Đại Sắc Lang (Đam Tứ Tuyệt)
-
Chương 31
Văn Khải đặt nón bảo hiểm lên yên xe, đưa tay vuốt vuốt lại mái tóc mình, đến khi cảm thấy mọi thứ đã hoàn hảo, hắn đem bộ dạng phấn khởi bước vào cổng trường X.
Vẫn như thường ngày, bao nhiêu ánh mắt săm soi ngắm nhìn hắn của cả trường, Văn Khải cũng xem đây là thói quen, đến trước cửa lớp học trước mắt, hắn quét mắt nhìn xung quanh, tầm mắt lập tức bắt gặp thân ảnh nhỏ nhắn của thiếu niên kia.
– Tiểu Tinh! – Hắn hô to một tiếng. Hứa Tinh quay đầu, vừa nhìn thấy hắn đã mỉm cười, chạy khỏi lớp đến bên cạnh hắn.
– Anh Khải.
– Chúng ta xuống sân đi. Anh có chuyện muốn nói với em. – Văn Khải choàng tay qua bả vai nhỏ gầy của Hứa Tinh, kéo thiếu niên rời khỏi.
Cả hai ngồi trên băng ghế trên sân trường, ngắm nhìn cảnh sinh hoạt thường ngày của học sinh. Hứa Tinh lúc này mới nhớ ra, quay sang thắc mắc hỏi han.
– Cái kia… anh muốn nói với Tiểu Tinh chuyện gì?
– Tiểu Tinh, anh ấy đã đồng ý làm người yêu của anh rồi. – Văn Khải nhoẽn miệng cười hạnh phúc, vẻ mặt đắc ý tuyên bố.
– Thật… thật sao? Tốt quá rồi, Tiểu Tinh chúc mừng hai người. – Thiếu niên vừa nghe lập tức mừng rỡ, nhíu tít mắt nhún vai nói.
– Vậy… lần sau anh sẽ giới thiệu anh ấy cho em. Anh ấy đáng yêu lắm, bất quá… không đáng yêu bằng Tiểu Tinh đâu a. – Văn Khải xoa xoa đầu Hứa Tinh, lại còn khẩn trương ôm trọn thiếu niên vào lòng.
Hứa Tinh bật cười nho nhỏ, song chốc lát lại ủ rũ cúi đầu, tựa hồ đang có tâm sự.
– Có chuyện gì sao? – Hắn hỏi.
– Còn 2 ngày nữa trường Tiểu Tinh phải đi Hawaii rồi. – Hứa Tinh nhỏ giọng nói.
– Nhanh vậy sao? Gia Trình… hắn cũng đi, có phải không? – Văn Khải cúi đầu nhìn bộ dạng tuyệt vọng của thiếu niên, đưa tay vuốt ve lưng y an ủi.
– Dạ vâng. Tiểu Tinh.. không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào nữa, anh ấy dường như đã quên Tiểu Tinh thật rồi. – Hứa Tinh thanh âm thập phần run rẩy, tựa hồ sắp khóc đến nơi.
– Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Em cũng đừng luyến tiếc gì hắn, hắn không phải người tốt. – Văn Khải thở dài, vươn tay ôm chầm lấy y trấn an, nhưng trong đầu vẫn là không ngừng mắng nhiếc người kia.
– Tiểu Tinh sẽ cố gắng, cảm ơn anh.
– Hảo, sắp đến giờ học rồi, em vào lớp đi, anh phải về trường. – Văn Khải buông thiếu niên ra, ôn nhu xoa xoa đầu Hứa Tinh dặn dò.
– Ân. Anh đi đường cẩn thận. – Văn Khải vỗ vai y, nhìn thiếu niên rốt cuộc đã lên lớp, hắn mới yên tâm lái xe rời khỏi trường.
==========
Hạ Nghiệt bước xuống nhà bếp, mở tủ lạnh, cư nhiên các ngăn hoàn toàn trống trơn, phải rồi, đã 5 ngày chưa đi chợ, như thế nào lại còn thức ăn chứ.
Cậu thở dài, bước lên phòng thay vào một y phục đơn giản, khoác một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, lục ngăn tủ lấy ra ví tiền bỏ vào túi áo rồi ly khai.
Đến khu chợ lớn, Hạ Nghiệt trên tay xách rất nhiều món đồ, cậu chỉ nghĩ, ngày hôm nay phải làm thật nhiều mỹ thực cho Văn Khải, nên đã chuẩn bị rất nhiều thứ, như gà, rau xà lách, thịt bò, tàu hủ, …..
– Cậu kia, cậu ăn cái gì, sao cứ đứng trước gian hàng của tôi hoài vậy? Không ăn thì cút.
– Cho tôi bánh bao.
– Hừ, ăn thì nói một câu, bao nhiêu cái?
– ……
– Tôi hỏi cậu muốn ăn bao nhiêu cái?
– Hai.
– Người gì đâu mà kì cục. Hết tất cả 20 tệ.
– ….. Cảm ơn.
– Này! Cậu kia, tại sao chỉ có 15 tệ? Cậu tính ăn gian có phải không?!
– …..
– Tôi nói cậu có nghe không? Mau đưa tiền cho tôi!
Hạ Nghiệt nhìn đám người nhốn nháo phía trước, ánh mắt thuận theo trông thấy ở một gian hàng bán bánh bao, người phụ nữ bán hàng đang cãi nhau với nam nhân trước mắt.
Kể cũng kì quái, mặc cho những lời chửi mắng của nữ bán hàng, nam nhân vẫn là ung dung cúi đầu gặm bánh bao. Cậu để ý, người kia không hẳn là ăn mày, cũng không hẳn là người có tiền, có lẽ là thiếu thốn tiền bạc, hoặc là bỏ nhà đi nên mới túng quẫn như vậy.
Bất quá, dáng người cao gầy kia, quả thực rất quen mắt, tựa như trước đây từng thấy ở đâu rồi vậy. Hạ Nghiệt cố gắng nhướn cổ muốn nhìn thấy gương mặt nam nhân, nhưng chiếc nón lưỡi trai đã gần như che khuất y, hảo kì quái a.
Hạ Nghiệt lắc lắc đầu, không muốn để ý gì thêm, cùng lắm chỉ là kẻ thiếu tiền người ta đi. Một lúc nơi kia càng có nhiều người vây quanh lấy, Hạ Nghiệt sợ phải dính dáng, đành khẩn trương bước qua, nghĩ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
– Cậu thanh niên, cậu rốt cuộc có nghe gì không? Trả tiền cho bà chủ đi chứ a.
– Cậu ta có bị điếc không nhỉ?
Nam nhân lạnh lùng lướt mắt nhìn quanh, một mực không hé răng nói một lời, cho đến khi tầm mắt đột nhiên bắt gặp thân ảnh quen thuộc kia, y lúc này mới có phản ứng.
– Cậu kia, cậu có nghe chúng tôi nói gì không?
Dáng người ấy, gương mặt ấy, đúng là như vậy, y nhìn không sai, chính là cậu. Nam nhân bất giác đánh rơi bánh bao trên tay, không màng đến những lời chửi mắng của mọi người, nhưng kẻ điên mà đẩy dòng người tấp nập len lỏi bước ra, kịp thời bắt lấy cánh tay người kia.
– Hạ Nghiệt.
Hạ Nghiệt giật thót xoay người lại, nghi hoặc nhìn vị nam nhân trước mắt, như thế nào tên này lại biết cậu chứ.
– Cậu kia, mau trả tiền đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!
Hạ Nghiệt để ý bao ánh mắt đổ dồn về phía mình và nam nhân, lén lút dùng sức muốn thoát khỏi người kia. Lại không ngờ đến bị y nắm lấy cổ tay cậu chạy đi.
Đến con hiểm gần đó, Hạ Nghiệt một phen buông tay nam nhân, thở hồng hộc lấy lại sức, nhưng ánh mắt không ngừng liếc sang người kia đầy chất vấn.
– Anh là ai? Tại sao lại ….. ngô…. – Hạ Nghiệt vừa lúc mở miệng muốn hỏi danh tính người kia, lập tức cả cơ thể đột nhiên bị đẩy mạnh vào tường, đôi môi bị áp đảo một cách hung hãn.
Cậu kinh hoảng mở lớn mắt, hai tay ra sức giãy dụa muốn thoát khỏi, nhưng càng phản kháng nam nhân cứ thế mà khống chế cơ thể cậu. Hạ Nghiệt bất lực hô hấp, bị hàm râu của nam nhân không ngừng cọ xát trên môi quả thực cực kì khó chịu.
Chốc lát, đầu lưỡi người kia đột nhiên liếm quanh môi cậu, Hạ Nghiệt hốt hoảng rên lớn một tiếng, liều mạng cắn chặt răng không để bị đầu lưỡi kia tiến vào.
Sau một hồi mất kiên nhẫn, nam nhân liền lấy răng cắn mạnh vào môi cậu, Hạ Nghiệt đau đớn há miệng rên rỉ, y nhân cơ hội len đầu lưỡi vói vào bên trong khoang miệng, điên cuồng đùa bỡn chiếc lưỡi cậu.
Hạ Nghiệt ban đầu chính là thập phần hốt hoảng, không hiểu sao người này lại đột nhiên hôn cậu, nhưng thời điểm khi nam nhân mút lấy lưỡi mình, cảm giác thực quen thuộc, giống như mình đã từng trải qua nụ hôn này với người này rồi vậy.
Bị đùa bỡn trúng điểm mẫn cảm, cậu cơ hồ bị sa vào ải kích tình này, tay chân mềm nhũn buông túi đồ ăn xuống đất, tùy ý mặc cho người kia hôn môi mình.
Phát hiện Hạ Nghiệt không còn phản kháng như trước đó, nam nhân động tác bắt đầu nhẹ nhàng hơn, vươn tay nắm lấy tay cậu vòng qua cổ mình, rồi đặt tay ngay sau gáy cậu tiếp tục hôn môi.
Đợi đến khi người kia rốt cuộc buông tha, Hạ Nghiệt liều mạng há miệng thở dốc, ánh mắt mơ mơ hồ hồ nhìn nam nhân, người này là….
– Hạ Nghiệt, tôi rất nhớ em. – Nam nhân vuốt lấy má cậu, khẽ ghé lên ôn nhu hôn một cái.
– Tại sao?… Anh… – Hạ Nghiệt giương con mắt đầy chất vấn, thanh âm này cũng rất là quen thuộc đi.
Hạ Nghiệt nhìn nam nhân đang trầm mặc một lúc, sau đó đưa tay cởi chiếc nón lưỡi trai trên đầu xuống. Cậu cả kinh há hốc mở lớn mắt, tựa hồ không nói nên lời gọi tên người kia.
– Sở…. Sở Mặc.
==========
Văn Khải đứng trước tủ kính ngắm nhìn một hồi, chăm chăm suy nghĩ rất lâu, hắn “chậc chậc” hai tiếng, cái này không được, cái kia cũng không xong.
– Anh Khải, anh làm cái gì mà lâu vậy. Lấy đại một cái là được rồi a. – Gã Vương chán nản bước tới, quơ tay quơ chân chỉ chỉ một dàn điện thoại di động trong tủ kính, thở dài nói.
– Không được. Ở đây không có, thì chúng ta tới chỗ khác, đi thôi.
– Hả? Từ nãy đến giờ chúng ta đi đến 5 6 cửa hàng rồi đó anh có biết không?
– Không đi thì cút. Từ giờ đừng có nhờ vã gì tao. – Văn Khải trừng mắt hừ lạnh nhìn gã, lạnh lùng bước ra ngoài.
Gã Vương chán nản thở dài, bất đắc dĩ phải lẽo đẽo theo sau hắn, bất quá, nghĩ đi nghĩ lại, đây là lần đầu tiên gã thấy Văn Khải nghiêm túc như vậy, không giống với thường ngày, chỉ vì Hạ Nghiệt mà sửa đổi, xem ra cậu cũng có sức cuốn hút đấy chứ.
Đi với hắn hơn 2 tiếng đồng hồ mới chọn được món quà như ý, gã Vương lúc này thở phào nhẹ nhõm, nhìn Văn Khải bộ dạng cười thỏa mãn cũng không lấy làm lạ.
– Anh Khải, em về đây, nhà em có việc.
– Ok, mai gặp.
Gã Vương bộ dạng vội vã lái xe chạy về nhà, Văn Khải cũng không muốn tìm hiểu, chỉ chăm chú cầm chặt hộp quà trên tay, nghĩ lát nữa sẽ tạo bất ngờ cho Hạ Nghiệt đi.
Hắn về đến nhà, đã khẩn trương mở cửa bước vào, căn nhà chưa bật đèn, hắn thầm nghĩ, chắc cậu đi ra phố vẫn chưa về đi. Hắn bước lên phòng, đặt hộp quà trên bàn, rồi lấy quần áo vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Văn Khải tắm xong, vừa lúc nghe thấy tiếng Hạ Nghiệt trở về, trong lòng vui sướng không thôi, liền hớn ha hớn hở chạy xuống nhà. Nhưng trong chốc lát, nụ cười trên môi hắn dập tắt, chính là bên cạnh Hạ Nghiệt còn có một nam nhân, đương nhiên không phải ai khác chính là Sở Mặc đi.
– Anh tới đây làm gì? Mau cút khỏi nhà tôi. – Hắn không suy nghĩ nhiều, hung hãn bước tới nắm lấy cổ áo Sở Mặc, dùng lực đẩy y đến cửa.
– Tiểu Khải… bình tĩnh. – Hạ Nghiệt thừa biết chuyện này rồi cũng sẽ xảy ra, nhưng nghĩ sao trước hết vẫn là giải thích rõ ràng mọi chuyện cho hắn.
– Tại sao anh lại đưa anh ta về đây? Anh nói đi! – Văn Khải nổi giận hướng Hạ Nghiệt quát lớn, nhưng vẫn là chưa chờ cậu trả lời, hắn đã hậm hực mở cửa bước ra ngoài.
– Tiểu Khải!
– Hạ Nghiệt, em và cậu ta.. đang yêu nhau sao? – Nhân lúc Hạ Nghiệt định đuổi theo, Sở Mặc cư nhiên níu lấy cổ tay cậu, cau mày hỏi.
Hạ Nghiệt trầm mặc một lúc, buông tay y ra, lạnh lùng mở miệng.
– Không phải chuyện của anh. Anh cứ ngồi chờ ở bàn khách, tôi sẽ về ngay. – Nói xong không chút lưu tình đã xoay lưng rời đi, mặc cho Sở Mặc tâm tình đầy đau khổ bứt rứt.
Y chạm nhẹ vào lòng bàn tay mình, lạnh quá, cảm giác ấm áp ngày ấy đã không còn nữa, liệu kia có phải sự thật, Hạ Nghiệt đã không còn cảm giác gì với y, đã không còn thích y, có phải không?
Sở Mặc chính là không dám nghĩ đến, nhưng y tin, y tin lúc ấy Hạ Nghiệt bỏ đi là vì cậu nghĩ cho y, y biết rõ cậu đã có tình cảm với y, nhất định sẽ lấy lại khoảng thời gian ấy, phải khiến cho Hạ Nghiệt yêu mình một lần nữa.
HẾT CHƯƠNG 31
Vẫn như thường ngày, bao nhiêu ánh mắt săm soi ngắm nhìn hắn của cả trường, Văn Khải cũng xem đây là thói quen, đến trước cửa lớp học trước mắt, hắn quét mắt nhìn xung quanh, tầm mắt lập tức bắt gặp thân ảnh nhỏ nhắn của thiếu niên kia.
– Tiểu Tinh! – Hắn hô to một tiếng. Hứa Tinh quay đầu, vừa nhìn thấy hắn đã mỉm cười, chạy khỏi lớp đến bên cạnh hắn.
– Anh Khải.
– Chúng ta xuống sân đi. Anh có chuyện muốn nói với em. – Văn Khải choàng tay qua bả vai nhỏ gầy của Hứa Tinh, kéo thiếu niên rời khỏi.
Cả hai ngồi trên băng ghế trên sân trường, ngắm nhìn cảnh sinh hoạt thường ngày của học sinh. Hứa Tinh lúc này mới nhớ ra, quay sang thắc mắc hỏi han.
– Cái kia… anh muốn nói với Tiểu Tinh chuyện gì?
– Tiểu Tinh, anh ấy đã đồng ý làm người yêu của anh rồi. – Văn Khải nhoẽn miệng cười hạnh phúc, vẻ mặt đắc ý tuyên bố.
– Thật… thật sao? Tốt quá rồi, Tiểu Tinh chúc mừng hai người. – Thiếu niên vừa nghe lập tức mừng rỡ, nhíu tít mắt nhún vai nói.
– Vậy… lần sau anh sẽ giới thiệu anh ấy cho em. Anh ấy đáng yêu lắm, bất quá… không đáng yêu bằng Tiểu Tinh đâu a. – Văn Khải xoa xoa đầu Hứa Tinh, lại còn khẩn trương ôm trọn thiếu niên vào lòng.
Hứa Tinh bật cười nho nhỏ, song chốc lát lại ủ rũ cúi đầu, tựa hồ đang có tâm sự.
– Có chuyện gì sao? – Hắn hỏi.
– Còn 2 ngày nữa trường Tiểu Tinh phải đi Hawaii rồi. – Hứa Tinh nhỏ giọng nói.
– Nhanh vậy sao? Gia Trình… hắn cũng đi, có phải không? – Văn Khải cúi đầu nhìn bộ dạng tuyệt vọng của thiếu niên, đưa tay vuốt ve lưng y an ủi.
– Dạ vâng. Tiểu Tinh.. không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào nữa, anh ấy dường như đã quên Tiểu Tinh thật rồi. – Hứa Tinh thanh âm thập phần run rẩy, tựa hồ sắp khóc đến nơi.
– Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Em cũng đừng luyến tiếc gì hắn, hắn không phải người tốt. – Văn Khải thở dài, vươn tay ôm chầm lấy y trấn an, nhưng trong đầu vẫn là không ngừng mắng nhiếc người kia.
– Tiểu Tinh sẽ cố gắng, cảm ơn anh.
– Hảo, sắp đến giờ học rồi, em vào lớp đi, anh phải về trường. – Văn Khải buông thiếu niên ra, ôn nhu xoa xoa đầu Hứa Tinh dặn dò.
– Ân. Anh đi đường cẩn thận. – Văn Khải vỗ vai y, nhìn thiếu niên rốt cuộc đã lên lớp, hắn mới yên tâm lái xe rời khỏi trường.
==========
Hạ Nghiệt bước xuống nhà bếp, mở tủ lạnh, cư nhiên các ngăn hoàn toàn trống trơn, phải rồi, đã 5 ngày chưa đi chợ, như thế nào lại còn thức ăn chứ.
Cậu thở dài, bước lên phòng thay vào một y phục đơn giản, khoác một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, lục ngăn tủ lấy ra ví tiền bỏ vào túi áo rồi ly khai.
Đến khu chợ lớn, Hạ Nghiệt trên tay xách rất nhiều món đồ, cậu chỉ nghĩ, ngày hôm nay phải làm thật nhiều mỹ thực cho Văn Khải, nên đã chuẩn bị rất nhiều thứ, như gà, rau xà lách, thịt bò, tàu hủ, …..
– Cậu kia, cậu ăn cái gì, sao cứ đứng trước gian hàng của tôi hoài vậy? Không ăn thì cút.
– Cho tôi bánh bao.
– Hừ, ăn thì nói một câu, bao nhiêu cái?
– ……
– Tôi hỏi cậu muốn ăn bao nhiêu cái?
– Hai.
– Người gì đâu mà kì cục. Hết tất cả 20 tệ.
– ….. Cảm ơn.
– Này! Cậu kia, tại sao chỉ có 15 tệ? Cậu tính ăn gian có phải không?!
– …..
– Tôi nói cậu có nghe không? Mau đưa tiền cho tôi!
Hạ Nghiệt nhìn đám người nhốn nháo phía trước, ánh mắt thuận theo trông thấy ở một gian hàng bán bánh bao, người phụ nữ bán hàng đang cãi nhau với nam nhân trước mắt.
Kể cũng kì quái, mặc cho những lời chửi mắng của nữ bán hàng, nam nhân vẫn là ung dung cúi đầu gặm bánh bao. Cậu để ý, người kia không hẳn là ăn mày, cũng không hẳn là người có tiền, có lẽ là thiếu thốn tiền bạc, hoặc là bỏ nhà đi nên mới túng quẫn như vậy.
Bất quá, dáng người cao gầy kia, quả thực rất quen mắt, tựa như trước đây từng thấy ở đâu rồi vậy. Hạ Nghiệt cố gắng nhướn cổ muốn nhìn thấy gương mặt nam nhân, nhưng chiếc nón lưỡi trai đã gần như che khuất y, hảo kì quái a.
Hạ Nghiệt lắc lắc đầu, không muốn để ý gì thêm, cùng lắm chỉ là kẻ thiếu tiền người ta đi. Một lúc nơi kia càng có nhiều người vây quanh lấy, Hạ Nghiệt sợ phải dính dáng, đành khẩn trương bước qua, nghĩ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
– Cậu thanh niên, cậu rốt cuộc có nghe gì không? Trả tiền cho bà chủ đi chứ a.
– Cậu ta có bị điếc không nhỉ?
Nam nhân lạnh lùng lướt mắt nhìn quanh, một mực không hé răng nói một lời, cho đến khi tầm mắt đột nhiên bắt gặp thân ảnh quen thuộc kia, y lúc này mới có phản ứng.
– Cậu kia, cậu có nghe chúng tôi nói gì không?
Dáng người ấy, gương mặt ấy, đúng là như vậy, y nhìn không sai, chính là cậu. Nam nhân bất giác đánh rơi bánh bao trên tay, không màng đến những lời chửi mắng của mọi người, nhưng kẻ điên mà đẩy dòng người tấp nập len lỏi bước ra, kịp thời bắt lấy cánh tay người kia.
– Hạ Nghiệt.
Hạ Nghiệt giật thót xoay người lại, nghi hoặc nhìn vị nam nhân trước mắt, như thế nào tên này lại biết cậu chứ.
– Cậu kia, mau trả tiền đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!
Hạ Nghiệt để ý bao ánh mắt đổ dồn về phía mình và nam nhân, lén lút dùng sức muốn thoát khỏi người kia. Lại không ngờ đến bị y nắm lấy cổ tay cậu chạy đi.
Đến con hiểm gần đó, Hạ Nghiệt một phen buông tay nam nhân, thở hồng hộc lấy lại sức, nhưng ánh mắt không ngừng liếc sang người kia đầy chất vấn.
– Anh là ai? Tại sao lại ….. ngô…. – Hạ Nghiệt vừa lúc mở miệng muốn hỏi danh tính người kia, lập tức cả cơ thể đột nhiên bị đẩy mạnh vào tường, đôi môi bị áp đảo một cách hung hãn.
Cậu kinh hoảng mở lớn mắt, hai tay ra sức giãy dụa muốn thoát khỏi, nhưng càng phản kháng nam nhân cứ thế mà khống chế cơ thể cậu. Hạ Nghiệt bất lực hô hấp, bị hàm râu của nam nhân không ngừng cọ xát trên môi quả thực cực kì khó chịu.
Chốc lát, đầu lưỡi người kia đột nhiên liếm quanh môi cậu, Hạ Nghiệt hốt hoảng rên lớn một tiếng, liều mạng cắn chặt răng không để bị đầu lưỡi kia tiến vào.
Sau một hồi mất kiên nhẫn, nam nhân liền lấy răng cắn mạnh vào môi cậu, Hạ Nghiệt đau đớn há miệng rên rỉ, y nhân cơ hội len đầu lưỡi vói vào bên trong khoang miệng, điên cuồng đùa bỡn chiếc lưỡi cậu.
Hạ Nghiệt ban đầu chính là thập phần hốt hoảng, không hiểu sao người này lại đột nhiên hôn cậu, nhưng thời điểm khi nam nhân mút lấy lưỡi mình, cảm giác thực quen thuộc, giống như mình đã từng trải qua nụ hôn này với người này rồi vậy.
Bị đùa bỡn trúng điểm mẫn cảm, cậu cơ hồ bị sa vào ải kích tình này, tay chân mềm nhũn buông túi đồ ăn xuống đất, tùy ý mặc cho người kia hôn môi mình.
Phát hiện Hạ Nghiệt không còn phản kháng như trước đó, nam nhân động tác bắt đầu nhẹ nhàng hơn, vươn tay nắm lấy tay cậu vòng qua cổ mình, rồi đặt tay ngay sau gáy cậu tiếp tục hôn môi.
Đợi đến khi người kia rốt cuộc buông tha, Hạ Nghiệt liều mạng há miệng thở dốc, ánh mắt mơ mơ hồ hồ nhìn nam nhân, người này là….
– Hạ Nghiệt, tôi rất nhớ em. – Nam nhân vuốt lấy má cậu, khẽ ghé lên ôn nhu hôn một cái.
– Tại sao?… Anh… – Hạ Nghiệt giương con mắt đầy chất vấn, thanh âm này cũng rất là quen thuộc đi.
Hạ Nghiệt nhìn nam nhân đang trầm mặc một lúc, sau đó đưa tay cởi chiếc nón lưỡi trai trên đầu xuống. Cậu cả kinh há hốc mở lớn mắt, tựa hồ không nói nên lời gọi tên người kia.
– Sở…. Sở Mặc.
==========
Văn Khải đứng trước tủ kính ngắm nhìn một hồi, chăm chăm suy nghĩ rất lâu, hắn “chậc chậc” hai tiếng, cái này không được, cái kia cũng không xong.
– Anh Khải, anh làm cái gì mà lâu vậy. Lấy đại một cái là được rồi a. – Gã Vương chán nản bước tới, quơ tay quơ chân chỉ chỉ một dàn điện thoại di động trong tủ kính, thở dài nói.
– Không được. Ở đây không có, thì chúng ta tới chỗ khác, đi thôi.
– Hả? Từ nãy đến giờ chúng ta đi đến 5 6 cửa hàng rồi đó anh có biết không?
– Không đi thì cút. Từ giờ đừng có nhờ vã gì tao. – Văn Khải trừng mắt hừ lạnh nhìn gã, lạnh lùng bước ra ngoài.
Gã Vương chán nản thở dài, bất đắc dĩ phải lẽo đẽo theo sau hắn, bất quá, nghĩ đi nghĩ lại, đây là lần đầu tiên gã thấy Văn Khải nghiêm túc như vậy, không giống với thường ngày, chỉ vì Hạ Nghiệt mà sửa đổi, xem ra cậu cũng có sức cuốn hút đấy chứ.
Đi với hắn hơn 2 tiếng đồng hồ mới chọn được món quà như ý, gã Vương lúc này thở phào nhẹ nhõm, nhìn Văn Khải bộ dạng cười thỏa mãn cũng không lấy làm lạ.
– Anh Khải, em về đây, nhà em có việc.
– Ok, mai gặp.
Gã Vương bộ dạng vội vã lái xe chạy về nhà, Văn Khải cũng không muốn tìm hiểu, chỉ chăm chú cầm chặt hộp quà trên tay, nghĩ lát nữa sẽ tạo bất ngờ cho Hạ Nghiệt đi.
Hắn về đến nhà, đã khẩn trương mở cửa bước vào, căn nhà chưa bật đèn, hắn thầm nghĩ, chắc cậu đi ra phố vẫn chưa về đi. Hắn bước lên phòng, đặt hộp quà trên bàn, rồi lấy quần áo vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Văn Khải tắm xong, vừa lúc nghe thấy tiếng Hạ Nghiệt trở về, trong lòng vui sướng không thôi, liền hớn ha hớn hở chạy xuống nhà. Nhưng trong chốc lát, nụ cười trên môi hắn dập tắt, chính là bên cạnh Hạ Nghiệt còn có một nam nhân, đương nhiên không phải ai khác chính là Sở Mặc đi.
– Anh tới đây làm gì? Mau cút khỏi nhà tôi. – Hắn không suy nghĩ nhiều, hung hãn bước tới nắm lấy cổ áo Sở Mặc, dùng lực đẩy y đến cửa.
– Tiểu Khải… bình tĩnh. – Hạ Nghiệt thừa biết chuyện này rồi cũng sẽ xảy ra, nhưng nghĩ sao trước hết vẫn là giải thích rõ ràng mọi chuyện cho hắn.
– Tại sao anh lại đưa anh ta về đây? Anh nói đi! – Văn Khải nổi giận hướng Hạ Nghiệt quát lớn, nhưng vẫn là chưa chờ cậu trả lời, hắn đã hậm hực mở cửa bước ra ngoài.
– Tiểu Khải!
– Hạ Nghiệt, em và cậu ta.. đang yêu nhau sao? – Nhân lúc Hạ Nghiệt định đuổi theo, Sở Mặc cư nhiên níu lấy cổ tay cậu, cau mày hỏi.
Hạ Nghiệt trầm mặc một lúc, buông tay y ra, lạnh lùng mở miệng.
– Không phải chuyện của anh. Anh cứ ngồi chờ ở bàn khách, tôi sẽ về ngay. – Nói xong không chút lưu tình đã xoay lưng rời đi, mặc cho Sở Mặc tâm tình đầy đau khổ bứt rứt.
Y chạm nhẹ vào lòng bàn tay mình, lạnh quá, cảm giác ấm áp ngày ấy đã không còn nữa, liệu kia có phải sự thật, Hạ Nghiệt đã không còn cảm giác gì với y, đã không còn thích y, có phải không?
Sở Mặc chính là không dám nghĩ đến, nhưng y tin, y tin lúc ấy Hạ Nghiệt bỏ đi là vì cậu nghĩ cho y, y biết rõ cậu đã có tình cảm với y, nhất định sẽ lấy lại khoảng thời gian ấy, phải khiến cho Hạ Nghiệt yêu mình một lần nữa.
HẾT CHƯƠNG 31
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook