Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi
8: Rắc Rối Chồng Chất


Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
(*) Nguyên văn là 环环相扣 – hoàn hoàn tương khấu.

Hoàn ở đây là vòng ngọc, ý chỉ những cái vòng ngọc lồng ghép vào nhau không tháo ra được, ý cả câu: dù đẹp nhưng mà rắc rối khó giải, tui thấy hình ảnh hay quá nên để giải nghĩa cho mọi người biết ÒvÓ.
Khí thế Nguyên Anh kỳ trong nháy mắt bộc phát ra, ép cho hai người ở đây đều không thở nổi.
Lý Tuân vừa mới tiến vào Trúc Cơ đại viên mãn, ngay cả Kim Đan cũng không phải, mồ hôi lạnh ứa ra, trong miệng đã có vị rỉ sắt nhàn nhạt.

Tu vi Hạ Hi Hi còn thấp hơn, nàng vừa mới đột phá Trúc Cơ, trước uy áp Nguyên Anh thì khóe miệng đã chảy máu tươi, đứng cũng không vững.
Lý Tuân vội vàng đỡ lấy Hạ Hi Hi sắc mặt trắng bệch, nói xin lỗi: “Thẩm sư huynh đại nhân đại lượng, Hi Hi chỉ là tiểu cô nương thiên chân vô tà, nàng chỉ là quá yêu thích Chiếu Ảnh kiếm, cho nên mới mất chừng mực.

Nếu Chiếu Ảnh Kiếm là đồ vật tặng Tống chân quân, vậy sư huynh muội chúng ta sẽ không quấy rầy.”
Lý Tuân cùng Hạ Hi Hi vênh váo tự đắc mà đến, lại cố nén mặt mày xám xịt cắp mông chạy.

Nhóm tán tu dưới lầu không có ai ném cho họ ánh mắt đồng tình, trái lại đều cảm thấy hả hê lòng người.
Giải quyết chuyện nhỏ này xong, Tống Yến cùng Thẩm Túc Chi cũng lên đường.
Tống Yến còn đang băn khoăn câu nói vừa rồi rằng Chiếu Ảnh kiếm là để tặng cho y của Thẩm Túc Chi, suốt đường không nói một lời.
Y thực sự không nghĩ ra, Thẩm Túc Chi tại sao lại muốn đưa cho y thanh kiếm mà mình ném 120 vạn linh thạch thượng phẩm qua cửa sổ để mua lại?
Hạ Hi Hi từng nói Phù Trần kiếm của y chính là bảo kiếm thế gian hiếm có, Chiếu Ảnh kiếm hoàn toàn không phải thứ có thể sánh được, đưa cho y cũng vô dụng.
Tống Yến nghĩ tới đây, trí tưởng tượng bắt đầu bay xa.
Tối hôm đó bọn họ không nghỉ ngơi, mà là đi suốt đêm đến Ô Vân thành.

Lúc tới nơi, sắc trời vừa mới tảng sáng, ánh mặt trời bắt đầu chiếu sáng vạn vật.

Trong Ô Vân thành sương mù lại dâng lên mờ mịt, tự dưng khiến người ta cảm thấy quái dị.
Vậy mà bách tính bình dân bên trong Ô Vân thành cũng không cảm thấy kỳ quái.

Địa thế nơi này xa xôi, người bình thường không tu luyện chiếm đa số, trên đường tụm năm tụm ba mấy tu sĩ cùng lắm là Luyện Khí kỳ, ngay cả Trúc Cơ cũng không có.

Thảo nào họ không cảm thấy được chỗ bất ổn trong làn sương mù.
Chẳng qua xem xét mật độ sương mù mà nói, đối với người bình thường cũng không mấy ảnh hưởng.

Việc cấp bách trước mắt là điều tra vụ việc của Quy Nhất Phái.
Nếu đã cùng Thẩm Túc Chi đến Ô Vân thành, y cũng không bày ra dáng vẻ sư tôn, tự mình nhảy xuống Phá Vân kiếm, bình ổn đứng trên mặt đất.
Tu chân giới có một cái quy định bất thành văn đó là cho dù là toà thành nào cũng không cho phép ngự kiếm, nên bọn họ dừng chân ở ngoài cửa thành.
Cửa thành cũng không có lính gác, bóng người thưa thớt, vào thành cũng chẳng có được mấy ai.
Nghĩ cũng phải, ác danh Quy Nhất Phái bây giờ lan truyền, trên danh nghĩa Ô Vân thành là thành trì do chúng che chở.

Nhưng thực tế mọi người lại rõ ràng trong lòng, Quy Nhất Phái ở bề ngoài thì tượng trưng mà diệt trừ một vài Ma tu, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức rồi mượn cớ chọn lựa đệ tử, hấp dẫn dân chúng báo danh.

Mọi người vui mừng đi báo danh muốn bước lên con đường tu tiên, người được chọn lại chưa từng trở về nhà.
Nếu không phải Thẩm Túc Chi một kiếm phá nát Quy Nhất Phái, người nơi này e rằng đến bây giờ vẫn không hay biết gì.
Trong thành, cuộc sống của bách tính thoạt nhìn cũng không có gì thay đổi.

Ven đường có một quán nhỏ bán bánh màn thầu.

Tống Yến suy nghĩ một chút, đi lên dò hỏi: “Vị huynh đệ này, mạo muội quấy rối một chút.

Tại hạ có thể hỏi ngài mấy vấn đề hay không?”
Tiểu thương liếc mắt đánh giá Tống Yến trừ trên xuống dưới một lúc.

Người trước mắt là bộ dạng thiếu niên, khuôn mặt tuấn tú, quần áo sạch sẽ, giữa hai lông mày mặc dù có chút lạnh lùng, thoạt nhìn không giống như Ma tu giết người như ngóe.
Tiểu thương thở phào nhẹ nhõm: “Vị tiểu công tử này, ngài muốn hỏi cái gì?”

“Ta nghe nói một thời gian trước Quy Nhất Phái bị người đánh tới cửa, chưởng môn Càn Nguyên đạo nhân cũng chết dưới kiếm người kia.

Có thật không?”
“Ngài là?”
Tống Yến tùy tiện bịa ra một thân phận: “Tại hạ là đệ tử Bích Tỉ Cung, sau khi sư tôn nghe nói việc này đã đặc biệt lệnh cho tại hạ đến Ô Vân thành điều tra.”
Tiểu thương nhất thời nổi lòng tôn kính: “Hóa ra là tiên trưởng Bích Tỉ Cung.”
Hắn nhìn bốn phía một chút, hạ thấp giọng nói với Tống Yến: “Không dối gạt ngài, một thời gian trước thực sự có vị tiên trưởng đến nơi này chúng ta, một người một kiếm giết tới Quy Nhất Phái, còn thuận tay giết luôn chưởng môn.”
Hắn làm một cái động tác cắt cổ rồi tiếp tục: “May có vị tiên trưởng kia, không thì những người bình thường như chúng ta đến bây giờ cũng không biết Quy Nhất Phái tàn bạo như vậy.

Thực sự là đáng tiếc cho những nữ hài tử đó.”
“Nói thế là có ý gì?”
“Ô Vân thành chúng ta luôn luôn nằm trong tầm kiểm soát của Quy Nhất Phái, ngài cũng biết phái này tuy rằng không lớn, nhưng lại dựa dẫm Nhạc Hoa Tông, cho nên khi chúng thông báo chuyện chiêu thu đệ tử, có thật nhiều người đều đi thử vận may, xem xem chính mình có thiên phú tu tiên hay không.

Kết quả, ngài đoán xem?”
Tiểu thương nhìn về phía Tống Yến, tưởng sẽ nhìn thấy nghi hoặc trên mặt y, lại chỉ nhìn thấy một đôi mắt trong suốt lại lạnh lẽo.
Tiểu thương nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên cảm giác trên người hơi bị lạnh, vẫn tiếp tục nói: “Người báo danh có mấy ngàn, cuối cùng chỉ để lại hai trăm người.

Trong đó một trăm chín mươi người đều là nữ tử!”
“Lúc đó chúng ta đã cảm thấy kỳ quái, chênh lệch giữa nam với nữ đệ tử trong Quy Nhất Phái cũng không lớn, thậm chí nam tử còn có vẻ nhiều hơn, làm sao người được chọn đều là nữ tử? Kỳ quái hơn chính là, lần Quy Nhất Phái chiêu thu đệ tử tiếp theo, số lượng nam nữ của bọn họ không khác là bao.

Có người đưa ra nghi vấn, bọn họ liền nói những đệ tử kia vẫn còn đang tu luyện, chưa có xuất quan.

Lúc đó đại gia ta mặc dù lòng có nghi vấn, nhưng vẫn tin bọn họ, mãi đến tận dạo trước một vị tiên trưởng nâng kiếm giết vào Quy Nhất Phái thì chúng ta mới biết được những năm trước đây người thông qua chọn lựa đều trở thành lô đỉnh cho chưởng môn.”
“Đúng là nghiệp chướng.”

Tiểu thương lắc đầu một cái: “Nhà thợ săn họ Từ ở phía bắc thành có một cô con gái, những năm trước đi báo danh được tuyển chọn, còn tưởng là sắp được hưởng phúc.

Kết quả trước đó vài ngày được vị tiên trưởng kia cứu ra, gầy đến da bọc xương.

Rõ ràng là mười bảy tuổi như hoa như ngọc, bây giờ thoạt nhìn lại như bảy mươi tuổi, đám súc sinh Quy Nhất Phái kia, ngay cả Ma tu cũng không bằng!”
Tống Yến cụp mắt xuống: “Đường đến nhà thợ săn họ Từ như thế nào?”
“Từ con đường này đi thẳng phía trước, gặp tửu lâu thì rẽ trái là sẽ nhìn thấy cửa tiệm nhà họ.” Tiểu thương chỉ đường cho y.
“Đa tạ.” Tống Yến cảm ơn một tiếng rồi quay người, lãnh ý trong con ngươi càng rõ ràng.
Tuy rằng đã sớm biết Quy Nhất Phái không phải người, nhưng chính tai nghe thấy bọn chúng hại nhiều bình dân vô tội như vậy, trong lòng Tống Yến như có một đám lửa cháy phừng phừng.
Thẩm Túc Chi liền đứng cách y không xa.
Tống Yến bình phục tâm tình, ra hiệu Thẩm Túc Chi theo y tới phía bắc.
Những gì tiểu thương vừa nói Thẩm Túc Chi đều nghe được, cũng cảm thấy tâm trạng Tống Yến lúc này không ổn.

Hắn cười lạnh một tiếng, trong lòng dâng lên châm chọc lạnh lẽo.
Thực sự là kẻ dối trá đệ nhất chính đạo.
Y cũng giam cầm một nhóm người để sử dụng như thế mà giờ quay sang chán ghét cách làm của Quy Nhất Phái.
Từ nơi này đến phía bắc thành chỉ trong giây lát, lúc Tống Yến tới nơi, đường phố ở đây cũng không nhiều người giống như cửa thành, cửa tiệm nhà thợ săn Từ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, nhưng cửa hàng lúc này lại không có một bóng người, cửa lớn đóng chặt.
Bên cạnh cửa tiệm là một lò rèn, trước cửa có vị lão nhân đang tắm nắng.

Không đợi Tống Yến có hành động, Thẩm Túc Chi đã tiến lên hỏi: “Lão nhân gia, đang là ban ngày, ngài có biết vì sao tiệm nhà họ Từ đóng cửa không?”
Lão nhân ngồi thẳng người, trong mắt có chút cảnh giác: “Tiệm nhà họ đã nửa tháng chưa mở cửa.

Từ khi con gái trở về cũng chưa từng tới bên này.

Các ngươi hỏi làm gì?”
“Lão nhân gia ngài đừng sợ.

Chúng ta là đệ tử Bích Tỉ Cung.

Trong tông môn nghe nói việc này đã đặc biệt phái sư huynh đệ chúng ta đến đây điều tra.” Thẩm Túc Chi giải thích.

Nghe thấy bọn họ là người Bích Tỉ Cung, trong mắt ông lão rút đi vài phần cảnh giác, nhưng vẫn còn chút không tin: “Các ngươi thực sự là đến điều tra? Không phải Ma tu? Không phải tay chân đám Quy Nhất Phái?”
“Lão nhân gia, nếu chúng ta thực sự là Ma tu, giờ khắc này không phải chúng ta dò hỏi ngài, mà là uy hiếp ngài.” Thẩm Túc Chi trong lòng xem thường, thậm chí có chút buồn cười.
Nếu thật là người của Ma giới bọn họ, lão già này làm sao có thể ngồi ngay ngắn ở đó?
Có lẽ là lão nhân cảm thấy được Thẩm Túc Chi nói có đạo lý, bộ dạng cũng không như người xấu, suy nghĩ một chút cũng nói cho bọn họ: “Nhà họ Từ ở thôn Cốc bên ngoài, cách cổng thành không xa.

Các ngươi vào thôn hỏi một chút là đến nơi.”
Thẩm Túc Chi cảm ơn một tiếng, lại cùng Tống Yến rời thành đi tới thôn Cốc.
Ven đường cực kỳ yên tĩnh, tiếng muỗi, tiếng chim cũng không có, nhìn có chút thê lương.
Tống Yến hỏi: “Túc Chi, ngươi có cảm nhận được trong Ô Vân thành có gì đó không đúng hay không?”
Thẩm Túc Chi nắm chặt Phá Vân kiếm trong tay: “Hóa ra sư tôn cũng cảm thấy không đúng.

Đệ tử cho rằng bọn họ cố ý.”
Cố ý dẫn hai người bọn họ tới thôn Cốc.
Tống Yến vừa vào cửa thành đã phát hiện bách tính trong thành như có như không quan sát bọn họ.

Theo lý thuyết, trong Ô Vân thành gần đây phát sinh việc lớn như vậy, bọn họ còn là người từ ngoài tới, lúc vào thành lẽ ra mọi người nên cảnh giác.

Kể cả y nói bọn họ là người của Bích Tỉ Cung, cũng không có vật gì chứng minh được thân phận, tiểu thương kia hỏi cũng không hỏi, trực tiếp tin tưởng, còn để lộ ra thông tin con gái Từ gia mới được cứu về.

Bọn họ muốn điều tra, phải đi tìm con gái thợ săn Từ, cho nên tiểu thương chỉ cho bọn họ cửa tiệm nhà họ ở thành bắc.
Nếu tiểu thương nhận ra thợ săn Từ, biết con gái hắn nửa tháng trước được cứu về, gã bày quán ở cổng thành, không thể không biết nhà thợ săn đã nửa tháng chưa mở tiệm, cũng không tiến vào thành.
Mà bên trong hàng rèn ở thành bắc thực ra không có người.

Tống Yến cảm nhận được mấy trong mấy gian hàng bên cạnh cũng vắng tanh, chỉ có duy nhất lão già trước cửa lò rèn.
“Sư tôn, lão già kia hẳn là Ma tu.” Lão thấy tu vi hai người không cao, mới dám dẫn bọn họ tới thôn Cốc.
Tống Yến “ừ” một tiếng, ngữ khí không có gì gợn sóng, tựa hồ chẳng hề để bọn chúng ở trong mắt: “Sư phụ cũng cảm giác được.

Hiện tại, thôn Cốc sợ là đã bị Ma tu chiếm lĩnh, đám người đó hẳn là đã biết hai người chúng ta tức khắc sẽ đến.”
Nếu người tới là đệ tử Bích Tỉ Cung thật, tất nhiên sẽ mất mạng ngay lập tức, chỉ tiếc, người tới là Tống Yến, tu vi đã tới Hợp Thể, kém nửa bước phi thăng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương