Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân
-
Chương 61: Cung cấm náo loạn
Cung cấm náo loạn.
Vạn trường lộ biến.
Quan quân quỳ gối.
Quyết tâm phế phi.
Chu gia là gia tộc đã qua mấy đời quan lại, còn là trữ tộc cuối cùng của triều trước, so trước hay sau đều mang tiếng lớn, người của Chu gia khắp thiên hạ không ai dám cả gan động vào là điều dễ hiểu.
Lại nói chuyện năm đó tiên đế ban hôn cho Thân Vương cũng chính yếu muốn mượn tay Chu gia khiến cho quyền lực Thân Vương ngày càng lớn mạnh. Nhưng người tính không bằng trời tính, tiên đế nào có ngờ đến Thân Vương sẽ có ngày tử trận nơi sa trường, để lại vinh quang ngay ở thời điểm quan trọng nhất.
Nhưng Chu gia không phải vì thế mà lụi tàn. Kinh thành này có thể nói là thiên hạ của Chu gia. Con cháu Chu gia không chỉ làm quan, mà còn là những thương nhân tài ba, họ nắm trong tay bao nhiêu mẫu ruộng đồn điền, khách điếm. Cái quyền lực của họ không đơn giản là cái danh quý tộc hay Thân Vương, quyền lực này chính là bởi họ nắm trong tay ‘đĩnh bạc’ của đại Sở. Chính những điều này đã khiến Chu gia trở thành đệ nhất gia tộc, ngay cả hoàng thất còn phải nhìn trước ngó sau.
Nay hay tin Tiêu Phi, vương phi Thân Vương bị chính tay Giám Quốc Công hạ sát không khỏi khiến cho trên dưới mấy trăm người Chu gia kinh hãi. Chiêu Dương quận chúa cùng Hầu An thế tử và đám quan viên dẫn theo trên dưới Chu gia quỳ trước cửa cung từ sáng sớm đến tối mịt, mặc kệ mây mù gió mưa, quyết tâm hô rõ:
“Phế phi!”
Phi ở đây còn có thể là ai khác ngoài Giám Quốc Vương Phi Triệu Mẫn, vì nàng mà Chiêu Dương quận chúa suýt mất mạng còn Tiêu Phi thì bị hạ sát tàn nhẫn. Chu gia nào có đơn giản bỏ qua chuyện này. Đối đầu với hoàng thất ư. Nếu huy động Chu gia khắp Sở quốc đình công. Sở quốc không sớm thì muộn cũng sẽ suy kiệt. Đó là lý do người của Chu gia biết rõ Lưu Dĩ tàn bạo vẫn chịu khó lộ mặt đòi công lý bởi họ biết rõ. Quốc Công đại Sở này coi trọng đại cục hơn bất cứ thứ gì.
Vậy vị Quốc Công coi trọng đại cục kia đang ở đâu? Có nhìn thấy đám người quý tộc Chu gia gấp mình giữa mặt trời chói chang quỳ rạp trên đất cát hoàng cung kia không?
Nếu nói biết thì thật kỳ lạ, vốn dĩ vị Quốc Công đó hành động rất mau lẹ, không nói hai lời, quyết là làm, vậy mà đã hơn một ngày trôi qua vẫn chưa thấy chút động tĩnh. Mặc cho Chiêu Dương gào đến ngất đi mấy lần, mặc cho quan viên nhà Chu gia cởi mũ ô sa vẫn không thấy hạ chỉ.
Nếu nói không biết thì càng vô lý. Hoàng cung này tai mắt rất nhiều, lại là thiên hạ của hắn. Con mắt của hắn ở khắp nơi. Ngay cả bách tính cũng đều rõ ràng sự tình. Vị đại giám thiên hạ không nhìn thấy e là không ai tin.
Kỳ thực không ai rõ. Vị Quốc Công đó dành suốt một ngày chỉnh đốn đội quân kỵ binh mà hắn dày công huấn luyện. Đi xa mười ngày, việc quan trong nhất sau khi trở về chính là chỉnh y quân kỵ binh. Việc thứ hai là sắp xếp chuẩn y tấu chương, xử lý mùa vụ đói kém, lũ lụt đê điều của bách tính tứ phương.
Chỉ tính riêng hai việc đó, đừng nói là một Lưu Dĩ, dù cho cả mười Lưu Dĩ cũng không có thời gian màng đến chuyện đám người Chu gia khóc lóc ngoài kia.Hoàng cung rộng lớn, căn bản lực rống không đủ để ảnh hưởng đến hắn.
Người ngoài nhìn vào thì chỉ đơn giản là thấy như vậy. Nhưng theo Mạc Vân, bộ hộ thị lang đi theo Lưu Dĩ đã lâu đã mơ hồ nhận ra.Lưu Dĩ rõ ràng để tâm đến đám người Chu gia, lúc này là âm thầm hành động, bề ngoài tỏ vẻ không quan tâm thực chất đã có dự tính. Tuyệt đối không thoát khỏi thiên la địa võng của hắn. Hắn có thể vì lão bà của mình mà không tiếc tay giết Tiêu Phi, nay đám người đó đòi phế nàng. Lưu Dĩ mà lặng yên đứng nhìn thì quá mức vô lý rồi.
“Quôc Công! Hạ quan đã xử lý xong việc bên thành Châu An. Hai mươi xe lương thảo cũng đã được đưa đến đó. Hạ quan cũng đã dẹp hết thanh lâu ở Kỳ Châu, bắt dữ đám người bắt cóc....”
Mạc Vân đứng trước đại điện, một mạch nói dông dài, chủ yếu là báo cáo thành tích hắn đạt được trong quá trình Lưu Dĩ đi vắng. Mạc Vân tuổi trẻ tài cao, vốn không bao giờ làm Lưu Dĩ thất vọng, chuyện Lưu Dĩ giao cho, hắn tuyệt đối chỉ có thể làm tốt hơn.
“Ừm!” Lưu Dĩ tay cầm bút lông sói họa trên chiếu thư trầm giọng: “Ngươi đã điều tra ra tất cả những kẻ giăng bẫy vương phi chưa?”
Mạc Vân không chút kinh ngạc, dường như đã hoàn toàn biết rõ vị Quốc Công hắn một mực kính trọng này đặt nặng thê tử như thế nào. Ngay cả khi bận rộn cũng không quên trả thù cho nàng.
“Thưa, hạ quan đã điều tra rõ, Tiêu Phi cùng người của Chu gia một tay bày binh. Mục đích là dụ Nương nương cùng Hoắc tướng quân cùng rơi vào mật thất mà coi như biến mất. Như vậy sẽ quang minh chính đại đổ cho nương nương tiếng thê tử hồng hạnh vượt tường. Chỉ là những kẻ đó khai xong liền bị sát thủ hạ chết, không kịp đưa ra làm nhân chứng. Mật thất kia cũng đã hoàn toàn sập xuống. Lúc này chỉ còn là đống đổ nát. Cho nên người của Chu gia không chịu nhận tội mà còn nói, còn nói....”Thấy Mạc Vân ấp úng, Lưu Dĩ cau mày: “Nói đi!”
Mạc Vân hơi cúi đầu khẽ đáp: “Còn nói vương phi nương nương là yêu nghiệt, hạ độc quận chúa, xúi dục Quốc Công ra tay với Tiêu Phi nương nương, còn xuống tay khiến cho Thái Hậu lâm bệnh. Chu gia cùng quan viên đại thần đồng lòng đòi phế phi!”
Sớm đã biết rõ, chỉ là nghe đám người kia gọi thê tử hắn là yêu nghiệt. Lưu Dĩ không nén được giận dữ bẻ gãy bút lông sói trong tay chỉ trong chớp mắt.
Mạc Vân cùng Lam Thất và đám cung nhân không khỏi kinh hãi vội quỳ rạp xuống chờ nộ khí của hắn bốc lên.Chỉ là chờ nửa ngày trời vẫn thấy tiết xuân bình thường, không chút nổi gió khiến chúng nhân không khỏi tò mò ngẩng đầu.
Lưu Dĩ vẫn ngồi trên bàn lớn, đã thay một cây bút lông khác thản nhiên phê tấu như chưa có gì xảy ra. Phản ứng này nằm ngoài dự đoán khiến cho chúng nhân có chút vui mừng nhưng lại lo lắng không yên. Cứ như là bình yên trước bão. Vô cùng bất an a.
“Bẩm Quốc Công, hạ quan còn có chuyện này chưa bẩm báo.” Mạc Vân quan sát sắc mặt bình thản đầy nghiêm túc của Lưu Dĩ, lại thấy thấp thỏm không yên.
“Ừm!” Lưu Dĩ vẫn chăm chú xem tấu chương.
“Chuyện là trước đó Hạ thừa tướng cùng Đô thống đại nhân có vài lần lui tới chỗ phủ Thân Vương, nhưng từ sau khi vương phi nương nương từ thành Tô Châu, giúp dân chúng thoát nạn trở về thì không thấy qua lại nữa. Hạ quan đã điều tra, Hạ thừa tướng cùng Đô thống đại nhân không bằng lòng vương phi. Xem chừng đã có vài dự tính. Còn chuyện vì sao rút lui, hạ quan không thể tra rõ.” Mạc Vân thành thật khai báo.Đối với chuyện quan trường, xưa nay nếu xuất hiện nữ nhi đều dễ dàng hỏng chuyện, nhưng Hạ Tĩnh cùng Diệp Khiết Lâm đều là quan viên đầu triều, nếu thật sự có một ngày hai người này kết hợp với Chu gia, tạo được thế lực uy hiếp được Lưu Dĩ. Số phận của vị vương phi họ Triệu kia rất khó để bảo toàn.Cái mà Mạc Vân e sợ không phải là mạng của Tiểu Yến Tử, mà là e sợ hai vị đầu triều kia tạo phản. Một văn một võ nắm quyền trong tay còn kết hợp với Chu gia bá chủ thiên hạ, chuyện tạo phản phải xem xem bọn họ có dám hay không mà thôi.
Lưu Dĩ thoáng ngưng bút, ngước lên nhìn vẻ mặt trầm mặc trong suy tư của Mạc Vân, khóe môi khẽ cong một nụ cười thâm thúy. Hắn bình thản đáp:
“Mạc thị lang! Bổn vương thấy Hạ thừa tướng ngồi ở vị trí kia cũng đủ lâu rồi. Chi bằng ngươi giúp bổn vương đỡ ông ta xuống.”
Mạc Vân nhìn rõ vẻ mặt thâm trầm kia, thầm biết là Lưu Dĩ muốn mượn đao giết người. Vốn Hạ Tĩnh không phải loại người dễ nuốt, sớm biết Mạc Vân là người có tham vọng, cái ghế thừa tướng là mục tiêu của đời hắn. Đây là cơ hội cũng là thách thức, bước sai một đường kẻ chịu thiệt chỉ có thể là Mạc Vân.
“Thiên tuế đánh giá cao hạ quan rồi. Hạ thừa tướng tài trí hơn người, tâm tư mẫn tiệp, một đời anh minh. Hạ quan nào có khả năng đưa ngài xuống.” Mạc Vân tỏ vẻ khiêm tốn cung kính đáp.
“Vậy sao! Thật đáng tiếc” Lưu Dĩ thu lại dáng cười, vẫn thản nhiên phê tấu không nói thêm lời nào để lại một bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Mạc Vân rẽ người đứng dưới đại điện không nói. Chỉ là trong lòng bứt rứt khó chịu. Chẳng mấy khi được Lưu Dĩ cho cơ hội hạ bệ Hạ Tĩnh, nếu như hắn nhận lời có thể Mạc Vân sẽ có được vị trí hắn ao ước. Chỉ là Hạ Tĩnh là con cáo già, Mạc Vân cũng chỉ là một viên quan tam phẩm. Có thể không?
Trong lúc Mạc Vân trầm mặc, Lam Thất nhận được tin tức gì đó liền đi vào cung kính ôm quyền:
“Bẩm Quốc Công, đã có chứng cứ chứng minh Hạ Hầu Lan công tử là kẻ cầm đầu trong vụ bắt cóc nữ tử ở huyện Kỳ Châu.”
Mạc Vân nghe vậy liền xanh mặt.
Hạ Hầu Lan là kẻ cầm đầu đám người bắt cóc sao. Lưu Dĩ làm thế nào biết được, đã điều tra khi nào. Hạ Hầu Lan bị bắt ra làm sao?
Mạc Vân banh to mắt nhìn Lưu Dĩ vẫn thản nhiên như không trên kia. Trong lòng không khỏi thán phục. Sớm biết Lưu Dĩ không đơn giản. Chỉ không ngờ hắn lại nhắm tới lão thần đầu triều một cách nhanh gọn như vậy.
Mạc Vân phủi tà quỳ rạp xuống đất ôm quyền:
“Mạc Vân nguyện giúp Quốc Công trừ gian dẹp loạn, chết không từ nan.”
Lưu Dĩ khẽ buông bút, nghiêm túc gật đầu:
“Được!”
-----
Lúc Lưu Dĩ hồi phủ đã là sáng sớm hôm sau, bóng bạch kim mỏi mệt nặng nề về đến Tam Thái viện.
Lúc này gà còn chưa gáy, cung nhân vẫn còn đang gật gù, nhìn thấy Lưu Dĩ mặt mày nặng nề liền giật mình đến tỉnh.
”Vương phi sao rồi.” Giọng Lưu Dĩ có chút khàn khàn, hai mắt lờ đờ nhưng vẫn phát ra khí thế nghiêm túc như thường.
”Bẩm. Nương nương đã ăn hết sáu bát cháo, uống ba bát thuốc. Thần sắc người đã tốt hơn nhiều. Giờ này người vẫn đang ngủ. Cố đại phu có căn dặn, nương nương ngủ càng nhiều càng chóng khoẻ.” Tiểu Phi rành rọt bẩm báo.
Yến Tử khi thường rất kén ăn, nàng chỉ thích ăn món nướng, vậy mà một ngày ăn đến sáu bát cháo chứng tỏ nàng đã đói đến độ nào rồi.
Lưu Dĩ không nói chỉ lặng lẽ sang phòng bên tắm rửa, ngâm mình rửa trôi đi mệt mỏi.
Những ngày ở chiến trường hắn cũng không được ngủ tử tế, lúc này quả thật quá mệt.
Tắm rửa sạch sẽ, Lưu Dĩ mới nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng.
Đập vào mắt hắn là Yến Tử đang cuộn tròn trong chăn, đôi má trắng ngần đã có chút ửng hồng, môi sen đã ửng đỏ. Xem ra nàng nghỉ ngơi rất tốt, thuốc của Cố Vệ Bắc cũng ổn, chỉ là có một điều khiến hắn cau mày.
”Sao vương phi lại nằm trong tủ. Các ngươi không thấy tủ không có đệm sao?”
Giọng nói đè thấp của Lưu Dĩ tuy trầm nhưng đầy uy lực, lộ rõ vẻ mặt không vui.
Vui làm sao được khi thấy tiểu thê tử nhỏ bé nằm trong tủ y phục của hắn không được trải ba lớp đệm như trên giường lớn. Cứ như vậy thức dậy nàng chắc chắn sẽ bị đau lưng.
Đám cung nhân xanh mặt quỳ rạp xuống, cố nén thấp giọng tránh làm ảnh hưởng vị đang ngủ kia kinh hô:
”Bẩm, từ lúc Thiên tuế rời đi, nương nương đều nửa đem tự động ngủ trong tủ. Chúng nô tỳ đã khuyên ngăn nhưng người không chịu. Cũng không cho chúng nô tỳ đặt đệm, sợ làm bẩn y phục Thiên tuế.”
Mày lưỡi mác càng cau chặt.
”Mỗi đêm sao?”
”Vâng” nghe giọng nói trầm thấp đã bớt đi khí thế. Tiểu Phi mừng rỡ đáp: “Mỗi đêm nương nương đều không ngủ được, nhưng người đặt gối vào tủ y phục, sau đó liền ngủ rất ngon. Một mạch đến sáng. Đêm qua cũng là theo thói quen, người nửa đêm tỉnh giấc tự mình vào đó ngủ.”
Mày lưỡi mác nhẹ nhàng dãn ra. Lưu Dĩ không đáp lời, phất tay cho đám hạ nhân lùi ra ngoài. Hắn xải bước đến trước tủ, trầm mặc nhìn nàng an giấc. Đáy mắt hiện lên ái tình vô hạn.
Hắn vươn tay ra bế cả nàng cùng tấm áo choàng của hắn được Yến Tử dùng làm chăn kia lên giường.
Như phát hiện ra có người phá giấc ngủ của nàng. Yến Tử khó chịu lim dim mở mắt, lại ngửi được mùi cổ hương quen thuộc áp vào mũi, nàng vô thức vươn tay ôm lấy cổ hắn, vùi mặt vào hõm cổ hắn há miệng cắn một cái, không ngừng day day.
Lưu Dĩ không lường được nàng sẽ làm ra hành vi đó, hắn đặt mình cùng nàng nằm xuống giường, cũng không tỏ vẻ đau đớn, tay khẽ nhéo mông nàng khiến nàng ngoan ngoãn nhả cổ hắn ra.
Lưu Dĩ nhìn nàng nhắm tịt mắt nhưng vẫn nhăn mày, chỉnh lại tư thế thoải mái cho nàng, hắn đặt đầu nàng lên tay, khẽ vỗ lên vai nàng. Động tác dịu dàng đến mức chính hắn cũng không nhận ra.
Giọng hắn khàn trầm tràn đầy yêu thương khẽ nói:
”Ngủ ngoan, bổn vương ở đây!”
Như đã thoả mãn. Mày liễu Yến Tử khẽ giãn ra, khoé môi chầm chậm cong lên rồi lờ mờ ngủ say lúc nào không hay.
Lưu Dĩ mệt mỏi, lúc này như tìm về được nơi khiến hắn thoải mái, ở bên cạnh người khiến hắn an tâm cũng từ lúc nào mà chìm sâu vào giấc ngủ.
Mặt trời loé rạng đông, gió xuân khẽ đưa cành. Hoa tàn rồi lại nở. Ta và chàng lại càng si.
Ở phủ đại phu. Cố Vệ Bắc mồ hôi đầy tay, không ngừng dùng ngân châm điểm lên từng nơi trên thân thể Hoắc Sinh.
Hoắc Sinh nằm trên giường lớn, sắc môi bợt bạt, da dẻ xanh xao, trên thân thể không chỗ nào không bị thương. Hắn nằm im bất động hệt như một cái xác không hồn.
Lát sau Cố Vệ Bắc đẩy cửa trở ra.
Bên ngoài đại tướng quân Hoắc Tâm, Hoắc phu nhân, Hoắc Thiện cùng Hoắc Kỳ Thư, Hạ Chí đều có mặt đầy đủ, ai nấy vẻ mặt ngưng trọng đầy lo lắng.
Thấy vẻ mặt Cố Vệ Bắc liền biết tình hình rất xấu. Hoắc phu nhân cùng Hoắc Kỳ Thư đứng không vững, nước mắt đã lăn dài.
”Cố đại phu. Sinh nhi sao rồi!” Hoắc Tâm đại tướng không chờ được liền hỏi.
Cố Vệ Bắc cố nặn ra một nụ cười đáp:
”Hoắc tướng quân cát nhân thiên tướng. Chỉ cần trong vòng ngày mai có thể tỉnh lại thì vạn sự đều thành. Vạn sự đều thành!”
Cha con Hoắc Gia xanh mặt. Hoắc Kỳ Thư đỏ hoe mắt chụp tay Cố Vệ Bắc nghẹn ngào:
”Ca, nói vậy nếu ngày mai nhị ca không tỉnh thì huynh ấy sẽ...sẽ...”
Cố Vệ Bắc không đáp chỉ lặng lẽ cúi đầu cắn môi. Hắn hận không thể có phép màu, không có cách nào cứu được Hoắc Sinh ngoại trừ chính bản thân Hoắc Sinh.
Hoắc Thiện đỡ Hoắc phu nhân đã nức nở không thành lời. Hoắc Tâm đại tướng lặng im không nói, chỉ có khoé mắt già nua ẩn hiện nỗi đau xót.
Hoắc Thiện nghiêm nghị nói:
”Phụ thân, mẫu thân hãy tin tưởng lão nhị, lão nhị từ nhỏ đến lớn đều rất mạnh mẽ, chưa từng chịu thua bất cứ điều gì. Lão nhị chắc chắn sẽ tỉnh lại!”
Cố Vệ Bắc ngẩng mặt lên nhìn Hoắc Thiện bằng một ánh mắt kính trọng, hắn gật đầu:
”Phải. Hoắc tướng quân sẽ tỉnh lại. Chỉ cần tỉnh lại, chuyện tay trái bị phế Cố Vệ Bắc sẽ dốc hết sức lực cứu huynh ấy.”
”Tay trái bị phế.” Hoắc Tâm đại tướng kinh hô: “Sao lại thành ra như vậy?”
Cố Vệ Bắc thở dài đáp: “Ban đầu tay trái của Hoắc tướng quân chỉ bị gãy nhẹ, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, không biết lý do nào cánh tay đó đã bị động lực tác động khiến cả cánh tay bị gãy hết dẫn đến tàn phế.”
Sắc mặt Hoắc gia càng trầm trọng, Hoắc phu nhân nghẹn ngào lên tiếng.
”Không sao, chỉ cần Sinh nhi chịu tỉnh dậy, phế một cánh tay cũng không sao!”
”Đúng vậy, chỉ cần lão nhị sống là được.”
Cả gia đình Hoắc gia trầm mặc một lát mới từ tốn đẩy cửa vào phòng thăm Hoắc Sinh.
Hoắc Kỳ Thư vẫn đứng im không nói. Nàng đau lòng nức nở không ra tiếng, cứ như sợ rằng nàng bật khóc thành lời sẽ khiến Hoắc phu nhân đau thương ngã quỵ.
Cố Vệ Bắc đứng sau lưng nàng, ngập ngừng hồi lâu mới vươn tay vỗ vỗ vào lưng Hoắc Kỳ Thư an ủi:
”Muội không cần phải nhịn, muốn khóc cứ khóc đi.”
Hoắc Kỳ Thư xoay người vươn tay ôm lấy Cố Vệ Bắc, vùi mặt vào ngực hắn nức nở:
”Nhị ca của muội, nhị ca của muội.”
Cố Vệ Bắc bị Hoắc Kỳ Thư siết chặt khiến hắn trở nên vô cùng lúng túng, cả khuôn mặt đỏ ửng như mặt trời. Lại nghe nàng nức nở, trong lòng quặn đau không biết làm sao, chỉ đành ôm lấy nàng vỗ vỗ.
”Hoắc Sinh học rộng tài cao, lại là thiên hạ đệ nhất phong lưu khó có ai bì kịp sao có thể vì chuyện vặt vãnh này mà chịu thua chứ. Ta hứa với muội, dù phải làm bất kỳ điều gì cũng sẽ khiến huynh ấy tỉnh lại.”
Hoắc Kỳ Thư như được an tâm, nàng chầm chậm dừng tiếng khóc, khoé mắt lộ lên nét oán hận, nàng siết chặt vạt áo Cố Vệ Bắc nói:
”Tất cả là tại Triệu Mẫn, chính nàng ta kéo nhị ca đi đến chỗ mạo hiểm lúc huynh ấy còn bị thương mới khiến huynh ấy thành ra như vậy. Nếu nhị ca có bề gì, muội dù có bị Quốc công xử trảm cũng nguyện ý tự tay hạ sát nàng ta.”
Cố Vệ Bắc nghe vậy liền kéo Hoắc Kỳ Thư ra khỏi người giữ lấy vai nàng gằn giọng:
”Hoắc Kỳ Thư, muội có biết muội đang nói gì không? Nàng ấy là vương phi, muội giết nàng không sợ chu di cửu tộc hay sao?”
”Không sợ!” Hoắc Kỳ Thư cương quyết: “Mỗi ngày muội đều có cơ hội tiếp cận nàng ta, cùng lắm muội âm thầm ra tay. Ai biết được chứ!”
Cố Vệ Bắc níu chặt vai Kỳ Thư nói:
”Tình hình lúc đó vương phi không còn cách nào khác, nàng cũng không thể đi một mình. Hoắc Sinh là nguyện ý đi cùng nàng. Sao muội lại có thể đổ hết tội lỗi lên đầu nàng ấy như vậy. Hoắc Kỳ Thư muội quá hồ đồ rồi.”
Hoắc Kỳ Thư nhận rõ Cố Vệ Bắc rất giận dữ, trước đây hắn chưa từng nổi cáu với nàng như vậy. Hoắc Kỳ Thư hét lên:
”Muội biết, Cố ca và nàng ta từng là thanh mai trúc mã, suýt nữa thì thành thân. Bây giờ muội muốn hại nàng khiến cho huynh đau lòng không chịu được chứ gì. Nàng ta đã cướp đi Cố ca của muội, lại còn không tuyệt tình cướp luôn cả nhị ca của muội. Huynh nói xem muội làm sao chịu được đây, huynh nói đi!”
Cố Vệ Bắc biết rõ Hoắc Kỳ Thư đối với hắn nặng tình như thế nào, nhưng nàng không thể hiểu, nếu như nàng đụng vào Triệu Mẫn cũng có nghĩa nàng sẽ phải chết. Lưu Dĩ rất tàn nhẫn. Hắn tàn nhẫn hơn những gì mà họ nhìn thấy. Lúc này hắn lo cho Triệu Mẫn tám thì lo cho nàng mười, từ lúc Triệu Mẫn thành vương phi. Cố Vệ Bắc hắn đã hoàn toàn từ bỏ nàng, chỉ là gần đây mới nhận ra tình cảm đối với Kỳ Thư. Những lo lắng này không lẽ nàng không hiểu.
”Muội nghe cho rõ đây, nếu muội dám động vào vương phi, không chờ Quốc Công xuống chỉ. Tự tay Cố Vệ Bắc ta sẽ đưa tiễn muội.”
Cố Vệ Bắc xoay gót bước đi. Hoắc Kỳ Thư rất cứng đầu, nếu hắn không khuyên được chỉ còn cách đe doạ mà thôi.
Trái tim Hoắc Kỳ Thư như vỡ vụn, nàng đau lòng nhìn Cố Vệ Bắc đi khuất, môi khẽ mấp máy.
“Cố ca đừng trách muội. Nếu nhị ca ra đi, muội sẽ liều mạng với nàng ta.”
Vạn trường lộ biến.
Quan quân quỳ gối.
Quyết tâm phế phi.
Chu gia là gia tộc đã qua mấy đời quan lại, còn là trữ tộc cuối cùng của triều trước, so trước hay sau đều mang tiếng lớn, người của Chu gia khắp thiên hạ không ai dám cả gan động vào là điều dễ hiểu.
Lại nói chuyện năm đó tiên đế ban hôn cho Thân Vương cũng chính yếu muốn mượn tay Chu gia khiến cho quyền lực Thân Vương ngày càng lớn mạnh. Nhưng người tính không bằng trời tính, tiên đế nào có ngờ đến Thân Vương sẽ có ngày tử trận nơi sa trường, để lại vinh quang ngay ở thời điểm quan trọng nhất.
Nhưng Chu gia không phải vì thế mà lụi tàn. Kinh thành này có thể nói là thiên hạ của Chu gia. Con cháu Chu gia không chỉ làm quan, mà còn là những thương nhân tài ba, họ nắm trong tay bao nhiêu mẫu ruộng đồn điền, khách điếm. Cái quyền lực của họ không đơn giản là cái danh quý tộc hay Thân Vương, quyền lực này chính là bởi họ nắm trong tay ‘đĩnh bạc’ của đại Sở. Chính những điều này đã khiến Chu gia trở thành đệ nhất gia tộc, ngay cả hoàng thất còn phải nhìn trước ngó sau.
Nay hay tin Tiêu Phi, vương phi Thân Vương bị chính tay Giám Quốc Công hạ sát không khỏi khiến cho trên dưới mấy trăm người Chu gia kinh hãi. Chiêu Dương quận chúa cùng Hầu An thế tử và đám quan viên dẫn theo trên dưới Chu gia quỳ trước cửa cung từ sáng sớm đến tối mịt, mặc kệ mây mù gió mưa, quyết tâm hô rõ:
“Phế phi!”
Phi ở đây còn có thể là ai khác ngoài Giám Quốc Vương Phi Triệu Mẫn, vì nàng mà Chiêu Dương quận chúa suýt mất mạng còn Tiêu Phi thì bị hạ sát tàn nhẫn. Chu gia nào có đơn giản bỏ qua chuyện này. Đối đầu với hoàng thất ư. Nếu huy động Chu gia khắp Sở quốc đình công. Sở quốc không sớm thì muộn cũng sẽ suy kiệt. Đó là lý do người của Chu gia biết rõ Lưu Dĩ tàn bạo vẫn chịu khó lộ mặt đòi công lý bởi họ biết rõ. Quốc Công đại Sở này coi trọng đại cục hơn bất cứ thứ gì.
Vậy vị Quốc Công coi trọng đại cục kia đang ở đâu? Có nhìn thấy đám người quý tộc Chu gia gấp mình giữa mặt trời chói chang quỳ rạp trên đất cát hoàng cung kia không?
Nếu nói biết thì thật kỳ lạ, vốn dĩ vị Quốc Công đó hành động rất mau lẹ, không nói hai lời, quyết là làm, vậy mà đã hơn một ngày trôi qua vẫn chưa thấy chút động tĩnh. Mặc cho Chiêu Dương gào đến ngất đi mấy lần, mặc cho quan viên nhà Chu gia cởi mũ ô sa vẫn không thấy hạ chỉ.
Nếu nói không biết thì càng vô lý. Hoàng cung này tai mắt rất nhiều, lại là thiên hạ của hắn. Con mắt của hắn ở khắp nơi. Ngay cả bách tính cũng đều rõ ràng sự tình. Vị đại giám thiên hạ không nhìn thấy e là không ai tin.
Kỳ thực không ai rõ. Vị Quốc Công đó dành suốt một ngày chỉnh đốn đội quân kỵ binh mà hắn dày công huấn luyện. Đi xa mười ngày, việc quan trong nhất sau khi trở về chính là chỉnh y quân kỵ binh. Việc thứ hai là sắp xếp chuẩn y tấu chương, xử lý mùa vụ đói kém, lũ lụt đê điều của bách tính tứ phương.
Chỉ tính riêng hai việc đó, đừng nói là một Lưu Dĩ, dù cho cả mười Lưu Dĩ cũng không có thời gian màng đến chuyện đám người Chu gia khóc lóc ngoài kia.Hoàng cung rộng lớn, căn bản lực rống không đủ để ảnh hưởng đến hắn.
Người ngoài nhìn vào thì chỉ đơn giản là thấy như vậy. Nhưng theo Mạc Vân, bộ hộ thị lang đi theo Lưu Dĩ đã lâu đã mơ hồ nhận ra.Lưu Dĩ rõ ràng để tâm đến đám người Chu gia, lúc này là âm thầm hành động, bề ngoài tỏ vẻ không quan tâm thực chất đã có dự tính. Tuyệt đối không thoát khỏi thiên la địa võng của hắn. Hắn có thể vì lão bà của mình mà không tiếc tay giết Tiêu Phi, nay đám người đó đòi phế nàng. Lưu Dĩ mà lặng yên đứng nhìn thì quá mức vô lý rồi.
“Quôc Công! Hạ quan đã xử lý xong việc bên thành Châu An. Hai mươi xe lương thảo cũng đã được đưa đến đó. Hạ quan cũng đã dẹp hết thanh lâu ở Kỳ Châu, bắt dữ đám người bắt cóc....”
Mạc Vân đứng trước đại điện, một mạch nói dông dài, chủ yếu là báo cáo thành tích hắn đạt được trong quá trình Lưu Dĩ đi vắng. Mạc Vân tuổi trẻ tài cao, vốn không bao giờ làm Lưu Dĩ thất vọng, chuyện Lưu Dĩ giao cho, hắn tuyệt đối chỉ có thể làm tốt hơn.
“Ừm!” Lưu Dĩ tay cầm bút lông sói họa trên chiếu thư trầm giọng: “Ngươi đã điều tra ra tất cả những kẻ giăng bẫy vương phi chưa?”
Mạc Vân không chút kinh ngạc, dường như đã hoàn toàn biết rõ vị Quốc Công hắn một mực kính trọng này đặt nặng thê tử như thế nào. Ngay cả khi bận rộn cũng không quên trả thù cho nàng.
“Thưa, hạ quan đã điều tra rõ, Tiêu Phi cùng người của Chu gia một tay bày binh. Mục đích là dụ Nương nương cùng Hoắc tướng quân cùng rơi vào mật thất mà coi như biến mất. Như vậy sẽ quang minh chính đại đổ cho nương nương tiếng thê tử hồng hạnh vượt tường. Chỉ là những kẻ đó khai xong liền bị sát thủ hạ chết, không kịp đưa ra làm nhân chứng. Mật thất kia cũng đã hoàn toàn sập xuống. Lúc này chỉ còn là đống đổ nát. Cho nên người của Chu gia không chịu nhận tội mà còn nói, còn nói....”Thấy Mạc Vân ấp úng, Lưu Dĩ cau mày: “Nói đi!”
Mạc Vân hơi cúi đầu khẽ đáp: “Còn nói vương phi nương nương là yêu nghiệt, hạ độc quận chúa, xúi dục Quốc Công ra tay với Tiêu Phi nương nương, còn xuống tay khiến cho Thái Hậu lâm bệnh. Chu gia cùng quan viên đại thần đồng lòng đòi phế phi!”
Sớm đã biết rõ, chỉ là nghe đám người kia gọi thê tử hắn là yêu nghiệt. Lưu Dĩ không nén được giận dữ bẻ gãy bút lông sói trong tay chỉ trong chớp mắt.
Mạc Vân cùng Lam Thất và đám cung nhân không khỏi kinh hãi vội quỳ rạp xuống chờ nộ khí của hắn bốc lên.Chỉ là chờ nửa ngày trời vẫn thấy tiết xuân bình thường, không chút nổi gió khiến chúng nhân không khỏi tò mò ngẩng đầu.
Lưu Dĩ vẫn ngồi trên bàn lớn, đã thay một cây bút lông khác thản nhiên phê tấu như chưa có gì xảy ra. Phản ứng này nằm ngoài dự đoán khiến cho chúng nhân có chút vui mừng nhưng lại lo lắng không yên. Cứ như là bình yên trước bão. Vô cùng bất an a.
“Bẩm Quốc Công, hạ quan còn có chuyện này chưa bẩm báo.” Mạc Vân quan sát sắc mặt bình thản đầy nghiêm túc của Lưu Dĩ, lại thấy thấp thỏm không yên.
“Ừm!” Lưu Dĩ vẫn chăm chú xem tấu chương.
“Chuyện là trước đó Hạ thừa tướng cùng Đô thống đại nhân có vài lần lui tới chỗ phủ Thân Vương, nhưng từ sau khi vương phi nương nương từ thành Tô Châu, giúp dân chúng thoát nạn trở về thì không thấy qua lại nữa. Hạ quan đã điều tra, Hạ thừa tướng cùng Đô thống đại nhân không bằng lòng vương phi. Xem chừng đã có vài dự tính. Còn chuyện vì sao rút lui, hạ quan không thể tra rõ.” Mạc Vân thành thật khai báo.Đối với chuyện quan trường, xưa nay nếu xuất hiện nữ nhi đều dễ dàng hỏng chuyện, nhưng Hạ Tĩnh cùng Diệp Khiết Lâm đều là quan viên đầu triều, nếu thật sự có một ngày hai người này kết hợp với Chu gia, tạo được thế lực uy hiếp được Lưu Dĩ. Số phận của vị vương phi họ Triệu kia rất khó để bảo toàn.Cái mà Mạc Vân e sợ không phải là mạng của Tiểu Yến Tử, mà là e sợ hai vị đầu triều kia tạo phản. Một văn một võ nắm quyền trong tay còn kết hợp với Chu gia bá chủ thiên hạ, chuyện tạo phản phải xem xem bọn họ có dám hay không mà thôi.
Lưu Dĩ thoáng ngưng bút, ngước lên nhìn vẻ mặt trầm mặc trong suy tư của Mạc Vân, khóe môi khẽ cong một nụ cười thâm thúy. Hắn bình thản đáp:
“Mạc thị lang! Bổn vương thấy Hạ thừa tướng ngồi ở vị trí kia cũng đủ lâu rồi. Chi bằng ngươi giúp bổn vương đỡ ông ta xuống.”
Mạc Vân nhìn rõ vẻ mặt thâm trầm kia, thầm biết là Lưu Dĩ muốn mượn đao giết người. Vốn Hạ Tĩnh không phải loại người dễ nuốt, sớm biết Mạc Vân là người có tham vọng, cái ghế thừa tướng là mục tiêu của đời hắn. Đây là cơ hội cũng là thách thức, bước sai một đường kẻ chịu thiệt chỉ có thể là Mạc Vân.
“Thiên tuế đánh giá cao hạ quan rồi. Hạ thừa tướng tài trí hơn người, tâm tư mẫn tiệp, một đời anh minh. Hạ quan nào có khả năng đưa ngài xuống.” Mạc Vân tỏ vẻ khiêm tốn cung kính đáp.
“Vậy sao! Thật đáng tiếc” Lưu Dĩ thu lại dáng cười, vẫn thản nhiên phê tấu không nói thêm lời nào để lại một bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Mạc Vân rẽ người đứng dưới đại điện không nói. Chỉ là trong lòng bứt rứt khó chịu. Chẳng mấy khi được Lưu Dĩ cho cơ hội hạ bệ Hạ Tĩnh, nếu như hắn nhận lời có thể Mạc Vân sẽ có được vị trí hắn ao ước. Chỉ là Hạ Tĩnh là con cáo già, Mạc Vân cũng chỉ là một viên quan tam phẩm. Có thể không?
Trong lúc Mạc Vân trầm mặc, Lam Thất nhận được tin tức gì đó liền đi vào cung kính ôm quyền:
“Bẩm Quốc Công, đã có chứng cứ chứng minh Hạ Hầu Lan công tử là kẻ cầm đầu trong vụ bắt cóc nữ tử ở huyện Kỳ Châu.”
Mạc Vân nghe vậy liền xanh mặt.
Hạ Hầu Lan là kẻ cầm đầu đám người bắt cóc sao. Lưu Dĩ làm thế nào biết được, đã điều tra khi nào. Hạ Hầu Lan bị bắt ra làm sao?
Mạc Vân banh to mắt nhìn Lưu Dĩ vẫn thản nhiên như không trên kia. Trong lòng không khỏi thán phục. Sớm biết Lưu Dĩ không đơn giản. Chỉ không ngờ hắn lại nhắm tới lão thần đầu triều một cách nhanh gọn như vậy.
Mạc Vân phủi tà quỳ rạp xuống đất ôm quyền:
“Mạc Vân nguyện giúp Quốc Công trừ gian dẹp loạn, chết không từ nan.”
Lưu Dĩ khẽ buông bút, nghiêm túc gật đầu:
“Được!”
-----
Lúc Lưu Dĩ hồi phủ đã là sáng sớm hôm sau, bóng bạch kim mỏi mệt nặng nề về đến Tam Thái viện.
Lúc này gà còn chưa gáy, cung nhân vẫn còn đang gật gù, nhìn thấy Lưu Dĩ mặt mày nặng nề liền giật mình đến tỉnh.
”Vương phi sao rồi.” Giọng Lưu Dĩ có chút khàn khàn, hai mắt lờ đờ nhưng vẫn phát ra khí thế nghiêm túc như thường.
”Bẩm. Nương nương đã ăn hết sáu bát cháo, uống ba bát thuốc. Thần sắc người đã tốt hơn nhiều. Giờ này người vẫn đang ngủ. Cố đại phu có căn dặn, nương nương ngủ càng nhiều càng chóng khoẻ.” Tiểu Phi rành rọt bẩm báo.
Yến Tử khi thường rất kén ăn, nàng chỉ thích ăn món nướng, vậy mà một ngày ăn đến sáu bát cháo chứng tỏ nàng đã đói đến độ nào rồi.
Lưu Dĩ không nói chỉ lặng lẽ sang phòng bên tắm rửa, ngâm mình rửa trôi đi mệt mỏi.
Những ngày ở chiến trường hắn cũng không được ngủ tử tế, lúc này quả thật quá mệt.
Tắm rửa sạch sẽ, Lưu Dĩ mới nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng.
Đập vào mắt hắn là Yến Tử đang cuộn tròn trong chăn, đôi má trắng ngần đã có chút ửng hồng, môi sen đã ửng đỏ. Xem ra nàng nghỉ ngơi rất tốt, thuốc của Cố Vệ Bắc cũng ổn, chỉ là có một điều khiến hắn cau mày.
”Sao vương phi lại nằm trong tủ. Các ngươi không thấy tủ không có đệm sao?”
Giọng nói đè thấp của Lưu Dĩ tuy trầm nhưng đầy uy lực, lộ rõ vẻ mặt không vui.
Vui làm sao được khi thấy tiểu thê tử nhỏ bé nằm trong tủ y phục của hắn không được trải ba lớp đệm như trên giường lớn. Cứ như vậy thức dậy nàng chắc chắn sẽ bị đau lưng.
Đám cung nhân xanh mặt quỳ rạp xuống, cố nén thấp giọng tránh làm ảnh hưởng vị đang ngủ kia kinh hô:
”Bẩm, từ lúc Thiên tuế rời đi, nương nương đều nửa đem tự động ngủ trong tủ. Chúng nô tỳ đã khuyên ngăn nhưng người không chịu. Cũng không cho chúng nô tỳ đặt đệm, sợ làm bẩn y phục Thiên tuế.”
Mày lưỡi mác càng cau chặt.
”Mỗi đêm sao?”
”Vâng” nghe giọng nói trầm thấp đã bớt đi khí thế. Tiểu Phi mừng rỡ đáp: “Mỗi đêm nương nương đều không ngủ được, nhưng người đặt gối vào tủ y phục, sau đó liền ngủ rất ngon. Một mạch đến sáng. Đêm qua cũng là theo thói quen, người nửa đêm tỉnh giấc tự mình vào đó ngủ.”
Mày lưỡi mác nhẹ nhàng dãn ra. Lưu Dĩ không đáp lời, phất tay cho đám hạ nhân lùi ra ngoài. Hắn xải bước đến trước tủ, trầm mặc nhìn nàng an giấc. Đáy mắt hiện lên ái tình vô hạn.
Hắn vươn tay ra bế cả nàng cùng tấm áo choàng của hắn được Yến Tử dùng làm chăn kia lên giường.
Như phát hiện ra có người phá giấc ngủ của nàng. Yến Tử khó chịu lim dim mở mắt, lại ngửi được mùi cổ hương quen thuộc áp vào mũi, nàng vô thức vươn tay ôm lấy cổ hắn, vùi mặt vào hõm cổ hắn há miệng cắn một cái, không ngừng day day.
Lưu Dĩ không lường được nàng sẽ làm ra hành vi đó, hắn đặt mình cùng nàng nằm xuống giường, cũng không tỏ vẻ đau đớn, tay khẽ nhéo mông nàng khiến nàng ngoan ngoãn nhả cổ hắn ra.
Lưu Dĩ nhìn nàng nhắm tịt mắt nhưng vẫn nhăn mày, chỉnh lại tư thế thoải mái cho nàng, hắn đặt đầu nàng lên tay, khẽ vỗ lên vai nàng. Động tác dịu dàng đến mức chính hắn cũng không nhận ra.
Giọng hắn khàn trầm tràn đầy yêu thương khẽ nói:
”Ngủ ngoan, bổn vương ở đây!”
Như đã thoả mãn. Mày liễu Yến Tử khẽ giãn ra, khoé môi chầm chậm cong lên rồi lờ mờ ngủ say lúc nào không hay.
Lưu Dĩ mệt mỏi, lúc này như tìm về được nơi khiến hắn thoải mái, ở bên cạnh người khiến hắn an tâm cũng từ lúc nào mà chìm sâu vào giấc ngủ.
Mặt trời loé rạng đông, gió xuân khẽ đưa cành. Hoa tàn rồi lại nở. Ta và chàng lại càng si.
Ở phủ đại phu. Cố Vệ Bắc mồ hôi đầy tay, không ngừng dùng ngân châm điểm lên từng nơi trên thân thể Hoắc Sinh.
Hoắc Sinh nằm trên giường lớn, sắc môi bợt bạt, da dẻ xanh xao, trên thân thể không chỗ nào không bị thương. Hắn nằm im bất động hệt như một cái xác không hồn.
Lát sau Cố Vệ Bắc đẩy cửa trở ra.
Bên ngoài đại tướng quân Hoắc Tâm, Hoắc phu nhân, Hoắc Thiện cùng Hoắc Kỳ Thư, Hạ Chí đều có mặt đầy đủ, ai nấy vẻ mặt ngưng trọng đầy lo lắng.
Thấy vẻ mặt Cố Vệ Bắc liền biết tình hình rất xấu. Hoắc phu nhân cùng Hoắc Kỳ Thư đứng không vững, nước mắt đã lăn dài.
”Cố đại phu. Sinh nhi sao rồi!” Hoắc Tâm đại tướng không chờ được liền hỏi.
Cố Vệ Bắc cố nặn ra một nụ cười đáp:
”Hoắc tướng quân cát nhân thiên tướng. Chỉ cần trong vòng ngày mai có thể tỉnh lại thì vạn sự đều thành. Vạn sự đều thành!”
Cha con Hoắc Gia xanh mặt. Hoắc Kỳ Thư đỏ hoe mắt chụp tay Cố Vệ Bắc nghẹn ngào:
”Ca, nói vậy nếu ngày mai nhị ca không tỉnh thì huynh ấy sẽ...sẽ...”
Cố Vệ Bắc không đáp chỉ lặng lẽ cúi đầu cắn môi. Hắn hận không thể có phép màu, không có cách nào cứu được Hoắc Sinh ngoại trừ chính bản thân Hoắc Sinh.
Hoắc Thiện đỡ Hoắc phu nhân đã nức nở không thành lời. Hoắc Tâm đại tướng lặng im không nói, chỉ có khoé mắt già nua ẩn hiện nỗi đau xót.
Hoắc Thiện nghiêm nghị nói:
”Phụ thân, mẫu thân hãy tin tưởng lão nhị, lão nhị từ nhỏ đến lớn đều rất mạnh mẽ, chưa từng chịu thua bất cứ điều gì. Lão nhị chắc chắn sẽ tỉnh lại!”
Cố Vệ Bắc ngẩng mặt lên nhìn Hoắc Thiện bằng một ánh mắt kính trọng, hắn gật đầu:
”Phải. Hoắc tướng quân sẽ tỉnh lại. Chỉ cần tỉnh lại, chuyện tay trái bị phế Cố Vệ Bắc sẽ dốc hết sức lực cứu huynh ấy.”
”Tay trái bị phế.” Hoắc Tâm đại tướng kinh hô: “Sao lại thành ra như vậy?”
Cố Vệ Bắc thở dài đáp: “Ban đầu tay trái của Hoắc tướng quân chỉ bị gãy nhẹ, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, không biết lý do nào cánh tay đó đã bị động lực tác động khiến cả cánh tay bị gãy hết dẫn đến tàn phế.”
Sắc mặt Hoắc gia càng trầm trọng, Hoắc phu nhân nghẹn ngào lên tiếng.
”Không sao, chỉ cần Sinh nhi chịu tỉnh dậy, phế một cánh tay cũng không sao!”
”Đúng vậy, chỉ cần lão nhị sống là được.”
Cả gia đình Hoắc gia trầm mặc một lát mới từ tốn đẩy cửa vào phòng thăm Hoắc Sinh.
Hoắc Kỳ Thư vẫn đứng im không nói. Nàng đau lòng nức nở không ra tiếng, cứ như sợ rằng nàng bật khóc thành lời sẽ khiến Hoắc phu nhân đau thương ngã quỵ.
Cố Vệ Bắc đứng sau lưng nàng, ngập ngừng hồi lâu mới vươn tay vỗ vỗ vào lưng Hoắc Kỳ Thư an ủi:
”Muội không cần phải nhịn, muốn khóc cứ khóc đi.”
Hoắc Kỳ Thư xoay người vươn tay ôm lấy Cố Vệ Bắc, vùi mặt vào ngực hắn nức nở:
”Nhị ca của muội, nhị ca của muội.”
Cố Vệ Bắc bị Hoắc Kỳ Thư siết chặt khiến hắn trở nên vô cùng lúng túng, cả khuôn mặt đỏ ửng như mặt trời. Lại nghe nàng nức nở, trong lòng quặn đau không biết làm sao, chỉ đành ôm lấy nàng vỗ vỗ.
”Hoắc Sinh học rộng tài cao, lại là thiên hạ đệ nhất phong lưu khó có ai bì kịp sao có thể vì chuyện vặt vãnh này mà chịu thua chứ. Ta hứa với muội, dù phải làm bất kỳ điều gì cũng sẽ khiến huynh ấy tỉnh lại.”
Hoắc Kỳ Thư như được an tâm, nàng chầm chậm dừng tiếng khóc, khoé mắt lộ lên nét oán hận, nàng siết chặt vạt áo Cố Vệ Bắc nói:
”Tất cả là tại Triệu Mẫn, chính nàng ta kéo nhị ca đi đến chỗ mạo hiểm lúc huynh ấy còn bị thương mới khiến huynh ấy thành ra như vậy. Nếu nhị ca có bề gì, muội dù có bị Quốc công xử trảm cũng nguyện ý tự tay hạ sát nàng ta.”
Cố Vệ Bắc nghe vậy liền kéo Hoắc Kỳ Thư ra khỏi người giữ lấy vai nàng gằn giọng:
”Hoắc Kỳ Thư, muội có biết muội đang nói gì không? Nàng ấy là vương phi, muội giết nàng không sợ chu di cửu tộc hay sao?”
”Không sợ!” Hoắc Kỳ Thư cương quyết: “Mỗi ngày muội đều có cơ hội tiếp cận nàng ta, cùng lắm muội âm thầm ra tay. Ai biết được chứ!”
Cố Vệ Bắc níu chặt vai Kỳ Thư nói:
”Tình hình lúc đó vương phi không còn cách nào khác, nàng cũng không thể đi một mình. Hoắc Sinh là nguyện ý đi cùng nàng. Sao muội lại có thể đổ hết tội lỗi lên đầu nàng ấy như vậy. Hoắc Kỳ Thư muội quá hồ đồ rồi.”
Hoắc Kỳ Thư nhận rõ Cố Vệ Bắc rất giận dữ, trước đây hắn chưa từng nổi cáu với nàng như vậy. Hoắc Kỳ Thư hét lên:
”Muội biết, Cố ca và nàng ta từng là thanh mai trúc mã, suýt nữa thì thành thân. Bây giờ muội muốn hại nàng khiến cho huynh đau lòng không chịu được chứ gì. Nàng ta đã cướp đi Cố ca của muội, lại còn không tuyệt tình cướp luôn cả nhị ca của muội. Huynh nói xem muội làm sao chịu được đây, huynh nói đi!”
Cố Vệ Bắc biết rõ Hoắc Kỳ Thư đối với hắn nặng tình như thế nào, nhưng nàng không thể hiểu, nếu như nàng đụng vào Triệu Mẫn cũng có nghĩa nàng sẽ phải chết. Lưu Dĩ rất tàn nhẫn. Hắn tàn nhẫn hơn những gì mà họ nhìn thấy. Lúc này hắn lo cho Triệu Mẫn tám thì lo cho nàng mười, từ lúc Triệu Mẫn thành vương phi. Cố Vệ Bắc hắn đã hoàn toàn từ bỏ nàng, chỉ là gần đây mới nhận ra tình cảm đối với Kỳ Thư. Những lo lắng này không lẽ nàng không hiểu.
”Muội nghe cho rõ đây, nếu muội dám động vào vương phi, không chờ Quốc Công xuống chỉ. Tự tay Cố Vệ Bắc ta sẽ đưa tiễn muội.”
Cố Vệ Bắc xoay gót bước đi. Hoắc Kỳ Thư rất cứng đầu, nếu hắn không khuyên được chỉ còn cách đe doạ mà thôi.
Trái tim Hoắc Kỳ Thư như vỡ vụn, nàng đau lòng nhìn Cố Vệ Bắc đi khuất, môi khẽ mấp máy.
“Cố ca đừng trách muội. Nếu nhị ca ra đi, muội sẽ liều mạng với nàng ta.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook