Nhìn mà than thở, quả thật là nhìn mà than thở!

Nhìn thấy trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương cùng trung thư hữu thừa Ngu Tử Khải hai vị đại nhân học cao hiểu rộng vậy mà bị một đứa trẻ gần mười bốn tuổi chất vấn, Ngụy Vương trong lòng kinh ngạc, con ta thật là quái tài!

Triệu Nguyên Tư nhịn không được nhìn về phía trung thư lệnh Hà Tương Tự, lúc này Ngụy Vương, sao còn nhớ được việc nhờ ba vị trung thư đại thần hỗ trợ quở mắng ngang bướng nhi tử, hắn càng muốn chính là nhìn xem nhi tử có thể hay không đem Hà Tương Tự cũng chất vấn.

Nếu cả Hà Tương Tự vị lão thần này đều chất vấn được, thì mới là chuyện lạ!

Trông thấy bệ hạ nheo mắt, Hà Tương Tự trong lòng cười khổ một tiếng, hắn đương nhiên hiểu, bệ hạ đã nổi tính trẻ con, thuần túy là muốn xem kịch hay, nhưng loại này chuyện sao có thể để cho bệ hạ toại nguyện?

Đường đường ba vị đại thần, cư nhiên bị một vị công tử chưa đủ mười bốn tuổi nói cho cứng họng, nếu là truyền ra ngoài, trung thư tỉnh ba vị đại thần mặt mũi sẽ toàn bộ mất hết.

Vì trung thư đại thần mặt mũi, vì mình thể diện mà suy nghĩ, Hà Tương Tự cũng không muốn lật thuyền trong mương.

Hắn chậm rãi đi đến trước mặt bát công tử Hoằng Nhuận, tỉ mỉ quan sát thấy được ngôn ngữ cử chỉ đều khác với các công tử còn lại.

[Thực sự là một vị linh động điện hạ a…]

Hà Tương Tự trong lòng cảm khái, vuốt râu vừa cười vừa nói: “lão thần sống mấy chục năm, không có thể dạy điện hạ cái gì, như vậy đi, lão thần kể chuyện xưa cho điện hạ.”

“Mời nói.”

“Từ ngày xưa, có người trồng xuống hai cây non, một cây chăm sóc kỹ càng, trừ bỏ cỏ dại, cắt bỏ nhánh thừa, cuối cùng thành một đại thụ cao chót vót, dùng làm cột chống mà gốc cây còn lại thì bởi vì không được chăm sóc kỹ càng, nhiều nhánh cong queo, không thể làm cột mà chỉ có thể làm củi... Điện hạ muốn thành cột trụ a? Hay thành củi mục a?”

Triệu Nguyên Tư nghe xong âm thầm gật đầu.

Không ngờ bát công tử Hoằng Nhuận nghiêng đầu nhìn Hà Tương Tự hồi lâu, cũng không trả lời, cười nói: “Đại nhân, bản công tử cũng kể cho ngài nghe một chuyện xưa?”

“Điện hạ mời nói.” Hà Tương Tự trong lòng buồn bực.

Chỉ thấy Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ một lúc, mở miệng nói: “hãy tiếp nói lão đại nhân cố sự nói tiếp a... đại thụ cao lớn, cuối cùng bị vận chuyển vào trong cung, trở thành cột trụ của cung điện. Thế nhưng những cây cột khác vẫn chưa có, một cây thì không thể thành nhà. Vào năm trời đông giá rét, cây đại thụ vẫn yên lặng nằm đó. Mà cái cây bị coi là bỏ đi kia, dân bản xứ chặt xuống xem như củi, giúp mấy trăm người có thể qua trời đông giá rét... Lão đại nhân muốn là cột trụ a? Hay là củi a?”

“...” Hà Tương Tự há to miệng, nhưng lại không biết nói gì.

Vốn là câu chuyện dùng để khuyên nhủ, nhưng sau khi bị Triệu Hoằng Nhuận kể tiếp, ý nghĩa liền hoàn toàn thay đổi. Nhất là Triệu Hoằng Nhuận còn chỉ ra một sự thật: một cây đại thụ, hoàn toàn có thể trở thành trụ cột, nhưng vấn đề là, chỉ một cây thì không đủ để chống được cả cung điện to lớn, nếu là không có những cây cột khác thì cũng chỉ để trang trí, không dùng được. Trái lại cái cây nhiều nhánh cong queo kia, mặc dù bề ngoài xấu xí, lại có thể cung cấp mấy trăm người sưởi ấm nấu cơm trải qua ngày đông giá rét.

Đến cùng ai cao ai thấp?

[A, xem ra thể diện của lão phu là khó mà bảo toàn…]

Hà Tương Tự cười khổ lắc đầu.

Mặc dù trong điện đám người ai cũng biết bát công tử Hoằng Nhuận đang ngụy biện, nhưng vấn đề là, những điều hắn nói lý lẽ rõ ràng, thật sự là có mấy phần đúng đắn.

Lúc này, Triệu nguyên Tư thực sự bất ngờ, vốn tưởng rằng chỉ đùa giỡn một chút, không nghĩ đến bát tử Triệu Hoằng Nhuận, thật sự làm khó ba vị học phú ngũ xa trung thư đại thần, mặc dù là xảo ngôn, nhưng đây chuyện lục công tử Triệu Hoằng Chiêu đều chưa làm được a.

[Đại Ngụy tổ tông hiển linh a, chẳng lẽ tài trí kẻ này có thể sánh ngang Hoằng Chiêu?]

Triệu Nguyên Tư trong lòng vui vẻ, nhưng lại không hề biểu lộ ra ngoài mặt, dù Triệu Hoằng Nhuận chất vấn ba vị trung thư đại thần, nếu bởi vậy để hắn kiêu ngạo ghét học ham chơi, đây là điều không tốt.

Nghĩ tới đây, Triệu Nguyên Tư hừ lạnh một tiếng, ra vẻ lãnh đạm trách mắng: “đều là nói nhảm! Ba vị đại nhân có lòng khuyên nhủ ngươi, ngươi lại hung hăng càn quấy!”

“Phụ vương nên sớm nói như vậy, lúc này mới nói đã không đủ để hoàng nhi tin phục...”

“Ồ?” Triệu Nguyên Tư nghe vậy vui vẻ, xoa cằm, cổ quái nói: “đã như vậy, trẫm tới hỏi ngươi, ngươi có dám đáp?”

Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu ngắm nhìn phụ vương, cười nói: “nếu là phụ vương cũng bị hoàng nhi làm khó, có phải hay không Đồng công công cũng muốn đứng ra làm khó ta?”

Đám người trong điện mặc dù buồn cười, cũng không dám lộ ra, lão thái giám Đồng Hiến vội vàng xua tay nói: “lão nô sao dám?”

Lúc này, Triệu Nguyên Tư nhíu mày nói: “trẫm hỏi một câu cuối cùng, nếu như ngươi có thể trả lời... Ừm, trẫm sẽ không tính toán chuyện ngươi trốn học.”

Hắn vốn định nói, nếu là ngươi có thể trả lời, trẫm hứa ngươi sẽ không cần đi Cung Học, nhưng nghĩ lại, Triệu Hoằng Nhuận tiểu tử này, nói không chừng đúng là có thể trả lời, cho nên Ngụy Vương lập tức đổi giọng.

“Vậy sao?... Tốt a, phụ vương hỏi đi.” Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt ủ rũ nói.

Triệu Nguyên Tư trầm tư một lúc, đột nhiên hỏi một câu ngoài dự liệu của mọi người: “sáng nay ở Văn Đức điện, ngươi đưa ra[dân phú quốc cường]bốn chữ, vậy trẫm hỏi ngươi, làm thế nào cho dân giàu?”

[A?]

Ba vị đại thần giật mình nhìn về Ngụy Vương, trong lòng tự nhủ: không phải là đang khuyên nhủ vị công tử này sao, sao lại đổi rồi? Làm thế nào cho dân giàu, đại kế quốc gia há một đứa trẻ có thể đáp được? Bệ hạ này rõ ràng là làm khó bát điện hạ.

Nhưng điều khiến họ càng giật mình là Triệu Hoằng Nhuận không chút nghĩ ngợi nói ra một câu: “trọng thương, giảm thuế.”

Hàm ý chính là ủng hộ thương nghiệp, giảm bớt thuế má.

“...” Trung thư hữu thừa Ngu Tử Khải nghe vậy trong lòng cả kinh, dù sao lời của Triệu Hoằng Nhuận cùng ý nghĩ của hắn không mưu mà hợp.

[Quả nhiên đáp được...]

Ngụy Vương sắc mặt không đổi, bởi vì hắn đã sớm có dự cảm, nếu không cũng sẽ không đổi lời hứa: “thuế má là gốc rễ quốc gia, sao nói giảm liền có thể giảm. Nói tỉ mỉ chuyện “trọng thương” đi.”

“Cái này có gì mà nói tỉ mỉ , đơn giản chính là cổ vũ dân gian phát triển thương nghiệp.” Triệu Hoằng Nhuận thuận miệng nói.

Lúc này, trung thư hữu thừa Ngu Tử Khải không nhịn được mở miệng nói: “điện hạ, nếu muốn cổ vũ thương nghiệp phát triển, nhất định sẽ phải tổn hại quyền quý lợi ích...”

Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn Ngu Tử Khải, không để ý chút nào nói: “tiền bạc Đại Ngụy, quyền quý chiếm gần hai ba phần, còn lại bảy tám phần tiền bạc đưa lại cho dân, có gì to tát đâu?”

Ngu Tử Khải nghe vậy hai mắt tỏa sáng, giống như gặp được tri kỷ. Một khắc trước hắn bắt mãn vị điện hạ này khinh thường thánh nhân, giờ khắc này, hắn hận không thể cùng vị này đàm luận thâu đêm.

Nét mặt của hắn, để Hà Tương Tự cùng Lận Ngọc Dương cười khổ không thôi.

May mà Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư kịp thời mở miệng: “ngươi nghĩ như vậy, không có nghĩa là Đại Ngụy các quyền quý cũng nghĩ như vậy. Đừng nhìn trẫm là Ngụy Vương, nhưng nếu tất cả quyền quý bất mãn với trẫm, trẫm cũng sẽ nhức đầu. Bây giờ Đại Ngụy, tạm thời không thể động đến các quyền quý lợi ích, trong tình huống như thế, làm sao cho dân mạnh?... Đây mới là điều trẫm hỏi, ngươi nếu có thể đáp, trẫm cho phép ngươi có thể không đến Cung Học, mặt khác cho ngươi một lời hứa, bằng không, ngươi liền ngoan ngoãn mỗi ngày đến Cung Học học tập.”

Lời vừa dứt, Ngu Tử Khải nhịn không được nói: “bệ hạ lời nói, khó tránh khỏi có chút khắt khe a? Bát điện hạ mặc dù thông minh, chung quy mới mười bốn tuổi, vấn đề bệ hạ hỏi, vi thần sống gần bốn mươi năm, đọc hơn trăm quyển sách còn khó mà trả lời, bệ hạ làm sao lại làm khó điện hạ?”

[Bằng không làm sao để hắn ngoan ngoãn trở về Cung Học? Này Ngu Tử Khải...]

Ngụy Vương dở khóc dở cười nhìn vị đại thần này, trong lòng tự nhủ: ngay từ đầu nhảy ra làm khó đứa con trai này chính là ngươi, hiện tại xin tha cho hắn cũng là ngươi, ngươi đến cùng đứng bên nào ?

Âm thầm lắc đầu, Triệu Nguyên Tư ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn chăm chú Triệu Hoằng Nhuận hỏi: “với điều kiện không xúc động quyền quý lợi ích, làm sao để bách tính giàu có? Ngươi, trả lời được sao?”

“Chuyện này đơn giản.” Triệu Hoằng Nhuận thoải mái nói.

[Chuyện này... Còn đơn giản?!]

Bất luận là Ngụy Vương vẫn là ba vị đại thần, đều sững sờ trước lời nói của Triệu Hoằng Nhuận.

Nhất thời, cả điện im ắng, chỉ nghe Triệu Hoằng Nhuận không cố kỵ gì nói: “làm một phép so sánh a, ví dụ như nói tài phú của quyền quý, là túi tiền bên trái của phụ vương, mà tiền của bách tính, là túi tiền bên phải của phụ vương, phụ vương không hi vọng đem tiền từ túi bên trái chuyển sang túi bên phải, nhưng lại hy vọng túi bên phải tăng thêm, vậy chỉ có một biện pháp.”

“Biện pháp gì?” Triệu Nguyên Tư kích động hỏi.

Triệu Hoằng Nhuận liếc mắt nhìn Ngụy Vương, bình tĩnh nói: “lấy tiền từ túi người khác, đưa vào túi phải phụ vương!”

“Hoang đường!” Đại Ngụy Ngụy Vương nghe xong thất vọng, không vui nói: “chẳng lẽ trẫm còn có thể cướp tiền cảu người khác sao ?”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Ngu Tử Khải vội kêu lên: “bệ hạ chậm đã!”

Triệu Nguyên Tư kinh ngạc nhìn Ngu Tử Khải, lại phát hiện hắn đang kích động nhìn Triệu Hoằng Nhuận, vừa mừng vừa sợ mà hỏi thăm: “ý của điện hạ là, ra tay với quốc gia khác?”

Triệu Nguyên Tư nghe xong, lúc này mới nhận ra là mình nghĩ lầm.

Quả thật, thiên hạ này ngoài Đại Ngụy ra, còn có các quốc gia khác, nếu như có thể tìm cách lấy tiền của các quốc gia này, không thể nghi ngờ là biện pháp tốt làm cho bách tính giàu có mà không ảnh hưởng đến quyền quý, thế nhưng cũng không thể trực tiếp phát binh đi đoạt a? Làm như vậy Đại Ngụy liền sẽ biến thành mục tiêu công kích, sẽ bị quốc gia khác liên hợp tấn công, lợi bất cập hại.

“Cụ thể làm thế nào?” Ngu Tử Khải nói ra nghi vấn của tất cả mọi người, hắn cũng không cho rằng Triệu Hoằng Nhuận sẽ đề xuất trực tiếp phát binh đi đoạt.

“Mậu dịch! Thông qua giao dịch giữa quốc gia và quốc gia!”

“Cúng nước khác giao dịch?” Ngu Tử Khải dần dần tỉnh táo lại: “những năm qua Đại Ngụy đã từng cùng nước khác giao dịch... Nhưng cũng chưa thấy có lợi ích gì.”

“Các ngươi làm như thế nào?”

Ngu Tử Khải thành thật nói: “có một năm Vệ quốc thiếu lương, Vệ vương phái sứ thần đến Đại Ngụy, khẩn cầu bệ hạ giúp một ít lương, mà đổi lại, Vệ quốc tặng cho Đại Ngụy vài con ngựa tốt, ngọc ngà châu báu, mỹ nữ 10 người...”

“Mỹ nữ đâu?” Thình lình, Triệu Hoằng Nhuận cười hì hì cắt ngang.

Ngu Tử Khải không ngờ tới câu hỏi này, vô ý thức nói: “tự nhiên là đưa vào cung...”

Nói đến đây, hắn rốt cục tỉnh táo lại, sau đó len lén nhìn mặt của Ngụy Vương, chỉ thấy mặt Ngụy Vương tối sầm.

[Điện hạ lừa ta!]

Nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận không tim không phổi cười, Ngu Tử Khải khóc không ra nước mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương