Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Người Dịch)
-
Chapter 259: Chiến Thần hoảng sợ chạy
Chương 259: Chiến Thần hoảng sợ chạy
"Ừm. . . Lão nguyên soái, việc này ta thật sự không đồng ý được, ngài vẫn nên mời cao nhân khác đi!" Trác Phàm vội vã khoát tay, muốn đứng dậy rời đi.
Bạch!
Một thanh quang lóe qua, Cầu Long Trảm Nguyệt đao cắm ngay trước mặt hắn, theo đó là giọng nghiêm túc chất vấn của Độc Cô Chiến Thiên: "Vì sao?"
Trác Phàm dở khóc dở cười, còn vì sao, không muốn làm chính là không muốn làm chứ sao! Nhưng mà, hắn đã cứng cổ như vậy, Trác Phàm cũng phải làm cho ra ngô ra khoai, bèn nói: "Thường nói, hảo nam không làm lính. . ."
"Có cl!" Hắn vừa nói ra khỏi miệng, Độc Cô Chiến Thiên đã nhổ cho hắn một bãi: "Vậy con mẹ nó nam nhân cả thiên hạ đều ngu à, Trác Phàm, ngươi là hậu sinh có kiến thức, há có thể có ý nghĩ như những phàm phu tục tử kia? Hơn nữa, Trác Phàm, Lạc gia chủ chết sớm, gia nghiệp bây giờ, không phải ngươi làm vì hai tỷ đệ Lạc gia sao? Vì sao ngươi phải làm vậy?"
"Theo lão phu thấy, ngươi chính là vì mấy chữ trung thần nghĩa sĩ! Tiểu tử, ngươi là nam nhân có trách nhiệm, tận trung tận trách, trung thành tuyệt đối, lão phu không nhìn lầm! Vậy tham gia quân ngũ là gì, không phải cũng là tận trung vì nước, trung thành tuyệt đối sao? Đâu có khác gì mục đích con người ngươi, vì sao ngươi không muốn nhập ngũ, tận trung vì nước?"
Gian phòng Nguyên soái chỉ cách gian phòng người bị thương một bức tường, Độc Cô Chiến Thiên gào thét, người chỗ này đều nghe được rõ ràng. Lúc này, bọn họ mới biết được, nguyên lai Độc Cô Chiến Thiên muốn kéo Trác Phàm vào quân doanh!
Sau đó, cũng hiếu kì. Trùng Thiên Ma Long vô pháp vô thiên như thế, sẽ cam lòng chịu quân kỷ quản thúc sao? Riêng là Lạc Vân Thường cùng Sở Khuynh Thành, lúc trước còn nhìn chằm chằm lẫn nhau, cả hai đều không vừa lòng nhau, bây giờ cũng phải gác chuyện ghen tuông qua một bên, mà vểnh tai, chuyên chú lắng nghe động tĩnh!
Trác Phàm trầm ngâm, cắn môi nói: "Độc Cô lão nguyên soái, ta và ngài không cừu không oán, mong ngài đừng đẩy ta vào hố lửa!"
"Để ngươi nhập quân doanh, vì nước xuất lực, sao lại là đẩy ngươi vào hố lửa?" Độc Cô Chiến Thiên khó hiểu hỏi.
Trác Phàm trừng mắt hét to: "Vậy mà còn chưa phải đẩy vào hố nửa? Tục ngữ nói, tham gia quân ngũ ba năm, thấy heo mẹ còn đẹp hơn Điêu Thiền! Làm giảm thẩm mỹ quan của lão tử, ảnh hưởng chất lượng thành gia lập nghiệp ngày sau của lão tử!"
Phốc!
Chúng nữ trong phòng dưỡng thương cười hẳn ra tiếng. Riêng là Sở Khuynh Thành cùng Lạc Vân Thường, nghe Trác Phàm nói thành gia lập nghiệp, không biết nghĩ đến đâu mà đỏ hết cả mặt.
Rồi lại nghĩ thế quái nào mà cả hai lại nhìn đối phương, sau đó trong lòng lại không thuận, không biết tiểu tử kia nói ý chỉ ai?
Thiên Vũ Tứ Hổ cùng Lạc Vân Hải liếc nhìn nhau, đều xấu hổ! Trong phòng này, có mỗi năm người bọn họ là quân nhân, chẳng lẽ, thẩm mỹ quan của bọn họ đều rất thấp sao??!!
Độc Cô Chiến Thiên lại chửi ầm lên: "Càng vớ vẩn, tiểu tử ngươi nghe từ đâu chuyện vớ vẩn đó. Nhập ngũ ba năm, làm sao có thể xảy ra chuyện đó?"
Nhưng câu nói tiếp theo của Độc Cô Chiến Thiên, lại như chọc tiết người ta: "Loại chuyện này, tối thiểu phải 5 năm trở lên mới phát sinh!”
“Giống Phong Lâm Hỏa Sơn đó, tối thiểu sáu năm sau, mới có thể nhìn đại thẩm không khác gì mỹ nữ. Vân Hải a, còn chưa đến mức đó, nhưng mà chắc là cũng sắp tới rồi :v!"
Năm người tức khác xạm mặt, hận không thể kiếm cái quần đội vào, cảm nhận ánh mắt từ cả hội trường quăng tới, sắc mặt xấu hổ đỏ bừng!
Nghĩa phụ a, ngài khuyên hắn nhập ngũ thì khuyên hắn nhập ngũ thôi, làm gì phải nói rõ mấy chuyện xấu hổ như này ra nữa!
Năm người lắc đầu thở dài một trận, đầu chôn dưới chăn, không dám nhìn người nữa. . .
Độc Cô Chiến Thiên vẫn tận tình khuyên bảo thuyết phục: "Nhưng mấy thứ này đều không quna trọng, lão phu không phải nói rồi sao, ngươi nhập ngũ một năm là được, sau đó thì làm tham mưu tướng quân cho bản soái, đi bên cạnh lão phu, chắc chắn không phát sinh loại chuyện không đáng tin cậy kia!"
"Vậy sao không thể trực tiếp làm tham mưu tướng quân?" Trác Phàm gãi đầu nói.
Độc Cô Chiến Thiên trừng mắt, rống to: "Như vậy sao được? Độc Cô quân có quân kỷ, ngươi chưa lập công, sao có thể tấn thăng, cho dù tấn thăng lại sao có thể phục chúng? Nhưng ngươi yên tâm, sau khi ngươi nhập ngũ, bản soái sẽ cho ngươi cơ hội lập công, lấy thực lực của ngươi, chắc chắn không thành vấn đề!"
Trác Phàm bất đắc dĩ, thấy Độc Cô Chiến Thiên kiên trì như vậy, nhất thời không biết phải thế nào mới thoát được!
"Aizz, được thôi, nhưng ngài phải đáp ứng điều kiện của ta!" Cuối cùng, Trác Phàm thở dài, gật gật đầu nói.
Độc Cô Chiến Thiên sáng mắt lên, vội vàng nói: "Điều kiện gì, cứ việc nói ra, chỉ cần lão phu có thể làm được, nhất định không từ chối!"
"Ừm. . . Lão nguyên soái, ngài có thể cho ta mượn binh quyền một tháng hay không!"
"Hồ nháo, đây là đại sự trong quân, há có thể đùa?" Độc Cô Chiến Thiên lập tức lắc lắc đầu, ria mép run, rồi ánh mắt đầy nghi ngờ, thận trọng nói: "Tiểu tử, ngươi muốn binh quyền làm gì?"
"Đó còn cần phải nói? Ngựa đạp sơn hà, san bằng Đế Vương Môn!" Trác Phàm hét lớn.
Độc Cô Chiến Thiên giật mình, vội vàng nói: "Ngươi chớ làm loạn, đây là đại sự, không thể tùy ý làm bậy như vậy!"
"Hắc hắc hắc. . . Cũng không sao, dù sao, sau khi theo ngươi một năm, ta nhất định cũng có binh quyền. Đến lúc, ta muốn đánh ai thì đánh, muốn diệt ai thì diệt" Trác Phàm cười gian nói.
Độc Cô Chiến Thiên không khỏi hoảng hốt, lúc này mới phát hiện, trước kia hắn chỉ là để ý cái tài của Trác Phàm, lại quân mất tên này còn có cái tính thích làm xằng làm bậy.
Tiểu tử này không dễ điều giáo tốt giống như Lạc Vân Hải, ngày sau một khi binh quyền rơi vào tay hắn, hắn thật sự có thể đâm thủng trời! Không được, không thể tiểu tử này đề bạt quá nhanh, ít nhất, trước hết phải làm giảm dã tính của hắn mới được!
Trác Phàm đượng nhiên đoán được hắn đang nghĩ gì, liền nhếch miệng cười nói: "Hắc hắc hắc. . . Ta biết ngươi muốn làm gì, không sao, thứ ta hiểu nhất chính là kéo bè kết phái! Đến lúc ta tiến vào Độc Cô đại quân, không ngoài một năm, ba trăm vạn đại quân chắc chắn mang họ Trác của ta, có danh hiệu tướng quân kia hay không cũng không quan trọng!"
"A? Đúng rồi! Ta ở đây liều sống liều chết, cũng chẳng biết lúc nào mới có thể chống lại Đế Vương Môn. Nhưng nhập quân một năm, liền có thể nắm giữ thế lực của một trong tứ trụ, chiến lực của quân Đế Quốc mới cường đại nhất, chuyện tốt như vậy, cớ sao mà không làm :3?"
Trác Phàm sáng mắt lên, nhìn thẳng Độc Cô Chiến Thiên cười nói: "Sao trước kia ta không nghĩ ra nhỉ? Lão nguyên soái, ngươi nhất định phải cho ta nhập quân a!"
"Không!" Lần này, đổi lại là Độc Cô Chiến Thiên không nguyện ý, vội vã khoát khoát tay, hét lớn, trên đầu, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng!
Aiz, thật là nguy hiểm, suýt chút nữa kéo tên Hỗn Thế Ma Vương vào doanh! Tuy hắn có đại tài, nhưng cũng rất có thể gây hoạ a! Nếu thật không thể thuần phục hắn, Độc Cô quân có khả năng sẽ bị hắn sử dụng, trở thành đại hung khí đảo loạn cả Thiên Vũ!
Sau khi cân nhắc, Độc Cô Chiến Thiên hít sâu một hơi, rực rỡ cười ra tiếng: "Ừm, Trác Phàm, ngươi đã không muốn nhập ngũ, vậy lão phu không ép nữa. . ."
"Không, ta rất vừa lòng, lão nguyên soái. . ."
"Không không không, lão phu cả đời tuyệt không ép buộc người khác làm chuyện người ta không nguyện ý, ngươi cứ làm quản gia Lạc gia cho tốt đi. Ách, đúng rồi, gia chủ ba nhà hình như đến rồi kia, lão phu đi trước ><!"
"lão nguyên soái, chuyện ta nhập ngũ. . ." Trác Phàm vội vã kêu to, nhưng Độc Cô Chiến Thiên đã lao ngay ra ngoài, sợ tiểu tử này dây dưa nữa.
Nhìn bóng lưng vĩ ngạn cũng có lúc có bộ dáng thất kinh như thế, như thể sau lưng có mãnh thú đuổi theo, Trác Phàm nhếch miệng cười tà dị.
A, đúng rồi, nếu có thể có được Độc Cô đại quân, cũng không tệ nha! Trác Phàm sờ cằm, cân nhắc đủ thứ!
Một bên khác, Độc Cô Chiến Thiên ra ngoài gian phòng, đi đến phòng dưỡng thương bên cạnh. Lúc này, gia chủ ba nhà Kiếm Hầu Phủ, Tiềm Long Các cùng Hoa Vũ Lâu đã đến đông đủ. Thấy Độc Cô Chiến Thiên, liền cùng nhau ôm quyền: "Đa tạ lão nguyên soái xuất thủ cứu giúp!"
"Không cần khách khí, đây là chỗ chức trách của lão phu. Huống hồ, cứu bọn họ là người khác, lão phu chỉ là đến sau mà thôi!" Độc Cô Chiến Thiên khoát khoát tay, lắc lắc đầu nói.
Mọi người gật đầu, cười cười, rồi rất nhanh, mỗ mỗ liền nhíu mày nói: "Lão nguyên soái, thực không dám giấu giếm, vừa rồi chúng ta nghe thấy lão nguyên soái muốn đưa Trác Phàm vào quân doanh, lão thân có một chuyện muốn nhờ, việc này có thể tạm hoãn hay không, bách gia tranh minh không thể thiếu hắn!"
"Đó là đương nhiên, hắn nhất định phải ở lại. Còn chuyện nhập quân, lão phu còn phải tỉ mỉ cân nhắc, còn chưa quyết định, các vị cứ việc yên tâm!" Độc Cô Chiến Thiên thở dài một hơi, lập tức tỏ thái độ!
Từ khi nghe Trác Phàm hùng hồn một phen, hắn thành ra sợ hãi Trác Phàm!
Tiểu tử này, chuyện gì cũng có thể làm được a, may mà mình kịp thời tỉnh ngộ, không hành sự lỗ mãng!
Lúc này, Trác Phàm cũng đi, tới chư vị gia chủ ôliền m quyền hành lễ!
Ba người yên tâm cười gật đầu. Cuối cùng cũng gặp lại một Trác Phàm hoàn hảo vô khuyết! Nói thật, không có Trác Phàm, Lạc gia tuy giống một con ngựa ô, nhưng vẫn không xứng để liên minh hay cạnh tranh với bảy nhà!
Nhưng Trác Phàm trở về, vậy liền thật sự được coi là có một minh hữu mạnh mẽ!
"Trác quản gia, Lạc gia hôm nay toàn bộ thụ thương, chỉ sợ vô duyên với trận chiến ngày mai! Ngài có phải nên xuất chiến chống đỡ một hồi hay không?" Mỗ mỗ nhìn Trác Phàm, cười nhạo nói, đồng thời cũng muốn mở mang kiến thức, xem tiến triển trong năm năm biến mất củt Trác Phàm.
Trác Phàm nhún nhún vai nói: "Đó là đương nhiên, mà lại lần này là ta đại biểu Lạc gia, đến lúc đó, Lạc gia nhất định sẽ bình bình khởi tọa với các ngươi!"
"Thật đáng mong chờ đó!" Long Dật Phi cười nói.
Ngay tiếp đó, mọi người liếc nhìn nhau, đều cười lên ha hả, tất cả đều chờ mong ngày mai Trác Phàm đại triển thần uy. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook