Phàm là việc đế vương làm, nhất định phải tuân theo lễ nghĩa, xem trọng “Sư xuất hữu danh”, bởi vậy, dù cho Triệu Hoằng Nhuận chà đạp những thứ mình yêu quý, nhưng Triệu Nguyên Tư vẫn phải chịu đựng, mở miệng hỏi thăm đứa con trai này, hỏi hắn vì sao muốn làm như thế, mặc dù trong lòng của hắn vô cùng rõ ràng nguyên nhân từ đâu.

Trong lòng nhỏ máu, Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư vẫn nhận con cá nướng mà nhi tử đưa tới, đón nhận nhi tử ác ý, không, là “thiện ý”.

“Cá chép đuôi vàng...”

Nghĩ đến lúc trước ngắm nhìn đàn cá tung tăng bơi lội trong hồ, giờ đã biến thành một con cá nướng trên tay, Ngụy Vương hít vào một hơi, ngữ khí hòa ái mà hỏi: “con ta có biết lai lịch cá này?”

“Tất nhiên là cống vật mà địa phương gửi đến, nghe nói kêu cái gì [cá chép đuôi vàng].” Triệu Hoằng Nhuận tỏ vẻ ta đây rất hiểu chuyện này.

“A? A a a a ha ha ha --”

Ngụy Vương cười vang lên, tuy hắn đang cười, nhưng gân xanh trên trán lại nổi lên, khiến nụ cười của hắn trở nên quỷ dị.

[Cố ý! Nghịch tử này chính là cố ý!]

Trên mặt vẫn cười, nhưng sâu trong nội tâm Ngụy Vương đang gào thét.

Thấy Ngụy Vương có bộ dạng này, ba vị đại nhân kinh hãi, bọn hắn nhìn ra bệ hạ đang giận dữ, có thể tùy lúc bùng nổ.

Nhưng mà bát công tử Triệu Hoằng Nhuận, vẫn vô cùng bình tĩnh không chút lo sợ, sự bình tĩnh này, khiến ba vị đại nhân cảm thấy kinh ngạc.

Sau một tràng cười, Ngụy Vương chuyển sự chú ý sang nhi tử Triệu Hoằng Nhuận, ra vẻ thờ ơ hỏi: “biết rõ là cống phẩm, tại sao vẫn lãng phí? Đối với trẫm có gì oán giận sao?”

Mọi người ở nơi này đều run lên khi nghe những lời đó.

Bệ hạ tức giận, lúc này nếu câu trả lời của Triệu Hoằng Nhuận không làm bệ hạ hài lòng, nhất định sẽ bị đưa đi Tông phủ diện bích hối lỗi.

Nhưng mà, Triệu Hoằng Nhuận biểu lộ bình tĩnh, hắn vẻ mặt khó hiểu hỏi: “phụ vương nói gì vậy, hoàng nhi sao dám oán giận phụ vương ?”

“Không dám? Như vậy là ngươi có nghĩ tới?” Ngụy Vương ánh mắt sắc bén, ngôn từ hùng hổ.

Lúc này, ngay cả lão thái giám Đồng Hiến cũng sợ hãi co rụt đầu lại, hai tên tiểu thái giám bên cạnh thấy Ngụy Vương nổi giận, phù phù một tiếng liền quỳ rạp xuống đất.

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận vẫn không chút hoang mang, cười nói: “ lòng nghi ngờ của phụ vương thật nặng, phụ vương chính là hoàng nhi cha ruột, hoàng nhi chính là phụ vương con ruột, cha con hai người, sao có thể nói là oán giận?” Nói đến đây, hắn tặc lưỡi, ra vẻ thở dài nói: “hoàng nhi có nỗi khổ tâm.”

“Ồ?” Nghe Triệu Hoằng Nhuận nói vậy, Ngụy Vương lửa giận lắng xuống, ngược lại có chút tò mò: “ngươi có nỗi khổ gì?”

“Là như vậy...” Triệu Hoằng Nhuận chắp tay với Triệu Nguyên Tư, nghiêm nghị nói: “trước đó vài ngày, hoàng nhi vì nghiên cứu chế tạo con diều kia, đã hao tốn không ít ngân lượng... Mặc dù lúc đó ta chỉ xin bốn mươi lượng, nhưng phụ vương cần phải hiểu, cái kia chỉ là giá trị một con diều, chưa kể những lần thất bại trước đó. Ai, vì tạo ra con diều kia, hoàng nhi trước sau tiêu tốn mấy trăm lượng, đến mức Tiêu Dao các.... A, không đúng, là Văn Chiêu Các không có đủ tiền, thực sự không đủ để hoàng nhi cùng mười tên tông vệ chi tiêu. Ngài cũng biết, cho dù là công tử, nếu muốn ăn gì cũng phải thanh toán cho ngự thiện phòng, còn phải khen thưởng thái giám...”

Dựa theo tổ chế, mỗi tháng Tông phủ đều sẽ đưa cho tất cả công tử một ít tiền, xem như bổng lộc. Đừng tưởng rằng công tử trong cung ăn cơm sẽ không cần trả tiền. Trên thực tế, bọn hắn muốn ăn cái gì, cũng phải báo trước cho ngự thiện phòng, còn phải thanh toán ngân lượng, đây là vì khống chế công tử có ham muốn ăn uống, phòng ngừa lãng phí.

Mặt khác, nếu một thái giám hoàn thành công việc mà công tử giao phó thì phải khen thưởng thái giám đó, đây là quy tắc ngầm trong cung.

Cho nên, công tử chưa xuất các về cơ bản là rất nghèo, theo cách Triệu Hoằng Nhuận nói, chính là đến chết vẫn sĩ diện, rõ ràng trong túi không có mấy đồng tiền, nhưng mà tiểu thái giám được sai bảo làm xong việc, vẫn phải khen thưởng một hai, lấy mỹ danh là người bề trên.

Mà dựa vào lời Triệu Hoằng Nhuận nói, bổng lộc trước của hắn đều đã dùng để chế tạo diều giấy, không có tiền dư, nhưng mà bổng lộc này còn chưa đến tay, thành ra trong hắn cũng không còn tiền, không cách nào nuôi sống chính mình cùng tông vệ, kết quả là rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là tự lực cánh sinh.

Đương nhiên, đây chỉ là lời một phía của Triệu Hoằng Nhuận, chỉ cần là người biết chuyện, ai cũng đoán được kẻ này ghi hận trong lòng chuyện Ngụy Vương cắt giảm tiền lương của hắn, cố ý sinh sự, làm cho Ngụy Vương khó chịu.

“Cho nên ngươi ăn cá trẫm nuôi, còn đốt tử trúc cùng lệ trúc?” Ngụy Vương không những không giận mà còn cười, toàn thân run lên.

“Sao lại vậy?” Triệu Hoằng Nhuận mở to hai mắt nhìn, tự giễu nói: “hoàng nhi chỉ là cảm thấy xấu hổ!”

“Xấu hổ?” Ngụy Vương nghi hoặc.

“Đúng vậy! Phụ vương người xem, hoàng nhi nói thế nào cũng đã sắp mười bốn tuổi, nhưng cho tới bây giờ vẫn luôn sống trong nhung lụa, mặc gì, ăn gì, tất cả do Tông phủ cung cấp. Là nam nhi, lại không thể nuôi sống mình, nên trong lòng xấu hổ? Thế là hoàng nhi quyết định tự lực cánh sinh!” Chỉ vào hồ cá, Triệu Hoằng Nhuận nở một nụ cười rạng rỡ nói: “đúng lúc đi ngang qua hồ nước, hoàng nhi nhìn thấy trong hồ có cá, trong lòng chợt nghĩ, hoàng nhi cũng có tay có chân, vì sao không thể làm theo bình dân, tự bắt cá ăn?”

“HA ha ha ha ha --”

Ngụy Vương cười giận dữ, trách mắng: “tốt cho một cái tự lực cánh sinh! Cái cớ này ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không lừa được, ngươi dám đem trẫm...”

Ngay lúc này, chợt thấy Triệu Hoằng Nhuận nhìn thẳng, dùng ngữ khí cực kỳ bình tĩnh nói một câu ngắt lời Triệu Nguyên Tư.

“Chỉ là vài món đồ không phải sao?”

[...]

Ngụy Vương nghe vậy sững sờ, lửa giận trên mặt đông lại.

Nhưng lúc này, Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu lên, dùng dáng vể ông cụ non, nghiêm mặt nói: “hôm đó ở Văn Chiêu các, phụ vương quở mắng hoàng nhi không thể đánh mất cả ý chí. Phụ vương dạy bảo hoàng nhi, chắc hẳn cũng sẽ không bởi vì mấy món đồ mà khiển trách hoàng nhi mới đúng.... Một bên là giác ngộ của công tử, một bên là mấy món đồ, cái nào cao cái nào thấp?”

[...]

Ngụy Vương híp mắt, bị con trai mình phản bác đến mức nói không ra lời.

Đúng như vậy, mặc kệ cá chép đuôi vàng cùng tử trúc, lệ trúc quý giá dường nào, nhưng chung quy cũng chỉ là để ngắm, Triệu Hoằng Nhuận định nghĩa chúng là đồ vật cũng là đúng. Mà cái gọi là tự lực cánh sinh trong mắt Ngụy Vương chỉ là ăn nói lung tung, nhưng theo cách Triệu Hoằng Nhuận nói thì không thể quở mắng.

Nếu không, thì sẽ thành cái cớ[công tử giác ngộ trong mắt phụ vương lại không bằng mấy món đồ], điều này không giúp ích gì cho việc dạy dỗ các công tử khác.

Mắt nhìn hoàng đế rõ ràng nổi trận lôi đình, lại không thể bộc phát, ba vị đại nhân nhìn mà than thở.

Trong lòng bọn họ biết rõ, bát công tử Triệu Hoằng Nhuận vì trả thù mà làm phá hỏng đồ yêu thích của Ngụy Vương, đương nhiên, nếu bát điện hạ không giải thích rõ tám chín phần mười sẽ bị phạt đến Tông phủ diện bích hối lỗi.

Nhưng điều kỳ lạ là, bát điện hạ có biện pháp khiến bệ hạ không tìm được cớ gì.

Đây mới gọi bản lĩnh!

[Mưu kế hay! Ngôn từ thật sắc bén!]

Ba vị đại thần nhìn mà than thở.

Bọn hắn vốn tưởng bát điện hạ sẽ dẫn lửa thiêu thân, thật không nghĩ tới, cuối cùng chính Ngụy Vương rơi vào thế tiến thối lưỡng nan.

Bây giờ, phải xem vị bệ hạ này trả lời thế nào.

Dưới sự chú ý của ba vị đại nhân, Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư im lặng một hồi, rồi phá lên cười.

“Tốt! Tốt! Tốt! Đúng là thiên lý mã!...Đến, trẫm cùng ngươi nướng cá!”

Sau khi nói xong, Triệu Nguyên Tư nở một nụ cười hòa ái, phân phó Mục Thanh cùng những tông vệ khác: “các ngươi nhanh chóng bắt cá trong hồ, trẫm muốn cùng nhi tử nướng cá!”

Lời này của Ngụy Vương, khiến mọi người vô cùng sửng sốt.

Bỏ qua mười tên tông vệ không nói, ba vị đại nhân sớm đã đoán được.

Phải biết Triệu Nguyên Tư chính là Ngụy Vương, lòng dạ khí độ sao có thể bị chi phối bởi mấy món đồ?

Bọn hắn híp mắt nhìn bát điện hạ, mơ hồ phát hiện bát điện hạ vốn bình tĩnh lại lộ ra vẻ giật mình.

Đúng vậy, Triệu Hoằng Nhuận choáng váng.

Theo kế hoạch ban đầu của hắn, cho dù phụ vương Triệu Nguyên Tư không trách phạt hắn, cũng sẽ không phóng khoáng, rộng rãi như vậy. Dù sao những thứ đồ này đều là những thứ vị bệ hạ này yêu thích nhất.

Thật không ngờ, Triệu Nguyên Tư không những không trách móc, ngược lại cùng hắn nướng cá, điều này khiến Triệu Hoằng Nhuận có chút bối rối vì kế hoạch bị đảo lộn.

[Không hổ là quân vương, lòng dạ này, khí độ này, thật không có gì để nói... Nhưng, ngài có thể duy trì dáng vẻ này bao lâu đây?]

Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận cố ý giả vờ nản lòng, nhìn Ngụy Vương cảm khái nói: “ phụ vương không hổ là Đại Ngụy quân vương, lòng dạ rộng rãi, hoàng nhi không thể theo kịp...”

[Lúc này mới nghĩ đến dỗ trẫm vui vẻ sao? Muộn rồi!]

Triệu Nguyên Tư trong lòng hừ lạnh, nhưng dù như vậy, có thể nghe được nhi tử tán dương, làm một người cha, trong lòng hắn cũng rất vui vẻ.

Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận từ phía sau lấy ra một cái hộp gỗ, cung kính dâng lên, miệng nói: “phụ vương dù không trách mắng hoàng nhi, nhưng hoàng nhi không yên lòng. Mong lễ vật nho nhỏ này, có thể làm phụ vương vui lòng.”

[Chẳng lé tiểu tử này đã sớm chuẩn bị lễ vật tới dỗ trẫm?]

Triệu Nguyên Tư trong lòng buồn bực, nhận hộp gỗ, mở ra nhìn, thấy trong hộp có một bông hoa mẫu đơn vô cùng xinh đẹp.

Không được hoàn hảo chỉ là do bông hoa này cũng không đào cùng với gốc rễ, mà trực tiếp bị chặt đứt thân.

“Đáng tiếc!” Triệu Nguyên Tư là người biết thưởng hoa, thấy vậy nhíu mày dạy bảo: “Ngươi quá lỗ mãng, bông hoa như vậy sao có thể...”

Nói đến đây, Ngụy Vương bỗng nhiên ngẩn ra, thầm nghĩ, đứa con này không thể ra khỏi hoàng cung, vậy bông hoa này từ đâu mà có?

Nhìn kỹ, Ngụy Vương cảm thấy bông hoa mẫu đơn này rất quen thuộc, giống như là đến từ vườn hoa yêu thích của hắn.

Cảm giác đau xót trong lòng lại xuất hiện, Triệu Nguyên Tư tay phải hơi run chỉ vào bông hoa này, hỏi với ý thăm dò: “Hoằng Nhuận, bông hoa này... bông hoa này ngươi hái được ở đâu?”

“Chính là ngày thường được phụ vương chăm sóc!... Hoàng nhi thấy nó nở ra rất đẹp, trong lòng vui vẻ, đặc biệt hái xuống đưa cho phụ vương!” Triệu Hoằng Nhuận cười hì hì nói.

Ngụy Vương thấy trước mắt tối sầm, phải biết, mấy đóa hoa kia, vào lúc rảnh rỗi do hắn tự tay chăm sóc.

“Ha ha ha ha ha ha --”

Triệu Nguyên Tư không khỏi lần nữa cười lên.

[Trẫm, trẫm vậy mà ngây thơ cho rằng kẻ này biết quay đầu, có tâm tặng quà cho hắn, không nghĩ tới... Không nghĩ tới... Ha ha ha ha!]

[Nghịch tử này! Bề ngoài làm người yêu mến, nhưng bên trong, chính là ác quỷ!!]

Ngụy Vương trong lòng đau đớn muôn phần, hoàn toàn tức giận rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương