Nửa giờ sau, đoàn người Triệu Hoằng Nhuận từ một cửa hàng đi ra, bây giờ trong tay có tiền, lưng cũng thẳng hơn nhiều.

Tổng cộng sáu trăm lượng, ai có thể ngờ bức sơn hà đồ của lục công tử lại được chưởng quỹ trả giá tới sáu trăm lượng.

Cho dù vậy, Triệu Hoằng Nhuận vẫn có thể từ thái độ chưởng quỹ phỏng đoán một hai: hắn bị đối phương làm thịt rồi.

Mãi về sau Triệu Hoằng Nhuận mới biết, lục hoàng huynh từ nhỏ đã nổi tiếng khắp kinh sư, bởi vì phong lưu phóng khoáng, học phú năm xe mà được các tài tử giai nhân trong kinh thành hết sức tôn sùng, không biết có bao nhiêu người tìm mọi cách tham gia Triệu Hoằng Chiêu hội thơ, cũng không biết có bao nhiêu tiểu thư khuê các mơ ước có thể cùng vị điện hạ này kết thành vợ chồng.

Chỉ tiếc, Triệu Hoằng Chiêu “Phong Nhã hội thơ” không phải ai cũng có thể tham gia, cho dù là con cháu đại thần trong triều, nếu như không đủ tài học, cũng đừng mong được Triệu Hoằng Chiêu mời.

Chính vì vậy, ai được Triệu Hoằng Chiêu mời tới hội thơ, tận mắt thưởng thức thư pháp, tranh vẽ của lục công tử, đều hết sức thổi phồng, đến mức các bức tranh của Triệu Hoằng Chiêu cực kỳ có giá, được các phú hào tranh nhau cất giữ.

Nhưng đáng tiếc, Triệu Hoằng Chiêu là công tử Ngụy Vương sủng ái nhất, không thiếu tiền cũng không muốn tác phẩm của mình nhiễm mùi tiền, bởi vậy, ngoại trừ mấy bức tranh chữ tặng cho tri kỷ, thì gần như, không lưu hành trên thị trường, khiến giá bán từng năm tăng lên.

Không ngoa khi nói, Triệu Hoằng Nhuận nhất định đã thua thiệt, bởi vì bức tranh do hắn trộm ra ngoài, bên trên còn có Triệu Hoằng Chiêu con dấu, tùy tiện bán cũng đáng giá ngàn lượng bạc trắng. Nếu như gặp được nhà giàu quyền quý, thì giá bán còn có thể cao hơn.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sáu trăm lượng đã khiến Triệu Hoằng Nhuận rất hài lòng, dù sao công tử bổng lộc mới được bao nhiêu? Dựa theo tổ chế quy định, chưa xuất các công tử được hưởng đãi ngộ bằng một nửa đãi ngộ của thân vương, sau khi trưởng thành sẽ được hưởng đãi ngộ thân vương, mà thân vương bổng lộc gấp 1,5 lần bổng lộc của nhất phẩm quan viên.

Tính ra, công tử chưa trưởng thành có bổng lộc là hơn năm trăm lạng bạc, hàng năm là khoảng sáu vạn lạng bạc.

Đối với dân chúng mà nói, đây tuyệt đối là một con số khổng lồ, dù sao kinh thành bách tính chi tiêu một năm cũng chỉ khoảng trăm lượng bạc, sáu vạn lượng bạc, đủ cho bọn hắn sinh hoạt sáu trăm năm!

Nhưng là đối với công tử, 500 lượng bạc một tháng thực sự không là gì, dù sao tùy tiện khen thưởng thái giám cũng đã năm mười lượng, bằng không thì đừng phái bọn hắn làm việc. Ngoài ra, còn có bảo trì tẩm các, mua sắm y phục đồ đạc, còn muốn nuôi dưỡng chính mình tông vệ, những chi phí này cộng lại, thì một tháng năm trăm lượng là không đủ, cho nên các công tử đều cần mẫu phi của mình giúp đỡ, bằng không sẽ khó duy trì dáng vẻ bề trên.

Sáu trăm lạng bạc, dù là đổi thành thỏi bạc 50 lạng, cũng được mười hai thỏi, tương đương với cân nặng của một đứa bé sáu bảy tuổi. Bởi vậy, Triệu Hoằng Nhuận đã đổi lấy loại thỏi bạc 5 lạng cùng 10 lạng, còn loại 20 và 50 lạng thì lấy rất ít.

Thứ nhất, loại 5 lạng cùng 10 lạng là phổ biến nhất trên thị trường. Thứ hai, thuận tiện mang theo, bằng không, chỉ Lữ Mục một người mang theo sáu trăm lượng bạc, tương đương để hắn mang theo một đứa trẻ sáu bảy tuổi chạy khắp nơi, trong thời gian dài, thì cũng không chịu đựng nổi.

Còn nếu chia nhỏ ra, để mỗi tông vệ đều mang theo mười mấy đến mấy chục lượng, như vậy, áp lực của Lữ Mục sẽ giảm xuống.

“Trầm Úc, ngươi là người địa phương, ngươi có biết trong kinh sư nổi danh nhất... Ừm, ở đâu sao?”

[Thanh lâu nổi tiếng nhất?]

Mặc dù Trầm Úc không muốn dẫn điện hạ nhà mình đến nơi tầm hoa vấn liều kia, thế nhưng Triệu Hoằng Nhuận đã quyết định, hắn cũng không có biện pháp.

Hắn ngẫm nghĩ một chút, nói: “Hình như có một nơi nổi danh bên bờ Đô Giang Cừ.”

Kênh Đô Giang, là một con kênh được đào để dẫn nước vào thành Đại Lương. Bởi vì con sông kia chảy gần kinh đô Đại Lương nên được gọi là “Đô Giang”, vậy nên con kênh dẫn nước vào trong thành được xưng là “Đô Giang Cừ”.

Đô Giang Cừ có rất nhiều tác dụng, nó không những nối liền sông hộ thành, đồng thời cũng là nơi dân chúng lấy nước sinh hoạt, tại Đại Lương có địa vị vô cùng quan trọng. Thậm chí vì bảo hộ con kênh này, hình bộ còn đặt luật lệ.

Chẳng hạn như cấm vứt rác xuống kênh, cấm tắm rửa trong kênh,...

“Đô Giang Cừ? Ta biết ở đâu.”

Mục Thanh kích động muốn dẫn đường cho mọi người, nào có thể đoán được Triệu Hoằng Nhuận lại cắt lời hắn.

“Không vội.” Triệu Hoằng Nhuận khoát tay, thấp giọng nói: “chúng ta tùy tiện dạo chơi trong thành, thuận tiện vứt bỏ cái đuôi.”

Các tông vệ nghe vậy sững sờ, vô ý thức nhìn về phía bốn phía.

Cùng lúc đó, Trầm Úc nhỏ giọng hỏi: “điện hạ, chẳng lẽ có thái giám đi theo?”

“A.”

Triệu Hoằng Nhuận cười nhạt. Mặc dù hắn cũng không rõ ràng đằng sau có hay không thái giám đi theo, nhưng nghĩ kỹ lại, hôm nay là lần thứ nhất bọn hắn xuất cung, theo lý mà nói phụ vương tất nhiên sẽ phái người đi theo bí mật giám thị bọn hắn.

Nếu để Ngụy Vương biết được đám người bọn hắn đi thanh lâu, thì tiêu rồi?

“Đi hẻm nhỏ.”

Trầm Úc thấp giọng nói một câu, các tông vệ ngầm hiểu, mang theo bát điện hạ nhanh chóng đi vào một đầu hẻm nhỏ.

Quả nhiên, bọn hắn vừa rời đi, trên đường liền xuất hiện vài người mặc đồ nam, nhưng đều mi thanh mục tú, không có nam tính, vừa nhìn liền biết là thái giám trong cung.

“...”

Dẫn đầu chính là một vị lớn tuổi công công, người này nhíu mày nhìn con hẻm không một bóng người, thấp giọng ra lệnh: “tách ra tìm.”

Mấy tên thái giám đằng sau gật đầu, có người đi phía trước hoặc lui về sau đường lớn, có người thì dọc theo hẻm nhỏ đuổi theo.

Ước chừng nửa canh giờ, đoàn người Triệu Hoằng Nhuận từ một con hẻm khác đi ra, lẫn vào đám đông trên đường.

“Nếu thật sự có người đi theo, hẳn là đã cắt đuôi?” Trầm Úc có chút không tự tin lẩm bẩm, dù sao truy tung cùng phản truy tung cũng không là bọn hắn am hiểu.

“Vẫn cẩn thận thì hơn.” Vệ Kiêu thấp giọng nói.

Trong lúc hai người nói chuyện, những người còn lại cũng đảo mắt nhìn về bốn phía, ánh mắt như đuốc, phảng phất muốn tìm ra thái giám trong đám người.

Thấy hành vi của đám người khiến dân chúng kinh ngạc, Triệu Hoằng Nhuận trợn trắng mắt, tức giận nói: “được rồi được rồi, các ngươi càng như vậy, chúng ta càng dễ dàng bị tìm thấy... Bình tĩnh một chút.”

Các tông vệ lúc này mới thu hồi ánh mắt.

Để cẩn thận, bọn hắn lại tiếp tục đi qua mấy con đường cùng mấy con hẻm vắng vẻ, đợi đến khi có cảm giác hẳn là không có người giám thị, lúc này mới đi đến chỗ Trầm Úc nói.

Càng đến gần, Triệu Hoằng Nhuận càng phát hiện dòng người dần dần thay đổi.

Mới vừa rồi trên phố Triêu Dương, có đủ loại người trẻ có già có, nam có nữ có, nhưng trên con đường này, lại chủ yếu toàn nam nhân, có phong độ hào hoa quý tộc công tử, có quyền quý nhân sĩ, hầu như không nhìn thấy thiếu nữ nào.

Đi thêm một đoạn, Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc khi thấy một nửa số lầu các trên Đô Giang Cừ, đều truyền đến mùi thơm thoang thoảng.

“Thơm quá, là hoa gì?” Chử Hanh khịt khịt mũi, kinh ngạc hỏi.

[Hương hoa? Không, đây là... Hương son phấn.]

Ngửi được mùi son phấn nhàn nhạt, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi kích động.

Cùng với sự kích động, còn có một sự xao động mơ hồ.

[Đây mới là... Thứ ta mong muốn...]

Bị nhốt ở thâm cung mười bốn năm, Triệu Hoằng Nhuận kích động suýt nữa rơi lệ, hắn cảm thấy nhân sinh quan của mình, đã hồi phục như cũ.

“Trầm Úc, Mục Thanh, Lữ Mục, đi theo ta, những người khác từng đợt đi vào.”

Đã biết nhóm 11 người quá gây chú ý, bởi vậy Triệu Hoằng Nhuận chỉ dẫn theo Trầm Úc, Mục Thanh cùng Lữ Mục 3 người, những người còn lại, tạm thời nghe theo Vệ Kiêu chỉ huy.

“Đi.”

Sau khi an bài thỏa đáng, Triệu Hoằng Nhuận liền dẫn Trầm Úc, Mục Thanh, Lữ Mục 3 người, đi về phía nơi hắn muốn đến nhưng chưa bao giờ có cơ hội.

[Nhất Phương Thủy tạ?]

Xa xa nhìn thấy tấm biển, Triệu Hoằng Nhuận trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Bởi vì hắn tưởng rằng nơi này sẽ được gọi là[… uyển]hoặc[… các], không ngờ lại là một cái tên tao nhã như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương