Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
-
Chương 4
Vương Vĩ hoàn toàn coi những lời của Linh Bảo là gió thoảng qua tai.
Linh Bảo không thèm để ý đến hắn, trái lại, cô ân cần hỏi han Ngô Xảo Trân.
“Bà, bà không sao chứ?”Ngô Xảo Trân lắc đầu, thấy cánh tay của máy xúc đang giơ lên thì lại sốt ruột đến độ chân mềm như bún: “Như vậy là làm trái lương tâm, bà không thể để họ phá được!”Trong trí nhớ của nguyên chủ, bà Ngô Xảo Trân thường xuyên nói thời bà còn là con gái, bà bị một đàn sói bao vây, bà liền hét “sơn thần cứu mạng”, sau đó bầy sói bỏ chạy, bà đã được sơn thần cứu sống, nên luôn có thái độ vô cùng thành kính đối với sơn thần.
Tuy biết rõ mình chưa từng cứu người trước mắt này, nhưng thấy vóc dáng tiều tụy như vậy mà vẫn tôn thờ sơn thần của bà, Linh Bảo vẫn rất có ấn tượng tốt.
Hơn nữa, đây còn là bà ngoại của nguyên chủ.
Cô vỗ vỗ lưng Ngô Xảo Trân, vừa trấn an bà, vừa chuyển hóa một chút thần lực thành linh khí, rót vào cơ thể Ngô Xảo Trân.
“Bà đừng vội, chỉ cần họ dám phá, họ sẽ lập tức bị trừng phạt.
”Ngô Xảo Trân không hiểu sao nơi bị Vương Vĩ đá lại thấy dễ chịu hơn nhiều, nghe vậy, trong lòng bà cũng tràn đầy sự kiên định và tín nhiệm.
Nhưng chiếc gầu kim loại vẫn nện xuống.
Một tiếng nổ lớn vang lên, bức tường bên ngoài miếu sơn thần đã lâu không được tu sửa liền biến thành một đống gạch vụn, bụi đất bay lên mù mịt.
“Ồ, đâu có báo ứng đâu?” Vương Vĩ cười ha ha.
Không ngờ, hắn vừa dứt lời, một tia sét giữa trời quang đột nhiên giáng xuống, đoàng một tiếng như muốn xé rách màng nhĩ của mọi người.
Nhóm người hồi thần, chỉ thấy chiếc máy xúc khổng lồ kia phát ra một tiếng xì, sau đó phun ra một luồng khói đen rồi chết máy.
“Sơn thần hiển linh! Nhất định là sơn thần hiển linh!”Tiếng hét kích động của Ngô Xảo Trân vang lên đầu tiên.
Đối với sự kích động của Ngô Xảo Trân, chính chủ Linh Bảo cũng không quá hài lòng.
Thần tiên cũng phải tuân thủ giới luật và quy định rõ ràng, dùng sét đánh trực tiếp xuống phàm nhân không chỉ tổn hại công đức mà còn có thể bị thiên đình trừng phạt nghiêm khắc, nên dù vô cùng tức giận, cô cũng chỉ có thể phá chiếc máy xúc kia, ưu tiên sử dụng biện pháp răn đe.
Sự im lặng bị phá vỡ, đội công nhân xây dựng đội mũ bảo hộ và nhóm người trong thôn đang đứng bên cạnh bắt đầu châu đầu ghé tai, thảo luận sôi nổi.
“Không phải sơn thần thực sự nổi cơn thịnh nộ đấy chứ, trời đang nắng đẹp, đột nhiên lại có tiếng sấm lớn như vậy!”“Chuyện này có điểm đáng ngờ, sét này phá gì không phá, lại cố tình phá máy xúc!”“Nói vậy, thật đúng là không dám phá, nếu không, không ai biết lần sau có thể bị sét đánh chết hay không!”Những người kiếm sống trên công trường đã từng chứng kiến nhiều sự mê tín trong ngành này, cũng biết không ít chuyện kì lạ mà khoa học khó có thể giải thích được, từ trước đến nay, đối với quỷ thần mà nói, họ thà tin còn hơn là không tin, vì vậy lúc này còn có người quyết định buông xuôi.
Những người dân trong làng đang đứng đây đều là thế hệ trước, tuổi đã lớn, cũng rất mê tín, họ sợ sơn thần lại “nổi giận” nên không dám đứng hóng chuyện tiếp, đều nhanh chóng rời đi.
Bị tiếng sấm dọa cho choáng váng một lúc, rốt cuộc trưởng thôn Vương Đống cũng tỉnh táo lại, gã thấy thế liền lập tức nghiêm mặt bác bỏ:“Mê tín! Đã là thế kỉ hai mươi mốt rồi, sao có thể có quỷ thần! Mưa gió kiểu này, mùa hè năm nào chả có không dưới chục cơn giông, vừa rồi chẳng may đánh trúng máy xúc mà thôi, đều là người lớn cả rồi, có gì mà phải sợ!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook