Đại Nịnh Thần
-
Quyển 4 - Chương 5: Ba người cha khó mà ở chung!
Chương thứ năm – Ba người cha khó mà ở chung!
…
Thời điểm Tịch Thiên Thương nói ra những lời này, Dạ Vị Ương đột nhiên cảm thấy trên người Tịch Thiên Thương đâu đó có bóng dáng của Tịch Thiên Lâu.
Ở một năm trước, lúc hắn đi theo Bá Hề đến Ngọc Hành sơn, cùng Tịch Thiên Lâu và Hoa Sinh ở trong Bạch Mã tự, thời gian đó hắn ngẫu nhiên đem Tịch Thiên Lâu trở thành trưởng bối để mà tín nhiệm.
Khi hắn mang bảo bảo còn thận trọng giữ bí mật không dám nói cho người khác, cũng là Tịch Thiên Lâu khai sáng cho hắn, khiến hắn nhanh chóng thoát khỏi sương mù nhìn thấy thái dương.
Hắn cùng sư phó gặp mặt không nhiều, nói chuyện rất ít, nhưng không thể phủ nhận nếu không có Tịch Thiên Lâu chỉ dẫn, con đường Dạ Vị Ương sẽ không thông thuận như vậy.
Tịch Thương Thiên tuy nói cùng hắn thảo luận vấn đề này, bất quá không thể ngay lập tức bàn xong được.
Thật vất vả mới tụ họp với nhau, những chuyện làm người ta phiền não tạm thời ném ra sau đầu đi, hiện tại hắn chỉ muốn hưởng thụ khoái hoạt người một nhà tương tụ cùng một chỗ.
Lúc này ngoại trừ một số chuyện linh tinh, Tịch Thiên Thương còn cấp Dạ Vị Ương vài tin tức về công trình thủy lợi ở Quảng Nam và tu kiến đập nước ở Côn Châu.
“Hiện giờ thủy lợi ở Quảng Nam không còn bị Bắc Thần Diêu Quang quấy rối, tiến hành thập phần thuận lợi, đê chắn và hà đạo đã làm xong năm nay sẽ không bị thiên tai lũ lụt nữa, dân chúng có thể thu hoạch đại mùa, đều ca ngợi ngươi là đại công thần.”
Thời điểm cơm chiều, Tịch Thiên Thương một bên gắp cho Dạ Vị Ương khối thịt bò tươi ngon, một bên nói đến chuyện quốc nội, Lưu Bá Hề cũng gật đầu, cười nói: “Lúc trước có vài khu dân chúng tin vào lời đồn hà bá, vẫn trì hoãn không cho quan phủ tu kiến đập nước, hiện giờ bọn họ nghe dân chúng phụ cận nói đập nước thật là lợi ích, rất nhanh thay đổi quan niệm, không còn cản trở quan phủ nữa.”
Ngay tại xã hội này, dân chúng nho nhỏ làm sao ngăn được bàn tay quan gia.
Chính là lúc trước Dạ Vị Ương hạ lệnh quan phủ không được làm khó xử dân chúng địa phương, có kháng nghị thì để bọn họ kháng nghị, dù sao trong thời gian ngắn không thể chỉnh đốn hết tất cả.
Đầu tiên tập trung tài chính cùng nhân lực tu kiến một vùng, chờ thành quả đi ra, mọi người vừa thấy đập nước và hà đạo quả nhiên có chỗ tốt, hà bá cũng không tức giận, tự nhiên sẽ buông lỏng cảnh giác hoan nghênh người của Công bộ khởi công xây dựng thủy lợi.
Dân chúng u mê làm sao có nhiều tri thức về thủy lợi, ngươi cùng bọn họ giảng đạo lý cũng không nhất định bọn họ sẽ nghe hiểu, dùng hành động chứng minh, mọi người đều có thể dễ dàng nhận thức.
Đừng nói dân chúng bình thường kiến thức hữu hạn, ngày trước Dạ Vị Ương có thể thuận lợi thi công đều là nhờ phúc của Tịch Thiên Thương, có sức mạnh Tịch Thiên Thương hỗ trợ mới có thể trấn áp kháng nghị của đông đảo quan viên trong triều mà cầm tiền vung vào Quảng Nam.
“Hiện tại công trình thủy lợi Quảng Nam dần dần phát huy hiệu quả, đại thần trong triều lúc trước còn phản đối bây giờ không còn dám tái nhiều lời.”
Dạ Vị Ương mỉm cười nhìn Tịch Thiên Thương nói: “Vi thần không làm nhục sứ mệnh, hoàn hảo cho Hoàng thượng một cái thể diện.”
Tịch Thiên Thương khẽ trừng Dạ Vị Ương cả giận nói: “Ngươi nhìn ngươi xem, còn gọi ta Hoàng thượng.”
“Cha, cái gì là Hoàng thượng?” Ngồi trên ghế cầm bát dùng sức và cơm tiểu hồ ly ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn còn dính vài hột cơm trắng, bộ dáng tò mò ngồi bên cạnh Tịch Thiên Thương.
“Hoàng thượng chính là lão đại quốc gia, nói cái gì thì là cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó.” Tịch Thiên Thương đắc ý nâng cằm, cười nói: “Thiên Hữu, cha chính là Hoàng thượng, cha có lợi hại không?”
“Lợi hại! Lợi hại!” Tiểu hồ ly nhất thời tròn mắt, chớp chớp nhìn Tịch Thiên Thương, sùng bái không thôi.
Lưu Bá Hề mất hứng, liền nói: “Cha chính là Đại tướng quân, suất lĩnh thiên quân vạn mã, bình định quân địch, khuếch trương lãnh thổ, bảo hộ quê hương, càng bảo hộ ngươi và Vị Ương.”
“Oa!” Tiểu hồ ly đơn thuần há to miệng, đảo mắt nhìn Lưu Bá Hề lại là bộ dáng sùng bái.
“Thiên Hữu, vậy ngươi cảm thấy Hoàng thượng lợi hại hay Đại tướng quân lợi hại?”
Dạ Vị Ương ngồi đối diện đứng dậy đưa tay lấy mấy hột cơm trên mặt tiểu hồ ly, nghe xong câu hỏi tiểu hồ ly oai đầu suy nghĩ.
Tịch Thiên Thương loan thắt lưng nhỏ giọng nói: “Thiên Hữu, đương nhiên là Tịch ba ba của ngươi lợi hại nhất, Đại tướng quân kia đều phải nghe lời Hoàng thượng.”
“Oa, Hoàng thượng lợi hại!” Tiểu hồ ly cao giọng hô.
Lưu Bá Hề ở bên cạnh nói, “Không có Đại tướng quân bảo vệ quốc gia, Hoàng thượng có lợi hại tới đâu cũng bị người ta đuổi đánh, ngươi nói ai lợi hại?”
“Đại tướng quân lợi hại!” Tiểu hồ ly lại cao giọng hô.
“Các ngươi đều sai lầm rồi.” Dạ Vị Ương có chút đắc ý giương khóe môi, gặp tiểu hồ ly nghi hoặc nhìn hắn, Dạ Vị Ương cười nói: “Thiên Hữu, phụ thân hỏi ngươi, ngươi xem bình thường có phải phụ thân kêu làm cái gì, hai cha của ngươi đều đi làm không?”
Tiểu hồ ly thành thật gật đầu, hắn nhớ rõ buổi sáng phụ thân nói muốn ăn nho, Tịch ba ba liền tìm nho lại đây, sau đó buổi chiều phụ thân nói khát nước, Lưu ba ba giống như ảo thuật mang nước đến.
Dạ Vị Ương nhìn Lưu Bá Hề bên trái, nhìn Tịch Thiên Thương bên phải, cười nói: “Ngươi xem Hoàng thượng hay Đại tướng quân đều là phụ thân quản, ngươi nghĩ ai lợi hại nhất?”
“Phụ thân! Phụ thân lợi hại nhất!” Tiểu hồ ly bừng tỉnh đại ngộ, ném chiếc đũa, cơm không ăn, cười từ trên ghế nhảy xuống trực tiếp nhào vào lòng Dạ Vị Ương.
“Hoàng đế và Đại tướng quân thì có gì hiếm lạ.” Dạ Vị Ương xoa đầu tiểu hồ ly, dào dạt đắc ý nói: “Còn không phải đều là phụ thân quản sao.”
Người thắng Dạ Vị Ương hướng Lưu Bá Hề vẻ mặt bất đắc dĩ cùng vẻ mặt nghẹn cười của Tịch Thiên Thương nhìn qua: “Các ngươi nói đúng không?”
Đúng! Đương nhiên là đúng!
Bọn họ nào dám nói “không” a.
�
,,,,,,,
,,,,,,
Ăn xong cơm chiều mọi người ngoạn chốc lát, Tịch Thiên Thương cùng tiểu hồ ly đi tắm rửa, Dạ Vị Ương khó được an tĩnh tựa vào lồng ngực Đại tướng quân, ngồi ở trong đình hoa viên nhìn ánh trăng treo trên trời, cảm thụ thời gian như dòng nước chậm rãi chảy qua người mình.
“Vị Ương, qua vài ngày nữa ta cùng Hoàng thượng trở về Thiên quốc.” Lưu Bá Hề nhẹ nhàng nắm tay nam nhân.
Hắn và Tịch Thiên Thương trước kia cũng biết, Dạ Vị Ương đáp ứng bồi Bắc Thần Diêu Quang đến đầu xuân năm sau, Lưu Bá Hề là Đại tướng quân ngạnh khí tự nhiên không thích Bắc Thần Diêu Quang, nhất là ở gần bên cạnh Bắc Thần Diêu Quang.
Ai kêu Bắc Thần Diêu Quang cũng là cha tiểu hồ ly, hơn nữa ở chuyện tình Tịch Thiên Thương cũng đã giúp bọn họ một phen, ngươi nói cam tâm sao?
Khẳng định là không cam tâm.
Mặc kệ là Bắc Thần Diêu Quang, Lưu Bá Hề hay Tịch Thiên Thương, nhiều ít đều có chút không cam lòng.
Ba nam nhân này một người tùy tiện xuất hiện đều là nhân vật vang danh thiên hạ, dĩ vãng sinh hoạt gì đó bọn họ chưa bao giờ lo nghĩ, cho dù chiếm không được cũng nghĩ biện pháp chiếm được.
Hiện giờ làm cho ba người hài hòa một chỗ, giống như đem lão hổ, con báo cùng sư tử nhốt chung một cái lồng sắt, sau đó còn bảo bọn họ không cần đánh nhau làm bằng hữu tốt.
Lý tưởng là tốt đẹp, nhưng sự thật là tàn khốc.
Cho dù hiện giờ bọn họ không thể không hòa hảo sống chung, nhưng bởi vì quốc gia bất đồng, vị trí bất đồng, các loại thù mới hận cũ mâu thuẫn trộn lẫn vào nhau, có thể hảo hảo ở chung mới là lạ.
Vấn đề đơn giản này Dạ Vị Ương cũng biết, bọn họ bên ngoài biểu hiện hòa thuận, là ngại hắn mới sinh đứa nhỏ thân thể không được tốt, cũng ngại sự tồn tại của tiểu hồ ly đáng yêu.
“Nước không thể một ngày không vua, nhà không thể một ngày vô chủ, các ngươi sớm một chút quay về cũng tốt, dù sao phản loạn Côn Châu vừa mới bình ổn, quốc nội khẳng định còn một đống tàn cục cần các ngươi đi thu thập.”
Dạ Vị Ương không tin trong một tháng ngắn ngủi Lưu Bá Hề và Tịch Thiên Thương có thể xử lý hết thảy mọi thứ, độ sâu sắc của bốn chữ diệt cỏ tận gốc bọn họ khẳng định so với hắn càng lý giải hơn.
“Vừa gặp mặt không được mấy ngày đã phải tách ra, thời điểm ngươi sinh tiểu hồ ly ta không thể bồi ngươi ngược lại khiến ngươi lo lắng lâu như vậy, hại ngươi mang theo tiểu hồ ly bôn ba đến Côn Châu, sau đó còn gặp nhiều chuyện, ta…”
Lưu Bá Hề ngữ khí tràn đầy tự trách, hắn nhẹ nhàng siết tay nam nhân, thở dài: “Vị Ương, ta trách bản thân không thể cho ngươi một cuộc sống an ổn, không thể bảo hộ ngươi thật tốt…”
“Đừng đem tất cả ôm vào mình như vậy, chuyện này ngươi đâu thể đoán trước, nếu ngươi có thể khống chế vận mệnh, ngươi không phải thành thần rồi sao?” Quay đầu, Dạ Vị Ương ngồi khóa trên đùi Đại tướng quân, làm cho chính mình tựa vào lồng ngực dày rộng đối phương.
Khẽ vỗ lưng đại hồ ly, Lưu Bá Hề nhẹ giọng nói: “Ta và Hoàng thượng tranh nhau từ nhỏ đến lớn, lúc nhỏ tranh đồ chơi, tranh sự yêu thương của sư phó, tranh đoạt thanh kiếm, cũng tranh một con hồ ly.”
Tay đi xuống đụng phải cái đuôi của đại hồ ly, Lưu Bá Hề cười nhu nhu, tiếp tục nói: “Ta xem như đã minh bạch rồi, đời này ta cùng hắn thích cùng một dạng đồ vật cũng thích chung một người, hiện giờ còn có chung đứa nhỏ.”
“Ta nghĩ đây là số mệnh chú định, nếu lão thiên gia đã cho ta và Hoàng thượng đều thành cha của đứa nhỏ, thì đã chú định ta cùng hắn đời này phải bảo hộ ngươi.”
Lời tuy rằng chưa sáng tỏ, nhưng ý nghĩ trong đó cũng đã rõ, Dạ Vị Ương nghe được Lưu Bá Hề đã cam chịu sự tồn tại của Tịch Thiên Thương.
Đại tướng quân người này mặc dù ôn nhu săn sóc, chính là dục vọng độc chiếm tuyệt không thua kém Bắc Thần Diêu Quang, Dạ Vị Ương thậm chí nghĩ Bá Hề là vị ba ba quật cường nhất trong ba người cha của tiểu hồ ly.
Tịch Thiên Thương bởi vì cùng Lưu Bá Hề có tình nghĩa mười năm, hơn nữa là quan hệ quân thần, cùng một sư phó, giống như thân huynh đệ, Lưu Bá Hề cũng không bài xích Tịch Thiên Thương.
Bất quá Lưu Bá Hề không hề nhắc đến một người, chính là Bắc Thần Diêu Quang.
Ngẫm lại cũng đúng, Bắc Thần Diêu Quang là người thế nào?
Trước khi xảy ra chuyện ở Côn Châu, Bắc Thần Diêu Quang là hoàng đế địch quốc, lại nhiều lần ý đồ quấy rối Thiên quốc, còn bắt cóc Dạ Vị Ương.
Hơn nữa người nọ nổi danh lãnh khốc đa biến, mặc kệ là nguyên nhân gì, Lưu Bá Hề sẽ không dễ dàng thừa nhận Bắc Thần Diêu Quang. (Ờ, anh đây là chính cung mà =,.=)
Lúc này Dạ Vị Ương tự nguyện đáp ứng điều kiện của Bắc Thần Diêu Quang, Lưu Bá Hề trong lòng đau Dạ Vị Ương cũng không nói thêm, càng không biểu lộ tức giận hay phản đối.
Tuy rằng ngầm thừa nhận Dạ Vị Ương ở lại Bắc Thần quốc, cũng ngầm thừa nhận cha tiểu hồ ly trong đó có người tên Bắc Thần Diêu Quang, nhưng không thích là không thích, chán ghét chính là chán ghét.
Vô luận là tình địch hay nguyên nhân khác, Lưu Bá Hề càng muốn chặt chẽ bảo hộ Dạ Vị Ương và tiểu hồ ly, trong mắt Đại tướng quân Bắc Thần Diêu Quang tên đó quá mức nguy hiểm, mà hắn sao có thể giao người mình tối yêu thương cho một kẻ điên?
Hết chương thứ năm
…
Thời điểm Tịch Thiên Thương nói ra những lời này, Dạ Vị Ương đột nhiên cảm thấy trên người Tịch Thiên Thương đâu đó có bóng dáng của Tịch Thiên Lâu.
Ở một năm trước, lúc hắn đi theo Bá Hề đến Ngọc Hành sơn, cùng Tịch Thiên Lâu và Hoa Sinh ở trong Bạch Mã tự, thời gian đó hắn ngẫu nhiên đem Tịch Thiên Lâu trở thành trưởng bối để mà tín nhiệm.
Khi hắn mang bảo bảo còn thận trọng giữ bí mật không dám nói cho người khác, cũng là Tịch Thiên Lâu khai sáng cho hắn, khiến hắn nhanh chóng thoát khỏi sương mù nhìn thấy thái dương.
Hắn cùng sư phó gặp mặt không nhiều, nói chuyện rất ít, nhưng không thể phủ nhận nếu không có Tịch Thiên Lâu chỉ dẫn, con đường Dạ Vị Ương sẽ không thông thuận như vậy.
Tịch Thương Thiên tuy nói cùng hắn thảo luận vấn đề này, bất quá không thể ngay lập tức bàn xong được.
Thật vất vả mới tụ họp với nhau, những chuyện làm người ta phiền não tạm thời ném ra sau đầu đi, hiện tại hắn chỉ muốn hưởng thụ khoái hoạt người một nhà tương tụ cùng một chỗ.
Lúc này ngoại trừ một số chuyện linh tinh, Tịch Thiên Thương còn cấp Dạ Vị Ương vài tin tức về công trình thủy lợi ở Quảng Nam và tu kiến đập nước ở Côn Châu.
“Hiện giờ thủy lợi ở Quảng Nam không còn bị Bắc Thần Diêu Quang quấy rối, tiến hành thập phần thuận lợi, đê chắn và hà đạo đã làm xong năm nay sẽ không bị thiên tai lũ lụt nữa, dân chúng có thể thu hoạch đại mùa, đều ca ngợi ngươi là đại công thần.”
Thời điểm cơm chiều, Tịch Thiên Thương một bên gắp cho Dạ Vị Ương khối thịt bò tươi ngon, một bên nói đến chuyện quốc nội, Lưu Bá Hề cũng gật đầu, cười nói: “Lúc trước có vài khu dân chúng tin vào lời đồn hà bá, vẫn trì hoãn không cho quan phủ tu kiến đập nước, hiện giờ bọn họ nghe dân chúng phụ cận nói đập nước thật là lợi ích, rất nhanh thay đổi quan niệm, không còn cản trở quan phủ nữa.”
Ngay tại xã hội này, dân chúng nho nhỏ làm sao ngăn được bàn tay quan gia.
Chính là lúc trước Dạ Vị Ương hạ lệnh quan phủ không được làm khó xử dân chúng địa phương, có kháng nghị thì để bọn họ kháng nghị, dù sao trong thời gian ngắn không thể chỉnh đốn hết tất cả.
Đầu tiên tập trung tài chính cùng nhân lực tu kiến một vùng, chờ thành quả đi ra, mọi người vừa thấy đập nước và hà đạo quả nhiên có chỗ tốt, hà bá cũng không tức giận, tự nhiên sẽ buông lỏng cảnh giác hoan nghênh người của Công bộ khởi công xây dựng thủy lợi.
Dân chúng u mê làm sao có nhiều tri thức về thủy lợi, ngươi cùng bọn họ giảng đạo lý cũng không nhất định bọn họ sẽ nghe hiểu, dùng hành động chứng minh, mọi người đều có thể dễ dàng nhận thức.
Đừng nói dân chúng bình thường kiến thức hữu hạn, ngày trước Dạ Vị Ương có thể thuận lợi thi công đều là nhờ phúc của Tịch Thiên Thương, có sức mạnh Tịch Thiên Thương hỗ trợ mới có thể trấn áp kháng nghị của đông đảo quan viên trong triều mà cầm tiền vung vào Quảng Nam.
“Hiện tại công trình thủy lợi Quảng Nam dần dần phát huy hiệu quả, đại thần trong triều lúc trước còn phản đối bây giờ không còn dám tái nhiều lời.”
Dạ Vị Ương mỉm cười nhìn Tịch Thiên Thương nói: “Vi thần không làm nhục sứ mệnh, hoàn hảo cho Hoàng thượng một cái thể diện.”
Tịch Thiên Thương khẽ trừng Dạ Vị Ương cả giận nói: “Ngươi nhìn ngươi xem, còn gọi ta Hoàng thượng.”
“Cha, cái gì là Hoàng thượng?” Ngồi trên ghế cầm bát dùng sức và cơm tiểu hồ ly ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn còn dính vài hột cơm trắng, bộ dáng tò mò ngồi bên cạnh Tịch Thiên Thương.
“Hoàng thượng chính là lão đại quốc gia, nói cái gì thì là cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó.” Tịch Thiên Thương đắc ý nâng cằm, cười nói: “Thiên Hữu, cha chính là Hoàng thượng, cha có lợi hại không?”
“Lợi hại! Lợi hại!” Tiểu hồ ly nhất thời tròn mắt, chớp chớp nhìn Tịch Thiên Thương, sùng bái không thôi.
Lưu Bá Hề mất hứng, liền nói: “Cha chính là Đại tướng quân, suất lĩnh thiên quân vạn mã, bình định quân địch, khuếch trương lãnh thổ, bảo hộ quê hương, càng bảo hộ ngươi và Vị Ương.”
“Oa!” Tiểu hồ ly đơn thuần há to miệng, đảo mắt nhìn Lưu Bá Hề lại là bộ dáng sùng bái.
“Thiên Hữu, vậy ngươi cảm thấy Hoàng thượng lợi hại hay Đại tướng quân lợi hại?”
Dạ Vị Ương ngồi đối diện đứng dậy đưa tay lấy mấy hột cơm trên mặt tiểu hồ ly, nghe xong câu hỏi tiểu hồ ly oai đầu suy nghĩ.
Tịch Thiên Thương loan thắt lưng nhỏ giọng nói: “Thiên Hữu, đương nhiên là Tịch ba ba của ngươi lợi hại nhất, Đại tướng quân kia đều phải nghe lời Hoàng thượng.”
“Oa, Hoàng thượng lợi hại!” Tiểu hồ ly cao giọng hô.
Lưu Bá Hề ở bên cạnh nói, “Không có Đại tướng quân bảo vệ quốc gia, Hoàng thượng có lợi hại tới đâu cũng bị người ta đuổi đánh, ngươi nói ai lợi hại?”
“Đại tướng quân lợi hại!” Tiểu hồ ly lại cao giọng hô.
“Các ngươi đều sai lầm rồi.” Dạ Vị Ương có chút đắc ý giương khóe môi, gặp tiểu hồ ly nghi hoặc nhìn hắn, Dạ Vị Ương cười nói: “Thiên Hữu, phụ thân hỏi ngươi, ngươi xem bình thường có phải phụ thân kêu làm cái gì, hai cha của ngươi đều đi làm không?”
Tiểu hồ ly thành thật gật đầu, hắn nhớ rõ buổi sáng phụ thân nói muốn ăn nho, Tịch ba ba liền tìm nho lại đây, sau đó buổi chiều phụ thân nói khát nước, Lưu ba ba giống như ảo thuật mang nước đến.
Dạ Vị Ương nhìn Lưu Bá Hề bên trái, nhìn Tịch Thiên Thương bên phải, cười nói: “Ngươi xem Hoàng thượng hay Đại tướng quân đều là phụ thân quản, ngươi nghĩ ai lợi hại nhất?”
“Phụ thân! Phụ thân lợi hại nhất!” Tiểu hồ ly bừng tỉnh đại ngộ, ném chiếc đũa, cơm không ăn, cười từ trên ghế nhảy xuống trực tiếp nhào vào lòng Dạ Vị Ương.
“Hoàng đế và Đại tướng quân thì có gì hiếm lạ.” Dạ Vị Ương xoa đầu tiểu hồ ly, dào dạt đắc ý nói: “Còn không phải đều là phụ thân quản sao.”
Người thắng Dạ Vị Ương hướng Lưu Bá Hề vẻ mặt bất đắc dĩ cùng vẻ mặt nghẹn cười của Tịch Thiên Thương nhìn qua: “Các ngươi nói đúng không?”
Đúng! Đương nhiên là đúng!
Bọn họ nào dám nói “không” a.
�
,,,,,,,
,,,,,,
Ăn xong cơm chiều mọi người ngoạn chốc lát, Tịch Thiên Thương cùng tiểu hồ ly đi tắm rửa, Dạ Vị Ương khó được an tĩnh tựa vào lồng ngực Đại tướng quân, ngồi ở trong đình hoa viên nhìn ánh trăng treo trên trời, cảm thụ thời gian như dòng nước chậm rãi chảy qua người mình.
“Vị Ương, qua vài ngày nữa ta cùng Hoàng thượng trở về Thiên quốc.” Lưu Bá Hề nhẹ nhàng nắm tay nam nhân.
Hắn và Tịch Thiên Thương trước kia cũng biết, Dạ Vị Ương đáp ứng bồi Bắc Thần Diêu Quang đến đầu xuân năm sau, Lưu Bá Hề là Đại tướng quân ngạnh khí tự nhiên không thích Bắc Thần Diêu Quang, nhất là ở gần bên cạnh Bắc Thần Diêu Quang.
Ai kêu Bắc Thần Diêu Quang cũng là cha tiểu hồ ly, hơn nữa ở chuyện tình Tịch Thiên Thương cũng đã giúp bọn họ một phen, ngươi nói cam tâm sao?
Khẳng định là không cam tâm.
Mặc kệ là Bắc Thần Diêu Quang, Lưu Bá Hề hay Tịch Thiên Thương, nhiều ít đều có chút không cam lòng.
Ba nam nhân này một người tùy tiện xuất hiện đều là nhân vật vang danh thiên hạ, dĩ vãng sinh hoạt gì đó bọn họ chưa bao giờ lo nghĩ, cho dù chiếm không được cũng nghĩ biện pháp chiếm được.
Hiện giờ làm cho ba người hài hòa một chỗ, giống như đem lão hổ, con báo cùng sư tử nhốt chung một cái lồng sắt, sau đó còn bảo bọn họ không cần đánh nhau làm bằng hữu tốt.
Lý tưởng là tốt đẹp, nhưng sự thật là tàn khốc.
Cho dù hiện giờ bọn họ không thể không hòa hảo sống chung, nhưng bởi vì quốc gia bất đồng, vị trí bất đồng, các loại thù mới hận cũ mâu thuẫn trộn lẫn vào nhau, có thể hảo hảo ở chung mới là lạ.
Vấn đề đơn giản này Dạ Vị Ương cũng biết, bọn họ bên ngoài biểu hiện hòa thuận, là ngại hắn mới sinh đứa nhỏ thân thể không được tốt, cũng ngại sự tồn tại của tiểu hồ ly đáng yêu.
“Nước không thể một ngày không vua, nhà không thể một ngày vô chủ, các ngươi sớm một chút quay về cũng tốt, dù sao phản loạn Côn Châu vừa mới bình ổn, quốc nội khẳng định còn một đống tàn cục cần các ngươi đi thu thập.”
Dạ Vị Ương không tin trong một tháng ngắn ngủi Lưu Bá Hề và Tịch Thiên Thương có thể xử lý hết thảy mọi thứ, độ sâu sắc của bốn chữ diệt cỏ tận gốc bọn họ khẳng định so với hắn càng lý giải hơn.
“Vừa gặp mặt không được mấy ngày đã phải tách ra, thời điểm ngươi sinh tiểu hồ ly ta không thể bồi ngươi ngược lại khiến ngươi lo lắng lâu như vậy, hại ngươi mang theo tiểu hồ ly bôn ba đến Côn Châu, sau đó còn gặp nhiều chuyện, ta…”
Lưu Bá Hề ngữ khí tràn đầy tự trách, hắn nhẹ nhàng siết tay nam nhân, thở dài: “Vị Ương, ta trách bản thân không thể cho ngươi một cuộc sống an ổn, không thể bảo hộ ngươi thật tốt…”
“Đừng đem tất cả ôm vào mình như vậy, chuyện này ngươi đâu thể đoán trước, nếu ngươi có thể khống chế vận mệnh, ngươi không phải thành thần rồi sao?” Quay đầu, Dạ Vị Ương ngồi khóa trên đùi Đại tướng quân, làm cho chính mình tựa vào lồng ngực dày rộng đối phương.
Khẽ vỗ lưng đại hồ ly, Lưu Bá Hề nhẹ giọng nói: “Ta và Hoàng thượng tranh nhau từ nhỏ đến lớn, lúc nhỏ tranh đồ chơi, tranh sự yêu thương của sư phó, tranh đoạt thanh kiếm, cũng tranh một con hồ ly.”
Tay đi xuống đụng phải cái đuôi của đại hồ ly, Lưu Bá Hề cười nhu nhu, tiếp tục nói: “Ta xem như đã minh bạch rồi, đời này ta cùng hắn thích cùng một dạng đồ vật cũng thích chung một người, hiện giờ còn có chung đứa nhỏ.”
“Ta nghĩ đây là số mệnh chú định, nếu lão thiên gia đã cho ta và Hoàng thượng đều thành cha của đứa nhỏ, thì đã chú định ta cùng hắn đời này phải bảo hộ ngươi.”
Lời tuy rằng chưa sáng tỏ, nhưng ý nghĩ trong đó cũng đã rõ, Dạ Vị Ương nghe được Lưu Bá Hề đã cam chịu sự tồn tại của Tịch Thiên Thương.
Đại tướng quân người này mặc dù ôn nhu săn sóc, chính là dục vọng độc chiếm tuyệt không thua kém Bắc Thần Diêu Quang, Dạ Vị Ương thậm chí nghĩ Bá Hề là vị ba ba quật cường nhất trong ba người cha của tiểu hồ ly.
Tịch Thiên Thương bởi vì cùng Lưu Bá Hề có tình nghĩa mười năm, hơn nữa là quan hệ quân thần, cùng một sư phó, giống như thân huynh đệ, Lưu Bá Hề cũng không bài xích Tịch Thiên Thương.
Bất quá Lưu Bá Hề không hề nhắc đến một người, chính là Bắc Thần Diêu Quang.
Ngẫm lại cũng đúng, Bắc Thần Diêu Quang là người thế nào?
Trước khi xảy ra chuyện ở Côn Châu, Bắc Thần Diêu Quang là hoàng đế địch quốc, lại nhiều lần ý đồ quấy rối Thiên quốc, còn bắt cóc Dạ Vị Ương.
Hơn nữa người nọ nổi danh lãnh khốc đa biến, mặc kệ là nguyên nhân gì, Lưu Bá Hề sẽ không dễ dàng thừa nhận Bắc Thần Diêu Quang. (Ờ, anh đây là chính cung mà =,.=)
Lúc này Dạ Vị Ương tự nguyện đáp ứng điều kiện của Bắc Thần Diêu Quang, Lưu Bá Hề trong lòng đau Dạ Vị Ương cũng không nói thêm, càng không biểu lộ tức giận hay phản đối.
Tuy rằng ngầm thừa nhận Dạ Vị Ương ở lại Bắc Thần quốc, cũng ngầm thừa nhận cha tiểu hồ ly trong đó có người tên Bắc Thần Diêu Quang, nhưng không thích là không thích, chán ghét chính là chán ghét.
Vô luận là tình địch hay nguyên nhân khác, Lưu Bá Hề càng muốn chặt chẽ bảo hộ Dạ Vị Ương và tiểu hồ ly, trong mắt Đại tướng quân Bắc Thần Diêu Quang tên đó quá mức nguy hiểm, mà hắn sao có thể giao người mình tối yêu thương cho một kẻ điên?
Hết chương thứ năm
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook