Đại Thần, Em Muốn Sinh 'Khỉ Con' Cho Anh
-
Chương 58
Edit: Thanh Hưng
"Oa ô ô. . . . . ." Bịch đường khóc càng lớn tiếng. Bé nằm ở đầu vai Đường Viên, khóc đến trên mặt tất cả đều là nước mắt, còn tự đưa tay nhỏ bé dụi mắt, thân thể nhỏ bé trắng noãn mè nheo nằm trên người Đường Viên.
Đường Viên luống cuống: "Bịch đường con thật sự khóc à!"
Cho nên cô thật sự đánh giá con trai ngốc của mình quá cao rồi.
Bịch đường: "Ô ô ô. . . . . ."
Giáo sư Đường: ". . . . . ."
Lần này, trên mặt giáo sư Đường hoàn toàn không nén được giận: "Đường Viên!"
"Bịch đường bắt đầu sợ người lạ rồi." Nhìn giáo sư Đường đốt lửa giận lên trên người Đường Viên, Dung Giản mới mở miệng giải vây cho giáo sư Đường. Anh đi tới sau lưng Đường Viên, cúi người xuống trước mặt Bịch đường đang khóc nhập tâm búng tay phát ra tiếng.
"Tách" một tiếng, thanh thúy vang dội. Bịch đường lập tức dừng nước mắt lại, tròn mắt tò mò đưa tay nhỏ bé bắt lấy tay của ba bé, đôi móng vuốt mềm nhũn cầm lấy ngón tay khớp xương rõ ràng của Dung Giản lật qua lật lại nhìn, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh: "Ah ưmh!"
"Bịch đường!" Dung Giản dễ dàng rút tay ra, thừa dịp Bịch đường không chú ý anh lại búng tay một cái thanh (di.da l.qy.do) thúy ngay trước mắt. Ngón tay anh cách mặt Bịch đường quá gần, gần như là chạm vào chóp mũi bé, Bịch đường bị anh dọa sợ hết hồn, thậm chí ngay cả thịt trên mặt cũng rung lên một cái rõ ràng, không nháy mắt nhìn chằm chằm anh, hoàn toàn quên khóc.
Dung Giản buồn cười, tay phải nắm được tay nhỏ bé trắng noãn của Bịch đường, đặt ngón tay cái mập mạp và ngón giữa của bé cùng một chỗ, tự tay dạy ngón tay bé búng xuống, đồng thời dùng tay trái vỗ tay phát ra tiếng bên tai Bịch đường.
Nghe được âm thanh, Bịch đường sợ ngây người. Mãi cho đến khi Dung Giản buông tay của bé ra, bé vẫn còn ngơ ngác nhìn tay nhỏ bé của mình mà không kịp phản ứng, tay nhỏ bé nắm chặt vào rồi lại buông ra, buông ra lại nắm chặt lại nhiều lần, không có âm thanh nữa rồi.
Bịch đường sốt ruột, nằm trên bả vai Đường Viên kêu "A a" với tay muốn Dung Giản bế.
"!" Dung Giản đưa tay nâng hai cánh tay nhỏ của bé ôm bé từ chỗ Đường Viên tới.
Vóc dáng Dung Giản quá cao, lúc ôm Bịch đường còn thuận tay tung bé lên một chút, vừa mới rời tay anh lại vững vàng đón được Bịch đường, Bịch đường cũng không sợ chút nào, ngược lại còn vô cùng vui vẻ, trên mặt tuy vẫn còn vết nước mắt chưa khô nhưng đã mặt mày hớn hở rồi.
Lại đùa Bịch đường một lát, nhìn Bịch đường vui vẻ, Dung Giản đưa bé cho giáo sư Đường vẫn đang đứng nhìn cháu ngoại.
Rốt cuộc giáo sư Đường cũng được như ý nguyện, lúc ông ôm cháu ngoại thì kích động đến nỗi mặt già cũng đỏ lên, học bộ dạng của con rể mình, nắm ngón tay Bịch đường cùng bé chơi đùa.
Lần này Bịch đường không còn kháng cự như lúc vừa bắt đầu nữa. Bé tự chơi với ngón tay út của mình, ngoan ngoãn mặc cho giáo sư Đường ôm, lông mi ướt nhẹp còn thi thoảng rung lên, mắt đen trong suốt di động qua lại trên ngón tay của chính mình, lại đảo quanh Dung Giản và Đường Viên, giống như là chỉ cần bọn họ rời đi là bé sẽ lập tức khóc lên.
Bắt người tay ngắn, giáo sư Đường ôm con trai bảo bối của người ta yêu thích không buông tay, vậy nên cũng tạm thời không làm khó dễ Dung Giản.
Tránh được một kiếp!
Vừa đi ra khỏi phòng trẻ, Đường Viên đã không nhịn được mà vui vẻ thở dài nói: "Thật là một phen hú vía! Bịch đường của chúng ta quả nhiên là một vũ khí đáng yêu!"
"Ừ, Bịch đường giống như em." Dung Giản gật đầu một cái.
"Anh nói là. . . . . ." Đường Viên ngọt ngào trong lòng, lại có điểm không biết xấu hổ: "Anh cảm thấy em cũng rất đáng yêu như thế sao?"
Dung Giản cúi đầu nhìn đôi mắt sáng trong suốt của cô, lúc cô cười lên, cực đẹp.
"Ừ, em rất đáng yêu."
Trước kia đối với từ đáng yêu trong miệng Cao Dương Dung Giản không có khái niệm gì, sau khi biết Đường Viên lại cảm thấy cô thật sự rất thích hợp với cái từ đáng yêu này.
Trước kia lúc anh nhìn thấy lá thư Đường Viên viết thì trừ kinh ngạc ra cũng không có cảm giác đặc biệt gì, sau này khi ý thức được mình thích cô, thậm chí anh lại có chút tiếc nuối vì đã bỏ lỡ mất đoạn thời gian kia. Khi đó anh đi quá vội, chưa từng nghiêm túc để ý tới cô gái luôn cố gắng đuổi theo bước chân anh này.
Hoàn hảo anh không để lỡ cô.
"Ha ha, em cũng cảm thấy mình thật đáng yêu." Đường Viên cười cong mắt, âm thanh nhẹ nhàng, âm cuối cao lên.
Vốn dĩ Đường Viên cho rằng cửa này của giáo sư Đường coi như đã qua, không ngờ sau bữa cơm chiều, vũ khí đáng yêu Bịch đường lại ngủ mất, giáo sư Đường lập tức gọi Dung Giản tới thư phòng.
. . . . . .
Nửa giờ, Dung Giản vẫn chưa về.
Đường Viên nhàm chán nằm lỳ ở trên giường lướt weibo, cô trả lời lại hết tất cả các bình luận khen Bịch đường (lqd) đáng yêu trên nick Viên Bánh Trôi Vừa Lớn Lại Vừa Tròn, nhàn rỗi không có chuyện gì lại đăng nhập vào tài khoản Thịt Viên Dấm Đường. Kể từ sau khi Dung Giản trích dẫn bình luận của cô rồi nói sinh, rất nhiều em gái đều chạy tới cười nhạo cô mập, cô đã không vào tài khoản này nữa. Buổi tối hôm nay đột nhiên đi lên lại phát hiện mình vẫn còn nhận được không ít bình luận.
Vẫn là do bài đăng kia của Nguyễn Tâm ban tặng, sau khi bài đăng bị chuyển tới weibo, những em gái ban đầu cười nhạo nói cô mập kia lại chạy tới khen cô ——
Được Ăn Cả Ngã Về Không môn đẩy tạ: A a, em gái à em gầy xuống thật là xinh đẹp á, khỉ con nhà em cũng rất đáng yêu, thì ra là không phải nam thần mắt mù, mà là tôi mắt mù.
Được Ăn Cả Ngã Về Không đĩa sắt: Thật xinh đẹp, cầu xin phương pháp giảm cân.
Cô chú ném vô tuyến đi: A a a, em gái em quả thực là cuộc sống Doanh Gia!
. . . . . .
Đường Viên lướt hết các bình luận, trong lòng vô cùng ngọt ngào, cô nghiêm túc trả lời lại các em gái, lại nhấp vào mục tin nhắn riêng, 99 tin nhắn mới gần như tất cả đều đến từ Tống Dư Ca.
Tất cả tin nhắn của Tống Dư Ca còn đều tập trung ở mấy ngày này ——
Thơ ca tụng: Có ở đó không?
Thơ ca tụng: Cô có ở đây hay không có ở đây?
Không ai đáp lại, Tống Dư Ca chỉ có một mình tự hỏi tự trả lời.
Đường Viên ôm máy vi tính nhìn hồi lâu nhận thấy tất cả những gì cô ta nói đều là cô ta và Dung Giản là thanh mai trúc mã nhưng bởi vì hiểu lầm mà tách ra nhiều năm, không khỏi cảm thán Tống Dư Ca. . . . . . Quả nhiên là học Văn học, văn bút tuyệt đẹp, chuyện xưa viết rất lôi cuốn, trí tưởng tượng cũng rất phong phú.
Cuối cùng Tống Dư Ca còn cho cô một lời khuyên ——
Thơ ca tụng: Đường Viên, Dung Giản anh ấy hoàn toàn không thích cô. Bây giờ là cô dùng đứa bé để trói buộc anh ấy, nhưng rồi có một ngày cô sẽ hối hận.
Đường Viên không muốn để ý tới cô ta, cô tắt cửa sổ tin nhắn riêng, hơn nữa còn lôi tên Tống Dư Ca vào danh sách đen trên weibo.
Sau khi vứt di động xuống một bên, Đường Viên ngáp một cái, lại liếc mắt nhìn đồng hồ treo ở đối diện, đã hơn mười giờ, Dung Giản còn chưa quay lại. Cô tò mò rốt cuộc giáo sư Đường tìm Dung Giản nói chuyện gì.
Rất nhanh, cô đã biết rồi.
Mười rưỡi, lúc Đường Viên nằm ở trên giường cũng sắp ngủ thì rốt cuộc nghe được tiếng bước chân Dung Giản trên hành lang càng ngày càng gần, sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Dung Giản đi vào.
Rất nhanh Đường Viên đã cảm thấy nệm bên người cô bị lún xuống phía dưới.
Dung Giản tựa vào đầu giường mở laptop ra, Đường Viên len lén từ trong chăn thò đầu ra liếc mắt nhìn màn hình máy vi tính của anh —— Dung Giản đang đặt vé máy bay.
Anh mua vé máy bay về nước.
Cho dù đã sớm làm xong công tác chuẩn bị tạm thời tách ra, Đường Viên vẫn cảm thấy rất đột ngột.
Dung Giản không muốn dẫn cô trở về, cô cũng không muốn đi cùng Dung Giản, tất cả đều phát triển dựa theo ý nguyện của bọn họ, Đường Viên cũng không cảm thấy mất mát gì, cô chỉ là . . . . . Không nỡ.
Đặc biệt đặc biệt không nỡ.
. . . . . .
Trời còn chưa sáng, Đường Viên đã tỉnh, cô không biết tối hôm qua mình ngủ thế nào.
Đường Viên vừa mở mắt đã đối diện với sống mũi của Dung Giản, cô và Dung Giản nằm quá gần nhau. Rõ ràng trên giường có hai chiếc gối đầu, vậy mà mỗi lần khi cô tỉnh ngủ, không phải gối lên cánh tay Dung Giản, thì chính là cùng Dung Giản gối lên cùng một cái gối đầu.
Khó được khi tỉnh sớm hơn Dung Giản, Đường Viên không nhịn được mà nhẹ nhàng sờ chân mày xinh đẹp cùng sống mũi cao thẳng của Dung Giản, nhưng tay cô chỉ mới vừa trượt đến chóp mũi Dung Giản thì đã bị anh tóm lấy rồi.
"Đã tỉnh rồi hả?" Mới vừa tỉnh ngủ, giọng nói của Dung Giản còn có chút khàn khàn.
Dù sao cũng bị bắt được rồi, Đường Viên dứt khoát tiến tới nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của Dung Giản một cái. Thích sạch sẽ như Dung Giản, nhưng vẫn đón nhận nụ hôn chào buổi sáng này của cô, chỉ là không đổi khách làm chủ hôn ngược lại giống như Đường Viên tưởng tượng thôi.
Sau khi Dung Giản đứng dậy đi phòng tắm rửa mặt, mới quay lại ép cô lên tường hung hăng hôn lại. Anh cúi đầu, đầu lưỡi mang theo hương bạc hà mát mẻ quét qua cô, mang theo cảm giác tê dại và lạnh lẽo.
Những điều tốt đẹp bắt đầu từ một nụ hôn sâu mang theo hương bạc hà vào sáng sớm.
Điểm tâm vẫn là Dung Giản làm, Đường Viên được nghỉ nên không có chuyện gì làm, bèn theo anh vào trong phòng bếp lắc lư khắp nơi.
Vừa nghĩ tới việc chẳng bao lâu sau Dung Giản sẽ về nước, Đường Viên lại muốn cố gắng tận dụng khoảng thời gian cô và Dung Giản còn ở cùng nhau. Thậm chí ngay cả thời gian nửa tiếng mà Dung Giản nấu cơm cô cũng không muốn bỏ qua.
Thật ra thì theo thời gian trôi qua, tâm lý kháng cự của Đường Viên với lửa cũng từ từ tiêu tán, nhưng Dung Giản vẫn luôn dùng lò vi sóng, cũng không cho cô vào phòng bếp một lần nào.
Rất nhiều chuyện, cho dù anh không nói ra, nhưng vẫn luôn làm rất nghiêm túc.
Đường Viên lấy lại tinh thần, thấy Dung Giản đi lấy nồi, cô cũng vui vẻ đi theo.
Bởi vì Lê Họa rất ít khi nấu cơm, cho nên không gian phòng bếp đã bị thu hẹp, không còn nhiều đất đặt chân nữa. Chỉ cần Dung Giản quay người lại là sẽ đụng vào Đường Viên đi theo sau lưng anh. Qua mấy lần, Dung Giản liếc nhìn chỗ trống trên tủ quầy trước mặt.
"Anh muốn làm khoai tây xào ớt xanh à?" Đường Viên đang đứng ở sau lưng Dung Giản hỏi anh làm món ăn gì, lập tức lại bị Dung Giản ôm eo đặt lên trên tủ quầy.
Cô ngồi ở trên tủ quầy mới ý thức được rằng mình ở nơi này giống như vướng chân vướng tay, Đường Viên có chút phiền não. Sáng sớm hôm nay hình như cô quá dính người, quả nhiên là Bịch đường giống cô.
Đường Viên hắng giọng: "Em vẫn là ra. . . . . ."
"Em muốn ăn gì?" Dung Giản một tay ôm hông của cô, ngắt lời cô, rút một quyển thực đơn thật dầy từ trong ngăn tủ ra đưa cho cô. Đường Viên ở chỗ này đúng là vướng chân vướng tay, nhưng anh lại thích có cô ở chỗ này.
"Anh đều biết làm hết ư?" Đường Viên lật thực đơn, phát hiện tất cả các món ăn ở những trang đầu Dung Giản đều đã làm cho cô.
"Không phải." Dung Giản đáp rất dứt khoát, anh nhìn về phía cô: "Em đọc cho anh, anh làm cho em."
"Ừ. . . . . ." Đường Viên ngồi ở trên tủ quầy có thể cao ngang bằng Dung Giản, cô đưa hai tay ôm cổ Dung Giản, tiến mặt lại gần trước mặt Dung Giản: "Vậy anh lại hôn em một chút?"
Dung Giản nhìn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô, hầu kết bỗng nhúc nhích một cái, âm thanh cũng trầm xuống, mang theo cảm giác khiêu gợi: "Vậy em sẽ không có cơm ăn đâu."
Vừa dứt lời, anh vẫn ấn gáy cô hôn cô một cái: "Không cho phép làm nũng nữa."
"Được!" Đường Viên sảng khoái gật đầu một cái, hắng giọng đọc thực đơn cho Dung Giản.
Đường Viên cảm giác có lẽ là buổi sáng cô thật sự quá dính người, Dung Giản cũng phát hiện ra sự khác thường của cô.
Đinh —— Sau khi bánh mì nướng trứng gà làm xong, Đường Viên (di.da.l.qy.do) đang muốn bê lên bàn, lại nghe được Dung Giản hỏi cô: "Em làm sao vậy?"
"Em. . . . . ." Đường Viên muốn lắc đầu một cái nói không có việc gì, nhưng đối diện với ánh mắt của Dung Giản, cô lại không nhịn được: "Vâng, em không nỡ để anh đi."
"Oa ô ô. . . . . ." Bịch đường khóc càng lớn tiếng. Bé nằm ở đầu vai Đường Viên, khóc đến trên mặt tất cả đều là nước mắt, còn tự đưa tay nhỏ bé dụi mắt, thân thể nhỏ bé trắng noãn mè nheo nằm trên người Đường Viên.
Đường Viên luống cuống: "Bịch đường con thật sự khóc à!"
Cho nên cô thật sự đánh giá con trai ngốc của mình quá cao rồi.
Bịch đường: "Ô ô ô. . . . . ."
Giáo sư Đường: ". . . . . ."
Lần này, trên mặt giáo sư Đường hoàn toàn không nén được giận: "Đường Viên!"
"Bịch đường bắt đầu sợ người lạ rồi." Nhìn giáo sư Đường đốt lửa giận lên trên người Đường Viên, Dung Giản mới mở miệng giải vây cho giáo sư Đường. Anh đi tới sau lưng Đường Viên, cúi người xuống trước mặt Bịch đường đang khóc nhập tâm búng tay phát ra tiếng.
"Tách" một tiếng, thanh thúy vang dội. Bịch đường lập tức dừng nước mắt lại, tròn mắt tò mò đưa tay nhỏ bé bắt lấy tay của ba bé, đôi móng vuốt mềm nhũn cầm lấy ngón tay khớp xương rõ ràng của Dung Giản lật qua lật lại nhìn, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh: "Ah ưmh!"
"Bịch đường!" Dung Giản dễ dàng rút tay ra, thừa dịp Bịch đường không chú ý anh lại búng tay một cái thanh (di.da l.qy.do) thúy ngay trước mắt. Ngón tay anh cách mặt Bịch đường quá gần, gần như là chạm vào chóp mũi bé, Bịch đường bị anh dọa sợ hết hồn, thậm chí ngay cả thịt trên mặt cũng rung lên một cái rõ ràng, không nháy mắt nhìn chằm chằm anh, hoàn toàn quên khóc.
Dung Giản buồn cười, tay phải nắm được tay nhỏ bé trắng noãn của Bịch đường, đặt ngón tay cái mập mạp và ngón giữa của bé cùng một chỗ, tự tay dạy ngón tay bé búng xuống, đồng thời dùng tay trái vỗ tay phát ra tiếng bên tai Bịch đường.
Nghe được âm thanh, Bịch đường sợ ngây người. Mãi cho đến khi Dung Giản buông tay của bé ra, bé vẫn còn ngơ ngác nhìn tay nhỏ bé của mình mà không kịp phản ứng, tay nhỏ bé nắm chặt vào rồi lại buông ra, buông ra lại nắm chặt lại nhiều lần, không có âm thanh nữa rồi.
Bịch đường sốt ruột, nằm trên bả vai Đường Viên kêu "A a" với tay muốn Dung Giản bế.
"!" Dung Giản đưa tay nâng hai cánh tay nhỏ của bé ôm bé từ chỗ Đường Viên tới.
Vóc dáng Dung Giản quá cao, lúc ôm Bịch đường còn thuận tay tung bé lên một chút, vừa mới rời tay anh lại vững vàng đón được Bịch đường, Bịch đường cũng không sợ chút nào, ngược lại còn vô cùng vui vẻ, trên mặt tuy vẫn còn vết nước mắt chưa khô nhưng đã mặt mày hớn hở rồi.
Lại đùa Bịch đường một lát, nhìn Bịch đường vui vẻ, Dung Giản đưa bé cho giáo sư Đường vẫn đang đứng nhìn cháu ngoại.
Rốt cuộc giáo sư Đường cũng được như ý nguyện, lúc ông ôm cháu ngoại thì kích động đến nỗi mặt già cũng đỏ lên, học bộ dạng của con rể mình, nắm ngón tay Bịch đường cùng bé chơi đùa.
Lần này Bịch đường không còn kháng cự như lúc vừa bắt đầu nữa. Bé tự chơi với ngón tay út của mình, ngoan ngoãn mặc cho giáo sư Đường ôm, lông mi ướt nhẹp còn thi thoảng rung lên, mắt đen trong suốt di động qua lại trên ngón tay của chính mình, lại đảo quanh Dung Giản và Đường Viên, giống như là chỉ cần bọn họ rời đi là bé sẽ lập tức khóc lên.
Bắt người tay ngắn, giáo sư Đường ôm con trai bảo bối của người ta yêu thích không buông tay, vậy nên cũng tạm thời không làm khó dễ Dung Giản.
Tránh được một kiếp!
Vừa đi ra khỏi phòng trẻ, Đường Viên đã không nhịn được mà vui vẻ thở dài nói: "Thật là một phen hú vía! Bịch đường của chúng ta quả nhiên là một vũ khí đáng yêu!"
"Ừ, Bịch đường giống như em." Dung Giản gật đầu một cái.
"Anh nói là. . . . . ." Đường Viên ngọt ngào trong lòng, lại có điểm không biết xấu hổ: "Anh cảm thấy em cũng rất đáng yêu như thế sao?"
Dung Giản cúi đầu nhìn đôi mắt sáng trong suốt của cô, lúc cô cười lên, cực đẹp.
"Ừ, em rất đáng yêu."
Trước kia đối với từ đáng yêu trong miệng Cao Dương Dung Giản không có khái niệm gì, sau khi biết Đường Viên lại cảm thấy cô thật sự rất thích hợp với cái từ đáng yêu này.
Trước kia lúc anh nhìn thấy lá thư Đường Viên viết thì trừ kinh ngạc ra cũng không có cảm giác đặc biệt gì, sau này khi ý thức được mình thích cô, thậm chí anh lại có chút tiếc nuối vì đã bỏ lỡ mất đoạn thời gian kia. Khi đó anh đi quá vội, chưa từng nghiêm túc để ý tới cô gái luôn cố gắng đuổi theo bước chân anh này.
Hoàn hảo anh không để lỡ cô.
"Ha ha, em cũng cảm thấy mình thật đáng yêu." Đường Viên cười cong mắt, âm thanh nhẹ nhàng, âm cuối cao lên.
Vốn dĩ Đường Viên cho rằng cửa này của giáo sư Đường coi như đã qua, không ngờ sau bữa cơm chiều, vũ khí đáng yêu Bịch đường lại ngủ mất, giáo sư Đường lập tức gọi Dung Giản tới thư phòng.
. . . . . .
Nửa giờ, Dung Giản vẫn chưa về.
Đường Viên nhàm chán nằm lỳ ở trên giường lướt weibo, cô trả lời lại hết tất cả các bình luận khen Bịch đường (lqd) đáng yêu trên nick Viên Bánh Trôi Vừa Lớn Lại Vừa Tròn, nhàn rỗi không có chuyện gì lại đăng nhập vào tài khoản Thịt Viên Dấm Đường. Kể từ sau khi Dung Giản trích dẫn bình luận của cô rồi nói sinh, rất nhiều em gái đều chạy tới cười nhạo cô mập, cô đã không vào tài khoản này nữa. Buổi tối hôm nay đột nhiên đi lên lại phát hiện mình vẫn còn nhận được không ít bình luận.
Vẫn là do bài đăng kia của Nguyễn Tâm ban tặng, sau khi bài đăng bị chuyển tới weibo, những em gái ban đầu cười nhạo nói cô mập kia lại chạy tới khen cô ——
Được Ăn Cả Ngã Về Không môn đẩy tạ: A a, em gái à em gầy xuống thật là xinh đẹp á, khỉ con nhà em cũng rất đáng yêu, thì ra là không phải nam thần mắt mù, mà là tôi mắt mù.
Được Ăn Cả Ngã Về Không đĩa sắt: Thật xinh đẹp, cầu xin phương pháp giảm cân.
Cô chú ném vô tuyến đi: A a a, em gái em quả thực là cuộc sống Doanh Gia!
. . . . . .
Đường Viên lướt hết các bình luận, trong lòng vô cùng ngọt ngào, cô nghiêm túc trả lời lại các em gái, lại nhấp vào mục tin nhắn riêng, 99 tin nhắn mới gần như tất cả đều đến từ Tống Dư Ca.
Tất cả tin nhắn của Tống Dư Ca còn đều tập trung ở mấy ngày này ——
Thơ ca tụng: Có ở đó không?
Thơ ca tụng: Cô có ở đây hay không có ở đây?
Không ai đáp lại, Tống Dư Ca chỉ có một mình tự hỏi tự trả lời.
Đường Viên ôm máy vi tính nhìn hồi lâu nhận thấy tất cả những gì cô ta nói đều là cô ta và Dung Giản là thanh mai trúc mã nhưng bởi vì hiểu lầm mà tách ra nhiều năm, không khỏi cảm thán Tống Dư Ca. . . . . . Quả nhiên là học Văn học, văn bút tuyệt đẹp, chuyện xưa viết rất lôi cuốn, trí tưởng tượng cũng rất phong phú.
Cuối cùng Tống Dư Ca còn cho cô một lời khuyên ——
Thơ ca tụng: Đường Viên, Dung Giản anh ấy hoàn toàn không thích cô. Bây giờ là cô dùng đứa bé để trói buộc anh ấy, nhưng rồi có một ngày cô sẽ hối hận.
Đường Viên không muốn để ý tới cô ta, cô tắt cửa sổ tin nhắn riêng, hơn nữa còn lôi tên Tống Dư Ca vào danh sách đen trên weibo.
Sau khi vứt di động xuống một bên, Đường Viên ngáp một cái, lại liếc mắt nhìn đồng hồ treo ở đối diện, đã hơn mười giờ, Dung Giản còn chưa quay lại. Cô tò mò rốt cuộc giáo sư Đường tìm Dung Giản nói chuyện gì.
Rất nhanh, cô đã biết rồi.
Mười rưỡi, lúc Đường Viên nằm ở trên giường cũng sắp ngủ thì rốt cuộc nghe được tiếng bước chân Dung Giản trên hành lang càng ngày càng gần, sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Dung Giản đi vào.
Rất nhanh Đường Viên đã cảm thấy nệm bên người cô bị lún xuống phía dưới.
Dung Giản tựa vào đầu giường mở laptop ra, Đường Viên len lén từ trong chăn thò đầu ra liếc mắt nhìn màn hình máy vi tính của anh —— Dung Giản đang đặt vé máy bay.
Anh mua vé máy bay về nước.
Cho dù đã sớm làm xong công tác chuẩn bị tạm thời tách ra, Đường Viên vẫn cảm thấy rất đột ngột.
Dung Giản không muốn dẫn cô trở về, cô cũng không muốn đi cùng Dung Giản, tất cả đều phát triển dựa theo ý nguyện của bọn họ, Đường Viên cũng không cảm thấy mất mát gì, cô chỉ là . . . . . Không nỡ.
Đặc biệt đặc biệt không nỡ.
. . . . . .
Trời còn chưa sáng, Đường Viên đã tỉnh, cô không biết tối hôm qua mình ngủ thế nào.
Đường Viên vừa mở mắt đã đối diện với sống mũi của Dung Giản, cô và Dung Giản nằm quá gần nhau. Rõ ràng trên giường có hai chiếc gối đầu, vậy mà mỗi lần khi cô tỉnh ngủ, không phải gối lên cánh tay Dung Giản, thì chính là cùng Dung Giản gối lên cùng một cái gối đầu.
Khó được khi tỉnh sớm hơn Dung Giản, Đường Viên không nhịn được mà nhẹ nhàng sờ chân mày xinh đẹp cùng sống mũi cao thẳng của Dung Giản, nhưng tay cô chỉ mới vừa trượt đến chóp mũi Dung Giản thì đã bị anh tóm lấy rồi.
"Đã tỉnh rồi hả?" Mới vừa tỉnh ngủ, giọng nói của Dung Giản còn có chút khàn khàn.
Dù sao cũng bị bắt được rồi, Đường Viên dứt khoát tiến tới nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của Dung Giản một cái. Thích sạch sẽ như Dung Giản, nhưng vẫn đón nhận nụ hôn chào buổi sáng này của cô, chỉ là không đổi khách làm chủ hôn ngược lại giống như Đường Viên tưởng tượng thôi.
Sau khi Dung Giản đứng dậy đi phòng tắm rửa mặt, mới quay lại ép cô lên tường hung hăng hôn lại. Anh cúi đầu, đầu lưỡi mang theo hương bạc hà mát mẻ quét qua cô, mang theo cảm giác tê dại và lạnh lẽo.
Những điều tốt đẹp bắt đầu từ một nụ hôn sâu mang theo hương bạc hà vào sáng sớm.
Điểm tâm vẫn là Dung Giản làm, Đường Viên được nghỉ nên không có chuyện gì làm, bèn theo anh vào trong phòng bếp lắc lư khắp nơi.
Vừa nghĩ tới việc chẳng bao lâu sau Dung Giản sẽ về nước, Đường Viên lại muốn cố gắng tận dụng khoảng thời gian cô và Dung Giản còn ở cùng nhau. Thậm chí ngay cả thời gian nửa tiếng mà Dung Giản nấu cơm cô cũng không muốn bỏ qua.
Thật ra thì theo thời gian trôi qua, tâm lý kháng cự của Đường Viên với lửa cũng từ từ tiêu tán, nhưng Dung Giản vẫn luôn dùng lò vi sóng, cũng không cho cô vào phòng bếp một lần nào.
Rất nhiều chuyện, cho dù anh không nói ra, nhưng vẫn luôn làm rất nghiêm túc.
Đường Viên lấy lại tinh thần, thấy Dung Giản đi lấy nồi, cô cũng vui vẻ đi theo.
Bởi vì Lê Họa rất ít khi nấu cơm, cho nên không gian phòng bếp đã bị thu hẹp, không còn nhiều đất đặt chân nữa. Chỉ cần Dung Giản quay người lại là sẽ đụng vào Đường Viên đi theo sau lưng anh. Qua mấy lần, Dung Giản liếc nhìn chỗ trống trên tủ quầy trước mặt.
"Anh muốn làm khoai tây xào ớt xanh à?" Đường Viên đang đứng ở sau lưng Dung Giản hỏi anh làm món ăn gì, lập tức lại bị Dung Giản ôm eo đặt lên trên tủ quầy.
Cô ngồi ở trên tủ quầy mới ý thức được rằng mình ở nơi này giống như vướng chân vướng tay, Đường Viên có chút phiền não. Sáng sớm hôm nay hình như cô quá dính người, quả nhiên là Bịch đường giống cô.
Đường Viên hắng giọng: "Em vẫn là ra. . . . . ."
"Em muốn ăn gì?" Dung Giản một tay ôm hông của cô, ngắt lời cô, rút một quyển thực đơn thật dầy từ trong ngăn tủ ra đưa cho cô. Đường Viên ở chỗ này đúng là vướng chân vướng tay, nhưng anh lại thích có cô ở chỗ này.
"Anh đều biết làm hết ư?" Đường Viên lật thực đơn, phát hiện tất cả các món ăn ở những trang đầu Dung Giản đều đã làm cho cô.
"Không phải." Dung Giản đáp rất dứt khoát, anh nhìn về phía cô: "Em đọc cho anh, anh làm cho em."
"Ừ. . . . . ." Đường Viên ngồi ở trên tủ quầy có thể cao ngang bằng Dung Giản, cô đưa hai tay ôm cổ Dung Giản, tiến mặt lại gần trước mặt Dung Giản: "Vậy anh lại hôn em một chút?"
Dung Giản nhìn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô, hầu kết bỗng nhúc nhích một cái, âm thanh cũng trầm xuống, mang theo cảm giác khiêu gợi: "Vậy em sẽ không có cơm ăn đâu."
Vừa dứt lời, anh vẫn ấn gáy cô hôn cô một cái: "Không cho phép làm nũng nữa."
"Được!" Đường Viên sảng khoái gật đầu một cái, hắng giọng đọc thực đơn cho Dung Giản.
Đường Viên cảm giác có lẽ là buổi sáng cô thật sự quá dính người, Dung Giản cũng phát hiện ra sự khác thường của cô.
Đinh —— Sau khi bánh mì nướng trứng gà làm xong, Đường Viên (di.da.l.qy.do) đang muốn bê lên bàn, lại nghe được Dung Giản hỏi cô: "Em làm sao vậy?"
"Em. . . . . ." Đường Viên muốn lắc đầu một cái nói không có việc gì, nhưng đối diện với ánh mắt của Dung Giản, cô lại không nhịn được: "Vâng, em không nỡ để anh đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook