Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân
-
Chương 2: Nữ tử thất sát, yến tử ra tay
Tiểu Yến Tử chắm chú dán mắt vào bóng nam nhân cao lớn đã đi khuất, nhất thời cảm thấy trong lòng hư thoát. Người lúc nãy nàng nhìn thấy không phải là chủ nhân của vương phủ. Người đại dám thiên hạ, đứng đầu triều đình Lưu Dĩ sao.
Nhưng hắn ở đây làm gì? Không phải đang ngủ sao? Không lẽ hắn bị mộng du!!!
Tiểu Yến Tử kinh hoàng như kiến trên chảo lửa, ngồi xuống đứng dậy lại ngồi xuống. Không biết có phải vừa rồi là nàng gãy đàn, ồn quá khiến hắn khó chịu không. Nàng quên mất chỗ nàng cách hắn chỉ một đình viện. Đừng nói đàn, hát thôi cũng đủ để hắn nghe thấy.
Tiểu Yến Tử bắt đầu sắp xếp một loạt lý do bao biện, nàng sợ chiều qua thỉnh an bị hắn khiển trách thì làm thế nào.
Nàng bắt đầu nghĩ đến đầy đủ biện pháp, hay là nói nàng mộng du nên không làm chủ được hành vi, hay là nói dạo này đau họng nên luyện thanh một chút.
Tiểu Yến Tử đau khổ chờ đến buổi chiều, bị người của Ôn quản gia gọi qua, lên khách phòng vấn an Lưu Dĩ.
Khỏi phải nói bạn Yến Tử nhà ta sợ như thế nào, nàng ngay từ lần đầu nhìn thấy hắn đã bị khí thế của hắn đàn áp. Vậy mà bây giờ còn trực tiếp đối diện với hắn, quả thật quá sức a.
Tiểu Yến Tử thậm thụt nửa ngày mới dám mò đến khách phòng. Thấy Lưu Dĩ đang cầm một cuốn sách, trên bàn tách trà còn bốc khói. Khí thế cường đại của hắn cứ như là bản chất của hắn, cứ thế mà toát ra, không cần dùng ánh mắt cử chỉ hay lời nói. Chỉ ngồi một chỗ cũng khiến người ta sợ hãi.
Ôn quản gia đứng một bên, đang báo cáo về tình trạng vương phủ mấy ngày hắn đi vắng. Thấy Tiểu Yến Tử chầm chậm đi vào mới giới thiệu:
“Quốc Công, đây là quản gia mới của phủ, sau này sẽ thay lão quản lý vương phủ” Ôn quản gia hướng ánh mắt qua Tiểu Yến Tử “Mau qua đây thỉnh an Quốc Công”.
Tiểu Yến Tử nuốt nước bọt, thật sự từ kiếp trước đến kiếp này, nàng lần đầu gặp một người ngồi yên bất động, chăm chú đọc sách mà vẫn phát ra khí thế đáng sợ khiến chân tay người ta bủn rủn. Nàng ngậm nửa ngày trời mới dám cúi đầu thi lễ.
“Triệu Phạm Hoa than kiến Quốc Công”
Lưu Dĩ vẫn không đổi sắc, hắn dùng ngón tay thon dài lật trang sách, chậm rãi hớp một ngụm trà hỏi:
“Bao nhiêu tuổi?”
Tiểu Yến Tử cùng Ôn quản gia và đám hạ nhân gần đó vừa nghe thấy câu hỏi của Lưu Dĩ đã bất động như xác chết.
Đám hạ nhân đau đáu nhìn tên tiểu tử đang đứng trước mặt chủ tử của họ. Chủ của họ trước nay đều không hề quan tâm đến đám hạ nhân tên tuổi là gì. Nếu muốn phân phó chỉ trực tiếp nói với Ôn quản gia hay thị vệ thân cận mà thôi. Nay lại hỏi tuổi của một tên tiểu tử, thật kỳ lạ.
Tiểu Yến Tử đổ mồ hôi lạnh, líu lưỡi trả lời: “Bẩm, hai mươi tuổi”
Thực ra tuổi mà Tiểu Yến Tử ở kiếp này là mười tám tuổi, nhưng nàng giả làm đại ca của nàng nên mới phải khai gian tên tuổi.
Lưu Dĩ nhìn cũng không nhìn nàng chỉ hỏi:
“Ngươi học đàn từ đâu”
Thôi xong, Tiểu Yến Tử cảm thấy đời này mình lại tiêu rồi, bị Quốc Công nhắm trúng, chắc chắn không tới mấy canh giờ nữa nàng sẽ bị đá khỏi phủ.
Tiểu Yến Tử run run trả lời: “Là tiểu nhân tự học”
Lưu Dĩ chính thức rời mắt khỏi sách, hướng đôi mắt thanh u nhìn Tiểu Yến Tử, nàng giật mình cúi gầm mặt xuống trốn tránh.
Hắn tính toán nói gì đó nhưng bên ngoài. Lam thị vệ vội vã chạy vào ôm quyền kính cẩn.
“Bẩm Quốc Công, một nữ tử do Thái hậu đưa về bị đưa vào Tây phòng đã uống thuốc độc tự vẫn”
Hai mắt Lưu Dĩ lạnh đi nửa phân. Khuôn mặt hắn càng tăng thêm sự nghiêm nghị. Hắn lạnh lùng phất tay đi thẳng một đường đến Tây phòng.
Đám hạ nhân cùng Tiểu Yến Tử vội vã đi theo hóng chuyện.
Bên trong Tây phòng, đám nữ tử lớn lên với khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn đang ôm thi thể một nữ tử khóc.
Vừa thấy Lưu Dĩ đến lập tức nín khóc, quỳ xuống thi lễ.
“Nói, vì sao chết”
Giọng Lưu Dĩ trầm trầm kèm theo lãnh khí khiến cho chúng nhân hoảng sợ.
Một nữ tử không dấu sợ hãi dũng cảm lên tiếng.
“Bẩm Quốc Công, chúng thần thiếp đều là nữ nhân được chọn vào cung làm nữ nhân cho hoàng thượng. Thái hậu muốn chúng thần thiếp hầu hạ cho Quốc Công, nhưng ngài không cần chúng thần thiếp, Như Lam tỷ không chịu sống ở đây đến già rồi chết đi nên mới...”
Lưu Dĩ dằn đôi mắt lạnh kia vào thi thể sớm đã cứng ngắc của nữ tử kia, hắn gằn giọng.
“Dám tự vẫn trong phủ của ta, mang âm khí vào đây, tội của nàng ta, để người nhà nàng ta cùng các ngươi gánh”
Thanh âm u lạnh khiến cho chúng nhân có mặt ở đó nhất thời lạnh gáy.
Ai cũng biết Lưu Dĩ rất ghét ai mang phiền phức đến cho hắn, hắn một khi nổi điên lên, không từ một thủ đoạn mà khiến đó sống dở chết dở. Nay có người dám tự vẫn ngay dưới mí mắt hắn, người xung quanh nàng ta lại phải gánh hậu quả.
Thanh âm trầm của hắn lần nữa vang lên:
“Người đâu, bán các nàng vào Lâm Phượng Lâu, để các nàng thỏa mãn hầu hạ nam nhân”
Lời vừa dứt đám nữ tử mặt đã cắt không còn giọt máu. Lâm Phượng Lâu là đâu chứ, vào đó thì sẽ bị người ta hành hạ đến còn nửa cái mạng. Tiểu Yến Tử bên này nuốt khan một tiếng. Cảm thấy người này quá tàn nhẫn rồi.
Một nữ tử nghe xong vội lao đến ôm chân của Lưu Dĩ khóc lóc. Không khách khí Lưu Dĩ vung chân tách nàng ra khỏi hắn. Hắn vốn dĩ ghét bị người khác chạm vào. Nàng đau khổ lăn long lóc nhìn hắn cởi bỏ lớp áo bị nàng vừa bị nàng túm lấy như vừa bị dính phân, lập tức quăng áo đi.
“Xin hãy tha cho thần thiếp, thần thiếp sai rồi, phải làm sao ngài mới tha cho chúng thần thiếp.”
Lưu Dĩ hậm hực bị người khác đụng vào, tính toán bỏ đi, nghe nữ tử nói vậy quay đầu hừ lạnh một tiếng:
“Nếu ngươi có thể rèn được kiếm thượng hạng, ta sẽ tha cho các ngươi”
Kiếm thượng hạng, chúng nhân đều biết chuyện rèn kiếm thượng hạng đang là vấn đề lớn của quốc gia. Lưu Dĩ ngày đêm bận rộn chính sự chính là vì điều này, nếu một nữ tử có thể rèn được thì đâu cần hắn làm Quốc Công.
Hắn đang tính toán rời khỏi nơi bẩn thỉu này thì bị một bóng xám chặn đường.
Tên tiểu tử gảy đàn lúc nào cũng co rúm như một con nhím nay lại dám đứng trước mặt hắn, nhìn vào mắt hắn, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc nói.
“Nếu có thể rèn được kiếm thượng hạng, ngài thật sự sẽ tha cho các nàng ấy?.”
Nhưng hắn ở đây làm gì? Không phải đang ngủ sao? Không lẽ hắn bị mộng du!!!
Tiểu Yến Tử kinh hoàng như kiến trên chảo lửa, ngồi xuống đứng dậy lại ngồi xuống. Không biết có phải vừa rồi là nàng gãy đàn, ồn quá khiến hắn khó chịu không. Nàng quên mất chỗ nàng cách hắn chỉ một đình viện. Đừng nói đàn, hát thôi cũng đủ để hắn nghe thấy.
Tiểu Yến Tử bắt đầu sắp xếp một loạt lý do bao biện, nàng sợ chiều qua thỉnh an bị hắn khiển trách thì làm thế nào.
Nàng bắt đầu nghĩ đến đầy đủ biện pháp, hay là nói nàng mộng du nên không làm chủ được hành vi, hay là nói dạo này đau họng nên luyện thanh một chút.
Tiểu Yến Tử đau khổ chờ đến buổi chiều, bị người của Ôn quản gia gọi qua, lên khách phòng vấn an Lưu Dĩ.
Khỏi phải nói bạn Yến Tử nhà ta sợ như thế nào, nàng ngay từ lần đầu nhìn thấy hắn đã bị khí thế của hắn đàn áp. Vậy mà bây giờ còn trực tiếp đối diện với hắn, quả thật quá sức a.
Tiểu Yến Tử thậm thụt nửa ngày mới dám mò đến khách phòng. Thấy Lưu Dĩ đang cầm một cuốn sách, trên bàn tách trà còn bốc khói. Khí thế cường đại của hắn cứ như là bản chất của hắn, cứ thế mà toát ra, không cần dùng ánh mắt cử chỉ hay lời nói. Chỉ ngồi một chỗ cũng khiến người ta sợ hãi.
Ôn quản gia đứng một bên, đang báo cáo về tình trạng vương phủ mấy ngày hắn đi vắng. Thấy Tiểu Yến Tử chầm chậm đi vào mới giới thiệu:
“Quốc Công, đây là quản gia mới của phủ, sau này sẽ thay lão quản lý vương phủ” Ôn quản gia hướng ánh mắt qua Tiểu Yến Tử “Mau qua đây thỉnh an Quốc Công”.
Tiểu Yến Tử nuốt nước bọt, thật sự từ kiếp trước đến kiếp này, nàng lần đầu gặp một người ngồi yên bất động, chăm chú đọc sách mà vẫn phát ra khí thế đáng sợ khiến chân tay người ta bủn rủn. Nàng ngậm nửa ngày trời mới dám cúi đầu thi lễ.
“Triệu Phạm Hoa than kiến Quốc Công”
Lưu Dĩ vẫn không đổi sắc, hắn dùng ngón tay thon dài lật trang sách, chậm rãi hớp một ngụm trà hỏi:
“Bao nhiêu tuổi?”
Tiểu Yến Tử cùng Ôn quản gia và đám hạ nhân gần đó vừa nghe thấy câu hỏi của Lưu Dĩ đã bất động như xác chết.
Đám hạ nhân đau đáu nhìn tên tiểu tử đang đứng trước mặt chủ tử của họ. Chủ của họ trước nay đều không hề quan tâm đến đám hạ nhân tên tuổi là gì. Nếu muốn phân phó chỉ trực tiếp nói với Ôn quản gia hay thị vệ thân cận mà thôi. Nay lại hỏi tuổi của một tên tiểu tử, thật kỳ lạ.
Tiểu Yến Tử đổ mồ hôi lạnh, líu lưỡi trả lời: “Bẩm, hai mươi tuổi”
Thực ra tuổi mà Tiểu Yến Tử ở kiếp này là mười tám tuổi, nhưng nàng giả làm đại ca của nàng nên mới phải khai gian tên tuổi.
Lưu Dĩ nhìn cũng không nhìn nàng chỉ hỏi:
“Ngươi học đàn từ đâu”
Thôi xong, Tiểu Yến Tử cảm thấy đời này mình lại tiêu rồi, bị Quốc Công nhắm trúng, chắc chắn không tới mấy canh giờ nữa nàng sẽ bị đá khỏi phủ.
Tiểu Yến Tử run run trả lời: “Là tiểu nhân tự học”
Lưu Dĩ chính thức rời mắt khỏi sách, hướng đôi mắt thanh u nhìn Tiểu Yến Tử, nàng giật mình cúi gầm mặt xuống trốn tránh.
Hắn tính toán nói gì đó nhưng bên ngoài. Lam thị vệ vội vã chạy vào ôm quyền kính cẩn.
“Bẩm Quốc Công, một nữ tử do Thái hậu đưa về bị đưa vào Tây phòng đã uống thuốc độc tự vẫn”
Hai mắt Lưu Dĩ lạnh đi nửa phân. Khuôn mặt hắn càng tăng thêm sự nghiêm nghị. Hắn lạnh lùng phất tay đi thẳng một đường đến Tây phòng.
Đám hạ nhân cùng Tiểu Yến Tử vội vã đi theo hóng chuyện.
Bên trong Tây phòng, đám nữ tử lớn lên với khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn đang ôm thi thể một nữ tử khóc.
Vừa thấy Lưu Dĩ đến lập tức nín khóc, quỳ xuống thi lễ.
“Nói, vì sao chết”
Giọng Lưu Dĩ trầm trầm kèm theo lãnh khí khiến cho chúng nhân hoảng sợ.
Một nữ tử không dấu sợ hãi dũng cảm lên tiếng.
“Bẩm Quốc Công, chúng thần thiếp đều là nữ nhân được chọn vào cung làm nữ nhân cho hoàng thượng. Thái hậu muốn chúng thần thiếp hầu hạ cho Quốc Công, nhưng ngài không cần chúng thần thiếp, Như Lam tỷ không chịu sống ở đây đến già rồi chết đi nên mới...”
Lưu Dĩ dằn đôi mắt lạnh kia vào thi thể sớm đã cứng ngắc của nữ tử kia, hắn gằn giọng.
“Dám tự vẫn trong phủ của ta, mang âm khí vào đây, tội của nàng ta, để người nhà nàng ta cùng các ngươi gánh”
Thanh âm u lạnh khiến cho chúng nhân có mặt ở đó nhất thời lạnh gáy.
Ai cũng biết Lưu Dĩ rất ghét ai mang phiền phức đến cho hắn, hắn một khi nổi điên lên, không từ một thủ đoạn mà khiến đó sống dở chết dở. Nay có người dám tự vẫn ngay dưới mí mắt hắn, người xung quanh nàng ta lại phải gánh hậu quả.
Thanh âm trầm của hắn lần nữa vang lên:
“Người đâu, bán các nàng vào Lâm Phượng Lâu, để các nàng thỏa mãn hầu hạ nam nhân”
Lời vừa dứt đám nữ tử mặt đã cắt không còn giọt máu. Lâm Phượng Lâu là đâu chứ, vào đó thì sẽ bị người ta hành hạ đến còn nửa cái mạng. Tiểu Yến Tử bên này nuốt khan một tiếng. Cảm thấy người này quá tàn nhẫn rồi.
Một nữ tử nghe xong vội lao đến ôm chân của Lưu Dĩ khóc lóc. Không khách khí Lưu Dĩ vung chân tách nàng ra khỏi hắn. Hắn vốn dĩ ghét bị người khác chạm vào. Nàng đau khổ lăn long lóc nhìn hắn cởi bỏ lớp áo bị nàng vừa bị nàng túm lấy như vừa bị dính phân, lập tức quăng áo đi.
“Xin hãy tha cho thần thiếp, thần thiếp sai rồi, phải làm sao ngài mới tha cho chúng thần thiếp.”
Lưu Dĩ hậm hực bị người khác đụng vào, tính toán bỏ đi, nghe nữ tử nói vậy quay đầu hừ lạnh một tiếng:
“Nếu ngươi có thể rèn được kiếm thượng hạng, ta sẽ tha cho các ngươi”
Kiếm thượng hạng, chúng nhân đều biết chuyện rèn kiếm thượng hạng đang là vấn đề lớn của quốc gia. Lưu Dĩ ngày đêm bận rộn chính sự chính là vì điều này, nếu một nữ tử có thể rèn được thì đâu cần hắn làm Quốc Công.
Hắn đang tính toán rời khỏi nơi bẩn thỉu này thì bị một bóng xám chặn đường.
Tên tiểu tử gảy đàn lúc nào cũng co rúm như một con nhím nay lại dám đứng trước mặt hắn, nhìn vào mắt hắn, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc nói.
“Nếu có thể rèn được kiếm thượng hạng, ngài thật sự sẽ tha cho các nàng ấy?.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook