5.
“Tống Phỉ Phỉ! cô có ý gì hả? Tôi có lòng tốt mời cô đến nhà chơi, nhưng người cô mang đến vừa mở miệng đã nói nhà tôi có vấn đề."
“Đây là muốn xui xẻo tìm đến cửa nhà tôi hả! Ý cô là sao?"
Thấy chúng tôi bắt đầu cãi nhau, mấy thanh niên ngồi đang trên sô pha liền đứng dạy vây lấy chúng tôi.
“Hoan Hoan, làm sao vậy? Từ trước tới nay tính tình Phỉ Phỉ vẫn luôn như vậy mà, đừng có tức giận."
Một anh chàng đeo kính gọng vàng tiến lên ôm lấy Liễu Hoan Hoan, chắc là bạn trai của Liễu Hoan Hoan.
Tống Phỉ Phỉ tức giận đến mức giậm cả chân
“Mẹ kiếp! Trình Ngạn Bân, cậu nói rõ ràng cho tôi biết! Tính của tôi làm sao!"
Tôi khịt khịt mũi, âm khí trong phòng này nặng hơn bình thường.
Giờ là buổi chiều lại là giữa hè, vốn nên là thời điểm nóng nhất trong ngày.
Trong phòng này không bật điều hòa cũng không thấy có quạt.

Tôi mặc áo khoác mà vẫn có thể cảm thấy khí lạnh xộc lên từ đầu ngón chân.
“Này! Này! được rồi...được rồi...!Mỗi người bớt nói một hai câu đi, làm cái gì mà ầm ĩ lên?"
Một cô gái tóc ngắn với làn da trắng và khuôn mặt xinh đẹp nũng nịu kéo tay Tống Phỉ Phỉ qua.
Tống Phỉ Phỉ lúc này mới hừ một tiếng:

"Được, nếu Vương Thiến Nhiên đã lên tiếng, tôi sẽ nể mặt cô ấy."
Tôi và Tống Phỉ Phỉ bị kéo đến một bên sô pha, bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Liễu Hoan Hoan càng nghĩ càng không tin:
‘Căn biệt thự này là của ông nội cô, cô và mấy người anh em họ tranh đoạt nhau vỡ đầu mới lấy được căn biệt thự.
Kết quả người còn chưa từng vào ở.

Vậy mà mấy người bọn họ từng người một chạy ra nói ngôi nhà không sạch sẽ.’
“Lục Linh Châu đúng không? Cô nói trong nhà này không sạch sẽ, cô chứng minh thế nào?"
Tống Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng:
“Chứng minh chuyện này không cần đến Linh châu nhà chúng tôi động thủ, nhưng nếu như trong nhà này thật không sạch sẽ.

Vậy thì không phải chuyện của hai mươi vạn, lúc ấy cô phải lấy ra đây hai trăm, không đúng, ba trăm vạn!"
6.
Liễu Hoan Hoan lớn lên ở nước ngoài, được tiếp nhận nền giáo dục tiên tiến nhất.

Làm sao cô ấy chịu tin vào những điều này.

Cô ấy lập tức vỗ sô pha đứng dậy:
“Ba trăm liền ba trăm! Mọi người ở đây có thể làm chứng giúp chúng ta, miễn là đến lúc đó mấy người đừng có chạy!"
Tống Phỉ Phỉ cũng kích động nháy mắt với tôi, "Ba trăm vạn, hì hì, so với Kiều Mặc Vũ kia thì hơn nhiều!"
Với mức giá này, tôi khá hài lòng.
Tôi đứng dậy bắt đầu đi vòng quanh trong nhà.

Chẳng bao lâu sau nhanh chóng đi đến một phòng giữ trẻ (bảo mẫu) ở phía bắc của căn biệt thự
Mọi người tò mò đi vào phòng cùng tôi, trong căn phòng hơn mười mét vuông có bảy tám người đứng, trong nháy mắt có vẻ chật chội.
Nếu tôi không nhầm, biệt thự này được xây dựng trên mặt đất dành để nuôi dưỡng xác chết (đất dưỡng thi).
Hơn nữa, đây còn là một nơi nuôi xác chết do con người tạo ra.
Hẳn là trước kia một vị tà thuật sư nào đó vì nuôi dưỡng cương thi cố ý chọn địa phương này.
Trên mặt đất của ngôi nhà này, vẫn còn lưu lại một trận pháp Tụ Âm Trận không hoàn chỉnh.
Mà vị trí của phòng bảo mẫu này là chính là mắt trận.
"Này, sao phòng này lạnh hơn cả phòng khách!"
Vương Thiến Nhiên xoa xoa cánh tay và dựa sát vào người Trình Ngạn Bân.
Tôi liếc nhìn chiếc giường gỗ đặt ở phía bắc của căn phòng:
"Phỉ Phỉ, giúp tôi nhấc cái giường lên."
Tôi và Tống Phỉ Phỉ nhấc cái giường dựa nó vào bức tường bên cạnh, để lộ sàn nhà phía dưới.
Tất cả mọi người nhìn những thứ dưới sàn nhà và há hốc mồm.
"Mẹ kiếp! Đây là cái gì vậy!"
Ngay cả Tống Phỉ Phỉ cũng không nhịn được mà kêu lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương