Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Người Dịch)
Chapter 236 Thiết Quyên Vô Địch

Chương 236: Thiết Quyên Vô Địch

Rầm rầm rầm!

Âm thanh sấm sét không ngừng bạo hưởng, nơi Cổ Tam Thông đứng đã bị lôi long cuồng bạo nện thành một vùng phế tích. Uy lực như thế, liền xem như cường giả Thần Chiếu đỉnh phong gặp phải, cũng tuyệt đối khó mà may mắn thoát khỏi!

Thế nhưng hai người Trác Phàm lại không thể cam đoan, dạng công kích tuyệt cường này liệu có hữu hiệu đối với Cổ Tam Thông hay không. Bởi vì hắn, là Bất Bại Ngoan Đồng mạnh nhất Thiên Vũ!

Chăm chú nơi đang tràn ngập bụi mù, chờ đến khi nó tiêu tán, trái tim Trác Phàm đã nhanh sắp vọt đến cổ họng. Thế nhưng chờ đến khi bụi mù tán đi, hai đồng tử của Trác Phàm lại mãnh liệt co rụt lại, nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, quả thực không thể tin được đây là thật.

Chỉ thấy Cổ Tam Thông lúc này vẫn như cũ, hai tay bịt lấy lỗ tai, tư thế không thay đổi đứng tại chỗ, thế nhưng sắc mặt lại càng ngày càng âm trầm, tựa hồ đang vô cùng tức giận.

“Ma Sách Tứ Quỷ, hắn đến tột cùng là làm sao cản được lôi điện? Các ngươi ở bên cạnh hắn, chắc hẳn có thể nhìn được rõ ràng nhất!” Trác Phàm cơ hồ là gầm thét truyền âm hỏi.

Ma Sách Tứ Quỷ hóa thành bốn đạo hư ảnh màu xám đi loanh quanh chung quanh Cổ Tam Thông, cũng đang một trận kinh hoàng, run giọng báo cáo: “Trác... Trác quản gia, tiểu tử này căn bản không hề cản lại lôi điện. Khi vạn đạo lôi điện kia đánh vào trên người hắn, hắn vẫn như không có việc gì, cứ như vậy đứng đấy...”

Ma Sách Tứ Quỷ còn chưa dứt lời, Trác Phàm đã là không thể tin ngồi thụp xuống trên mặt đất, thì thào lên tiếng: “Chẳng lẽ lôi điện cũng không phải là nhược điểm của tiểu tử kia? Là ta phán đoán sai rồi sao?”

“Trác quản gia, làm sao bây giờ? Tiểu tử kia một mực tại trong trận dây dưa, chúng ta cũng không làm gì được hắn, để lâu nhất định sẽ xảy ra vấn đề. Chờ sau khi hắn ra ngoài tìm chúng ta tính sổ, thì chúng ta tiêu đời!”

Ánh mắt hơi nheo lại, Trác Phàm trầm ngâm một trận, nhìn Lệ Kinh Thiên nói: “Lệ lão, coi như lôi điện cũng không phải là nhược điểm của hắn, vậy lúc trước hắn tức giận gào thét với lôi điện, cũng chỉ là chán ghét lôi điện mà thôi, coi như là ta đã tính sai. Nhưng trận thức này, dù sao cũng là trận thức lục cấp trên cơ sở thiên nhiên đại trận, chúng ta dùng tất cả lực lượng cường công hắn. Coi như hắn lợi hại hơn nữa, cũng phải mài chút da, biết đâu lại có thể thành công!”

“Được!” Lệ Kinh Thiên gật đầu một cái, lập tức kết ấn.

Trác Phàm thì thở dài, trong lòng một trận ai thán.

Tuy hắn nói như thế, tựa hồ là được ăn cả ngã về không. Thế nhưng từ trước khi bày trận, hắn cũng đã nghĩ tới sẽ thất bại. Bởi vì cái tiền đề lôi điện là nhược điểm của Cổ Tam Thông này cũng là do hắn phỏng đoán mà ra, hắn căn bản là đang đem mạng của tất cả mọi người ra để đánh cược. Xác xuất thành công của kế hoạch này cũng chỉ năm phần!

Bất quá, hắn quá muốn thu được Cổ Tam Thông này, cho nên mới dưới tình huống chỉ có năm phần nắm chắc, đem mạng của tất cả mọi người bồi ở chỗ này. Nhưng dù vậy, hắn cũng đã tính xong đường lui.

Chỉ là đường lui kia, cũng chỉ có năm phần khả năng!

Nếu lại bị Cổ Tam Thông nhìn thấu, hắn cũng chỉ có thể nhận mệnh! Nói thật, lần này hắn xác thực đã rất mạo hiểm, không giống tác phong bình thường của hắn!

“Trác quản gia, ta đã chuẩn bị tốt, ngươi thế nào?” Lệ Kinh Thiên truyền âm tới.

Trác Phàm thở dài một hơi, trong tay kết ấn, gật đầu nói: “Ta cũng đã xong, bắt đầu đi!”

Vừa dứt lời, hai người kết ấn!

Bỗng nhiên, lôi vân phun trào, sấm sét vang dội. Bên trong biển mây đen kịt chớp động ra mấy trăm ngàn đạo lôi quang. Uy lực lớn đến mức,  toàn bộ Tích Lôi Sơn cũng nhịn không được mà run rẩy, ngay cả bản thân trận thức lục cấp đều không chịu nổi dạng uy lực này .

Ma Sách Tứ Quỷ nhìn thấy đều trợn mắt hốc mồm, hoảng sợ kêu to, ào ào tứ tán!

Lần này, bọn hắn cũng không dám du đãng chung quanh Cổ Tam Thông nữa. Bởi vì lần này khác biệt cùng hai lần trước, chỉ cần dư âm lôi điện rơi xuống cũng đủ để bốn người bọn hắn thịt nát xương tan!

Cổ Tam Thông bưng bít lấy hai lỗ tai nhìn sấm sét trong không trung đang lóe sáng như ban ngày, tức giận trong mắt càng sâu!

“Cổ Tam Thông, một kích này nếu ngươi còn có thể chịu đựng, thì đây có lẽ chính là kiếp số của Trác Phàm ta!” Hít một hơi thật sâu, Trác Phàm cắn răng một cái, trong nháy mắt ấn quyết lại biến!

Ầm!

Mấy trăm ngàn tia sấm sét cùng nhau phóng xuống, như vạn mã lao nhanh. Chỉ trong nháy mắt, liền quấn quanh một chỗ, hình thành một đầu lôi long khổng lồ tựa như một dãy núi non trùng điệp, gào thét bay xuống.

Cỗ thanh thế hủy thiên diệt địa kia tựa như muốn đem tất cả mọi thứ trên mặt đất nuốt chửng. Trác Phàm đã nghĩ đến có khả năng, một khi lôi long này đánh xuống phía dưới, toàn bộ Tích Lôi Sơn sẽ bị hủy, phương viên trong vòng trăm dặm nhất định không còn một ngọn cỏ, thi hài khắp nơi. Chỉ có bọn hắn là kẻ khống chế trận pháp, mới có thể may mắn sống sót.

Đồ thán sinh linh như thế, vốn không phải là ước nguyện của hắn!

Thế nhưng hắn là Ma Hoàng, nhất tướng công thành vạn cốt khô! Vì để có được Bất Bại Ngoan Đồng Cổ Tam Thông này, hắn sẽ không thương tiếc những sinh linh không thân chẳng quen kia!

Rống!

Một tiếng gầm thét vang động bầu trời, từ trên trời giáng xuống!

Cổ Tam Thông cảm thụ được sóng uy áp đang mạnh mẽ ép thẳng tới mặt, ánh sáng chói mắt khiến hắn nhịn không được phải nheo mắt lại, tiếng nổ điếc tai đã làm cho hai tai của hắn bị điếc tạm thời, rốt cục, hắn buông một cánh tay đang bịt lấy lỗ tai ra, chậm rãi nắm thành một nắm đấm nhỏ nhắn.

Đón lấy, ông…

Một quyền ngút trời giơ lên đối đầu trực diện với đầu lôi long, phát ra từng đạo ba động uỷ dị.

Sắc mặt của Cổ Tam Thông vẫn lạnh nhạt, không buồn liếc nhìn cái đầu lôi long kia dù chỉ một chút, nhưng ba động vô hình trên nắm tay lại như một đạo sao băng ngút trời, dọc theo hướng lôi long rơi xuống phía dưới, chỉnh chỉnh đối cứng trở về.

Mà phàm là nơi đạo ba động này đi qua, lôi điện liền trong nháy mắt sụp đổ!

Sau đó, mọi người liền kinh hãi nhìn đầu lôi long, bắt đầu từ phần đầu, từng bước một tán loạn thành từng điểm từng điểm ánh sáng rồi biến mất không thấy gì nữa. Sau cùng đạo ba động này xông thẳng lên trời, ầm vang một tiếng, xông thẳng tới chân trời!

Lôi vân đen kịt giống như nắp nồi trên không trung cũng trong nháy mắt bị đánh mở ra một lỗ hổng rộng gần một dặm, khiến ánh sáng mặt trời từ trên chín tầng trời chiếu thẳng xuống vùng đất nhiều năm vẫn luôn bị lôi vân bao trùm!

Phốc!

Một tiếng vang trầm, Trác Phàm cùng Lệ Kinh Thiên phun ra một ngụm máu tươi, đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

Nhìn Cổ Tam Thông tựa như chiến thần đứng yên lặng trong cốc, cùng không trung phía trên đã bị phá vỡ ra một cái động lớn, hai người nhịn không được cùng nhau hít vào ngụm khí lạnh.

“Bất Bại Ngoan Đồng, quả nhiên bất bại, quả thực là mạnh đến bất hợp lí! Khó trách năm đó có thể lấy một địch cả một nước, có được danh xưng Bất Bại!” Trác Phàm thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Lần này, là ta bại! Lệ lão, kết ấn đem lôi vân kia bổ túc lại, nhốt hắn thêm một lát, chúng ta rút lui! Bất Bại Ngoan Đồng này, không phải là kẻ mà ta có khả năng thu phục! Hoặc là nói, chờ sau này có cơ hội hẵng tính đi!”

Lệ Kinh Thiên giật mình, đây là lần đầu tiên hắn nghe Trác Phàm nói từ bỏ. Bất quá nhìn qua Cổ Tam Thông đang lạnh nhạt đứng thẳng một chút, đứng trong đại trận lục cấp nhưng hắn chỉ cần một quyền liền có thể dễ dàng phá thiên, Lệ Kinh Thiên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ai thán.

Dạng quái vật như vậy, phàm nhân không có khả năng khống chế! Mặc dù nói Trác Phàm cùng Hoàng Phủ Thanh Thiên cũng thuộc về hàng ngũ quái vật, nhưng so sánh cùng tiểu quái vật này thì chỉ có thể coi là tiểu vu gặp đại vu!

Lệ Kinh Thiên cười khổ một trận, cùng Trác Phàm đồng thời kết ấn, tu bổ chỗ sơ hở của lôi vân trên không trung kia. Đồng thời truyền âm cho tứ quỷ để bọn hắn mau chóng rút lui.

Hiện tại bọn hắn vận dụng trận pháp, đã không phải vì muốn bắt được Bất Bại Ngoan Đồng, mà chỉ là muốn trì hoãn hắn một chút. Nếu không, bọn hắn cũng chỉ có thể chết không có chỗ chôn!

Cảm giác bất lực như thế, đoán chừng cả hắn cùng Trác Phàm đều là lần đầu tiên gặp phải.

Riêng Trác Phàm tâm kế chồng chất, tính toán không bỏ sót, nhưng vẫn như cũ không thể làm gì tiểu gia hỏa này! Hắn cũng chỉ có thể thầm than rằng mình đã dốc hết toàn lực!
Thực lực tuyệt đối, quả nhiên so với bất luận kế sách gì đều cường đại hơn vạn lần!

Thế nhưng, khi Cổ Tam Thông nhìn thấy mảnh mây đen phía trên đỉnh đầu lập tức muốn lần nữa đoàn tụ, chân mày liền dựng đứng, gầm thét lên tiếng: “Sáu tên các ngươi thật sự quá đáng giận, tiểu gia không phải đã nói là, tiểu gia ghét nhất là sét đánh, thế mà các ngươi còn muốn đặt lôi trận, hừ!”

Hừ lạnh một tiếng, Cổ Tam Thông nâng chân phải mạnh mẽ giẫm xuống đất, sau đó chân trái lại giẫm một cái!

Liên tục hai lần dậm chân, làm cho toàn bộ Tích Lôi Sơn giống như bị động đất, bốn ngọn núi càng không ngừng lay động.Thân thể Trác Phàm cùng Lệ Kinh Thiên lung lay, trong lòng kinh hãi, nhưng lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng một khắc sau, một màn làm cho tất cả mọi người đều run như cầy sấy phát sinh.

Chỉ thấy Cổ Tam Thông nắm chặt song quyền, giang tay ra hai bên, tròng mắt ngưng tụ, hung hăng nắm chặt nắm đấm, phảng phất như đang súc lực. Tiếp đó liền đột nhiên đập mạnh hai tay vào nhau!

Ông!

Lại một đạo ba động vô hình khuếch tán ra bốn phía, mà theo ba động truyền ra, toàn bộ không gian cũng bắt đầu kịch liệt chấn động. Lấy Cổ Tam Thông làm trung tâm, mặt đất bốn phía bắt đầu vỡ vụn thành từng mảnh, hóa thành bột mịn.
Một cỗ năng lượng vô hình chậm rãi khuếch tán ra bốn phía, thế nhưng tốc độ lại càng lúc càng nhanh, những nơi nó đi qua đều hóa thành một mảnh bột phấn!

Hai tròng mắt Trác Phàm nhịn không được mà co rụt lại, hét to: “Lực lượng của tiểu tử này vậy mà nghịch thiên đến như thế, chỉ một quyền liền có thể chấn động hư không! Chạy mau, trận thức lục cấp trước mặt tiểu tử này cùng chỉ như giấy, chúng ta căn bản nhốt hắn không được! Còn nữa, nếu thực sự chạy không nổi thì chui xuống lòng đất!”

Nghe được lời này, Lệ Kinh Thiên không khỏi kinh hãi.

Tuy hắn biết Cổ Tam Thông nghịch thiên, nhưng cũng không nghĩ tới hắn nghịch thiên đến trình độ này, liền loại trận thức lục cấp có thể nhẹ nhõm khóa lại cao thủ Thần Chiếu mấy chục năm, cũng không thể làm gì hắn mảy may.

Cái này, con mẹ nó, còn là người sao?

Thế nhưng, không chờ bọn hắn chạy ra được hai bước, cỗ năng lượng kia đã trong chốc lát tản ra, khuếch tán dọc theo đường chân trời!

Oanh!

Phương viên trong vòng trăm dặm trong nháy mắt bị bụi mù quét qua, bị bao trùm trong màn sương nồng đậm bụi mù. Chờ bụi mù tán đi, hình ảnh xuất hiện trước tầm mắt tất cả mọi người khiến người ta ngăn không được mà trái tim ngưng đập, hoảng hốt không thôi.

Tất cả mọi thứ chung quanh, những nơi có thể dùng mắt nhìn thấy đều đã biến thành trống rỗng, không còn gì cả! Chỉ trong nháy mắt, Cổ Tam Thông vậy mà đã đem phương viên trăm dặm san thành bình địa.
Đến lúc này thì Tích Lôi Sơn cùng lôi vân cũng đã biến mất không còn tăm hơi.

Trác Phàm cùng Lệ Kinh Thiên từ dưới đất chui ra, nhìn bốn phía, kinh hãi nói không ra lời. Tứ quỷ cũng từ dưới đất bò ra ngoài, sau khi nhìn bốn phía một vòng miệng liền mở lớn, cơ hồ có thể bỏ vừa mười quả trứng vịt, trong lòng sớm đã bị dọa sợ đến vỡ mật.

Quỷ Nhát Gan càng là run rẩy ôm đầu, tình nguyện đem chính mình cả đời chôn dưới đất, cũng không muốn nhìn thấy mặt tiểu quái vật kia nữa.

Cổ Tam Thông này cũng không khỏi quá đáng sợ a, nếu không phải Trác quản gia thời khắc mấu chốt nhắc nhở bọn hắn chui vào trong đất, bọn hắn hiện tại đoán chừng thì đều đã thịt nát xương tan!

Quỷ Hung Sát lắc lắc đầu, trong lòng cảm thán.

Ai, Bất Bại Ngoan Đồng đúng là Bất Bại Ngoan Đồng, thật biến thái a, về sau không nên tiếp tục đối địch với hắn, coi như là bị Trác quản gia kia hành hạ chết, cũng không làm cái chuyện nơm nớp lo sợ này!

Tứ quỷ liếc nhau, trong lòng âm thầm phát lời thề, thế nhưng bọn hắn không biết là, hiện tại Cổ Tam Thông đang đứng sau lưng bọn hắn, dùng bộ mặt lạnh lùng nhìn vào cái ót của bốn tên quỷ lùn đang mặt mày xám xịt, trong mắt lóe lên từng trận sát ý…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương