Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Người Dịch)
-
Chapter 230
Chương 230: Quái Vật Trong Truyền Thuyết
“Trác quản gia, chúng ta biết sai rồi, ngươi tha cho chúng ta đi!” Quỷ Lanh Lợi ôm đầu lăn lộn dưới đất, cầu xin tha thứ.
“Cái gì mà Trác quản gia, là Trác lão cha, xin ngươi tha cho chúng ta a, chúng ta không dám nữa!” Quỷ Keo Kiệt một bên ôm đầu, một bên tỏ vẻ cầu xin hét to.
“Cái gì mà Trác lão cha, là Trác gia gia, xin ngươi ...” Lão đại Quỷ Hung Sát đau đầu khó nhịn, mắt đầy lệ quang, thế nhưng không đợi hắn nói hết, tròng mắt đã co rút, trợn mắt nhìn về phía Quỷ Keo Kiệt ở một bên, nhào tới, trực tiếp đấm một quyền lên mặt hắn, mắng to: “Con bà nhà ngươi, ngươi dám chiếm tiện nghi của ta?”
Quỷ Keo Kiệt ôm chặt con mắt đã tím xanh, không rõ ràng cho lắm, Quỷ Nhát Gan lại chịu đựng đau đầu, nhút nhát nói: “Lão đại, vừa mới nãy là lão nhị gọi lão cha trước, ngươi gọi gia gia sau, không thể trách hắn!”
Tròng mắt không khỏi trừng một cái, Quỷ Hung Sát lúc này quay đầu vả cho Quỷ Nhát Gan một cái: “Mẹ nó, ngươi không nói cũng không ai nghĩ ngươi là người câm!”
“Hừ, vốn chính là ngươi sai, ngươi còn dám đánh ta?” Quỷ Keo Kiệt nghe vậy, cũng nhất thời tỉnh ngộ, không khỏi trợn mắt nhìn về phía Quỷ Hung Sát, cũng xông lên cho hắn một quyền.
Quỷ Nhát Gan trong lòng phiền muộn, tuy không dám động thủ trước, nhưng thấy lão nhị đem lão đại đánh nằm xuống, bất giác tránh sau lưng lão nhị, thỉnh thoảng lại lén đánh lão đại một quyền.
Lão tam Quỷ Lanh Lợi e sợ thiên hạ không loạn, một bên ôm đầu đau đớn, một bên ở bên cạnh nhảy tới nhảy lui, góp phần trợ uy.
Trong lúc nhất thời, tứ quỷ đánh nhau loạn thành một đoàn, vô cùng náo nhiệt.
Trác Phàm nghe âm thanh quát tháo không ngừng bên tai, gương mặt mãnh liệt co rút, tức giận đến huyệt thái dương đều sắp nổ tung. Hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua đám kỳ hoa nào như thế, cho dù là thân đang bị huyết tằm làm cho thống khổ vẫn còn có thể huyên náo thành như vậy!
“Xem ra đau đớn như vậy đối với đám các ngươi mà nói, vẫn là quá nhẹ. Như vậy, lão tử lại tăng thêm một chút đi.” Hung hăng khẽ cắn môi, ấn quyết trong tay Trác Phàm lại biến.
Phốc!
Tứ quỷ cùng nhau phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân đỏ lên, ngược lại lăn lộn dưới đất, kêu càng thảm thiết hơn.Nỗi thống khổ tận trong xương tủy khiến bọn hắn không còn tâm tư đùa giỡn.
Trác Phàm thở hổn hển từng ngụm, phổi như sắp bị bốn tên quỷ này làm cho nổ tung, qua một hồi lâu, mới có thể bình tĩnh trở lại, nhìn về phía Lệ Kinh Thiên nói: “Lệ lão, Cổ Tam Thông kia đến lai lịch như thế nào, sao lại đáng sợ như thế ?”
Chậm rãi lắc đầu, Lệ Kinh Thiên cũng nhíu chặt lông mày ai thán nói: “Ta đây cũng không rõ lắm, bất quá truyền thuyết về Cổ Tam Thông danh xưng là Bất Bại Ngoan Đồng, cả đời chưa bại, 300 năm trước còn từng khiến cho thiên hạ nổi lên một trận sóng to gió lớn, làm cho toàn bộ Đế Quốc gần như phá vỡ. Thế nhưng về sau liền mai danh ẩn tích, sau đó không nghe nhắc tới nữa, không ngờ lại gặp hắn ở chỗ này!”
“Cái gì, 300 năm trước? Tiểu tử kia mới bao nhiêu lớn, làm sao có thể có lớn tuổi như vậy?” Trác Phàm giật mình, không thể tin nói.
Lệ Kinh Thiên cũng là vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, lắc đầu: “Ta đây cũng không rõ ràng, lão phu cũng là theo tin đồn mà suy đoán thôi. Nếu như đứa nhỏ này thật sự là Bất Bại Ngoan Đồng, vậy liền tuyệt đối trên 300 tuổi! Hoặc là nói, hắn là hậu nhân của Bất Bại Ngoan Đồng, theo tiền nhân mà lấy tục danh này...”
“Khặc khặc khặc... Bất Bại Ngoan Đồng Cổ Tam Thông, năm đó quát tháo phong vân uy phong cỡ nào, danh xưng cao thủ mạnh nhất Thiên Vũ từ trước tới nay, làm sao có thể có người dám kế thừa tục danh của hắn? Huống hồ thủ đoạn của hắn, mới vừa rồi ngươi cũng được chứng kiến, nếu không phải là Bất Bại Ngoan Đồng xuất thủ, lão nhi ngươi có thể bị chỉnh đến thê thảm như thế sao?”
Thế nhưng Lệ Kinh Thiên nói còn chưa dứt lời, Quỷ Hung Sát đã là cười nhạo hét to, ba quỷ còn lại cũng là một bên kêu gào, một bên phát ra tiếng cười quái dị.
Lệ Kinh Thiên nhẹ vuốt chòm râu, khẽ gật đầu. Bốn tên quỷ lùn này tuy nói năng lộn xộn, đầu óc không dùng được, nhưng nói cũng rất có đạo lý. Nếu không phải Bất Bại Ngoan Đồng Cổ Tam Thông , quái vật trong truyền thuyết kia mà nói, hắn thật đúng là không tin trên đời có ai có thể dễ dàng đem hắn đánh thảm bại đến trình độ như vậy, gần như không còn chút tôn nghiêm nào.
Trác Phàm liếc xéo bốn người kia một chút, lạnh lùng nói: “Lệ lão không biết chuyện về Cổ Tam Thông này, chẳng lẽ các ngươi thì biết rõ?”
“Đương nhiên, lão nhi này tuy đã cao tuổi rồi, nhưng đại chiến 300 năm trước, hắn đoán chừng còn chưa ra đời đâu, biết cái đếch gì a!” Quỷ Hung Sát khinh thường mỉa mai cười ra tiếng.
Trác Phàm nhướng mày, gương mặt hiện lên vẻ nghi hoặc: “Lệ lão không biết, các ngươi so với Lệ lão cũng chưa chắc lớn hắn được mấy tuổi, chẳng lẽ lại biết rõ?”.
“Hắc hắc hắc... Trác quản gia, ngài có chỗ không biết. Năm đó sự tình do Cổ Tam Thông gây ra tạo nên huyên náo quá lớn, không chỉ là sỉ nhục bảy nhà, còn làm cả Thiên Vũ Đế Quốc hổ thẹn. Cho nên tục danh của hắn ở trong đế quốc cơ hồ cũng là cấm ngữ. Bên trong bảy nhà, cũng chỉ có gia chủ các đời mới được biết về chuyện của hắn, thậm chí hơn phân nửa các vị trưởng lão trong gia tộc cũng không biết tới, bởi vì thực sự không còn mặt mũi a, khặc khặc khặc...”
Quỷ Hung Sát lại quái dị kêu lên, phảng phất như đang giễu cợt bảy thế gia không ai bì nổi kia: “Ma Sách Tông chúng ta không cấm nói về chuyện này, thậm chí trước khi gia nhập tông môn, trưởng lão tông môn còn cố ý căn dặn một câu, nhất định không được sinh ra gút mắc với tiểu quái vật này. Ai ngờ chúng ta lại xui xẻo như vậy, mới trốn được ra khỏi cấm chế liền đụng phải hắn. Ai, thực sự quá không may a, oa...”
Nói xong, Quỷ Hung Sát tựa hồ lại nghĩ tới chuyện thương tâm của bốn người bọn hắn, không ngờ liền khóc toáng lên, ba quỷ còn lại cũng một bên kêu gào một bên khóc lớn theo.
Trác Phàm nghe vậy trong lòng phát phiền, quát to: “Đừng khóc, tranh thủ thời gian nói rõ ràng cho lão tử!”
“Vâng!” Tứ quỷ trong nháy mắt dừng lại tiếng khóc, nhút nhát nói: “Vậy kính xin Trác quản gia tha cho chúng ta, để cho chúng ta suy nghĩ rõ ràng một chút...”
Hai tròng mắt Trác Phàm hơi híp lại, khẽ thở dài, ấn quyết trong tay lại biến, đau đớn trên thân bốn người liền trong nháy mắt đình chỉ, một lần nữa hưng phấn mà nhảy dựng lên, cười quái dị liên tục.
Trác Phàm thấy bốn người bọn họ không có chút nào tự kiểm điểm, trong lòng tức giận, nhưng lại không có cách nào, chỉ là lạnh lùng nói: “Các ngươi đem sự kiện này một năm một mười nói rõ cho ta, chuyện cũ lúc trước ta sẽ bỏ qua, nếu không thì...”
Chậm rãi động động ngón tay, tứ quỷ thấy vậy, không khỏi kinh hãi, vội vàng nói: “Trác quản gia yên tâm, chúng ta nhất định biết gì nói nấy, về sau cũng không dám lừa ngươi nữa!”
Trác Phàm cười nhạt, hài lòng gật đầu.
Thấy vậy, sau khi bốn người liếc mắt nhìn nhau, lão đại Quỷ Hung Sát liền mở miệng: “Theo chúng ta biết, Bất Bại Ngoan Đồng Cổ Tam Thông này có thân thế cực kỳ ly kỳ, quả thực cũng là hiếm thấy!”
“Ồ, mau nói rõ ràng xem nào?” Trác Phàm nhíu mày, vội vàng nói.
Quỷ Hung Sát lắc lắc đầu, khó có khi chững chạc đàng hoàng: “Thân thế của hắn quá ly kỳ, đến mức chúng ta căn bản đều không biết thân thế của hắn đến tột cùng là có bao nhiêu ly kỳ!”
Lảo đảo một cái, Trác Phàm kém chút nữa thì ngã xuống, trong hai con ngươi đã tràn đầy lửa giận, ngón tay một lần nữa giật giật, mắng to: “Con bà nó, bốn người các ngươi lại đang đùa nghịch ta có phải hay không, xem ra là các ngươi còn chưa ăn đủ đau khổ a!”.
Trác Phàm khẽ cắn môi, đang chuẩn bị kết ấn lần nữa, Quỷ Lanh Lợi thấy thế, không khỏi giật mình, chặn lại nói: “Trác quản gia chậm đã, lão đại hắn nói không có sai, chỗ ly kỳ của Cổ Tam Thông này, đúng là chúng ta không biết gì về hắn, tựa như là bỗng dưng xuất hiện. Nếu không, lấy thế lực của hoàng thất, tam tông hộ quốc, ngự hạ thất gia, đừng nói một người sống sờ sờ, liền xem như một con kiến nho nhỏ, cũng có thể tra ra ổ của ngươi ở nơi nào. Thế nhưng lại tuyệt không thể tra ra vị Cổ Tam Thông này,cái này không phải rất ly kỳ sao?”
Chân mày khẽ động, ngón tay đang chuẩn bị kết ấn của Trác Phàm dừng lại.
Tuy nói đầu óc tứ quỷ này có khi không rõ ràng, nhưng lời Quỷ Lanh Lợi vừa nói, quả thật con mẹ nó cũng có đạo lý. Một tiểu quỷ thực lực cường hãn, lại không biết từ nơi nào đến, xác thực rất khả nghi.
Chẳng lẽ, hắn cũng đến từ Thánh Vực?
Nghĩ tới đây, Trác Phàm thúc giục nói: “Nói tiếp!”
Gật gật đầu, Quỷ Hung Sát tiếp tục nói: “Khi tiểu tử này vừa mới xuất hiện, cũng chỉ nhỏ như vậy, như một hài tử tám chín tuổi, bất quá khi đó hắn mới có tu vi Thiên Huyền ngũ trọng cảnh mà thôi. Thế nhưng qua 300 năm, hắn thế nhưng vẫn nhỏ như vậy, tu vi cũng chỉ đến Thần Chiếu nhị trọng, có thể nói là tinh tiến chậm chạp. Chỉ duy nhất một điều không đổi là, hắn vẫn như cũ là kẻ mạnh nhất Thiên Vũ. Bất quá 300 năm trước hắn là đệ nhất nhân dưới Thần Chiếu cảnh, hiện tại là đệ nhất nhân trong Thần Chiếu cảnh!”
“Há, lại có quái sự như thế?” Lông mày nhíu lại, trong lòng Trác Phàm càng thêm hồ nghi.
Nếu như tiểu tử này là lão quái vật mà nói, có biết dùng đại lượng tu vi để duy trì tuổi trẻ hình dạng hay không nhỉ? Điểu này coi như cũng có thể giải thích được đi, thế nhưng vì sao tu vi của hắn lại tiến triển chậm chạp như thế.
Thế nhưng là, có ai lại ngu ngốc một mực đem chính mình bảo trì dưới hình dáng hài đồng cơ chứ, tối thiểu nhất cũng nên ở tuổi mười sáu mười bảy đi. Chí ít còn có chút niềm vui thú, là có thể hưởng thụ, hắc hắc hắc…
Nghĩ tới đây, trước mặt Trác Phàm tựa hồ lại xuất hiện bóng hình thướt tha xinh đẹp dùng lụa mỏng che mặt kia, nhưng rất nhanh hắn liền lắc lắc đầu, để cho mình trấn tĩnh lại.
Hắn muốn làm một bá chủ ma đạo sự nghiệp lẫy lừng, làm sao có thể bị thứ ôn nhuyễn nhu hương này liên lụy?
Ân, có lẽ tiểu tử kia cũng có ý nghĩ như vậy.
Bây giờ, tựa hồ như Trác Phàm đã có thể lý giải: “Nói tiếp!”
“Tiểu tử này rất quái dị, không thích chuyện gì khác, chỉ thích nhất là nuốt sống dược tài. Cái này nếu là thân thể người bình thường, sớm đã bị dược lực cuồng bạo kia làm cho đứt đoạn gân mạch mà chết, thế nhưng hắn lại không gặp chuyện gì! Bất quá Trác quản gia, ngươi cũng đã có thể tưởng tượng được, lúc hắn cần dược liệu nhưng lại không có, nhà ai trong Thiên Vũ này có nhiều dược tài trân quý nhất?”
“Hoàng thất cùng ngự hạ thất gia!” Trác Phàm thốt ra,Tinh quang trong mắt lóe lên, sau đó như là nghĩ đến cái gì đó, liền lộ ra một nụ cười tà dị: “Chẳng lẽ hắn...”
“Khặc khặc khặc... Trác quản gia quả nhiên không phải người tốt, e sợ cho thiên hạ không loạn a. Bất quá xác thực như thế, tiểu tử kia tìm tới vườn thuốc bên trong Dược Vương Điện, đem dược tài từ nhị, tam phẩm, đến lục, thất phẩm, thậm chí một gốc dược tài bát phẩm mất ngàn năm mới có thể bồi dưỡng ra ăn sạch bách! Lần này, Dược Vương Điện há có thể buông tha cho hắn sao? Sau đó một đám trưởng lão khí thế hung hăng muốn bắt lấy hắn, mặc dù hắn không thông thạo vũ kỹ, nhưng lại có một đôi nắm đấm thép vô cùng lợi hại. Đám trưởng lão kia cơ hồ là chỉ trong một chiêu, liền bị hắn miểu sát! Tư vị một quyền kia, lão đầu này chắc là người rõ ràng nhất a, hắc hắc hắc...”
Quỷ Hung Sát chỉ về phía Lệ Kinh Thiên, mỉa mai cười thành tiếng.
Lệ Kinh Thiên khẽ gật đầu, bây giờ nghĩ lại một chút, trán vẫn còn đổ mồ hôi lạnh.
Lúc hắn cùng Cổ Tam Thông giao thủ, Cổ Tam Thông cũng không có xuất quyền, chỉ là tùy ý hất hắn lên, liền có thể khiến hắn xương cốt đứt gãy, trọng thương toàn thân. Nếu thật sự hắn đánh ra một quyền đánh mà nói, đoán chừng chỉ vài phút hắn đã bị diệt thành cặn bã.
Cái này, là quái lực cỡ nào a!
Hít sâu một hơi, Lệ Kinh Thiên nghĩ tới tình hình khi đó, trong lòng liền không nhịn được run rẩy, một cỗ cảm giác sợ hãi tự nhiên sinh ra từ sâu trong đáy lòng.
Chuyện này, Thiên Cương Cuồng Tôn hắn cả đời chưa từng gặp phải!
Trác Phàm minh bạch cảm thụ của hắn, bởi vì chính mình lúc đó ở một bên nhìn thấy cũng hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, sau đó vỗ vỗ bả vai hắn an ủi, rồi vừa nhìn về phía tứ quỷ, vừa nghiêm túc nói: “Sau đó thì sao?”
“Khặc khặc khặc... Về sau, tiểu đệ bị đánh nên lão đại ra, Dược Vương Điện xin Đế Vương Môn giúp đỡ, kết quả trưởng lão của Đế Vương Môn xuất thủ vẫn như cũ trong vài phút đã bị miểu sát. Mà Cổ Tam Thông cũng rất phách lối, bốn phía cướp bóc dược tài, sau cùng còn tập kích kho thuốc toàn bộ bảy nhà, cướp bóc sạch sẽ. Thực sự rơi vào đường cùng, bảy nhà vẫn luôn nội đấu, rốt cục lần đầu tiên cùng nhau liên hợp một chỗ, phát động Đồ Ma Lệnh vang danh nhất từ khi Thiên Vũ lập quốc ngàn năm qua...”
Cái gì?
Tròng mắt Trác Phàm co rụt lại, trong lòng kinh hãi, nghĩ không ra Đồ Ma Lệnh khiến cho mọi người e ngại, lần đầu tiên lại là vì Cổ Tam Thông này mà phát động. Thế nhưng là dù vậy, tiểu tử này bây giờ lại vẫn như cũ sống rất tốt!
Đây là thực lực cỡ nào a, lấy sức một mình chống đối toàn bộ Đế Quốc, hơn nữa lúc ấy hắn, con mẹ nó, chỉ mới là Thiên Huyền cảnh a...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook