Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân
-
Chương 14: Quốc công đến tướng phủ
Sáng sớm nay, phủ tướng quân nhộn nhịp còn hơn lễ tết. Từ cổng cho đến trại doanh, khắp nơi đều sạch sẽ tinh tươm không thể chê vào đâu được. Có thể nói phủ Đại tướng quân trăm năm mới được thay áo mới một lần, vô cùng phấn khởi.
Trên dưới hạ nhân tướng phủ đều biết hôm nay là ngày trọng đại, cùng Đại tướng quân nghênh đón Quốc Công đương triều đến tướng phủ ‘ở ké’, ấy chết là ngự giá quan lâm. Từ chủ nhà cho đến hạ nhân. Từ lúc gà còn chưa kịp gáy đã vội vã thức giấc, ai nấy đều soạn sửa tinh tươm ra cổng sắp xếp đội hình hệt như quân sĩ phía trại doanh.Đám nha hoàn và nô bộc sống mấy đời cũng không dám ước mơ Quốc Công đương triều sẽ lưu lại tướng phủ, được kề cận hầu hạ ngài là diễm phúc bao nhiêu cũng dễ gặp tai họa bấy nhiêu. Vậy nên ai nấy đều có ý thức cực kỳ nghiêm túc đối với màn tiếp đãi này đối với Lưu Dĩ.
Đại tướng quân Hoắc Tâm cùng con trai cả Bộ Hộ thị lang Hoắc Thiện và con trai thứ tướng quân Hoắc Sinh nghe báo đội ngũ đón Quốc Công chỉ còn cách hơn một con đường đã vội vã đứng xếp hàng trước cổng phủ chờ đón.
Phía đằng xa, bóng xe ngựa to lớn màu vàng óng trạm khắc tinh xảo đập tan ánh nắng , uy nghi đi tới. Bên cạnh chỉ có một đám cấm vệ quân cùng thị vệ đi theo. Không hề dẫn theo nha hoàn hay nô bộc nào khác.
Xe ngựa oai phong dừng trước cổng phủ, người trong xe vén màn bước xuống. Đôi mắt thanh u dưới ánh nắng ban mai không hề giảm đi tiết khí lãnh đạm. Mái tóc đen mượt cứ chốc chốc quấn lấy không khí, đùa giỡn với gió mây. Bóng bạch kim ngạo nghễ đứng đó.
Tất thảy người xung quanh đều đồng thời quỳ rạp xuống đất thi lễ:
“Quốc Công thiên tuế, thiên thiên tuế”
Lưu Dĩ đảo mắt một lượt, mày lưỡi mác hơi nhíu nhưng rất nhanh lại trở về vẻ lãnh đạm ngày thường phất tay.
“Bình thân”
“Tạ Quốc Công!!!”
Hoắc Tâm cùng hai con trai đến ôm quyền hàn huyên vài câu rồi nhanh chóng dẫn Lưu Dĩ vào khách phòng.
Cả một đoạn đường, Lưu Dĩ liên tục đảo mắt nhìn quanh, một câu cũng không nói, chúng nhân cúi người rồng rắn đi đằng sau cứ cảm thấy có luồng khí lạnh ở đâu vô tình bám lấy, khiến họ cảm thấy tay chân rét buốt không hiểu lý do.
Hiển nhiên hắn đang muốn tìm người. Nhưng người hắn muốn tìm rốt cuộc là ai?
Lưu Dĩ được dẫn vào khách phòng đã chuẩn bị sẵn trà, vừa bước vào phòng, thấy bóng xám nhỏ nhắn đứng thẳng tắp cạnh bàn trà đẹp đẽ đã xếp sẵn một ly trà nóng, luồng khí lạnh lập tức biến mất như chưa từng tồn tại. Chúng nhân nhất thời cảm nhận được một làn gió xuân ấm áp, dạt dào như một đám lửa nồng ấm ở đâu đó truyền tới, khiến tất thảy chúng nhân thấy lòng nhẹ bẫng, cực kỳ sảng khoái vui vẻ.
Tiểu Yến Tử vừa thấy bóng Lưu Dĩ uy nghiêm bước vào lập tức quỳ xuống thi lễ:
“Quốc Công thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Lưu Dĩ không nói gì, lướt mắt qua Tiểu Tử một lát, rồi tiến thẳng đến ghế chủ nhà, oai nghiêm ngồi xuống, cũng không buồn miễn lễ cho đồng chí Yến Tử nhà ta.
Yến Tử cảm thấy có gì đó không đúng, nàng chầm chậm ngước mắt lên nhìn hắn. Khuôn mặt hắn vẫn vậy, vẫn u lạnh khó hiểu như ngày trước, một mình hắn ngồi cao cao tại thượng nâng tách trà đã pha sẵn lên chậm rãi uống. Còn tất thảy chúng nhân kể cả chủ nhà Đại tướng quân Hoắc Tâm cũng chưa thấy hắn miễn lễ cho Tiểu Yến Tử lại chưa cho phép ngồi chỉ biết đứng đực ra như ngỗng. Cái này là cớ làm sao? Thật là khó nghĩ a.
Hoắc Sinh đứng sau lưng Hoắc Tâm, nhìn chân Tiểu Yến Tử bị bong vẫn quỳ rạp xuống, trong lòng sinh ra một khoảng trống khó chịu.
Cứ như thế tầm một khắc, trong khách phòng chỉ có hơn chục người cứ lặng thinh như chết, chỉ có tiếng nắp trà đụng vào mép trà kêu ‘cạch’.
Trên ghế chủ nhà, Lưu Dĩ vẫn chậm rãi thưởng trà, Tiểu Yến Tử vẫn quỳ rạp giữa nền đất, đám người Hoắc Tâm vẫn ngây ngốc đứng nhìn không dám lên tiếng.
Tiểu Yến Tử nhận ra, Lưu Dĩ là đang cố ý trách phạt nàng. Nhưng tại sao, nàng đã làm gì sai? Không lẽ là vì nàng không ra đón hắn, cũng chỉ vì chân nàng không thể đi xa đến vậy. Mà không thể nào nàng chỉ là một tiểu quản gia, nàng không đón thì hắn cũng có lòng để tâm sao? Thật quá khoa trương rồi.
Chốc sau, Lưu Dĩ uống hết tách trà trong tay mới chậm rãi liếc nhìn Tiểu Yến Tử trầm giọng:
“Bình thân”
“Tạ Quốc Công!”
Tiểu Yến Tử thản nhiên đứng dậy. Hoắc Sinh bên này nhìn chằm chằm vào chân trái của nàng thoáng chốc không khỏi ngạc nhiên.
Tiểu Yến Tử như không hề gì vậy, động tác ngồi xuống đứng dậy vô cùng nhuần nhuyễn, khuôn mặt cũng hết sức bình thường không hề tỏ ra đau đớn dù là một chút nào. Nhưng hôm qua chính mắt hắn đã nhìn thấy nàng bị đau như thế nào mà.
Phải, cái chân đau là thật, Tiểu Yến Tử từ lúc quỳ xuống đã đau thấu tâm can, lại phải quỳ hơn một khắc, cái chân xưng phồng vì bong gân đã đau đến tê dại. Nhưng nàng không muốn để Lưu Dĩ nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình. Tại sao nàng lại làm thế, chính bản thân nàng cũng không biết. Lúc nào trước mặt hắn nàng cũng muốn thể hiện những mặt tốt đẹp nhất của nàng. Bộ mặt thật xấu xa của nàng tuyệt không thể để hắn thấy. Là nàng quá coi trọng vị trí Quốc Công của hắn chăng. Không hề, vậy lý do là gì?
Tiểu Yến Tử đứng yên thẳng tắp cách Lưu Dĩ ba bước chân, yên lặng nhìn Lưu Dĩ hạ lệnh ban ngồi cho chúng nhân rồi hàn huyên vài câu.
Lát sau, Hoắc Tâm mời Lưu Dĩ đến Tam Thái viện tham quan tiện bề phân phó cho hạ nhân sắp xếp cho vừa ý. Lưu Dĩ đứng dậy xải bước hướng cửa đi ra, chỉ còn vài bước nữa sẽ chính thức rời khỏi khách phòng nhưng quay đầu lại vẫn thấy tiểu tử bất động đứng bên kia. Hắn nhíu mày nói:
“Đứng đó làm gì, còn không mau đi theo bổn vương”
Tiểu Yến Tử đơ mặt một lúc, vội vã vâng dạ rồi bước chân lên như người trong mộng tính toán đi theo.
Nhưng vừa bước cái chân bị bong lên đã ngã nhào xuống đất. Nỗi đau gào xé tâm can bây giờ mới thật sự ập đến khiến nàng đau đớn nằm úp mặt xuống đất. Chân đau liên tục co giật mất cảm giác khiến khóe mắt nàng thật muốn phát ra chất dịch nóng hổi mặn mà nhưng bị nàng nhanh chóng ép ngược vào trong.Rất nhanh nàng cảm nhận được mùi cổ hương quen thuộc ôm lấy nàng, bóng bạch kim xé gió lao tới áp nàng vào lồng ngực, đôi mắt u lạnh long lên:
“Phạm Hoa, ngươi làm sao!!!”
Tiểu Yến Tử chấn kinh nhìn nửa thân nàng đã nằm gọn gàng trong lòng ngực của Lưu Dĩ, nuốt khan một cái nàng lắp bắp nói:
“Bẩm, tiểu thần không hề gì, chỉ là chân hơi đau một chút”
Lưu Dĩ nhìn khuôn mặt Tiểu Tử đau đớn co giật, mồ hôi bên thái dương thi nhau chảy xuống, hắn biết nàng đang cực kỳ đau đớn. Không quan tâm đang có bao nhiêu con mắt nhìn vào. Hắn cầm lấy đôi chân nhỏ của nàng kéo giày ra, lộ ra bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo đã sưng rộp lên tím tái.
Trong đôi mắt của Lưu Dĩ long lên một tia giận dữ kèm theo bi phẫn.
Là tiểu tử từ lúc nào đã bị thương, lại là lúc nãy hắn bắt tiểu tử quỳ vì không chịu ra nghênh đón hắn khiến vết thương càng thêm trầm trọng.
Lưu Dĩ mím chặt môi bế sốc Tiểu Yến Tử lên một đường đi đến Tam Thái viện, rẽ thẳng vào sương phòng của hắn, nhanh chóng đặt nàng xuống giường lớn trước hơn mấy trăm con mắt kinh ngạc của tướng phủ cùng khuôn mặt ngây ngốc trì độn của Tiểu Yến Tử.
Không phải Lưu Dĩ rất ưa sạch sẽ sao, tại sao lại tình nguyện để một tiểu quản gia nằm trên giường mình như vậy. Thật khó tin!
“Mau gọi thái y cho ta!” Lưu Dĩ gấp giọng phân phó cho đám hạ nhân đang đực ra kinh hãi.
Cái gì. Thái y, chỉ là một giám xưởng nhỏ nhoi bị bong gân, đâu đến nỗi được triệu hồi thái y. Chúng nhân ngây ngốc chốc lát lại bị ánh mắt u lạnh của Lưu Dĩ làm cho hoảng sợ vội vàng chạy đi, không dám so đo ý định của hắn.
Tiểu Yến Tử lập tức giãy nảy lên như lò xo. Nếu thái y mà tới, bắt mạch cho nàng rồi biết được nàng là nữ tử, nàng sẽ bị khép tội khi quân phạm thượng, chu di cửu tộc đó.
Tiểu Yến Tử như diều đứt dây lao xuống giường đứng thẳng tắp như không hề gì vội ôm quyền báo cáo sự tình:
“Bẩm Quốc Công, chỉ là bong gân, không nghiêm trọng, không cần thiết phải triệu thái y!!!”
Lưu Dĩ nhíu chặt mày lưỡi mác, hắn ngồi ở thành giường nhìn tiểu tử cố tỏ vẻ bình thường đứng trên đất. Vết sưng ở chân đã dần đổi màu chứng tỏ vết thương không còn nhẹ nữa.
“Là bổn vương ban thái y chăm sóc cho ngươi, ngươi lại có lá gan từ chối, coi thường lời nói của bổn vương? Ngươi nghĩ bổn vương dung túng ngươi làm giám xưởng thì ngươi lên trời rồi, muốn làm gì thì làm sao !!!”
Tiểu Yến Tử chấn kinh, mặt mày xanh lét vội vã quỳ xuống đất:
“Tiểu thần không dám, chỉ là thân phận của thần không đáng được thái y chữa trị, mong điện hạ minh dám!!!”
Tiểu Yến Tử bất chấp chân đau, lại lần nữa quỳ rạp xuống.
Lưu Dĩ nhìn nàng đau đớn bẻ cong phần bị bong gân thi lễ, hắn thật sự rất tức giận. Tại sao, tại sao lại nhất quyết khước từ ý tốt của hắn, lại còn để bản thân chịu đau như vậy.
“Giữa cái chết và thái y, ngươi chọn đi!”
Thanh âm lạnh lẽo như ngàn năm băng giá đâm vào ót Tiểu Yến Tử khiến nàng lạnh gáy, bàn tay nhanh chóng đổ ra một tầng mồ hôi. Chúng nhân có mặt ở đó nhất thời khiếp sợ. Dám kháng lại ý tốt của Quốc Công đương triều lại khiến cho ngài ấy giận dữ như vậy thiên hạ này e là chỉ có Triệu Giám Xưởng mới có lá gan ấy.
Tiểu Yến Tử từ kiếp trước đã vô cùng lớn mật. Nàng thà chết chứ không chịu để người khác phải chịu tội thay mình. Nếu Lưu Dĩ thật sự muốn giết nàng, vậy hãy để hắn thỏa mãn. Nếu để thái y khám phá ra nàng là nữ tử, người phải chết không chỉ có mình nàng mà còn có đại ca Triệu Phạm Hoa cùng đại tẩu và hài tử còn chưa chào đời. Nàng đã chết một lần, lần này thật sự không thấy sợ hãi nữa.
Nàng hơn lúc nào hết quả quyết quỳ sụp úp mặt xuống đất:
“Xin Quốc Công ban chết cho thần!!!”
Một câu nói như dội một gáo nước lạnh lên đầu Lưu Dĩ.Quả thật trần đời này có gan chống lại ý chỉ của hắn cũng chỉ có tiểu tử, lại còn nhất quyết từ chối thái y chấp nhận cái chết. Rốt cuộc là tiểu tử tại sao lại thà chết chứ không chọn thái ý. Tiểu Tử đang che dấu điều gì hay có chuyện gì đó không thể nói.
Trước đây một khi hắn cho người khác lựa chọn, bọn họ sẽ không bao giờ chọn đường chết, Lưu Dĩ đã quen sử dụng quân cờ này nên vô tình áp dụng lên Tiểu Tử, chỉ không ngờ Tiểu Tử thà bán mạng vẫn không chấp nhận được điều trị.
Lưu Dĩ giận dữ ném một cái lườm sắc bén vào Tiểu Tử, tay nắm chặt thành quyền thật tình chỉ muốn bóp nát cái mặt Tiểu Tử cho hả giận, lại nhìn thương thế trên chân Tiểu Tử, trái tim hắn như bị khoét đi một lỗ.
Lưu Dĩ không nói thêm điều gì nữa, đứng dậy bước nhanh ra ngoài, liếc thấy Tiểu Tử vừa thấy hắn đi khỏi đã đau đớn ngồi xuống ôm chân vật vã.
Lưu Dĩ nhanh chóng phân phó cho Lam Thất bốc thuốc bong gân sau đó dẫn Tiểu Tử về sương phòng nghỉ ngơi, còn mười ám vệ ẩn nấp xung quanh sớm đã bị hắn lôi cổ ra thẩm vấn.
Một khắc sau hắn mới biết được thì ra Tiểu Tử bị thương là vì Hoắc Sinh. Khinh công trác tuyệt của Hoắc Sinh trong thiên hạ khó có ai bì kịp, vì vậy mà đám ám vệ kia kịp đuổi đến nơi thì thế sự đã rồi.
Chốc sau Lưu Dĩ ngồi trong trại doanh, yên lặng nhìn Hoắc Sinh bị đám quân sĩ trực tiếp tấn công. Nói là bày binh bố trận khi gặp đại tướng quân địch. Ai có thể đánh thắng Lưu Dĩ thưởng trăm lạng bạc. Vừa nghe vậy chúng quân sĩ như hổ đói ngàn năm lao tới tóm lấy Hoắc Sinh.
Là võ công cái thế, khinh công trác tuyệt thì đã sao. Một người có thể đấu lại mấy trăm người được sao.
Hoắc Tâm ngồi bên này thấy đứa con trai tuấn tú bị người ta đánh cho thở không ra hơi thì đau lòng không nói nổi. Nhưng lão không dám mở miệng xin Lưu Dĩ khai ân, cũng chẳng biết đứa con trai này đã phạm tội gì khiến cho Lưu Dĩ tức giận như vậy.Hoắc Sinh vốn là một trong những huấn luyện chính của binh pháp, không thể điều hắn đi, càng không thể để hắn bị thương nặng. Lưu Dĩ cũng đơn giản cho hắn ngấm chút đau thương vì tội cả gan động vào người của hắn.
Là bằng hữu thuở thiếu niên thì đã sao. Lưu Dĩ đã từng cảnh cáo mà hắn còn dám vọng động, đòn đánh trả này chỉ là mở đầu mà thôi. Tiểu Tử ngoài hắn ra, kẻ khác một cọng tóc cũng đừng mong động vào. Đó chính là ý niệm duy nhất trong đầu hắn lúc này.
Trên dưới hạ nhân tướng phủ đều biết hôm nay là ngày trọng đại, cùng Đại tướng quân nghênh đón Quốc Công đương triều đến tướng phủ ‘ở ké’, ấy chết là ngự giá quan lâm. Từ chủ nhà cho đến hạ nhân. Từ lúc gà còn chưa kịp gáy đã vội vã thức giấc, ai nấy đều soạn sửa tinh tươm ra cổng sắp xếp đội hình hệt như quân sĩ phía trại doanh.Đám nha hoàn và nô bộc sống mấy đời cũng không dám ước mơ Quốc Công đương triều sẽ lưu lại tướng phủ, được kề cận hầu hạ ngài là diễm phúc bao nhiêu cũng dễ gặp tai họa bấy nhiêu. Vậy nên ai nấy đều có ý thức cực kỳ nghiêm túc đối với màn tiếp đãi này đối với Lưu Dĩ.
Đại tướng quân Hoắc Tâm cùng con trai cả Bộ Hộ thị lang Hoắc Thiện và con trai thứ tướng quân Hoắc Sinh nghe báo đội ngũ đón Quốc Công chỉ còn cách hơn một con đường đã vội vã đứng xếp hàng trước cổng phủ chờ đón.
Phía đằng xa, bóng xe ngựa to lớn màu vàng óng trạm khắc tinh xảo đập tan ánh nắng , uy nghi đi tới. Bên cạnh chỉ có một đám cấm vệ quân cùng thị vệ đi theo. Không hề dẫn theo nha hoàn hay nô bộc nào khác.
Xe ngựa oai phong dừng trước cổng phủ, người trong xe vén màn bước xuống. Đôi mắt thanh u dưới ánh nắng ban mai không hề giảm đi tiết khí lãnh đạm. Mái tóc đen mượt cứ chốc chốc quấn lấy không khí, đùa giỡn với gió mây. Bóng bạch kim ngạo nghễ đứng đó.
Tất thảy người xung quanh đều đồng thời quỳ rạp xuống đất thi lễ:
“Quốc Công thiên tuế, thiên thiên tuế”
Lưu Dĩ đảo mắt một lượt, mày lưỡi mác hơi nhíu nhưng rất nhanh lại trở về vẻ lãnh đạm ngày thường phất tay.
“Bình thân”
“Tạ Quốc Công!!!”
Hoắc Tâm cùng hai con trai đến ôm quyền hàn huyên vài câu rồi nhanh chóng dẫn Lưu Dĩ vào khách phòng.
Cả một đoạn đường, Lưu Dĩ liên tục đảo mắt nhìn quanh, một câu cũng không nói, chúng nhân cúi người rồng rắn đi đằng sau cứ cảm thấy có luồng khí lạnh ở đâu vô tình bám lấy, khiến họ cảm thấy tay chân rét buốt không hiểu lý do.
Hiển nhiên hắn đang muốn tìm người. Nhưng người hắn muốn tìm rốt cuộc là ai?
Lưu Dĩ được dẫn vào khách phòng đã chuẩn bị sẵn trà, vừa bước vào phòng, thấy bóng xám nhỏ nhắn đứng thẳng tắp cạnh bàn trà đẹp đẽ đã xếp sẵn một ly trà nóng, luồng khí lạnh lập tức biến mất như chưa từng tồn tại. Chúng nhân nhất thời cảm nhận được một làn gió xuân ấm áp, dạt dào như một đám lửa nồng ấm ở đâu đó truyền tới, khiến tất thảy chúng nhân thấy lòng nhẹ bẫng, cực kỳ sảng khoái vui vẻ.
Tiểu Yến Tử vừa thấy bóng Lưu Dĩ uy nghiêm bước vào lập tức quỳ xuống thi lễ:
“Quốc Công thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Lưu Dĩ không nói gì, lướt mắt qua Tiểu Tử một lát, rồi tiến thẳng đến ghế chủ nhà, oai nghiêm ngồi xuống, cũng không buồn miễn lễ cho đồng chí Yến Tử nhà ta.
Yến Tử cảm thấy có gì đó không đúng, nàng chầm chậm ngước mắt lên nhìn hắn. Khuôn mặt hắn vẫn vậy, vẫn u lạnh khó hiểu như ngày trước, một mình hắn ngồi cao cao tại thượng nâng tách trà đã pha sẵn lên chậm rãi uống. Còn tất thảy chúng nhân kể cả chủ nhà Đại tướng quân Hoắc Tâm cũng chưa thấy hắn miễn lễ cho Tiểu Yến Tử lại chưa cho phép ngồi chỉ biết đứng đực ra như ngỗng. Cái này là cớ làm sao? Thật là khó nghĩ a.
Hoắc Sinh đứng sau lưng Hoắc Tâm, nhìn chân Tiểu Yến Tử bị bong vẫn quỳ rạp xuống, trong lòng sinh ra một khoảng trống khó chịu.
Cứ như thế tầm một khắc, trong khách phòng chỉ có hơn chục người cứ lặng thinh như chết, chỉ có tiếng nắp trà đụng vào mép trà kêu ‘cạch’.
Trên ghế chủ nhà, Lưu Dĩ vẫn chậm rãi thưởng trà, Tiểu Yến Tử vẫn quỳ rạp giữa nền đất, đám người Hoắc Tâm vẫn ngây ngốc đứng nhìn không dám lên tiếng.
Tiểu Yến Tử nhận ra, Lưu Dĩ là đang cố ý trách phạt nàng. Nhưng tại sao, nàng đã làm gì sai? Không lẽ là vì nàng không ra đón hắn, cũng chỉ vì chân nàng không thể đi xa đến vậy. Mà không thể nào nàng chỉ là một tiểu quản gia, nàng không đón thì hắn cũng có lòng để tâm sao? Thật quá khoa trương rồi.
Chốc sau, Lưu Dĩ uống hết tách trà trong tay mới chậm rãi liếc nhìn Tiểu Yến Tử trầm giọng:
“Bình thân”
“Tạ Quốc Công!”
Tiểu Yến Tử thản nhiên đứng dậy. Hoắc Sinh bên này nhìn chằm chằm vào chân trái của nàng thoáng chốc không khỏi ngạc nhiên.
Tiểu Yến Tử như không hề gì vậy, động tác ngồi xuống đứng dậy vô cùng nhuần nhuyễn, khuôn mặt cũng hết sức bình thường không hề tỏ ra đau đớn dù là một chút nào. Nhưng hôm qua chính mắt hắn đã nhìn thấy nàng bị đau như thế nào mà.
Phải, cái chân đau là thật, Tiểu Yến Tử từ lúc quỳ xuống đã đau thấu tâm can, lại phải quỳ hơn một khắc, cái chân xưng phồng vì bong gân đã đau đến tê dại. Nhưng nàng không muốn để Lưu Dĩ nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình. Tại sao nàng lại làm thế, chính bản thân nàng cũng không biết. Lúc nào trước mặt hắn nàng cũng muốn thể hiện những mặt tốt đẹp nhất của nàng. Bộ mặt thật xấu xa của nàng tuyệt không thể để hắn thấy. Là nàng quá coi trọng vị trí Quốc Công của hắn chăng. Không hề, vậy lý do là gì?
Tiểu Yến Tử đứng yên thẳng tắp cách Lưu Dĩ ba bước chân, yên lặng nhìn Lưu Dĩ hạ lệnh ban ngồi cho chúng nhân rồi hàn huyên vài câu.
Lát sau, Hoắc Tâm mời Lưu Dĩ đến Tam Thái viện tham quan tiện bề phân phó cho hạ nhân sắp xếp cho vừa ý. Lưu Dĩ đứng dậy xải bước hướng cửa đi ra, chỉ còn vài bước nữa sẽ chính thức rời khỏi khách phòng nhưng quay đầu lại vẫn thấy tiểu tử bất động đứng bên kia. Hắn nhíu mày nói:
“Đứng đó làm gì, còn không mau đi theo bổn vương”
Tiểu Yến Tử đơ mặt một lúc, vội vã vâng dạ rồi bước chân lên như người trong mộng tính toán đi theo.
Nhưng vừa bước cái chân bị bong lên đã ngã nhào xuống đất. Nỗi đau gào xé tâm can bây giờ mới thật sự ập đến khiến nàng đau đớn nằm úp mặt xuống đất. Chân đau liên tục co giật mất cảm giác khiến khóe mắt nàng thật muốn phát ra chất dịch nóng hổi mặn mà nhưng bị nàng nhanh chóng ép ngược vào trong.Rất nhanh nàng cảm nhận được mùi cổ hương quen thuộc ôm lấy nàng, bóng bạch kim xé gió lao tới áp nàng vào lồng ngực, đôi mắt u lạnh long lên:
“Phạm Hoa, ngươi làm sao!!!”
Tiểu Yến Tử chấn kinh nhìn nửa thân nàng đã nằm gọn gàng trong lòng ngực của Lưu Dĩ, nuốt khan một cái nàng lắp bắp nói:
“Bẩm, tiểu thần không hề gì, chỉ là chân hơi đau một chút”
Lưu Dĩ nhìn khuôn mặt Tiểu Tử đau đớn co giật, mồ hôi bên thái dương thi nhau chảy xuống, hắn biết nàng đang cực kỳ đau đớn. Không quan tâm đang có bao nhiêu con mắt nhìn vào. Hắn cầm lấy đôi chân nhỏ của nàng kéo giày ra, lộ ra bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo đã sưng rộp lên tím tái.
Trong đôi mắt của Lưu Dĩ long lên một tia giận dữ kèm theo bi phẫn.
Là tiểu tử từ lúc nào đã bị thương, lại là lúc nãy hắn bắt tiểu tử quỳ vì không chịu ra nghênh đón hắn khiến vết thương càng thêm trầm trọng.
Lưu Dĩ mím chặt môi bế sốc Tiểu Yến Tử lên một đường đi đến Tam Thái viện, rẽ thẳng vào sương phòng của hắn, nhanh chóng đặt nàng xuống giường lớn trước hơn mấy trăm con mắt kinh ngạc của tướng phủ cùng khuôn mặt ngây ngốc trì độn của Tiểu Yến Tử.
Không phải Lưu Dĩ rất ưa sạch sẽ sao, tại sao lại tình nguyện để một tiểu quản gia nằm trên giường mình như vậy. Thật khó tin!
“Mau gọi thái y cho ta!” Lưu Dĩ gấp giọng phân phó cho đám hạ nhân đang đực ra kinh hãi.
Cái gì. Thái y, chỉ là một giám xưởng nhỏ nhoi bị bong gân, đâu đến nỗi được triệu hồi thái y. Chúng nhân ngây ngốc chốc lát lại bị ánh mắt u lạnh của Lưu Dĩ làm cho hoảng sợ vội vàng chạy đi, không dám so đo ý định của hắn.
Tiểu Yến Tử lập tức giãy nảy lên như lò xo. Nếu thái y mà tới, bắt mạch cho nàng rồi biết được nàng là nữ tử, nàng sẽ bị khép tội khi quân phạm thượng, chu di cửu tộc đó.
Tiểu Yến Tử như diều đứt dây lao xuống giường đứng thẳng tắp như không hề gì vội ôm quyền báo cáo sự tình:
“Bẩm Quốc Công, chỉ là bong gân, không nghiêm trọng, không cần thiết phải triệu thái y!!!”
Lưu Dĩ nhíu chặt mày lưỡi mác, hắn ngồi ở thành giường nhìn tiểu tử cố tỏ vẻ bình thường đứng trên đất. Vết sưng ở chân đã dần đổi màu chứng tỏ vết thương không còn nhẹ nữa.
“Là bổn vương ban thái y chăm sóc cho ngươi, ngươi lại có lá gan từ chối, coi thường lời nói của bổn vương? Ngươi nghĩ bổn vương dung túng ngươi làm giám xưởng thì ngươi lên trời rồi, muốn làm gì thì làm sao !!!”
Tiểu Yến Tử chấn kinh, mặt mày xanh lét vội vã quỳ xuống đất:
“Tiểu thần không dám, chỉ là thân phận của thần không đáng được thái y chữa trị, mong điện hạ minh dám!!!”
Tiểu Yến Tử bất chấp chân đau, lại lần nữa quỳ rạp xuống.
Lưu Dĩ nhìn nàng đau đớn bẻ cong phần bị bong gân thi lễ, hắn thật sự rất tức giận. Tại sao, tại sao lại nhất quyết khước từ ý tốt của hắn, lại còn để bản thân chịu đau như vậy.
“Giữa cái chết và thái y, ngươi chọn đi!”
Thanh âm lạnh lẽo như ngàn năm băng giá đâm vào ót Tiểu Yến Tử khiến nàng lạnh gáy, bàn tay nhanh chóng đổ ra một tầng mồ hôi. Chúng nhân có mặt ở đó nhất thời khiếp sợ. Dám kháng lại ý tốt của Quốc Công đương triều lại khiến cho ngài ấy giận dữ như vậy thiên hạ này e là chỉ có Triệu Giám Xưởng mới có lá gan ấy.
Tiểu Yến Tử từ kiếp trước đã vô cùng lớn mật. Nàng thà chết chứ không chịu để người khác phải chịu tội thay mình. Nếu Lưu Dĩ thật sự muốn giết nàng, vậy hãy để hắn thỏa mãn. Nếu để thái y khám phá ra nàng là nữ tử, người phải chết không chỉ có mình nàng mà còn có đại ca Triệu Phạm Hoa cùng đại tẩu và hài tử còn chưa chào đời. Nàng đã chết một lần, lần này thật sự không thấy sợ hãi nữa.
Nàng hơn lúc nào hết quả quyết quỳ sụp úp mặt xuống đất:
“Xin Quốc Công ban chết cho thần!!!”
Một câu nói như dội một gáo nước lạnh lên đầu Lưu Dĩ.Quả thật trần đời này có gan chống lại ý chỉ của hắn cũng chỉ có tiểu tử, lại còn nhất quyết từ chối thái y chấp nhận cái chết. Rốt cuộc là tiểu tử tại sao lại thà chết chứ không chọn thái ý. Tiểu Tử đang che dấu điều gì hay có chuyện gì đó không thể nói.
Trước đây một khi hắn cho người khác lựa chọn, bọn họ sẽ không bao giờ chọn đường chết, Lưu Dĩ đã quen sử dụng quân cờ này nên vô tình áp dụng lên Tiểu Tử, chỉ không ngờ Tiểu Tử thà bán mạng vẫn không chấp nhận được điều trị.
Lưu Dĩ giận dữ ném một cái lườm sắc bén vào Tiểu Tử, tay nắm chặt thành quyền thật tình chỉ muốn bóp nát cái mặt Tiểu Tử cho hả giận, lại nhìn thương thế trên chân Tiểu Tử, trái tim hắn như bị khoét đi một lỗ.
Lưu Dĩ không nói thêm điều gì nữa, đứng dậy bước nhanh ra ngoài, liếc thấy Tiểu Tử vừa thấy hắn đi khỏi đã đau đớn ngồi xuống ôm chân vật vã.
Lưu Dĩ nhanh chóng phân phó cho Lam Thất bốc thuốc bong gân sau đó dẫn Tiểu Tử về sương phòng nghỉ ngơi, còn mười ám vệ ẩn nấp xung quanh sớm đã bị hắn lôi cổ ra thẩm vấn.
Một khắc sau hắn mới biết được thì ra Tiểu Tử bị thương là vì Hoắc Sinh. Khinh công trác tuyệt của Hoắc Sinh trong thiên hạ khó có ai bì kịp, vì vậy mà đám ám vệ kia kịp đuổi đến nơi thì thế sự đã rồi.
Chốc sau Lưu Dĩ ngồi trong trại doanh, yên lặng nhìn Hoắc Sinh bị đám quân sĩ trực tiếp tấn công. Nói là bày binh bố trận khi gặp đại tướng quân địch. Ai có thể đánh thắng Lưu Dĩ thưởng trăm lạng bạc. Vừa nghe vậy chúng quân sĩ như hổ đói ngàn năm lao tới tóm lấy Hoắc Sinh.
Là võ công cái thế, khinh công trác tuyệt thì đã sao. Một người có thể đấu lại mấy trăm người được sao.
Hoắc Tâm ngồi bên này thấy đứa con trai tuấn tú bị người ta đánh cho thở không ra hơi thì đau lòng không nói nổi. Nhưng lão không dám mở miệng xin Lưu Dĩ khai ân, cũng chẳng biết đứa con trai này đã phạm tội gì khiến cho Lưu Dĩ tức giận như vậy.Hoắc Sinh vốn là một trong những huấn luyện chính của binh pháp, không thể điều hắn đi, càng không thể để hắn bị thương nặng. Lưu Dĩ cũng đơn giản cho hắn ngấm chút đau thương vì tội cả gan động vào người của hắn.
Là bằng hữu thuở thiếu niên thì đã sao. Lưu Dĩ đã từng cảnh cáo mà hắn còn dám vọng động, đòn đánh trả này chỉ là mở đầu mà thôi. Tiểu Tử ngoài hắn ra, kẻ khác một cọng tóc cũng đừng mong động vào. Đó chính là ý niệm duy nhất trong đầu hắn lúc này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook