Sau vụ việc bê bối đó,sự nghiệp của Lãnh Ngạo Thiên dường như xuống dốc trầm trọng,hắn cũng không còn bất kì quyến luyến gì nữa.Và cũng không giải thích gì cho sự việc lần đó,cứ mặc kệ mọi người thích nói sao thì nói,suốt ngày ở một mình trong căn nhà vắng lặng.
Căn nhà vốn rất yên tĩnh,nay càng trở nên vắng lạnh là thường.Không còn một bóng người nào đó nhắc nhỡ hắn phải ăn cơm sớm,không còn một hình bóng nào đó ở cạnh hắn lảm nhảm những lời không đâu...
Tâm hắn chợt lạnh,lòng cũng đau nhói,cho đến ngày hôm nay hắn vẫn không thể nào hiểu được tại sao ngày hôm đó cô ta thà chết cũng không để hắn cứu.Tại sao lại vì hắn làm nhiều chuyện như vậy?
Có lẽ,trước đây hắn không hiểu điều đó,nhưng bây giờ thì đã hiểu rồi,đó là vì một chữ "yêu"...
Lãnh Ngạo Thiên cả đời vô tâm,cho đến một ngày ngươi động tâm với người khác rồi,mới nhận ra nổi đau mà ngươi đã gây ra cho người khác sao?Trong lòng hắn chế giễu nghĩ.
Hắn đã từng yêu một người,đúng hắn đã từng yêu cô gái ấy.Thậm chí còn là rất lâu về trước nữa kìa,nhưng cũng vì sự cao ngạo của mình mà không dám thừa nhận.Cũng vì danh vọng mà mãi mãi đánh mất đi người con gái hắn yêu.
Hắn yêu cô,nhưng lại không nhận ra tình cảm thật sự của mình,không biết làm thế nào để đối mặt với nó.Và cuối cùng chọn cách phá hủy nó....
Tìm kiếm hình bóng của cô trên người của người phụ nữ khác,rồi đến cuối cùng một lần nữa hắn lại đánh mất nó....
Lãnh Ngạo Thiên càng suy nghĩ thì trong lòng của hắn càng đau nhói,hình ảnh quá khứ không ngừng hiện lên trước mắt hắn.Khiến cho hắn mệt mỏi cố gắn xóa bỏ đi nhưng lại không thể nào làm được.
Hắn chỉ còn cách dùng rượu để xóa đi những kí ức đó,hắn uống rất nhiều rất nhiều rượu.Uống tới thân thể siêu vẹo,đi không nổi nữa thì mới ngừng.
Lúc này,tiếng chuông cửa chợt vang lên.Người nào đó lảo đảo đi ra mở cửa phòng.Nhìn người trước cửa hắn cau mày lại,nói:"Cô tới đây làm gì?".Định tới đây xem hắn thê thảm thế nào sao?
"Tới để nhìn xem anh chết chưa".Người nào đó nhìn hắn lạnh nhạt nói.
"Nhìn thấy tôi như thế này cô rất hài lòng có phải không?".Lãnh Ngạo Thiên nhìn người trước mặt khinh bỉ nói.
"Đúng vậy,nhìn thấy anh thê thảm như thế tôi rất vui".Lương Thái Ngọc không hề phủ nhận mà lạnh lùng đáp.
"Thật sai lầm..."Hắn lười biếng dựa vào cửa nói.
"Sai lầm? Ha ha..đây là do anh tự chuốc lấy".Lương Thái Ngọc cuồng ngạo nhìn hắn nói.Tất cả hậu quả ngày hôm nay là do hắn tự chuốc lấy,hắn xứng đang bị như vậy.
"Đúng...là do tôi tự làm tự chịu,tôi không nên nghĩ cô là cô ấy".Lãnh Ngạo Thiên đau xót nói.
Lương Thái Ngọc cau mày,nhìn hắn có chút khó hiểu.
"Ai?Anh nghĩ tôi là ai?".Cô không nhịn được hỏi hắn.
"Không liên quan tới cô".Người nào đó lạnh lùng nhìn cô quát,người phụ nữ ghê tởm này sao hắn có thể nghĩ cô giống với người đó được chứ?
"Tôi cũng không cần anh phải nói".Bởi vì cô có cảm giác mình không biết sẽ tốt hơn.
"Cô mau biến đi,tôi không muốn nhìn thấy cô".Hắn lạnh lùng nhìn cô nói.Nhìn thấy cô hắn rất tức giận cũng rất đau lòng...
"Tôi không muốn đi đó,ah làm gì tôi".Lương Thái Ngọc lạnh nhạt đáp,vốn không để ý tới sắc mặt của người nào đó rất khó coi.
"Tùy cô,thích thì cứ ở đây đi".Lãnh Ngạo Thiên liếc cô một cái,liền lập tức vào trong nhà.
Mà Lương Thái Ngọc cũng đi theo hắn vào trong,nhìn một lượt cảnh vật xung quanh cô lần nữa sửng sốt.Nơi này chắc chắn lâu rôi không dọn dẹp,cái tên thích sạch sẽ như hắn lại chịu ở nơi này,thật khó tin!
Lãnh Ngạo Thiên vừa vào nhà liền ngồi xuống ghế sopha uống rượu,từ đầu tới cuối không hề liếc nhìn người kế bên,hắn cứ xem cô như người không khí vậy.
"Uống nhiều rượu sẽ không tốt".Lương Thái Ngọc nhàn nhạt khuyên bảo hắn.
"Đừng lấy cái bộ mắt đó nói chuyện với tôi".Hắn có chút say nhìn cô lớn tiếng nói.
"..."
"Tại sao? Tại sao ngươi phụ nữ xấu xa như cô lại cho tôi cái loại thân thuộc đó chứ?".Hắn cười khỗ nói.
"Anh say rồi".Lương Thái Ngọc cau mày,nhìn hắn nhắc nhỡ.
"Phải tôi say rồi,say rồi...nên mới nhìn lầm cô là cô ấy!".Lãnh Ngạo Thiên ảo não nói.
Lương Thái Ngọc không nói gì,chỉ là trầm mặt quan sát biểu hiện của hắn. Người con gái mà hắn nói rốt cục là ai? Là người nào đã khiến hắn khổ sở như vậy?
Lãnh Ngạo Thiên say tới không còn nhận thức gì nữa,hắn nằm dài trên ghế mơ hồ lẩm bẩm:"Thái Ngọc..."
Lương Thái Ngọc sửng sốt,lắc lắc người hắn:"Anh nói gì?".Cô nghe lầm sao?Hắn vừa gọi tên cô!
"Thái Ngọc...".Người nào đó vẫn mơ hồ nói.
"Tại sao anh lại gọi tên tôi?".Cô nhìn hắn không kìm được xúc động hỏi,tại sao lúc hắn gọi tên cô.Trong lòng Lương Thái Ngọc lại dâng lên một cảm giác khó tả tới như vậy.
"Tôi yêu chị.. Lương Thái Ngọc".Lãnh Ngạo Thiên mơ hồ cầm chặt tay của cô nói.
Lương Thái Ngọc ngây người,run rẫy hỏi:"Cậu nói gì?".Cô không phải nghe lầm chứ?
"Xin lỗi...xin lỗi".Lãnh Ngạo Thiên vốn không còn chút ý thức gì nữa,hắn chỉ vô ý thức mà cầu khẩn sự tha thứ từ cô.
"Tôi không phải là Lương Thái Ngọc".Người nào đó lạnh giọng đáp.Tại sao?Tại sao tới giờ phút này hắn mới cảm thấy mình có lỗi.Tại sao...đến bây giờ hắn mới nói ra tình cảm của mình?Tất cả đã quá muộn màng rồi...
"Cô không phải? Đúng cô không phải...cô ấy chết rồi...cô ấy chết rồi!".Lãnh Ngạo Thiên điên cuồng la hét,vì trong cơn say nên hắn căn bản không thể khống chế được hành động của mình.
"Anh bình tĩnh lại đi".Lương Thái Ngọc có chút lo lắng nhắc nhỡ.
Lãnh Ngạo Thiên dương như không nghe thấy,hắn cười càng ngày cáng điên loạn hơn.
"Cô ấy chết...là tại tôi,đều là do tôi...là do tôi đã không tốt,không biết trân trọng cô ấy"
"Giờ cậu hối hận thì có ý nghĩa gì".Lương Thái Ngọc lạnh lùng nhìn hắn hỏi.
"Không còn!Phải chẳng còn gì ý nghĩa cả".Lãnh Ngạo Thiên tuyệt vọng ngã quỵ xuống bên ghế salon.Hắn mất hết tất cả,mất hết mọi thứ rồi mới nhận ra tình cảm của mình.Hắn thật ngu ngốc,thật đáng thương!
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn có vẻ mặt khỗ sở như vậy...nhất thời không biết phải làm sao.Nhưng có một điều mà cô biết rõ nhất lúc này là,tim của mình cũng không kém hơn sự đau đớn của hắn.Nó cũng rất đau xót...Tại sao?Là ông trời đang trêu đùa bọn họ hay sao?
"Tôi đã từng yêu chị ấy".Lãnh Ngạo Thiên đột nhiên thanh tỉnh lại nói.
".....".Người nào đó vẫn trầm mặt nhìn hắn.
"Nhưng chưa bao giờ tôi thừa nhận điều đó cả,bởi vì tôi rất sợ".Hắn ân hận nói.Giờ phút này không hiểu tại sao hắn lại muốn nói hết tâm sự của mình ra,có lẽ,như vậy hắn sẽ thấy nhẹ nhỏm hơn...
"Sợ?".Cô có chút chể giễu nhìn hắn.
"Tôi sợ...sợ mình sẽ tổn thương cô ấy,tôi sợ cô gái ấy sẽ bị thế giới của tôi làm cho ô nhiễm,tôi sợ rất nhiều thứ...Tôi lầm tưởng chị ấy là cô, dùng hết tâm tình này để yêu cô, nhưng cô không phải..mãi mãi không là chị ấy..".Lãnh Ngạo Thiên càng nói càng trở nên tuyệt vọng hơn,thân thể cũng không ngừng run rẫy.
Căn nhà vốn rất yên tĩnh,nay càng trở nên vắng lạnh là thường.Không còn một bóng người nào đó nhắc nhỡ hắn phải ăn cơm sớm,không còn một hình bóng nào đó ở cạnh hắn lảm nhảm những lời không đâu...
Tâm hắn chợt lạnh,lòng cũng đau nhói,cho đến ngày hôm nay hắn vẫn không thể nào hiểu được tại sao ngày hôm đó cô ta thà chết cũng không để hắn cứu.Tại sao lại vì hắn làm nhiều chuyện như vậy?
Có lẽ,trước đây hắn không hiểu điều đó,nhưng bây giờ thì đã hiểu rồi,đó là vì một chữ "yêu"...
Lãnh Ngạo Thiên cả đời vô tâm,cho đến một ngày ngươi động tâm với người khác rồi,mới nhận ra nổi đau mà ngươi đã gây ra cho người khác sao?Trong lòng hắn chế giễu nghĩ.
Hắn đã từng yêu một người,đúng hắn đã từng yêu cô gái ấy.Thậm chí còn là rất lâu về trước nữa kìa,nhưng cũng vì sự cao ngạo của mình mà không dám thừa nhận.Cũng vì danh vọng mà mãi mãi đánh mất đi người con gái hắn yêu.
Hắn yêu cô,nhưng lại không nhận ra tình cảm thật sự của mình,không biết làm thế nào để đối mặt với nó.Và cuối cùng chọn cách phá hủy nó....
Tìm kiếm hình bóng của cô trên người của người phụ nữ khác,rồi đến cuối cùng một lần nữa hắn lại đánh mất nó....
Lãnh Ngạo Thiên càng suy nghĩ thì trong lòng của hắn càng đau nhói,hình ảnh quá khứ không ngừng hiện lên trước mắt hắn.Khiến cho hắn mệt mỏi cố gắn xóa bỏ đi nhưng lại không thể nào làm được.
Hắn chỉ còn cách dùng rượu để xóa đi những kí ức đó,hắn uống rất nhiều rất nhiều rượu.Uống tới thân thể siêu vẹo,đi không nổi nữa thì mới ngừng.
Lúc này,tiếng chuông cửa chợt vang lên.Người nào đó lảo đảo đi ra mở cửa phòng.Nhìn người trước cửa hắn cau mày lại,nói:"Cô tới đây làm gì?".Định tới đây xem hắn thê thảm thế nào sao?
"Tới để nhìn xem anh chết chưa".Người nào đó nhìn hắn lạnh nhạt nói.
"Nhìn thấy tôi như thế này cô rất hài lòng có phải không?".Lãnh Ngạo Thiên nhìn người trước mặt khinh bỉ nói.
"Đúng vậy,nhìn thấy anh thê thảm như thế tôi rất vui".Lương Thái Ngọc không hề phủ nhận mà lạnh lùng đáp.
"Thật sai lầm..."Hắn lười biếng dựa vào cửa nói.
"Sai lầm? Ha ha..đây là do anh tự chuốc lấy".Lương Thái Ngọc cuồng ngạo nhìn hắn nói.Tất cả hậu quả ngày hôm nay là do hắn tự chuốc lấy,hắn xứng đang bị như vậy.
"Đúng...là do tôi tự làm tự chịu,tôi không nên nghĩ cô là cô ấy".Lãnh Ngạo Thiên đau xót nói.
Lương Thái Ngọc cau mày,nhìn hắn có chút khó hiểu.
"Ai?Anh nghĩ tôi là ai?".Cô không nhịn được hỏi hắn.
"Không liên quan tới cô".Người nào đó lạnh lùng nhìn cô quát,người phụ nữ ghê tởm này sao hắn có thể nghĩ cô giống với người đó được chứ?
"Tôi cũng không cần anh phải nói".Bởi vì cô có cảm giác mình không biết sẽ tốt hơn.
"Cô mau biến đi,tôi không muốn nhìn thấy cô".Hắn lạnh lùng nhìn cô nói.Nhìn thấy cô hắn rất tức giận cũng rất đau lòng...
"Tôi không muốn đi đó,ah làm gì tôi".Lương Thái Ngọc lạnh nhạt đáp,vốn không để ý tới sắc mặt của người nào đó rất khó coi.
"Tùy cô,thích thì cứ ở đây đi".Lãnh Ngạo Thiên liếc cô một cái,liền lập tức vào trong nhà.
Mà Lương Thái Ngọc cũng đi theo hắn vào trong,nhìn một lượt cảnh vật xung quanh cô lần nữa sửng sốt.Nơi này chắc chắn lâu rôi không dọn dẹp,cái tên thích sạch sẽ như hắn lại chịu ở nơi này,thật khó tin!
Lãnh Ngạo Thiên vừa vào nhà liền ngồi xuống ghế sopha uống rượu,từ đầu tới cuối không hề liếc nhìn người kế bên,hắn cứ xem cô như người không khí vậy.
"Uống nhiều rượu sẽ không tốt".Lương Thái Ngọc nhàn nhạt khuyên bảo hắn.
"Đừng lấy cái bộ mắt đó nói chuyện với tôi".Hắn có chút say nhìn cô lớn tiếng nói.
"..."
"Tại sao? Tại sao ngươi phụ nữ xấu xa như cô lại cho tôi cái loại thân thuộc đó chứ?".Hắn cười khỗ nói.
"Anh say rồi".Lương Thái Ngọc cau mày,nhìn hắn nhắc nhỡ.
"Phải tôi say rồi,say rồi...nên mới nhìn lầm cô là cô ấy!".Lãnh Ngạo Thiên ảo não nói.
Lương Thái Ngọc không nói gì,chỉ là trầm mặt quan sát biểu hiện của hắn. Người con gái mà hắn nói rốt cục là ai? Là người nào đã khiến hắn khổ sở như vậy?
Lãnh Ngạo Thiên say tới không còn nhận thức gì nữa,hắn nằm dài trên ghế mơ hồ lẩm bẩm:"Thái Ngọc..."
Lương Thái Ngọc sửng sốt,lắc lắc người hắn:"Anh nói gì?".Cô nghe lầm sao?Hắn vừa gọi tên cô!
"Thái Ngọc...".Người nào đó vẫn mơ hồ nói.
"Tại sao anh lại gọi tên tôi?".Cô nhìn hắn không kìm được xúc động hỏi,tại sao lúc hắn gọi tên cô.Trong lòng Lương Thái Ngọc lại dâng lên một cảm giác khó tả tới như vậy.
"Tôi yêu chị.. Lương Thái Ngọc".Lãnh Ngạo Thiên mơ hồ cầm chặt tay của cô nói.
Lương Thái Ngọc ngây người,run rẫy hỏi:"Cậu nói gì?".Cô không phải nghe lầm chứ?
"Xin lỗi...xin lỗi".Lãnh Ngạo Thiên vốn không còn chút ý thức gì nữa,hắn chỉ vô ý thức mà cầu khẩn sự tha thứ từ cô.
"Tôi không phải là Lương Thái Ngọc".Người nào đó lạnh giọng đáp.Tại sao?Tại sao tới giờ phút này hắn mới cảm thấy mình có lỗi.Tại sao...đến bây giờ hắn mới nói ra tình cảm của mình?Tất cả đã quá muộn màng rồi...
"Cô không phải? Đúng cô không phải...cô ấy chết rồi...cô ấy chết rồi!".Lãnh Ngạo Thiên điên cuồng la hét,vì trong cơn say nên hắn căn bản không thể khống chế được hành động của mình.
"Anh bình tĩnh lại đi".Lương Thái Ngọc có chút lo lắng nhắc nhỡ.
Lãnh Ngạo Thiên dương như không nghe thấy,hắn cười càng ngày cáng điên loạn hơn.
"Cô ấy chết...là tại tôi,đều là do tôi...là do tôi đã không tốt,không biết trân trọng cô ấy"
"Giờ cậu hối hận thì có ý nghĩa gì".Lương Thái Ngọc lạnh lùng nhìn hắn hỏi.
"Không còn!Phải chẳng còn gì ý nghĩa cả".Lãnh Ngạo Thiên tuyệt vọng ngã quỵ xuống bên ghế salon.Hắn mất hết tất cả,mất hết mọi thứ rồi mới nhận ra tình cảm của mình.Hắn thật ngu ngốc,thật đáng thương!
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn có vẻ mặt khỗ sở như vậy...nhất thời không biết phải làm sao.Nhưng có một điều mà cô biết rõ nhất lúc này là,tim của mình cũng không kém hơn sự đau đớn của hắn.Nó cũng rất đau xót...Tại sao?Là ông trời đang trêu đùa bọn họ hay sao?
"Tôi đã từng yêu chị ấy".Lãnh Ngạo Thiên đột nhiên thanh tỉnh lại nói.
".....".Người nào đó vẫn trầm mặt nhìn hắn.
"Nhưng chưa bao giờ tôi thừa nhận điều đó cả,bởi vì tôi rất sợ".Hắn ân hận nói.Giờ phút này không hiểu tại sao hắn lại muốn nói hết tâm sự của mình ra,có lẽ,như vậy hắn sẽ thấy nhẹ nhỏm hơn...
"Sợ?".Cô có chút chể giễu nhìn hắn.
"Tôi sợ...sợ mình sẽ tổn thương cô ấy,tôi sợ cô gái ấy sẽ bị thế giới của tôi làm cho ô nhiễm,tôi sợ rất nhiều thứ...Tôi lầm tưởng chị ấy là cô, dùng hết tâm tình này để yêu cô, nhưng cô không phải..mãi mãi không là chị ấy..".Lãnh Ngạo Thiên càng nói càng trở nên tuyệt vọng hơn,thân thể cũng không ngừng run rẫy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook