Chương 218: 
Phất phất tay, Trác Phàm mây người Lệ Kinh Thiên tránh vào trong trận. Bởi vì hắn còn chưa muốn để cho người khác biết, Lạc gia giấu bao nhiêu cao thủ. Tiếp đó, hắn liền nhìn Lạc Vân Thường, cười nói: "Đại tiểu thư, khách quý tới cửa, ngài hãy đích thân đi nghênh đón!"

Lạc Vân Thường không rõ ràng cho lắm, nàng không biết người bên ngoài là ai. Nhưng Trác Phàm nói nàng đi, nàng tất nhiên vui vẻ tiếp nhận. Nhưng thân là Đại tiểu thư, nên có phong thái. Nàng nhìn xéo lên trời, dí dỏm nói: "Trác quản gia, vịn bản tiểu thư ra ngoài!"

Trác Phàm trợn mắt, ngươi nha còn chưa tới bảy tám chục tuổi, vịn cái gì mà vịn?

Nhưng đối với yêu cầu vô lý như thế, Trác Phàm vậy mà không nổi trận lôi đình, ngược lại thở dài một hơi, duỗi tay khoác lên trên cổ tay trắng hồng của nàng, chiều theo nàng.

Lúc trước muốn Trác Phàm làm loại chuyện này, quả thực là không thể tưởng tượng. Nhưng bây giờ, chính Trác Phàm cũng cảm thấy mình dễ tính đi rất nhiều. Riêng là đối người Lạc gia!

Mẹ nó, lão tử là Ma Hoàng a! Trác Phàm thầm than, nhưng cũng không có gì ảo não, ngược lại có cảm giác thư sướng không màng danh lợi, rất hưởng thụ loại cảm giác này.

Lạc Vân Thường nhìn trộm hắn, thấy hắn không thể làm gì liền bật cười, như một bông hoa rực rỡ, lại ngọt ngào như mật.

Cứ như vậy, hai người một đường xuống núi, mở ra trận pháp, đi ra ngoài núi. Đập vào mắt, lại là một ngọn núi lớn khác. À không, phải nói là một người to như một ngọn núi!

Lạc Vân Thường cùng Trác Phàm thấy người này đều phải trợn tròn mắt.

Sao có thể mập đến mức này!

Không sai, người này không là ai khác, chính là tam hoàng tử của hoàng thất, huynh đệ kết bái của Trác Phàm, Vũ Văn Thông. Lúc này hắn đúng thật giống như quả bóng, giống hệt Trần Thiên Phì, hai mắt hoàn toàn bị lấp mất. Hai bắp đùi cực kỳ tráng kiện, đứng trên mặt đất vì sức nặng cơ thể mà phát run.

Tuy hôm nay khí trời tốt, không khí ôn hòa thoải mái, nhưng trán Vũ Văn Thông lại phủ đầy mồ hôi, toàn thân đã hoàn toàn ướt đẫm.

"Huynh đệ, ngươi tới rồi! Nếu ngươi đến chậm một bước nữa, ta. . . Ta chống đỡ không nổi. . ." Vũ Văn Thông thở hổn hển, khăn tay lau tới lau lui.

Bên cạnh hắn, cũng là người quen cũ, chính là Ngọc Tiêu Kiếm Thần, Phương Thu Bạch. Tựa như sớm đã từ bỏ tên đệ tử không nên thân này, Phương Thu Bạch từ đầu đến cuối không nhìn Vũ Văn Thông, mà đầy rẫy ngạc nhiên nhìn bốn đại trận cấp năm, cảm thán liên tục. Phía sau bọn họ, là 20 lão giả thân mang áo gấm vàng, ưỡn ngực ngẩng đầu, uy phong lẫm liệt. Không hề giống người hầu của tam hoàng tử, có lẽ là hộ vệ.

Trác Phàm không đoái hoài tới nhiều như vậy, đưa tay nói: "Bàn tử, đi thôi, ngươi phải tìm đến tận chỗ chúng ta, thật sự là làm khó ngươi!"

"Chứ còn gì nữa, nếu không phải phụ hoàng có chỉ, ta nhất định hong đi đâu!" Bất đắc dĩ lắc đầu, bàn tử thổn thức một trận, sau đó vẫy tay nói: "Mau đưa ta lên núi, chỗ này nóng vl!"

Vừa dứt lời, bên cạnh liền có 8 9 người đến. Mọi người cùng hợp lực, nâng mập mạp lên, mặt nín đến đỏ bừng, bước đi liên tục khó khăn. Mỗi cước bộ, đều giẫm ra dấu chân thật sâu.

Trác Phàm thấy thế lẩm bẩm nói: "Bàn tử, con mẹ nó ngươi lại béo thêm!"

"Aiz, đừng nói nữa! Thời gian gần đây tâm tình phụ hoàng không tốt, ngài mà không tốt là lại lôi ta ra trút giận, làm ta cũng tâm tình uể oải. Trà không nghĩ, cơm không muốn. Phiền muộn cho ta a, lại thêm mấy trăm cân thịt, giờ chắc hơn 800 cân cmnr. Aiz, thật tội nghiệp!" Bàn tử vỗ vỗ cái bụng tròn vo, cảm thán một trận, nhưng lại không giữ được thăng bằng mà lảo đảo, kém chút ngã xuống, buộc phải cắn chặt hàm răng thẳng lại sống lưng.

Lạc Vân Thường không đành lòng nhìn thẳng, Trác Phàm càng thêm im lặng.

Ngươi nha tâm tình không tốt, cơm nước không vào, còn có thể ăn đến 800 cân. Nếu ngươi tâm tình tốt thì còn đến cỡ nào!

"Kỳ nhân, thật sự là kỳ nhân!" Trác Phàm lắc đầu liên tục cảm thán.

Bàn tử cười hắc hắc: "Đâu có đâu có, cũng vậy, hai huynh đệ chúng ta đều có chỗ kỳ, đều là thiên phú dị bẩm!"

Trác Phàm không để ý đến hắn nữa, nhìn về phía Phương Thu Bạch, ôm quyền nói: "Phương tiên sinh, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ. Chỉ là bàn tử biến thành bộ dáng này, ngài làm lão sư sao lại mặc kệ quản vậy?"

"Không sao cả!" Phương Thu Bạch thờ ơ khoát khoát tay, sau đó cười nói: "Người phú quý, tất có chỗ phú quý!"

"Đúng rồi, Trác Phàm tiểu tử, gần nhất ngươi sống đến mức phong sinh thủy khởi a, quấy đến toàn bộ Thiên Vũ không được an bình!" Đột nhiên, Phương Thu Bạch thâm ý nói, "Mà cũng tốt, không điên cuồng, không sống được. Không có con khỉ nhỏ ngươi đại náo thiên cung, Lạc gia cũng không có được kỳ ngộ như hôm nay!"

Trác Phàm thật sâu liếc hắn, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp muốn phát sinh. Nhưng hắn lại không thốt ra miệng, chỉ là cười lớn một tiếng: "Chúng ta vẫn nên vào bên trong thương lượng đi!"

Đến Hắc Phong Sơn, bàn tử sớm đã ngồi dưới một trương đình nghỉ mát, liều mạng vuốt mồ hôi nói: "Mấy người các ngươi mau tới đây, quạt cho lão tử, nóng quá!"

Trác Phàm chợt chỉ những lão giả mặc áo vàng kia, hỏi: "Bàn tử, bọn họ là thủ hạ của ngươi à, có Phương tiên sinh ở đây, còn cần bọn họ làm gì?"

"Ngươi biết bọn họ là tu vi gì không?" Bàn tử bất chợt trịnh trọng nói.

Trác Phàm thản nhiên nói: "Lăng không bay lượn, Thiên Huyền."

Bàn tử đột nhiên nghiêm túc nói: "Đúng vậy, Thiên Huyền, nhưng huynh đệ à, thực những ngày này không phải thủ hạ của ta, mà chính là của ngươi!"

"Ta?"

"Ách, không không không, cũng không thể nói như vậy. Ngươi chỉ là quản gia Lạc gia, bọn họ làm sao có thể là thủ hạ của ngươi? Ta nói là, những người này, đều là phụ hoàng ban thưởng các cho làm trưởng lão Lạc gia ngươi. Lạc gia các ngươi, quả thực là được bánh từ trên trời rớt xuống, lập tức có thể quật khởi. Thế nào, thích hong, hắc hắc hắc. . ." Bàn tử thấy Trác Phàm sửng sốt, không khỏi cười to lên.

Lạc Vân Thường thì sáng mắt lên, không kìm được vui mừng: "Những người này đều là của Lạc gia chúng ta. . ."

Thế mà, còn không đợi nàng hưng phấn chạy tới, thật tốt quan sát 20 tên Thiên Huyền trưởng lão này, Trác Phàm đã chặn tay, mặt không đổi sắc nói: "Bàn tử, kể cả hoàng đế ban tặng, Lạc gia chúng ta cũng phải kiểm tra tốt một phen, xem họ có xứng vào Lạc gia chúng ta hay không!"

Nghe được lời này, bàn tử không khỏi sửng sốt. Lạc gia chỉ là tam lưu gia tộc, đột nhiên có được hai mươi cao thủ Thiên Huyền, lẽ ra nên hưng phấn mà ngất đi mới đúng a. Xem như nhất lưu thế gia, cũng nên vui mừng hoa chân múa tay, cảm tạ hoàng ân cuồn cuộn đi. Làm sao mà, Trác Phàm chẳng những bình tĩnh như vậy không nói, còn có vẻ như ghét bỏ?

Tất nhiên rồi, nếu hắn biết Trác Phàm đã mời được ba vị cao thủ Thần Chiếu cảnh tọa trấn, đoán chừng sẽ lập tức kéo 20 người trở về.

Phương Thu Bạch cũng thật sâu nhìn Trác Phàm.

Trác Phàm chậm rãi đến trước hai mười người, dò xét bốn phía, chỉ thấy khí thế của hai mươi người không yếu, nhưng cũng tuyệt không phải quá mạnh, mà lại trong mắt luôn có vẻ kiêu căng. Như thể lão tử là thứ hai, thiên hạ không thằng nào thứ nhất vậy.

Trác Phàm nhíu mày, mấy tên Thiên Huyền cảnh, chẳng phải Thần Chiếu cản, có gì mà kiêu ngạo?

Sau đó thản nhiên nói: "Các ngươi sau này sẽ là trưởng lão Lạc gia, tại hạ quản gia Lạc gia, Trác Phàm, mọi chuyện sau này, trừ Đại tiểu thư, các ngươi sẽ chỉ nghe ta chỉ huy. . ."

"Hừ, chỉ là một tên tiểu quản gia, lấy đâu ra tư cách quản được trưởng lão, Lạc gia thật đủ kỳ quặc!" Trác Phàm còn chưa nói xong, một người đã kiêu căng khinh miệt nói.

Sắc mặt Trác Phàm lập tức lạnh xuống.

Lạc Vân Thường bất đắc dĩ nhún nhún vai, nghiêng đầu sang chỗ khác, chẳng còn chút vừa lòng với máy trưởng lão này. Mấy cái loại kiêu căng coi mình là nhất như này, Lạc gia nàng không có ai, chính bởi vì nơi này có một quản gia càng thêm kinh khủng. Quy củ của Lạc gia chính là, ngươi đắc tội người nào cũng không có vấn đề gì, nhưng dám không nghe vị đại quản gia này, hừ hừ, vậy thì chết chắc!

Đến lúc đó, ai cũng không cứu được ngươi, quyền uy của Trác Phàm gia là không có thể khiêu khích!

Quy tắc này, bọn họ tất nhiên không biết, nhưng dù bọn họ biết, bọn họ vẫn sẽ ỷ vào hoàng thất mà chẳng coi ra gì. Nhưng càng vậy, chính là càng đi tìm đường chết. . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương