Hai ngày sau, bát công tử Triệu Hoằng Nhuận làm chuyện hiếm thấy, đi tới Cung Học nghe giảng.

Cung Học, như tên gọi, là trường xây dựng trong hoàng cung, chuyên môn dạy bảo công tử công chúa. Ngoại trừ đông cung thái tử có giảng sư riêng, còn các công tử công chúa khác đều phải đến Cung học nghe giảng.

Tuy nhiên, khi các công tử dần dần trưởng thành, xuất các khai phủ, trong Cung học cũng chỉ lác đác vài người:[kỳ lân nhi] Triệu Hoằng Chiêu, bát công tử Triệu Hoằng Nhuận cùng cửu công tử Triệu Hoằng Tuyên, còn có vài vị công chúa bình thường rất ít gặp.

Khác với Triệu Hoằng Nhuận, cửu công tử Triệu Hoằng Tuyên là một vị công tử ngoan ngoãn biết nghe lời, chưa bao giờ bỏ học, mặc dù tài trí không bằng Triệu Hoằng Chiêu, nhưng cũng là công tử chăm học được các giảng sư yêu quý.

Khác hoàn toàn ca ca Triệu Hoằng Nhuận.

“Ca, hôm nay sao lại tới đây?”

Thừa dịp giảng sư còn chưa bắt đầu bài giảng, Triệu Hoằng Tuyên nhỏ giọng hỏi Triệu Hoằng Nhuận.

Tuy cả hai đều là con trai Trầm thục phi, nhưng từ lúc tám tuổi đã dời khỏi Trầm thục phi, một người ở[Văn Chiêu Các], một người ở[Thính phong các], trừ khi có chuyện, nếu không cũng không gặp nhau mấy.

Ai bảo Triệu Hoằng Nhuận thường xuyên trốn học.

“Không có cách nào, hôm qua phụ vương nói với mẫu phi, mẫu phi gọi ta tới hung hăng khiển trách một trận...”

Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt, hắn không nghĩ tới đường đường Ngụy Vương lại hẹp hòi, sau lưng cáo trạng hắn, đem chuyện hắn làm tại U Chỉ cung thêm mắm thêm muối nói cho Trầm thục phi, làm Trầm thục phi tức giận, ngày hai lần sáng tối gọi hắn vào Ngưng Hương Cung, hung hăng khiển trách, làm hại Triệu Hoằng Nhuận nghĩ ra kế hoạch toàn bộ ngâm nước nóng.

Vốn dĩ hắn còn chuẩn bị chọn mấy phi tử vênh váo được phụ vương sủng ái, tiếp tục làm cho phụ vương đại nhân phải nhức đầu.

“Chuyện này đệ đã nghe tiểu Đào tỷ tỷ nói qua.”

Triệu Hoằng Tuyên lặng lẽ dựng ngón tay cái, dùng giọng điệu ước ao nói: “ không hổ là ca, làm tốt lắm!”

“Chính là!” Triệu Hoằng Nhuận cười hắc hắc, lập tức dặn dò: “đúng rồi, trưa hôm nay ngươi đi gặp mẫu phi, nói vài lời giúp ca, hôm qua mẫu phi tức giận, ta gần nhất không dám qua.”

“Để cho đệ.”

Triệu Hoằng Tuyên cam đoan.

[Đổi lại là ta, dù có biết được mẫu phi bị khi dễ, ta cũng không dám đến U Chỉ cung đòi lại công bằng...]

Nhìn khuôn mặt Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Hoằng Tuyên hơi có chút uể oải.

Nhưng sau khi nghĩ lại, hắn có chút cao hứng, bởi vì hắn cảm thấy, mình rất may mắn khi có một vị ca ca có trách nhiệm, có bản lãnh.

“Ca, có ngươi ở đây thật tốt...”

“..., Tiểu Tuyên, ngươi có phải đã uống lộn thuốc? Thật buồn nôn ...” Triệu Hoằng Nhuận lộ vẻ kinh hãi, giữ khoảng cách nhất định với đệ đệ.

“A!” Triệu Hoằng Tuyên cảm thấy buồn bực.

Có một vị huynh trưởng như vậy quả là rất tốt, nhưng mà bị trêu đùa thì cũng có cảm giác khó chịu a.

Ở bên cạnh, lục công tử Triệu Hoằng Chiêu có chút ước ao nhìn qua cặp huynh đệ này, dù các công tử đều là huynh đệ, nhưng trên thực tế, tình cảm huynh đệ lại rất mờ nhạt, nhất là trước cám dỗ của ngôi vị hoàng đế.

[Bọn hắn... Mới chân chính là huynh đệ ?]

Triệu Hoằng Chiêu yên lặng nhìn cặp huynh đệ.

Đối với cửu đệ Triệu Hoằng Tuyên, Triệu Hoằng Chiêu có ấn tượng không tệ, bởi vì Triệu Hoằng Tuyên là một vị công tử cần cù, mặc dù không bằng hắn, nhưng cũng có tư chất trung thượng, tương lai nhất định trở thành tuấn kiệt Đại Ngụy.

Mà đối với bát hoàng đệ Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Hoằng Chiêu trước đây chỉ có ấn tượng đó là một người ham chơi, phàm là chơi bời, kẻ này lúc nào cũng phấn khởi mà phương diện học tập không có chút hứng thú nào, những năm qua đi Cung Học chỉ vì bất đắc dĩ, suốt giờ học chỉ ngủ gà ngủ gật.

Đối với vị hoàng đệ muốn sa đọa như vậy, Triệu Hoằng Chiêu cũng chỉ “trò chuyện ngắn ngủi” không có cảm tình gì.

Dù sao tình huynh đệ giữa các công tử vốn rất mỏng manh, đắc biệt là sau khi xuất các, khai phủ phong vương, thì khoảng cách càng xa, trừ phi có sự kiện, bằng không một năm chẳng gặp được mấy lần.

Các đời công tử đều là như thế, bọn hắn luôn bận rộn nghĩ cách trở thành thái tử, trở thành Ngụy Vương.

Vì chuyện này, thì tình huynh đệ cũng chỉ dùng lợi ích để cân nhắc.

Triệu Hoằng Chiêu không thích như thế.

Mà sau cuộc khảo thí ở Văn Đức điện, Triệu Hoằng Chiêu lại phát hiện bát hoàng đệ lại có tài học không kém hắn, càng làm hắn vui mừng, chính là Triệu Hoằng Nhuận đối với hoàng vị cũng không có hứng thú, đến mức ngang nhiên viết một bài

Một vị huynh đệ có tài lại không hứng thú với hoàng vị, đối với Triệu Hoằng Chiêu mà nói chính là đồng bạn mà ông trời ban cho, bởi vậy, hắn đã chủ động thay Triệu Hoằng Nhuận cứu vãn cục diện ở Văn Đức điện, tránh bị Ngụy Vương trách phạt.

Nhưng đáng tiếc, bát hoàng đệ tựa hồ không nhận ân tình, sau đó không tới nói lời cảm tạ.

Đương nhiên, Triệu Hoằng Chiêu cũng không thèm để ý chút chuyện này, hắn chỉ hi vọng có thể cùng bát hoàng đệ nghiên cứu học vấn. Dù sao hắn nghe ngóng được, bát hoàng đệ tài trí làm cho ba vị trung thư đại thần đều thán phục.

Nhưng thấy nửa tháng nay Triệu Hoằng Nhuận cùng phụ vương Triệu Nguyên Tư bận đấu pháp, thế là, Triệu Hoằng Chiêu cũng không đi gặp Triệu Hoằng Nhuận.

Vậy mà hôm có thể ở Cung Học gặp được bát hoàng đệ, Triệu Hoằng Chiêu liền không bỏ lỡ thời cơ.

“Tình cảm hai ngươi... Thật tốt a.”

Triệu Hoằng Chiêu nhịn không được chen vào.

Nhưng mà không ngờ, câu nói dùng để khen này lại gây hiệu quả ngược.

Triệu Hoằng Tuyên tưởng rằng lục hoàng huynh chê bọn họ ầm ĩ, vội vàng xin lỗi: “ Thật có lỗi, lục hoàng huynh, chúng ta không nói nữa.”

“Hả?” Triệu Hoằng Chiêu không khỏi ngây người.

Hắn cũng không có nhận ra, vì là nhi tử Triệu Nguyên Tư yêu thích, khiến cho các công tử khác trừ thái tử Triệu Hoằng lễ ra đều có chút e ngại hắn.

Đương nhiên, trong đó bao gồm Triệu Hoằng Nhuận, bởi vì... gia hỏa này từ trước đến nay là luôn phớt lờ vị hoàng huynh được sủng ái này. Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt khó chịu nhìn Triệu Hoằng Chiêu.

[Bát Hoàng Đệ... Hình như có thành kiến với ta.]

Triệu Hoằng Chiêu có chút kinh ngạc.

Kỳ thực loại chuyện này rất dễ dàng hiểu, giống như những học sinh kém trong trường có ác cảm đối với học sinh xuất sắc. Mà đã từng không được Ngụy Vương coi trọng, Triệu Hoằng Nhuận tự nhiên mang tâm lý bài xích lục hoàng huynh.

“Hoằng Nhuận, ta tốt xấu gì đã giúp ngươi một lần tại Văn Đức điện, tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta?” Triệu Hoằng Chiêu cười khổ hỏi.

Triệu Hoằng Nhuận dùng ánh mắt[ta và ngươi quen lắm sao?] nhìn vị này lục hoàng huynh, từ tốn nói: “cái kia cũng gọi giúp đỡ? Là làm khó chứ không phải giúp đỡ?”

“Hả? Lời này có ý gì?”

“Lấy lục hoàng huynh trí tuệ, làm sao không nhìn ra?”

“...”

Triệu Hoằng Chiêu nghi ngờ nhìn qua bát hoàng đệ, nhíu nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ.

Bỗng nhiên, lòng hắn khẽ động.

[Không tốt...Xét theo ý của bài phú kia, rõ ràng hắn không muốn được phụ vương coi trọng. Nói một cách khác, hôm đó phụ vương mắng hắn một trận, đối với hắn mất đi chờ mong, có lẽ mới là mong muốn của hắn... Mà ta tự cho là giúp hắn, nhưng lại khiến hắn được phụ vương chú ý, điều này trái ngược với mục đích ban đầu của hắn]

“Ách...” Triệu Hoằng Chiêu dở khóc dở cười.

“Xem ra lục hoàng huynh đã hiểu.” Triệu Hoằng Nhuận tức giận liếc nhìn “thủ phạm”.

“Thứ cho vi huynh ngu dốt, chưa hiểu được thâm ý trong đó.” Triệu Hoằng Chiêu hướng hoàng đệ nói tiếng xin lỗi.

“...” Thấy lục hoàng huynh lại dễ nói chuyện như vậy, Triệu Hoằng Nhuận có chút ngoài ý muốn, mà Triệu Hoằng Tuyên càng là kinh ngạc mở to hai mắt.

“Có câu người không biết không trách tội, Hoằng Nhuận, ngu huynh hướng ngươi xin lỗi, ngươi chớ có trách ngu huynh?”

Triệu Hoằng Nhuận yên lặng, đánh giá Triệu Hoằng Chiêu, hỏi: “ngươi muốn làm gì?”

“Ngu huynh chỉ hy vọng thân thiết với bát đệ hơn chút.”

“...” Triệu Hoằng Nhuận trừng to mắt nhìn chằm chằm lục ca phút chốc, đột nhiên hướng lui về phía sau.

Triệu Hoằng Chiêu bối rối, đang muốn hỏi nguyên nhân, đã thấy Triệu Hoằng Tuyên dùng tay phải chỉ ống tay áo bên trái, thấp giọng hỏi: “hoàng huynh... Nói cái này?”

Ống tay áo? Tay áo?

Triệu Hoằng Chiêu là người sắc sảo, thấy đôi huynh đệ nhìn mình đầy quái dị, cùng với hành vi Triệu Hoằng Tuyên chỉ vào tay áo “ẩn ngữ”, lập tức phản ứng lại, mặt đỏ lên, vội vàng giải thích: “không không không, ngu huynh chỉ là muốn cùng bát đệ nghiên cứu học thức mà thôi.”

“Hô...” Triệu Hoằng Nhuận cùng Triệu Hoằng Tuyên như trút được gánh nặng thở ra.

Cũng không phải bọn hắn có ý trêu cợt lục hoàng huynh, mà trên thực tế, trong Đại Ngụy hoàng cung, các đời công tử đam mê long dương cũng không phải không có.

Thử nghĩ xem, bởi vì dinh dưỡng đầy đủ, các công tử liền phát dục sớm, nhưng tẩm cung không có cung nữ, chỉ có một đám tuấn tú tiểu thái giám bên cạnh phục thị. Dưới tình huống này, một khi lơ là quản giáo, có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra.

Đáng nhắc tới là, giai cấp thượng tầng, người có đam mê này cũng không phải không có, chỉ do chuyện này không hay, bởi vậy không thích hợp để nói.

Nhưng sau việc này, mặc dù Triệu Hoằng Chiêu có chút xấu hổ, nhưng mà mục tiêu kết bạn với Hoằng Nhuận, Hoằng Tuyên là đạt được.

Ít nhất Triệu Hoằng Nhuận không còn ghét hắn, mà Hoằng Tuyên cũng không e ngại hắn.

Lúc này, Cung Học giảng sư Trương học sĩ đi vào, chuẩn bị giảng dạy:

Lấy lực giả nhân giả bá, lấy đức hạnh nhân giả vương!

Đây là đạo của Khổng Mạnh!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương