“Những kẻ mà Tô gia phái đi vu oan cho a tỷ ta cũng đã bị đưa đến nha môn! Tiểu tử có danh sách của hồi môn của a tỷ và sổ sách tự tay Tô Minh Hàng ghi chép, bên trong được Tô Minh Hàng ghi chép đầy đủ tặng ai tặng để làm gì, còn ghi vì sao Tô Minh Hàng lại tặng lễ!”
“Tô Minh Hàng trộm của hồi môn của a tỷ, a tỷ từng phát hiện rồi báo quan, sau khi làm lớn chuyện lên, Tô Minh Hàng mới thừa nhận là hắn trộm, cầu xin trưởng tỷ rút đơn báo án, phủ nha có ghi chép lại có thể điều tra được! Đủ để chứng minh a tỷ không hề tự nguyện đưa đồ cưới cho Tô Minh Hàng!”
Tạ Vân Sơ đưa sổ sách cho Ngưu Ngự sử quỳ xuống: “Tiểu tử nông cạn, cố ý… đến tìm Ngự sử, cầu Ngự sử chủ trì công đạo cho a tỷ! Ngự sử có thể phái người đi điều tra, tiểu tử không dám nói dối nửa lời!”
Ngưu Ngự sử cầm lấy sổ sách nhìn tiểu lang quân đang quỳ bên dưới, chầm chậm nói: “Đại bá ngươi là Lễ Bộ Thị Lang, bản thân Tạ đại nhân cũng có quyền thượng tấu, vì sao tiểu lang quân lại đến cầu bản quan?”
“Mặc dù là chuyện xấu trong nhà, tiểu tử cũng không dám lừa dối đại nhân!” Tạ Vân Sơ ngước mắt lên nhìn Ngự sử, ánh mắt sáng rực: “A tỷ gả vào Biện Kinh nhiều năm như thế, a tỷ bị Tô Minh Hàng đánh không phải lần một lần hai! Các quý nhân ở kinh thành chắc chắn cũng đã từng nghe qua nhưng Đại bá lại chưa từng ra mặt vì a tỷ.

Ma ma bên cạnh a tỷ đã từng đi cầu Đại bá mẫu không chỉ một lần, nhưng Đại bá mẫu lại nói cái gì mà đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa! Đại bá là Lễ Bộ Thị Lang, nhưng chưa từng một lần… cho dù ra mặt thay a tỷ một lần, Tô gia nào dám lăng nhục a tỷ như thế, đánh a tỷ đến sảy thai, suýt chút nữa táng mạng ở Tô gia! Vì thế ta tình nguyện dùng mạng mình để đổi lấy công đạo, cũng không muốn dựa vào Đại bá.


Ngưu Ngự sử vuốt nhẹ sổ sách trong tay, nhìn ánh mắt rực lửa của tiểu lang quân trước mặt, trong lòng hiểu rõ sự tức giận của tiểu lang quân…

Đúng vậy, đúng như tiểu lang quân nói, Tạ Thị Lang nếu có một lần thay chất nữ của hắn ra mặt thì đích nữ của Trần Quận Tạ thị sao có thể bị lăng nhục như thế!
Đến ngay cả người có liên quan gì như ông cũng lờ mờ nghe thấy thê tử nhà mình nhắc qua vài lần, nói Tô phủ hà khắc với tức phụ.

“Tiểu lang quân đứng lên đi!” Ngưu Ngự sử đặt sổ sách xuống, đứng lên đỡ Tạ Vân Sơ dậy: “Nếu tiểu lang quân yên tâm thì cứ để sổ sách ở chỗ ta! Những lời ngươi nói, bản quan sẽ cho người đi điều tra, nếu đúng là sự thật thì đây là bổn phận của bản quan!”
Tạ Vân Sơ lùi lại một bước, thi lễ với Ngưu Ngự sử: “Đa tạ Ngự sử!”
“Đại Lang, con tiễn Tạ tiểu lang quân đi…” Ngưu Ngự sử nói với con trai.

Không lâu sau, Tạ Vân Sơ bước ra từ phủ Ngự sử.

Mấy công tử và bách tính vốn đang ở bên ngoài cho rằng sau khi Tạ Vân Sơ cáo trạng xong thì sẽ về nhà nên đã có không ít người bỏ đi.


Không ngờ, Tạ Vân Sơ vẫn đi gõ cửa từng nhà đòi của hồi môn của a tỷ nhà mình.

….

Vĩnh Ninh Bá phủ.

Vĩnh Ninh Bá phu nhân và Tô Minh Hàng hoảng loạn hoang mang, chỉ đành phái người đến truyền tin cho Đại Hoàng Tử rồi nghĩ đối sách.

Kết quả đối sách còn chưa nghĩ ra đã nghe nói Tạ Vân Sơ đến phủ Ngự sử.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương