Đúng như trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương suy đoán, mấy ngày sau đó, bát công tử Triệu Hoằng Nhuận vẫn đi lại tự do trong Thủy Cùng điện, khiến tờ giấy[Triệu Hoằng Nhuận không được đi vào]trở thành thùng rỗng kêu to.

Mặc dù các thủ vệ bên ngoài Thủy Cùng điện đã cố gắng hết sức để ngăn chặn bát công tử, đáng tiếc bọn hắn hoàn toàn không phải Triệu Hoằng Nhuận đối thủ, mỗi lần Triệu Hoằng Nhuận biện luận với thủ vệ cũng khiến đám đại thần trong điện nghiêng tai lắng nghe, dở khóc dở cười.

Cái gì mà[“không được đi vào” chứ không nói đến “không được đi vào Thủy Cùng điện”], [cho dù là thêm chữ “Triệu” cũng có khả năng là trùng tên trùng họ],[chỉ cần không có chân dung của ta,thì không chắc đó là ta]. Cuối cùng, qua nhiều lần sửa chữa, lệnh cấm đã cực kỳ chi tiết.

Trước hết, nội dung cấm lênh đổi thành[Ngụy Vương ngự đời thứ tám cấm lệnh: trẫm bát tử, Triệu Hoằng nhuận sống ở Văn Chiêu các, không được bước vào Thủy Cùng điện. Đồng thời, cấm dùng cầu thang, cấm dò xét trong điện, cấm ồn ào ngoài điện, cấm nướng cá... Ghi chú: tông vệ bát công tử cũng cấm.]

Đó là một loạt lệnh cấm.

Ngoài lệnh cấm, chân dung của Triệu Hoằng Nhuận cũng thêm vào, giống như truy nã, khiến các thủ vệ rất buồn cười.

“Bát điện hạ lúc này cũng bó tay đi.”

“Ta không nghĩ vậy.”

Thủ vệ bên ngoài Thủy Cùng điện, cũng nhịn không được, bắt đầu thảo luận ai là người thắng trong trận đấu giữa bát công tử cùng Ngụy Vương.

Phải biết, làm thủ vệ trong cung rất buồn chán, trong suốt thời gian đứng gác chỉ có thể đứng thẳng, chờ đến lúc thay ca.

Mà mấy ngày này, các thủ vệ cũng không có cảm giác vất vả, bọn hắn lấy việc suy đoán: [hôm nay bát điện hạ bị đuổi ra ngoài, ngày mai sẽ mượn cớ gì để đi vào] làm niềm vui.

Không thể không nói, hành động mấy ngày nay của bát điện hạ làm tất cả thủ vệ mở rộng tầm mắt, rõ ràng hắn bị cấm vào Thủy Cùng điện, nhưng lại đứng ngoài hành lang, nói chuyện với ba người, à, không đúng, là nói với trung thư lệnh Hà Tương Tự cùng trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương, làm hai vị đại nhân phiền muộn không thôi.

Sau đó bệ hạ biết được lại ra lệnh: không cho bát công tử đứng ở hành lang, vị điện hạ này dứt khoát kêu tông vệ của hắn đi vào Thủy Cùng điện quấy rối.

Tiếp đó, cả tông vệ cũng bị cấm tới gần Thủy Cùng điện, cả đám người không biết từ nơi nào mượn được chiêng trống, liền hát vang tấu nhạc bên ngoài Thủy Cùng điện, lấy danh nghĩa ca tụng công đức Ngụy Vương.

Tiếp đó, khua chiêng gõ trống cũng bị cấm, đám người này dứt khoát nướng cá bên ngoài Thủy Cùng điện, các thủ vệ đến nay còn nhớ rõ dáng vẻ Ngụy Vương đau lòng lúc đó.

Sau đó, bát điện hạ cùng tông vệ liền bị cấm tới gần Thủy Cùng điện...

“Xem ra hôm nay bát điện hạ sẽ không tới.”

Đợi hồi lâu, mãi đến giờ tỵ cũng chưa thấy bóng dáng bát công tử Triệu Hoằng Nhuận, một tên thị vệ nhịn không được thở dài, nhỏ giọng thì thầm.

“Ngươi điên rồi? Ngươi đang đứng về phe nào ?”

Đồng bạn của hắn trừng mắt, vội vàng thấp giọng nhắc nhở. Phải biết bọn hắn trung thành với Ngụy Vương, đương nhiên là đứng bên phe Ngụy Vương, mặc dù nói, trong lòng của hắn cũng bội phục bát điện hạ lại có biện pháp cùng bệ hạ đấu lâu như vậy.

“Đăng đăng đăng --”

Theo tiếng bước chân vang lên, Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư cùng thái giám Đồng Hiến đi đến.

“Tham kiến bệ hạ.” Tất cả thị vệ khom người hành lễ.

“Miễn lễ.” Ngụy Vương phất tay, quay đầu nhìn xung quanh vài lần, hỏi: “tiểu tử kia hôm nay có tới quấy rối?”

Thị vệ tự nhiên hiểu Triệu Nguyên Tư nói tới ai: “hồi bẩm bệ hạ, hôm nay bát điện hạ không tới.”

“Hừ! Trẫm biết hắn nhảy nhót không được bao lâu.”

Triệu Nguyên Tư đắc ý bước vào Thủy Cùng điện.

Trong điện, trung thư lệnh Hà Tương Tự cùng trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương vẫn luôn nơm nớp lo sợ, cho đến khi Triệu Nguyên Tư đi tới, bọn hắn như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra.

“Cuối cùng, cuối cùng cũng hết khổ ...”

Giờ khắc này, trung thư lệnh Hà Tương Tự suýt bật khóc.

Mà trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương cũng vô cùng xúc động.

Có trời mới biết, khoảng thời gian này bọn họ sống như thế nào, mỗi ngày đến Thủy Cùng điện, bọn hắn luôn phải nơm nớp lo sợ, suy nghĩ xem hôm nay bát điện hạ sẽ dùng biện pháp gì trêu chọc bọn hắn.

Nhưng hôm nay, bát điện hạ Triệu Hoằng Nhuận cũng không có tới quấy rối, điều này có nghĩa, hắn hết biện pháp rồi?

Nếu thật thì là chuyện đáng mừng a!

Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư cùng Hà Tương Tự, Lận Ngọc Dương biểu hiện, khiến cho trung thư hữu thừa Ngu Tử Khải ở bên nhìn, cảm giác có chút buồn cười.

“Chắc là bát điện hạ không còn nhiều tiền trong tay...”thái giám Đồng Hiến ở bên, thâm ý nói: “lão nô phái người đi tìm hiểu, nghe nói bát điện hạ chỉ còn mười mấy lượng bạc...”

“Ngươi muốn nói cái gì?” Triệu Nguyên Tư liếc nhìn Đồng Hiến, nói: “cái nghịch tử kia linh tinh quỷ quái, ngươi còn lo hắn sẽ chết đói? Coi như hắn thật sự nuôi không nổi bản thân cùng tông vệ, chẳng phải còn có dưỡng mẫu của hắn Trầm thục phi cùng cửu công tử Hoằng Tuyên sao?... Trẫm nghe nói, hắn từ chỗ đệ đệ mượn hai trăm lượng bạc, bằng không, hắn cũng không thể duy trì nhiều ngày như vậy!”

“Bát điện hạ cùng cửu điện hạ tình như thủ túc...”

“Được rồi, chẳng lẽ trẫm còn có thể đi trách cứ cửu tử Hoằng Tuyên?... Hoằng Nhuận có thể tạm thời mượn bạc, nuôi sống chính mình cùng bản thân tông vệ, nhưng cũng chỉ một lần thôi. Thân là huynh trưởng, trẫm cũng không tin hắn sẽ mặt dày đòi tiền đệ đệ. Quay đầu trẫm sẽ nói với Trầm thục phi, không cho phép nàng vụng trộm đưa bạc cho Hoằng Nhuận, trẫm ngược lại muốn xem, nghịch tử kia có thể chịu đựng bao lâu!”

[Bệ hạ, đây là một bước cũng không chịu lui a.]

Ba vị đại thần nhìn nhau, cười khổ liên tục.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mặc dù trận phụ tử chiến này càng ngày càng nghiêm trọng, ai cũng không chịu lùi bước, nhưng vì quá trình này thực sự rất buồn cười, bởi vậy bất kể là người trong cuộc Triệu Nguyên Tư, vẫn là đứng ngoài theo dõi ba vị đại thần, cũng không chán ghét Triệu Hoằng Nhuận.

Ngược lại, bọn hắn càng thêm tò mò bát điện hạ sẽ có động thái gì tiếp theo để đối phó kế sách “cắt đứt bổng lộc” của Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư.

Chính xác là Triệu Hoằng Nhuận đã lâm vào tình cảnh hết tiền cạn lương.

Thủy Cùng điện bên này, bọn hắn đã cấm không cho tới gần, cho dù Triệu Hoằng Nhuận từ chỗ cửu công tử Hoằng Tuyên mượn hai trăm lượng, nửa tháng qua cũng gần như tiêu sạch.

Trong tình thế như vậy, Triệu Hoằng Nhuận đành phải tạm ngừng quấy rối Thủy Cùng điện, thay vào đó đi cân nhắc vấn đề sinh tồn sau này.

Trong Văn Chiêu các rộng lớn, đám tiểu thái giám làm việc vặt đã bị Triệu Hoằng Nhuận tạm thời cho nghỉ, hắn cùng với mười tên tông vệ ngồi quanh một ngọn đèn, tiếp thu ý kiến, suy xét đối sách.

“Các huynh đệ, thời điểm sinh tử tồn vong đã đến, các ngươi có đối sách gì?”

Nhìn thấy điện hạ nhà mình nói chuyện nguy hiểm, biểu lộ nghiêm túc, các tông vệ không khỏi buồn cười. Bởi trong mắt bọn hắn, cái gọi là chiến tranh đơn giản chính là điện hạ nhà mình giận dỗi đương triều Ngụy Vương mà thôi, chỉ cần có một người chịu nhường một bước, thì chuyện này không phải xong rồi sao?

Đương nhiên, vấn đề là điện hạ quá ngoan cố, tuyệt đối không nhượng bộ, mà bên kia, chính là Ngụy Vương, trong thiên hạ ai có thể khiến Ngụy Vương nhượng bộ?

“Điện hạ, không bằng liền ngưng chiến a. Đấu nửa tháng nay, tình thế cũng không thấy chút khởi sắc nào, hơn nữa tiền trong tay chúng ta cũng càng ngày càng ít... Theo ti chức, không bằng ngài liền nhượng bộ bệ hạ. Ti chức tin, chỉ cần điện hạ chịu nhận lỗi, bệ hạ sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban, khôi phục bổng lộc cho điện hạ...” Tông vệ Trầm Úc mở miệng khuyên nhủ.

“Văn Chiêu Các?” Triệu Hoằng Nhuận không vui nhìn về phía Trầm Úc.

“Vâng vâng, là Tiêu Dao các.” Trầm Úc dở khóc dở cười sửa lại: “chuyện cho tới bây giờ, điện hạ còn băn khoăn loại chuyện nhỏ này?”

“Đây là một loại tinh thần, một loại ý chí, ngươi biết cái gì!”

Trầm Úc lúc này cũng không dám nói nhiều ,sợ thêm dầu vào lửa, khẽ thở dài, nói: “Vậy điện hạ muốn đấu tới khi nào?”

“Đương nhiên là đấu đến khi chúng ta đạt được lời hứa rồi!” Vì tự do, Triệu Hoằng Nhuận không quên được việc[xuất các].

“Thế, điện hạ có dự định gì?” Tông vệ Vệ Kiêu hỏi.

“Ừm” Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “chúng ta còn bao nhiêu bạc?”

Phụ trách tiền bạc tông vệ Lữ Mục nghe vậy nhỏ giọng nói: “còn có mười bảy lượng, thêm một chút đồ lặt vặt, tổng là hai mươi mấy lượng.”

“... Hai mươi lượng?” Triệu Hoằng Nhuận cau mày.

Phải biết, hai mươi lượng đủ cho một gia đình bình thường tiêu trong một thời gian dài, nhưng đối với các công tử mà nói, đó chính là tình cảnh khốn khó. Chỉ riêng đông cung thái tử phái đi thái giám, cấm vệ, sau đó ban thưởng ít nhất đều có hai, ba mươi lượng.

Nói cách khác, đường đường bát công tử Triệu Hoằng Nhuận, mà tiền trong tay còn không bằng đông cung thái tử ban thưởng một lần .

“Ngày mai bản công tử vẫn tiếp tục đến chỗ nương phi ăn chực, các ngươi tự mình giải quyết...Ồ, đúng, đây là mẫu phi giúp đỡ chúng ta.” Vừa nói, Triệu Hoằng Nhuận vừa từ trong ngực lấy ra năm mươi lượng bạc, giao cho Lữ Mục.

“Thục phi nương nương chẳng lẽ cũng đã nghe nói?”

Các tông vệ mở to mắt hỏi.

Mặc dù Trầm thục phi cũng không phải là mẹ ruột của Triệu Hoằng Nhuận, nhưng là từ nhỏ đã rất yêu thương Triệu Hoằng Nhuận, thậm chí còn hơn cả con ruột Triệu Hoằng tuyên. Bởi vậy trong mắt các tông vệ, Trầm thục phi cùng điện hạ nhà mình chính là mẹ con ruột.

“Ta cũng không biết mẫu phi có biết hay không, dù sao mẫu phi cũng không nói gì... Nhưng chắc là cũng biết, trong cung rất nhiều người đàm tiếu chuyện này, bản công tử cùng phụ vương đấu nửa tháng, trong cung sao còn có người không biết chuyện?”

Nói đến đây, Triệu Hoằng Nhuận dường như nghĩ tới điều gì đó, híp mắt, đưa tay sờ sờ cái cằm.

Các tông vệ thấy vậy trong lòng cả kinh.

Bọn hắn hiểu rất rõ vị điện hạ này, một khi Triệu Hoằng Nhuận làm ra động tác này, nhất định là đã nghĩ ra biện pháp gì đủ khiến người ta cảm thấy kinh hãi, giống như lần trước đi nướng cá chép đuôi vàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương