Chương 240 : Lao Ra Sinh Lộ

Chậm rãi mở to mắt, Trác Phàm phát hiện hắn thế mà không chết, mà quanh thân còn bị Thanh Viêm bao trùm, không khỏi kinh hãi. Hắn vạn vạn không nghĩ đến, Thanh Viêm lại có thể ngăn cản tia tử lôi đáng sợ kia!

Đồng thời,bóng vị cao thủ thần bí trong Vạn Thú sơn mạch kia, lại một lần xuất hiện trong đầu hắn.

Ban đầu, hắn không biết người kia có gì mục đích, vì sao lại muốn dưa Thanh Viêm kỳ dị này cho hắn. Nhưng hiện tại, hắn dường như đã minh bạch, đây rõ ràng cũng là có ý trợ giúp hắn tiến về Lạc Lôi Hạp!

Thế nhưng, hắn làm như vậy là có mục đích gì. Chẳng lẽ bên trong Lạc Lôi Hạp có thứ gì đó mà hắn muốn nhưng lại không thể tự mình đến lấy được?

Trong mắt Trác Phàm tràn đầy nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa.
Hiện tại việc cấp bách của hắn là phải mau chóng rời khỏi nơi này, còn việc người kia có âm mưu quỷ kế gì, cũng là để sau rồi nói. Dù sao giờ khắc này, mạng của chính mình mới là trọng yếu nhất.

Nghĩ tới đây, Trác Phàm vội vàng nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm đường ra bên trong cấm chế , trán đã tràn đầy mồ hôi. Những tia tử lôi này thì vô cùng vô tận, nhưng Thanh Viêm kia lại không biết có thể chống bao lâu, hắn nhất định phải nhanh tìm đường sống mới được!

Rầm rầm rầm!

Từng đạo từng đạo tử lôi liên tục bổ vào Thanh Viêm mang theo uy lực từ ngũ trọng thiên, đến lục trọng thiên, thất trọng thiên, thậm chí bát trọng thiên, thế nhưng Thanh Viêm vẫn sừng sững bất động, chỉ là khí thế của hỏa diễm đã yếu đi rất nhiều, tựa hồ tiêu hao không ít năng lượng.

Trác Phàm ôm lấy Cổ Tam Thông càng ngày càng đến gần hắc động kia. Thế nhưng khi phóng tầm mắt nhìn tới, chung quanh đều là một mảnh tử sắc phong bạo cùng tràn ngập tử lôi, không mảy may nhìn ra bất kỳ sơ hở nào của cấm chế.

Trác Phàm không khỏi khẩn trương, lông mày đã nhăn thành một đoàn!

Oanh!

Đột nhiên, một đoàn Cự Lôi đánh xuống, nện lên trên người bọn hắn. Thân thể  Trác Phàm bất thình lình run lên một cái, cảm giác một trận tê tê dại dại, Thanh Viêm trên thân cũng bắt đầu run lẩy bẩy.

“Tử lôi cửu trọng thiên!”

Trác Phàm không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng càng thêm kinh hãi. Chuyện làm cho hắn lo lắng nhất rốt cục cũng phát sinh, dưới uy lực tàn phá mạnh mẽ của tử lôi cửu trọng thiên tử, cho dù là Thanh Viêm kỳ dị cũng có chút cảm giác khó có thể chống đỡ.

Nếu vòng bảo vệ Thanh Viêm này bị phá, hai người bọn họ sẽ chỉ mất vài phút liền sẽ bị diệu thành cặn bã!

Tình thế trước mắt đã đến giây phút hung hiểm nhất, hắn làm sao còn dám lãnh đạm, vội vàng mở trừng trừng hai mắt nhìn bốn phía, khao khát có thể theo quỹ tích lưu động của tử lôi ở nơi này, tìm ra được mắt trận của cấm chế.

Thế nhưng cấm chế này lại quá cao thâm, lấy lý giải về trận pháp của Ma Hoàng hắn cũng khó mà tìm được mảy may dấu vết để lại. Xem ra cấm chế ở nơi đây là do cao thủ bố trí, không phải là người hắn có thể so sánh.

Bất quá suy nghĩ một chút cũng đúng, nơi này chính là di tích của Thiên Đế, người  bố trận tự nhiên là một trong ba Thiên Đế mạnh nhất Thượng Cổ, là loại tồn tại không phải một cái tiểu Ma Hoàng như hắn có khả năng phỏng đoán?

Không khỏi hung hăng vỗ đầu một cái, lòng Trác Phàm nóng như lửa đốt, tựa như kiến trên chảo lửa, gấp gáp dậm chân, nhưng lại không thể làm gì được. Đối mặt với trận thức được Thiên Đế bố trí, hắn nhưng là thật sự không có cách nào, lực bất tòng tâm.

Oanh!

Lại là một đạo tử lôi cửu trọng thiên đánh xuống, Thanh Viêm không khỏi kịch liệt run rẩy, còn thân thể hắn thì đau xót, đã cảm giác được một tia tử lôi bổ lên thân hắn. Đoàn Thanh Viêm này, chỉ sợ cũng không duy trì thêm được bao lâu.

Trác Phàm không khỏi thở dài một tiếng, liên tục cười khổ.

Trước kia, hắn thực sự quá ngây thơ, còn muốn dùng Lôi Vân Tước ngăn cản tử lôi lục trọng thiên để vào trong di tích của Thiên Đế tìm kiếm. Nhưng bây giờ, hắn có Thanh Viêm giúp hắn cản lại tử lôi cửu trọng thiên, thậm chí đã đi tới chỗ sâu nhất trong cấm chế nhưng vẫn như cũ tìm không thấy lối đi vào.

Đường đường trận pháp của Thiên Đế, một cái Ma hoàng như hắn làm sao có khả năng phá được?

Liền xem như vào thời Thượng Cổ, cho dù là Cửu U Ma Đế được các nhà xưng tụng kiến thức uyên thâm rộng rãi, muốn phá trận thức Thiên Đế, đoán chừng cũng phải hao phí chút thời gian. Thế nhưng người ta hao phí chút thời gian cũng không sao, người ta có thể chịu nổi.

Thế nhưng hắn chỉ là một tu giả Đoán Cốt cảnh, giống như một con kiến hôi, vạn vạn hao không nổi a!

Trác Phàm vỗ trán một cái, không ngớt lời bi thiết. Nếu như lúc trước hắn mạo hiểm vì Cổ Tam Thông, xem như nhân sinh khó được mấy lần đọ sức hào khí. Nhưng hiện tại, hắn đúng là thật sự chính mình tự tìm đường chết.

Bởi vì tình cảnh bây giờ, cũng chính là tình cảnh của hắn sau này khi đi vào Lạc Lôi Hạp. Chỉ là hiện tại, hắn đến sớm hơn mà thôi. Nếu như bây giờ hắn không thể phá giải được trận thức này thì cũng đại biểu cho việc ngày sau hắn tiến vào nơi này cũng sẽ vẫn như cũ, không phá giải được.

Hắn, chẳng qua là đem thời gian tự mình đi tìm chết kéo lên sớm hơn một chút mà thôi!

Ai, Thanh Viêm a Thanh Viêm, ngươi kịp thời xuất hiện, cũng là để ta biết, ta chết không oan, hoàn toàn là chính mình tự tìm đường chết, có đúng hay không? Coi như hiện tại ta không chết vì Cổ Tam Thông, về sau cũng sẽ vì tiến vào di tích của Thiên Đế mà chết, đúng hay không?
Trác Phàm trong lòng cười khổ, buồn bã thở dài: “Ai, nói tóm lại, vẫn là ta quá tự đại. Tự cho là có được truyền thừa của Ma Đế, liền có thể đi khắp thiên hạ, thậm chí ngay cả cấm chế do Thiên Đế bố hạ cũng không để vào mắt, thật sự là buồn cười, quá buồn cười! May mắn là không có người nào biết ta tên là Ma Hoàng, nếu không, đoán chừng ta sẽ thành trò hề cho người trong thiên hạ...”

Trác Phàm lắc đầu, hắn đã nản lòng thoái chí, trong mắt hoàn toàn là tuyệt vọng, mặc cho tử lôi nhắm đánh cũng chỉ thờ ơ.

Đột nhiên, trong động khẩu đen nhánh kia lại lóe lên một đạo hồng mang!

Trác phàm hơi ngẩn ra, quay đầu qua nhìn, chỉ thấy hồng mang kia chỉ lớn tầm miệng chén, vậy nhưng nơi hồng mang kia bắn thẳng qua lại không có bất kỳ tử lôi nào đánh tới!

Ánh mắt không khỏi sáng lên, Trác Phàm tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, suy nghĩ một lát liền hô lớn: “Đúng, lúc đó Cửu ca cũng bị tử sắc phong bạo bao phủ, nhưng sau cùng lại đần độn u mê ra ngoài. Nói cách khác, trận thức này của Thiên Đế cũng không phải là hoàn mỹ, vẫn có sơ hở. Nhưng sơ hở này còn không phải là do hắn cố ý lưu lại, mà là có người đem trận thức này của hắn hủy một đoạn!”

Nghĩ tới đây, Trác Phàm lập tức lại nhìn về phía hồng mang kia, trong mắt không khỏi lóe lên một tia sợ hãi lẫn vui mừng.

Không sai, hồng mang kia chính là sơ hở, một lỗ hổng không biết là do người nào mở ra. Theo đường bắn ra của hồng mang liền có thể thoát ra ngoài. Mà ngược lại, tiến về phía trước theo hồng mang kia thì có thể đi vào bên trong di tích!

Hắc hắc hắc... Bất quá đã đi tới nơi này, lão tử làm sao có thể trốn đi? Đương nhiên là muốn đi vào tìm tòi hư thực! Ai biết lần sau đến, có thể lại tìm được cái sơ hở này hay không, dù sao cái trận thức này cũng tương đối khổng lồ!

Trong mắt Trác Phàm lóe lên tia hưng phấn, vẻ chán chường trước đó đều bị quét sạch, cười to: “Thiên Đế thì thế nào, không phải trận thức bố trí xuống vẫn như cũ bị người đánh ra một cái lỗ hổng lớn sao? Ha ha ha...”

Nếu như câu nói này bị Thiên Đế lão nhân gia ông ta nghe được, khẳng định sẽ tức giận đến xanh mặt, hung ác nhổ vào mặt hắn.

Tiểu tử không biết xấu hổ, cái này lỗ hổng này cũng không phải là do tên nhóc nhà ngươi mở ra, ngươi đắc ý cái gì?

Thế nhưng, tuy nói lỗ hổng này lớn, cũng chẳng qua là so với trận thức hoàn mỹ này mà thôi, nhưng là đối với Trác Phàm mà nói, hắn lại không đi vào cái lỗ hổng to bằng miệng chén này được.

Huống hồ bên cạnh cửa động đều là tử lôi toán loạn, hắn tuyệt đối không dám đến gần!
Muốn tiến vào bên trong, nhất định phải từ đằng xa mở ra một lỗ hổng, sau đó nương theo hồng mang ở trong đó mà bay vào. Khi đó những tử lôi kia mới không quấy nhiễu bọn hắn.

Mấu chốt là, phải làm như thế nào để từ cự ly xa phá vỡ trận thức này? Dù sao, đây cũng là do Thiên Đế bố trí xuống, hắn cũng không cho rằng bằng một quyền của hắn có thể phá vỡ.

Thế nhưng, ngay khi đang sầu muộn, Trác Phàm lại nhìn về phía Cổ Tam Thông đang nằm cuộn tròn rúc vào trong ngực mình, ánh mắt không khỏi sáng lên.

Tiểu tử, cơ hội báo ân của ngươi đã tới!

Trong lòng cười lớn một tiếng, Trác Phàm vội vàng đem Cổ Tam Thông ôm đến trước mặt, lung lay đầu hắn để hắn tỉnh táo lại, mặt ngưng trọng nói: “Cổ Tam Thông, hiện tại chúng ta đã tiến vào tuyệt địa, chỉ có một đường sinh cơ. Có nhìn thấy điểm sáng màu đỏ chứ, cái kia chính là một lỗ hổng. Ngươi đánh một quyền vào chỗ đó, đem lỗ hổng kia mở rộng ra, chúng ta liền có thể chạy đi!”

“Không được không được, ta sợ lắm!” Cổ Tam Thông bịt chặt lỗ tai, liều mạng lắc đầu.

Trác Phàm ánh mắt ngưng tụ, quát to: “Ta cũng sợ những tia lôi điện kia, thế nhưng lý do khiến ngươi sợ chúng nó, không phải là do sợ chết sao? Dù sao cũng đều là chết, không bằng liều một lần, khi đó có chết cũng không hối tiếc!”

Cổ Tam Thông hơi hơi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhưng vẫn như cũ run rẩy không ngừng.
Lúc này, Trác Phàm lại mỉm cười, chậm rãi sờ sờ đầu hắn, ôn nhu nói: “Không sao, hết thảy đã có ta, ta sẽ đem ngươi ôm chặt trong ngực. Cho dù chết, cũng là ta chết trước! Ta sẽ không từ bỏ ngươi, cho nên ngươi không thể từ bỏ chính ngươi, cho dù sống hay chết vẫn nhất định phải liều một phen!”

Nhất là, không nên buông tha ta a, coi như không vì chính ngươi, cũng vì ta đánh một quyền đi.

Trác Phàm thầm ai oán, nhưng đương nhiên hắn sẽ không nói ra, hắn còn muốn lưu lại hình tượng cao lớn của bản thân trong mắt Cổ Tam Thông a!

Cổ Tam Thông liếc hắn một cái thật sâu, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, thân thể đang sợ hãi cũng ngừng run, nhìn về hồng mang ở phía xa, trong mắt ngưng tụ, hơi gật đầu.

Sau một khắc, liền hét lớn một tiếng, giơ lên nắm tay nhỏ non nớt, hướng về phía kia cách không đánh một quyền!

Ông!

Một trận ba động kỳ dị truyền ra, trên nắm tay Cổ Tam Thông giống như bắn ra một đầu cự long vô hình, lao nhanh về phía hồng mang. Tử lôi ở ven đường dường như cũng trở nên vặn vẹo, tránh né đạo ba động vô hình kia.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn phát ra, đạo hồng kia mang nhất thời tấc tấc phóng xạ, dần dần mở rộng, sau cùng biến thành một lỗ thủng đủ một người đi, bắn ra từng chùm hồng sắc quỷ dị.
Phàm là nơi chùm ánh sáng này đi qua, tử lôi đều ào ào bắn lên nhưng rốt cuộc không bắn vào được!

Trác Phàm vui vẻ kêu to, xoa xoa Cổ Tam Thông đầu mừng rỡ nói: “Hảo tiểu tử, làm tốt lắm!”

Cổ Tam Thông cũng nhếch miệng cười một tiếng, giống như một hài tử được khen ngợi, trên mặt tản mắt ra ánh sáng hạnh phúc!

Thế nhưng đúng vào lúc này, oanh một tiếng vang thật lớn, một đạo tử lôi đột nhiên nện lên người Trác Phàm. Ngọn lửa màu xanh chỉ run lên một chút rồi liền đột nhiên biến mất.

Sau đó dư âm của đạo tử lôi này không hề chậm trễ đánh vào thể nội Trác Phàm khiến bộ ngực hắn chấn động, nhịn không được khạc ra một tia lôi điện mang theo máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng xám.

“Ngươi sao rồi?” Cổ Tam Thông kinh hãi, vội vàng nói.

Bỗng nhiên ôm đầu hắn kéo vào trong ngực, Trác Phàm suy yếu cười nói: “Không sao, ta đã nói qua, chỉ cần ta sống, liền sẽ đem ngươi ôm vào trong ngực, sẽ không để cho ngươi có việc gì. Những thứ tử lôi này, không có gì đáng sợ!”

Vừa dứt lời, Trác Phàm liền cắn răng một cái, dậm chân bay về phía cái hồng quang kia. Sau khi tiến vào phậm vị bao phủ của quang mang, mắt liền tối sầm mất đi ý thức. Có điều hai tay hắn vẫn như cũ, thực hiện lời hứa hắn, ôm Cổ Tam Thông thật chặt không buông.

Hai người cứ như vậy, dọc theo cột sáng kia, một đường hướng về phía ngọn nguồn của hồng mang. Chỉ có Cổ Tam Thông nhìn vào gương mặt không có chút huyết sắc của Trác Phàm, trong hai con ngươi đã lệ nóng tràn đầy…

Mặt khác, sau khi Lạc Lôi Hạp buông xuống một lát, liền lại biến mất.

Mà nơi vừa rồi nó xuất hiện, lúc này đã hoàn toàn hóa thành hư vô. Nếu nói hai quyền Cổ Tam Thông đánh xuống khiến nơi này chỉ còn bụi đất thì nơi Lạc Lôi Hạp đi qua, ngay cả bụi đất đều không còn.

Nơi này, hoàn toàn trở thành một mảnh đại lục hoàn toàn mới, ngay cả bụi đất cũng không có. Chỉ có những nơi bị tử lôi đánh xuyên qua không ngừng từ chảy ra dung nham!

Lệ Kinh Thiên cùng tứ quỷ một lần nữa đi tới nơi này, dùng thần thức dò xét, nhưng làm thế nào cũng tìm không thấy bóng dáng của Trác Phàm cùng Cổ Tam Thông, trong lòng đều bất giác trầm xuống!

“Trác quản gia cùng tiểu quỷ kia nhất định đã bị tử lôi kia bổ đến hồn phi phách tán, không tìm được bọn họ nữa!” Quỷ Lanh Lợi ai thán một tiếng, lắc đầu.

“Oa, Trác quản gia thật đáng thương, tại sao lại muốn chôn cùng tiểu quỷ kia chứ?” Quỷ Nhát Gan sụt sịt cái mũi, buồn bã nói: “Thực ra Trác quản gia đối xử với chúng ta vẫn rất tốt, chí ít vào thời khắc mấu chốt hắn vẫn không tử bỏ chúng ta!”

“Ai, đúng vậy a, nếu là tông chủ mà nói, hắn đoán chừng đã sớm coi chúng ta là dê thế tội!” Quỷ Hung Sát thở dài, cũng có chút bi ai, có điều rất nhanh liền nhếch miệng lên, cười to: “Bất quá theo phương diện tốt mà nói, chúng ta không phải lại tự do sao? Ha ha ha...”

Nghe được lời này, ba quỷ còn lại sững sờ, cũng cao hứng bừng bừng nhảy dựng lên: “Đúng thế, đúng thế...”

Lệ Kinh Thiên sắc mặt âm trầm, hai đầu lông mày run rẩy, mãnh liệt xoay người phẫn nộ quát: “Người nào nói cho các ngươi được tự do? Đã tiến vào Lạc gia, thì không dễ dàng ra ngoài như vậy đâu!”

“Hừ, bằng lão gia hỏa như ngươi mà cũng muốn quản chúng ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai, Trác quản gia sao?” Quỷ Hung Sát khinh thường bĩu môi.

Cười lạnh, Lệ Kinh Thiên động động ngón tay: “Các ngươi cho rằng chỉ có Trác quản gia có thể điều động huyết tằm sao? Hừ, để ta đàng hoàng mà nói cho các ngươi, nếu không phải lão phu có biện pháp khống chế các ngươi, Trác quản gia làm thế nào có thể trước khi đi, đem bọn ngươi giao cho lão phu?”

Trong lòng không khỏi run lên, tứ quỷ đồng loạt cả kinh thất sắc, vừa hồ nghi lại vừa cảnh giác nhìn về phía hắn.

“Hừ, không tin a, muốn lão phu thử cho các ngươi nhìn hay không?”

“Ách, đừng đừng đừng, chúng ta tin tưởng!” Trước khi Lệ Kinh Thiên động thủ kết ấn, tứ quỷ lập tức khoát khoát tay, cầu xin tha thứ. Tiếp theo, liền đau khổ cùng nhau bái nói: “Lệ lão, về sau chúng ta đều nghe theo ngươi!”

Hài lòng gật đầu, Lệ Kinh Thiên trợn mắt nói: “Như vây mới đúng chứ, hiện tại các ngươi theo ta quay lại Phong Lâm Thành, đóng giữ Lạc gia. Lão phu sẽ thỉnh cầu tiểu thư, cho các ngươi danh xưng trưởng lão tương xứng. Bằng không, đi làm hạ nhân tẩy nhà xí cho ta đi!”
“Ách, chúng ta muốn làm trưởng lão, chúng ta không tẩy nhà xí!” Tứ quỷ không khỏi quýnh lên, ào ào nghe lời, hướng Phong Lâm Thành phương hướng bay đi.

Nhìn bóng dáng bọn hắn đi xa, Lệ Kinh Thiên chuyển hướng nhìn về phía một mảnh hư vô kia, thở dài: “Trác quản gia, theo ngươi ngốc suốt một thời gian dài, lão phu cũng học được cách Cáo mượn oai Hùm rồi. Bất quá ngươi yên tâm, mặc kệ bây giờ ngươi  ở nơi nào, lão phu thủy chung vẫn cho rằng ngươi còn sống. Bốn tên dở hơi này, lão phu nhất định sẽ trông chừng thật kỹ,... Chờ ngươi trở về!”

Nói xong, Lệ Kinh Thiên cũng quay người đuổi theo tứ quỷ, nơi này chỉ còn lại một mảnh hoang vu...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương