Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Người Dịch)
Chapter 213: Rung cây dọa khỉ

Chương 213: Rung cây dọa khỉ

Lại qua ba canh giờ, Cừu Viêm Hải cùng Tuyết Thanh Kiến mới một lần nữa mở hai mắt ra, thương thế trên người vừa tốt tám chín thành. Tuyết Thanh Kiến, cũng lần nữa biến trở về thiếu nữ thanh xuân. Trác Phàm cùng Lệ Kinh Thiên thì cười rạng rỡ.

Đợi hai người đứng người lên, Trác Phàm mới đầy sự nhiệt tình đến đón, cười to lên: "Ha ha ha. . . Chúc mừng hai vị thương thế chuyển biến tốt đẹp, chúng ta có thể lên đường về nhà rồi."

Trong lòng hai người bất giác run lên, bất giác lui về phía sau một bước, khắp khuôn mặt là vẻ dè chừng sợ hãi.

"Ách, các ngươi cần gì phải thế, hiện tại chúng ta đều đã là người một nhà, không phải sao?" Trác Phàm hơi chậm chân lại, nhún nhún vai, còn nhìn về phía Tuyết Thanh Kiến cười nói: "Tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi quên chúng ta tỷ đệ tình nghĩa sao?"

Tuyết Thanh Kiến vội vã trốn đến sau lưng Cừu Viêm Hải, giống như là gặp mèo chuột, trong ánh mắt lại là còn có thật sâu hận ý, nhưng càng nhiều hơn lại là vẻ sợ hãi. Nàng chợt nghiến răng nghiến lợi nói: "Phi, ai là tỷ tỷ của ngươi? Lão nương lúc trước mù mắt, mới không nhìn ra tiểu ác ma ngươi tâm địa ngoan độc!"

Bỉ ổi vô sỉ, tâm địa ác độc càng làm cho bọn họ hai lão ma đầu đều tâm thấy sợ hãi! Người nàu, đâu ra bộ dáng tiểu đệ đệ? Quả thực chính là ác quỷ bò ra từ Cửu U Địa Phủ.

Trác Phàm nghe được lời này, trên mặt bất giác xuất hiện nét giận dữ, mi đầu nhíu lại. Cừu Viêm Hải thấy tình thế không ổn, lập tức lên tiếng: "Trác quản gia xin bớt giận, bà nương ta không biết giữ mồm giữ miệng, ngài đừng chấp nhặt với nàng!"

"Ừm, thôi, dù sao mạng hai người các ngươi trong tay ta, có nguyện ý giao hảo với lão tử hay không, cũng tùy ý các ngươi. Tóm lại trưởng lão Lạc gia, các ngươi vẫn phải làm, đi thôi!" Trác Phàm đạm mạc gật đầu, không để ý tới bọn họ, quay người lại, bay lên không trung.

Thấy tiểu ác ma rời đi, Cừu Viêm Hải cùng Tuyết Thanh Kiến liếc nhau, thở một hơi dài nhẹ nhõm, trên mặt ia nấy đều có loại xúc động muốn khóc. Hai người bọn họ tiêu diêu tự tại, ẩn cư sơn lâm, ngay cả Đế Vương Môn cũng không thể làm gì bọn họ, làm sao hôm nay lại rơi vào trong tay tiểu tử này vậy?

Lúc này, Lệ Kinh Thiên đến gần, cười khẩy nói: "Lão gia hỏa, lúc trước không phải ngươi còn chế giễu lão phu sao? Bây giờ thế nào?"

Cừu Viêm Hải không khỏi cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: "Aiz, trước đó là lão phu đắc tội!"

"Ha ha ha. . . Ngươi biết vậy thì tốt!" Lệ Kinh Thiên ngửa mặt lên trời cười lớn, thản nhiên nói: "Lệ mỗ cũng coi như đỉnh thiên lập địa, không phải là hoàn toàn bị huyết tằm quản chế. Làm cho lão phu cam tâm tình nguyện đi theo, tất không phải phàm nhân! Các ngươi đừng thấy Trác quản gia tuổi còn trẻ, ngài ấy làm việc cực kì nhanh chóng quyết đoán, thủ đoạn phi phàm, chính là kiêu hùng chi tư. Các ngươi đi theo hắn, không thiệt!"

Hai người tròn mắt, rồi nhìn nhau, suy nghĩ rất lâu, gật gật đầu.

Rồi thấy Trác Phàm đã bay xa, Lệ Kinh Thiên mới có vẻ thần bí len lén nói: "Còn nữa, ngày sau mọi người cộng sự, vậy ta cũng sớm nói các ngươi bíeet, pháp tắc sinh tồn của Lạc gia!" 

Hai người khẽ giật mình, vội vàng vểnh tai lắng nghe: "Xin Lệ huynh chỉ rõ!"

"Lạc gia trừ Trác quản gia, người khác đều rất dễ thân cận. Riêng là Đại tiểu thư, nhất định phải giao hảo. Tuy Trác quản gia hung hăng càn quấy, người nào đều không để vào mắt, duy chỉ có trung thành tuyệt đối đối với Lạc gia là điều chắc chắn, lời của Đại tiểu thư, hắn chắc chắn sẽ nghe. Cho nên, ngày sau một khi chọc giận hắn, nhất định phải đi tìm nàng cầu tình trước nhất, vậy là các ngươi đã giữ được phân nửa cái mạng rồi!" Lệ Kinh Thiên vỗ vỗ vai Cừu Viêm Hải, hết sức nghiêm túc nói.

Hai người cả kinh, vội vàng cảm kích ôm quyền: "Đa tạ Lệ huynh chỉ điểm!"

"Nào có, cùng là người một nhà, làm gì khách khí như vậy, ha ha ha. . ." Lệ Kinh Thiên khoát khoát tay.

Thực hắn nào có hảo tâm như vậy, chỉ là, chuyện này hai người vừa đến Lạc gia, xem như người mù, trong ba ngày cũng tất nhiên nhìn ra được. Hắn hôm nay sớm cáo tri, chỉ là bán rẻ nhân tình cho hai người bọn họ thôi, có lẽ còn hữu dụng.

A, lúc nào lão phu cũng biến thành âm hiểm như thế? Lệ Kinh Thiên đột nhiên khẽ giật mình, không hiểu gãi gãi đầu. Sau cùng chỉ có thể thầm than, gần đèn thì sáng, gần mực thì đen. . .

Một bên khác, Đế Đô thành, đại nguyên soái Độc Cô Chiến Thiên, mang theo năm bé nghĩa tử, cưỡi ngựa hùng dũng hiên ngang bước vào. Trăm vạn đại quân thì hạ trại bên ngoài thành hai mươi dặm.

Tin tức Tứ trụ thứ hai, Thiên Vũ Chiến Thần Độc Cô Chiến Thiên hồi triều, cũng lập tức gây nên sự chú ý của tất cả mọi người!

"Khởi bẩm bệ hạ, Binh Mã Đại Nguyên Soái Độc Cô Chiến Thiên cầu kiến!"

"Tuyên kiến!"

Trong Hoàng Thành Kim Loan bảo điện, hoàng đế ngồi trên Hoàng tọa lấp lóe kim quang, bên cạnh là Tư Mã tiên sinh đang đứng.

Chỉ chốc lát sau, Độc Cô Chiến Thiên bước vào, khom người quỳ gối: "Thần Độc Cô Chiến Thiên, khấu kiến bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Ha ha ha. . . Độc Cô lão nguyên soái ngàn dặm bôn ba, quả thực vất vả, mau mau đứng lên!" Hoàng đế vội vàng đứng lên, đi đến bên Độc Cô Chiến Thiên, tự mình hắn đỡ dậy.

"Độc Cô lão nguyên soái, Phong Lâm Thành thế nào rồi, ngươi mau nói đi!" Vừa mới đỡ Độc Cô Chiến Thiên dậy, hoàng đế không nói hai lời, đã không kịp chờ đợi mà hỏi ngay.

Độc Cô Chiến Thiên khẽ gật đầu, thở dài, ngưng trọng nói: "Tình thế rất không lạc quan, lão phu phụng Hoàng mệnh gấp rút tiếp viện, nhưng vẫn trễ. Phong Lâm Thành nhất chiến mười phần thảm liệt, Lạc gia tử thương 100 ngàn chi chúng. . ."

Phốc!

Ngay từ đầu, thấy Độc Cô Chiến Thiên ngưng trọng như thế, tâm hoàng đế cũng phải trầm xuống. Nhưng sau khi nghe báo cáo, Lạc nhà thế mà chết 100 ngàn gia đinh, cho dù là hoàng đế, cũng muốn phun máu.

"Độc Cô nguyên soái, Lạc gia chỉ là gia tộc nhị tam lưu, lấy đâu ra 100 ngàn gia đinh?" Hoàng đế sắc mặt quái dị, oán thầm, coi như trẫm thâm cư trong cung, ít có thể nghiệm và quan sát dân tình cũng phải biết điều này: "Lão nguyên soái, ngài thấy tận mắt sao?"

"Ách, vậy thì không có, đều là quản gia Lạc gia cho báo, lão phu cũng cảm thấy kỳ quặc. . ."

"Quản gia kia là Trác Phàm phải không!" Sắc mặt Hoàng đế khó coi, quả nhiên lại là hắn, tiểu tử này quả thực là không gây chuyện thì ngứa ngáy, số lượng thương vong lớn như vậy đều dám bịa ra.

Độc Cô Chiến Thiên khẽ gật đầu, nghiêm túc ôm quyền nói: "Bệ hạ anh minh, chính là Trác quản gia. Đối với việc tiểu tử này hồ ngôn loạn ngữ, lão phu cũng không quá tin tưởng, tiểu gia tộc lấy đâu tới 100 ngàn chi chúng? Coi như ngự hạ thất gia, cũng không có nhiều như vậy. Có điều, Lạc gia thương vong xác thực thảm trọng, ngay cả gia chủ đều chiến tử!"

Hoàng đế lại vỗ trán, thở dài: "Lão nguyên soái, gia chủ Lạc gia. . . là chết từ ba năm trước. . ."

Độc Cô Chiến Thiên giật mình, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin, ngay sau đó là gương mặt thiêu đến đỏ bừng, thầm hận. Tốt một đám tiểu quỷ các ngươi, dám lừa gạt lão phu, làm lão phu mất hết thể diện. Trác Phàm, Vân Hải, hai tên các ngươi chờ đó cho ta! Độc Cô Chiến Thiên hận hận nghiến răng.

Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu, biết hắn cũng là bị người ta bịp, liền thản nhiên nói: "Thôi, những thứ này trước không đề cập, Lạc gia còn có chuyện gì, lão nguyên soái nói cho trẫm nghe đi."

Độc Cô Chiến Thiên lại sững sờ, sau đó liền ngượng ngùng cúi thấp đầu, lắc đầu.

Hắn đi Lạc gia mấy ngày nay, tất cả mọi chuyện đều là Trác Phàm nói cho hắn nghe, hắn không có cơ hội chủ động dò xét. Bây giờ trở về bẩm báo, nhưng mà lời Trác Phàm nói, không có một câu thật, bây giờ thật sự là hỏi gì cũng không biết!

Thấy vậy, hoàng đế khóc dở cười, ngươi nha, đi Phong Lâm Thành làm gì? Chẳng lẽ ngươi hành quân cả đời, đối với phương diện tình báo cũng là qua loa như vậy sao?

"Aiz, thôi thôi!" Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: "Hai tỷ đệ Lạc gia, Lạc Vân Thường cùng Lạc Vân Hải còn được chứ?"

"Há, bọn họ không có việc gì, rất khỏe mạnh!" Độc Cô Chiến Thiên dõng dạc nói.

"Thống lĩnh Hộ vệ Lạc gia, Bàng Nghĩa, trưởng lão Lôi Vân Thiên cùng con gái nuôi Lôi Vũ Đình. . ."

Hoàng đế Lạc gia hỏi thăm từng người trong cao tầng, Độc Cô Chiến Thiên báo lên từng người, sau cùng hoàng đế khẽ gật đầu: “Bọn họ không có việc gì, vậy Lạc gia không coi là thương vong thảm trọng! Nhưng bị Đế Vương Môn cùng U Minh Cốc để mắt tới, thế mà còn có thể gắng gượng được!"

"Ách, bệ hạ, ngoài Hắc Phong Sơn có bốn đại trận cấp năm do chủ lúc Lạc gia còn sống bố trí, cao thủ thông thường rất khó xâm nhập!"

Hoàng đế nhíu mày, cùng Tư Mã tiên sinh kinh dị liếc nhau, kêu lên: "Tiểu tử Trác Phàm này thật sự là càng ngày càng khiến người ta chấn kinh, tuy sớm nghe qua hắn có thể bố trận, nhưng không ngờ lại có thể bố trí bốn đại trận cấp năm!"

"Cái gì, trận kia thức là Trác Phàm bày bố?" Độc Cô Chiến Thiên không khỏi giật mình, bất khả tư nghị nhìn về phía hai người.

Lần nữa bất đắc dĩ thở dài, hoàng đế thật sự không còn gì để nói, ngươi xem, ngươi đi Phong Lâm Thành, có được cái việc gì không. Lão tử là muốn nghe ngươi hồi báo, hiện tại lại phải để lão tử giải thích cho ngươi. Hoàng đế chỉ có nói: "Lạc gia ba năm trước bị diệt, chỉ để lại một đôi tỷ đệ cùng quản gia Trác Phàm, Hộ vệ thống lĩnh Bàng Nghĩa. Bây giờ Lạc gia, đều là được Trác Phàm một tay chống lên đến, mà lại tiểu tử này. . ."

TIếp đó, hoàng đế kể lại truyền thuyết về Trác Phàm, như là bốn phía gây chuyện thị phi, đại náo Hoa Vũ Lâu, sau cùng bất đắc dĩ nói: "Tiểu tử này là nhân tài khó được, nhưng đáng tiếc cũng là nhân tài gây hoạ, làm cho trẫm vừa yêu vừa hận. Thị phi của Lạc gia, phần lớn là do hắn rước lấy, nhưng cũng chính vì hắn, Lạc gia mới có thể đứng vững. Thật không biết Lạc gia có một vị quản gia kỳ hoa như thế, là phúc hay họa!"

Kinh ngạc nhìn nháy mắt mấy cái, Độc Cô Chiến Thiên đã hoàn toàn ngây ngốc, hắn vạn vạn không nghĩ đến, Trác Phàm mới là trận pháp kỳ tài mà hắn một mực tìm kiếm! Đến mức bản sự gây tai hoạ, hắn giờ đã hoàn toàn không thèm để ý.

Tham gia quân ngũ nào có tên nào không gây tai hoạ? Chỉ cần có bản lĩnh là quá đủ rồi, lão phu nhất định muốn tiểu tử này.

Độc Cô Chiến Thiên cuồng hỉ, thầm hạ quyết tâm!

"Đúng rồi, lão nguyên soái, ngài còn có chuyện gì có giá trị cần hồi báo không?" Tuy đã không nhiều hy vọng lắm, nhưng hoàng đế vẫn phải hỏi một câu.

Độc Cô Chiến Thiên nghe vậy vội vàng nói: "Đương nhiên là có, đây là chứng cứ ba nhà U Minh Cốc tập kích Lạc gia, xin bệ hạ định đoạt. Mà lại ba nhà còn từng mạnh mẽ xông vào Phong Lâm Thành ngay trước mặt lão phu!"

Nói rồi, Độc Cô Chiến Thiên đưa lên ba ngọc giản. Hoàng đế tiếp nhận xem xét, xong liền sáng mắt, cười to lên: "Ha ha ha. . . Có bằng chứng, trẫm phải gõ đầu mấy th dbrr kia, Nhưng mà lão nguyên soái, ngươi có gặp người của Đế Vương Môn không?"

Độc Cô Chiến Thiên lắc lắc đầu nói: "Gia chủ Ngự hạ thất gia, lão phu đều gặp tại Phong Lâm Thành, duy chỉ có không gặp người của Đế Vương Môn!"

"Thật sao, biểu huynh ẩn nấp thật đủ sâu!" Hoàng đế tức giận nói: "Hừ, vậy lần này trẫm lấy ba nhà rung cây dọa khỉ, phải để cho tất cả mọi người biết, ai mới là chủ nhân thiên hạ này. ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương