Đại Thần Lưu Manh
-
Chương 50: Thần Ma thành chiến
[Mật Ngữ] Bạn nói với Lộ Tây Pháp: = = Xin chào thằng khốn.
…
Một lúc lâu không thấy, Diệp Nhân Sênh vẫn cứ thẳng thừng chẳng chừa mặt mũi lại cho học trưởng anh tí nào cả…
Lâu Vân Phong bất giác cười cười, dường như bất kể là gì, cô ấy vẫn có thể thoải mái như thế. Nếu cô không phải loại con gái hư vinh không thực tế, có lẽ anh cũng thật sự thích cô mất…
Thật ra cái thời học sinh cho anh ấn tượng khắc sâu đó, anh cũng chỉ cảm thấy Diệp Nhân Sênh thú vị mà thôi. Không ngờ ở Đinh Hoa Sơn thiếu nữ Ngọc Thanh cũng đem lại ấn tượng khó phai giống thế cho anh, trong khi dần dần dung hòa hai người lại với nhau, đột nhiên anh phát hiện có một loại tình cảm luôn tiềm ẩn trong trí nhớ của mình, đó gọi là nhớ mãi không quên.
[Mật Ngữ] Lộ Tây Pháp nói với bạn: Đã lâu không gặp, PK đi.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Lộ Tây Pháp: Được!
Diệp Nhân Sênh còn chưa nghĩ nhiều, tế bào não đã bị hai chữ "PK" hấp dẫn. Can thiệp hắn làm gì, đánh trước nói sau.
Vì thế lúc Sênh mỗ cưỡi chú ngựa đỏ thẫm điên cuồng chạy đến nơi vừa tiêu diệt Mễ Già Lặc, mấy nick Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch lại nằm thi, Mễ Già Lặc lúc này đã rút ra kinh nghiệm không di đến bờ sông, Lộ Tây Pháp vẫn một thân áo giáp chói mắt, dưới người là một con Kỳ Lân màu lam uy phong lẫy lừng, cả người cháy lên ngọn lửa màu xanh.
Diệp Nhân Sênh khogn6 chút khách khí, lựa chọn mục tiêu đánh úp lên một chiêu Nguyền Rủa.
Có lẽ Lâu Vân Phong đang nói chuyện với Mễ Già Lặc, cho nên Mễ Già Lặc vẫn chưa hề nhúng tay vào, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm vào đám nick nhỏ còn đang chạy thi thể, đáng tiếc lần này bất kể mấy người Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch dụ dỗ làm sao, hắn cũng chỉ dừng ở bờ sông chứ không chịu xuống nước. Dù sao cũng là người chơi lão luyện có nhiều kinh nghiệm, chết vài lần thì sẽ phát hiện ra vấn đề.
Vì thế đám nick cấp thấp lại bắt đầu bị ngược.
Bên này đáng lẽ Diệp Nhân Sênh với Lâu Vân Phong đang đánh cho sục sôi đất trời, nhưng máu của Lộ Tây Pháp quá nhiều, Diệp Nhân Sênh lưu manh hai lần gia tăng cực đại của Ngọc Thanh, rốt cuộc cũng trông thấy tia sáng thắng lợi, đột nhiên trên màn hình bắn ra một khung cửa.
[Hệ Thống] Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch mời bạn gia nhập đội ngũ.
Diệp Nhân Sênh sửng sốt, cũng vì vậy mà công phu bị phân tâm mất nửa giây, màn hình của cô xám ngắt lại.
…
Ta… Nhổ vào…
Diệp Nhân Sênh tức giận đến nỗi xé luôn mấy tờ giấy trước mặt.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Đồ khốn!
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Ông đây sắp thắng rồi!! ==!!!!
[Đội Ngũ] Ny Ny:...
[Đội Ngũ] Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch: Đừng đánh nữa, chờ ta gọi điện thoại.
Diệp Nhân Sênh choáng váng, cô với Lộ Tây Pháp có đánh hay không thì có
quan hệ gì với việc Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch gọi điện thoại chứ...
[Đội Ngũ] Ny Ny: Tiểu Bạch đừng xúc động, dù sao cũng chi là game, chơi đùa
thôi mà ~
[Đội Ngũ] Diêm Bán Cô Bé: Không sao, cứ để cho hắn đánh đi, lũ chó hoang
này khinh người quá đáng.
Diệp Nhân Sênh còn ngu hơn, làm sao hai bọn họ có thể thấy được cú điện thoại
này của Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch rất quan trọng...
[Hệ Thốngl Đội ngũ của bạn đã chuyển sang hình thức đoàn đội.
[Hệ Thống] Bạn đã gia nhập đoàn đội.
[Thông Báo Đoàn Đội] Trường Giang Số Một gia nhập đoàn đội.
[Thông Báo Đoàn Đội] Trường Giang Số Hai gia nhập đoàn đội.
[Thông Báo Đoàn Đội] Trường Giang Số Ba gia nhập đoàn đội.
…
[Thông Báo Đoàn Đội] Hà Xử Thị Phong Cảnh gia nhập đoàn đội.
[Thông Báo Đoàn Đội] Thất Thượng Bát Hạ gia nhập đoàn đội.
[Đoàn Đội] Trường Giang Số Một: Gọi điện cho lão thất.
[Đoàn Đội] Hà Xử Thị Phong Cảnh: Chà, thì ra GM của Hoa Sơn đều là Thần
phái.
[Đoàn Đội] Trường Giang Số Ba: Một có một không, bọn ta ở Ma phái cũng có
vài nick.
[Đoàn Đội] Lạc Tuyết: Ai ôi chụp ảnh chung đi chụp ảnh chung đi.
[Đoàn Đội] Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch: Đừng hàn huyên nữa nhanh chóng tìm
người đi, ta đến chủ thành Thẩn phái gọi người, MB lão tử không tín, đêm nay
giết sạch bọn hắn!
Bọn chúng đúng là cần phải đồ thành!
Diệp Nhân Sênh hết tròng mắt chữ O rồi đến miệng lại chữ O, ở server Tranh
Giành Trung Nguyên này lực lượng Thẩn Ma không hề cân bằng, đồ thành
cũng chẳng mới mẻ gì, bởi vì Ma phái thường xuyên tàn sát Thần phái, nhưng
cho đến bây giờ chưa từng thấy Thẩn phái dám đi tàn sát Ma phái, huống chi...
huống chi có đển bảy GM đều tham dự! Đệ Nhất Thiên Hạ Tiếu Bạch rốt cuộc là
ngưòi như thế nào?
[Mật Ngữ] Đệ Nhất Thiên Hạ Tiểu Bạch nói với bạn: Anh hùng, hãy xem ta báo
thù cho huynh.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Đệ Nhất Thiên Hạ Tiếu Bạch: 囧
[Mật Ngữ] Đệ Nhất Thiên Hạ Tiếu Bạch nói với bạn: (biểu tượng mát lòng)
[Mật Ngữ] Bạn nói vói Đệ Nhất Thiên Hạ Tiếu Bạch: Ngươi quen GM sao?
[Mật Ngữ] Đệ Nhất Thiên Hạ Tiểu Bạch nói vói bạn: Ừ, ha ha, anh của ta là
Phùng Tuấn Hiểu.
…
Một tiếng ầm vang lên, một đạo thiên lôi đánh vào óc Sênh ca.
Ba chữ Phùng Tuấn Hiểu kia, mỗi khi máy chủ kiểm soát thì cứ như lúc đang táo bón, sẽ có người không ngại phiền toái lên kênh Thế Giới ân cần hỏi thăm cả nhà anh ta.
Đúng vậy, ngay cả Diệp Nhân Sênh ngoài việc PK không tìm hiểu thứ gì cũng biết, Phùng Tuấn Hiểu là trưởng phòng phòng phát tríến kỹ thuật của Đỉnh Hoa
Sơn.
Có vẻ như gần đây đang rất lưu hành trào lưu "X của ta là XX"... Diệp Nhân Sênh run lên, còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào thì đã thấy cậu ta gửi tin nhắn đến.
[Mật Ngữ] Đệ Nhất Thiên Hạ Tiểu Bạch nói với bạn: Sao không nói chuyện nữa? Gọi lâu như thế chỉ có huynh giúp bọn ta, ta coi huynh là bằng hữu nên mới nói cho huynh, nhưng đừng nói cho ngưòi khác biết nha-
Diệp Nhân Sênh đau đẩu nhức óc, nhanh chóng gửi cho cậu ta một chữ "được".
Ai ngờ sau khi gửi đi mới cảm thấy có điều lạ, liền kéo thanh cuốn nhật ký nói chuyện lôn, thì ra lúc nãy cả Lộ Tây Pháp và Độ Nhất Thiên Hạ Tiểu Bạch đều đồng thời gửi tin tới, cái từ "được" này của Diệp Nhân Sênh đã gửi nhầm...
[Mật Ngữ] Lộ Tây Pháp nói với bạn: Được? Được cái gì cơ...
[Mật Ngữ] Lộ Tây Pháp nói vói bạn: Thua nên khó chịu sao? Trang bị áp chế mà thôi, không cần tức giận đâu (biểu tượng mỉm cười).
Ai thèm tức giận! Nhìn cô xem có phải loại người thua mới chỉ một trận PK đã hận đến nghiến răng muốn báo thù không?!
…
Được rổi, nghe được lúc đồ thành là đã có từng giọt vui sướng khi ngườỉ khác gặp họa.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Lộ Tây Pháp: Tỷ khuyên ngươi một câu, mang theo nhóm tiểu thiên sứ của ngươi về thành đi.
[Mật Ngữ] Bạn nói vói Lộ Tây Pháp: Có chuyện lớn đấy ~~~~~~~~~~~~~
Diệp Nhân Sênh tự nhận là sóng mạng rất trơn tru cười đê tiện, Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch đã muôn mở ba đội, xem ra tối nay có kịch vui để xem rổi.
Không thể tin đuợc em trai của Phùng Tuấn Hiểu cũng tới chơi game của anh trai cậu ta, lại nói, Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch đã bao nhiêu rồi? Xem nào, mới bị khi dễ đã lợi dụng quan hệ muốn trả thù, phỏng chừng tâm lý cũng chẳng nhiều hơn hai mươi tuổi.
Cái này Diệp Nhân Sênh hoàn toàn không còn thời gian để đau buồn tình xuân nữa, cô lên UT happy nghe chỉ huy, Mã Thiến Thiến không đọc sách mà chi cầm điện thoại trêu chọc cậu chàng nào đó, đã sớm ngủ say, Diệp Nhân Sênh cắm tai nghe vào, xoay người khập khiễng vào nhà vệ sinh.
Ấy, cơ thế con người thật là thần kỳ nhớ, chỉ đi nhỏ thôi mà không ngờ biến thành đi nặng, Diệp Nhân Sênh đứng đợi ở nhà vệ sinh cỡ mười phút mới thoải mái, nhưng đợi đến lúc cô đi ra, trên màn hình, chủ thành Lăng Vân điện Thần phái đã trống rỗng không còn một bóng người.
Không ngờ là bị tụt lại phía sau rồi...
Diệp Nhân Sênh lệ rơi đầy mặt vừa chạy tới cửa, đột nhiên màn hình đứng yên, thoáng chốc cô rút khấu khí trừng lớn hai mắt, nhanh chóng chạy lui về.
Ma phái! Trên màn hình đều đông nghịt Ma phái! Toàn bộ Thần phái đều đi tàn sát Ma phái chẳng mấy ai thủ thành, chẳng... chắng lẽ đây chính là tập kích ngược trong truyền thuyết?!
Diệp Nhân Sênh không có thời gian suy nghĩ, nhanh chóng lên UT báo hiệu cho mọi người.
Vòng tròn trước tên của Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch và Trưòng Giang Số Một
ngay lập tức chuyển thành màu xanh lá, chứng tỏ người nói chuyện là hai bọn
họ.
"Đội một bị quấn chặt lấy, Vân Tà cốc có một đội Ma phái, Tiểu Bạch ngươi đưa đội hai qua đây loại bỏ đám này, lão Tứ, đưa đội ba trớ về!"
"Nhất định trong đội có gian tế! Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế bọn họ không thế phát hiện ra đội của chúng ta được."
"Rất nhiều người đểu chơi hai phái, gian tế là điếu tất nhiên." Đang nói chính là Trường Giang Số Một: "Lão Lục, đã trà trộn vào chưa?"
"Ừ."
"Chỉ huy là ai?"
"Lộ Tây Pháp của Đọa Lạc Thiên Sứ."
"Quả nhiên là tên tiểu tử này..." Âm thanh của Trường Giang Số Một có hơi chút hưng phấn: "Nick bên Ma phái của ta bang chiến với hắn chưa một lẩn thắng, quả là nhân tài."
'Tỉ lệ Ma phái và Thần phái ở Tranh Giành Trung Nguyên là 6:1." Trường Giang Số Sáu lo lắng nói: "Đây không phải trận đánh tốt."
"Tiểu Bạch, xem ra đêm nay chúng ta không thể đồ thành." Trường Giang Số Một cất cao giọng: "Nhưng chúng ta có thể tử thủ."
Chỉ hơn mười phút, đồ thành đã biến thành thủ thành...
Diệp Nhân Sênh cũng không để ý, chỉ cần có thứ để đánh, đồ thành thủ thành chẳng qua cũng chỉ là vấn đề địa điểm mà thôi. Bên này Ma phái đã giết sạch mấy thủ vệ trước Lăng Vân điện, chi còn mỗi tướng quân giữ thành gác cổng, mấy Thiện Vũ thu hút sự thù hận của tướng quân, phía sau mấy bác sĩ rầm rộ thêm máu, thoạt nhìn vô cùng có tổ chức có kỉ luật.
Diệp Nhân Sênh nhíu mày, tiếp tục như vậy, đại quân Thần phái không thể trở vể đúng lúc, tướng quân giữ thành bỏ mình cũng chỉ là vấn đề thời gian, hắn vừa chết, cửa thành sẽ không còn phòng ngự, thành chủ Lăng Vân bên trong cũng gặp nguy.
Còn 30% máu, trong UT cũng không có ai mật báo đồ thành, đáng tiếc đại quân Thần phái bị chặn đường ở ngoài thành, mấy người trong thành này đi chỉ có thế là chịu chết, Diệp Nhân Sênh đứng từ xa nhìn một hồi, mắt thấy cột máu của tướng quân không đến 10%, cuối cùng cũng không kìm nén được, ôm quyết tâm hẳn phải chểt lao xuống thêm cho tướng quân một "bàn tay vàng".
Đây là phép thuật vô cùng bình thường của Ngọc Thanh, khiến mục tiêu mỗi giây lại hồi phục 8% lượng máu. Liên tiếp trong 8 giây.
Bình thường máu của người chơi cao hất cũng chỉ có 20000, Diệp Nhân Sênh chưa từng tiếp máu cho NPC, nghĩ đến cũng có thể về được 15000 máu, nhưng sau khi trên người tướng quân phát ra ánh sáng chói lóa, cột máu lại từng chút từng chút quay về hơn phân nửa!
Đánh một hổi lâu Ma phái nhất thời nhụt chí, linh khí nhóm bác sĩ dĩ nhiên rất nhanh đã hao hết sạch, không cấn thận để Thiện Vũ chủ kháng. Tướng quân giữ thành bắt đầu đại khai sát giới, DPS tử thương vô số, đại quân Thần phái trông thấy đây là cơ hội tốt liền xông về chủ thành, trong UT vô cùng vui mừng.
Diộp Nhân Sênh dương dương tự đắc, tuy cái kỹ năng kia chỉ nhấp chuột ra ngoài đã bị Ma phái tiêu diệt, nhưng chết thế cũng rất có ích.
Nhưng mà, vui sướng chỉ là tạm thời.
Mặc dù ba đội Thần phái đã tích cực quay về phòng ngự, nhưng Ma phái dồn hết tập trung lại tiến vào lần thứ hai, lúc này Diệp Nhân Sênh mới phát hiện ra số ngưòi bên Ma phái phải cần "kế hoạch hóa gia đình" mới được.
Ít nhất cũng năm đội... Cứ tiếp tục như vậy căn bản sẽ chẳng trụ được.
Chuyện cho đến bây giờ, Diệp Nhân Sênh bắt đầu áp dụng thủ đoạn đáng khinh.
[Mật Ngữ] Bạn nói vói Lộ Tây Pháp: Thật ra, Lâu ca, anh cũng có một phần là Thẩn phái mà.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Lộ Tây Pháp: Vốn sinh ra như nhau, huynh đệ tương tàn mà Lâu ca! Ma phái chơi đùa coi như xong rồi ~~ Mau trở về đi ~~ Bang hòa thượng chờ anh lãnh đạo, tinh anh Thần phái chờ anh thúc ngựa, địa vị đại thần không thế dao động!
[Mật Ngữ] Bạn nói với Lộ Tây Pháp: Come back ~~~ Baby~~~
[Mật Ngữ] Lộ Tây Pháp nói với bạn:...
Được rồi, cô thắng... Lâu Vân Phong dở khóc dở cười nhìn màn hình nháy mắt xám xịt. Hỗn chiến nhiều người không có kỹ thuật nội dung gì đáng nói, đang phân tâm thì bị vài người vây đánh cấp hỏa thì chỉ có chờ chết.
Diệp Nhân Sênh trốn ở phía sau cây cột ở nội đường, lén lút cười vì quỷ kế đã thực hiện, kết quả lúc còn cười, liền phát hiện một con vật quen thuộc, hình như là Kỳ Lân, vẫn là màu lam, có vẻ như đã gặp qua ở đâu đó...
Lộ Tây Pháp từ trên cao nhìn xuống đứng trước mặt cô.
Chạy thi chạy trốn thật vui... muốn động thú sao? Sênh ca nhiệt huyết sôi trào, cơ hội tới, là thời điểm để báo thù cho trận thua vừa rồi!
Cô còn chưa kịp động đậy, một bóng người áo giáp bạc chói mắt đã xông lên từ phía bên cạnh cô.
Chuột nhanh nhẹn hướng về phía mục tiêu, tuy không đứng yên, nhưng cho dù không click vào, thì bóng dáng của anh cũng không thế nào quên.
Phu quân của Sênh Sênh Ly Nhân, Lệnh Hồ.
Diệp Nhân Sênh ngẩn ra, phía sau mấy Ma phái lại tiến lên tấn công, nháy mắt toàn màn hình đã xám nghịt. Nhưng cô vẫn cứ ngẩn người, con chuột kéo lên phía trên, giống như đang tìm thông báo anh online.
Có lẽ là lúc hổn chiến đã không để ý... Diệp Nhân Sênh vẫn ngơ ngác, nhìn vào linh hồn đang lơ lửng phía trên thi thể mình, bây giờ anh đang ở cùng với Tuyên Tử, sao lại xuất hiện ở đây?
Trong lúc nhất thời, cảm xúc muốn liều mạng giết người mới có thể tê dại đột nhiên vô cùng mãnh liệt, thì ra cuối cùng cũng không thể trốn tránh.
Không phải đã muốn không thèm suy nghĩ nữa sao, không phải sớm đã rõ không có khả năng sao. Tối hôm nay, một khắc nhìn thấy anh trước cửa phòng Tuyên Tử, không có từ gì để miêu tả nổi cảnh tàn khốc không gì vượt qua đó, bóp chết luôn tia ảo tưởng cuối cùng của cô.
Thiếu chút nữa, cô đã gọi tên anh.
Thiếu chút nữa... là cô có thể gọi tên anh.
Đừng nghĩ về nó, cũng không được nghĩ nữa.
Diệp Nhân Sênh chạy thi thể sống lại, trong lúc hỗn loạn lại không tìm thấy Lệnh Hồ. Cô đã mất ý chí tiếp tục giết người, liền chạy khắp ngõ ngách đi tìm, mở danh sách bạn tốt ra.
Nhắm mắt lại, rồi mở ra.
[Mật Ngữ] Bạn nói vói Lệnh Hổ: Hây, lâu rổi không gặp.
Rõ ràng vừa gặp ban nãy.
Một câu đã lâu không gặp, phủ định sự thật, cũng phủ định tương lai. Nguồn tại http://Truyện FULL
Diệp Nhân Sênh không biết, thì ra để nói một câu đó, cần nhiểu dũng khí đến
vậy.
Lệnh Hồ vẫn chưa trả lời, không biết là thắng hay đã thua. Trong lòng Diệp Nhân Sênh có chút lo lắng, lại phát hiện Ma phái đã đánh vào nội dường LăngVân điện, đao quang kiếm ảnh, màu máu văng khắp nơi, hai bên đều giết đỏ cả mắt rồi.
Cảnh tượng thê lương này tựa như lòng cô, sắc trời đã tối, rõ ràng sẽ không thắng, mà người Thẩn phái thì vẫn còn tử thủ, thật là tử thủ, trong UT Thiên Hạ Đệ Nhất Tiếu Bạch hét lên "giết được bao nhiêu thì giết", trên kênh Thế Giới không ngừng có người spam "Vì Lăng Vân điện!!!", mà khắp nơi đều thấy thi thể của các chiến hữu, dù vậy, đội còn lại ở chỗ cô không có ai rời đi.
Là gì... khiến mọi ngưòi kiên trì ở cùng một chỗ đến vậy?
Trong lòng Diệp Nhân Sênh tự dưng sinh ra một loại hào khí bi tráng, coi như thật sự bị tàn sát, có chết cũng có đệm lót lưng!
Cô gia nhập cuộc chiến, tiếp máu cho từng người bên cạnh, chụp lên quân địch hơn mấy cái Nguyền Rủa, chết liền lập tức chạy thi thế, giết đến trời đất mù mịt thất điên bát đảo, trong lòng vô cùng không phục, nếu không phải người của Ma phái nhiểu đến thế...
[Hệ Thống] Phu quân Lệnh Hồ của bạn muốn sử dụng kỹ năng truyền tống vợ chồng [Đồng ý] [Từ chối]
Diệp Nhân Sênh ngẩn ra, con chuột lướt qua, liền thấy cái người ngày nhớ đêm mong xuất hiện trưóc mặt cô, một kiếm hạ xuống đã tiêu diệt hơn nửa máu của Phạm Âm đánh lén cô.
ỊMật Ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Nơi này không an toàn, chúng ta đi thôi.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Lệnh Hồ: Ta muốn thủ thành! Tên khốn kia muốn thoải mái bắt giữ Lăng Vân điện, không có cửa đâu!
[Mật Ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Nàng muốn thắng sao?
[Mật Ngữ] Bạn nói vói Lệnh Hồ: Ừ.
Một lúc lâu không thấy trả lời, anh đứng trước mặt cô, mái tóc đen rơi trên áo giáp, Tình Đao cổ phác được thu gọn bên trong, huyết nhãn màu đỏ tươi dần rút lui, ánh mắt màu đen dịu dàng yên tĩnh, như là đang nhìn cô.
Chi có mình cô.
[Mật Ngữ] Lệnh Hồ nói vói bạn: Được.
[Mật Ngữ] Lệnh Hồ nói vói bạn: Nếu nàng đã muốn thắng, ta cũng không để nàng thua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook