Chương 264: Bạo quân

Tất cả cao tầng Bảy nhà hoảng sợ, thực lực của Trác Phàm, đã vượt qua bọn họ tưởng tượng quá nhiều.

Bọn họ chỉ biết Trác Phàm là luyện thể tu giả một cách biến thái, thực lực mạnh hơn một thân kim cương thiết cốt. Nhưng vạn vạn không nghĩ đến, người ta đã sớm sải bước qua cả Thiên Huyền cảnh, thẳng vào thần thông Thần Chiếu cảnh, xa xa bỏ lại những lão gia hỏa bọn họ ra đằng sau.

Nói thật, bọn họ, những người ngồi chỗ này, gọi là cao tầng bảy nhà, còn chưa có nổi một người có thể sờ đến ngưỡng cửa Thần Chiếu cảnh đâu!

Nghĩ đến đây, mọi người liền thấy xấu hổ, gương mặt đỏ bừng!

Thế hệ trẻ tuổi bây giờ sao tên nào cũng biến thái, những lão gia hỏa bọn họ lúc tầm tuổi Trác Phàm, đừng nói Thần Chiếu cảnh, có thể đột phá Thiên Huyền cảnh đã là chuyện ngưu bức ầm ầm!

Nhưng bây giờ, aiz. . . càng nói càng muốn khóc tiếng chó a!

Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước đập chết bờ cát!. . .

Hoàng Phủ Thanh Thiên thì càng nắm chặt quyền, hung hăng cắn răng!

Hôm qua hắn mới vừa dùng ra ý niệm giết người ngay trước mặt Trác Phàm, cảm thấy có thể khoe khoang một phen, tự cho là đã nhiếp được Trác Phàm. Nhưng bây giờ hắn mới phát hiện, Trác Phàm thế mà đã thông chiêu thần thông này hơn cả hắn, rồi với tu vi của hắn lại ngộ ra được thần thông này, việc hắn chấn nhiếp hắn hôm qua ngược lại biến thành hồ nháo, thành tôm tép nhãi nhép.

Hôm qua Trác Phàm chắc chắn đã biết, vấn đề lập tức biến khéo thành vụng, chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ! Bây giờ nghĩ lại, Hoàng Phủ Thanh Thiên cảm thấy, hành động hôm qua của mình thật đáng xấu hổ biết bao nhiêu!

Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, Trác Phàm thừa cơ thêm dầu thêm lửa, quay qua Hoàng Phủ Thanh Thiên, đưa tay dựng thẳng lên ngón giữa, vểnh mặt, lại lẩm bẩm gì đó, tuy khẩu hình lại rõ ràng, nhưng mặc cho ai đều có thể nhìn ra được.

Ngu ngốc!

Hoàng Phủ Thanh Thiên trợn mắt, trong đôi mắt giống như muốn phun lửa, thậm chí có xúc động muốn xông lên, muốn lập tức đại chiến một trận với Trác Phàm.

Chỉ là, sau khi được Lãnh Vô Thường vỗ nhè nhẹ vai hắn, hắn mới cưỡng ép nhịn xuống!

Trác Phàm muốn đối phó những nhị tam lưu gia tộc này, có rất nhiều phương pháp, nhưng lại chọn dùng ý niệm giết người, một là do hôm qua Hoàng Phủ Thanh Thiên vừa khoe khoang thần thông, rất rõ ràng là ngay trước mặt mọi người vả thẳng hắn mặt. Sau khi bình tĩnh, hắn vẫn nhịn xuống, bởi vì hắn biết, hiện tại còn không phải thời điểm tốt nhất để động thủ!

"Lão Độc quỷ, ngươi có bao giờ thấy đại công tử thất thố như vậy chưa?" Chẳng biết lúc nào, U Vũ Sơn chạy đến khu vực Dược Vương Điện, nhìn về phía Nghiêm Bán Quỷ nói.

Nghiêm Bán Quỷ chậm rãi lắc đầu, ngưng trọng nói: "Trong kí ức của ta, thật sự chưa từng có!"

"Ta cũng vậy, tiểu tử này, thật là một đối thủ đáng để đại công tử nổi giận!" U Vũ Sơn cười nhẹ gật gật đầu, nhưng rất nhanh, lại thở dài: "Xem ra, quyết chiến quay chung quanh lục long nhất phượng, đã biến thành quyết chiến giữa Chấn Thiên Đế Vương Long cùng Trùng Thiên Ma Long! Chúng ta, chỉ có thể đứng một bên phất cờ hò reo. Sao mà chúng ta lại biến thành vô dụng như thế, aizz. . ."

Nghiêm Bán Quỷ hồi tưởng lại chuyện ngày hôm qua, lúc Trác Phàm đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, cảm giác đi một vòng qua quỷ môn quan lúc đó khiến hắn bất lực, còn run như cầy sấy thật sâu, sau khi không cam lòng, chỉ có thể cắn chặt răng.

điện chủ Dược Vương Điện, Nghiêm Bá Công đạm mạc nói: "Hai người các ngươi không cần tự coi nhẹ mình như thế, lần này trong kế hoạch đối phó tiểu quái vật, vẫn có thời điểm cần các ngươi hai xuất lực!"

Hai người nghe vậy liền giật mình, rồi rất nhanh hai mắt sáng lên, trong hai mắt lại có chiến ý.

"Đúng vậy a, chỉ cần chúng ta bày mưu tính kế, đồng tâm hợp lực, thì nhất định có thể xử lý tiểu tử này!" Nghiêm Phục nhếch miệng cười rộ lên, trong mắt chỉ đầy hận ý khắc cốt ghi tâm.

U Vũ Sơn khinh miệt ý cười: "Chúng ta? Ha ha ha. . . Ngươi lại có tài đức gì, có thể đặt song song với lục long chúng ta?"

Nghe vậy, Nghiêm Bán Quỷ ngửa đầu cười rộ lên, Nghiêm Bá Công thì không có ý kiến gì!

Nghiêm Phục giận dữ, lại chỉ có thể cắn môi, hận đến nghiến răng!

Từ khi sư phụ hắn, Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng bị hại, hắn tại Dược Vương Điện đã triệt để mất đi chỗ dựa. Tuy hắn còn là người nổi bật trong luyện đan thuật tại Dược Vương Điện, nhưng cân nhắc đén lực chiến đấu, lại kém xa Nghiêm Bán Quỷ, cho nên không được coi trọng!

Điều này không khỏi làm hắn càng thêm căm hận Trác Phàm, là do sTrác Phàm tru sát gia sư, hủy cả đời của hắn!

Một bên khác, sau khi chứng kiến thực lực biến thái của Trác Phàm, những gia tộc còn thấy lợi tối mắt lập tức tỉnh táo, ào ào lui lại.

Người chủ trì thấy thế liền bay xuống diễn võ đài, nhìn mấy trăm thi thể trên mặt đất, vừa sợ hãi thán phục Trác Phàm nghịch thiên, lại vừa ai thán!

Từ ngàn năm nay, trong bách gia tranh minh, gia tộc chiến chưa từng có lần nào, một lúc chết nhiều người như vậy!

Có điều, ai thán đến nhanh rồi cũng qua nhanh, bọn họ chết, hoàn toàn là bị lợi ích làm cho ngu muội, chẳng trách ai được

"Lần này, người thắng, Phong Lâm Thành Lạc gia!" Lão giả kia nhất chỉ Trác Phàm, tuyên bố.

Tiếng nói tiếng vọng bên tai mỗi người, nhưng lại không có một tiếng vỗ tay nào vang lên! Bởi vì đối thủ lần này của Trác Phàm, có thể nói là tất cả gia tộc hiện mặt, bao quát người xem nơi này!

Nào có chuyện địch nhân thắng lợi, mình vỗ tay trợ uy?

Huống hồ, nhìn từng bộ thi thể trên đất, trong lòng mọi người chỉ có đau xót cùng chết lặng không nói lên lời

"Lão Bàng, ngươi liệt kê gia tộc những người này ra cho ta, để ta đi tiếp kiến từng nhà!" Trác Phàm chỉ vào đám thi thể nói.

Lão Bàng gật đầu, khom người lĩnh mệnh!

Mọi người nghe vậy đều vẻ mặt bi phẫn, một người cả gan hô to: "Trác Phàm, chúng ta không cần ngươi mèo khóc chuột. Ngươi hôm nay giết nhiều người như vậy, không cần người phúng viếng xin tha tội, chúng ta nhất định không tha thứ ngươi!"

Nghe được lời này, mọi người gật đầu, đầy mắt cừu hận.

"Phúng viếng, tha tội?" Trác Phàm thì bật cười haha, dường như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời: "Ha ha ha. . . Các ngươi có phải nghĩ quá nhiều rồi hay không? Trác Phàm ta giết người, có bao giờ hối hận? Lại còn phúng viếng xin đám kiến hôi các ngươi tha tội?"

"Hừ hừ hừ, nói cho các ngươi biết, vừa rồi những kẻ nào xống lên muốn giết lão tử, lão tử sẽ ghi nhớ từng tên! Lão tử muốn phần danh sách này, là đợi ngày sau đến từng nhà các ngươi, xóa sổ sạch tất cả các ngươi, trách cho ngày sau xuất hiện kẻ dám đến báo thù, quá phiền phức! Phúng viếng? Tha tội sao? hahahah!"

Tê!

Bất giác hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt tất cả mọi người đều tràn ngập hoảng sợ! Tên này còn là người sao, chẳng lẽ hắn giết nhiều người như vậy, đã không áy náy chút nào, còn muốn đuổi tận giết tuyệt?

Nhất thời, mọi người như đều quên hết cừu hận, ngược lại biến thành thời khắc lo lắng đến vận mệnh ngày sau. Hay là. . . Tranh thủ thời gian dọn nhà, ẩn vào núi rừng đi, tránh cho bị Ma Vương tìm tới!

Gần như tất cả mọi người đều có suy nghĩ này, rốt cuộc không ai dám nói ra một câu muốn báo thù!

Lãnh Vô Thường nhìn hết thảy đây, khóe miệng hơi nhếch lên lên, tán thưởng gật đầu: "Tiểu tử này, thủ đoạn xác thực cao minh, đám người kia dù có tâm báo thù, nhưng khi bị uy hiếp trực diện, cừu hận ngược lại sẽ trở nên mờ nhạt, biến thành sợ hãi! Cứ như vậy, những người này hẳn sẽ lập tức cút về nhà, chuẩn bị ẩn thân, sẽ không dám sinh ra bất kỳ trở ngại nào đối với hắn!"

"Nhưng cách làm của tiểu tử này, hoàn toàn chính là của một tên bạo quân, nhưng lại được lòng người a!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên đạm mạc.

Lãnh Vô Thường cười lắc đầu: "Bạo quân sở dĩ là bạo quân, chỉ là bởi vì hắn thất bại, mới có người dám gọi hắn là bạo quân! Chỉ cần hắn luôn thắng, thì sẽ là thiên cổ minh quân. Còn Trác Phàm, không có gì có thể khiến hắn xoắn xuýt! Chí ít, hiện tại xem ra, hắn đã thành công khắc sâu hình ảnh trong lòng tất cả gia tộc. Đó là đắc tội Lạc gia, không hề có sự khác biệt khi đắc tội bảy thế gia, đều sẽ đưa tới tai hoạ ngập đầu! Như vậy, ngoài chúng ta, ai còn dám nhằm vào Lạc gia?"

Hoàng Phủ Thiên Nguyên bình tĩnh gật đầu: "Kẻ này không chỉ có kiêu hùng chi tư, càng có đế vương chi tài, vẫn là phải mau chóng trừ bỏ cho thỏa đáng!"

Nói rồi, Hoàng Phủ Thiên Nguyên chậm rãi đứng lên, muốn rời đi!

Đế Vương Môn cũng đi theo, sáu nhà còn lại thấy thế, cũng biết màn trình diễn hôm nay của Trác Phàm đã kết thúc, cũng lièn ào ào đứng đứng dậy rời đi.

Trác Phàm nhìn bảy nhà rời đi, cuối cùng mới thở ra một hơi thật dài, chỉ có Tiết Ngưng Hương, Tạ Thiên Dương đi đến, Trác Phàm liền cười nhẹ nói: "Thật sự là trùng hợp a, các ngươi cũng tới tham gia bách gia tranh minh!"

Thế mà, ngay một khắc này, Lãnh Vô Thường nơi xa chợt ngừng chân, quay đầu nhìn Trác Phàm, sau khi suy tư một lúc, khóe miệng liền nở nụ cười quỷ dị.

"Môn chủ, nhược điểm của tiểu tử kia, ta nghĩ ta đã biết!" Lãnh Vô Thường đến bên cạnh Hoàng Phủ Thiên Nguyên, thấp giọng tự tin nói.

Hoàng Phủ Thiên Nguyên nghe vậy liền sáng mắt nói: "Chẳng lẽ Lãnh tiên sinh đã biết cách phá giải thần thông đột nhiên biến mất của tiểu tử kia?"

"Vậy thì không, đó đại khái gioongsn hư không gian truyền tống trận, cần phải dùng trận pháp vây khốn hắn!" Lãnh Vô Thường lắc đầu đáp.

Nếu lời ấy bị Trác Phàm nghe được, nhất định sẽ giật nảy cả mình, tán thưởng Lãnh Vô Thường nhãn lực độc ác. Đây chính là nhược điểm lớn nhất của Không Minh Thần Đồng đệ nhất trọng!

"Nhưng. . . làm thế nào mới có thể nhốt hắn trong trận? Hắn khôn khéo xảo trá, làm người phi thường cẩn thận!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên nhíu mày nói.

Lãnh Vô Thường thần bí nói: "Không sai, tiểu tử này giảo quyệt như cáo, cho dù là ta cũng rất khó lừa hắn! Nhưng, dù thông minh cũng có thời điểm thất thường!"

"Há, xem ra Lãnh tiên sinh đã có kế sách thần kỳ!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên cười nhẹ nói.

Lãnh Vô Thường chỉ cười gật đầu. . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương