Đại Ngụy Đế Quốc
-
Chương 11
Quân vương không dễ làm, nếu dùng cách tính hiện đại, Ngụy Vương mỗi ngày phải dậy lúc 4 giờ sáng, 5 giờ lâm triều, sau đó mới ăn sáng, ăn xong lại phải vội vã đến Thủy Cùng điện phê duyệt tấu chương.
Cường độ công việc như vậy khiến các đời Ngụy Vương siêng năng cần cù mới tuổi trung niên cơ thể đã suy nhược, chẳng hạn như Ngụy Vương hiện tại Triệu Nguyên Tư.
Lúc còn trẻ thì không có cảm giác gì, nhưng đến hiện tại, Triệu Nguyên Tư càng ngày càng cảm thấy lực bất tòng tâm, bởi vậy, sau mỗi lần lâm triều, nếu không có chuyện quan trọng, Triệu Nguyên Tư đều sẽ dùng đồ ăn sáng ở Văn Đức điện, vì để có đôi chút thời gian nghỉ ngơi, có thêm tinh thần ứng phó một ngày vất vả.
Khoảng thời gian nghỉ ngơi này chưa đến một canh giờ, bởi vì trước canh sáu, Triệu Nguyên Tư phải đến Thủy Cùng điện.
Mà những triều thần tham gia vào lâm triều, sau khi xong cũng sẽ về nhà nghỉ ngơi, đến canh sáu mới đi phủ nha, bắt đầu xử lý công việc.
Mà trung thư lệnh Hà Tương Tự, trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương cùng trung thư hữu thừa Ngu Tử Khải, ba vị này không cần tham gia buổi triều sớm, bởi vậy bọn hắn không cần dậy sớm. Như thường lệ, bọn hắn sẽ đến Thủy Cùng điện trước canh năm, khi Ngụy Vương đang nghỉ ngơi tại Văn Đức điện, xử lý một phần tấu chương đưa tới, phân loại ra một số tấu chương đặc biệt đặt trên long án, chờ Ngụy Vương đến.
Nhưng mà, hôm nay trong Thủy Cùng điện, lại có một vị khách không mời mà đến.
Vị khách không mời mà đến này không ai khác chính là người hôm qua bại trận trước Ngụy Vương, bát công tử, Triệu Hoằng Nhuận.
[Nghe đồn vị điện hạ này mỗi ngày đều phải ngủ đến khi mặt trời lên cao mới bằng lòng rời giường, nhưng hôm nay lại đến Thủy Cùng điện từ sớm... Chẳng lẽ là thỉnh tội với bệ hạ ? Ngô... Hôm qua bệ hạ bắt được kẻ này điểm yếu, làm cho vị này không thể không chịu thua.]
Trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương nghĩ vậy, cười tủm tỉm, nhìn phía sau lưng hắn là Triệu Hoằng Nhuận, không hỏi gì.
Lận Ngọc Dương tay vẫn cầm bút phê duyệt tấu chương, trong lòng thì cảm khái gừng càng già càng cay
Đúng lúc này, hắn chợt nghe Triệu Hoằng Nhuận ở phía sau gào to một tiếng.
“A --!!”
Lận Ngọc Dương không kịp đề phòng, bị dọa đến toàn thân run rẩy, cây bút trong tay vẩy mực lên tấu chương.
“Điện hạ, ngài...”
Dưới ánh mắt khó hiểu của Lận Ngọc Dương, chỉ thấy Triệu Hoằng Nhuận nhìn chằm chằm tấu chương trên bàn, sờ cằm, ra vẻ ông cụ non nói: “Chà, xử án tốt! Kẻ giết người, kẻ cướp, kẻ làm đủ chuyện ác, nên bị đem ra công lý, phán trọng tội!”
[...]
Lận Ngọc Dương há to miệng, nhìn bát điện hạ thật lâu, sau đó đưa ánh mắt về bản tấu chương.
Đây chỉ là một bản tấu chương của công bộ, nói rằng mấy ngày trước, bởi vì gió lớn, mái của một lầu các trong cung bị hư hại, công bộ điều động vài tên công tượng tới sửa chữa, hao tốn mấy chục lượng bạc.
Chuyện nhỏ mà thôi.
[Ta quá ngây thơ rồi...]
Nhìn tấu chương trước mặt dính đầy mực, Lận Ngọc Dương khóc không ra nước mắt.
Giờ khắc này, hắn đã hiểu, bát điện hạ không phải tới thỉnh tội, rõ ràng là tới gây họa cho quan viên trung thư tỉnh.
Cho dù có hiểu, hắn cũng không dám nói, bởi vì hắn khẳng định, bát điện hạ nếu đã tới, chắc chắn là suy nghĩ kỹ càng,.
Không tin? Thử là biết!
“Điện hạ, đây là lần đầu ngài tới Thủy Cùng điện a...”
Lận Ngọc Dương lặng lẽ đặt tấu chương sang một bên, chuẩn bị hong khô vết mực.
“Đúng vậy” Triệu Hoằng Nhuận lộ ra vẻ nghiêm túc, nói: “bản công tử xưa nay ngang bướng, chắc hẳn mấy vị đại nhân cũng có nghe thấy. Hôm qua bị phụ vương quở mắng một trận, bản công tử về tẩm các trằn trọc khó ngủ...”
[Là vì bệ hạ cắt ngài bổng lộc, cho nên mất ngủ cả đêm?]
Lận Ngọc Dương muốn cười lại không dám cười, bưng chén trà lên uống một ngụm để che giấu.
Ai ngờ trà trong chén đã hết.
Thấy vậy, Lận Ngọc Dương đang muốn gọi thái giám dâng trà, Triệu Hoằng Nhuận phát hiện, đột nhiên la lớn: “người tới, cho Lận đại nhân chén trà.”
Vừa dứt lời, tông vệ Mục Thanh cười hì hì xách theo một bình nước to làm bằng đồng vào, đổ nước nóng vào chén trà của Lận Ngọc Dương.
“Lận đại nhân mời dùng trà.” Mục Thanh vẻ mặt tươi cười, cung kính nói.
“...” Lận Ngọc Dương nhìn Mục Thanh, lại nhìn Triệu Hoằng Nhuận trên mặt cũng mang theo nụ cười ấm áp, hai tay cẩn thận cầm chén trà nóng, nhìn khói bốc lên.
Trầm mặc một hồi, Lận Ngọc Dương lắc đầu, đặt chén trà xuống, nhìn Triệu Hoằng Nhuận cười khổ nói: “điện hạ, ngài tội gì đến đây làm khó vi thần?”
“Đại nhân đã nhìn ra?” Triệu Hoằng Nhuận ra vẻ kinh ngạc khiến ba vị đại nhân không biết nên khóc hay cười.
“Mục Thanh, dâng trà cho ba vị đại nhân.”
Triệu Hoằng Nhuận phất tay ra lệnh cho Mục Thanh, sau đó nghiêm mặt nói với Hà Tương Tự, Lận Ngọc Dương, Ngu Tử Khải: “ba vị đại nhân, đều là trụ cột Đại Ngụy, ta cũng không muốn làm khó ba vị. Tất cả chuyện này do phụ vương nói không giữ lời còn dỡ bỏ tấm biển của ta. Bản công tử ở trong thâm cung đã lâu, trong lòng luôn khát vọng tự do, nếu là ba vị đại nhân có thể nói vài lời hữu ích trước mặt phụ vương, bản công tử nhất định cảm tạ ân tình của ba vị.” Nói xong, hắn trịnh trọng kỳ chắp tay cúi đầu về phía ba người.
Thấy vậy, Hà Tương Tự, Lận Ngọc Dương, Ngu Tử Khải vội vàng rời ghế, để tránh Triệu Hoằng Nhuận lễ bái.
Nghe Triệu Hoằng Nhuận giải thích rõ ràng, cho dù ba vị đại thần có chút bất mãn trong lòng, cũng đã tan thành mây khói.
Từ xưa đến nay làm Ngụy quốc công tử rất khổ, đây là chuyện mọi người đều biết.
Ví dụ như bát công tử Triệu Hoằng Nhuận, rõ ràng đã sắp mười bốn, nhưng tuổi thơ thì chẳng có gì vui vẻ. Nghĩ lại chính mình cháu trai, tầm tuổi này vẫn đang vui chơi? Nhưng các công tử thì sao? Mỗi ngày ngoại trừ đến Cung Học thì chính là đối mặt với bức tường cao vút, âm thầm thở dài.
Thâm cung lao ngục, danh xứng với thực.
“Việc này, không dễ làm.” Lận Ngọc Dương cười khổ nói: “hôm qua người làm hỏng đồ bệ hạ yêu thích, lúc này bọn thần cầu xin cho điện hạ, sợ là không có hiệu quả.”
“Vậy thì nói xấu cũng được.” Triệu Hoằng Nhuận con mắt đảo quanh, cho ba người một ý kiến: “các ngươi liền nói xấu bản công tử cũng được, càng xấu càng tốt, tốt nhất là làm cho phụ vương đem ta trục xuất hoàng cung.”
[Ngài cho rằng bệ hạ dễ lừa như vậy?]
Ba vị đại thần dở khóc dở cười nhìn Triệu Hoằng Nhuận, bởi vì các công tử khác đều muốn lấy lòng bệ hạ, duy chỉ có bát điện hạ, thật sự là khác biệt.
“Tóm lại, nếu ba vị không hỗ trợ, bản công tử liền ở lại không đi!” Triệu Hoằng Nhuận sử dụng ăn vạ tuyệt chiêu.ヾ(≧へ≦)〃
[Ngài có dự định uy hiếp chúng thần sao?]
Lận Ngọc Dương vừa bực mình vừa buồn cười. Trong lòng biết rõ, nếu không làm vị điện hạ này hài lòng, kẻ này tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng vấn đề là, chuyện này không đơn giản a!
Hôm qua Ngụy Vương đã nói rõ bát công tử Triệu Hoằng Nhuận là có kỳ tài, nhưng tính tình ngang bướng, cần phải quản lý chặt chẽ.
Bệ hạ đã quyết, bọn hắn là thần tử, sao dám công nhiên làm trái thánh ý?
[Kế sách hiện nay, liền chỉ có cẩn thận xử lý, tránh cho vị này điện hạ đạo.]
Trong lòng đã quyết, Lận Ngọc Dương mặc kệ Triệu Hoằng Nhuận ở bên cạnh hắn, hắn cảm thấy, chỉ cần đề cao cảnh giác, bát điện hạ dù có gây chuyện cũng không ảnh hưởng gì.
[Hừm! Rõ ràng là không có ý định hỗ trợ?]
Thấy Lận Ngọc Dương không còn để ý đến mình, Triệu Hoằng Nhuận hiểu rõ, nở nụ cười xấu xa, dứt khoát bê một cái ghế tới bên cạnh Lận Ngọc Dương, một bên nhìn hắn phê duyệt tấu chương, một bên “bày mưu tính kế” cho hắn.
“Chữ của Lận đại nhân rất đẹp, rất đặc sắc...”
“Ài? Lận đại nhân, đây là chữ gì?”
“Sai rồi, viết sai rồi, chữ này sao có thể viết như vậy? A, hình như là bản công tử nhìn lầm, ngài tiếp tục...”
Sau nửa nén hương, Lận Ngọc Dương bị quấy rầy đến mức vô cùng đau khổ, đứng dậy chắp tay nói: “điện hạ, điện hạ, ngài tạm tha vi thần, ngài xem, chỗ này còn chồng chất tấu chương chờ vi thần phê duyệt, điện hạ còn làm khó vi thần, vạn nhất có ngự sử vạch tội vi thần ăn không ngồi rồi, điện hạ ngài tha cho vi thần đi!”
“Vậy ngài giúp hay không giúp?” Triệu Hoằng Nhuận cười hì hì hỏi.
Lận Ngọc Dương cứng họng, một lát sau, nhỏ giọng, nói: “điện hạ, chuyện này vi thần không thể làm được một mình...”
Vừa nói vừa quay đầu nhìn Hà Tương Tự cùng Ngu Tử Khải, hai vị đại thần trong lòng thầm mắng, Lận Ngọc Dương ngươi không phải thứ gì tốt.
“Đã hiểu, đã hiểu.” Triệu Hoằng Nhuận hòa ái gật gật đầu, xách ghế ngồi cạnh Ngu Tử Khải.
Kết quả hắn chưa kịp mở miệng, Ngu Tử Khải vội vàng nói: “điện hạ, vi thần vẫn luôn đứng về phía ngài.”
“Hả?” Không nói tới Lận Ngọc Dương đang kinh ngạc trợn tròn hai mắt, ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng có chút ngoài ý muốn.
“Ừm... Vậy, Ngu đại nhân tiếp tục công việc, bản điện không quấy rầy.” Triệu Hoằng Nhuận hài lòng rời đi.
[Ngươi cũng không phải vật gì tốt! Cũng vậy mà thôi!]
[Ngươi có tư cách nói ta? Từ đầu ta đã đứng về phía bát điện hạ.]
Lận Ngọc Dương cùng Ngu Tử Khải ánh mắt chạm nhau, tựa hồ như đang tranh luận.
Mà lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đã xách ghế cười híp mắt ngồi cạnh trung thư lệnh Hà Tương Tự, dọa Hà Tương Tự tim đập liên hồi, trong lòng tự nhủ lão thần đã qua sáu mươi tuổi, nếu là ngài gào lên một tiếng, lão thần liền bị hù ngất.
Nhưng không ngờ, Triệu Hoằng Nhuận cũng không có hù dọa Hà Tương Tự, có thể hắn cũng lo rằng Hà Tương Tự tuổi tác đã cao, chịu không nổi kinh hãi, hắn lựa chọn một phương pháp khác.
“Lão đại nhân, vai ngài có đau không? Bản điện xoa bóp cho ngài...”
“A? Lão đại nhân sắc mặt không tốt lắm...”
“Ai nha, lão đại nhân sao lại đem lời của ta viết lên tấu chương?”
“...” Hà Tương Tự khóc không ra nước mắt.
Phải biết hắn đã ngoài sáu mươi, trí nhớ đã thoái hóa, nghe Triệu Hoằng Nhuận ở bên nói liên miên, hắn nhất thời không chú ý, đem lời của Triệu Hoằng Nhuận viết lên tấu chương. Tấu chương này cuối cùng phải trả lại cho lục bộ, nếu là bị người phát hiện phía trên viết linh tinh một đoạn, truyền ra chẳng phải là chuyện cười lớn?
Đúng lúc này, bên ngoài Thủy Cùng điện truyền đến giọng thái giám Đồng Hiến
“Bệ hạ giá lâm!”
Một khắc này, trung thư lệnh Hà Tương Tự bật khóc.
[Bệ hạ, ngài rốt cục cũng đến rồi!]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook