Đại Nhân, Trên Đầu Anh Có Ma!
-
Chương 15: Chủ nhân của bọn họ
Lúc Trịnh Hoài Sơn tỉnh dậy, anh ta suýt nữa là thét ầm lên. Tạ Thanh Ngọc của anh ta đâu rồi? Lúc này vẫn là ban ngày nhưng không gian xung quanh lại tối đen như mực. Anh ta lấy tay quờ quạng một lát, liền sờ được một bức tường gỗ. Gì đây, chẳng lẽ anh ta bị giam trong quan tài? Xét theo độ xốc nảy, hẳn anh ta vẫn chưa bị chôn. Trịnh Hoài Sơn áp tai lên bức tường gỗ này, liền nghe được âm thanh nói chuyện cùng tiếng vó ngựa loáng thoáng từ bên ngoài truyền vào. May quá, không phải là bị chôn sống.
Phía trên đầu chợt có ánh sáng. Trịnh Hoài Sơn nheo mắt nhìn lên, thì ra phía trên có một cái cửa sập đang mở ra. Men theo ánh sáng này, anh ta nhận ra nơi mình đang ngồi là một cái thùng xe dài hẹp. Phía dưới là một tấm đệm, xung quanh là vách gỗ màu nâu sẫm. Hướng đối diện anh ta còn có một cái kệ, trên đó đặt một bình nước cùng vài cuốn sách mỏng manh…
Một cặp mắt đen láy ngó xuống chỗ Trịnh Hoài Sơn. Giọng nói the thé cất lên: “Trịnh đại nhân, mấy ngày tới phiền ngài ngồi yên ở trong này. Cơm nước một ngày ba bữa đầy đủ, lát nữa tôi để mở cửa sập, ngài còn có thể đọc sách…” Trịnh Hoài Sơn lúc này đã thích nghi với ánh sáng, mới nhìn rõ người nói là một kẻ đeo khăn che mặt. Anh ta hỏi: “Tạ tiểu thư đâu rồi?”
Người đó đáp: “Cô ấy đang ở một xe khác. Hiện tại Tạ tiểu thư rất khỏe mạnh, mong ngài đừng lo lắng.” Trịnh Hoài Sơn hỏi tiếp: “Các người đưa chúng tôi đi đâu?” Kẻ đó cười một tiếng: “Chẳng lẽ thông minh như thừa tướng mà chẳng đoán ra?” Người bịt mặt nói xong thì kéo tấm cửa lưới chặn phía trên thùng xe, khóa lại. Gã ta quả thật không đóng sập cửa như đã hứa, Trịnh thừa tướng lấy một quyển sách trên kệ gỗ ra xem thử. Đây là sách nói về địa lý cùng tập tục của người Bắc Quốc. Anh ta hừ lạnh một tiếng, lật qua vài trang rồi cất vào trong kệ. Tạ Thanh Ngọc, lúc này nàng ra sao rồi?
Xe ngựa của Tạ Thanh Ngọc không có cửa sập như xe của Trịnh thừa tướng, thế nhưng cô chẳng khá hơn được bao nhiêu. Trong khi Trịnh Hoài Sơn tự do hành động trong xe của mình, cô lại bị trói quặp hai tay về phía trước. Bên ngoài thành xe là mấy chục người áo đen cưỡi ngựa, cô đoán số lượng người theo âm thanh ‘cộc, cộc’ vọng vào trong xe. Đám người này không hề nhiều lời, ngoài những tiếng xì xầm nho nhỏ thì chỉ có tiếng vó ngựa và bánh xe di chuyển. Trước mặt cô là một người áo đen bịt mặt thoạt nhìn như đống sắt đang ngồi, cô nhìn người này bằng ánh mắt hết sức đáng thương.
May mà miệng cô vẫn chưa bị nhét giẻ, cô liền rụt rè hỏi: “Xin hỏi… tôi muốn đi vệ sinh thì làm thế nào?” Người áo đen nãy giờ vẫn hướng mặt ra bên ngoài, lúc này mới chuyển ánh nhìn sắc lẹm về phía cô. Tạ Thanh Ngọc có cảm giác ánh mắt này rất quen thuộc, thế nhưng cô lại chẳng nhớ đã gặp ở đâu. Người áo đen trừng trừng nhìn Thanh Ngọc một lát, tựa như muốn vạch não cô ra mà xem. Tới lúc tóc gáy của Thanh Ngọc bắt đầu dựng đứng, người áo đen mới hô vọng ra bên ngoài: “Ngừng xe lại.” Giọng nói này tuy đã được làm cho ồm ồm, thế nhưng Thanh Ngọc vẫn nhận ra ra giọng của con gái. Đôi mắt cô liếc qua ngực người trước mặt, thật sự thấy một đôi gò thoắt ẩn thoắt hiện.
Xe ngựa chạy chầm chậm rồi dừng lại hẳn. Người áo đen giơ tay kéo Thanh Ngọc ra ngoài. Cô bị kéo bất ngờ nên người hơi ngã về phía trước. Người áo đen cũng không đỡ cô, may mắn là khi xuống đất Thanh Ngọc vẫn chưa bị té sấp mặt. Tạ Thanh Ngọc giả vờ cúi đầu lo lắng, thế nhưng ánh mắt của cô đã kịp quét một vòng quang cảnh xung quanh. Đoàn người ngựa đang dừng ở bên cạnh một con đường lớn chạy giữa rừng cây thưa thớt. Bây giờ đã vào đông, những chiếc lá khô héo nối đuôi nhau rụng lả tả xuống nền rừng bên dưới. Không gian lạnh lẽo và ảm đạm còn được tô điểm bởi một đoàn người ngựa vận trang phục màu đen thui.
Đúng như Tạ Thanh Ngọc dự đoán, có khoảng hai mươi mấy người áo đen chiễm chệ trên lưng ngựa. Ngoài chiếc xe ngựa mà cô đang bị giam giữ, ở phía xe còn có hai chiếc xe ngựa khác, không có chiếc nào giống với chiếc nào.
Một tên áo đen đứng bên cạnh chiếc xe ngựa gần nhất cất giọng hỏi: “Sao dừng lại?” Nữ sát thủ ngồi chung xe với Thanh Ngọc đáp: “Chờ một chút.” Nàng ta nói xong thì kéo Thanh Ngọc về hướng ngược lại với đường chính. Trong khoảnh khắc Thanh Ngọc tự hỏi rằng có phải người này cảm thấy phiền phức nên kéo cô đi thủ tiêu hay không? Cô vừa bước đi vừa dáo dác nhìn xung quanh, hai tay thử vặn vặn dây trói của mình.
Nữ sát thủ nói: “Đi đủ xa rồi. Cô ngồi ở đây.” Tạ Thanh Ngọc nãy giờ vẫn xoay chuyển đầu óc tìm cách chạy trốn, nghe ra giọng nói có vẻ tử tế của đối phương thì có chút giật mình. Sau đó cô nhớ ra người này hẳn đang bảo cô đi vệ sinh. Cô liền tỏ vẻ khó xử nói: “Nữ hiệp, hai tay tôi bị trói như thế. Cô thấy tôi phải làm sao…”
Người trước mắt lại lườm Thanh Ngọc một cái. Nàng ta không biết rút từ đâu ra một con dao nhỏ. Tạ Thanh Ngọc căng thẳng nhìn nàng ta bước từng bước về phía mình, cô cũng bất giác lùi về sau một chút. Nữ sát thủ trầm giọng nói: “Đứng yên!” Sau đó cắt dây trói cho Tạ Thanh Ngọc.
Tạ Thanh Ngọc vẫn không nhúc nhích, hai má cô đỏ lên. “Cô nhìn chằm chằm như vậy làm sao mà tôi đi được á?” Nàng kia nheo mắt đáp: “Tốt nhất là cô đừng giỏ trò. Cho dù cô chạy tới cùng trời cuối đất, bọn tôi vẫn có thể bắt cô về.” Nàng ta nói xong thì rất quân tử quay lưng về phía cô, đoạn đi về phía xa xa. Tạ Thanh Ngọc cho rằng nàng này đã nhượng bộ hết cỡ rồi, liền yên tâm giải quyết bầu tâm sự của mình.
Khi quay lại chỗ nữ sát thủ, Tạ Thanh Ngọc hỏi: “Xin hỏi, tôi phải gọi cô là gì đây?” Nữ sát thủ lại liếc cô, không đáp.
Sau khi đã áp giải Tạ Thanh Ngọc lên xe, nàng ta chợt nói: “Tử Vi”. Lần này Tạ Thanh Ngọc cũng phải ngẩn người hết ba giây mới hiểu nàng ta đang nói ra tên của mình. Cô nhận định rằng nữ sát thủ này hoặc là có căn bệnh phản ứng chậm hết sức trầm trọng, hoặc là trong nội tâm của nàng ta đang đấu tranh rất dữ dội về việc có nên trả lời cô hay không. Theo kinh nghiệm của cô đây không phải là kẻ mềm mỏng, cái cổ còn nhoi nhói vì bị nàng ta đánh trong rừng còn là bằng chứng đấy! Thế nhưng hiện tại nàng ta cũng không có vẻ muốn bắt nạt cô, chẳng những thế còn để hai tay cô được tự do vung vẩy nữa.
Tạ Thanh Ngọc một lần nữa rụt rè nói: “Tử Vi à, cô thấy cô có quên trói hai tay tôi không? Nếu để cấp trên của cô biết, có phải chúng ta sẽ khó xử?” Lần này Tử Vi không liếc cô bằng ánh mắt sắc lẹm nữa. Giọng điệu của nàng ta có chút giống Khả Ngân mỗi lần hai người diễn trò phát bệnh thiểu năng: “Chỉ cần cô không tìm cách chạy trốn, tôi hứa sẽ không ngược đãi cô.” Tạ Thanh Ngọc gãi đầu nói: “Dĩ nhiên là tôi không chạy trốn được. Trịnh thừa tướng đang ở trong tay các người, còn tôi là kẻ mù đường, biết chạy đi đâu đây?” Một âm thanh trầm thấp rất khẽ vang lên. Tạ Thanh Ngọc trợn mắt hỏi: “Cô cười à? Cô cười thật sao?” Tử Vi khoát tay đáp: “Là cô nghe nhầm.”
Tạ Thanh Ngọc cũng không cố chấp nữa. Cô ướm giọng hỏi: “Các vị… có phải lúc này đang đi tới Bắc Quốc không?” Tử Vi hỏi lại: “Phải thì sao?”
“Các người đưa chúng tôi tới Bắc Quốc để làm gì?”
Xe ngựa có thể hiên ngang đi trên đường lớn, lại không xốc nảy nhiều, chứng tỏ họ đã vào địa phận Bắc Quốc từ lâu. Chẳng những vậy, đoàn người lại dùng con đường lớn vốn quanh năm bị bọn thổ phỉ quấy nhiễu. Điều này chứng tỏ những người áo đen này chẳng những chính là bọn thổ phỉ khét tiếng độc ác, mà giữa chúng với Bắc Quốc có một mối liên hệ nào đó. Chẳng lẽ thổ phỉ Tây Bắc vốn là người của Bắc Quốc?
Tạ Thanh Ngọc cảm thấy sống lưng mình có chút lạnh. Tử Vi không nhìn cô, giọng hờ hững đáp: “Cô không cần hỏi nhiều như vậy. Chỉ cần ngoan ngoãn ngồi yên, tính mạng cô sẽ không sao.”
Một thời gian sau đó, người phá vỡ sự im lặng ngột ngạt trong xe ngựa lại chính là Tử Vi. Nàng ta vẫn dõi mắt ra phía ngoài xe, giọng trầm trầm hỏi: “Cô không lo lắng cho Trịnh Hoài Sơn sao?” Tạ Thanh Ngọc hơi bất ngờ trước chủ đề này. Cô nói: “Các vị không làm hại đến tiểu nữ, thì càng không làm hại tới thừa tướng. Tiểu nữ có lẽ không cần phải lo đâu.” Tử Vi hừ lạnh: “Trịnh thừa tướng thì vẫn luôn miệng hỏi cô có ổn không, cô lại chẳng để ý tới anh ta. Nếu anh ta biết cô là kẻ máu lạnh như vậy, liệu có hối hận vì đã mạo hiểm tới cứu cô không?” Đây là câu dài nhất mà Tử Vi nói với cô. Thanh Ngọc cảm thấy nữ sát thủ này chẳng những càng nhìn càng quen mắt, mà giọng điệu châm biếm cũng rất giống một người mà cô biết. Cô giả vờ cúi đầu đáp: “Tiểu nữ hiện tại như chim trong lồng, tay không tấc sắt, còn có thể làm gì đây?” Tử Vi lại hừ lạnh.
Tạ Thanh Ngọc hỏi: “Cô không đồng tình với tôi? Nếu cô và một người bạn bị bắt cùng một lúc, cô sẽ không ngoan ngoãn im lặng mà liên tục gào thét tên anh ta, để anh ta biết rằng cô rất yêu rất quan tâm đến anh ta?” Tử Vi không ngờ Thanh Ngọc lại nói ra câu này, đôi mày nhướn lên một độ cong đẹp mắt. Thế nhưng nàng ta không đáp trả, ánh mắt lướt qua chỗ Thanh Ngọc ngồi rồi loại xoáy vào khoảng không phía ngoài xe.
Tạ Thanh Ngọc vẫn chưa buông tha, nhỏ giọng nói: “Tử Vi cô nương à, dù sao không phải lúc nào người ta bị bắt cũng gặp được một nữ sát thủ đáng yêu để trò chuyện. Chúng ta còn ngồi với nhau thế này chắc cũng không chỉ vài canh giờ, tôi lại hữa sẽ ngoan ngoãn ngồi yên, cô nghĩ có nên mở lòng tâm tình với tôi một chút cho bớt buồn chán không?” Tử Vi nói: “Không cùng chí hướng, có gì để tâm tình chứ?” Tạ Thanh Ngọc cười xởi lởi: “Nghe nói các vị là sát thủ trên núi? Có thể cho tiểu nữ biết thời tiết trên đó thế nào, có khắc nghiệt không?” Tử Vi cân nhắc xem lời nói này có ẩn ý gì không rồi mới đáp: “Lạnh hơn ở dưới núi rất nhiều.”
“Trên đó có nhiều phụ nữ chứ?”
“Chỉ có tôi là phụ nữ thôi.”
“Làm ăn quanh năm có đủ ăn hay không?”
Tử Vi bật cười ha ha.
Tạ Thanh Ngọc run tay chỉ chỉ: “Cô cười, cô cười! Đừng có nói tôi nghe nhầm nữa nhé!” Cô lại gãi gãi đầu: “Quái lạ, tôi hỏi một câu bình thường như thế. Có gì mà cô phải cười?”
Một người bịt mặt thò đầu vào xe: “Tử Vi, có chuyện gì vậy?” Giọng nói của người này the thé như giọng của thái giám trong cung. Tử Vi tằng hắng một tiếng, đáp: “Không có gì.” Người có giọng the thé nói: “Cô đã xung phong thì làm ơn trông coi cô gái này cẩn thận. Nếu có chuyện gì chủ nhân lại toàn trách phạt bọn tôi đấy, cô làm người có lương tâm chút đi nhé!”
Qua cách hai người bịt mặt này trao đổi, quan hệ của bọn họ có vẻ khá thân thiết. Tạ Thanh Ngọc nhận ra khi hai từ ‘chủ nhân’ vang lên, ánh măt của Tử Vi liền trở nên sáng rực. Cô nói: “Chủ nhân của bọn cô chắn hẳn là người rất lợi hại. Không phải là Thạch Hổ đó chứ?” Thế nhưng lần này lại không có tiếng đáp trả.
Vì đã có kinh nghiệm của lần ngồi xe ngựa từ kinh thành tới Tây Bắc, sức chịu đựng của Tạ Thanh Ngọc đã tốt lên rất nhiều. Buổi tối đoàn người dừng lại để nghỉ ngơi, cô còn được cho ra ngoài hít thở một chút. Tử Vi kè kè đi phía sau cô như một cái bóng, cô nói chuyện nàng ta cũng không buồn đáp. Mấy người áo đen phân công nhau đốt lửa, nấu đồ ăn, chăm sóc tù nhân, kiểu cách cũng không khác những quân lính của thất hoàng tử là bao.
Tạ Thanh Ngọc cảm thấy có lẽ hiểu biết của mình ở thế giới cổ đại này là chưa đủ. Không ngờ thổ phỉ thời này lại có tổ chức và tác phong giống với quân nhân như vậy! Hơn nữa theo cách họ phân bố, hiện tại trong đoàn có hẳn ba tù nhân? Hai người là cô và Trịnh Hoài Sơn, người thứ ba chẳng lẽ chính là Lâm Diệu? Tạ Thanh Ngọc chỉ mong mình đoán nhầm. Nếu ngay cả Lâm Diệu cũng rơi vào tay bọn thổ phỉ Tây Bắc, còn ai đi cứu hai người bọn cô nữa đây?
Nguyễn Triều Vỹ? Cô lại cảm thấy không thân thiết với người này lắm.
Hoàng đế? Ông ta đang ở rất xa đó. Hơn nữa cô cũng không quen ông ta.
Sư phụ của cô? Ông không có quân đội trong tay, chẳng lẽ xông pha liều chết?
Cha cô? Thôi quên đi.
Tạ Thanh Ngọc càng nhìn chiếc xe tù thứ ba càng cảm thấy ảo não. Cô quay sang hỏi Tử Vi câm như hến bên cạnh: “Các vị còn bắt thêm tù nhân nữa sao?” Tử Vi hừ lạnh, giữ vững ý chí không hé nửa lời.
Mấy ngày sau, đoàn người ngựa đến trước một tòa nhà hai tầng vững chãi. Tuy đã ra khỏi rừng, khu vực xung quanh lại hoang vắng, không hề thấy ruộng nương hay làng mạc nào. Một nơi ít người qua lại làm sao mà mọc lên một quán trọ vừa to lớn vừa sạch sẽ thế này?
Giữa lúc Thanh Ngọc còn nghĩ nghĩ, cô đã được Tử Vi lùa xuống xe ngựa. Lúc ra ngoài cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Người đó không bị trói tay chân, thế nhưng có vẻ gầy đi một chút.
Trịnh Hoài Sơn nhìn thấy Tạ Thanh Ngọc thì chân mày liền giãn ra. Thanh Ngọc đi nhanh về phía anh ta, hai người trao đổi một ánh mắt thấu hiểu, cũng không tỏ vẻ quá kích động. Sau đó cô và anh ta bị tách ra, mỗi người bị giam vào một căn phòng trong quán trọ.
Theo Tạ Thanh Ngọc phán đoán, quán trọ này cũng là tài sản của bọn người áo đen. Nhìn thái độ cung kính và thân thiết của bọn người làm trong quán thì biết. Thì ra thổ phỉ ở cổ đại lại là nghề sinh ra nhiều lợi tức như vậy! Vì đã bị giam lại, cô chỉ biết suy nghĩ vẩn vơ một chút, thế nhưng do quá mệt mỏi nên cô ngủ quên từ lúc nào không hay. Cô ngủ được một giấc no say, chợt ở bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên. Người đầu tiên cô nghĩ đến là Trịnh Hoài Sơn, thế nhưng dĩ nhiên anh ta không thể đi lại thoải mái như thế.
Một cô gái bước vào phòng. Tạ Thanh Ngọc vừa nhìn thấy dáng vẻ của người này đã há hốc mồm. Xét theo thần thái và vóc người, cô gái này hẳn chính là Tử Vi. Thế nhưng lúc này nàng ta không che mặt, cũng không mặc y phục màu đen. Trên người nàng ta khoác một bộ váy áo màu đỏ của người Bắc Quốc, làm tôn lên nước da vừa trắng vừa mịn màng. Mặc dù khuôn mặt nàng ta không biểu lộ chút cảm xúc nào, thế nhưng đường nét mắt mũi môi đều hết sức hài hòa. Quả là một cô nương xinh đẹp tuyệt trần.
Tử Vi thấy Tạ Thanh Ngọc nhìn mình trân trân thì có chút không tự nhiên, tằng hắng nói: “Tôi mang trang phục cho cô. Mau mặc vào, chủ nhân của chúng tôi muốn gặp.” Nàng ta nói xong thì ném cho cô một bộ quần áo màu cam nhạt. Tạ Thanh Ngọc cầm lên xem thử thì thấy chất vải tuy không quá cao cấp nhưng cũng khá mềm mịn, còn tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Tử Vi hối thúc: “Nhanh lên.”
Có quần áo đẹp để mặc, Tạ Thanh Ngọc cảm thấy tự tin lên rất nhiều. Tử Vi dẫn cô đi men theo hành lang, vào một căn phòng lớn ở lầu hai. Trong phòng tràn ngập một loại hương liệu hăng hắc mà Tạ Thanh Ngọc không biết tên, một người đàn ông đeo mặt nạ đang ngồi sau chiếc bàn lớn ở giữa phòng.
Người này khoác áo màu đen tuyền, lúc này đang cầm trên tay một tấm bản đồ. Gã thấy Tạ Thanh Ngọc bước vào thì vẫy tay, Tử Vi lập tức lui ra ngoài.
Phía sau gã đàn ông áo đen là một bức bình phong hoa văn đơn điệu. Tạ Thanh Ngọc mải đuổi theo mấy đường nét trên bình phong đó, chợt nghe gã áo đen tằng hắng một tiếng. Gã cất giọng ồm ồm: “Vị cô nương này, cô không sợ sao?” Thanh Ngọc ngây thơ đáp: “Theo tình hình trước mắt thì các vị sẽ không giết bọn tôi á. Các vị cũng có vẻ rất tử tế, tôi nghĩ là không nên sợ.” Đằng sau chiếc mặt nạ có mấy tiếng khục khục vang lên. Tạ Thanh Ngọc nghĩ là gã ta đang cười mình, chỉ có Trịnh Hoài Sơn đứng sau bình phong thì lại nghe rõ ràng tiếng gã thì thầm: “Chẳng lẽ đã đối xử với họ quá tốt sao…” Gã nói: “Gọi cô nương đến chẳng qua là để báo một tin tức, tạm thời cô nương và…khụ… tình lang sẽ tuyệt đối an toàn. Bọn ta chỉ muốn đưa cô tới kinh đô của Bắc Quốc, cũng không có ý định làm tổn thương hai người.” Gã thấy khuôn mặt của Thanh Ngọc trở nên đăm chiêu thì chậm rãi nói tiếp: “Bọn ta có thể để cô được tự do hành động. Thế nhưng cô phải hứa với ta trên đường đi sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn, không được có ý nghĩ khác.” Thanh Ngọc giơ hai tay lên: “Trịnh đại nhân ở đâu, tôi sẽ ở đó.”
Từ sau bình phong có tiếng đồ sứ rơi vỡ. Gã áo đen quên cả diễn, gằn giọng: “Nếu chén thuốc bị vỡ, ta giết anh ngay đấy!” Từ sau bình phong có một người thanh niên cao gầy đi ra, chính là Trịnh thừa tướng lúc nãy còn giả vờ như không có ở chỗ này. Gã áo đen chỉ tay vào mặt người thanh niên, giận dữ nói: “Vừa rồi là anh cố ý, có phải không?” Gã áo đen đi vòng qua bình phong, tang chứng trên đất là một chiếc chén sứ trơ trọi, chút nước màu đen tràn ra nền. Gã hừ lạnh: “Xem ra anh còn chút lương tâm. Nếu để ta nhìn thấy chén thuốc đổ còn đầy xem, ta nhất định khiến anh không được yên ổn.”
Trịnh Hoài Sơn lúc này khuôn mặt đỏ bừng, hẳn là từ nãy giờ nhịn sặc tới nội thương. Anh ta ho khan một vài tiếng, mệt mỏi nói: “Điện hạ có chắc là không phải kết thù với thần? Thuốc đắng như vậy mà cũng bắt thần uống, thần có bệnh gì cho cam.” Gã áo đen xoa xoa tay: “Khà khà, bổn điện hạ biết mấy ngày qua anh hết sức vất vả. Một chén thuốc bổ này coi như là đền bù thôi mà…” Trịnh Hoài Sơn khổ tâm thở dài. Trong đầu anh ta hiện tại cảnh tượng một khắc trước, lúc gã áo đen quái gở này sai người kéo anh ta từ trên giường tới đây.
Lâm Diệu phong trần mệt mỏi chạy một mạch tới Bắc Quốc, đầu tiên là muốn dùng thân phận thổ phỉ đe dọa Trịnh thừa tướng, sau đó là đe dọa Tạ Thanh Ngọc. Không ngờ Trịnh đại nhân không hề nể mặt anh ta, vừa bước vào cửa đã nghiến răng gọi ba tiếng: “Thất điện hạ.” Lâm Diệu vô cùng kinh ngạc, vội chạy tới chỗ gương nhìn kỹ toàn thân một lần. Anh ta ăn mặc như thế này Trịnh thừa tướng cũng có thể nhận ra ư? Anh ta cất giọng ồm ồm nói: “Nghe nói Trịnh đại nhân là một người trẻ tuổi kỳ quặc, nhìn bổn đại gia cũng ra tình lang của đại nhân là sao?” Ặc, Lâm Diệu dường như bị Tạ Thanh Ngọc nhập vào, anh ta nói xong câu này, khuôn mặt sau lớp mặt nạ cũng tím đi mấy phần.
Trịnh Hoài Sơn có thể chịu đựng cái miệng của Tạ Thanh Ngọc, há chẳng thể bỏ qua cho lời bừa bãi vừa rồi? Anh ta hít một hơi sâu, chậm rãi nói: “Thứ nhất, thổ phỉ không phải hóa trang nực cười như thế. Thứ hai, người Bắc Quốc không hành động lòng vòng giống như điện hạ vậy. Thứ ba, giọng nói của điện hạ, cho dù giả giọng bà già thì thần cũng có thể nghe ra chính là điện hạ.” Hừm, thật ra là vì Trịnh đại nhân hết sức ghi thù cách ngắt câu và âm điệu ngả ngớn của anh ta.
Gã áo đen trầm ngâm trong giây lát, sau đó gỡ mặt nạ ra. Đúng như Trịnh thừa tướng đã dự đoán, đây chính là gương mặt của Lâm Diệu. So với mấy ngày trước, khuôn mặt anh ta hơi gầy đi, da cũng đen một chút. Lâm Diệu nói: “Anh thông minh như vậy, hẳn đã đoán ra mục đích lần này của bổn điện hạ?”
Trịnh Hoài Sơn đáp: “Bắc đế Lê Duyệt năm nay đã ngoài lục tuần, giữa năm người con trai của ông ta lại xảy ra xung đột liên miên. Giữa lúc Bắc Quốc suy yếu như thế, điện hạ một mực muốn đến vùng Tây Bắc này đánh thổ phỉ, sau đó lại âm thầm lẻn tới kinh đô Bắc Quốc. Phải chăng là ngài đã để ý tới Bắc Quốc nhỏ bé từ lâu?”
Lâm Diệu cười nói: “Anh đoán không sai. Bắc Quốc là nước nhỏ bằng một phần tư nước chúng ta, hoàng đế Lê Duyệt lúc trẻ cũng là kẻ tài ba nhưng lão đã đến cuối đời. Đám hoàng tử của lão mải mê tranh giành quyền lực, hiện tại tam hoàng tử đã thiệt mạng, ngũ hoàng tử bị giam trong lãnh cung. Bắc Quốc đến hồi suy yếu, nếu chúng ta không tóm lấy thời cơ thì sẽ mất miếng mồi ngon vào tay Tây Quốc mất.”
Ngón tay của Trịnh Hoài Sơn gõ nhè nhẹ lên mặt bàn. Anh ta nói: “Bệ hạ vốn ưa chuộng hòa bình, ngài biết nếu thẳng thắn bày tỏ quan điểm đánh chiếm Bắc Quốc nhất định sẽ bị từ chối nên mới lập ra màn kịch này? Để thần đoán, thổ phỉ Tây Bắc thật ra là một tay ngài chi phối. Gần đây nhất ngài còn dựng thêm màn kịch thừa tướng đương triều bị người Bắc Quốc bắt cóc, tìm một cái cớ để đưa quân vào nước người ta?”
Lâm Diệu xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi, đầy suy tư nói: “Không hổ danh là thừa tướng đương triều, suy luận khá là chặt chẽ.” Sau đó anh ta cười nhạt: “Đúng vậy. Ba năm trước bổn điện hạ ra lệnh cho thái giám thân cận là Tiểu Thạch Tử lên vùng núi Tây Bắc làm thổ phỉ, lấy danh Thạch Hổ. Gã làm rất tốt, ngay cả phụ hoàng cũng tin mười phần. Việc phụ hoàng điều anh đến đây với ta tuy ngoài dự đoán ban đầu, thế nhưng không phải là quá bất lợi cho ta. Những chuyện khác ta sẽ không nói cho anh biết, trong kế hoạch của ta việc của anh chỉ là ngoan ngoãn làm tù nhân mà thôi.”
Trịnh Hoài Sơn ngồi xuống ghế, chậm rãi hỏi: “Bây giờ điện hạ muốn thần ngồi yên, giả vờ như không biết gì?” Lâm Diệu gật đầu: “Đúng vậy.”
Hai người bọn họ dĩ nhiên đã quên mất Tạ Thanh Ngọc mới vừa được đưa vào trong phòng. Cô lắp bắp: “Các… các người…” Thì ra, thì ra những mệt mỏi, đau khổ bao nhiêu ngày qua của cô đều cho Lâm Diệu ban cho! Tạ Thanh Ngọc lúc này chưa hiểu rõ mọi chuyện nhưng cô cũng đoán được bốn, năm phần. Trước đó cô cũng đã được chứng kiến những chuỗi hành động cực kỳ tùy hứng, vô lý của anh ta, thế nhưng vô lý đến mức này thì thật sự khiến người tốt tính như cô phải nổi điên. Lâm Diệu đáng chết, tôi nguyền rủa anh không sinh được con! Không đúng, tôi nguyền rủa anh không cưới được vợ!
Phía trên đầu chợt có ánh sáng. Trịnh Hoài Sơn nheo mắt nhìn lên, thì ra phía trên có một cái cửa sập đang mở ra. Men theo ánh sáng này, anh ta nhận ra nơi mình đang ngồi là một cái thùng xe dài hẹp. Phía dưới là một tấm đệm, xung quanh là vách gỗ màu nâu sẫm. Hướng đối diện anh ta còn có một cái kệ, trên đó đặt một bình nước cùng vài cuốn sách mỏng manh…
Một cặp mắt đen láy ngó xuống chỗ Trịnh Hoài Sơn. Giọng nói the thé cất lên: “Trịnh đại nhân, mấy ngày tới phiền ngài ngồi yên ở trong này. Cơm nước một ngày ba bữa đầy đủ, lát nữa tôi để mở cửa sập, ngài còn có thể đọc sách…” Trịnh Hoài Sơn lúc này đã thích nghi với ánh sáng, mới nhìn rõ người nói là một kẻ đeo khăn che mặt. Anh ta hỏi: “Tạ tiểu thư đâu rồi?”
Người đó đáp: “Cô ấy đang ở một xe khác. Hiện tại Tạ tiểu thư rất khỏe mạnh, mong ngài đừng lo lắng.” Trịnh Hoài Sơn hỏi tiếp: “Các người đưa chúng tôi đi đâu?” Kẻ đó cười một tiếng: “Chẳng lẽ thông minh như thừa tướng mà chẳng đoán ra?” Người bịt mặt nói xong thì kéo tấm cửa lưới chặn phía trên thùng xe, khóa lại. Gã ta quả thật không đóng sập cửa như đã hứa, Trịnh thừa tướng lấy một quyển sách trên kệ gỗ ra xem thử. Đây là sách nói về địa lý cùng tập tục của người Bắc Quốc. Anh ta hừ lạnh một tiếng, lật qua vài trang rồi cất vào trong kệ. Tạ Thanh Ngọc, lúc này nàng ra sao rồi?
Xe ngựa của Tạ Thanh Ngọc không có cửa sập như xe của Trịnh thừa tướng, thế nhưng cô chẳng khá hơn được bao nhiêu. Trong khi Trịnh Hoài Sơn tự do hành động trong xe của mình, cô lại bị trói quặp hai tay về phía trước. Bên ngoài thành xe là mấy chục người áo đen cưỡi ngựa, cô đoán số lượng người theo âm thanh ‘cộc, cộc’ vọng vào trong xe. Đám người này không hề nhiều lời, ngoài những tiếng xì xầm nho nhỏ thì chỉ có tiếng vó ngựa và bánh xe di chuyển. Trước mặt cô là một người áo đen bịt mặt thoạt nhìn như đống sắt đang ngồi, cô nhìn người này bằng ánh mắt hết sức đáng thương.
May mà miệng cô vẫn chưa bị nhét giẻ, cô liền rụt rè hỏi: “Xin hỏi… tôi muốn đi vệ sinh thì làm thế nào?” Người áo đen nãy giờ vẫn hướng mặt ra bên ngoài, lúc này mới chuyển ánh nhìn sắc lẹm về phía cô. Tạ Thanh Ngọc có cảm giác ánh mắt này rất quen thuộc, thế nhưng cô lại chẳng nhớ đã gặp ở đâu. Người áo đen trừng trừng nhìn Thanh Ngọc một lát, tựa như muốn vạch não cô ra mà xem. Tới lúc tóc gáy của Thanh Ngọc bắt đầu dựng đứng, người áo đen mới hô vọng ra bên ngoài: “Ngừng xe lại.” Giọng nói này tuy đã được làm cho ồm ồm, thế nhưng Thanh Ngọc vẫn nhận ra ra giọng của con gái. Đôi mắt cô liếc qua ngực người trước mặt, thật sự thấy một đôi gò thoắt ẩn thoắt hiện.
Xe ngựa chạy chầm chậm rồi dừng lại hẳn. Người áo đen giơ tay kéo Thanh Ngọc ra ngoài. Cô bị kéo bất ngờ nên người hơi ngã về phía trước. Người áo đen cũng không đỡ cô, may mắn là khi xuống đất Thanh Ngọc vẫn chưa bị té sấp mặt. Tạ Thanh Ngọc giả vờ cúi đầu lo lắng, thế nhưng ánh mắt của cô đã kịp quét một vòng quang cảnh xung quanh. Đoàn người ngựa đang dừng ở bên cạnh một con đường lớn chạy giữa rừng cây thưa thớt. Bây giờ đã vào đông, những chiếc lá khô héo nối đuôi nhau rụng lả tả xuống nền rừng bên dưới. Không gian lạnh lẽo và ảm đạm còn được tô điểm bởi một đoàn người ngựa vận trang phục màu đen thui.
Đúng như Tạ Thanh Ngọc dự đoán, có khoảng hai mươi mấy người áo đen chiễm chệ trên lưng ngựa. Ngoài chiếc xe ngựa mà cô đang bị giam giữ, ở phía xe còn có hai chiếc xe ngựa khác, không có chiếc nào giống với chiếc nào.
Một tên áo đen đứng bên cạnh chiếc xe ngựa gần nhất cất giọng hỏi: “Sao dừng lại?” Nữ sát thủ ngồi chung xe với Thanh Ngọc đáp: “Chờ một chút.” Nàng ta nói xong thì kéo Thanh Ngọc về hướng ngược lại với đường chính. Trong khoảnh khắc Thanh Ngọc tự hỏi rằng có phải người này cảm thấy phiền phức nên kéo cô đi thủ tiêu hay không? Cô vừa bước đi vừa dáo dác nhìn xung quanh, hai tay thử vặn vặn dây trói của mình.
Nữ sát thủ nói: “Đi đủ xa rồi. Cô ngồi ở đây.” Tạ Thanh Ngọc nãy giờ vẫn xoay chuyển đầu óc tìm cách chạy trốn, nghe ra giọng nói có vẻ tử tế của đối phương thì có chút giật mình. Sau đó cô nhớ ra người này hẳn đang bảo cô đi vệ sinh. Cô liền tỏ vẻ khó xử nói: “Nữ hiệp, hai tay tôi bị trói như thế. Cô thấy tôi phải làm sao…”
Người trước mắt lại lườm Thanh Ngọc một cái. Nàng ta không biết rút từ đâu ra một con dao nhỏ. Tạ Thanh Ngọc căng thẳng nhìn nàng ta bước từng bước về phía mình, cô cũng bất giác lùi về sau một chút. Nữ sát thủ trầm giọng nói: “Đứng yên!” Sau đó cắt dây trói cho Tạ Thanh Ngọc.
Tạ Thanh Ngọc vẫn không nhúc nhích, hai má cô đỏ lên. “Cô nhìn chằm chằm như vậy làm sao mà tôi đi được á?” Nàng kia nheo mắt đáp: “Tốt nhất là cô đừng giỏ trò. Cho dù cô chạy tới cùng trời cuối đất, bọn tôi vẫn có thể bắt cô về.” Nàng ta nói xong thì rất quân tử quay lưng về phía cô, đoạn đi về phía xa xa. Tạ Thanh Ngọc cho rằng nàng này đã nhượng bộ hết cỡ rồi, liền yên tâm giải quyết bầu tâm sự của mình.
Khi quay lại chỗ nữ sát thủ, Tạ Thanh Ngọc hỏi: “Xin hỏi, tôi phải gọi cô là gì đây?” Nữ sát thủ lại liếc cô, không đáp.
Sau khi đã áp giải Tạ Thanh Ngọc lên xe, nàng ta chợt nói: “Tử Vi”. Lần này Tạ Thanh Ngọc cũng phải ngẩn người hết ba giây mới hiểu nàng ta đang nói ra tên của mình. Cô nhận định rằng nữ sát thủ này hoặc là có căn bệnh phản ứng chậm hết sức trầm trọng, hoặc là trong nội tâm của nàng ta đang đấu tranh rất dữ dội về việc có nên trả lời cô hay không. Theo kinh nghiệm của cô đây không phải là kẻ mềm mỏng, cái cổ còn nhoi nhói vì bị nàng ta đánh trong rừng còn là bằng chứng đấy! Thế nhưng hiện tại nàng ta cũng không có vẻ muốn bắt nạt cô, chẳng những thế còn để hai tay cô được tự do vung vẩy nữa.
Tạ Thanh Ngọc một lần nữa rụt rè nói: “Tử Vi à, cô thấy cô có quên trói hai tay tôi không? Nếu để cấp trên của cô biết, có phải chúng ta sẽ khó xử?” Lần này Tử Vi không liếc cô bằng ánh mắt sắc lẹm nữa. Giọng điệu của nàng ta có chút giống Khả Ngân mỗi lần hai người diễn trò phát bệnh thiểu năng: “Chỉ cần cô không tìm cách chạy trốn, tôi hứa sẽ không ngược đãi cô.” Tạ Thanh Ngọc gãi đầu nói: “Dĩ nhiên là tôi không chạy trốn được. Trịnh thừa tướng đang ở trong tay các người, còn tôi là kẻ mù đường, biết chạy đi đâu đây?” Một âm thanh trầm thấp rất khẽ vang lên. Tạ Thanh Ngọc trợn mắt hỏi: “Cô cười à? Cô cười thật sao?” Tử Vi khoát tay đáp: “Là cô nghe nhầm.”
Tạ Thanh Ngọc cũng không cố chấp nữa. Cô ướm giọng hỏi: “Các vị… có phải lúc này đang đi tới Bắc Quốc không?” Tử Vi hỏi lại: “Phải thì sao?”
“Các người đưa chúng tôi tới Bắc Quốc để làm gì?”
Xe ngựa có thể hiên ngang đi trên đường lớn, lại không xốc nảy nhiều, chứng tỏ họ đã vào địa phận Bắc Quốc từ lâu. Chẳng những vậy, đoàn người lại dùng con đường lớn vốn quanh năm bị bọn thổ phỉ quấy nhiễu. Điều này chứng tỏ những người áo đen này chẳng những chính là bọn thổ phỉ khét tiếng độc ác, mà giữa chúng với Bắc Quốc có một mối liên hệ nào đó. Chẳng lẽ thổ phỉ Tây Bắc vốn là người của Bắc Quốc?
Tạ Thanh Ngọc cảm thấy sống lưng mình có chút lạnh. Tử Vi không nhìn cô, giọng hờ hững đáp: “Cô không cần hỏi nhiều như vậy. Chỉ cần ngoan ngoãn ngồi yên, tính mạng cô sẽ không sao.”
Một thời gian sau đó, người phá vỡ sự im lặng ngột ngạt trong xe ngựa lại chính là Tử Vi. Nàng ta vẫn dõi mắt ra phía ngoài xe, giọng trầm trầm hỏi: “Cô không lo lắng cho Trịnh Hoài Sơn sao?” Tạ Thanh Ngọc hơi bất ngờ trước chủ đề này. Cô nói: “Các vị không làm hại đến tiểu nữ, thì càng không làm hại tới thừa tướng. Tiểu nữ có lẽ không cần phải lo đâu.” Tử Vi hừ lạnh: “Trịnh thừa tướng thì vẫn luôn miệng hỏi cô có ổn không, cô lại chẳng để ý tới anh ta. Nếu anh ta biết cô là kẻ máu lạnh như vậy, liệu có hối hận vì đã mạo hiểm tới cứu cô không?” Đây là câu dài nhất mà Tử Vi nói với cô. Thanh Ngọc cảm thấy nữ sát thủ này chẳng những càng nhìn càng quen mắt, mà giọng điệu châm biếm cũng rất giống một người mà cô biết. Cô giả vờ cúi đầu đáp: “Tiểu nữ hiện tại như chim trong lồng, tay không tấc sắt, còn có thể làm gì đây?” Tử Vi lại hừ lạnh.
Tạ Thanh Ngọc hỏi: “Cô không đồng tình với tôi? Nếu cô và một người bạn bị bắt cùng một lúc, cô sẽ không ngoan ngoãn im lặng mà liên tục gào thét tên anh ta, để anh ta biết rằng cô rất yêu rất quan tâm đến anh ta?” Tử Vi không ngờ Thanh Ngọc lại nói ra câu này, đôi mày nhướn lên một độ cong đẹp mắt. Thế nhưng nàng ta không đáp trả, ánh mắt lướt qua chỗ Thanh Ngọc ngồi rồi loại xoáy vào khoảng không phía ngoài xe.
Tạ Thanh Ngọc vẫn chưa buông tha, nhỏ giọng nói: “Tử Vi cô nương à, dù sao không phải lúc nào người ta bị bắt cũng gặp được một nữ sát thủ đáng yêu để trò chuyện. Chúng ta còn ngồi với nhau thế này chắc cũng không chỉ vài canh giờ, tôi lại hữa sẽ ngoan ngoãn ngồi yên, cô nghĩ có nên mở lòng tâm tình với tôi một chút cho bớt buồn chán không?” Tử Vi nói: “Không cùng chí hướng, có gì để tâm tình chứ?” Tạ Thanh Ngọc cười xởi lởi: “Nghe nói các vị là sát thủ trên núi? Có thể cho tiểu nữ biết thời tiết trên đó thế nào, có khắc nghiệt không?” Tử Vi cân nhắc xem lời nói này có ẩn ý gì không rồi mới đáp: “Lạnh hơn ở dưới núi rất nhiều.”
“Trên đó có nhiều phụ nữ chứ?”
“Chỉ có tôi là phụ nữ thôi.”
“Làm ăn quanh năm có đủ ăn hay không?”
Tử Vi bật cười ha ha.
Tạ Thanh Ngọc run tay chỉ chỉ: “Cô cười, cô cười! Đừng có nói tôi nghe nhầm nữa nhé!” Cô lại gãi gãi đầu: “Quái lạ, tôi hỏi một câu bình thường như thế. Có gì mà cô phải cười?”
Một người bịt mặt thò đầu vào xe: “Tử Vi, có chuyện gì vậy?” Giọng nói của người này the thé như giọng của thái giám trong cung. Tử Vi tằng hắng một tiếng, đáp: “Không có gì.” Người có giọng the thé nói: “Cô đã xung phong thì làm ơn trông coi cô gái này cẩn thận. Nếu có chuyện gì chủ nhân lại toàn trách phạt bọn tôi đấy, cô làm người có lương tâm chút đi nhé!”
Qua cách hai người bịt mặt này trao đổi, quan hệ của bọn họ có vẻ khá thân thiết. Tạ Thanh Ngọc nhận ra khi hai từ ‘chủ nhân’ vang lên, ánh măt của Tử Vi liền trở nên sáng rực. Cô nói: “Chủ nhân của bọn cô chắn hẳn là người rất lợi hại. Không phải là Thạch Hổ đó chứ?” Thế nhưng lần này lại không có tiếng đáp trả.
Vì đã có kinh nghiệm của lần ngồi xe ngựa từ kinh thành tới Tây Bắc, sức chịu đựng của Tạ Thanh Ngọc đã tốt lên rất nhiều. Buổi tối đoàn người dừng lại để nghỉ ngơi, cô còn được cho ra ngoài hít thở một chút. Tử Vi kè kè đi phía sau cô như một cái bóng, cô nói chuyện nàng ta cũng không buồn đáp. Mấy người áo đen phân công nhau đốt lửa, nấu đồ ăn, chăm sóc tù nhân, kiểu cách cũng không khác những quân lính của thất hoàng tử là bao.
Tạ Thanh Ngọc cảm thấy có lẽ hiểu biết của mình ở thế giới cổ đại này là chưa đủ. Không ngờ thổ phỉ thời này lại có tổ chức và tác phong giống với quân nhân như vậy! Hơn nữa theo cách họ phân bố, hiện tại trong đoàn có hẳn ba tù nhân? Hai người là cô và Trịnh Hoài Sơn, người thứ ba chẳng lẽ chính là Lâm Diệu? Tạ Thanh Ngọc chỉ mong mình đoán nhầm. Nếu ngay cả Lâm Diệu cũng rơi vào tay bọn thổ phỉ Tây Bắc, còn ai đi cứu hai người bọn cô nữa đây?
Nguyễn Triều Vỹ? Cô lại cảm thấy không thân thiết với người này lắm.
Hoàng đế? Ông ta đang ở rất xa đó. Hơn nữa cô cũng không quen ông ta.
Sư phụ của cô? Ông không có quân đội trong tay, chẳng lẽ xông pha liều chết?
Cha cô? Thôi quên đi.
Tạ Thanh Ngọc càng nhìn chiếc xe tù thứ ba càng cảm thấy ảo não. Cô quay sang hỏi Tử Vi câm như hến bên cạnh: “Các vị còn bắt thêm tù nhân nữa sao?” Tử Vi hừ lạnh, giữ vững ý chí không hé nửa lời.
Mấy ngày sau, đoàn người ngựa đến trước một tòa nhà hai tầng vững chãi. Tuy đã ra khỏi rừng, khu vực xung quanh lại hoang vắng, không hề thấy ruộng nương hay làng mạc nào. Một nơi ít người qua lại làm sao mà mọc lên một quán trọ vừa to lớn vừa sạch sẽ thế này?
Giữa lúc Thanh Ngọc còn nghĩ nghĩ, cô đã được Tử Vi lùa xuống xe ngựa. Lúc ra ngoài cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Người đó không bị trói tay chân, thế nhưng có vẻ gầy đi một chút.
Trịnh Hoài Sơn nhìn thấy Tạ Thanh Ngọc thì chân mày liền giãn ra. Thanh Ngọc đi nhanh về phía anh ta, hai người trao đổi một ánh mắt thấu hiểu, cũng không tỏ vẻ quá kích động. Sau đó cô và anh ta bị tách ra, mỗi người bị giam vào một căn phòng trong quán trọ.
Theo Tạ Thanh Ngọc phán đoán, quán trọ này cũng là tài sản của bọn người áo đen. Nhìn thái độ cung kính và thân thiết của bọn người làm trong quán thì biết. Thì ra thổ phỉ ở cổ đại lại là nghề sinh ra nhiều lợi tức như vậy! Vì đã bị giam lại, cô chỉ biết suy nghĩ vẩn vơ một chút, thế nhưng do quá mệt mỏi nên cô ngủ quên từ lúc nào không hay. Cô ngủ được một giấc no say, chợt ở bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên. Người đầu tiên cô nghĩ đến là Trịnh Hoài Sơn, thế nhưng dĩ nhiên anh ta không thể đi lại thoải mái như thế.
Một cô gái bước vào phòng. Tạ Thanh Ngọc vừa nhìn thấy dáng vẻ của người này đã há hốc mồm. Xét theo thần thái và vóc người, cô gái này hẳn chính là Tử Vi. Thế nhưng lúc này nàng ta không che mặt, cũng không mặc y phục màu đen. Trên người nàng ta khoác một bộ váy áo màu đỏ của người Bắc Quốc, làm tôn lên nước da vừa trắng vừa mịn màng. Mặc dù khuôn mặt nàng ta không biểu lộ chút cảm xúc nào, thế nhưng đường nét mắt mũi môi đều hết sức hài hòa. Quả là một cô nương xinh đẹp tuyệt trần.
Tử Vi thấy Tạ Thanh Ngọc nhìn mình trân trân thì có chút không tự nhiên, tằng hắng nói: “Tôi mang trang phục cho cô. Mau mặc vào, chủ nhân của chúng tôi muốn gặp.” Nàng ta nói xong thì ném cho cô một bộ quần áo màu cam nhạt. Tạ Thanh Ngọc cầm lên xem thử thì thấy chất vải tuy không quá cao cấp nhưng cũng khá mềm mịn, còn tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Tử Vi hối thúc: “Nhanh lên.”
Có quần áo đẹp để mặc, Tạ Thanh Ngọc cảm thấy tự tin lên rất nhiều. Tử Vi dẫn cô đi men theo hành lang, vào một căn phòng lớn ở lầu hai. Trong phòng tràn ngập một loại hương liệu hăng hắc mà Tạ Thanh Ngọc không biết tên, một người đàn ông đeo mặt nạ đang ngồi sau chiếc bàn lớn ở giữa phòng.
Người này khoác áo màu đen tuyền, lúc này đang cầm trên tay một tấm bản đồ. Gã thấy Tạ Thanh Ngọc bước vào thì vẫy tay, Tử Vi lập tức lui ra ngoài.
Phía sau gã đàn ông áo đen là một bức bình phong hoa văn đơn điệu. Tạ Thanh Ngọc mải đuổi theo mấy đường nét trên bình phong đó, chợt nghe gã áo đen tằng hắng một tiếng. Gã cất giọng ồm ồm: “Vị cô nương này, cô không sợ sao?” Thanh Ngọc ngây thơ đáp: “Theo tình hình trước mắt thì các vị sẽ không giết bọn tôi á. Các vị cũng có vẻ rất tử tế, tôi nghĩ là không nên sợ.” Đằng sau chiếc mặt nạ có mấy tiếng khục khục vang lên. Tạ Thanh Ngọc nghĩ là gã ta đang cười mình, chỉ có Trịnh Hoài Sơn đứng sau bình phong thì lại nghe rõ ràng tiếng gã thì thầm: “Chẳng lẽ đã đối xử với họ quá tốt sao…” Gã nói: “Gọi cô nương đến chẳng qua là để báo một tin tức, tạm thời cô nương và…khụ… tình lang sẽ tuyệt đối an toàn. Bọn ta chỉ muốn đưa cô tới kinh đô của Bắc Quốc, cũng không có ý định làm tổn thương hai người.” Gã thấy khuôn mặt của Thanh Ngọc trở nên đăm chiêu thì chậm rãi nói tiếp: “Bọn ta có thể để cô được tự do hành động. Thế nhưng cô phải hứa với ta trên đường đi sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn, không được có ý nghĩ khác.” Thanh Ngọc giơ hai tay lên: “Trịnh đại nhân ở đâu, tôi sẽ ở đó.”
Từ sau bình phong có tiếng đồ sứ rơi vỡ. Gã áo đen quên cả diễn, gằn giọng: “Nếu chén thuốc bị vỡ, ta giết anh ngay đấy!” Từ sau bình phong có một người thanh niên cao gầy đi ra, chính là Trịnh thừa tướng lúc nãy còn giả vờ như không có ở chỗ này. Gã áo đen chỉ tay vào mặt người thanh niên, giận dữ nói: “Vừa rồi là anh cố ý, có phải không?” Gã áo đen đi vòng qua bình phong, tang chứng trên đất là một chiếc chén sứ trơ trọi, chút nước màu đen tràn ra nền. Gã hừ lạnh: “Xem ra anh còn chút lương tâm. Nếu để ta nhìn thấy chén thuốc đổ còn đầy xem, ta nhất định khiến anh không được yên ổn.”
Trịnh Hoài Sơn lúc này khuôn mặt đỏ bừng, hẳn là từ nãy giờ nhịn sặc tới nội thương. Anh ta ho khan một vài tiếng, mệt mỏi nói: “Điện hạ có chắc là không phải kết thù với thần? Thuốc đắng như vậy mà cũng bắt thần uống, thần có bệnh gì cho cam.” Gã áo đen xoa xoa tay: “Khà khà, bổn điện hạ biết mấy ngày qua anh hết sức vất vả. Một chén thuốc bổ này coi như là đền bù thôi mà…” Trịnh Hoài Sơn khổ tâm thở dài. Trong đầu anh ta hiện tại cảnh tượng một khắc trước, lúc gã áo đen quái gở này sai người kéo anh ta từ trên giường tới đây.
Lâm Diệu phong trần mệt mỏi chạy một mạch tới Bắc Quốc, đầu tiên là muốn dùng thân phận thổ phỉ đe dọa Trịnh thừa tướng, sau đó là đe dọa Tạ Thanh Ngọc. Không ngờ Trịnh đại nhân không hề nể mặt anh ta, vừa bước vào cửa đã nghiến răng gọi ba tiếng: “Thất điện hạ.” Lâm Diệu vô cùng kinh ngạc, vội chạy tới chỗ gương nhìn kỹ toàn thân một lần. Anh ta ăn mặc như thế này Trịnh thừa tướng cũng có thể nhận ra ư? Anh ta cất giọng ồm ồm nói: “Nghe nói Trịnh đại nhân là một người trẻ tuổi kỳ quặc, nhìn bổn đại gia cũng ra tình lang của đại nhân là sao?” Ặc, Lâm Diệu dường như bị Tạ Thanh Ngọc nhập vào, anh ta nói xong câu này, khuôn mặt sau lớp mặt nạ cũng tím đi mấy phần.
Trịnh Hoài Sơn có thể chịu đựng cái miệng của Tạ Thanh Ngọc, há chẳng thể bỏ qua cho lời bừa bãi vừa rồi? Anh ta hít một hơi sâu, chậm rãi nói: “Thứ nhất, thổ phỉ không phải hóa trang nực cười như thế. Thứ hai, người Bắc Quốc không hành động lòng vòng giống như điện hạ vậy. Thứ ba, giọng nói của điện hạ, cho dù giả giọng bà già thì thần cũng có thể nghe ra chính là điện hạ.” Hừm, thật ra là vì Trịnh đại nhân hết sức ghi thù cách ngắt câu và âm điệu ngả ngớn của anh ta.
Gã áo đen trầm ngâm trong giây lát, sau đó gỡ mặt nạ ra. Đúng như Trịnh thừa tướng đã dự đoán, đây chính là gương mặt của Lâm Diệu. So với mấy ngày trước, khuôn mặt anh ta hơi gầy đi, da cũng đen một chút. Lâm Diệu nói: “Anh thông minh như vậy, hẳn đã đoán ra mục đích lần này của bổn điện hạ?”
Trịnh Hoài Sơn đáp: “Bắc đế Lê Duyệt năm nay đã ngoài lục tuần, giữa năm người con trai của ông ta lại xảy ra xung đột liên miên. Giữa lúc Bắc Quốc suy yếu như thế, điện hạ một mực muốn đến vùng Tây Bắc này đánh thổ phỉ, sau đó lại âm thầm lẻn tới kinh đô Bắc Quốc. Phải chăng là ngài đã để ý tới Bắc Quốc nhỏ bé từ lâu?”
Lâm Diệu cười nói: “Anh đoán không sai. Bắc Quốc là nước nhỏ bằng một phần tư nước chúng ta, hoàng đế Lê Duyệt lúc trẻ cũng là kẻ tài ba nhưng lão đã đến cuối đời. Đám hoàng tử của lão mải mê tranh giành quyền lực, hiện tại tam hoàng tử đã thiệt mạng, ngũ hoàng tử bị giam trong lãnh cung. Bắc Quốc đến hồi suy yếu, nếu chúng ta không tóm lấy thời cơ thì sẽ mất miếng mồi ngon vào tay Tây Quốc mất.”
Ngón tay của Trịnh Hoài Sơn gõ nhè nhẹ lên mặt bàn. Anh ta nói: “Bệ hạ vốn ưa chuộng hòa bình, ngài biết nếu thẳng thắn bày tỏ quan điểm đánh chiếm Bắc Quốc nhất định sẽ bị từ chối nên mới lập ra màn kịch này? Để thần đoán, thổ phỉ Tây Bắc thật ra là một tay ngài chi phối. Gần đây nhất ngài còn dựng thêm màn kịch thừa tướng đương triều bị người Bắc Quốc bắt cóc, tìm một cái cớ để đưa quân vào nước người ta?”
Lâm Diệu xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi, đầy suy tư nói: “Không hổ danh là thừa tướng đương triều, suy luận khá là chặt chẽ.” Sau đó anh ta cười nhạt: “Đúng vậy. Ba năm trước bổn điện hạ ra lệnh cho thái giám thân cận là Tiểu Thạch Tử lên vùng núi Tây Bắc làm thổ phỉ, lấy danh Thạch Hổ. Gã làm rất tốt, ngay cả phụ hoàng cũng tin mười phần. Việc phụ hoàng điều anh đến đây với ta tuy ngoài dự đoán ban đầu, thế nhưng không phải là quá bất lợi cho ta. Những chuyện khác ta sẽ không nói cho anh biết, trong kế hoạch của ta việc của anh chỉ là ngoan ngoãn làm tù nhân mà thôi.”
Trịnh Hoài Sơn ngồi xuống ghế, chậm rãi hỏi: “Bây giờ điện hạ muốn thần ngồi yên, giả vờ như không biết gì?” Lâm Diệu gật đầu: “Đúng vậy.”
Hai người bọn họ dĩ nhiên đã quên mất Tạ Thanh Ngọc mới vừa được đưa vào trong phòng. Cô lắp bắp: “Các… các người…” Thì ra, thì ra những mệt mỏi, đau khổ bao nhiêu ngày qua của cô đều cho Lâm Diệu ban cho! Tạ Thanh Ngọc lúc này chưa hiểu rõ mọi chuyện nhưng cô cũng đoán được bốn, năm phần. Trước đó cô cũng đã được chứng kiến những chuỗi hành động cực kỳ tùy hứng, vô lý của anh ta, thế nhưng vô lý đến mức này thì thật sự khiến người tốt tính như cô phải nổi điên. Lâm Diệu đáng chết, tôi nguyền rủa anh không sinh được con! Không đúng, tôi nguyền rủa anh không cưới được vợ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook