Đại Nam Tử - Tiểu Nàng Dâu
-
Chương 1
Vào lúc hai giờ sáng
Chu Mạch đang đi từng bước trên đường cái vắng ngắt, mặc cho từng cơn
gió lạnh gần cuối thu thổi vào người nhưng nàng không cảm nhận được gì
ngoại trừ nỗi đau đớn trong trái tim. Nàng cố gắng bức bản thân phải
quên đi cảnh tượng vừa mới nhìn thấy kia, nhưng cảnh tượng kia lại càng
ngày càng rõ ràng trong đầu nàng. Nàng cười lạnh, nghĩ rằng tình huống
cẩu huyết như thế chỉ có thể xảy ra trên phim ảnh lại không ngờ rằng lại có thể phát sinh ở trên người nàng, thật sự là không uổng công hôm nay
nàng tăng ca đến nửa đêm, về nhà còn được xem một bộ phim đặc sắc như
thế.
Người khác nếu được nhìn thấy bạn tốt cùng bạn trai của mình thì sẽ như thế nào, còn nàng thì khi thấy được em họ của nàng cùng
người bạn trai của nàng chuẩn bị cũng nhau cuối tuần đi nhận giấy kết
hôn ở trên chiếc giường nàng mới mua ân ái. Trong giây phút đó nàng đã
có suy nghĩ muốn đánh chết tên phản bội đó, dù sao nàng cũng là đai đen
Taekwondo, hai người này hợp sức không chừng cũng không đánh lại nàng,
sau đó hủy thi diệt tích, nhưng nàng lại nhớ đến mặt mũi hiền lành của
cô cô nàng cùng sự thương yêu của mẹ hắn dành cho nàng, nàng chỉ đành
hậm hực bước ra ngoài cửa, xoay người nhanh chóng bước xuống lầu.
Chu Mạch còn cho rằng hôm nay là ngày thứ một trăm nàng thoát khỏi danh
hiệu gái ế, chắc nàng lại phải gia nhập lại đoàn quân hẹn hò lần nữa.
Chu Mạch bước đi như cái xác không hồn không biết gì, cho đến khi bị một chiếc ô tô chạy như bay tới trước mắt nàng cùng với một trận đau đớn tê tâm liệt phế trên người nàng mới tỉnh hồn lại, sau đó liền chìm vào một mảnh tối đen.
Chu Mạch cảm thấy đầu nàng đau đớn như có bảy
chiếc xe ngựa chạy nghiền qua, từ từ mở hai mắt, đập vào mắt nàng đầu
tiên là một đôi bánh bao nhỏ mặc hán phục, đứa lớn là một bé trai có búi tóc trên đỉnh đầu, đoán chừng khoảng mười hai tuổi, đứa nhỏ là một bé
gái, nhìn đầu tóc không đến bốn tuổi. Hai bánh bao nhỏ có điểm giống
nhau, đều rất gầy, tuy rằng không đến mức xương bọc da nhưng cũng không
xê xích cho lắm. Tuy sắc mặt không đến mức vàng như nến, nhưng cũng
không khác là bao, nhưng điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt là đôi mắt to
sáng ngời, xem ra hẳn là đã khóc thật lâu. Chu Mạch lại đảo mắt nhìn
xung quanh một chút, nhận thấy xung quanh nhà chỉ có bốn bức tường là
còn tốt.
Lúc này tiểu cô nương bên cạnh nàng là người đầu tiên
phát hiện Chu Mạch tỉnh, nhanh chóng thưa dạ rồi kéo ống tay áo của Chu
Mạch một cái, kêu một tiếng mẹ. Nàng không kêu thì thôi, kêu như thế làm cho Chu Mạch sợ tới mức muốn từ trên giường nhảy lên, sau đó liền nghe
thấy tiếng khóc nức nở của tiểu cô nương, "Mẹ, đừng bỏ lại Đông Nhi, mẹ
ơi." Chu Mạch thừa nhận bản thân nàng thật sự bị dọa cho sợ, nhéo đùi
một cái, nàng muốn chứng minh nàng đang nằm mơ, nàng thật không ngờ nàng lại xuyên không, ít nhất đừng cho nàng xuyên vào gia đình sa cơ thất
thế như vậy chứ, lại là mẹ của hai bánh bao, lúc trước nàng cũng chưa
từng sinh con, đau đớn ở đùi đánh tan hi vọng của nàng. Nàng trợn trừng
mắt, lại hôn mê lần nữa. Cho nên nàng cũng không có cơ hội nghe được
tiếng kêu tỷ tỷ của bé trai kia.
Khi nàng tỉnh lại lần nữa, trước khi mở mắt Chu Mạch liền niệm một đống danh hiệu trong miệng, "Như Lai
Phật Tổ, cứu khổ cứu nạn Quan Thế Âm bồ tát, Jesus đại từ đại bi, thánh
Allah vĩ đại chân chính. Mong cầu hãy mang con trở về thế giới cũ của
con, con đã tha thứ cho đôi cẩu nam nữ đó, con sau này sẽ làm nhiều việc thiện hơn, hiếu kính cha mẹ, yêu mến bà con bạn bè. Chỉ cầu các vị hãy
đem con trở về thế giới cũ..." Chờ cho đến khi nàng xác nhận đã đem hết
tên các vị thần thánh khắp đông tây mà nàng biết đều niệm một lần, nàng
từ từ mở mắt ra. Nàng vui mừng phát hiện bên cạnh nàng cũng không có hai cái đầu cải củ kia, hơn nữa nàng nhìn thấy hoàn cảnh chung quanh cũng
không giống với lần trước nàng tỉnh lại, Chu Mạch nhịn không được nở nụ
cười.
Nàng đánh giá cẩn thận hoàn cảnh chung quanh một chút, nàng rốt cuộc cười không nổi. Nếu nói ngôi nhà lúc nàng tỉnh lại lần đầu
tiên chỉ có bốn bức tường là tốt nhất, thì ngôi nhà này lại là bốn vách
tường lọt gió, trên nóc nhà còn có mấy cái động, ở trên giường có thể
nhìn thấy rõ ràng bầu trời xanh thẳm ở bên ngoài, bầu trời ở cổ đại
không có ô nhiễm thật là đẹp. Bỗng nàng sực tỉnh nhớ lại hoàn cảnh của
nàng lúc này liền tự nói với mình, Chu Mạch mày thật là rảnh rỗi quá, đã đến lúc nào rồi, còn có tâm tư ngắm cảnh trời xanh mây trắng hả. Nàng
đưa tay vịn vào miếng vải băng trên đầu, cố gắng ngồi dậy, hắng giọng
một cái, hi vọng giờ phút này có ai đó có thể nghe được tiếng của nàng
mà vào rót cho nàng chén nước, cũng có thể hỏi thăm được tình trạng của
nàng lúc này.
Khi Chu Mạch hắng giọng đến lần thứ ba, thì có bé
trai mà lần đầu tiên tỉnh lại nàng đã nhìn thấy bước vào nhà. Hắn đi đến trước giường Chu Mạch, vui vẻ kêu: "Tỷ, tỷ tỉnh rồi sao!" Chu Mạch nghe thế trong lòng mới thoải mái một chút, ít nhất nàng cũng không phải làm mẹ của đứa trẻ lớn như vậy, xem ra thân thể này hẳn là còn rất trẻ
tuổi, cũng không làm thất vọng bản thân đã ba mươi tuổi kiếp trước của
nàng. Chu Mạch vội vàng nói: "Nước." Nàng vẫn chưa rõ ràng tình hình
thực tế của thân thể này, lúc này nên uống miếng nước trước, đợi lát nữa khỏe lại rồi nói.
Lúc này lại có thêm hai người từ bên ngoài
bước vào nhà, một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi ôm một tiểu cô
nương nàng đã gặp lúc trước bước vào phòng, phụ nữ trung niên bước vào
nhà liền buông tiểu cô nương ra nhanh chóng nắm tay Chu Mạch bắt đầu
khóc thút thít.
"Con gái của mẹ số khổ, lúc trước cha con đừng
đồng ý hôn sự với nhà lão Triệu, thì hôm nay con cũng đã không nghĩ quẩn trong lòng. Đây là nhà lão Triệu khinh thường mẹ con chúng ta cô nhi
quả phụ không có chỗ dựa. Nếu con xảy ra chuyện không hay gì mẹ cũng
không muốn sống nữa, con gái đáng thương của mẹ!" Nói xong liền khóc
không ngừng. Chu Mạch nhìn chằm chằm nước mắt đọng trên mu bàn tay nàng, nghĩ rằng chắc đây là mẹ ruột của thân thể này, thân thể này nghĩ quẩn
trong lòng chắc là có chuyện gì không giải quyết được, nếu không thì tại sao chỉ có đầu là bị đau, mà tại sao khi gặp chuyện lại nghĩ quẩn trong lòng, hay là muốn mau chóng làm cho rõ mọi chuyện. Nhiệm vụ hàng đầu
trước mắt là phải khuyên mẹ của thân thể này đừng khóc nữa, để nói cho
nàng rõ tình huống của nàng trước. Nàng vội vàng mở miệng khuyên nhủ:
"Mẹ, mẹ đừng khóc, không phải con đã không có việc gì rồi sao." Nói xong còn muốn ngồi dậy bước xuống giường biểu diễn cho mọi người xem nàng đã khỏe như thế nào.
Chu Mạch vừa mới nâng được nửa người trên,
liền bị mẹ của nàng đè nàng xuống, không cho Chu Mạch ngồi dậy lại tiếp
tục cất tiếng khóc. Chu Mạch nhìn thấy người mẹ này của nàng khóc hoài
cũng không hay lắm, lại không có người nói cho nàng biết tình huống nhà
mới của nàng, đoán chừng hai đứa nhỏ bên cạnh cũng nói không rõ ràng.
Nàng vội vàng trách móc nói: "Mẹ, mẹ đừng vội khóc, con quả thật không
có chuyện gì. Con chỉ là bị đụng vào đầu, nhiều việc trước kia con đều
không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ người là mẹ của con. Mẹ có thể nói cho con biết một chút chuyện gì đã xảy ra với con được không? Tại sao con phải nghĩ
quẩn trong lòng?" Chu Mạch suy nghĩ trước tiên nên nịnh bợ người mẹ này
một chút, mới có thể hiểu rõ tình thế lúc này tốt hơn.
Mẹ của
nàng vừa nghe Chu Mạch nói nàng bị hư đầu, lại nức nức nở nở muốn khóc,
lại nghe con gái nói chỉ nhớ rõ đến mình, trong lòng nghĩ đã không uổng
công nàng yêu thương đứa con gái này. Liền mở miệng nói liên miên kể lại câu chuyện. Thì ra thân thể này cùng tên với nàng, cũng tên Chu Mạch.
Người nói chuyện với nàng là Chu Trần thị là mẹ của thân thể này, đệ đệ
Chu Bình, nữ nhi Triệu Đông. Sau đó đến người chồng thuận tiện của nàng.
Phu quân của Chu Mạch họ Triệu, có ba huynh đệ, Triệu Bá Tuyền, Triệu Trọng Sơn, Triệu Thúc Hà, mà phu quân của Chu Mạch là lão nhị Triệu gia -
Triệu Trọng Sơn. Triệu gia còn có một đại tỷ là Triệu Xuân Hoa cùng một
tiểu muội là Triệu Thu Hoa, đại tỷ đã xuất giá nhiều năm, tiểu muội năm
nay vừa mới cập kê. Nhị lão Triệu gia đều còn sống, mẹ chồng Chu Mạch là Triệu Tôn Thị cũng là một nhân vật nổi tiếng lợi hại trong phạm vi mười dặm. Lúc bà còn tuổi trẻ từng cùng người trong thôn bắt gian tại giường chồng bà là Triệu Đại Ngưu cùng một tiểu quả phụ, làm cho tám thôn mười dặm đều biết đến, đến nay ở trong thôn cha chồng của Chu Mạch là Triệu
Đại Ngưu vẫn không ngóc đầu lên nổi.
Cuộc hôn nhân của Chu Mạch
là do phụ thân Chu Khang lúc còn sống quyết định, nguyên nhân là do đệ
đệ của nàng là Chu Bình đã làm cho một con nghé con mới sinh của Triệu
Đại Ngưu ở thôn kế bên chết đuối, Chu gia nghèo có tiếng, không có gì có thể đền cho Triệu gia, Triệu gia lại một mực không bỏ qua. Mà cũng vừa
lúc con thứ hai của Triệu gia đang nhờ bà mối tìm kiếm nữ tử vừa đến
tuổi cập kê làm mai, kết quả là, vị để thuận tiện đền tiền mà cha của
Chu Mạch liền đem con gái năm ấy vừa mười lăm tuổi gả cho con thứ hai
của lão Triệu gia, miễn tiền lễ hỏi. Sau đó Chu Trần thị cứ cằn nhằn mãi về chuyện này.
Chu Mạch nghe được sính lễ là một con nghé thì đã âm thầm ân cần thăm hỏi bà nội của nàng, không ngờ bản thân như thế mà
chỉ có giá trị bằng một con nghé con, thật sự là đủ rẻ mà. Ngẫm lại nàng thấy không đúng lắm, nếu bản thân nàng là như vậy, vậy thì lão công
trên danh nghĩa của nàng, lúc này chắc phải gọi là trượng phu hoặc phu
quân. Chu Mạch đột nhiên phát hiện bản thân thật nàng có rất nhiều thứ
muốn biết, chẳng hạn như đây là triều đại gì, phu quân của thân thể này
có hình dạng gì, quan trọng nhất là sau này nàng phải sống như thế nào
cho qua ngày đây, dựa vào tình hình trước mắt thì có vẻ như nhà chồng
không muốn dung nạp nàng nữa, bằng không thân thể này cũng sẽ không suy
nghĩ nông cạn mà tự sát. Nàng đoán chừng đối với bằng thiết kế chuyên
nghiệp của nàng ở nơi này chắc cũng có một chút tác dụng, cũng may trước kia khi nàng học trung học nàng sống chung với bà nội ở dưới quê, chắc
cũng không phải không biết gì. Ở nơi này lấy phu quân làm trời, quan
trọng nhất là phải thăm dò cho rõ ràng tình huống của phu quân nàng.
Vì thế, Chu Mạch vội vàng hỏi Chu Trần thị: "Mẹ, lão công của con đâu?"
Chu Trần thị nghe được sửng sốt một chút "Lão công? Cái gì là lão công?" Chu Mạch lập tức phản ứng đến lời nói của bản thân liền vội vàng giải
thích nói: "Chính là cha của Đông nhi." Trong lòng nàng căng thẳng bồn
chồn, lần đầu tiên nàng tỉnh lại đã nghe tiểu nữ bánh bao kia tự xưng là Đông, chắc là không sai chứ. Chu Trần thị liền phản ứng lại nói: "Trọng Sơn à, đã bị bắt đi lính, đi đánh giặc ở phương bắc được năm năm rồi,
hai năm trước còn thấy gửi tiền về nhà, ba năm này cũng không thấy một
cái tin nào."
Chu Mạch nghe xong liền thấy trong đầu vang lên
tiếng ong ong, vết thương trên trán cảm thấy đau rát. Ở cổ đại này,
không có lão công coi như mất đi chỗ dựa vững chắc, mà bản thân nàng lại có lão công đã đi năm năm cũng không thấy tin, không chừng còn có vinh
quang. Đúng rồi, nên hỏi ở thời đại này nếu muốn tái giá thì sao.
"Mẹ, nếu Trọng Sơn mãi không có tin tức cũng không trở về, con với Đông nhi
phải sống thế nào?" Chu Trần thị oán hận nói: "Đương nhiên là phải sống ở Triệu gia qua ngày chứ sao, con đã sinh Đông nhi cho bọn họ, còn phụng
dưỡng cha mẹ chồng năm năm, chẳng lẽ bọn họ còn muốn đuổi con đi sao?
Nếu không phải vì Triệu Tôn Thị mất hết hi vọng chờ đợi Trọng Sơn trở
về, cho nên mới muốn đuổi hai mẹ con các ngươi ra khỏi nhà. Muốn đuổi
các ngươi đi lại tìm không tìm được lý do liền vu hãm con không tuân thủ nữ tắc. Ta khinh! Đừng cho là mẹ không biết, hai năm kia Trọng Sơn gửi
tiền về nhà còn không biết bao nhiêu đâu, đều bị cái lão hồ li kia chiếm hết. Bây giờ thấy Trọng Sơn không gửi tiền về nữa nên tìm cớ đuổi hai
mẹ con các ngươi, lương tâm của bà ấy đã bị chó ăn, Đông Đông dù sao
cũng là cốt nhục của Trọng Sơn. Con ở nhà bọn họ cũng đã làm trâu làm
ngựa. Không tuân thủ nữ tắc, con ba côn còn đánh không ra cái rắm nào,
nào có lá gan không tuân thủ nữ tắc."
Chu Mạch yên lặng nhưng
trong lòng đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm vị đại nương này ôi, nói chuyện
thật là thô tục, bất quá nàng thích. Sao nàng có thể nói cho đại nương
này biết con gái ba côn đánh không ra cái rắm nào của bà đã chết chứ,
người thay thế là nàng tuyệt đối có thể cho người khác ba côn mà nằm ì ở nhà nha. Quên đi, nàng cũng phải cố gắng sống cho tốt để mà hiếu kính
người mẹ nói năng thô tục này.
Giờ phút này, kẻ đầu gỗ Chu Bình
vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ gọi: "Mẹ!" Chu Trần
thị vội vàng nhỏ giọng, còn mang chút ủy khuất nói: "Mẹ biết con không
cho mẹ nói tục, lần sau mẹ sẽ chú ý, lần sau sẽ chú ý." Nói xong còn nở
nụ cười nịnh nọt. Lúc này Chu Mạch mới nghiêm túc cẩn thận quan sát đệ
đệ Chu Bình của thân thể này. Đôi mắt phượng xinh đẹp, làn da có chút
đen, diện mạo thuộc loại tuấn tú, nếu ở hiện đại hóa trang một chút,
cũng là một tiểu chính thái, nhưng chỉ có chiều cao lại không hợp với số tuổi mười hai của hắn, nhìn hắn cao không đến một mét tư, nàng nhớ ở
hiện đại trẻ con chưa đến mười tuổi đều đã vượt qua chiều cao này rất
nhiều, nàng cảm thán trong lòng, dinh dưỡng ở hiện đại thật sự rất tốt!
Nàng lại nhìn một chút Triệu Đông dựa vào người Chu Trần thị, Triệu Trọng
Sơn rời nhà năm năm, nàng cũng đã thành thân được năm năm, thân thể này
cũng chỉ có hai mươi tuổi, đứa nhỏ đã hơn bốn tuổi. Nàng cũng không thèm để ý bản thân nàng từ hiện đại là "Chiến binh còn sót lại" lại xuyên
qua trên người một thiếu phụ, dù sao trẻ hơn mười tuổi, một tấc thời
gian một tấc vàng. Nàng không thèm để ý bản thân nàng còn có một đứa
trẻ, nhưng lại phát bực vì sao người khác xuyên không đều có sẵn con
trai, còn con của nàng lại là con gái. Không phải là nàng trọng nam
khinh nữ, tại vì nàng biết ở cái thời đại xã hội nam quyền này thì nữ
hài tử sống không dễ dàng gì. Hơn nữa nàng cũng không muốn vì sinh con
trai lại phải chịu nỗi đau đớn khi sinh con lần nữa. Tuy nỗi đau sinh
con lần đầu tiên nàng không có cơ hội cảm nhận được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook