Mặc Không không hỏi về khoảng thời gian qua Phùng Hành Di đã làm những chuyện gì, mà chính Phùng Hành Di cũng không muốn nói.

Vậy nên cả hai đêm ngày triền miên hưởng lạc tại động phủ của Phùng Hành Di, không cần quan tâm tới trăng kia tròn hay khuyết, mây kia tụ nhiều hay ít.
Sau một trận mưa rào nhỏ, không khí tương đối thanh sạch.

Trên cành cây cổ thụ soi bóng xuống mặt hồ sen trắng, Phùng Hành Di đang nằm nghiêng, hai tay bấu víu cực nhọc.

Hạ bộ bị Mặc Không kiên định nắm lấy, một chân gác trên vai y nửa che nửa hở, sớm đã bị dịch thể nhơ nhớp bám vào.
“A…Mặc Không…đừng đùa nữa, vào nhanh đi…” Phùng Hành Di nôn nóng nói.

Dịch thể của hắn cứ bị Mặc Không một lần rồi một lần xả hoang phí thế này thì chắc hắn sẽ “tinh tẫn yêu vong” mất.
“Tiểu Di, không cần gấp.” Mặc Không ôn hòa nói.
“Ta gấp lắm rồi.

Ngươi còn không vào thì sẽ chết người đấy.”
Phùng Hành Di ngọ nguậy thân dưới, đột nhiên nghe được tiếng cười của Mặc Không truyền đến.

Mặc Không trườn lên ôm lấy hắn.
“Đừng động, nơi này chật chội, ngươi động hai ta sẽ cùng rơi xuống.”
“Thế nên ta mới bảo ngươi về phòng mà làm, ai bảo ngươi…”
Phùng Hành Di chưa kịp nói hết, cự vật liền xuyên qua tiểu huyệt tiến sâu vào.

Hắn giật mình vì chưa kịp phòng bị, tuy nhiên vào rồi cũng tốt, đỡ cho hắn phải đôi co thêm với Mặc Không.

Mặc Không hôn vào khóe mắt ướt đẫm của hắn.

Ở nơi này mà động đương nhiên cũng không thể động quá mạnh, bất quá mang theo tâm trạng hồi hộp lúc làm cũng là một loại tình thú.
“A…thật thích…ngươi cứ giữ vậy trong người ta…a…là thích nhất…”
“Ta biết! Mặt ngươi đỏ cả rồi.”
“Vì người ta rất…rất hưng phấn…a…a…”
“Kiềm chế một chút! Sẽ có người nghe thấy.”
“Không nhịn được…a…”
Mặc Không kéo đầu Phùng Hành Di xoay về phía y, dùng nụ hôn chặn lại tiếng rên rỉ mỗi lúc một lớn hơn kia.

Phùng Hành Di nhắm chặt mắt, tận sức hưởng thụ.

Cơn gió ban mai có bao nhiêu trìu mến thổi đến, cũng không trìu mến bằng việc ở trong vòng tay người hắn yêu.
Vừa sáng sớm đã động tình, lại còn động trên cây, cơ thể Phùng Hành Di lấp đầy mệt mỏi và vết xây xát.


Cả hai sau đó về phòng, cùng đắp chăn ngủ một giấc.

Trong khi mưa lại tiếp tục rơi, bàn tay vẫn giữ chặt lấy bàn tay không rời.
Đến đêm, Phùng Hành Di thức dậy, nhìn quanh không thấy Mặc Không đâu.

Hắn đi ra cửa tìm kiếm, gặp Mặc Không tay trái ôm một bó hoa sen trắng, tay phải cầm Phật châu tụng niệm ở phía bên kia của bờ hồ.

Chỉ còn bảy ngày nữa, hạnh phúc gì cũng sẽ biến mất.

Y cứ tưởng liều mạng đắm chìm trong những ngày cuối cùng còn sót lại, thì khi ra đi sẽ vơi bớt phần nào tiếc nuối cho những chuyện chưa kịp làm.

Nào ngờ, càng đắm chìm càng phiền lụy.

Nhân sinh vốn khó tách rời khỏi tham, sân, si.

Có được rồi lại muốn có nhiều hơn chính là tham.

Có được rồi sinh ra oán hận vì đánh mất chính là sân.

Có được rồi chẳng thể dứt bỏ nổi chính là si.

Ba loại độc này ăn mòn vào xương tủy, buông không được, quên cũng không xong.
Phùng Hành Di chầm chậm từ bên này hồ bước vòng sang bên kia.

Mặc Không mải mê suy nghĩ, chẳng hề hay biết hắn đến.
“Mặc Không, ngươi đang nghĩ gì?”
Mặc Không quay lại, nở một nụ cười thâm thúy nhìn hắn: “Ta chỉ đang nghĩ, trăng đêm nay tròn thật.”
Phùng Hành Di cũng cười: “Trăng tròn rất đẹp.

Nhưng không đẹp bằng nụ cười của ngươi.”
Mặc Không chìa bó hoa sen cho Phùng Hành Di: “Ngửi xem, ta vừa hái, rất thơm.”
Phùng Hành Di đón nhận, ngửi ngửi: “Thơm thật! Mỗi ngày đều hái cho ta một bó, thế nào?”
“Chỉ sợ hồ sen của ngươi không có nhiều đến thế.”
“Thế thì bảo người xây rộng thêm là được.”
Mặc Không vẫn cười, nhưng có chút gì đó phảng phất u buồn: “Ta cũng muốn mỗi ngày đều hái cho ngươi một bó, hái đến cả đời.”
Ai nói là không thể? Phùng Hành Di hắn tin “nhân định thắng thiên.”
“Mặc Không, ngươi hoàn tục vì ta, được không?”
“Ta thế này không tốt sao?”

“Không có gì không tốt, nhưng cũng không có gì là tốt.”
Phùng Hành Di ngại ngùng đáp.

Hắn cứ cảm thấy yêu một hòa thượng là chuyện sao sao ấy, dù rằng hắn không câu nệ, khó tránh người khác nhìn vào không đàm tiếu.
Phùng Hành Di nói thêm: “Ngươi hoàn tục rồi vẫn có thể cầm Phật châu, tụng niệm kinh Phật của ngươi, ta sẽ không ý kiến gì cả.

Trước kia người từng nói Phật ở trong tâm, không câu nệ hình tướng bên ngoài mà.

Ta bây giờ cũng hiểu được một chút rồi.

Nếu ngươi đáp ứng ta, đời này ta sẽ cùng ngươi tu hành, tu hành tại tâm.”
Mặc Không tự biết chỉ còn lại mấy ngày.

Bất luận Phùng Hành Di muốn gì, y đều sẽ đáp ứng.

Y không muốn để lại trong lòng Phùng Hành Di những sự nuối tiếc trước lúc y rời đi.
“Được, ta đáp ứng ngươi.”
Phùng Hành Di lao đến ôm Mặc Không, vừa cười vừa rơi nước mắt.

Hắn dụi qua dụi lại trong lòng Mặc Không, tránh để y nhìn thấy nước mắt của hắn.

Dù vậy, Mặc Không vẫn cảm nhận được sự ươn ướt của y phục.

Y giơ tay đẩy đầu Phùng Hành Di vào sát hơn.
“Đừng khóc.

Ta chiều theo ý ngươi, ngươi nên vui.”
“Phải, ta rất vui, vui đến không sao tả được.

Mặc Không, ta có thứ này muốn cho ngươi xem.”
Phùng Hành Di rời người Mặc Không.

Dưới ánh trăng tỏ rạng, hắn trở về hình dạng bán chân thân, tai hồ và chín chiếc đuôi trắng sáng bật ra sau lưng.

Mặc Không kinh ngạc nhìn một lúc, rồi vui vẻ sờ vào đuôi hắn, cảm giác mềm mại và âm ấm:
“Cái thứ chín đã mọc ra rồi.


Đúng là chuyện tốt.”
Trong thế giới của hồ ly, điều khiến họ tự hào không phải là có thể hóa thành hình hài xinh đẹp hay sống thêm vài trăm năm tuổi, mà chính là trông chờ những cái đuôi mọc ra.

Mỗi một trăm năm sẽ có thêm một cái đuôi, nhưng quá trình nứt da để mọc đuôi vô cùng đau đớn và khắc khổ.

Chín cái đuôi là cảnh giới cao quý và thiêng liêng nhất trong tộc.

Những hồ ly chín đuôi căn bản đã thoát khỏi kiếp yêu, từ đấy có thể sống nhờ vào linh khí vạn vật, chỉ cần tư chất không quá kém thì chuyện thăng thiên làm tiên hồ cũng không khó gì.

Vậy nên đối với tộc hồ ly, chín cái đuôi thậm chí còn quan trọng hơn tính mạng của họ.
“Mọc ra từ khi nào?” Mặc Không hỏi.
“Vài tháng sau khi rời khỏi núi Đơn Lăng thì đã mọc.”
“Tiểu Di, hãy tu luyện để được liệt vào hàng tiên bang.”
Phùng Hành Di lắc đầu: “Ngươi vì ta từ bỏ Niết Bàn, ta há lại tham lam tiên giới đó.

Huống hồ, tính ta cao ngạo, không chịu cúi đầu trước ai, ngay cả Thiên Đế.

Ta mà đến tiên giới thì chỉ làm náo loạn sự yên bình của bọn họ.

Không nên!”
Phùng Hành Di ngưng lại, cười xoa xoa hai chân mày đang nhíu lại của Mặc Không.

Y rõ ràng là đang tiếc nuối vô cùng thay hắn.
“Mặc Không, ta như thế này có xinh đẹp không?”
“Rất đẹp.”
Chín cái đuôi vờn qua vờn lại trong gió, tựa như những dải lụa mềm đang tranh sáng cùng mặt trăng, đương nhiên lộng lẫy tuyệt trần, thiên kiều bách mị.

Mặc Không cũng là lần đầu tiên mới gặp được một hồ ly hội đủ chín đuôi như vậy, tâm tình dao động không hề nhỏ.
Phùng Hành Di sờ má Mặt Không, chạm trán của hắn vào trán y.

Mặc Không không hiểu sao Phùng Hành Di đột nhiên rất nghiêm chỉnh, đong đầy tâm sự nói:
“Vậy thì ngươi hãy nhớ cho kỹ hình ảnh đẹp đẽ này.

Cả đời ghi khắc trong lòng, đừng bao giờ quên.”
“Tiểu Di, có chuyện gì sao?”
Phùng Hành Di lắc đầu: “Ta chỉ là muốn ngươi vĩnh viễn ghi nhớ thời khắc xinh đẹp này của ta, được không?”
“Được!” Mặc Không hôn lên chóp mũi của Phùng Hành Di rồi nói: “Ngươi trong mắt ta, bất luận ở hình dạng gì, đều là xinh đẹp nhất.”
Còn lại ba ngày thời gian, Mặc Không chợt nghĩ đến chuyện vẽ tranh.

Y bày một cái bàn nhỏ trong khoảng sân, đem bút mực giấy đặt lên trên rồi đề nghị với Phùng Hành Di: “Chúng ta cùng vẽ.

Vẽ thứ mà chúng ta thích nhất.”
Phùng Hành Di kiên quyết phản đối.


Cái gì cũng được, trừ vẽ tranh ra, khoản này hắn cực kỳ dở.

Mặc Không bảo A Đát mài mực, phát giấy cho Phùng Hành Di: “Vẽ gì cũng được.”
Phùng Hành Di không lay chuyển được ý định của Mặc Không, đành ngồi cắn bút.

Mặc Không nhúng mực, liến thoắng dịch bút như múa.

A Đát nhìn Mặc Không rồi nhìn đến chỗ Phùng Hành Di, nhịn cười vì Phùng Hành Di vẫn còn để giấy trống.

Phùng Hành Di gãi đầu, cầm mảnh giấy sang chỗ khác không cho ai nhìn.
Lát sau, Mặc Không đặt bút xuống, A Đát liền thốt lên: “Đại sư, ngài vẽ sống động như thật vậy.”
Phùng Hành Di chĩa cặp mắt không mấy hài lòng về phía A Đát: “Đại sư gì mà đại sư? Cấm không được gọi vậy nữa.”
“Vậy A Đát phải gọi sao?”
Phùng Hành Di sờ trán.

Lúc xưa vì thấy nàng lanh lợi mới giữ nàng bên cạnh làm thân tín, giờ sao lại ngày càng ngu ngốc ra? Hắn đang nghĩ có nên đuổi nàng về làm vũ cơ lại hay không thì Mặc Không lên tiếng: “Trước khi xuất gia, ta họ Lãnh.”
“Vậy A Đát sẽ gọi là Lãnh công tử.” A Đát cười tươi rối nói.
Phùng Hành Di ngẩn người.

Hình như hắn chưa bao giờ hỏi qua về chuyện trước khi Mặc Không xuất gia.
“Tiểu Di, lại đây cho ta xem tranh của ngươi.” Mặc Không hối thúc.
Phùng Hành Di che mặt đem lại.

Hắn thích nhất là gì? Đương nhiên là Mặc Không rồi.
“Vương thượng, người vẽ gì vậy?” A Đát hồn nhiên hỏi.
Phùng Hành Di cứng họng.

Dưới bút pháp điêu luyện của hắn, A Đát cư nhiên lại không nhìn ra gì.

Nói thật, hắn muốn độn thổ cho rồi.
“Đây là ta.” Mặc Không mỉm cười nói.

A Đát bị dọa đến hết hồn, trơ mắt ra nhìn Mặc Không, ánh mắt chan chứa thông điệp “Sao ngài lại biết a?”
“Vì ta nhìn ra cái đầu nhẵn nhụi.”
“A, ra là vậy.”
Phùng Hành Di quá mất mặt, xua xua tay: “Không cần mài mực nữa, cho ngươi lui.”
Đợi A Đát lui rồi, Phùng Hành Di cướp lấy bức tranh của Mặc Không, vừa nhìn đã biết Mặc Không vẽ hắn.

Hắn giả vờ bình phẩm: “Mặc Không, tài vẽ của ngươi cũng chả hơn ta là bao.

Ta ngoài đời đẹp thế này, tranh của ngươi còn thiếu sót lắm.”
“Vậy ngươi hãy giữ để từ từ bù đắp thiếu sót giùm ta.”
Phùng Hành Di gật đầu: “Quyết định thế đi.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương