Đại Thanh Tửu Vương
-
Chương 9
Thời gian hai tháng, nói dài thì cũng không dài lắm, nhưng hai tháng này đối vơi Tử Vi mà nói, lại lâu giống như hai năm.
Ba ngày trước có thư hồi báo, nói phu quân nàng hôm nay sẽ trở về, vì để nghênh đón ba vị thiếu gia, mấy ngày trước Tử Vi cùng vói Quản thúc thương lượng chi tiết tiếp đón bọn họ, hôm nay Khương phủ sáng sớm tinh mơ đã bận rộn.
Đến khi gần chạng vang (twilight a!), Ngọc Điệp vội vàng chạy từ ngoài cửa vào.
“Phu nhân! Phu nhân!”
Từ xa nàng chợt nghe thấy Ngọc Điệp kêu to, Tử Vi nguyện bản đang ở trông phòng thêu, lập tức đứng lên, nhìn thấy Ngọc Điệp đang thở hổn hển chạy lại.
“Thế nào? Đã trở lại sao?”
“Đã trở lại, Quản thúc muốn ta đến báo cho phu nhân biết a.”
Tử Vi khó nén vui sướng, lập tức bước ra khỏi cửa, ba bước cũng làm hai bước (ý nói vội vàng ý mà), thiếu chút nữa đã đem Ngọc Điệp và Bình Nhi hù chết.
“Phu nhân, đi chậm một chút nha, hiện giờ thân thể của người quan trọng hơn.”
“Ta mặc kệ.”
Nàng chờ không kịp muốn nhìn thấy hắn, hai tháng này không lâu lắm, nhưng lại đủ để dạy nàng nóng ruột nóng gan, tương tư đầy cõi lòng.
Vội vàng việc việc đi vào cửa lớn Khương phủ, Quản thúc cùng bọn hạ nhân đều đã đứng đông đủ ở cửa, nhìn thấy nàng đến, một đám vẻ mặt trở nên cao hứng, lại có vẻ lo lắng, nhưng nàng một lòng muốn gặp phu quân, nên không mảy may chú ý đến.
“Phu nhân.”
“Xe ngựa đến sao?”
“Đến…… Nhưng……”
“Người đâu? Các ngươi làm sao vậy? Biểu tình sao lại nghiêm túc như vậy?” Nàng kỳ quái nhìn Quản thúc cùng má Lưu, lúc này mới nhận thấy thái độ khác thường của bọn họ.
Thông qua đám người, nàng gặp lại nam nhân cao lớn kia, phu quân của nàng, nàng một lòng phấn khởi không thôi, nhưng lập tức cả người sửng sốt, bởi vì phu quân của nàng đang tự mình xốc kiệu liêm lên (cái mành che kiệu đoá), sau đó giúp một tiểu mỹ nhân hạ kiệu.
Tình cảnh này, làm cho tất cả mọi người đều ngây dại, Tử Vi kinh ngạc nhìn bọn họ, nàng cảm thấy máu bay lên, ngực giống bị cái gì đó đè chặt đến không thở được.
Nữ nhân kia so với nàng đẹp hơn mấy lần ( Min: em thấy chắc tỷ tự ti nên thấy thế thôi, em thấy tỷ mới là đại đại mỹ nữ a *nịnh hót*), dáng người thướt tha uyển chuyển hàm xúc động lòng người, làn da bạch ngọc nõn nà, vừa thấy, đã biết ngay nàng nếu không phải tiểu thư khuê các, cũng nhất định là danh môn chi nữ. (Min: sự thật lại hoàn toàn…hoàn toàn…hắc hắc)
Khương Thế Dung cẩn thận đỡ nữ nhân kia hạ kiệu xong, cùng nàng chậm rãi đi về phía cửa lớn, hắn vừa quay đầu, ánh mắt vừa vặn dừng trên người Tử Vi.
Hắn tinh tế đánh giá nàng, hai tháng không gặp , nàng dường như càng ngày càng đẹp ra, lại càng quyến rũ động lòng người, cũng tựa hồ đẫy đà hơn môt chút. (Min: tỷ như thế là vì…là vì… hắc hắc, từ nãy giờ ta toàn spoil mờ ám, nhưng nàng nào thông minh chắc chắn hỉu ý ta nhỉ…^^~, sorry vì spoil linh tinh nha…)
Ánh mắt hai người, giao nhau trong chốc lát, vẫn là tiểu mỹ nhân kia mở miệng, mới làm gián đoạn bọn họ nhìn nhau.
“Khương công tử.” Nữ tử nhẹ nhàng gọi một tiếng, tiếng nói giống như hoàng anh xuất cốc, nam nhân nghe thấy mười phần sẽ bị làm cho mềm yếu.
Khương Thế Dung thu hồi ánh mắt, khoé môi treo lên một nụ cười lãnh đạm.
“Để ta giới thiệu, vị này là Tử Vi.” Hắn kéo hương y mỹ nhân qua, vẻ mặt sung sướng giới thiệu.” Tử Vi, vị này là Dật Tú, thiên kim nhà Tô viên ngoại ở Quảng Châu.” (Min: *nhướn mày* thật không thế ca… Khương ca: ngươi câm miệng! Từ nãy đến giờ ta nhịn ngươi đủ rồi, ngươi còn nói nữa, đoạn thủ! Min: *mắt rưng rưng, môi giật giật* … *xỉu* O_o)
Tô Dật Tú đối nàng gật đầu mỉm cười, đồng thời, một đôi mắt đẹp cũng tinh tế đánh giá nàng.
Tử Vi lập tức xoay người phân phó má Lưu.” Có khách quý đến, các người đừng chậm trễ, nhanh đi chuẩn bị phòng cho khách.” Tiếp theo nàng hướng phu quân nói.” Các ngươi một đường tàu xe mệt nhọc, nhất định mệt muốn chết rồi, nước trà cùng nước tắm đều đã chuẩn bị tốt, phu quân muốn rửa mặt chải đầu trước, hay là dùng bữa trước?”
Miệng nàng cũng lãnh đạm cười, cũng giống như ngày thường, nhìn không ra có chỗ nào bất mãn gì, vẻ mặt tươi cười kia, cũng giống như là trước lúc hắn rời đi, cũng như vậy lấy lòng, mềm mại, hoàn mỹ không thể soi mói.
Hắn thu hồi ánh mắt, trong mắt cảm xúc sâu không lường được, quay đầu ôn nhu hỏi Tô Dật Tú.
“Ngươi có đói bụng không?”
Hắn không trả lời nàng, lại ở ngay trước mắt nàng, thân thiết hỏi nữ nhân khác có đói bụng không, không chút nào để ý đến cảm nhận của nàng.
Tô Dật Tú nhẹ nhàng gật đầu.” Có một chút.”
Khương Thế Dung lập tức phân phó.” Vậy chúng ta dùng bữa trước, kêu đầu bếp nữ nấu bát canh nóng trước, làm cho Tô cô nương ăn lót dạ.”
“Được, phu quân.” Nàng thần sắc bình tĩnh, không có chút gì hờn giận, lập tức xoay người đi thu xếp, cũng giống như nàng là nha hoàn bên cạnh hắn vậy, làm tốt những chuyện hắn phân phó.
Đối với Tô cô nương mà đại thiếu gia mang về này, toàn bộ người trong Khương phủ, ai ai cũng cảm thấy thập phần tò mò, bởi vì đại thiếu gia của bọn họ, nhiều năm quan như vậy, cũng chưa bao giờ tuỳ tiện mang nữ khách trở về, càng không nói đến đại thiếu gia ngày thường lạnh lùng nghiêm túc, nay đối với vị Tô cô nương này chẳng những luôn mỉm cười, hơn nữa lại bày ra bộ dáng ôn nhu có lễ.
Hơn nữa vị Tô cô nương này hình như còn muốn ở trong phủ một thời gian, mọi người đều khe khẽ nói nhỏ, đại thiếu gia khả năng muốn cưới vợ, mà trong đó, cũng không thiếu người bởi vì Tử Vi tổn thương mà cảm thấy bất công.
“Phu nhân, ngươi mau nghĩ biện pháp gì đi nha!”
“Nghĩ biện pháp gì?”
“Đem đại thiếu gia cướp về nha.”
“Vì sao?”
“Còn hỏi vì sao? Đương nhiên là đừng làm cho nữ nhân kia thực hiện được a, mọi người đều nói đại thiếu gia bị nữ nhân kia mê hoặc, người nếu không tích cực một chút, đại thiếu gia có khả năng sẽ thật sự cưới Tô cô nương kia làm vợ.”
“Nếu thế thì cũng tốt a.”
Tốt? Làm sao tốt?
Bình Nhi và Ngọc Điệp thực không thể tin được, đã đến nước này, chủ tử của các nàng còn có thể không lo không nghĩ nói một tiếng” Tốt lắm.”
Nhưng nữ nhân khác nếu đang ở trong tình cảnh như vậy, lúc này sẽ chỉ biết kêu trời kêu đất, đam ngực dậm chân, khóc rống đến nước mắt ròng ròng, ai oán bi ai đến cùng cực, hai người các nàng vì chủ tử mà lo nghĩ, gấp đến bộ đi đi lại lại trong phòng, thế nhưng chủ tử lại tuyệt không khẩn trương.
Tuy nói nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, mà phu nhân chính là một tiểu thiếp, nhưng từ trước đến giờ, biểu hiện của nàng, luôn được tất cả mọi người già trẻ lớn bé trong Khương phủ yêu thích.
Nàng đối với mỗi hạ nhân đều tốt lắm, sẽ không ỷ thế hiếp người, sẽ không cậy sủng mà kiêu, hiểu được lõi đời khéo đưa đẩy, những việc đã thuộc bổn phận của nàng, nàng nhất định làm được tốt nhất.
Cho dù có một số hạ nhân bởi vì nàng nguyện lai là thân phận nha hoàn, cho nên tâm sinh không phục, nhưng nàng cũng không để ý, bất luận đối phương với nàng sắc mặ tốt hay xấu, nàng đều một mực đối đãi công bằng, luôn bảo trì mỉm cười một cách khiêm tốn, không kiêu nhưng cũng không chút tự ti, nói về mọi chuyện, thật sự là đắn đo thoả đáng.
Dần dần, mọi người càng ngày càng thích nàng, thậm chí có người còn cho rằng, nàng có khí độ của chủ mẫu đương gia, nếu đại thiếu gia đem nàng lập làm chính phòng (cái này là vợ a), mọi người cũng vui vẻ tán thành.
“Phu nhân, chẳng lẽ người một chút cũng không hy vọng sẽ có một ngày, có thể trở thành thê tử của đại thiếu gia sao?”
“Sẽ không, hắn có mấy nữ nhân, đó là chuyện của hắn, không liên quan đến ta.” Nàng vẫn như cũ thấp đầu, thêu hoa.
“Nhưng là phu nhân –” Các nàng còn muốn khuyên nhủ phu nhân, nói một nửa, lại đột nhiên lại gần quan sát, kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tử Vi, đã sớm bị nước mắt che kín, đôi mắt ngấn lệ, những giọt lệ như những viên trân châu sắp sửa trào ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook