Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?
-
Chương 104: Dã Tâm Sói Con
Lang tử dã tâm: Lòng muông dạ thú; con sói từ nhỏ đã có bản tính hung ác, có dã tâm.
Minh Chúc phát hiện ra một vấn đề.
Từ sau khi nói rõ với Chu Phụ Tuyết, tên nhãi khốn kiếp đó cứ như được chân lấn lên đầu, bây giờ ngay cả sư huynh cũng không kêu, miệng cứ kêu "Minh Chúc" mãi, quả là không biết lễ nghĩa.
Chu Phụ Tuyết tìm khách điếm trọ lại, lúc dẫn Minh Chúc vào trong phòng phát hiện hắn đang tức tối nhìn mình, trong mắt toàn là sự bất mãn.
Nụ cười của Chu Phụ Tuyết tắt ngấm: "Sao vậy?"
Minh Chúc nói: "Sao đệ không gọi ta là sư huynh?"
Đôi mắt Chu Phụ Tuyết khẽ động, y nhàn nhạt hỏi: "Không thích ta gọi tên huynh?"
"Không thích."
Chu Phụ Tuyết nghĩ ngợi, nói: "Được rồi."
Minh Chúc còn chưa kịp mừng đã nghe tên nhãi khốn kiếp kia đổi sang gọi bằng cái tên khác nhẹ tênh.
"Chúc Nhi."
Minh Chúc: "..."
Khốn kiếp!
Minh Chúc phất tay áo, hắn ném ly sứ trên bàn qua, giận dữ nói: "Im miệng!"
Chu Phụ Tuyết nhìn ánh mắt hắn như đứa trẻ, y lùi một bước nhường nhịn: "Được rồi, A Chúc."
Cái tên Chúc Nhi này quá mức thân thiết, chỉ có cha mẹ từng gọi, A Chúc ngược lại khá tốt, tiểu sư thúc với sư phụ đều gọi như vậy.
Đã có cái tên "Chúc Nhi" nổi da gà ban nãy để so sánh, Minh Chúc lập tức cảm thấy cái tên "A Chúc" này quá là được, không tính toán với Chu Phụ Tuyết nữa, hoàn toàn quên mất ý định ban đầu của mình là để Chu Phụ Tuyết gọi lại bằng sư huynh.
Hắn nhìn căn phòng không mấy lớn này, nhìn đông nhìn tây, nói: "Sao không lấy hai phòng? Vầy cũng chật chội quá."
Chu Phụ Tuyết đến chớp mắt cũng không chớp, nói: "Tinh ngọc không đủ, cứ chắp vá trước đi."
Minh Chúc chẳng cảm giác được dã tâm của con sói non Chu Phụ Tuyết, hắn "à" một tiếng, cảm thấy không có gì cả rồi nhìn khắp phòng một lượt, dứt khoát đá giày, nằm bò trên bệ cửa sổ nhìn xuống.
Mới nãy hai người dính nhau ở kênh đào hộ thành nửa ngày trời, lại ăn bữa cơm, lúc đến khách điếm đã tối rồi, đèn ngoài phố từng trản sáng lên, cong cong xoay xoay, lan đến nơi không xa, chói mắt vô cùng.
Gã sai vặt của quán trọ khiêng bồn tắm đầy nước ấm vào để sau bình phong, lại đưa sang mấy đĩa điểm tâm mới lui xuống.
Chu Phụ Tuyết thử độ ấm của nước, cảm thấy tương đối rồi mới ra ngoài nhìn thì thấy Minh Chúc một chân móc vào song cửa sổ, nửa người rơi lơ lửng bên ngoài, hắn đang vươn tay hái đào Mỹ Nữ ngoài cửa sổ.
Chu Phụ Tuyết sợ hắn ngã xuống bèn bước vội tới trước bắt lấy eo hắn, cưỡng ép kéo vào, nói: "Huynh đang làm gì đó?"
Trong tay Minh Chúc đã hái được nhiều đóa hoa đào tươi tắn, hắn không để ý tay Chu Phụ Tuyết còn dừng trên eo mình, ngón tay mảnh dẻ của hắn xòe ra đóa hoa trong lòng bàn tay, cười nói: "Tắm táp mà, rải tí cánh hoa càng có cảnh ý."
Chu Phụ Tuyết thấy cười hay không cười đều không ổn, tắm táp thôi mà cần gì ý cảnh.
Bấy giờ Minh Chúc mới muộn màng nhận ra móng vuốt của Chu Phụ Tuyết còn nắm trên eo mình, hắn không vùng ra mà còn nói xa xôi: "Nói cho đệ nghe, huynh nhiều ngày rồi không có tắm đấy."
Chu Phụ Tuyết nghĩ thầm lại nói linh tinh, nước tắm tối qua còn do hắn đun cơ mà.
Biết Minh Chúc cố ý làm mình buồn nôn, vẻ mặt Chu Phụ Tuyết vẫn dửng dưng, cúi người cắn lên chiếc cổ thon dài của Minh Chúc một cái, y cười như không cười, nói: "Thật không?"
Minh Chúc một chân đá bay y, chạy ra sau bình phong.
Lát sau, tiếng nước sau bình phong ngừng lại, tiếng của Minh Chúc vang lên: "Ờ thì… Chu Phụ Tuyết, có quần áo bận hàng ngày cho huynh không?"
Chu Phụ Tuyết xóc nhẫn trữ vật, nói: "Không có đồ mới, có đồ mặc vài lần rồi, giặt rất sạch."
Giữa đồ bẩn mình mặc một ngày và đồ cũ của người khác đã được giặt sạch sẽ, Minh Chúc nghĩ cả buổi, cảm giác dựa theo chứng bệnh ưa sạch sẽ của Chu Phụ Tuyết, quần áo cũ chắc còn sạch hơn quần áo ở Thành Y Điếm.
"Được, đưa huynh một bộ."
Rất nhanh, Chu Phụ Tuyết đã vắt một bộ lên bình phong, quay người đã nghe tiếng mặc quần áo sột soạt. Y đang cúi người trải giường, còn chưa trải xong đã cảm giác có bóng trắng lao về phía mình bèn đưa tay ra sau bắt lấy: Là hai bộ trung y sạch sẽ.
Minh Chúc khoác trường bào đen, để chân trần bước ra từ sau bình phong, hắn liếc Chu Phụ Tuyết một cái, nói: "Ai muốn mặc trung y của đệ hả?"
Chu Phụ Tuyết như chính nhân quân tử, ánh nhìn đảo qua lại trên khuôn mặt bị nước nóng xông đỏ lên, kế đó xuôi xuống một đường, thuận tiện ngang qua ngực, hông, lại xoay nửa vòng nơi hai chân thon dài lộ nơi xẻ ra của tà áo mới nói: "Nên là huynh định ngủ khỏa thân à?"
Ánh mắt Chu Phụ Tuyết nhìn Minh Chúc đúng kiểu đập bốn chữ "hư hỏng bừa bãi" lên trán hắn mà.
Minh Chúc lý lẽ hùng hồn: "Không tính vậy, bây giờ đệ ra ngoài mua trung y cho huynh."
Chu Phụ Tuyết nói: "Không có tinh ngọc."
Minh Chúc lộp bộp chạy lật y phục bẩn mình ném trên bàn, bấy giờ mới nhận ra mình ra ngoài vội quá, quên không mang tiền rồi, nếu giờ mà kêu Na Liêm đưa qua có dễ bị lộ không đây?
Minh Chúc ngồi xổm trên mặt đất xoắn xuýt cả buổi mới nhận ra hàn khí quấn khắp người rồi, run rẩy vội vã lăn lên giường vừa trải xong.
"Lạnh, lạnh lạnh…"
Chu Phụ Tuyết câm nín ngồi cạnh giường, kéo chân hắn ra khỏi chăn, không đợi Minh Chúc kháng nghị đã dùng sức ấn vào huyệt vị ở lòng bàn chân.
Minh Chúc suýt hét thảm thành tiếng, vốn hắn sợ đau, huống hồ là cơn đau thấu tim lại không bén nhọn thế này, Chu Phụ Tuyết làm thế khiến cả người hắn co rục lại, "shh… shh" hít vào.
Hắn sợ Chu Phụ Tuyết phát giác ra gì đó, gắng gượng giả thành bộ yên tĩnh "đệ đang gãi ngứa cho ta đấy à", thực tế suýt nữa khóc luôn rồi.
Chu Phụ Tuyết hỏi: "Đau à?"
Minh Chúc phồng má giả người mập: "Không hề, a, chỉ chút sức này thì sao mà… a! Chu Phụ Tuyết đệ là tên khốn, cút ra cho huynh!"
Hắn giơ chân đá vào ngực Chu Phụ Tuyết, đau tới nỗi nước mắt cũng sắp trào cả ra.
Chu Phụ Tuyết chẳng để ý đến hắn, y đặt bàn chân đá loạn của hắn vào lòng bàn tay mình, lực đạo nhẹ nhàng ấn mấy huyệt vị khác, bấm cái này xong bấm cái kia, lát sau mới nhét chân Minh Chúc vào lại trong chăn.
Suốt quá trình này Minh Chúc chẳng kêu tiếng nào.
Chu Phụ Tuyết dém chăn cho hắn, nghiêng đầu nhìn phát hiện Minh Chúc đã làm ổ trong chăn, vai hơi run run, nhìn có vẻ đau không ít.
Chu Phụ Tuyết nhìn thấy buồn cười, xốc ra một góc chăn, nói: "Đau đến như vậy thật à?"
Không biết Minh Chúc tức hay đau mà mắt đỏ hết lên, tức giận trừng Chu Phụ Tuyết: "Đệ tính giết người hả?!"
Chu Phụ Tuyết cười hỏi: "Trừ đau ra, không cảm thấy ấm hơn chút nào à?"
Minh Chúc cẩn thận cảm nhận một phen, đôi chân quanh năm chẳng ấm nỗi của hắn lúc này nóng hừng hực, thoải mái hài lòng lắm.
"Ừa, ấm rồi."
Chu Phụ Tuyết nói: "Ngoan, ngủ đi, mai đưa huynh ra ngoài chơi."
"Đệ dỗ trẻ con hả?"
"Không muốn ra ngoài chơi à?"
"... muốn chứ."
Chắc Minh Chúc mệt lắm rồi, một hỏi một đáp thế, chẳng bao lâu sao không còn âm thanh nào cả, hắn cuộn trong chăn ngủ rồi.
Có lẽ hắn rất thả lỏng với Chu Phụ Tuyết, ngủ rồi cũng không cảnh giác như trước, ngay cả hai tay, hai chân cũng thoải mái tách ra, giữa mày cũng không thấy xanh xao nữa.
Chu Phụ Tuyết nhè nhẹ tay chân chui vào chăn, y còn chưa ra tay Minh Chúc đã tự lăn vào lòng mình, chiếc áo to rộng tán loạn theo cử động của người mặc. Chắc là thấy cấn đến phát hoảng, Minh Chúc dùng cả tay chân cmởi đồ ra, một chân đạp sang bên, từng chút một, không gác lên mà chui vào trong lòng Chu Phụ Tuyết.
Lập tức Chu Phụ Tuyết thấy như đang ôm chậu lửa, muốn đẩy hắn ra lại sợ hắn lạnh, chỉ đành cứng người ôm thân thể mềm mại của Minh Chúc.
Nếu không phải Na Liêm vẫn luôn dặn dò thân thể Minh Chúc chẳng thể chịu bất kỳ đau đớn nào, có làm gì cũng phải tuần tự từng bước thì y nhất định sẽ dụ mà ăn người này, làm gì phải chịu tới như vầy.
Đúng là tạo nghiệt.
Chu Phụ Tuyết không ngủ cả đêm, âm thầm đọc Thanh Tĩnh Kinh mười mấy lần thì bầu trời bên ngoài nới dần sáng lên.
Minh Chúc ngủ thật ngoan, chỉ cần không ai động tới hắn hắn có thể giữ nguyên tư thế ấy ngủ tới sáng mai, rất nhanh đã tới giờ Thìn, Minh Chúc choáng váng dụi mắt thức dậy.
Chu Phụ Tuyết thấy vậy lập tức nhắm mắt vờ ngủ, đình nhìn xem Minh Chúc thức dậy thấy bản thân chẳng mặc gì, nằm trong lòng nam nhân sẽ có phản ứng gì.
Sau khi Minh Chúc tỉnh táo lại, đầu tiên là nhìn nghiêng ngó dọc mới phát giác bản thân mình bây giờ không mặc gì cả, thân thể còn dán sát vào cơ thể nóng bỏng của Chu Phụ Tuyết, vừa ám muội lại sắcm tình.
Chu Phụ Tuyết nín thở chờ đợi,
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn Chu Phụ Tuyết đang "say ngủ", cau mày đưa tay véo ngực hắn, mắng: "Tên khốn, cứng vậy, muốn cấn chết huynh hả?"
Chu Phụ Tuyết: "..."
Hay quá nhỉ, bất ngờ ghê, phản ứng hợp tình hợp lý đấy.
Đại sư huynh chẳng biết săn sóc là thứ gì, nhìn thấy người khác đang ngủ, phản ứng đầu tiên không phải là "mình phải nhỏ tiếng chút không để ồn người ta thức dậy" mà là ghét bỏ vì "mình đã tỉnh rồi mà người này còn ngủ được, là heo à".
Minh Chúc nhấc chân đạp đầu gối Chu Phụ Tuyết, nói: "Thập Tam, dậy đi, đệ tính ngủ nướng tới chừng nào? Đệ… shhh! Đệ không có thịt hả? Đau chết mất…"
Người này đạp người ta mà để ngón chân mình dụng đỏ lên cũng coi như là một loại tài năng.
Chu Phụ Tuyết không để ý tới hắn, giả chết tiếp, xem xem hắn còn náo loạn kiểu gì nữa.
Minh Chúc đá một cái làm chân mình đau cả, cũng chẳng dám đá cái thứ hai, hắn nghĩ ngợi rồi dứt khoát đưa tay bịt mũi miệng Chu Phụ Tuyết, tính đè ngợp cho hắn tỉnh dậy.
Chu Phụ Tuyết: "..."
Trước đây sao không phát hiện đại sư huynh nhà mình khốn như vầy?!
Chu Phụ Tuyết đen mặt, nắm tay hắn kéo ra, lạnh giọng hỏi: "Quậy gì đó?"
Minh Chúc chẳng tự biết mình đang khỏa thân, hắn ngồi xếp bằng trên giường, nói: "Đệ nói hôm nay dẫn huynh ra ngoài mà, dậy nhanh đi."
Chu Phụ Tuyết đang định ngồi dậy, nhưng Minh Chúc gối đầu lên cánh tay y ngủ cả đêm, y giữ tư thế đó không động đậy, bây giờ nửa người tê dại, loạng choạng ngã nhào về phía Minh Chúc.
Minh Chúc chẳng kịp phòng bị ngã nhào, tóc đen rải đầy giường, hai chân cong lại quắp lên eo Chu Phụ Tuyết theo bản năng, có chút sợ hãi nhìn lên.
Chu Phụ Tuyết đâu có ngờ chỉ ngã có một cái mà lại ngã ra cái tư thế không chừng mực như vầy, y ngây ra một một chốc, mắt to trừng mắt nhỏ với Minh Chúc cả buổi, mặt bỗng đỏ cả lên.
Minh Chúc còn đang nghi ngờ sao đang yên đang lành Chu Phụ Tuyết lại đỏ mặt thì phát giác ra vật cứ.ng nóng quen thuộc lần nữa chống vào đùi mình.
Minh Chúc: "..."
Chu Phụ Tuyết nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Minh Chúc bèn quyết định tuân theo khát vọng, cúi người hôn nhẹ lên môi hắn.
Minh Chúc sửng sốt mới chớp chớp đôi mắt, cứ như không ngờ hai người sao lại hôn nhau rồi, nhưng hắn cũng không bài xích sự thân thiết này ngược lại còn híp mắt.
Kế đó, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra đầu thô bạo, một bóng người màu xanh hùng hổ vọt vào.
Thẩm Đệ An nói: "Thập Tam Thập Tam! Huynh nghe nói đại sư huynh còn sống! Là thật hả? Đại sư huynh đại sư huynh đạiiii sưưưư huynhhhh!"
Hắn kích động hò hét lung tung mới muộn màng nhìn thấy cảnh tượng trên giường.
Thẩm Đệ An: "..."
Thẩm Đệ An ngây ra thật lâu mới nhắm hai mắt lại, bất tỉnh nhân sự.
Chu Phụ Tuyết, Minh Chúc: "..."
Minh Chúc phát hiện ra một vấn đề.
Từ sau khi nói rõ với Chu Phụ Tuyết, tên nhãi khốn kiếp đó cứ như được chân lấn lên đầu, bây giờ ngay cả sư huynh cũng không kêu, miệng cứ kêu "Minh Chúc" mãi, quả là không biết lễ nghĩa.
Chu Phụ Tuyết tìm khách điếm trọ lại, lúc dẫn Minh Chúc vào trong phòng phát hiện hắn đang tức tối nhìn mình, trong mắt toàn là sự bất mãn.
Nụ cười của Chu Phụ Tuyết tắt ngấm: "Sao vậy?"
Minh Chúc nói: "Sao đệ không gọi ta là sư huynh?"
Đôi mắt Chu Phụ Tuyết khẽ động, y nhàn nhạt hỏi: "Không thích ta gọi tên huynh?"
"Không thích."
Chu Phụ Tuyết nghĩ ngợi, nói: "Được rồi."
Minh Chúc còn chưa kịp mừng đã nghe tên nhãi khốn kiếp kia đổi sang gọi bằng cái tên khác nhẹ tênh.
"Chúc Nhi."
Minh Chúc: "..."
Khốn kiếp!
Minh Chúc phất tay áo, hắn ném ly sứ trên bàn qua, giận dữ nói: "Im miệng!"
Chu Phụ Tuyết nhìn ánh mắt hắn như đứa trẻ, y lùi một bước nhường nhịn: "Được rồi, A Chúc."
Cái tên Chúc Nhi này quá mức thân thiết, chỉ có cha mẹ từng gọi, A Chúc ngược lại khá tốt, tiểu sư thúc với sư phụ đều gọi như vậy.
Đã có cái tên "Chúc Nhi" nổi da gà ban nãy để so sánh, Minh Chúc lập tức cảm thấy cái tên "A Chúc" này quá là được, không tính toán với Chu Phụ Tuyết nữa, hoàn toàn quên mất ý định ban đầu của mình là để Chu Phụ Tuyết gọi lại bằng sư huynh.
Hắn nhìn căn phòng không mấy lớn này, nhìn đông nhìn tây, nói: "Sao không lấy hai phòng? Vầy cũng chật chội quá."
Chu Phụ Tuyết đến chớp mắt cũng không chớp, nói: "Tinh ngọc không đủ, cứ chắp vá trước đi."
Minh Chúc chẳng cảm giác được dã tâm của con sói non Chu Phụ Tuyết, hắn "à" một tiếng, cảm thấy không có gì cả rồi nhìn khắp phòng một lượt, dứt khoát đá giày, nằm bò trên bệ cửa sổ nhìn xuống.
Mới nãy hai người dính nhau ở kênh đào hộ thành nửa ngày trời, lại ăn bữa cơm, lúc đến khách điếm đã tối rồi, đèn ngoài phố từng trản sáng lên, cong cong xoay xoay, lan đến nơi không xa, chói mắt vô cùng.
Gã sai vặt của quán trọ khiêng bồn tắm đầy nước ấm vào để sau bình phong, lại đưa sang mấy đĩa điểm tâm mới lui xuống.
Chu Phụ Tuyết thử độ ấm của nước, cảm thấy tương đối rồi mới ra ngoài nhìn thì thấy Minh Chúc một chân móc vào song cửa sổ, nửa người rơi lơ lửng bên ngoài, hắn đang vươn tay hái đào Mỹ Nữ ngoài cửa sổ.
Chu Phụ Tuyết sợ hắn ngã xuống bèn bước vội tới trước bắt lấy eo hắn, cưỡng ép kéo vào, nói: "Huynh đang làm gì đó?"
Trong tay Minh Chúc đã hái được nhiều đóa hoa đào tươi tắn, hắn không để ý tay Chu Phụ Tuyết còn dừng trên eo mình, ngón tay mảnh dẻ của hắn xòe ra đóa hoa trong lòng bàn tay, cười nói: "Tắm táp mà, rải tí cánh hoa càng có cảnh ý."
Chu Phụ Tuyết thấy cười hay không cười đều không ổn, tắm táp thôi mà cần gì ý cảnh.
Bấy giờ Minh Chúc mới muộn màng nhận ra móng vuốt của Chu Phụ Tuyết còn nắm trên eo mình, hắn không vùng ra mà còn nói xa xôi: "Nói cho đệ nghe, huynh nhiều ngày rồi không có tắm đấy."
Chu Phụ Tuyết nghĩ thầm lại nói linh tinh, nước tắm tối qua còn do hắn đun cơ mà.
Biết Minh Chúc cố ý làm mình buồn nôn, vẻ mặt Chu Phụ Tuyết vẫn dửng dưng, cúi người cắn lên chiếc cổ thon dài của Minh Chúc một cái, y cười như không cười, nói: "Thật không?"
Minh Chúc một chân đá bay y, chạy ra sau bình phong.
Lát sau, tiếng nước sau bình phong ngừng lại, tiếng của Minh Chúc vang lên: "Ờ thì… Chu Phụ Tuyết, có quần áo bận hàng ngày cho huynh không?"
Chu Phụ Tuyết xóc nhẫn trữ vật, nói: "Không có đồ mới, có đồ mặc vài lần rồi, giặt rất sạch."
Giữa đồ bẩn mình mặc một ngày và đồ cũ của người khác đã được giặt sạch sẽ, Minh Chúc nghĩ cả buổi, cảm giác dựa theo chứng bệnh ưa sạch sẽ của Chu Phụ Tuyết, quần áo cũ chắc còn sạch hơn quần áo ở Thành Y Điếm.
"Được, đưa huynh một bộ."
Rất nhanh, Chu Phụ Tuyết đã vắt một bộ lên bình phong, quay người đã nghe tiếng mặc quần áo sột soạt. Y đang cúi người trải giường, còn chưa trải xong đã cảm giác có bóng trắng lao về phía mình bèn đưa tay ra sau bắt lấy: Là hai bộ trung y sạch sẽ.
Minh Chúc khoác trường bào đen, để chân trần bước ra từ sau bình phong, hắn liếc Chu Phụ Tuyết một cái, nói: "Ai muốn mặc trung y của đệ hả?"
Chu Phụ Tuyết như chính nhân quân tử, ánh nhìn đảo qua lại trên khuôn mặt bị nước nóng xông đỏ lên, kế đó xuôi xuống một đường, thuận tiện ngang qua ngực, hông, lại xoay nửa vòng nơi hai chân thon dài lộ nơi xẻ ra của tà áo mới nói: "Nên là huynh định ngủ khỏa thân à?"
Ánh mắt Chu Phụ Tuyết nhìn Minh Chúc đúng kiểu đập bốn chữ "hư hỏng bừa bãi" lên trán hắn mà.
Minh Chúc lý lẽ hùng hồn: "Không tính vậy, bây giờ đệ ra ngoài mua trung y cho huynh."
Chu Phụ Tuyết nói: "Không có tinh ngọc."
Minh Chúc lộp bộp chạy lật y phục bẩn mình ném trên bàn, bấy giờ mới nhận ra mình ra ngoài vội quá, quên không mang tiền rồi, nếu giờ mà kêu Na Liêm đưa qua có dễ bị lộ không đây?
Minh Chúc ngồi xổm trên mặt đất xoắn xuýt cả buổi mới nhận ra hàn khí quấn khắp người rồi, run rẩy vội vã lăn lên giường vừa trải xong.
"Lạnh, lạnh lạnh…"
Chu Phụ Tuyết câm nín ngồi cạnh giường, kéo chân hắn ra khỏi chăn, không đợi Minh Chúc kháng nghị đã dùng sức ấn vào huyệt vị ở lòng bàn chân.
Minh Chúc suýt hét thảm thành tiếng, vốn hắn sợ đau, huống hồ là cơn đau thấu tim lại không bén nhọn thế này, Chu Phụ Tuyết làm thế khiến cả người hắn co rục lại, "shh… shh" hít vào.
Hắn sợ Chu Phụ Tuyết phát giác ra gì đó, gắng gượng giả thành bộ yên tĩnh "đệ đang gãi ngứa cho ta đấy à", thực tế suýt nữa khóc luôn rồi.
Chu Phụ Tuyết hỏi: "Đau à?"
Minh Chúc phồng má giả người mập: "Không hề, a, chỉ chút sức này thì sao mà… a! Chu Phụ Tuyết đệ là tên khốn, cút ra cho huynh!"
Hắn giơ chân đá vào ngực Chu Phụ Tuyết, đau tới nỗi nước mắt cũng sắp trào cả ra.
Chu Phụ Tuyết chẳng để ý đến hắn, y đặt bàn chân đá loạn của hắn vào lòng bàn tay mình, lực đạo nhẹ nhàng ấn mấy huyệt vị khác, bấm cái này xong bấm cái kia, lát sau mới nhét chân Minh Chúc vào lại trong chăn.
Suốt quá trình này Minh Chúc chẳng kêu tiếng nào.
Chu Phụ Tuyết dém chăn cho hắn, nghiêng đầu nhìn phát hiện Minh Chúc đã làm ổ trong chăn, vai hơi run run, nhìn có vẻ đau không ít.
Chu Phụ Tuyết nhìn thấy buồn cười, xốc ra một góc chăn, nói: "Đau đến như vậy thật à?"
Không biết Minh Chúc tức hay đau mà mắt đỏ hết lên, tức giận trừng Chu Phụ Tuyết: "Đệ tính giết người hả?!"
Chu Phụ Tuyết cười hỏi: "Trừ đau ra, không cảm thấy ấm hơn chút nào à?"
Minh Chúc cẩn thận cảm nhận một phen, đôi chân quanh năm chẳng ấm nỗi của hắn lúc này nóng hừng hực, thoải mái hài lòng lắm.
"Ừa, ấm rồi."
Chu Phụ Tuyết nói: "Ngoan, ngủ đi, mai đưa huynh ra ngoài chơi."
"Đệ dỗ trẻ con hả?"
"Không muốn ra ngoài chơi à?"
"... muốn chứ."
Chắc Minh Chúc mệt lắm rồi, một hỏi một đáp thế, chẳng bao lâu sao không còn âm thanh nào cả, hắn cuộn trong chăn ngủ rồi.
Có lẽ hắn rất thả lỏng với Chu Phụ Tuyết, ngủ rồi cũng không cảnh giác như trước, ngay cả hai tay, hai chân cũng thoải mái tách ra, giữa mày cũng không thấy xanh xao nữa.
Chu Phụ Tuyết nhè nhẹ tay chân chui vào chăn, y còn chưa ra tay Minh Chúc đã tự lăn vào lòng mình, chiếc áo to rộng tán loạn theo cử động của người mặc. Chắc là thấy cấn đến phát hoảng, Minh Chúc dùng cả tay chân cmởi đồ ra, một chân đạp sang bên, từng chút một, không gác lên mà chui vào trong lòng Chu Phụ Tuyết.
Lập tức Chu Phụ Tuyết thấy như đang ôm chậu lửa, muốn đẩy hắn ra lại sợ hắn lạnh, chỉ đành cứng người ôm thân thể mềm mại của Minh Chúc.
Nếu không phải Na Liêm vẫn luôn dặn dò thân thể Minh Chúc chẳng thể chịu bất kỳ đau đớn nào, có làm gì cũng phải tuần tự từng bước thì y nhất định sẽ dụ mà ăn người này, làm gì phải chịu tới như vầy.
Đúng là tạo nghiệt.
Chu Phụ Tuyết không ngủ cả đêm, âm thầm đọc Thanh Tĩnh Kinh mười mấy lần thì bầu trời bên ngoài nới dần sáng lên.
Minh Chúc ngủ thật ngoan, chỉ cần không ai động tới hắn hắn có thể giữ nguyên tư thế ấy ngủ tới sáng mai, rất nhanh đã tới giờ Thìn, Minh Chúc choáng váng dụi mắt thức dậy.
Chu Phụ Tuyết thấy vậy lập tức nhắm mắt vờ ngủ, đình nhìn xem Minh Chúc thức dậy thấy bản thân chẳng mặc gì, nằm trong lòng nam nhân sẽ có phản ứng gì.
Sau khi Minh Chúc tỉnh táo lại, đầu tiên là nhìn nghiêng ngó dọc mới phát giác bản thân mình bây giờ không mặc gì cả, thân thể còn dán sát vào cơ thể nóng bỏng của Chu Phụ Tuyết, vừa ám muội lại sắcm tình.
Chu Phụ Tuyết nín thở chờ đợi,
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn Chu Phụ Tuyết đang "say ngủ", cau mày đưa tay véo ngực hắn, mắng: "Tên khốn, cứng vậy, muốn cấn chết huynh hả?"
Chu Phụ Tuyết: "..."
Hay quá nhỉ, bất ngờ ghê, phản ứng hợp tình hợp lý đấy.
Đại sư huynh chẳng biết săn sóc là thứ gì, nhìn thấy người khác đang ngủ, phản ứng đầu tiên không phải là "mình phải nhỏ tiếng chút không để ồn người ta thức dậy" mà là ghét bỏ vì "mình đã tỉnh rồi mà người này còn ngủ được, là heo à".
Minh Chúc nhấc chân đạp đầu gối Chu Phụ Tuyết, nói: "Thập Tam, dậy đi, đệ tính ngủ nướng tới chừng nào? Đệ… shhh! Đệ không có thịt hả? Đau chết mất…"
Người này đạp người ta mà để ngón chân mình dụng đỏ lên cũng coi như là một loại tài năng.
Chu Phụ Tuyết không để ý tới hắn, giả chết tiếp, xem xem hắn còn náo loạn kiểu gì nữa.
Minh Chúc đá một cái làm chân mình đau cả, cũng chẳng dám đá cái thứ hai, hắn nghĩ ngợi rồi dứt khoát đưa tay bịt mũi miệng Chu Phụ Tuyết, tính đè ngợp cho hắn tỉnh dậy.
Chu Phụ Tuyết: "..."
Trước đây sao không phát hiện đại sư huynh nhà mình khốn như vầy?!
Chu Phụ Tuyết đen mặt, nắm tay hắn kéo ra, lạnh giọng hỏi: "Quậy gì đó?"
Minh Chúc chẳng tự biết mình đang khỏa thân, hắn ngồi xếp bằng trên giường, nói: "Đệ nói hôm nay dẫn huynh ra ngoài mà, dậy nhanh đi."
Chu Phụ Tuyết đang định ngồi dậy, nhưng Minh Chúc gối đầu lên cánh tay y ngủ cả đêm, y giữ tư thế đó không động đậy, bây giờ nửa người tê dại, loạng choạng ngã nhào về phía Minh Chúc.
Minh Chúc chẳng kịp phòng bị ngã nhào, tóc đen rải đầy giường, hai chân cong lại quắp lên eo Chu Phụ Tuyết theo bản năng, có chút sợ hãi nhìn lên.
Chu Phụ Tuyết đâu có ngờ chỉ ngã có một cái mà lại ngã ra cái tư thế không chừng mực như vầy, y ngây ra một một chốc, mắt to trừng mắt nhỏ với Minh Chúc cả buổi, mặt bỗng đỏ cả lên.
Minh Chúc còn đang nghi ngờ sao đang yên đang lành Chu Phụ Tuyết lại đỏ mặt thì phát giác ra vật cứ.ng nóng quen thuộc lần nữa chống vào đùi mình.
Minh Chúc: "..."
Chu Phụ Tuyết nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Minh Chúc bèn quyết định tuân theo khát vọng, cúi người hôn nhẹ lên môi hắn.
Minh Chúc sửng sốt mới chớp chớp đôi mắt, cứ như không ngờ hai người sao lại hôn nhau rồi, nhưng hắn cũng không bài xích sự thân thiết này ngược lại còn híp mắt.
Kế đó, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra đầu thô bạo, một bóng người màu xanh hùng hổ vọt vào.
Thẩm Đệ An nói: "Thập Tam Thập Tam! Huynh nghe nói đại sư huynh còn sống! Là thật hả? Đại sư huynh đại sư huynh đạiiii sưưưư huynhhhh!"
Hắn kích động hò hét lung tung mới muộn màng nhìn thấy cảnh tượng trên giường.
Thẩm Đệ An: "..."
Thẩm Đệ An ngây ra thật lâu mới nhắm hai mắt lại, bất tỉnh nhân sự.
Chu Phụ Tuyết, Minh Chúc: "..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook