Bảy ngày sau, trong Ngưng Hương cung.

Ở đầu là Bát công tử Triệu Hoằng Nhuận, theo sau là Mục Thanh, Trầm Úc, Vệ Kiêu, Chử Hanh, Cao Quát, Chủng Chiêu, Lữ Mục, Chu Quế, Hà Miêu, Chu Phác mười một người quỳ gối trong điện, ủ rũ cúi đầu tiếp nhận Trầm thục phi trách móc.

Bọn hắn không ai dám ngẩng đầu, rụt đầu ngoan ngoãn chịu giáo huấn.

Ở bên cạnh, Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư vừa ăn uống vui vẻ, vừa dùng ánh mắt xem kịch hay nhìn đám người, trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Giận dữ nhìn qua đám người Trầm Úc, Trầm thục phi nhíu mày trách cứ: “ bản cung nên nói gì với các ngươi đây?... Các ngươi đều là Nhuận nhi Tông Vệ, vốn nên đồng tâm hiệp lực, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, các ngươi cần phải khuyên nhủ Nhuận nhi... Trầm Úc, ngươi làm bản cung quá thất vọng.”

Trầm Úc không phản bác được, yên lặng cúi đầu.

Hắn là người nhiều tuổi nhất trong tất cả Tông Vệ, bởi vì chững chạc mà được Trầm thục phi coi trọng, nhưng lần này, hắn cùng Lữ Mục lại bị người chuốc say tùy tiện bỏ trên đường, còn là bị Tông phủ tìm về, có thể nói, mặt mũi mất hết, làm sao giống như người có thể đảm nhiệm trọng trách bảo vệ công tử?

“Vệ Kiêu!” Trầm thục phi nói.

“Có.” Vệ Kiêu hơi rụt đầu lại.

“Còn ngươi, ngươi nói cho bản cung? Các ngươi không phải là luôn đi theo Nhuận nhi sao? Bảy người, vậy mà chạy đến tửu quán uống rượu, ngay khi điện hạ nhà mình xảy ra chuyện, vậy mà cũng không biết!”

Vệ Kiêu, Chử Hanh, Cao Quát, Chủng Chiêu, Chu Quế, Hà Miêu, Chu Phác bảy người cúi đầu, không dám nói câu nào.

Dù sao, Tông Vệ là tâm phúc công tử, là huynh đệ khác họ, bởi vậy theo một nghĩa khác, Trầm thục phi có thể coi là nghĩa mẫu bọn hắn, đã là nghĩa mẫu trách mắng, bọn hắn đâu dám lên tiếng?

“Còn có ngươi, Mục Thanh!”

“...” Mục Thanh sợ hãi run lên.

“Ngươi thật là có bản lĩnh, điều động năm trăm tên cấm vệ xông vào Đại Lý Tự, đem Đại Lý Tự lật tung, ngươi có biết mấy ngày nay có bao nhiêu Đại Lý Tự quan viên đang điều tra chuyện này?”

Mục Thanh cúi đầu không nói.

Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận nhịn không được mở miệng: “nương, hài nhi lần này là bị hãm hại, không phải lỗi của bọn hắn.”

“Đáng giận nhất là chính là ngươi!” Vỗ bàn một cái, Trầm thục phi tức giận nói: “đường đường là công tử, thật không biết tự trọng, chạy đi thanh lâu... Bản cung bình thường dạy ngươi như vậy?”

“Hài nhi, chẳng phải là...”

“Ngươi còn dám mạnh miệng?!”

“...” Triệu Hoằng Nhuận không vui mà ngậm miệng lại.

Nhìn thấy cảnh này, Ngụy Vương trong lòng vui vẻ, làm bộ nói: “Hoằng Nhuận, mẫu phi giáo huấn ngươi, ngươi không thể cãi lại, hiểu không?”

Triệu Hoằng Nhuận trong lòng tức giận, nhưng nhìn thấy Trầm thục phi tức giận, hắn cũng không dám nói gì, đành giả vờ như không nghe thấy.

Nhìn thấy cảnh này, Ngụy Vương càng thêm vui sướng.

Lúc trước, Bát công tử Triệu Hoằng Nhuận trước mắt người làm cha như hắn ngỗ nghịch phách lối đến nhường nào, nghĩ ra đủ loại kế sách “hèn hạ ngoan độc” khiến hắn phẫn nộ, nhưng không thể làm gì, nhưng bây giờ, nghịch tử này đâu dám nói gì?

Thở ra một hơi, Trầm thục phi nghiêm túc dạy bảo: “Nhuận nhi, ngươi là Đại Ngụy công tử, nhưng chuyện ngươi làm, giống như chuyện một công tử nên làm sao?”

“Không giống.”Ngụy Vương ở bên phụ hoạ.

“Ngươi có biết phụ vương ngươi cùng với bản cung thất vọng thế nào không?”

“Hết sức thất vọng.” Ngụy Vương lắc đầu thở dài nói.

“Sau này Ngươi còn dám sao?!”

“Còn dám sao?” Ngụy Vương giống như đã nghiền rồi, ở bên cạnh cáo mượn oai hùm, nhân cơ hội khiển trách nhi tử.

Triệu Hoằng Nhuận trong lòng tức giận, làm sao không nhìn đây là phụ vương đang trả thù, nhưng nhìn thấy Trầm thục phi tức giận, hắn lại không dám cãi lại, dù sao Trầm thục phi sức khỏe không tốt.

“Hài nhi không dám.” Triệu Hoằng Nhuận ngoan ngoãn nói.

Thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, lửa giận trong lòng Trầm thục phi mới dần lắng xuống, còn Ngụy Vương ở bên, giống như đã khôi phục tâm trạng, nở nụ cười tươi.

Sau khi dạy dỗ trưởng tử một phen, Trầm thục phi sai người chuẩn bị đồ ăn, dù sao thì Ngụy Vương giống như có ý ở lại Ngưng Hương Cung dùng cơm, đây chính là chuyện tốt.

Trầm thục phi không nghĩ vì mình mưu cầu cái gì, điều nàng muốn là quan hệ giữa Triệu Hoằng Nhuận cùng Ngụy Vương có thể gần thêm một chút, dù sao vài ngày trước, trong cung truyền đến chuyện phụ tử chiến tranh, khiến Trầm thục phi rất lo lắng.

Một bên là phu quân, một bên là nhi tử, cho dù Trầm thục phi không có tính để nhi tử mưu đoạt hoàng vị, cũng không muốn phụ tử bọn hắn quan hệ căng thẳng như vậy.

Chính vì điều này, sau khi dùng xong bữa, nàng liền mượn cớ cơ thể mệt mỏi, đem thời gian còn lại cho Ngụy Vương Triệu Nguyên Ti cùng Bát công tử Triệu Hoằng Nhuận.

Đáng tiếc là, Triệu Hoằng Nhuận không thể hiểu ý nàng, cho nên khi nàng vừa mới rời đi, nụ cười trên mặt Triệu Hoằng Nhuận lập tức biến mắt.

Hai phụ tử đối mặt với nhau.

“Đường đường là vua của một nước, bỏ bê chính vụ, chỉ để nhìn thấy nhi tử bị mẫu thân giáo huấn... Điều này hay lắm sao?”

Đối mặt với nhi tử giễu cợt, Ngụy Vương không chút nghĩ ngợi, vừa cười vừa nói: “giống như ngươi đã nói, thỉnh thoảng cũng phải điều chỉnh tâm tình đúng không?”

Triệu Hoằng Nhuận nghiến răng, tức giận nói: “phụ vương cười cái gì? Hoàng nhi chỉ lơ là nhất thời, nên bị người hãm hại thôi!”

Ai ngờ, nghe xong lời này, Ngụy Vương càng thêm vui vẻ : “a, chính bởi vì ngươi bị người hãm hại, trẫm mới cảm thấy vui vẻ như vậy!”

[Người là phụ thân kiểu gì?]

Triệu Hoằng Nhuận không vui nhìn Ngụy Vương, trong lòng tự nhủ làm gì có ai làm phụ thân mà nói nhi tử như vậy.

Nhưng lúc này, Ngụy Vương chậm rãi thu hồi nụ cười trên mặt, thâm ý nói: “thiên lý mã, cũng có lúc vấp ngã... Hoằng Nhuận, ngươi có biết vì sao, lúc trước ngươi có thể thắng trẫm sao?”

Thấy Ngụy Vương vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng Triệu Hoằng Nhuận không khỏi trầm trọng, hắn chậm rãi lắc đầu.

“Rất đơn giản.” Ngụy Vương nhìn nhi tử, nghiêm mặt nói: “bởi vì ngươi tuân theo quy củ, trẫm cũng tuân theo quy củ, bởi vậy, ngươi có thể dùng trí thông minh của ngươi mà thắng trẫm... Nhưng lần này, ngươi đụng phải một đối thủ không tuân quy củ, bởi vậy, ngươi thua.”

“...” Triệu Hoằng Nhuận hơi sững sờ.

“Đừng không phục, theo cái nhìn của trẫm, La Văn Trung lần này làm rất đẹp, mượn Tông phủ sức mạnh trừng trị ngươi... Mà chính hắn lại có thể thoát khỏi chuyện này, bản lĩnh này, không hổ là thần tử Đại Ngụy...”

“Này, này, phụ vương nói lời này thật kỳ lạ. Nếu nhi tử chịu thiệt, thì phụ thân không phải nên đứng ra bênh vực sao?”

Ngụy Vương nhìn nhi tử, giễu cợt nói: “ vì sao trẫm phải bênh vực ngươi? Là ngươi không có bản lĩnh, liên quan gì đến trẫm?... Ngược lại trẫm rất thưởng thức La Văn Trung, có đảm lược, có tâm kế, so với người chỉ biết dùng chiêu trò với đồ của trẫm như ngươi thì thông minh hơn nhiều!”

Vừa nhắc tới những món đồ đã bị nhi tử phá hoại, là Ngụy Vương lại vô cùng lo lắng, đặc biệt là bông mẫu đơn quý giá còn sót lại.

“Phụ vương đã nói như thế, vậy hoàng nhi chỉ có thể dựa vào chính mình.” Chắp tay với Ngụy Vương, Triệu Hoằng Nhuận nói: “Lại bộ không phải chỉ có một vị Lang Trung? Nếu đúng như vậy, phụ vương tốt hơn nên chuẩn bị thêm vài người... Hoàng nhi đi trước một bước.”

Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận cáo từ rời đi.

Nhìn thoáng qua bóng lưng Bát điện hạ, lại len lén nhìn Ngụy Vương đang nở nụ cười, Đồng Hiến cúi đầu không dám xen vào.

“Đồng Hiến, bãi giá đi Thủy Cùng điện.”

“Vâng...”

Rời Ngưng Hương Cung, Ngụy Vương đi thẳng tới Thủy Cùng điện.

Trong Thủy Cùng điện, ba vị đại thần đã sớm biết được hôm nay Ngụy Vương sẽ tới Ngưng Hương Cung, bởi vậy cũng không ngạc nhiên.

Bọn hắn chỉ thắc mắc là đang yên đang lành làm sao Bát công tử lại bị Tông phủ xử trí, nhưng chuyện này cả Ngụy Vương lẫn Tông phủ đều che giấu kín đáo, bọn hắn cũng rất thức thời không hỏi tới.

Bọn hắn chỉ dám âm thầm suy đoán.

“Bệ hạ, Lại bộ trình lên tấu chương, liên quan tới khoa thi năm nay.” Trung Thư Tả Thừa Lận Ngọc Dương trình lên tấu chương, cung kính nói: “sự vụ khoa thi, Lại bộ đã chuẩn bị ổn thỏa, Lại bộ đã sơ bộ định ra mười sáu phó khảo, đây là danh sách...”

Ngụy Vương cầm tấu chương nữ, cẩn thận nhìn tên quan viên có trong danh sách, từ tốn nói: “còn thiếu một vị chủ khảo?”

“Đúng.”

“Chọn... Hắn!” Ngụy Vương chỉ tay vào một cái tên trong danh sách: “lại bộ Lang Trung, La Văn Trung!”

[Hử?]

Trong Thủy Cùng điện ba vị đại thần đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Vương, cảm thấy khó hiểu.

Phải biết, khoa thi tuy là sự kiện quan hệ trọng đại, nhưng trên thực tế, chuyện này cũng không phải do lại bộ Thượng Thư làm quan chủ khảo, dù sao lại bộ công vụ nặng nề làm gì có thời gian.

Bởi vậy, theo lẽ thường sẽ do một trong hai vị Lại bộ tả, hữu thị lang chọn ra một người đảm nhiệm, thật không nghĩ đến, năm nay, bệ hạ lại bổ nhiệm một cái Lang Trung.

[Chẳng lẽ đây là “giản tại đế tâm”? Chẳng lẽ La Văn Trung có chiến tích gì xuất sắc sao?]

Lận Ngọc Dương cùng Ngu Tử Khải bốn mắt nhìn nhau, cảm thấy khó hiểu nhưng lại không dám hỏi.

“Vâng, vậy thì lại bộ Lang Trung La Văn Trung chính là quan chủ khảo... Mặt khác, bệ hạ đối với khoa thi còn có gì không hài lòng?”

Dưới sự quan sát của Đồng Hiến, một nụ cười bí hiểm dần hiện trên khuôn mặt Ngụy Vương.

“Năm nay khoa thi, liền chọn một trong các công tử đi giám sát, dù sao đám nhi tử kém cỏi của trẫm, sớm muộn cũng phải tiếp xúc những thứ này...”

[Công tử giám sát?]

Ba vị đại nhân nhìn nhau, thầm nghĩ chuyện này chưa bao giờ xảy ra.

[Bệ hạ đây là...]

Ngay cả người lão luyện như Trung Thư Lệnh Hà Tương Tự cũng cau mày suy nghĩ.

Cùng lúc đó, trong một phủ đệ nào đó trong Đại Lương.

Chỉ thấy trong một gian phòng xa hoa, có một người đàn ông trung niên mặc y phục sang trọng tay cầm ngọc thạch.

Lúc này, một người hầu từ ngoài phòng đi vào, bẩm báo: “chủ nhân, đã điều tra xong, ngủ với Tô Nhiễm cô nương, chính là Bát công tử Triệu Hoằng Nhuận... theo lời Từ Thượng cùng với tiết lộ của Tông nhân phủ, Bát công tử từng kết oán với nhi tử lại bộ Lang Trung La Vanh.”

“Triệu Hoằng Nhuận... Hắc hắc!” trên mặt người đàn ông hiện vẻ hứng thú: “để Từ Thượng bỏ thẻ của Tô Nhiễm cô nương, không cho phép người bên ngoài quấy rầy.”

“Rõ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương