Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Người Dịch)
Chapter 228: Thiếu niên thần bí

Chương 228: Thiếu niên thần bí

Có được một bộ trận thuật hợp kích so bộ kia của chính bọn hắn còn cường hãn hơn , Ma Sách Tứ Quỷ cũng hưng phấn không thôi. Thế nhưng rất nhanh, Quỷ Keo Kiệt  liền nhíu mày, nhìn về phía Trác Phàm nhát gừng nói: “Ừm... Trác quản gia, nếu như ngươi thuận tiện, có thể bồi thường cho Khô Lâu Trượng của chúng ta một chút hay không?”

“Ha ha ha... Cái này không có vấn đề!”

Cười nhẹ gật gật đầu, Trác Phàm thầm nói Quỷ Keo Kiệt đúng là Quỷ Keo Kiệt, đã khi không có được một bộ trận thuật hợp kích , thế mà còn nghĩ đến cái ngũ phẩm linh binh kia .

Bất quá bọn hắn hiện tại đã là người một nhà, Trác Phàm tự nhiên sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của bọn hắn.

Sau đó Trác Phàm để Lệ Kinh Thiên đi tìm về cây hắc trượng đã gãy mất kia, lấy thêm ra Kim Cương Lưu Sa một mực trân tàng, ngọn lửa màu xanh vừa dấy lên chỉ trong khoảnh khắc liền đem cây hắc trượng chữa trị hoàn toàn, thậm chí phẩm chất so với lúc trước càng tốt hơn nhiều.

Ma Sách Tứ Quỷ có lại được linh binh đã mất đi, không khỏi càng thêm hưng phấn mà nhảy dựng lên.

Lúc này, có lẽ là do hưng phấn quá mức, Quỷ Keo Kiệt vậy mà lại chẳng biết xấu hổ chỉ chỉ Lệ Kinh Thiên nói: “Trác quản gia, có thể đem giới chỉ cùng y phục của lão đầu kia cho ta luôn hay không?”

“Vì cái gì?” Trác Phàm sững sờ, nghi ngờ nói.
 Nhếch miệng rộng cười toe toét, Quỷ Keo Kiệt ra vẻ đương nhiên nói: “Đó cũng là đồ chúng ta vừa mới ném nha, nếu không phải chúng ta té xỉu, hai kiện đồ vật kia tại sao lại bị lão đầu kia lấy đi?”

“Con bà nó chứ, đây vốn chính là đồ vật của lão tử!” Thế mà, không đợi Quỷ Keo Kiệt nói hết lời, Lệ Kinh Thiên đã tức miệng mắng to: “Vật nhỏ kia, qua một lần tay liền thành đồ vật của ngươi, còn có đạo lý nữa hay không?”

Sắc mặt của Trác Phàm cũng hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tật xấu của các ngươi có thể không thay đổi, nhưng tuyệt không thể ra tay với người mình...”

“Biết, Trác quản gia, ta sẽ nhìn kỹ hắn!” Tựa hồ nhìn ra sắc mặt của Trác Phàm không tốt, sợ hắn lại để côn trùng trong bụng mình gây sự, Quỷ Hung Sát vội vàng hét lớn một tiếng, liếm láp mặt lên tiếng xin xỏ: “Hắc hắc hắc... Xin ngài tha thứ cho tên tiểu tử này nói năng lỗ mãng a, cái tính khí này của hắn, đừng nói là đồ vật qua tay, coi như hắn nhìn trúng, không có đoạt được, hắn cũng sẽ tỏ vẻ khổ sở mất vài ngày!”

Gương mặt nhịn không được rút rút, Trác Phàm không còn gì để nói, nói như vậy, tên này thật đúng là keo kiệt đến không thể keo kiệt hơn!

“Được rồi, đừng nhìn nữa, đó không phải là đồ vật của ngươi!”

Nhìn ánh mắt Quỷ Keo Kiệt vẫn như cũ chằm chằm nhìn Lệ Kinh Thiên không nhả, Quỷ Hung Sát không khỏi hét lớn một tiếng, cường ngạnh đem đầu hắn chuyển đi qua chỗ khác. Chỉ là gương mặt quật cường cùng bộ dáng ủy khuất kia, lại khiến hai người Trác Phàm không biết nên tức hay nên cười.
Trong bốn tên kỳ hoa này, nguyên lai tên kỳ hoa nhất chính là lão nhị Quỷ Keo Kiệt này a. Xem ra sau này đem bốn người bọn hắn mang về Lạc gia, phải tăng cường phòng trộm…

Ba ba ba!

Trác Phàm nhẹ vỗ tay, hấp dẫn lực chú ý của tứ quỷ, tuy nhiên Quỷ Keo Kiệt vẫn còn có chút ủy khuất, bất quá Trác Phàm cũng không đoái hoài tới hắn: “Các ngươi nghe đây, hiện tại chúng ta pahir đi Tích Lôi Sơn, các ngươi tương đối quen thuộc nơi đó, đi lên phía trước dẫn đường đi!”

“Ách, cái này...” Chần chờ một chút, bốn người liếc nhìn nhau, lại cùng nhau lắc lắc đầu, trăm miệng một lời: “Không được!”

Chân mày Trác Phàm nhăn lại, nghi ngờ nói: “Vì cái gì?”

“Trác quản gia, chẳng lẽ ngươi quên, chúng ta đã đáp ứng một đứa bé giúp hắn tìm dược tài. Ma Sách Tứ Quỷ chúng ta chính là ma đạo anh kiệt, đỉnh thiên lập địa, sao có thể thất tín với người ta chứ?”

Trác Phàm liếc nhìn bọn hắn thật sâu một chút sau đó khẽ gật đầu.

Nếu là lời người khác nói, hắn khẳng định sẽ để bọn hắn không cần để ý, cường ngạnh dẫn bọn hắn đi. Thế nhưng bốn tên kỳ hoa này khó có khi nào làm được chút chuyện đứng đắn. Nếu là cứ như vậy đem bọn hắn mang đi, để cho bọn hắn lưu lại cái ấn tượng xấu không tuân thủ hứa hẹn, về sau không phải càng khó điều giáo?

Suy nghĩ một hồi, Trác Phàm thản nhiên nói: “Tốt, trước mắt chúng ta đi tìm đứa bé trai kia, cho hắn dược tài, sau đó chúng ta đi Tích Lôi Sơn!”

“Trác quản gia, ngài thật có dược tài?” Hai mắt không khỏi sáng lên, tứ quỷ cùng nhau hỏi.

Trác Phàm khẽ gật đầu: “Đương nhiên!”

Trong chốc lát, bốn người tập hợp một chỗ, liếc nhìn nhau, đều cùng phát ra tiếng cười quái dị. Quỷ Hung Sát càng là đắc ý nhấc ngẩng đầu, khoe khoang nói: “Nhìn đến a, ta liền nói trên người bay trên trời, khẳng định có dược tài, đánh bọn hắn là đúng!”

“Lão đại anh minh! Khặc khặc khặc...” Ba tên quỷ còn lại cùng nhau giơ ngón tay cái lên tán dương.

Trác Phàm nhìn thấy vậy, trong lòng một trận bất an, hành động của bốn tên này, làm sao lại khiến cho hắn có cảm giác khá là quái dị a. Thế nhưng lại vừa nghĩ, bốn người này vốn không bình thường, cũng liền không suy nghĩ nhiều nữa.

Kết quả là, hai người Trác Phàm cùng Lệ Kinh Thiên dưới sự chỉ hủy của tứ quỷ, một đường hướng Tây phi hành, đại khái nửa ngày sau, rốt cục bay đến đỉnh của một tòa núi cao.

Dưới ánh chiều tà của mặt trời lặn, một bé trai đại khái bảy tám tuổi, ngồi ngay ngắn trên một khối đá tầm một mét vuông, trong tay không biết cầm lấy thứ gì, thỉnh thoảng lại đưa vào trong miệng nhai nuốt.

Tựa hồ phát giác bọn hắn đến, lỗ tai đứa bé trai kia hơi động động, chuyển đầu qua, lộ ra một đôi mắt sáng ngời tựa như sao.

Thế nhưng khi Trác Phàm thấy vậy, lại nhịn không được mà trong lòng rung động, phảng phất như bị một hung thú vô cùng đáng sợ để mắt tới,  bất an trong lòng cũng càng ngày càng mãnh liệt.

Chuyện gì xảy ra vậy, chỉ là một thiếu niên nhìn qua không đến mười tuổi, làm sao lại cho mình cảm giác nguy hiểm như thế?

Trác Phàm lo sợ trong lòng, không rõ nguyên cớ vì sao. Đúng lúc này, tròng mắt Lệ Kinh Thiên bỗng nhiên co rụt lại, tranh thủ thời gian nhắc nhở: “Trác quản gia, thiếu niên này chính là cao thủ Thần Chiếu nhị trọng!”

Không khỏi giật mình, Trác Phàm không thể tin nhìn sang.
Một đứa bé, làm sao có thể là cao thủ Thần Chiếu cảnh, chẳng lẽ cũng là? Thế nhưng nhìn kỹ lại, vóc người này mi thanh mục tú như thế, nào giống người lùn. Nhưng nếu là lão quái vật nào đó cố ý dùng tu vi bảo trì tuổi trẻ, cũng tuyệt đối làm không thể làm tới cấp độ thân hình cũng biến thành dáng dấp tiểu hài tử a!

Như vậy chỉ có một khả năng, đứa trẻ này thật sự tuổi còn nhỏ nhưng đã đạt đến Thần Chiếu cảnh!

Nghĩ tới đây, Trác Phàm cùng Lệ Kinh Thiên liếc nhau, không khỏi càng thêm kinh dị.Ánh mắt đồng thời nhìn về phía tứ quỷ cũng tràn ngập cảnh giác. Bốn tên quỷ lùn này lúc trước chỉ nói cùng một đứa bé trai đánh cược, nhưng là chưa nói qua cái này nam hài là cao thủ Thần Chiếu a!

Bọn hắn cố ý giấu diếm, đến tột cùng là có mục đích gì?

Trác Phàm híp mắt lại, song quyền không khỏi vô thức nắm chặt…

Nam hài nhìn thấy bọn hắn đến, cũng không có đứng dậy, vẫn như cũ yên tĩnh ngồi ngay ngắn ở trên hòn đá lớn, chỉ là trong hai con ngươi lại là lóe lên tia sắc lạnh: “Bốn người các ngươi rốt cục cũng đến, nếu trễ thêm chút nữa, ta còn cho là các ngươi đã bỏ trốn, đang định đi bắt các ngươi đây!”

Tứ quỷ toàn thân run lên cầm cập, dường như rất sợ  thiếu niên trước mặt này. Không chỉ là Quỷ Nhát Gan, mà ngay cả Quỷ Keo Kiệt cùng Lanh Lợi Quỷ, đều bị dọa đến trốn ra sau lưng, nhưng là cho dù là Quỷ Hung Sát cũng hai chân run rẩy, vội vã khoát tay: “Không dám, không dám, chúng ta đã chạy hai lần, không dám tiếp tục chạy!”

Thấy tình cảnh này, Trác Phàm cùng Lệ Kinh Thiên cùng nhau giật nảy cả mình, tứ quỷ thực lực cỡ nào, làm sao lại sợ hãi thiếu niên này như thế? Chẳng lẽ nói thiếu niên này tu vi Thần Chiếu nhị trọng, còn có thể mạnh hơn trận thuật hợp thể của bốn cao thủ Thần Chiếu tam trọng bọn hắn sao?

“Ba ngày thời gian đã đến, đã tìm dược tài rồi sao?” Tựa hồ hoàn toàn không nhìn thấy bọn Trác Phàm, thiếu niên chỉ lạnh lùng nhìn tứ quỷ, giống như một phán quan có thể tuỳ tiện đoạn tuyệt sinh tử của kẻ khác.

Tứ quỷ vội vã gật đầu, chỉ hai người Trác Phàm nói: “Bọn hắn có, ngươi tìm bọn hắn là được...”

Sắc mặt Trác Phàm bất giác trầm xuống, hắn cảm thấy tựa như mình đang bị tứ quỷ này bán đứng, đợi đến lúc nhìn về đằng trước, đã đối diện ánh mặt lạnh lùng của thiếu niên kia.

“Đưa đây!” Thiếu niên khẽ vươn tay, thản nhiên nói.

Trác Phàm thật sâu liếc hắn một cái, thấy hắn không có ác ý, liền chậm rãi tiến lên, chờ đến lúc tới gần, mới phát hiện thứ hắn cầm trong tay, chính là tứ phẩm dược tài, Tử La Căn!
Mà theo hắn đi thẳng về phía trước, thiếu niên kia cũng thỉnh thoảng đem khúc Tử La Căn bỏ vào trong miệng, cắn xuống một đoạn tựa như đang ăn đồ ăn vặt, không ngừng nhai nuốt lấy.

Tròng mắt Trác Phàm bỗng nhiên co rụt lại, trong lòng kinh hãi.
Đây chính là dược tài, không luyện thành đan dược trước, mà cứ vậy ăn sống a. Liền xem như cường giả Thần Chiếu, trước dược tính mãnh liệt như vậy, cũng chỉ mất vài phút liền có thể đem gân mạch nổ tung. Thế nhưng tiểu tử này, thế mà không gặp chuyện gì, dường như thật sự có thể đem dược liệu này cứ thế mà tiêu hóa.

Quái vật!

Lần đầu tiên,Trác Phàm từ trong tâm đối với người khác nói ra hai chữ này, trước kia đây đều là từ mà người khác nói về hắn.

Đợi đến khi đi đến trước mặt thiếu niên, Trác Phàm còn chưa kịp xuất ra dược tài, hắn đã đột nhiên nói: “Ngươi có dược tài gì trên ngũ phẩm không? Những thứ dược tài dưới tứ phẩm đều quá cặn bã, gần đây ta đã ăn phát chán!”

Khóe miệng thình lình co rút, trong lòng Trác Phàm oán thầm, ngươi nha cũng rất biết kén chọn.

Sau đó trong tay lóe lên ánh sáng, xuất ra một cây sơn sam trắng như tuyết: “Đây là ngũ phẩm dược tài, Tuyết Linh Tham vạn năm, tin tưởng hợp khẩu vị của ngươi!”

Tròng mắt thiếu niên sáng lên, vội vàng tiếp nhận ngửi một chút, lộ ra biểu lộ thư sướng, lẩm bẩm nói: “Ai, rất lâu không được ăn vào loại dược tài cao cấp như vậy. Mẹ nó, mấy tên mặc áo vàng khốn kiếp, chỉ cho ta ăn chút dược tài cặn bã, làm cho ta đều cũng vì vậy mà thiếu dinh dưỡng!”

“Áo vàng?” Nhướng mày, Trác Phàm nghĩ thầm trong lòng, đứa nhỏ này đang nói người nào? Nếu là bảy thế gia, vậy cũng chỉ có Đế Vương Môn thường mặc cẩm phục màu vàng.

Thế nhưng là còn không đợi hắn tiếp tục suy nghĩ, thiếu niên kia đã cắn mất một đoạn linh tham, một bên phát ra thanh âm hưởng thụ thoải mái, một bên phất phất tay nói: “Tốt, bốn người các ngươi lại có thêm ba ngày thời gian để sống. Tranh thủ thời gian đi tìm tiếp cho ta, nếu tìm không được, đưa đầu tới gặp!”

Tứ quỷ không khỏi đại hỉ, vội vàng hạ bái!

“Chờ một chút!”

Thế nhưng là Trác Phàm lại khoát tay chặn lại, nghi ngờ nói: “Tại sao ta cảm giác, ngươi thật giống như đang nô dịch bọn hắn? Bọn hắn không phải là cá cược với ngươi, đánh bạc thua mới giúp ngươi tìm dược tài sao?”

Mi đầu nhíu lại một cái, thiếu niên bất giác lộ ra một cơn tức giận: “Đánh bạc? Ta con mẹ nó ghét nhất đánh bạc! Lão tử bình sinh chỉ đánh bạc một lần, kết quả là đánh bạc thua. Hại lão tử mỗi ngày đều phải gặm những dược tài cặn bã kia, cho nên lão tử đã phát qua đại thề, bình sinh sẽ không đánh bạc!”

“Vậy bọn hắn là...” Trác Phàm càng thêm nghi hoặc, tứ quỷ kia vì sao muốn giúp hắn tìm dược tài.

Thiếu niên một mặt lạnh nhạt, đương nhiên nói: “Bốn người bọn hắn đang giết người phóng hỏa ba bốn cái thành trì, thì bị ta bắt được, vốn là muốn tiêu diệt bọn hắn. Thế nhưng bọn hắn nói nguyện ý đi bốn phía tìm kiếm dược tài cho ta, ta đành tạm thời đem mạng bọn hắn giữ lại...! Dù sao đạo lý bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm ta đây cũng biết.”

“Ăn dược tài của bọn hắn, tự nhiên không thể lấy mạng bọn hắn. Bất quá sai lầm của bọn hắn thực sự quá lớn, cho nên ta để bọn hắn ba ngày đưa một phần dược tài cho ta, thẳng đến thời hạn ta đưa ra mới thôi, cũng coi như là tha tội cho bọn hắn đi!”

Trác Phàm nghe được thì giật mình lo lắng, ngoại trừ chuyện tứ quỷ lừa hắn, thiếu niên này đầu óc cũng có vấn đề đi.

Bốn người bọn hắn đi tìm dược tài hiếu kính ngươi, cùng với chuộc lỗi tội giết người phóng hỏa của bọn hắn có cái rắm quan hệ a.

Ngay từ đầu nghe thiếu niên này ngăn cản tứ quỷ lạm sát kẻ vô tội, còn tưởng rằng hắn là nhân sĩ chính đạo tiêu chuẩn trừ bạo an dân. Kết quả tiểu tử này cũng cùng một dạng với bốn tên quỷ lùn kia, nô dịch người khác làm việc cho chính mình, chỉ là khoác thêm một tầng áo trừ gian diệt ác bên ngoài mà thôi.

Mẹ nó, bốn cái tiểu nhân thêm một cái ngụy quân tử, đều không phải là thứ gì tốt!

A, thật giống như ta cũng không phải người tốt lành gì!

Trác Phàm sờ mũi một cái, cười nhạt  một tiếng nhìn về phía thiếu niên kia nói: “Hắc hắc hắc... Không thì chúng ta thương lượng một chút a, bốn người bọn hắn hiện tại đã là người của ta, ta cho ngươi mười cây dược tài ngũ phẩm, ngươi cho bọn hắn đi theo ta, như thế nào?”

“Mười cái?” Ánh mắt của thiếu niên không khỏi sáng lên, một ngụm nước miếng theo khóe miệng chảy ra, nhưng nghĩ một lát, lại lại lộ ra một nụ cười tà ác: “Ngươi đã có thể xuất ra nhiều dược tài như vậy thì đừng đi nữa, lưu lại cùng bốn tên kia đi tìm dược tài cho ta đi !”

Mí mắt nhịn không được giật một cái, sắc mặt Trác Phàm triệt để âm trầm xuống, được một tấc lại muốn tiến một thước...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương