Tác giả: Thôi thì Thần Thần đi_
Cuối cùng Ngao Thốn Tâm vẫn trốn không thoát khỏi một trận mắng, bị nhốt trong phòng dưới đáy biển.

Tuy nhiên, kể từ lần đó Dương Tiễn vẫn luôn dành ra chút ít thời gian tới tìm nàng.

Ốc biển hạt giấy, Thiên nhãn truyền âm, vô cùng vui vẻ.

Một căn phòng nhỏ nhoi làm sao ngăn được Chân Quân, càng không ngăn được trái tim của Tam công chúa bay ra khỏi Tây Hải xông thẳng lên Cửu Trọng Thiên.

Thế nhưng, tác dụng tạm thời nhốt nàng ở yên tại chỗ thì vẫn phải có.

Dõi theo bóng lưng Long vương hầm hừ đi xa, Thốn Tâm âm thầm thở phào một hơi.

Nàng ngồi xuống giường vỏ sò của mình, quan sát bốn phía xung quanh rồi cẩn thận lấy ra món đồ trong lồng ngực.

Thiên nhãn lấp lánh ánh bạc ngâm trong nước biển lạnh lẽo, dưới bàn tay vuốt ve của Long nữ thu liễm mũi nhọn, cực kỳ nhu hòa.

Thốn Tâm thở dài, nhẹ nhàng chạm vào mặt đá quý nạm vàng trong suốt ở giữa.

Vật ấy kỳ bí, ẩn chứa ánh sáng bên trong, lại không hề giống vật chết, nếu như nhìn kĩ có thể thấy nó khá giống như mắt người.


Sau khi thưởng thức một hồi lâu, Thốn Tâm cảm thấy có chút thú vị.

Trong Tam giới nếu luận tài lực, Long cung có thể nói là giàu khuynh Thiên hạ, kim thạch ngọc khí cái gì cũng có, thậm chí có thể sánh với phú quyến Thiên gia.

Mà Thốn Tâm công chúa lại là hạt minh châu trong tay Tây Hải Long Vương, từ nhỏ gối vàng ôm ngọc, ánh mắt đương nhiên không tầm thường, lúc này xem xét Thiên nhãn vẫn nhịn không được cảm thán.

Quả là đồ tốt, tựa bạc lại không phải bạc, tinh xảo phi phàm, tia sáng lập lòe.

Không biết Dương gia Nhị Lang là người phương nào, đồ tốt như thế này cũng tùy tay lấy đi tặng người khác.

Nếu Dương Tiễn mà biết thắc mắc của nàng lúc này e là sẽ máu trào lên tới cổ họng.

Trời ơi ngó xuống mà coi, thứ mà nàng đang tùy tiện thưởng thức lại là một con mắt của hắn!
Song, giờ phút này Dương Tiễn không có tâm trạng để mà suy nghĩ nhiều.

Tại cung Ngọc Thanh, Ngọc Đế thong thả buông chén rượu trong tay xuống, xoay người nhìn thoáng qua cháu trai ở phía sau.

"Thế nào, không vui?"
"...!Tiểu thần không dám."
Từng câu từng chữ cứ như đang chọt vào trong tai lão.

Ngọc Đế trợn trắng mắt, không muốn nghe hắn hát tuồng thêm nữa, vẫy tay ý bảo người lui ra.

Tân Thiên Điều ra đời, Vương Mẫu nương nương thỉnh chỉ hạ giới vốn không phải là để đường hoàng thể nghiệm và quan sát dân tình.

Mà đã là thượng vị giả, đương nhiên phải thuận theo Thiên Đạo.

Hiện tại, Long mạch hoàng thất họ Lý không vững, vận đạo lệch hướng, thế đạo khủng hoảng, cần có người của Tử Phủ hạ phàm điều hòa chấn chỉnh.

Thật ra cũng không phải là Ngọc Đế cố ý gây khó dễ, chuyện vận đạo tóm lại đều có liên kết với nhau.

Dương Tiễn hiện giờ mang công đức trong người, pháp lực đạt đỉnh điểm, nhân cơ hội này hạ phàm lịch kiếp, đến khi trở về đương nhiên sẽ tu vi viên mãn đạt đến Kim Tiên đại đạo.

Vì thế Ngọc Đế chọn trái chọn phải, cuối cùng quyết định tóm cháu trai nhà mình hạ phàm, lấy danh là "hộ giá".


Dương Tiễn khịt mũi khinh thường, một chén canh uống cạn ngay cả tên họ là gì cũng không nhớ được, thế mà lại trông cậy hắn đi bảo vệ Vương Mẫu, nói không chừng hắn còn có thể may mắn xoay bà vòng vòng đến chết.

Nói thì nói vậy thôi, chứ hắn không thể kháng chỉ.

Chân Quân thở dài, dặn dò cấp dưới công việc ở Thần Điện, bảo đảm trong hai tháng hắn không ở đây thì công vụ tư pháp vẫn được vận hành ổn thỏa.

Tuy không kịp thông báo với Tam muội một tiếng, nhưng dù sao cũng chỉ là thời gian vài chục năm, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.

Còn có...!
Chân Quân sờ phần cổ trống vắng của mình.

Chắc không sao đâu nhỉ.

Na Tra đang ở Thiên giới nên tin tức rất nhanh nhạy, cậu dẫm lên phong hỏa luân chạy đến đưa tiễn hắn.

Thời điểm hiện tại Vương Mẫu đã hạ giới được mười tám ngày, thời cơ đã đến.

Dương Tiễn tiếp nhận chén canh Mạnh Bà mà Na Tra đưa, gật đầu với Na Tra rồi chậm rãi bước vào kính Luân Hồi.

Lại nói đến Ngao Thốn Tâm, bị phụ thân nhốt trong phòng buồn chán mất mấy ngày.

Nhưng tốt xấu gì cũng là khuê nữ thân sinh, chỉ hơn tháng Ngao Nhuận đã hết giận, thả con gái ra ngoài.

Tam công chúa được thả vô cùng vui mừng, cũng biết điều hơn trước không còn dám chọc Long vương nổi giận, bày đủ trò làm phụ thân mẫu thân vui vẻ, chỉ mong có được cơ hội ra khỏi biển, gặp lại Dương Tiễn.


Từ nhỏ nàng đã sinh ra và lớn lên ở Long cung, biết rất ít chuyện ở thế gian.

Chỉ có khi cùng Dương Tiễn lên bờ vui chơi mới hiểu được trên đời vẫn còn rất nhiều chuyện thú vị, cho nên trong lòng lúc nào cũng náo nức trông chờ.

Mà Dương Tiễn mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng phi phàm, biết ăn nói ứng xử, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, mỗi một lời nói ra đều làm nàng hứng thú dạt dào.

Lại thêm thi thoảng hắn sẽ để lộ chút hành động ái muội, với tâm tư tinh tế của nữ nhi, nàng sớm đã có cảm giác.

Tuy hai người chỉ gặp nhau vài lần, hiểu nhau rất ít, nhưng vẫn không ngăn được xuân ý nảy mầm, chính bản thân nàng cũng khuynh tâm vì hắn.

Nhìn nước biển nhộn nhạo, Thốn Tấm thở dài.

Thiên nhãn bị nàng giấu trước ngực bỗng nhiên lóe sáng, thế nhưng tiểu điện hạ vẫn đang mãi sầu tư, không có nhìn thấy.

———
Lời tác giả:
Mẫn Chi điện hạ chuẩn bị lên sàn——!!
(Tôi biết tuyến thời gian không đúng nhưng tôi mặc kệ~)
——— W.a.t.t.p.a.d ———.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương