Đại Phách Quan
Chương 35

Hạ Mẫn Chi hạ quyết tâm, thừa nhận: “Đêm thất tịch trong cung, Thái tử hạ xuân dược với ta.”

Quay đầu đi không nhìn Niếp Thập Tam: “Bắt nhốt ta cùng Thục Hoa phu nhân và cả Đàn Khinh Trần ở Hải Đường quán…”

Thoáng lưỡng lự, cắn răng nói: “Đàn Khinh Trần cũng bị hạ dược… hắn…”

——-

Niếp Thập Tam không tiếp lời, nửa ngày mới nói: “Tô Khuyết đã chết.”

“Tuy hắn phải nghe lệnh Đàn sư huynh, nhưng không hề giết ta, trái lại còn cứu ta. Nếu không nhờ hắn thành công đánh lén, Thất Thích bị thương phân tâm khiến một trượng kia lực đạo suy giảm, ta đã sớm trở thành phế nhân.”

Dừng một lúc, từng chữ một nói: “Tô Khuyết chết rồi. Hắn mãi mãi là bằng hữu của ta.”

Hạ Mẫn Chi im lặng lắng nghe, nói: “Đàn Khinh Trần ngàn mưu vạn tính, vẫn sót mất phần tình cảm Tô Khuyết dành cho ngươi.”

Khẽ thở dài, trong ánh mắt lộ vẻ thấu hiểu cùng thương tiếc: “Tô Khuyết tuyệt sẽ không hại ngươi, tuy hắn là sát thủ, nhưng trọng tình trọng nghĩa, đáng tiếc.”

Niếp Thập Tam khí lực có chút đứt quãng, thấp giọng nói: “Chờ ta khá hơn, chúng ta đi tìm Đàn sư huynh đòi Bồ đề sinh diệt hoàn.”

Hạ Mẫn Chi như bị ong độc đốt một mũi, dứt khoát cự tuyệt: “Không, ta không muốn gặp hắn nữa.”

Niếp Thập Tam ngạc nhiên: “Tại sao?”

Hạ Mẫn Chi không đáp.

Niếp Thập Tam thấy thần tình hắn bi phẫn hổ thẹn, tim đánh thịch một tiếng, nhưng không truy hỏi, chỉ nói: “Hai ngày nay ngươi cũng không được nghỉ ngơi đàng hoàng, có phải không? Quầng mắt thâm đen cả rồi, mau qua đây ngủ một lát đi.”

Hạ Mẫn Chi xoay người đặt chén nước xuống, cởi hài trên giường, ôm một bên cánh tay hắn, chỉ cảm thấy không còn sợ gì nữa, lòng đầy mãn nguyện, cơn buồn ngủ ập tới, ngáp một cái, cười nói: “Ta không muốn gì cả, chỉ chờ ngươi dưỡng thương xong, chúng ta liền từ quan quy ẩn, từ nay về sau thiên địa ngao du, tiêu dao tự tại, có được không?”

Mông lung nói chuyện, không bao lâu đã thiếp đi.

Niếp Thập Tam trọng thương, vốn trong ngoài đều khốn đốn, lại cố chịu đựng cơn đau kinh mạch tạng phủ như bị kim châm lửa đốt, đề một cỗ chân khí, chậm rãi vận hành.

Nên biết sau khi trọng thương, nếu cứ như vậy không chịu tĩnh dưỡng, cho dù vết thương khỏi hẳn, công lực cũng sẽ hao tổn, thậm chí không bao giờ có thể khôi phục. Duy chỉ còn luồng chân khí kia lưu chuyển không ngừng, càng bị thương nặng, càng không đình trệ, có thể chịu đựng những gì người thường không thể nhẫn, mới có thể càng tinh thuần thăng tiến.

Chân khí mỏng manh lưu động trong kinh mạch hư tổn, mang theo đau đớn như bị xé rách, dưới bao nhiêu trở ngại nặng nề, Niếp Thập Tam không hề nôn nóng, từng chút một đột phá, cho đến khi vì quá mệt quá đau mà ngủ đi.

Thân thể hắn như được rèn bằng sắt, ý chí càng là thép luyện trăm lần.

Cho dù mỗi một đốt xương mỗi một sợi gân, bị chặt, bị đứt, chỉ cần còn một hơi thở, Niếp Thập Tam vẫn có thể đứng lên.

Khí trời Tĩnh Phong cuối tháng bảy tuy nóng, nhưng ban đêm đã có vài phần mát mẻ như suối thu.

Sau khi tân hoàng đăng cơ, quân doanh các nơi đều phái sứ giả đi Tĩnh Phong bái lễ.

Nam Cương hầu Thẩm Lăng, Tây Châu hầu Thương Thanh Quảng đích thân về kinh.

Trấn thủ bắc tuyến Lương Châu Cửu vương Phó Lạc Phong do gần đây các bộ lạc thảo nguyên liên tiếp manh động, không dám rời khỏi, chỉ phái trợ thủ đắc lực nhất là Phiêu kỵ đại tướng quân Nhan Mục đến Tĩnh Phong bái lễ Kiến Bình đế cùng Nhiếp chính vương.

Nhan Mục mới vừa tới Tĩnh Phong, chưa kịp nghỉ ngơi, một thân nhung trang liền lên điện, hành đại lễ tam khấu cửu bái, được ban bình thân mới đứng lên, trọng thần cả điện trong lòng đều không khỏi âm thầm tán thưởng: Thiên hạ còn có nhân tài bậc này!

Nhiếp chính vương hai mắt lấp lánh khác thường, chăm chú nhìn Nhan Mục, khóe miệng mỉm cười.

Chạm trán mục quang của hắn, Nhan Mục không lùi nửa bước, cũng mỉm cười nhìn lại.

Tan triều, Nhiếp chính vương cùng Nhan tướng quân sóng vai đồng hành.

Cung Lâm gần đây được đề bạt làm Lễ bộ Lang trung, đứng xa xa nhìn hai người họ, buột miệng khen: “Song song ngọc thụ, nhật nguyệt đương không.”

Cung Hà Như cả giận nói: “Câm miệng!”

Cung Lâm chấn kinh, mới biết mình trong lúc vô ý bật thốt một câu “nhật nguyệt”, phạm vào húy kỵ.

Đàn Khinh Trần cười nói: “Nhan tướng quân đây là lần đầu tới Tĩnh Phong? Bổn vương với tướng quân vừa gặp đã quen, tướng quân không ngại cứ ở lại Nhiếp chính vương phủ, cùng ta đàm luận vài ngày, cũng tiện tùy thời thỉnh giáo.”

Nhan Mục hoàn toàn không có thái độ thụ sủng nhược kinh, tự tại phóng khoáng: “Nhiếp chính vương ưu ái mạt tướng rất cảm kích, chỉ là bắc tuyến mấy hôm trước có chiến sự, Cửu vương gia giao phó, bái lễ xong tức tốc về Lương Châu, mạt tướng giáp trụ trên người, không dám chậm trễ.”

Đàn Khinh Trần thở dài: “Cũng đúng, chư bộ lạc ở thảo nguyên tuy luôn bất hòa chia rẽ, nhưng thường xuyên lần lượt quấy nhiễu ngoại thành Lương Châu ta. Những năm gần đây bộ lạc Lãng Yết lại xuất hiện một Lý Ngụy, quả thật là nhân tài, kết giao rộng rãi, tuyển hiền nhiệm năng, đặc biệt giỏi về kỵ binh tác chiến, như được chân truyền từ Yên Diệc, có ý đồ thống nhất thảo nguyên, vài hôm trước còn bày binh ở Yến Chi quan, e rằng là đang đợi thời cơ hành động.”

Nhan Mục đảo mắt nhìn xoáy vào Đàn Khinh Trần, cười nói: “Nhiếp chính vương không hề rời khỏi Tĩnh Phong, nhưng lại nắm rõ từng tấc giang sơn trong lòng bàn tay, mạt tướng bội phục.”

Nhãn châu hắn không phải thuần một màu đen, dưới ánh mặt trời lóe lên quang mang hổ phách trong trẻo, lúc ngưng thần, càng đặc biệt chuyên chú thâm tình.

Đàn Khinh Trần nhìn vào mắt hắn, mỉm cười hỏi: “Nhan tướng quân năm nay bao nhiêu niên kỷ? Nguyên quán nơi nào? Gia nhập quân ngũ vào Huyên Tĩnh năm thứ tư?”

Nhan Mục sống mũi cao thẳng, khuôn mặt có hơi trắng nhợt khác với người thường, sắc trắng này tinh tế mà sạch sẽ, không thấy bệnh trạng, chỉ thấy tôn quý, chỉ nghe hắn cười nói: “Mạt tướng năm nay hai mươi bảy, là người Tây Châu, đích thực gia nhập quân Lương Châu vào Huyên Tĩnh năm thứ tư, mong có thể báo đáp Đại Trữ.”

Đàn Khinh Trần không khỏi cười to, nhướn mày nói: “Tốt! Nhan tướng quân thân gánh trọng trách, bổn vương cũng không giữ ngươi lại, sau này bắc tuyến kháng địch, hy vọng tướng quân anh dũng vệ quốc, đợi biên quan dẹp yên khói lửa, nhất định cả triều sẽ ăn mừng đại quân ta.”

Nhan Mục mỉm cười: “Tướng quân bách chiến đền nợ nước, vốn là lẽ đương nhiên.”

Đàn Khinh Trần gật đầu, đột nhiên hỏi: “Trong thành Tĩnh Phong, có cố nhân tướng quân muốn tìm?”

Nụ cười của Nhan Mục có chút tịch mịch lại phảng phất mùi máu, càng nhiều hơn chính là mong đợi cùng vui sướng xuất phát từ nội tâm: “Có.”

Niếp Thập Tam năng lực khôi phục kinh người, thương thế chí mạng trầm trọng như vậy, chỉ trong nửa tháng cư nhiên đã có thể xuống giường đi lại, không khác gì thường nhân, chỉ là vẫn chưa thể động chân khí cùng nội lực.

Hạ Mẫn Chi thấy hắn khỏe lên từng ngày, vui mừng vô hạn, nói cười không ngớt, đút hắn uống thuốc ăn cháo đều có thể huyên thuyên đến ra hoa ra ngọc, tựa hồ muốn đem hết thảy mọi lời nói trong cả đời ra để trò chuyện cùng Niếp Thập Tam.

Một đêm nọ đột nhiên tâm thần bất định trăn trở băn khoăn, lặng lẽ đứng dậy rón rén đi ra viện, quỳ xuống bên thành giếng, lẩm bẩm: “Mấy hôm trước ta từng nói chỉ cần Thập Tam còn sống, thì cái gì cũng không cần, thậm chí có thể lập tức lấy mạng ta… Hiện tại hắn đã sống lại… vậy… xin hãy để ta được sống thêm vài năm nữa… cũng không cần gì nhiều, sống thêm bảy năm là đủ rồi…”

Nghĩ nghĩ, nói: “Chỉ cần được ở bên nhau, bảy năm không thể, thì sáu năm cũng được… năm ba năm cũng tốt…”

Hôm nay mặt trời vừa xuống núi, Hạ Mẫn Chi lấy nước giếng vẩy khắp mặt đất, đợi nhiệt khí bốc lên hết, hai người bèn trải chiếu tre, ngồi trong viện hóng mát.

Niếp Thập Tam sau khi trở về, phát hiện Hạ Mẫn Chi có thêm một tật xấu mới, ngay cả trà cũng không nỡ uống, cả ngày chỉ uống nước trong.

Niếp Thập Tam thích trà, tự mình trộn Quân sơn ngân châm với trà lài, mùi thơm đậm đà của lài, lại thêm hương khí thanh đạm của ngân châm, uống vào quả nhiên tư vị tuyệt hảo, rót một chén cho Hạ Mẫn Chi thưởng thức.

Hạ Mẫn Chi trầm mặc một lát, đẩy chén trà về, đạm đạm nói: “Ta kiêng rượu kiêng trà, chỉ uống nước trong.”

Niếp Thập Tam ngỡ rằng bởi vì mình bị thương, hắn tiêu phí không ít ngân lượng mua thuốc, nên muốn tiết kiệm chút bạc chi cho trà, không khỏi buồn cười, nói: “Tật tham tiền này của ngươi vẫn nên sửa đổi đi. Trong luật lệ Đại Trữ nhận của trái pháp, tang chứng đủ trăm lượng xử treo cổ; nhận của không trái pháp, tang chứng đủ trăm lượng đày đi lao dịch. Chỗ kho báu dưới giường ngươi, cũng đủ cho ngươi sau thu bị chém đầu.”

Hạ Mẫn Chi cười nói: “Càn khôn dưới giường trời biết đất biết quỷ thần biết, ngươi biết ta biết người khác không biết, hẳn ngươi sẽ không đại nghĩa diệt thân?”

Niếp Thập Tam thấy hắn cười đến vừa vô tội vừa vô sỉ, trong lòng rung động, uống một hớp trà, đứng dậy một phen ôm lấy hắn, môi kề môi, không đợi phân trần, đã truyền trà qua miệng hắn.

Lại phát hiện Hạ Mẫn Chi giãy dụa kịch liệt dị thường, đôi tay đẩy mình ra lạnh buốt thấu xương, trong lòng biết không ổn, vội buông hắn.

Liền thấy Hạ Mẫn Chi thần sắc hốt hoảng như sắp chết, mái tóc tán loạn, cổ áo cũng rộng mở, trên ngực lộ ra một vết thương vừa rộng vừa sâu.

Mấy ngày nay Hạ Mẫn Chi ngay cả khi ngủ cũng y sam chỉnh tề, Niếp Thập Tam vẫn chưa phát hiện vết thương trước ngực hắn.

Hạ Mẫn Chi miệng đầy hương trà, khơi gợi ký ức về đêm đó, bi phẫn ghê tởm cực độ, cúi người, nôn hết ra.

Niếp Thập Tam mâu quang chợt động, tựa hồ đã thấu hiểu, vỗ lưng giúp hắn thuận khí, đợi hắn bình tĩnh lại, hỏi: “Có người hạ độc trong trà của ngươi? Vết thương trước ngực này là sao?”

Hạ Mẫn Chi hạ quyết tâm, thừa nhận: “Đêm thất tịch trong cung, Thái tử hạ xuân dược với ta.”

Quay đầu đi không nhìn Niếp Thập Tam: “Bắt nhốt ta cùng Thục Hoa phu nhân và cả Đàn Khinh Trần ở Hải Đường quán…”

Thoáng lưỡng lự, cắn răng nói: “Đàn Khinh Trần cũng bị hạ dược… hắn…”

“Vết thương này, là tự ta dùng chủy thủ rạch…”

Một phen giải thích hỗn loạn không chịu nổi, đang định tiếp tục, Niếp Thập Tam đột nhiên ôm chầm lấy hắn, đem cả người hắn gắt gao áp vào lòng, dụng lực cực đại, xương cốt cả hai cơ hồ găm vào thân thể đối phương, Hạ Mẫn Chi cảm thấy nghẹt thở, nhưng lại an tâm không nói nên lời.

Niếp Thập Tam nhịp tim trầm ổn hữu lực, trong thanh âm có chút tức giận, nhưng đa phần là trấn an: “Ta biết rồi. Đừng lo, đã là quá khứ, sau này không còn ai có thể hại đến ngươi nữa.”

Hạ Mẫn Chi khẽ ân một tiếng, không nói gì thêm.

Nửa ngày, Niếp Thập Tam buông hắn ra, đưa tay vuốt ve vết sẹo trên ngực hắn, xúc cảm sần sùi dữ tợn, tương phản gay gắt với vùng da tinh tế xung quanh, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”

Hạ Mẫn Chi lắc đầu, lại cười nói: “Đương nhiên đau, ta không như ngươi, ta cũng không phải đầu gỗ…”

Nghiêm túc nói: “Thập Tam, chờ ngươi khỏe hẳn, chúng ta rời khỏi nơi này có được không? Có thể đi thảo nguyên, đi Tây Châu, cũng có thể quay về trấn Mặc Lương, ta còn muốn đến Bạch Lộc Sơn xem thử…”

Chăm chú nhìn thần sắc vô hạn mong đợi của hắn, Niếp Thập Tam do dự một hồi, đang định mở miệng, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, âm thanh vang vọng có chừng mực, không quá cao, nhưng cũng đủ để người khác nghe thấy rõ ràng.

Phó Lâm Ý mỗi lần tới đây, đều gấp gáp như lên cơn động kinh đập cửa như sấm, tự nhiên không lễ độ đến vậy.

Hạ Mẫn Chi ngẩng đầu, trong lòng mơ hồ có cảm giác sợ hãi, chỉ cảm thấy tiếng gõ cửa này hệt như tiếng chuông gọi hồn.

Niếp Thập Tam đã đi ra mở cửa.

Nhan Mục thong thả cất bước tiến vào viện, mỉm cười nhìn Hạ Mẫn Chi.

Ba phần trăng sáng, đều bị Nhan Mục đạp dưới chân.

Nhan Mục một thân bạch y, hông đeo loan đao, an tĩnh đứng đó, nhưng lại mang đến một cỗ áp lực nặng nề như kim thương thiết mã núi thây biển máu, không khí căng thẳng như dây cung.

Niếp Thập Tam yết hầu tanh ngọt, thân hình hơi lảo đảo, đã bị sát khí của hắn kích phát thương thế.

Hạ Mẫn Chi vừa nhìn thấy Nhan Mục, huyết dịch lập tức xông lên đầu, tâm can trướng đau cơ hồ sắp nổ tung, sắc mặt trắng bệch như giấy, nhưng nhãn thần đột nhiên sắc bén lãnh khốc.

Mỉm cười nói: “Thập Tam, ngươi về phòng nằm nghỉ trước, hắn là một vị hảo bằng hữu nhiều năm không gặp của ta, ta và hắn có chuyện muốn đàm đạo.”

Nói xong một mạch kéo Niếp Thập Tam vào trong nhà, đang định xoay người ra ngoài, Niếp Thập Tam chợt bắt lấy cổ tay hắn: “Hảo bằng hữu nhiều năm không gặp? Hắn tên gì?”

Hạ Mẫn Chi không chút do dự: “Mục Khác Chi.”

Niếp Thập Tam hừ một tiếng, cao giọng nói: “Dám hỏi tôn tính đại danh các hạ?”

Nhan Mục nghe thấy đoạn đối đáp giữa bọn họ, cười nói: “Nhan Mục.”

Niếp Thập Tam chăm chú nhìn Hạ Mẫn Chi, nói: “Hắn là đại ca ngươi Mộ Dung Chi Khác, có đúng không?”

Hạ Mẫn Chi thấy trong mắt hắn thoáng chốc lóe lên chiến ý lẫm liệt, lạnh lùng nói: “Chuyện giữa ta và đại ca, không liên quan đến ngươi. Niếp Thập Tam, hôm nay nếu ngươi dám xuất thủ, sau này chúng ta cũng không cần gặp lại làm gì.”

Niếp Thập Tam chấn động, ngồi xuống xếp bằng, khí phủ làm gốc, đan điền làm biển, ngoan cường vận một luồng chân khí tản vào kinh mạch, cũng không nhìn hắn, nhắm mắt nói: “Ngươi đi đi.”

Hạ Mẫn Chi dẫn Nhan Mục một đường đến hậu viện.

Hậu viện tường trắng ngói xám, gieo trúc trồng hoa, nơi góc tường đặt một cái lồng gà, bên trong trải cỏ khô, nhưng không có gà.

Nhan Mục đứng trước rừng trúc, tay áo tung bay, nói: “Tám năm trước ngươi vẫn còn là một hài tử, giờ đã lớn như vậy rồi, thời gian quả thật như nước trôi…”

Nói xong lấy tay so chiều cao, cười nói: “Ta nhìn ngươi từ cỡ này, cao đến cỡ này… rồi lại đến cỡ này… Ân, lần đầu tiên ngươi tập cưỡi ngựa là do ta bồng ngươi lên lưng ngựa, còn nhớ không?”

Hạ Mẫn Chi nói: “Nhớ chứ, lúc đó đại ca rất tốt với ta, ta không thích tập võ, đại ca bèn dạy ta ba chiêu cứu mạng.”

Nhan Mục gật đầu: “Không tệ, xem ra vẫn chưa quên ta.”

Lại hỏi: “Mấy năm nay thế nào? Tam trọng tuyết có từng bộc phát? Có bị người khác ức hiếp không?”

Hạ Mẫn Chi đáp theo thứ tự: “Cũng tốt, tái phát một lần, cũng không bị ai ức hiếp.”

Nhan Mục thấy hắn thần tình trấn định, nhàn nhạt quét mắt một lượt, cười nói: “Tám năm trước bất quá chỉ bị ta đánh một chưởng, biết mình trúng độc, liền khóc lóc ầm ĩ bày ra bộ dạng thấp hèn không sống nổi, tạp chủng đúng là tạp chủng.”

Chợt chuyển đề tài, lại khen: “Hiện tại trái lại có tiền đồ hơn so với trước đây, miễn cưỡng cũng có chút khí chất của Mộ Dung thị ta.”

Hạ Mẫn Chi cụp mắt, sống mũi đường nét thanh tú, cười lạnh: “Đại ca chê cười rồi, ta sao dám mang họ Mộ Dung?”

Không đợi Nhan Mục đáp lời, trực tiếp nói: “Đại ca khen ta như vậy, chính là muốn lấy ngọc tỷ kim ấn?”

Nhan Mục thoáng nhíu mày, thấy hắn chủ động đề cập như thế, trái lại có vài phần nghi hoặc.

Hạ Mẫn Chi cũng không nóng vội, chỉ chăm chú nhìn cái lồng gà, thanh âm dị thường nhu hòa: “Lúc Bạt Liệt bá bá và ta ở Ngọc Châu, trong nhà lúc nào cũng nuôi gà đổi tiền, giờ đây người đã qua đời, ta cũng không còn tâm trạng mà nuôi nữa.”

Nhan Mục im lặng.

Hạ Mẫn Chi lại nói: “Đại ca, năm đó ngươi một đao đâm người trọng thương, có còn nhớ không? Bạt Liệt bá bá nhìn ngươi lớn lên, trong lòng ngươi có từng áy náy ân hận?”

Nhan Mục mỉm cười: “Thứ Mộ Dung Chi Khác mong cầu, là điên đảo Đại Trữ, giày xéo Tĩnh Phong, phục Yên Diệc quốc, đại thành bá nghiệp, Bạt Liệt Thiên Lý nào khác ngàn ngàn vạn vạn người ta đã giết, nhớ lão có lợi ích gì?”

Hạ Mẫn Chi phẫn hận đến run lên, nhấc lồng gà ném về hướng Nhan Mục.

Nhan Mục một bước cũng không lùi, rút loan đao bên hông, một đao bổ xuống, đao khí bá đạo phóng túng ánh đến nguyệt quang một màu xanh thảm.

Lồng gà bị chém thành hai nửa lần lượt rơi xuống đất.

Trong tay Hạ Mẫn Chi đã sớm cầm hai tảng đá đen sì dùng để kê lồng gà, lại ném thẳng hướng Nhan Mục.

Hạ Mẫn Chi tuy chưa từng lãnh binh tác chiến, nhưng hoàng tộc Yên Diệc từ nhỏ đã được học một thân công phu cưỡi ngựa bắn cung, hai cú ném này, góc độ mục tiêu đều chuẩn xác.

Nhan Mục khóe miệng mỉm cười, đao ý bất tận, một đường chữ thập, hai tảng đá đều bị chém làm hai nửa.

Đột nhiên sắc mặt đại biến, thu đao, từ giữa không trung bắt lấy một nửa khối đá, chỉ thấy dưới lớp vỏ sắt màu đen, bích quang lưu chuyển, nhẵn nhụi sáng ngời. Mơ hồ còn có thể thấy được dòng chữ “Ký thọ vĩnh xương”.

Nhan Mục giận dữ: “Mộ Dung Chi Mẫn! Ngươi dám hủy ngọc tỷ truyền quốc!”

Bao đời đế vương đều nâng niu ngọc tỷ như kỳ trân, quả thật là bảo vật trấn quốc. Có được nó tượng trưng cho “thọ mệnh như trời”, đánh mất nó ắt sẽ gặp mối nguy “vận số đã tận”. Phàm lên ngôi mà không có ngọc tỷ, sẽ bị chế nhạo là “Hoàng đế rỗng”, không đủ khí thế khiến người đời khinh khi.

Nhan Mục khổ tâm mưu toan, ở trong quân đội Lương Châu âm thầm cấu kết bộ lạc Lãng Yết, chỉ đợi bắc tuyến khai chiến, thủ thế ngư ông đắc lợi, thừa cơ cầm binh phục quốc, đang đắc ý tự mãn, lại bị Hạ Mẫn Chi tính kế tự tay hủy đi ngọc tỷ, trong lòng chỉ hận không thể lập tức đem hắn thiên đao vạn quả róc thịt lột da.

Hạ Mẫn Chi cười lớn: “Bao nhiêu năm qua, tính tình đại ca một điểm cũng không đổi, chiêu này với người khác thì vô hiệu, nhưng với đại ca lại hữu dụng.”

Thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi còn chút nhân tính, ta đã không dùng ngọc tỷ ném ngươi.”

“Nếu ngươi biết nhường một bước, ngọc tỷ tuy rơi xuống đất, nhưng chưa đến nỗi bị hủy.”

“Nếu ngươi hạ đao có thể chừa lại một con đường sống, ngọc tỷ cũng đã không bị ngươi chém vỡ.”

“Đại ca, là chính ngươi hủy đi ngọc tỷ.”

“Bản tính ngoan tuyệt vô tình khát máu hiếu sát này của ngươi, căn bản không xứng quân lâm thiên hạ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương