Sáng sớm, Na Liêm nhìn Minh Chúc, hắn thở dài đầy sâu xa nói: "Mặc dù ta biết tối qua ngươi vui lắm nhưng cũng không tới mức cả đêm phấn khởi không ngủ luôn chứ."
Minh Chúc nằm bò trên thư án, dưới mắt là vết tím xanh, cả người uể oải.
Tối qua hắn cầm đá truyền tin phấn khích quá, cứ nửa canh giờ lại ấn một lần.

Chu Phụ Tuyết cũng là một người đàn ông, vậy mà đi đi về hết bảy, tám bận, toàn làm mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, vốn dĩ là chuyện nhỏ không quan trọng.
Sau cùng chắc hết nhịn nổi rồi, hắn ngồi luôn cạnh chân giường của Minh Chúc không đi nữa, vẻ mặt thờ ơ.
Minh Chúc tự biết đuối lý bèn vươn tay chọt sau lưng hắn, nói nhỏ: "Ngươi, ngươi đi đi, lần này đảm bảo không làm phiền ngươi nữa."
Chu Phụ Tuyết lãnh đạm nhìn hắn một cái mới quay người rời đi.
Nửa canh giờ sau, đá truyền tin trên bàn lại sáng lên.

Chu Phụ Tuyết: "..."
Nửa đêm Chu Phụ Tuyết còn chưa bóp chết Minh Chúc trên giường đã coi như nhẫn nhịn lắm rồi.
Na Liêm đang nghiên cứu đèn Trấn Linh Minh Chúc lấy về, hắn lơ đễnh nói: "Ta nghi là ngươi ngụy trang thêm một thời gian nữa thì sẽ quên mất mình gọi là gì."
Minh Chúc mở mắt, nhìn hắn đầy ngờ vực.
Na Liêm nói: "Tính tình Minh Chúc làm gì hay lo được mất thế, muốn có gì thì đi giành lấy cái đó, sợ cái gì? Ngươi giả Bất Húy riết nghiện luôn, coi chừng có ngày không biến lại được."
Vì tránh cho người quen nhận ra, lúc Minh Chúc dùng thân phận Bất Húy qua lại với bọn họ sẽ luôn khống chế bản năng, bản thân mình hoàn toàn biến thành tính tình ôn nhuận, hữu lễ, biến mãi biến miết, Minh Chúc suýt không phân được rõ đâu mới là tính tình vốn có của mình.
Bây giờ Minh Chúc chỉ muốn làm người ta không nhận ra mình, chẳng nghĩ nhiều đến vậy.

Hắn khép mắt lần nữa, không bình luận gì.
Na Liêm nói: "Ngươi đưa ngọc giản cho hắn chưa?"
Minh Chúc lắc đầu: "Chu Phụ Tuyết là người cực kỳ cảnh giác, nếu ta mà đưa đệ ấy, không chừng đệ ấy từ chối ngay hơn nữa còn nghi ngờ ta có ý đồ khác.


Hay là thôi đi, ta tìm cơ hội đưa sau."
"Ờ, ngươi tự có tính toán là được." Na Liêm ậm ờ đáp lời, nói: "Ta đã kêu Nam Thanh Hà tìm về thần y có tiếng của Ngũ Châu, chắc là nhanh thôi sẽ tới, đến lúc đó sẽ kêu bọn họ thăm bệnh cho ngươi."
Minh Chúc đáp: "Ta không bị bệnh."
Na Liêm nói: "Ừ ừ ừ, Bất Húy đại nhân không bị bệnh, chỉ là bị rạch một vết thương đã muốn tìm chết mà thôi, thật sự là không có bệnh gì to tát."
Minh Chúc: "..."
Na Liêm nghiên cứu cả buổi cũng ra ra gì chỉ đành đứng dậy tạm từ bỏ mày mò đèn Trấn Linh, hắn nói: "Nói thật, nếu ngươi với Chu Phụ Tuyết ở bên nhau thật, ta lo các ngươi ngay cả hôn cũng… ề ề! Dừng lại, ta không nói nữa, ta không nói nữa được chưa? Thả em trai ta ra! Kêu nó thu vuốt về coi!"
Bấy giờ Minh Chúc mới trừng mắt nhìn hắn, để Hề Sở quay lại ngủ tiếp.
Chẳng bao lâu sau, Chu Phụ Tuyết bê một bát thuốc đi vào.

Cách thật xa đã có thể ngửi được mùi đắng ngắt của thứ thuốc đó, Minh Chúc lập tức cau mày lại.
Chu Phụ Tuyết để thuốc trước mặt hắn rồi quay người rời đi.
Minh Chúc: "Này..."
Na Liêm ấn đầu hắn: "Này cái gì, đừng có đùa người ta nữa, ta mà bị ngươi chỉnh cả đêm như vậy, chưa đánh ngươi đã là may rồi, ngươi còn muốn muốn người ta đút thuốc à?"
"Ta không có chỉnh đệ ấy!" Minh Chúc không nhịn được nữa, phản bác lại: "Hơn nữa ta với đệ ấy thật sự không có quan hệ gì hết, tóm lại ngươi đừng có nghĩ bọn ta có gì ái muội được không? Ta chỉ xem đệ ấy là sư đệ!"
Na Liêm nhở vực hỏi: "Sư đệ hôn hít ôm ấp, ngủ mê còn kêu tên người ta?"
Minh Chúc: "..."
Minh Chúc lại gần như ôm đầu rên rỉ: "Ta với hắn thật sự không có gì… Na Liêm, xin ngươi đấy, đừng nói nữa, ngươi còn nói nữa ta sẽ cho là hai người bọn ta có gì đó."
Na Liêm trịnh trọng vỗ vai hắn: "Ta cảm thấy hoàn toàn có thể."
Minh Chúc: "..."
Không biết có phải do chịu ảnh hưởng của Na Liêm không, mấy ngày sau ánh mắt Minh Chúc nhìn Chu Phụ Tuyết càng ngày càng kỳ lại, biểu cảm cũng càng ngày càng kỳ cục.


Mặc dù ngoài mặt Chu Phụ Tuyết không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng đánh bộp một tiếng, nghĩ thầm: "Không phải hắn lại nghĩ ra cái gì để chỉnh người ta nữa đó chứ?"
Cơ mà rất nhanh hắn đã thả lỏng được rồi, bởi vì không biết Na Liêm tìm đâu ra một đám người tự xưng là thần y, cả ngày quay quanh Bất Húy bày ra một đống phương thuốc đắng muốn chết bắt Bất Húy uống vào.

Minh Chúc muốn xé mớ người này ra theo bản năng, mắt đã lóe xanh nhưng đang nghiến răng lại bị Na Liêm ép đè xuống đổ thuốc vào, một ngày mấy bát không giống nhau.

Lăn lộn như vậy ba ngày, cuối cùng Minh Chúc hết chịu nỗi.

Sáng tinh mơ, không đợi Na Liêm thức dậy đã dẫn Chu Phụ Tuyết chạy ra ngoài.
Bên ngoài thành Duyệt Ngọc là một vùng núi rừng rậm rạp, ngày xuân gió se lạnh phất qua, nơi nơi rực rỡ gấm hoa.
Do bùn đất, xe lăn không cách nào đi vào được, Minh Chúc dùng chút linh lực chưa phục hồi được bao nhiêu chống đỡ thân thể, chầm chậm tản bộ nơi cỏ dại mọc kín đường nhỏ.

Không biết đã bao lâu Minh Chúc chưa ra ngoài nhìn ngắm cảnh sắc làm người ta vui vẻ thoải mái như vậy, sự u ám sót lại giữa hai hàng mi bị quét cả, vết đỏ giữa trán như vật sống nhe nanh múa vuốt nương theo làn da bò qua, cuộn tròn nơi đuôi mắt, hóa thành hoa văn hình con rắn bé tí.
Nhưng hắn còn chưa tiêu sái được bao lâu, ngọc lệnh trong tay Minh Chúc bỗng sáng bừng lên.

Hắn cầm ra nhìn, thấy là Na Liêm bèn luống cuống ném cho Chu Phụ Tuyết ngay, nói: "Giấu kỹ, kệ hắn đi."
Chu Phụ Tuyết: "..."
Bụng đầu ngón tay của Chu Phụ Tuyết vuốt ngọc lệnh, thần thức của Na Liêm chui ra ngay.
Minh Chúc giận dữ: "Chu Phụ Tuyết!"
Chu Phụ Tuyết hơi nhướng mày, ném ngọc lệnh về cho hắn, Minh Chúc vội vã bắt lấy.
Na Liêm nhìn thấy hắn thì lạnh lùng quắc mắt: "Bây giờ ngươi ở đâu? Cho ngươi nửa canh giờ, về ngay cho ta."
Minh Chúc khoác tấm áo choàng thật dày màu tuyết tới gần gốc cây ngồi xổm xuống, cuộn tròn lại, nhìn thật đáng thương nhưng lời nói ra lại làm Na Liêm ngứa răng: "Ngươi đoán xem, ta cho ngươi nửa canh giờ, tìm thấy ta thì ta sẽ theo ngươi đi về."

Na Liêm day trán, hết sức đau đầu: "Bất Húy, ngươi bao lớn, có biết mắc cỡ không? Bây giờ Chu Phụ Tuyết ở cạnh phải không?"
Minh Chúc không biết muốn làm gì nhưng cũng đề cao cảnh giác: "Hắn không có ở đây, chỉ có một mình ta."
Na Liêm cười như không cười: "Không ở cạnh ngươi à, vậy là không làm tròn nhiệm vụ, được, bây giờ ta sẽ kêu người bên thành Thủ An gửi đầu Thương Yên Phùng qua đây."
Chu Phụ Tuyết: "..."
Minh Chúc: "..."
Đây là chuyện trơ tráo gì đây?
Minh Chúc cắn răng oán hận: "Hắn ở đây, có gì thì nói thẳng ta, đừng cứ đem chuyện đó uy hiếp ta."
Na Liêm mỉm cười: "Được! Chu Phụ Tuyết, cho ngươi nửa canh giờ đưa Bất Húy về Lược Nguyệt Lâu, muộn một khắc, tính mạng của Ngũ sư huynh ngươi sẽ nguy hiểm đó."
Chu Phụ Tuyết: "..." Liên quan gì tới mình? Không phải, liên quan gì tới Ngũ sư huynh của mình?
Minh Chúc nói xa xôi: "Không uy hiếp được ta đổi thành uy hiếp hắn phải không?"
Na Liêm nói: "Có ích là được."
Không dễ gì Minh Chúc mới ra ngoài được một chuyến, đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn quay về, trả giá với Na Liêm cả buổi sau cùng mới tranh thủ được thời gian tự do nửa ngày.
Trước khi Na Liêm ngắt thần thức còn dặn: "Ta đoán chừng cỏ Chướng Mục hết hiệu quả rồi, ngươi đừng quên ăn đó không lại tông vào thành giới."
"..." Minh Chúc thấy hắn cứ nhắc chuyện này làm trêu ghẹo mình thì lập tức nổi giận: "Cút!"
Na Liêm làm theo mong muốn của hắn, cút đi.
Chu Phụ Tuyết đang cúi đầu tập trung, im lặng không phát ra âm thanh, lòng còn đang nghĩ cỏ Chướng Mục trong lời Na Liêm nói là cái gì, hơn nữa…
Chu Phụ Tuyết không lộ dấu vết nhìn Minh Chúc đang mài vuốt bên cạnh, đôi mắt tối lại.

Khi hắn gặp Bất Húy lần đầu, theo bản năng cảm giác người này đang ngụy trang, mỗi lời nói, hành động, cái nhăn nhó, nụ cười đều trải qua nghĩ suy cặn kẽ mới làm ra, chỉ lo đi sai bước lầm sẽ kéo ra tai họa làm người ta cảm thấy không vui nhưng loại giả vờ này dường như chỉ độc trước mặt Na Liêm mới bị phá bỏ, lờ mờ lộ ra chút tính cách vốn có.

Không rõ vì sao, Chu Phụ Tuyết bỗng nhiên cảm thấy có chút không dễ chịu, cảm tình này đến quá mức khó hiểu, hắn còn cho là mình bị tên yêu tu có bệnh kia lây cho.
Minh Chúc chỉ có thời gian hai canh giờ vui chơi cũng không tiện đi xa, dứt khoát ngồi chỗ âm u mát mẻ bứt cỏ hái hoa bắt côn trùng lung tung để chơi.
Chu Phụ Tuyết ở bên cạnh trông coi, không nói gì cả.
Minh Chúc tìm ra một bó hoa ba màu hiếm thấy, cầm trên đầu ngón tay rồi quay sang Chu Phụ Tuyết: "Đẹp không?"
Chu Phụ Tuyết nhủ thầm ta nói đẹp không lẽ ngươi còn muốn cài lên tóc rồi hỏi ta một câu "ta đẹp không" hả?

Hắn không biết rốt cuộc người này có ý gì, chỉ đành gật đầu: "Còn được."
Minh Chúc ồ một tiếng, sau đó "a ừm" một ngụm, ăn mất.
Chu Phụ Tuyết: "..."
Mặt mày Chu Phụ Tuyết suýt vặn vẹo cả, không nhìn được quay đầu đi.
Lát sau, dường như Minh Chúc lại tìm thấy một bó cỏ kỳ lạ khác, hỏi: "Cái này đẹp không?"
Chu Phụ Tuyết tái xanh, chỉ sợ hắn ăn mất, nói ngay: "Không đẹp."
Dường như Minh Chúc có hơi mất mát nhưng cũng không nói gì nhiều, cúi đầu, lại ăn mất.
Chu Phụ Tuyết: "..."
Hay cho một yêu tu yếu ớt đầu óc có bệnh!
Một lát sau, trong tay Minh Chúc là một con bướm đang vỗ cánh, hắn quay sang Chu Phụ Tuyết: "Cái này đẹp…"
Hắn còn chưa nói xong, Chu Phụ Tuyết đã nhịn hết nỗi mà vọt qua thả con bướm trong tay hắn ra, tức giận nói: "Không thể ăn!"
Minh Chúc dùng một loại ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn hắn, nói: "Ngươi là tên ngốc sao? Đương nhiên con bướm không thể ăn."
Chu Phụ Tuyết: "..."
Chu Phụ Tuyết tức nổ phổi, không muốn giao lưu nói chuyện với người này nữa nên quay người đi tới chỗ không xa đấy, sắc mặt khó coi mà ấn ngực, suýt nữa tức tới đổ bệnh.
Mà sau khi Chu Phụ Tuyết quay người đi khỏi, Minh Chúc đã lộ ra thú đồng không cách nào khống chế được lập tức nhổ hai cọng cỏ Chướng Mục từ mảng cỏ bên cạnh, phủi qua loa rồi nhét vào miệng.

Rất nhanh, yêu khí sôi sục trên người hắn như bị mẻ lưới to giam lại, từ từ đổ vào yêu đan trong người hắn.

Bấy giờ Minh Chúc mới từ từ mở mắt, từng chút một thu lại thú đồng.
Chu Phụ Tuyết lười để ý đến hắn, đứng cạnh một lát thì ngọc lệnh trong tay áo lóe ra, Chu Phụ Tuyết cúi đầu nhìn, là Thương Yên Phùng.
Hắn lập tức nối thần thức với Thương Yên Phùng: "Tìm thấy đại sư huynh chưa?"
Thương Yên Phùng đáp: "Trong thành Thủ An không có một ai, ngay cả lối vào tiểu thế giới giam giữ bọn huynh lúc đó cũng không thấy nữa, suốt đường càng không thấy bóng dáng đại sư huynh đâu, nhưng huynh gặp sư phụ với Minh Phù Hoa."
Nghe hai cái tên này, sắc mặt Chu Phụ Tuyết càng khó coi.
"Trước đó hai người họ đến tra xét chuyện yêu tu, nhưng không biết có phải tất cả yêu tu đều bị Na Liêm giấu lại đưa vào thành Duyệt Ngọc hay không, hay là bọn chúng ẩn nơi bí mật, phạm vi năm mươi dặm quanh đây không có bóng dáng yêu tu nào cả.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương