếp sau, nhất định phải hạnh phúc.
“Một lời đã định.” Nàng thực chờ mong. Ngày mai, là có thể về nhà.
Sáng sớm lúc tia nắng đầu tiên rọi qua cửa sổ, Hân Duyệt đã thức dậy trang điểm. Cố ý mặc bộ quần áo lúc mới đến, hiện tại là mùa thu, mặc nó có chút nóng, có điều sáng sớm sương dày coi như cũng hợp. Đảo mắt gần một năm, Ý nhi và Phong nhi tính cả tuổi mụ đã hơn ba tuổi rồi, không biết gặp mẹ có thấy lạ hay không?
Sở Nhất Nặc đưa nàng ra phố lớn, cách đó không xa chính là cửa lớn Tề gia, nhìn bóng dáng đã khắc sâu vào lòng hắn đi xa dần, hắn nghĩ: Chỉ cần nàng quay đầu nhìn ta một chút, cho dù liều mạng này ta cũng sẽ cướp nàng về.
Nhưng mà, nàng bước nhanh về phía trước, không một chút do dự.
Tề Vân Đình cùng một hàng mấy người đi ra, bên người là vài tên thái giám mặc cung trang.
“Vân Đình......” Nàng chạy vội đi qua, nhào vào lòng hắn.
Tề Vân Đình quả thực không thể tin được hai mắt của mình: “Duyệt Duyệt, nàng đã trở lại, thật là nàng đã trở lại sao?”
“Hu hu...... Vân Đình......” Nàng khóc nước mắt đầm đìa, cứ thế vùi đầu vào ngực hắn.
“Duyệt Duyệt, trở về là tốt rồi, đừng khóc.” Mặc dù khuyên nàng đừng khóc, nhưng cũng không nhịn được khóe mắt mình cay cay.
Hắn siết chặt hai tay, ôm chặt nàng, lại ôm chặt, giống như muốn hai người dung nhập làm một thể.
“Khụ......” Một tiếng ho khan tinh tế phá vỡ cặp đôi đang thân mật.
“Mã công công, vợ chồng ta lâu ngày gặp lại, có thể tạm hoãn nửa ngày mới vào kinh?” Tề Vân Đình quay đầu đi, thành tâm khẩn cầu.
Lão thái giám bày ra bộ dạng bất đắc dĩ: “Vốn hôm qua nên xuất phát, ngươi kéo dài một ngày còn chưa tính, giờ lại muốn trì hoãn, Tạp gia chỉ sợ Tấn vương trách tội xuống, không ai có thể gánh vác nổi.”
Vân Đình bất đắc dĩ, cánh tay trái siết chặt nàng, tay phải thay nàng dịu dàng lau nước mắt, mắt nhìn chăm chú nghiền ngẫm. Chỉ một năm, nàng lại gầy thành như vậy, năm trước lúc rời nhà, còn mang theo vài phần đẫy đà vì sinh nở, bây giờ so với lúc mới quen còn mỏng manh hơn.
Ngón cái vuốt vuốt mặt nàng, cũng nhẹ nhàng lau đi nước mắt: “Duyệt Duyệt, ở nhà chăm sóc bọn trẻ cho tốt, chờ ta trở lại.”
“Dạ.” Nàng kiên định gật đầu, “Chàng ra ngoài phải cẩn thận, nhất định phải bình an trở về.”
Hắn gật đầu, trong mắt tràn đầy luyến lưu.
“Duyệt Duyệt một năm nay đã thực hiện được giấc mộng tiếu ngạo giang hồ, sau này chuyên tâm ở nhà thay chồng dạy con được chứ.” Trong lòng hắn còn không chắc chắn lắm.
“Giấc mộng gì chứ, không có chàng thì không có tiếu ngạo gì hết. Vân Đình,” Nàng kiễng chân, nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Bây giờ ta mới biết được, rời khỏi chàng một khắc cũng không vui vẻ.”
Hắn cười khẽ: “Ta cũng vậy, Duyệt Duyệt không ở bên người, ta giống như cái xác không hồn mà thôi.”
Sắc mặt hắn chợt lạnh, khẩn trương nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng: “Nếu ta phạm sai lầm, Duyệt Duyệt có thể tha thứ ta sao?”
Nàng ngẩng đầu, dịu dàng cười: “Ta biết Vân Đình cho dù làm chuyện gì cũng vì cái nhà này.”
Bọn họ nhìn nhau cười, trong lòng đã có đối phương.
Hắn cúi đầu tiến đến bên tai nàng nói: “Sai lầm của ta sau này còn có thể phạm.”
Nháy mắt cười mờ ám với nàng, Hân Duyệt đánh hắn một quyền, khóe miệng cong cong không biết hờn hay giận.
Mã công công không thể nhìn được nữa, thúc ngựa đi tới.
Tề Vân Đình luyến tiếc buông tay ra, tha thiết dặn dò nàng ăn nhiều vài thứ, đừng ủy khuất chính mình. Vẻ mặt lại kiêu ngạo nói một năm nay mình đã chăm sóc Ý nhi và Phong nhi rất tốt, chỉ ngóng trông nàng sớm ngày trở về.
Bộ dáng lải nhải không ngừng làm cho Mã công công nhăn mày, loại nam nhân như vậy có chỗ để trọng dụng sao? Không biết Tấn vương nghĩ như thế nào.
Hắn không kiên nhẫn ra roi thúc ngựa, Tề Vân Đình chỉ đành đuổi kịp.
Vân Thụ và Thu Sương vốn đưa đại ca xuất môn, nay lại biến thành đón đại tẩu vào cửa.
Vốn tối hôm qua đại ca tìm bọn họ, nói muốn vào kinh, dặn dò Vân Thụ lo liệu cửa hàng, bảo Thu Sương quản gia, làm vợ chồng bọn họ rầu rĩ một trận.
Vân Thụ cố gắng còn có thể làm một vài chuyện, còn Thu Sương sinh ra tính tình đã mềm yếu, cũng không có uy tín, nay Tề gia lụn bại, đám điêu nô bình thường có dễ đối phó vậy sao?
May mắn, đại tẩu đã trở về, trong lòng nàng vững vàng hơn một chút.
Đại tẩu mặc dù thiện lương, nhưng lúc nghiêm túc cũng không giận tự uy, thưởng phạt rõ ràng.
Quan trọng nhất là, đại ca vô cùng lo lắng cho Ý nhi với Phong nhi, làm thúc thúc thẩm thẩm tất nhiên là sợ lo cho bọn nó không chu toàn.
Dù thế nào, thương yêu ra sao cũng không sánh bằng cha mẹ ruột.
Nay, hai đứa trẻ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mẹ, chờ đại ca trở về là có thể một nhà đoàn tụ.
Hân Duyệt vào cửa rốt cục gặp được hai đứa bé ngày đêm mong nhớ.
Bọn nó ngây người nhìn người phụ nữ trước mắt, lại nhìn lẫn nhau một cái: “Mẹ......”
Phong nhi bổ nhào vào trong lòng Hân Duyệt, thiếu chút nữa đụng ngã nàng.
Hắn đi ra ngoài không nói được một lời.
Hân Duyệt biết hắn cần suy nghĩ một chút.
Hôm nay thành Uyển châu không biết có chuyện đại sự gì, tiếng chiêng trống vang trời, ngay cả Nhất Nặc sơn trang ở sâu trong rừng rậm cũng nghe được rất rõ ràng. Hân Duyệt bất an, lặng lẽ đi lòng vòng khắp trang, quả nhiên nghe được hai tên gia đinh nói chuyện.
“Tề gia này có thể sắp xong rồi.” Tim nàng như thắt lại, nghiêng tai lắng nghe.
“Còn không phải sao, lần này thái tử đích thân đến Tề gia, có ai không biết là tới bắt kẻ gian, chỉ cần một cái cớ nhỏ là có thể kéo theo Tề gia phải tội, tịch thu tài sản và chém hết cả nhà.” Lòng nàng cuộn lại thành một nùi.
“Giết cả nhà là không thể nào, Tề gia trước nay không dính vào chính sự, xét nhà thì còn có thể. Có điều, nếu Tề đại thiếu còn cố chấp như vậy thì chưa biết chừng.”
Chiến sự phương bắc căng thẳng, quốc khố trống trơn, quân lương không đủ. Trước mắt là lúc cần người cần của, vài ngày trước nghe nói thái tử cố ý mang binh thân chinh, nếu mà có thể mang theo số của cải lớn, tất nhiên sẽ củng cố được lòng quân.
Vân Đình sẽ không ngốc đến liều mạng giữ của, nhưng nàng vẫn lo lắng. Viết vội lên trang giấy, mang theo Thiền Quyên đi tìm Sở Nhất Nặc.
“Huynh để Thiền Quyên giúp ta đưa phong thư cho chàng được không, chỉ một câu thôi, có thể cho huynh xem.” Nàng đưa tờ giấy đến trước mắt hắn.
Sở Nhất Nặc cao ngạo nghiêng đầu qua một bên, xem trộm thư tín của người khác là việc đại hiệp không nên làm: “Không được.”
Sớm đoán được huynh sẽ không đồng ý, hôm nay huynh không đồng ý ta thề không bỏ qua: “Đời này ta chỉ cầu xin huynh lúc này thôi, Nhất Nặc, huynh giúp ta lúc này đi, bằng không ta chết không nhắm mắt.”
Cái gì chết không nhắm mắt, đúng là náo loạn mà, Sở Nhất Nặc chịu không nổi tiết mục này, lạnh lùng khoát tay chặn lại: “Đi.”
Lúc Thiền Quyên trở về, Hân Duyệt vẫn đang đứng chờ ở cửa lớn: “Sao rồi?”
“Hắn nói: Đúng là hợp ý ta. Còn nói...... Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tâm ý vĩnh viễn không thay đổi.” Thiền Quyên lần này xem như đại khai nhãn giới, trước nay chỉ thấy trang chủ tận tâm che chở nàng ấy, nay lại càng kinh ngạc trước thâm tình của một nam nhân khác.
Lúc nàng đến Tề phủ, Tề Vân Đình đang đứng ở cửa lớn làm thủ thế, cung nghênh thái tử vào cửa.
Người của Nhất Nặc sơn trang lạnh lùng cứng cỏi, Thiền Quyên tất nhiên không để thái tử để vào mắt, không giống dân chúng ra khỏi thành nghênh đón rồi còn nối đuôi đưa tới tận cửa Tề phủ. Chỉ lạnh lùng nói: “Tỳ nữ Thiền Quyên của Nhất Nặc sơn trang có thư trao cho Tề công tử.”
Tề Vân Đình đột nhiên quay đầu, bước ba bước còn hai bước phóng tới trước mặt, “Nàng sao rồi?”
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, vậy mà lại bỏ thái tử trơ trọi đứng ngoài cửa.
Thiền Quyên cũng lắp bắp kinh hãi, kỳ thật nàng có một chút tính toán nho nhỏ, nghĩ rằng Tề Vân Đình tất nhiên không để ý tới nàng, hầu hạ thái tử quan trọng hơn. Rồi sau đó lúc hắn đến đòi thư, liền làm khó dễ hắn một chút.
Tề Vân Đình nhanh chóng đoạt lấy phong thư, mở ra đọc: Trời sinh tài năng tất có chỗ dùng, ngàn vàng tan hết còn kiếm lại.
Hắn khẽ gật đầu: “Ngươi trở về nói với nàng, đúng là hợp ý ta. Còn có...... Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tâm ý vĩnh viễn không thay đổi. Nàng còn nói gì khác nữa không?”
Thiền Quyên lắc đầu, xoay người bước đi.
Hân Duyệt nghe xong này đoạn, trong lòng lại rối rắm, tên ngốc này, sao có thể chậm trễ tiếp đãi thái tử, không phải vừa vặn để hắn bắt được nhược điểm sao. Vì thế nàng năn nỉ Thiền Quyên giúp nàng đi hỏi thăm kết quả như thế nào, Thiền Quyên không chịu nổi nàng năn nỉ ỉ ôi nên đành giúp đỡ.
Nghe nói là như thế này: Tề Vân Đình chủ động đưa tài sản bạc triệu sung công, trợ giúp đất nước. Thái tử tất nhiên không còn gì để nói, giả bộ từ chối một phen, viết một bảng hiệu “Trung nghĩa lương dân” đáp lễ, liền mang theo xe ngựa chở vàng bạc rời đi. Nghe nói đoàn xe từ xếp hàng từ Uyển Châu đến Tích thành, kéo dài trăm dặm, có thể thấy được Tề gia thật sự dốc toàn bộ túi tiền.
Thái tử trước khi đi một ngày đã đọc một bài diễn thuyết có năng lực lừa dối vô cùng mạnh mẽ. Kêu gọi mọi người dốc sức vì quốc gia, có tiền ra tiền có sức dùng sức. Tề Vân Hải, Quách Hướng tiên phong tòng quân nhập ngũ, tháp tùng thái tử điện hạ đến phương Bắc kháng địch, vì thế rất nhiều thanh niên nhiệt huyết ở Uyển Châu cũng theo lời kêu gọi, xăn tay áo bảo vệ tổ quốc.
Hân Duyệt nhớ nhà tha thiết, mỗi ngày vắt hết óc tìm cách. Thừa dịp Sở Nhất Nặc rời trang, nàng kiên trì tìm được Quỷ y: “Ngài nhất định có cách, nên giúp đỡ một chút đi, cứ tiếp tục như vậy đối với ai cũng không tốt, có cách nào để tình cảm của hắn chuyển sang Quỹ Họa hay không.”
Quỷ y khóe miệng khẽ nhếch, giống như vừa cười vừa mếu: “Ý trời không thể trái.”
Hân Duyệt muốn cào tường: “Ý trời là ý gì?”
Hắn tập trung giã thuốc trong chiếc cối nhỏ: “Đêm nay sẽ biết thôi.”
NND (Mụ nội nó), ta sẽ chờ đến đêm nay để xem ý trời đó hình dạng ra làm sao.
Sở Nhất Nặc tập trung nhìn chằm chằm nàng, tựa như muốn khắc sâu bóng hình vào trong lòng. “Tề gia đã sụp đổ, nàng còn muốn trở về sao?”
“Chính là vì như thế, ta mới càng phải trở về.”
“Ngày mai Tề Vân Đình muốn vào kinh làm việc cho Tấn vương, chỉ sợ không có mạng trở về.”
Hân Duyệt cả kinh đứng lên: “Huynh nói cái gì?”
Hắn vẫn dửng dưng: “Ta nói là có lẽ.”
“Huynh để cho ta gặp chàng một lần đi.” Hai hàng lệ cứ vậy tràn ra.
“Nàng chắc chắn muốn đi về?”
“Ta đương nhiên chắc chắn.”
“Được, nàng đồng ý với ta một chuyện, sáng mai ta sẽ đưa nàng trở về.” Mày ưng nhíu chặt.
“Chuyện gì, huynh nói mau.” Nàng nhảy nhót.
Sắc mặc hắn ảm đạm, rời khỏi ta nàng vui vẻ như vậy?
“Kiếp sau nàng nhất định phải gặp ta trước, yêu ta, gả cho ta làm vợ, một đời một kiếp.”
Chuyện kiếp sau, ta có thể quyết định sao?
Hân Duyệt phiền muộn sờ sờ chóp mũi, không biết mở miệng như thế nào.
“Nàng không đồng ý?” Hắn mím môi, vài phần ủy khuất, vài phần uấn giận.
“Đồng ý, sao ta lại không đồng ý chứ.” Hân Duyệt sợ tới mức vội vàng gật đầu sợ hắn đổi ý.
“Một lời đã định.” Hắn vậy mà nghiêm túc. Kiếp sau, nhất định phải hạnh phúc.
“Một lời đã định.” Nàng thực chờ mong. Ngày mai, là có thể về nhà.
Sáng sớm lúc tia nắng đầu tiên rọi qua cửa sổ, Hân Duyệt đã thức dậy trang điểm. Cố ý mặc bộ quần áo lúc mới đến, hiện tại là mùa thu, mặc nó có chút nóng, có điều sáng sớm sương dày coi như cũng hợp. Đảo mắt gần một năm, Ý nhi và Phong nhi tính cả tuổi mụ đã hơn ba tuổi rồi, không biết gặp mẹ có thấy lạ hay không?
Sở Nhất Nặc đưa nàng ra phố lớn, cách đó không xa chính là cửa lớn Tề gia, nhìn bóng dáng đã khắc sâu vào lòng hắn đi xa dần, hắn nghĩ: Chỉ cần nàng quay đầu nhìn ta một chút, cho dù liều mạng này ta cũng sẽ cướp nàng về.
Nhưng mà, nàng bước nhanh về phía trước, không một chút do dự.
Tề Vân Đình cùng một hàng mấy người đi ra, bên người là vài tên thái giám mặc cung trang.
“Vân Đình......” Nàng chạy vội đi qua, nhào vào lòng hắn.
Tề Vân Đình quả thực không thể tin được hai mắt của mình: “Duyệt Duyệt, nàng đã trở lại, thật là nàng đã trở lại sao?”
“Hu hu...... Vân Đình......” Nàng khóc nước mắt đầm đìa, cứ thế vùi đầu vào ngực hắn.
“Duyệt Duyệt, trở về là tốt rồi, đừng khóc.” Mặc dù khuyên nàng đừng khóc, nhưng cũng không nhịn được khóe mắt mình cay cay.
Hắn siết chặt hai tay, ôm chặt nàng, lại ôm chặt, giống như muốn hai người dung nhập làm một thể.
“Khụ......” Một tiếng ho khan tinh tế phá vỡ cặp đôi đang thân mật.
“Mã công công, vợ chồng ta lâu ngày gặp lại, có thể tạm hoãn nửa ngày mới vào kinh?” Tề Vân Đình quay đầu đi, thành tâm khẩn cầu.
Lão thái giám bày ra bộ dạng bất đắc dĩ: “Vốn hôm qua nên xuất phát, ngươi kéo dài một ngày còn chưa tính, giờ lại muốn trì hoãn, Tạp gia chỉ sợ Tấn vương trách tội xuống, không ai có thể gánh vác nổi.”
Vân Đình bất đắc dĩ, cánh tay trái siết chặt nàng, tay phải thay nàng dịu dàng lau nước mắt, mắt nhìn chăm chú nghiền ngẫm. Chỉ một năm, nàng lại gầy thành như vậy, năm trước lúc rời nhà, còn mang theo vài phần đẫy đà vì sinh nở, bây giờ so với lúc mới quen còn mỏng manh hơn.
Ngón cái vuốt vuốt mặt nàng, cũng nhẹ nhàng lau đi nước mắt: “Duyệt Duyệt, ở nhà chăm sóc bọn trẻ cho tốt, chờ ta trở lại.”
“Dạ.” Nàng kiên định gật đầu, “Chàng ra ngoài phải cẩn thận, nhất định phải bình an trở về.”
Hắn gật đầu, trong mắt tràn đầy luyến lưu.
“Duyệt Duyệt một năm nay đã thực hiện được giấc mộng tiếu ngạo giang hồ, sau này chuyên tâm ở nhà thay chồng dạy con được chứ.” Trong lòng hắn còn không chắc chắn lắm.
“Giấc mộng gì chứ, không có chàng thì không có tiếu ngạo gì hết. Vân Đình,” Nàng kiễng chân, nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Bây giờ ta mới biết được, rời khỏi chàng một khắc cũng không vui vẻ.”
Hắn cười khẽ: “Ta cũng vậy, Duyệt Duyệt không ở bên người, ta giống như cái xác không hồn mà thôi.”
Sắc mặt hắn chợt lạnh, khẩn trương nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng: “Nếu ta phạm sai lầm, Duyệt Duyệt có thể tha thứ ta sao?”
Nàng ngẩng đầu, dịu dàng cười: “Ta biết Vân Đình cho dù làm chuyện gì cũng vì cái nhà này.”
Bọn họ nhìn nhau cười, trong lòng đã có đối phương.
Hắn cúi đầu tiến đến bên tai nàng nói: “Sai lầm của ta sau này còn có thể phạm.”
Nháy mắt cười mờ ám với nàng, Hân Duyệt đánh hắn một quyền, khóe miệng cong cong không biết hờn hay giận.
Mã công công không thể nhìn được nữa, thúc ngựa đi tới.
Tề Vân Đình luyến tiếc buông tay ra, tha thiết dặn dò nàng ăn nhiều vài thứ, đừng ủy khuất chính mình. Vẻ mặt lại kiêu ngạo nói một năm nay mình đã chăm sóc Ý nhi và Phong nhi rất tốt, chỉ ngóng trông nàng sớm ngày trở về.
Bộ dáng lải nhải không ngừng làm cho Mã công công nhăn mày, loại nam nhân như vậy có chỗ để trọng dụng sao? Không biết Tấn vương nghĩ như thế nào.
Hắn không kiên nhẫn ra roi thúc ngựa, Tề Vân Đình chỉ đành đuổi kịp.
Vân Thụ và Thu Sương vốn đưa đại ca xuất môn, nay lại biến thành đón đại tẩu vào cửa.
Vốn tối hôm qua đại ca tìm bọn họ, nói muốn vào kinh, dặn dò Vân Thụ lo liệu cửa hàng, bảo Thu Sương quản gia, làm vợ chồng bọn họ rầu rĩ một trận.
Vân Thụ cố gắng còn có thể làm một vài chuyện, còn Thu Sương sinh ra tính tình đã mềm yếu, cũng không có uy tín, nay Tề gia lụn bại, đám điêu nô bình thường có dễ đối phó vậy sao?
May mắn, đại tẩu đã trở về, trong lòng nàng vững vàng hơn một chút.
Đại tẩu mặc dù thiện lương, nhưng lúc nghiêm túc cũng không giận tự uy, thưởng phạt rõ ràng.
Quan trọng nhất là, đại ca vô cùng lo lắng cho Ý nhi với Phong nhi, làm thúc thúc thẩm thẩm tất nhiên là sợ lo cho bọn nó không chu toàn.
Dù thế nào, thương yêu ra sao cũng không sánh bằng cha mẹ ruột.
Nay, hai đứa trẻ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mẹ, chờ đại ca trở về là có thể một nhà đoàn tụ.
Hân Duyệt vào cửa rốt cục gặp được hai đứa bé ngày đêm mong nhớ.
Bọn nó ngây người nhìn người phụ nữ trước mắt, lại nhìn lẫn nhau một cái: “Mẹ......”
Phong nhi bổ nhào vào trong lòng Hân Duyệt, thiếu chút nữa đụng ngã nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook