Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký
-
Chương 6
Phong Đình Tạ nói không sai chút nào. Ngày thứ hai, trên đường đi Tế Nam bỗng nhiên gặp rất nhiều giang hồ nhân sĩ quái gở, trang phục khác lại, binh khí cũng cổ quái, toàn là những cô gái phong tư yểu điệu, có người đứ mũ chùm đầu, có người dùng khăn bịt mặt, còn có cô cải nam trang…đủ thể loại, các cô đều có một điểm chung, họ đều là những mỹ nhân.
Thấy những…mỹ nhân này, tôi cuối cùng đã hiểu vì sao Lâm Thiếu Từ lại không thích Dung Sơ Cuồng. Cái gọi là để ngăn chặn dòng nước, không gì hơn ngoài Vu Sơn. Đương nhiên, luận về tướng mạo thì Dung Sơ Cuồng bị bại dưới các cô gái đó hết, nhưng khí chất của họ vô cùng mờ nhạt lãnh đạm, thiếu đi sự xinh tươi và phong tình của một cô gái.
Phong Đình Tạ thấy tôi im lặng, hắn nói: “Ngươi không ghen tị đấy chứ?”
Tôi suýt chút nữa thì rơi xuống ngựa, sức tưởng tượng của anh ta đúng là phong phú.
Phong Đình Tạ lại nói: “Giờ không phải là lúc để ngươi ghen tị, các nàng đến để trợ giúp đấy.”
Tôi đánh vào sau gáy anh ta: “Ghen cái đầu huynh, huynh nên cầu nguyện các cô nàng đó không tự đánh nhau trước thì hơn.”
“Yên tâm! Lâm thiếu chủ rất có bản lĩnh đối phó với các nữ nhân, bản lĩnh đó cũng rất nổi danh không kém gì so với Truy phong kiếm chém sắt như chém bùn của hắn.” Phong Đình Tạ châm biếm.
“Sao tôi cứ cảm thấy giọng điệu của huynh như đang ghen tị, chẳng lẽ trong các cô đó có người huynh ngưỡng mộ?”
Phong Đình Tạ quay sang lườm tôi: “Nói bậy bạ gì đó.”
Tôi cười to: “Bị tôi nói trung nên thẹn quá hóa giận chứ gì? Nói đi, có đúng không? Tôi sẽ giúp huynh bày mưu tính kế, đảm bảo huynh sẽ có mỹ nhân.”
Phong Đình Tạ bỗng thở dài, cúi đầu nói: “Ta chỉ lo cho Tịnh Ly…”
“Muội muội của huynh?” Tôi sửng sốt, “Cô ta cũng thích Lâm Thiếu Từ?”
Phong Đình Tạ không nói gì.
Tôi lại nói: “Cô ấy sẽ không đến Tế Nam đấy chứ?”
Phong Đình Tạ cũng không nói gì.
Tôi bị mất mặt, chẳng hỏi gì nữa.
Đến khi trời tối thì bầu không khí giữa hai người mới dần dần khá lên. Mắt nhìn thấy thành Tế Nam , người đi lại rất đông, cùng đến khách điểm nghỉ còn có năm cô gái khác.
Đến giờ ăn cơm chiều, có một cô gái xinh đẹp chừng mười lăm mười sáu tuổi mặc trang phục màu lục bắt đầu mở miệng châm biếm cô gái chừng hai mươi tuổi mặc trang phục màu trắng. Cô gái đó có nước da ngăm ngăm, mặt đẹp như tranh, vóc người thon thả, rất có anh khí.
Lục y thiếu nữ ám chỉ cô gái kia đen như than mà lại mặc trang phục màu trắng. Bạch y nữ tử tức giận run người, nhưng cố nín nhịn.
Phong Đình Tạ lập tức căn dặn chủ quán mang cơm nước lên phòng.
Tôi giận dỗi nói: “Có cảnh náo nhiệt miễn phí lại không xem mà đòi lên phòng. Các cô ấy sắp đánh nhau rồi, chúng ta không nên bỏ qua.”
Phong Đình Tạ cười nhạt nói: “Các nàng không đánh nhau đâu, ngươi không cần phải xem.”
“Hả?”
“Ngươi có biết tiểu cô nương lục y kia là ai không?”
“Là ai?”
“Là thâp tam tiểu thư của Tứ Xuyên đường môn, Đường Châu Ngọc. Võ công tuy không cao lắm nhưng hạ độc thì thuộc hạng bậc nhất.”
Tôi rùng mình. Nhìn cô bé khả ái như thế, hóa ra lại là một cao thủ dùng độc.
“Nếu không, nữ ma đầu Ngọc Linh Lung thuộc phái Mạc Bắc linh hồ có chịu thua kém như vậy không?”
“Thật không ngờ cô ta lại lặn lội từ xa ngàn dặm đến đây. Vậy còn ba cô kia là ai?”
“Người tuổi hơi lớn một chút kia là Các chủ Hải đường của ‘Các phi hoa’ ở Lạc Dương, mang khăn che mặt là Lâu Thiên Mạch của Vãn Tình Lâu ở Phúc Châu. Còn cô nương ngồi cạnh đó chính là Hạ Tiểu Tịch, đại đệ tử của ‘Tố kiếm môn’”
“Phi hoa các? Vãn Tình Lâu?” Tôi chột dạ hỏi: “Những…cái tên này nghe giống như…tên kỹ viện?”
“Kỹ viện? Ngươi đúng là có sự liên tưởng giỏi.” Phong Đình Tạ cười nhạt: “Ngươi có biết, hai năm gần đây hai nơi đó chiêu mộ được không ít cao thủ võ lâm.”
Tôi ngạc nhiên nói: “Họ chiêu nạp cao thủ để làm gì?”
Phong Đình Tạ cười ha hả nói: “Không phải các nàng chiêu nạp các cao thủ này, mà là những cao thủ này chủ động xin nhập vào làm môn hạ. Bởi vì hai nàng là mỹ nhân có tiếng trong giang hồ.’
“A…thì ra là thế.” Tôi bừng hiểu. Từ xưa anh dùng khó qua ải mỹ nhân!
“Vậy trên đường chúng ta gặp một người đầu đội mũ chùm, còn có một nữ cải nam trang, họ là ai?”
Phong Đình Tạ lườm tôi: “Nữ cải nam trang? Hắn rõ ràng là một đại nam nhân.”
Tôi giật mình: “Đàn ông mà giống như phụ nữ vậy? Thật không có thiên lý.”
Phong Đình Tạ nhíu mày: “Khi ngươi gặp hắn thì ngàn vạn lần đừng nói câu này. Có người nói Nam Cung Tuấn Khanh hận nhất cuộc đời là nói hắn giống nữ nhân.”
Lẽ nào Lâm Thiếu Từ không chỉ thu hút được tâm hồn các thiếu nữ, ngay cả đàn ông cũng không bỏ qua?
“Nam Cung Tuấn Khanh là ai?” Tôi mở to mắt, hỏi: “Lẽ nào hắn cũng thích Lâm Thiếu Từ?”
Phong Đình Tạ phá lên cười: “Dung Sơ Cuồng, ý nghĩ của ngươi cũng hơi quá đó…ha ha ha.”
Lần đầu tiên tôi thấy anh ta cười to sung sướng như vậy, anh chàng này lúc cười nhìn đẹp mắt hơn nhiều, tôi chống cằm, cười tủm tỉm ngồi ngắm nghía mỹ nam.
Phong Đình Tạ bị tôi nhìn chằm chằm, liền ho một tiếng: “Nam Cung Tuấn Khanh chỉ đơn độc đi ngang qua mà thôi. Còn về người đội mũ chùm đầu, ta cũng không biết.”
Tròng mắt tôi chuyển động, thử hỏi: “Theo huynh, có phải là muội muội của huynh không?”
“Không thể nào.” Sắc mặt Phong Đình Tạ biến đổi, “Tịnh Ly đã hết hy vọng đối với hắn rồi, sẽ không gặp…”
Tôi chờ anh ta nói tiếp, nhưng Phong Đình Tạ đột nhiên lại chuyển câu chuyện: “Lâm lão trang chủ mất tích, lại không có tin tức về Lâm thiếu trang chủ, ngươi không quan tâm họ, lại đi quan tâm những chuyện vớ vẩn khác.” Anh ta tại cười nhạt, nói: “Ngày mai đến Tế Nam , ngươi nên nghĩ phải đối phó với Trầm Túy Thiên như nào đi.”
Tôi nhún vai: “Xe đi đến núi ắtường. Đến Tế Nam rồi thì trước tiên sẽ thăm dò đã, rồi quyết định sau.”
Phong Đình Tạ tức giận nói: “Ta thật hoài nghi ngươi có đúng là Dung Sơ Cuồng không?”
Tôi cố ý thở dài nói: “Haizz, dù gì thì cũng có người bảo vệ, có thể vô tư mà ngủ một giấc đến sáng.”
Phong Đình Tạ không thèm nói gì, cúi đầu ăn.
Chỉ một lát sau, dưới lầu bỗng nhiên có tiếng động rất to, như là có tiếng bàn ghế bị đập vỡ.
Tôi lập tức mở cửa, đi ra lan can nhìn xuống dưới lầu.
“Nhìn cái gì vậy? Tất cả cút hết trở lại cho ta.”
Dưới lầu có tiếng quát lên, rồi lập tức có một luồng tia sáng bắn thẳng đến hai mắt tôi nhưng lại bị một vật gì cản bắn ngược trở lại. Luồng sáng đó tạo một đường vòng cung rất đẹp trên không trung, bay trở lại vào tay của bạch y nữ tử, người xem không biết còn tưởng hai mắt tôi không còn nữa chứ.
Ngọc Linh Lung khẽ kêu “a” một tiếng, ngẩng lên nhìn phía tôi, dường như không ngờ phi đao bị thất bại đánh ngược trở lại.
Phong Đình Tạ chắp tay đứng bên cạnh tôi, vẻ mặt thản nhiên, hình như khẳng định không hề sử dụng hai tay.
“Xem ra ngươi nói không sai.”
“Hả?”
“Trước tiên phải ngăn cản các nàng đánh nhau trước đã.”
Tôi nhìn dưới lầu, khách đều đã bỏ đi hết, Đường Châu Ngọc đang đấu với Ngọc Linh Lung, hai bóng bạch lục chiến đấu với nhau, giống như hai con bướm đang bay lượn, tư thái vô cùng mềm mại đẹp mắt. Cái không được hoàn mỹ chính là thức ăn cơm nước cũng theo đó bay tán loạn.
Hai người đó vẫn đánh nhau kịch liệt, còn ba người kia thì không hề cử động. Thận trọng điềm tĩnh nhất chính là Hải đường Các chủ, vẻ mặt lạnh lẽo là Lâu Thiên Mạch cùng với Hạ Tiểu Tịch yếu ớt và nhỏ bé, ba cô đều gần như ngồi yên, cúi đầu, im lặng ăn cơm rất tao nhã.
Tôi cười gượng: “Vậy huynh xuống ngăn cản họ đi.”
Phong Đình Tạ thản nhiên nói: “Hình như không liên quan gì đến ta thì phải?”
Tôi hỏi ngược lại: “Vậy lẽ nào lại liên quan đến tôi?”
Phong Đình Tạ liếc nhìn tôi, bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Dung cô nương, ngươi đừng quên, ngươi là trang chủ Ngự trì sơn trang đấy.”
Một câu nói con mẹ nó đúng là có tính uy hiếp, bên dưới lầu hai bóng người đột nhiên tách ra, ngay cả ba người đang ăn cơm cũng phải ngẩng đầu lên nhìn.
Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi bị năm mỹ nữ dùng mười con mắt sáng rực nhìn mình, tôi thấy sởn tóc gáy.
Không khí như ngừng lại.
Tôi thấy cổ họng khô khốc, định chửi rủa vài câu nhưng trong lòng có một âm thanh nhắc nhở tôi không được thất thố.
Vì vậy, tôi nở nụ cười, khóe miệng cong lên 27.5 độ – có người nói nụ cười như vậy là đẹp nhất. Sau đó giơ cánh tay trắng như tuyết lên, dùng một động tác ra hiệu rất đẹp mắt hướng tới mọi người vẫy vẫy tay – có người nói đây là động tác chuẩn mực của Hoàng thất Anh quốc.
“Hi, chào mọi người!”
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi chợt nghe phía sau có tiếng người bật kêu lên. Mấy người dưới lầu hai mắt còn mở to hơn, sáng rực hơn.
Nhưng vẫn không một ai nói gì.
Tôi mỉm cười nhìn các cô gái, ánh mắt đầy tập trung – phải khiến cho các nàng cảm nhận được sự quan tâm và sự thân thiết của tôi. Sau đó, rất nhẹ nhàng tôi từng bước từng bước đi xuống cầu thang – dáng vẻ vô cùng tự tin, khẳng định dáng vẻ của tôi giống như một đóa hoa sen, nhất định có thể vì bầu không khí cứng ngắc và tiêu điều mà mang đến một không khí mùa xuân ấp áp nhẹ nhàng, huống chi sau tôi còn có một Phong Đình Tạ vô cùng tuấn mỹ.
Khi tôi từng bước đi xuống cầu thang, ánh mắt mọi người cũng dõi theo từng bước chân của tôi, mỗi khi tôi di chuyển một chút, ánh mắt các nàng cũng di chuyển theo, dường như bị tôi làm cho chấn động.
Người tôi lâng lâng, thì ra được người khác để ý lại dễ chịu đến như vậy. Thảo nào đàn ông cứ thích lựa chọn nữ siêu nhân!
Ngay Khi tôi đặt chân xuống đất, bỗng nhiên người mất trọng tâm chân bị hụt vào khoảng không liền ngã lăn xuống tiếp xúc vô cùng thân mật với mặt đất lạnh léo.
Đầu óc tôi lơ mơ, mắt liền nhìn thấy một đôi bàn chân rất đẹp. Sau đó tôi run run, hai tay chống xuống đất cố đứng lên.
“Ngươi có làm sao không?” Phong Đình Tạ cúi người xuống, cơ mặt giật giật, hàm răng trắng cắn chặt lấy môi, từ trong hàm rằng chui ra năm chữ.
Tôi hạ thấp giọng nói xuống bé nhất: “Tôi chỉ muốn đào một lỗ để chui vào thôi.”
Phong Đình Tạ nhìn tôi chăm chú vài giây, khuôn mặt đẹp trai đỏ bừng, kéo từ cổ đến mang tai.
Tôi dùng ánh mắt để nói cho anh ta biết, nếu như anh ta dám cười tôi, tôi thề sẽ giết anh ta ngay lập tức.
Cuối cùng Phong Đình Tạ cũng nhịn được cười, đỡ tôi lên, dùng một giọng nói rất quái dị: “Theo như ngươi nói, những nữ hiệp này đến là tự nguyện trợ giúp, không cần phải hành lễ nghiêm trọng như vậy.”
Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện…những nữ hiệp này không hề có một tia nhạo báng nào, vẫn đang dùng ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn tôi. Trời ạ! Các cô ấy thật có trình độ!
Trong lúc tôi đang chuẩn bị ca ngợi các nàng vài câu, bên tai đột nhiên nghe được tiếng cười, nhưng là tiếng cười rất to.
Các nàng ai nấy đều cười ngặt nghẽo, Đường Châu Ngọc cười chảy cả nước mắt, Ngọc Linh Lung cười ôm bụng ngồi chồm hỗm dưới đất, Hạ Tiểu Tịch đang đứng thẳng nhưng vai thì rung lên bần bật, Lâu Thiên Mạch thì thở hồng hộc.
Tôi nghĩ mình phải nói vài câu, vì vậy cất tiếng thanh thanh: “Khụ, khụ, tôi đại diện cho Ngự trì sơn trang cảm tạ các vị nữ hiệp đã đến hỗ trợ…”
Lời nói của tôi bị cắt ngang.
“Buồn cười! Ai nói chúng ta phải giúp Ngự trì sơn trang hả?” Ngọc Linh Lung đứng thẳng lên, cười nhạt.
Tôi choáng, nét mặt thay đổi quá nhanh!
“Như vậy không phải các vị ngàn dặm xa xôi đến Tế Nam là để…”
Lời nói của tôi lại bị cắt ngang.
“Hừ! Chúng ta đến Tế Nam du ngoạn không được sao?” Đường Châu Ngọc ngẩng cao đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn ra.
Tôi hít một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn Phong Đình Tạ, thật muốn làm thịt anh ta quá, là tên khốn kiếp nào nói cho tôi biết là các nàng đến để hỗ trợ?
“Nói vậy, không phải các vị đến là giúp Lâm Thiếu…”
“Chúng ta đến giúp hay không giúp Lâm Thiếu chủ thì liên quan gì đến ngươi?” Lúc này, các cô gái đồng loạt đứng lên.
Tôi lùi hai bước, choáng quá! Hóa ra các nàng đã coi tôi là tình địch rồi! Có trời đất chứng giám, thích Lâm Thiếu Từ là Dung Sơ Cuồng, còn tôi thì gặp hàng ngàn vạn đàn ông đẹp trai trong và ngoài nước rồi.
Tôi suy nghĩ, nếu không có hành động gì lớn tiếp theo, thì e rằng không thể dẹp loạn được cả biển dấm chua của các nàng.
Vì vậy, tôi ôm lấy cánh tay của Phong Đình Tạ, nũng nịu kêu lên: “Tướng công, nếu họ không phải đến để hỗ trợ, vậy chúng ta lên lầu tiếp tục ăn cơm đi.”
Quả nhiên những lời này không kém gì sấm vang dội.
Các nàng cùng giật mình kêu lên: “Tướng công?”
“Các vị, nàng bị ‘huyền hàn băng ngọc chưởng của Trầm Túy Thiên đánh vào đầu nên đầu óc…” Phong Đình Tạ mặt thất sắc, nói xong định giãy thoát khỏi tay tôi. Tôi lập tức cấu anh ta một cái, anh chàng này muốn đẩy tôi ra để bỏ chạy ư? Không có cửa đâu.
Tôi xoay người cười hì hì nói: “Quên giới thiệu cho các vị biết, vị này chính là tướng công của tôi – Phong Đình Tạ.”
Hải Đường Các chủ đánh giá chúng tôi từ đầu đến chân, đột nhiên hỏi: “Giang hồ đồn võ công của Dung trang chủ…”
Phong Đình Tạ tiếp tục ném đá xuống giếng: “Đúng vậy, hiện giờ võ công của Dung trang chủ đã hoàn toàn bị mất…”
“Võ công hoàn toàn bị mất?” Các nàng cùng lúc hụt hơi.
Tôi cười gượng, lại cấu Phong Đình Tạ một cái – anh chàng xấu xa này nhân cơ hội liền đem chuyện này tuyên truyền khắp nơi, nhỡ có người là kẻ thù, vậy thì không phải tôi chết chắc rồi sao.
Các nàng liếc nhìn nhau, trong ánh mắt không hẹn mà cùng một một biểu hiện.
Ngọc Linh Lung bỗng nhiên bước tới, cầm tay tôi: “Thật không ngờ, Dung trang chủ một thân tuyệt thế võ công, vậy mà…”
Nàng không nói nữa, rồi đột nhiên ngả đầu vào, trong ánh mắt ngân ngấn lệ.Nhưng vì sao…tôi cảm giác…sự cảm thông của cô ấy như hơi quá?
Đường Châu Ngọc nghẹn ngào kêu lên: “Dung tỷ tỷ, muội thật buồn cho tỷ.”
Trong lòng tôi cười nhạt nghĩ: Tôi thấy cô chẳng có điểm gì gọi là đau buồn cả.
Hải Đường nhìn nhìn Phong Đình Tạ, hỏi: “Dung trang chủ, vị này thật sự là tướng công của ngươi?”
Biểu hiện của bốn người còn lại cũng có vẻ nghi ngờ, cùng nhau nhìn chúng tôi, ánh mắt còn sáng hơn đèn sân khấu.
Phong Đình Tạ khẩn trương muốn giải thích…
Tôi thầm than, con mẹ nó, bà đây bất cứ giá nào cũng…Vì thế, tôi dùng tay kéo mạnh Phong Đình Tạ thấp xuống một chút, anh ta vừa nghiêng người, tôi lập tức như lang sói bắt mồi áp vào môi anh ta, đây chính là kiểu nụ hôn sâu đúng nghĩa.
Chờ đến khi tôi dời khỏi môi Phong Đình Tạ, các nàng đều đã ngây người, trân trối nhìn chúng tôi.
Phong Đình Tạ cũng ngây người, mặt đỏ như mông khỉ.
Mẹ nó, như vậy mà không khiến các người tin thì bà đây sẽ tuyệt tích giang hồ.
Cuối cùng Hải Đường các chủ tuổi nhiều hơn, kiến thức rộng rãi, hồi phục lại tinh thần trước tiên: “A? Chúc mừng Dung trang chủ có được lang quân như ý.”
Những người còn lại như tỉnh mộng, cũng đều nói: “Chúc mừng chúc mừng.”
Tôi nắm tay Phong Đình Tạ, lễ phép đi dạo một vòng.
“Cám ơn, cám ơn! Nếu các vị không còn gì để nói, chúng ta lên lầu ăn cơm đây. Hẹn gặp lại.”
Nói xong, tôi kéo Phong Đình Tạ đang ngây người như phỗng xoay người lên lầu.
“A, Dung tỷ tỷ, còn…” Có người mở miệng.
Tôi xoay lại cười tươi như hoa: “Đường cô nương có chuyện gì?”
Đường Châu Ngọc cười giống đóa hoa hơn so với tôi: “Dung tỷ tỷ, tỷ có biết Lâm ca ca ở đâu không? Tất cả mọi người không ai biết tin tức của hắn hết.”
“Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi chứ?” Tôi giả vờ ra vẻ khó xử, học theo cách nói của cô ta, “Hơn nữa, tôi nghĩ hiện giờ Lâm Thiếu Từ hắn cũng không có tâm trạng mà cùng các cô nương đi du ngoạn Tế Nam đâu.”
Đường Châu Ngọc đỏ mặt.
Hải Đường nói: “Dung trang chủ, vừa rồi đắc tội. Chúng ta quả thật tới giúp Lâm thiếu chủ, còn hy vọng Dung trang chủ có thể…”
Tôi cắt ngang cô ta: “Chuyện này chờ ta và tướng công cơm nước xong rồi nói sau.”
Tôi bước vào phòng, lập tức đánh đòn phủ đầu: “Hắc hắc, ngươi từng nói, chỉ là xưng hô thôi …”
“Cái này được coi là giống nhau sao?” Phong Đình Tạ tức giận nói: “Các nàng đều là người trong giang hồ, nếu truyền ra ngoài…”
“Truyền ra thì kệ truyền ra, sợ cái gì chứ?’
Tôi đặt mông ngồi xuống giường, vén váy lên xem chỗ vừa bị ngã đau.
Phong Đình Tạ vội xoay người sang chỗ khác, vội kêu lên: “Sao ngươi có thể làm như vậy chứ?”
Tôi nhìn thấy đầu gối tím bầm, giận giữ nói: “Ai bảo huynh tiết lộ thân phận của tôi.”
‘Nhưng ngươi cũng không thể …làm những chuyện như vậy với ta trước mặt mọi người chứ…’ Có vẻ Phong Đình Ta lo thật sự.
Tôi bỗng cảm thấy rất buồn cười, đứng lên đi tới trước mặt anh ta, nắm vai của anh ta, nồng nàn nhìn thẳng vào anh ta, sau đó nói ra những câu mà nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết ngôn tình thường nói: “Yên tâm đi Tiểu Tạ, tôi sẽ chịu trách nhiệm với huynh.”
Phong Đình Ta hất tay tôi ra: “Đừng đùa nữa. Người nào cũng vậy cả thôi, Sở Thiên Dao nếu biết chúng ta có chuyện này sẽ giết ngươi mất.”
Tôi cười nhạt: “Huynh cần gì sợ hắn như thế? Không phải là hắn cũng cúi đầu trước Hán Vương đấy thôi!”
Phong Đình Tạ kêu: “Trời ơi, ta thấy ngươi đến giờ chẳng hiểu gì cả. Không phải là hắn cúi đầu trước Hán Vương, mà là Hán Vương có hắn mới dám trắng trợn làm ra những chuyện như vậy. Ngươi không biết hắn là một người đáng sợ như nào đâu.”
,Tôi vung tay lên: “Huynh mới là lo vô cớ. Tôi thành thật nói cho huynh biết, mặc dù có Sở Thiên Dao, Hán vương mưu phản cũng sẽ không thành công đâu.”
Phong Đình Tạ nhìn tôi: “Kỳ lạ, sao ngươi lại khẳng định như vậy?”
Tôi cười thần bí: “Lần trước nói qua rồi đấy. Là tôi học thiên văn, là nhìn sao mà tôi biết.”
Phong Đình Tạ cười khổ lắc đầu, tìm ghế ngồi xuống: “Hiện giờ ngươi tính sao?”
Tôi cười nói: “Việc cấp bách trước tiên là tìm chưởng quầy.”
Phong Đình Tạ sửng sốt.
Tôi thở dài: “Ngốc ạ, hiện giờ chúng ta là vợ chồng, dùng hai gian phòng sẽ lòi đuôi ra đấy.”
Phong Đình Tạ nhíu mày: “Chẳng lẽ muốn ta ngủ dưới đất?”
Tôi hiên ngang nói: “Vì bồi thường huynh, tôi ngủ dưới đất, nhưng chăn bông phải thuộc về tôi.”
“Thật chưa từng thấy ai như ngươi.” Phong Đình Tạ thở dài, “Ngươi nghĩ sẽ liên hệ với Lâm thiếu chủ như nào? Đám nữ nhân dưới lầu kia không dễ đối phó đâu.”
“Yên tâm đi, Lâm Thiếu Từ sẽ tự đến tìm tôi.”
“Hả?”
Tôi nhún vai: “Nếu tin tức giang hồ truyền nhanh như vẫn nói.”
Phong Đình Tạ ngạc nhiên: “Ngươi để lại dấu hiệu trên đường à?”
Tôi nhướng mắt: “Tôi nói là chuyện ‘chúng ta là vợ chồng’ ,nếu tin tức này truyền ra ngoài nhanh, chắc chắn hắn sẽ chủ động đến tìm chúng ta.”
Phong Đình Tạ còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng đập cửa.
Tiếng Đường Châu Ngọc ngọt ngào vang lên: “Dung tỷ tỷ, tỷ ăn xong chưa? Chúng ta muốn bàn chuyện với tỷ.”
Tôi đưa mắt cho Phong Đình Tạ, ý bảo anh ta nhanh đi tìm chưởng quầy.
Phong Đình Tạ nói khẽ: “Cẩn thận độc của nàng ta.”
Tôi gật đầu, đi ra mở cửa, năm người ào vào, mặt tươi như hoa, vẫn chiêu bài cũ, thái độ nịnh nọt.
Đường Châu cười hì hì nói: “Dung tỷ tỷ, không quấy rầy các người chứ?”
Tôi giật lại ghế ngồi, nói: “Không sao, bình thường nửa đêm chúng tôi mới làm chuyện đó, mời các vị ngồi”
Các nàng không ai nói gì.
Phong Đình Tạ mặt từ xanh chuyển sang đỏ.
Các nàng lập tức xông tới.
Hải Đường lên tiếng trước: “Dung trang chủ, rốt cuộc thì Lâm thiếu chủ đang ở đâu? Có bị thương hay không?”
Các nàng như rất chú ý đến tin tức này, nhất loạt nhìn tôi, trong phòng trở nên yên lặng.
Tôi thầm kêu khổ, tôi làm sao mà biết chứ? Tin tức của tôi còn ít hơn so với họ, tên khốn kiếp nào đó không nói gì chỉ ném một cái nhìn về phía tôi rồi bỏ đi, trong mắt anh ta làm gì có trang chủ là tôi đây chứ?
Tôi lảng tránh, cất tiếng: “Hiện giờ không thể tiết lộ, đến Tế Nam rồi tự nhiên các vị sẽ biết. Trầm Túy Thiên có nhiều tai mắt, chúng ta phải cẩn thận.”
Các nàng hụt hẫng, thất vọng.
Lâu Thiên Mạch đột nhiên nói: “Đúng vậy! Thiếu Từ rất thông minh, hiện giờ Trầm Túy Thiên đã chiếm ngọc bích phong, huynh ấy chỉ có thể ẩn náu trong chỗ tối…”
Đường Châu Ngọc hừ mũi: “Hừ, Thiếu Từ Thiếu Từ, gọi thân thiết quá nhỉ.”
Lâu Thiên Mạch cười lạnh lùng: “Ai gọi Lâm ca ca nghe buồn nôn thế.”
Tôi mắt thấy hai người họ sắp đánh nhau, vội hỏi: “Ha hà, mọi người tới để hỗ trợ, không phải là để cãi nhau. Không biết các vị có cách gì đối phó với Trầm Túy Thiên không?”
Trên mặt Đường Châu Ngọc lộ ra tia ngoan độc: “Ta có hơn trăm loại độc cho hắn sống không bằng chết.”
Ngọc Linh Lung không đồng ý: “Nhưng lại không thể tiếp cận hắn được, nghe nói huyền hàn băng ngọc chưởng của Trầm Túy Thiên đã luyện đến tầng thứ chín, người bình thường không thể làm được. Huống chi bây giờ hắn còn có Tứ tiên Tiêu dao bảo hộ.’
Tôi sửng sốt: “Tứ Tiên tiêu dao?”
Hạ Tiểu Tịch vốn ít nói nhất lên tiếng: “tứ tiên tiêu dao chính là bốn ma đầu ở Tây Vực, tự xưng là tứ tiên, võ công thâm sâu không lường được, bọn họ đã có hơn bốn mươi năm chưa từng đặt chân đến Trung Nguyên, không biết Trầm Túy Thiên đã dùng cách gì mà mời được bọn họ. Nếu không, hắn cũng không thể khinh địch mà đánh vào Ngọc bích phong.”
Tôi nhíu mày không nói, xem ra đối phó với Trầm Túy Thiên còn khó hơn so với tưởng tượng của tôi.
Hải Đường đột nhiên hỏi: “Dung trang chủ đã từng giao thủ với Trầm Túy Thiên, võ công của hắn có chút sơ hở gì không?”
Tôi cười khổ, tôi chưa từng giao đấu với anh ta, tôi chỉ là mượn cơ thể của Dung Sơ Cuồng mà thôi. Nhưng vì không muốn mất uy phong trước người khác, tự diệt sĩ khí của mình, tôi quyết định nói dối.
“Hôm đó tôi có uống chút rượu, đầu choáng váng hoa mắt, hắn bỗng nhiên xuất hiện đánh lén, cho nên…”
Đường Châu Ngọc kêu lên: “A? với võ công của tỷ tỷ, uống chút rượu không thể đến mức như thế, chẳng lẽ là trúng độc?”
Tôi ngẩn ra, tôi lại không nghĩ ra lý do này, không chừng lại là thật như vậy, chiếu theo cách nói của Phong Đình Tạ, võ công của Dung Sơ Cuồng xếp hàng thứ năm trở lên trong giang hồ, sao dễ bị một chưởng đã chết ngay được.
Lâu Thiên Mạch cũng không đồng ý: “Cái này cũng không thể nào. Trong chốn giang hồ bọn đạo chích vô sỉ rất nhiều, chuyên môn hạ độc hại người…”
“Ngươi nói cái gì?” Đường Châu Ngọc vỗ bàn, quát lên.
Tôi hoảng sợ, sợ hai người này trở mặt thì nguy hại đến Ngự trì sơn trang và tôi mất.
Hải Đường khuyên nhủ: “Đường gia muội tử không cần tức giận, Lâu cô nương không có ý nhắm vào muội đâu. Chúng ta đều là đến để trợ giúp đối phó Trầm Túy Thiên, ngàn vạn lần đừng vì người ngoài mà gây mất hòa khí người trong nhà.”
“Đúng vậy đúng vậy” Tôi gật đầu, ” Hay là mọi người về trước nghỉ ngơi đi, chờ ngày mai tới Tế Nam rồi tụ họp cùng Thiếu Từ, xem hắn có kế sách gì không.”
Mọi người vui vẻ: “Ngày mai có thể gặp hắn rồi phải không?”
Tôi cười gượng: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra.”
Hải Đường nói: “nếu như vậy thì chúng ta về phòng trước, sáng mai chờ Dung trang chủ cùng lên đường.”
Tôi tống năm người ra khỏi cửa, đóng cửa lại rồi thở phào, nếu tới để quấy rối chủ nhà, tốt nhất là đừng tới, chỉ là một đám ô hợp mà thôi!
Buổi tối, Phong Đình Tạ rất muộn mới trở về phòng.
Tôi mơ mơ màng màng nói: “Huynh đi đâu đấy?”
“Đi lòng vòng trên trấn một chút.”
Tôi trợn mắt: “Thế có phát hiện gì không?”
“Trên trấn có hai người rất lạ mặt, bộ dạng rất kỳ quái.”
Tôi ngồi bật dậy: ” Nam hay nữ? võ công thế nào?”
“Là nam, khinh công rất cao, ta theo họ được một đoạn đường thì bị họ bỏ lại.”
“không thể nào? Khinh công của huynh cũng rất giỏi mà.”
Phong Đình Tạ liếc tôi: “Hy vọng bọn họ là tìm Lâm Thiếu chủ.”
“Hắn quen nhiều cao nhân lắm không?”
‘Ta làm sao mà biết?” Phong Đình Tạ cười khổ nói, rồi xếp ghế lại, nằm xuống: “Mau ngủ đi, muộn rồi.”
Tôi gọi một tiếng, không thấy anh ta trả lời, chỉ chốc lát đã nghe tiếng ngáy, cũng không biết là ngủ thật hay giả vờ nữa.
Tôi mở mắt nhìn bóng tối trước mặt, đột nhiên rất nhớ Đào Hoa Thiếu, không biết anh hiện giờ thế nào? Đã đỡ ho chưa, có nhớ tôi như tôi nhớ anh không?
Mang nỗi nhớ Đào Hoa Thiếu, tôi đi vào giấc mộng, ý thức mông lung, giống như có gì đó nâng tôi bay lên, như là say rượu vậy, cảm giác như đang cưỡi mây đạp gió nhẹ nhàng bay bổng. Mây mù vờn bao quanh, tôi xoa tay, miệng chảy nước miếng, vội vàng lau lau, bỗng nhiên mọi thứ biến mất. Thì ra là một ảo ảnh.
Tôi thầm mắng trong ý nghĩ, rồi lại luyến tiếc mở mắt ta, một mực dụi vào chăn bông ấm áp, không muốn rời khỏi giường. Trong ngẩn ngơ, bỗng nhiên có tiếng cười khẽ, âm thanh cực nhỏ, đậm mùi châm chọc chế giễu.
Tôi không để ý tới mà trở mình, tiếp tục nằm ở chỗ cũ, mắng: “Còn không mau mang nước đến để đánh răng rửa mặt.”
Ai ngờ người kia cười to hơn.
Tôi nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Phong Đình Tạ, nếu huynh còn phát ra âm thanh này nữa, tôi sẽ dúi huynh vào nhà xí cho chết luôn.”
Những lời này có uy lực không nhỏ. Quả nhiên không có tiếng gì nữa, nhưng bất ngờ, hắn càng cười to hơn.
“Muốn chết à?”
Tôi đá chăn rơi xuống đất, bật dậy. Sau đó thì lập tức ngây người ra, tự véo mặt mình, đau quá, thật sự mình không phải nằm mơ.
Đứng trước mặt tôi là một siêu cấp mỹ nam, cho dù ở trong mộng cũng không có người nào như thế, không thể diễn tả hết được, tôi nghĩ nếu đây là khuôn mặt do thượng đế tạo ra thì nhất định sẽ vô cùng lo lắng, kiệt sức mà nhớ nhung hắn ở dưới nhân gian. Nếu thật sự là có thần, tôi nghĩ chính là người đang ở trước mặt này.
Anh ta mặc một bộ trường bào hắc bạch giao nhau, một nửa thuần trắng, một nửa huyền đen, dáng ngươi cao lớn, ngũ quan tuấn tú không ai sánh bằng, nhưng trên khuôn mặt lại là nụ cười tà ác giống như ma vương.
“Huynh không phải là Phong Đình Tạ.” Tôi ngẩn người ra một lúc, cuối cùng nặn ra những lời này.
Hắn cười càng to hơn, tiếng cười nghe như gió rít thét gào điên cuồng trong rừng trúc, như sóng dữ đập vào nham thạch.
“Huynh là ai?”
Hắn ngẩn ra, lông mày nhíu lại: “Xem ra ngươi còn chưa tỉnh ngủ, ta còn chờ một người sắp đến.”
Hắn nói xong rồi xoay người định đi, tôi vội vàng bước tới ngăn lại, mở to hai mắt nhìn hắn.
‘Sao vậy?” Hắn nhếch mắt.
Tôi lập tức giơ vạt áo màu trắng ra, cung kính đưa lên trước mặt hắn: “ký tên vào đây cho tôi với.”
Hắn sửng sốt: “Ngươi…”
Tôi nịnh nọt nói: ‘Soái ca, huynh là người hoàn mỹ nhất mà tôi gặp, chưa từng có ai sánh bằng huynh, trên trời dưới đất thiên thu vạn năm khắp nơi bốn biển, chỉ duy nhất ông anh mà thôi.”
Hắn ngơ ngác một hồi, bỗng nhiên hét lớn: “Người đến chưa?”
Cửa lập tức bị một người bị đẩy ra, đi vào là một hắc y nhân khom người chờ lệnh.
‘Ngươi xác định nàng thật sự là Dung Sơ Cuồng?” hắn nhìn hắc y kia, lạnh lùng hỏi.
‘Thuộc hạ đã theo nàng đi vào địa giới Tế Nam , tuyệt đối không thể sai được.”
A! Thì ra theo dõi chúng tôi lâu như vậy, vì sao Phong Đình Tạ lại không phát hiện ra?
Tôi hồi phục lại tinh thần, nói liên thanh: “Đây là đâu? Ngươi là ai? Phong Đình Tạ đâu? Ngươi đem hắn đi đâu rồi?”
Mỹ nam im lặng không nói, bỗng nhiên vươn hai ngón tay ra đâm thẳng vào mi tâm của tôi, tôi lập tức cảm thấy một luồng huyền băng giống như hàn khí xâm nhập vào, trong nháy mắt không thể thở được. Cũng may luồng hàn khí đó chỉ kề sát mặt, cũng không lưu lại quá lâu, bằng không mặt của tôi đã đông cứng lại thành băng rồi.
‘Trầm Túy Thiên!” Tôi sau khi thở lại được, không cần suy nghĩ liền thốt lên ba từ này.
“Được lắm, Dung Sơ Cuồng, cuối cùng ngươi đã tỉnh lại.” Hắn không tỏ vẻ hổ thẹn gì, “Không thể tưởng tượng được ngươi cũng có ngày sử dụng mánh khóe này ra giang hồ.”
“Sử dụng mánh khóe?” Tôi nhíu mày.
“Không cần đóng kịch. Ngươi không nhận ra nơi này sao?”
Tôi quan sát căn phòng một chút, cũng chẳng có gì đặc biệt cả.
“Đây là…”
“Nơi này chính là ngọc bích phong.” Hắn cười lạnh lẽo, “Nhưng đã đổi chủ rồi.”
“A?” Tôi kêu lên một tiếng, thật không dám tin khi tôi vừa tỉnh lại thì đã ở trên Ngọc Bích phong rồi.
“Là huynh nửa đêm trộm tôi đưa đến đây phải không?”
‘Trộm đi?” Trầm Túy Thiên cười nhạt, “Nói như vậy cũng không sao.”
“Huynh muốn giết tôi?”
‘Lâm Thiếu từ còn chưa chết, ngươi vẫn còn dùng được.”
Tôi nhíu mày: “Ngươi dùng tôi uy hiếp hắn?”
‘Xem ra một chưởng kia không hoàn toàn làm hỏng đầu óc của ngươi.” Trầm Túy Thiện mặt không đổi sắc, nói: “Ta không rảnh rỗi cùng hắn chơi trò mèo vờn chuột. Biện pháp tốt nhất là bắt ngươi rồi ép hắn ra mặt.’
“Thật đáng tiếc.” Tôi thở dài.
“Đáng tiếc?”
“Đúng vậy!” Tôi lại than, cố rơi mấy giọt nước mắt: “Huynh đẹp trai như vậy, nhưng tôi lại là kẻ địch của huynh. Sao lại ân hận thế không biết?”
Sắc mặt Trầm Túy Thiên từ trắng chuyển sang xanh, bỗng nhiên cười: “”Hiện giờ ngaị gì cho ngươi đấu võ mồm, nhưng tốt nhất ngươi nên cầu nguyện, ba ngày sau lâm Thiếu từ có thể đến đúng giờ, nếu không….”
Tôi cũng cười cười: “Được. Không cần biết tôi có cầu nguyện hay không, có thể đi ra ngoài dạo được không?”
Trầm Túy Thiên cũng cười rất to: ”Thăm lại chốn xưa, khẳng định có tư vị khác.”
Thấy những…mỹ nhân này, tôi cuối cùng đã hiểu vì sao Lâm Thiếu Từ lại không thích Dung Sơ Cuồng. Cái gọi là để ngăn chặn dòng nước, không gì hơn ngoài Vu Sơn. Đương nhiên, luận về tướng mạo thì Dung Sơ Cuồng bị bại dưới các cô gái đó hết, nhưng khí chất của họ vô cùng mờ nhạt lãnh đạm, thiếu đi sự xinh tươi và phong tình của một cô gái.
Phong Đình Tạ thấy tôi im lặng, hắn nói: “Ngươi không ghen tị đấy chứ?”
Tôi suýt chút nữa thì rơi xuống ngựa, sức tưởng tượng của anh ta đúng là phong phú.
Phong Đình Tạ lại nói: “Giờ không phải là lúc để ngươi ghen tị, các nàng đến để trợ giúp đấy.”
Tôi đánh vào sau gáy anh ta: “Ghen cái đầu huynh, huynh nên cầu nguyện các cô nàng đó không tự đánh nhau trước thì hơn.”
“Yên tâm! Lâm thiếu chủ rất có bản lĩnh đối phó với các nữ nhân, bản lĩnh đó cũng rất nổi danh không kém gì so với Truy phong kiếm chém sắt như chém bùn của hắn.” Phong Đình Tạ châm biếm.
“Sao tôi cứ cảm thấy giọng điệu của huynh như đang ghen tị, chẳng lẽ trong các cô đó có người huynh ngưỡng mộ?”
Phong Đình Tạ quay sang lườm tôi: “Nói bậy bạ gì đó.”
Tôi cười to: “Bị tôi nói trung nên thẹn quá hóa giận chứ gì? Nói đi, có đúng không? Tôi sẽ giúp huynh bày mưu tính kế, đảm bảo huynh sẽ có mỹ nhân.”
Phong Đình Tạ bỗng thở dài, cúi đầu nói: “Ta chỉ lo cho Tịnh Ly…”
“Muội muội của huynh?” Tôi sửng sốt, “Cô ta cũng thích Lâm Thiếu Từ?”
Phong Đình Tạ không nói gì.
Tôi lại nói: “Cô ấy sẽ không đến Tế Nam đấy chứ?”
Phong Đình Tạ cũng không nói gì.
Tôi bị mất mặt, chẳng hỏi gì nữa.
Đến khi trời tối thì bầu không khí giữa hai người mới dần dần khá lên. Mắt nhìn thấy thành Tế Nam , người đi lại rất đông, cùng đến khách điểm nghỉ còn có năm cô gái khác.
Đến giờ ăn cơm chiều, có một cô gái xinh đẹp chừng mười lăm mười sáu tuổi mặc trang phục màu lục bắt đầu mở miệng châm biếm cô gái chừng hai mươi tuổi mặc trang phục màu trắng. Cô gái đó có nước da ngăm ngăm, mặt đẹp như tranh, vóc người thon thả, rất có anh khí.
Lục y thiếu nữ ám chỉ cô gái kia đen như than mà lại mặc trang phục màu trắng. Bạch y nữ tử tức giận run người, nhưng cố nín nhịn.
Phong Đình Tạ lập tức căn dặn chủ quán mang cơm nước lên phòng.
Tôi giận dỗi nói: “Có cảnh náo nhiệt miễn phí lại không xem mà đòi lên phòng. Các cô ấy sắp đánh nhau rồi, chúng ta không nên bỏ qua.”
Phong Đình Tạ cười nhạt nói: “Các nàng không đánh nhau đâu, ngươi không cần phải xem.”
“Hả?”
“Ngươi có biết tiểu cô nương lục y kia là ai không?”
“Là ai?”
“Là thâp tam tiểu thư của Tứ Xuyên đường môn, Đường Châu Ngọc. Võ công tuy không cao lắm nhưng hạ độc thì thuộc hạng bậc nhất.”
Tôi rùng mình. Nhìn cô bé khả ái như thế, hóa ra lại là một cao thủ dùng độc.
“Nếu không, nữ ma đầu Ngọc Linh Lung thuộc phái Mạc Bắc linh hồ có chịu thua kém như vậy không?”
“Thật không ngờ cô ta lại lặn lội từ xa ngàn dặm đến đây. Vậy còn ba cô kia là ai?”
“Người tuổi hơi lớn một chút kia là Các chủ Hải đường của ‘Các phi hoa’ ở Lạc Dương, mang khăn che mặt là Lâu Thiên Mạch của Vãn Tình Lâu ở Phúc Châu. Còn cô nương ngồi cạnh đó chính là Hạ Tiểu Tịch, đại đệ tử của ‘Tố kiếm môn’”
“Phi hoa các? Vãn Tình Lâu?” Tôi chột dạ hỏi: “Những…cái tên này nghe giống như…tên kỹ viện?”
“Kỹ viện? Ngươi đúng là có sự liên tưởng giỏi.” Phong Đình Tạ cười nhạt: “Ngươi có biết, hai năm gần đây hai nơi đó chiêu mộ được không ít cao thủ võ lâm.”
Tôi ngạc nhiên nói: “Họ chiêu nạp cao thủ để làm gì?”
Phong Đình Tạ cười ha hả nói: “Không phải các nàng chiêu nạp các cao thủ này, mà là những cao thủ này chủ động xin nhập vào làm môn hạ. Bởi vì hai nàng là mỹ nhân có tiếng trong giang hồ.’
“A…thì ra là thế.” Tôi bừng hiểu. Từ xưa anh dùng khó qua ải mỹ nhân!
“Vậy trên đường chúng ta gặp một người đầu đội mũ chùm, còn có một nữ cải nam trang, họ là ai?”
Phong Đình Tạ lườm tôi: “Nữ cải nam trang? Hắn rõ ràng là một đại nam nhân.”
Tôi giật mình: “Đàn ông mà giống như phụ nữ vậy? Thật không có thiên lý.”
Phong Đình Tạ nhíu mày: “Khi ngươi gặp hắn thì ngàn vạn lần đừng nói câu này. Có người nói Nam Cung Tuấn Khanh hận nhất cuộc đời là nói hắn giống nữ nhân.”
Lẽ nào Lâm Thiếu Từ không chỉ thu hút được tâm hồn các thiếu nữ, ngay cả đàn ông cũng không bỏ qua?
“Nam Cung Tuấn Khanh là ai?” Tôi mở to mắt, hỏi: “Lẽ nào hắn cũng thích Lâm Thiếu Từ?”
Phong Đình Tạ phá lên cười: “Dung Sơ Cuồng, ý nghĩ của ngươi cũng hơi quá đó…ha ha ha.”
Lần đầu tiên tôi thấy anh ta cười to sung sướng như vậy, anh chàng này lúc cười nhìn đẹp mắt hơn nhiều, tôi chống cằm, cười tủm tỉm ngồi ngắm nghía mỹ nam.
Phong Đình Tạ bị tôi nhìn chằm chằm, liền ho một tiếng: “Nam Cung Tuấn Khanh chỉ đơn độc đi ngang qua mà thôi. Còn về người đội mũ chùm đầu, ta cũng không biết.”
Tròng mắt tôi chuyển động, thử hỏi: “Theo huynh, có phải là muội muội của huynh không?”
“Không thể nào.” Sắc mặt Phong Đình Tạ biến đổi, “Tịnh Ly đã hết hy vọng đối với hắn rồi, sẽ không gặp…”
Tôi chờ anh ta nói tiếp, nhưng Phong Đình Tạ đột nhiên lại chuyển câu chuyện: “Lâm lão trang chủ mất tích, lại không có tin tức về Lâm thiếu trang chủ, ngươi không quan tâm họ, lại đi quan tâm những chuyện vớ vẩn khác.” Anh ta tại cười nhạt, nói: “Ngày mai đến Tế Nam , ngươi nên nghĩ phải đối phó với Trầm Túy Thiên như nào đi.”
Tôi nhún vai: “Xe đi đến núi ắtường. Đến Tế Nam rồi thì trước tiên sẽ thăm dò đã, rồi quyết định sau.”
Phong Đình Tạ tức giận nói: “Ta thật hoài nghi ngươi có đúng là Dung Sơ Cuồng không?”
Tôi cố ý thở dài nói: “Haizz, dù gì thì cũng có người bảo vệ, có thể vô tư mà ngủ một giấc đến sáng.”
Phong Đình Tạ không thèm nói gì, cúi đầu ăn.
Chỉ một lát sau, dưới lầu bỗng nhiên có tiếng động rất to, như là có tiếng bàn ghế bị đập vỡ.
Tôi lập tức mở cửa, đi ra lan can nhìn xuống dưới lầu.
“Nhìn cái gì vậy? Tất cả cút hết trở lại cho ta.”
Dưới lầu có tiếng quát lên, rồi lập tức có một luồng tia sáng bắn thẳng đến hai mắt tôi nhưng lại bị một vật gì cản bắn ngược trở lại. Luồng sáng đó tạo một đường vòng cung rất đẹp trên không trung, bay trở lại vào tay của bạch y nữ tử, người xem không biết còn tưởng hai mắt tôi không còn nữa chứ.
Ngọc Linh Lung khẽ kêu “a” một tiếng, ngẩng lên nhìn phía tôi, dường như không ngờ phi đao bị thất bại đánh ngược trở lại.
Phong Đình Tạ chắp tay đứng bên cạnh tôi, vẻ mặt thản nhiên, hình như khẳng định không hề sử dụng hai tay.
“Xem ra ngươi nói không sai.”
“Hả?”
“Trước tiên phải ngăn cản các nàng đánh nhau trước đã.”
Tôi nhìn dưới lầu, khách đều đã bỏ đi hết, Đường Châu Ngọc đang đấu với Ngọc Linh Lung, hai bóng bạch lục chiến đấu với nhau, giống như hai con bướm đang bay lượn, tư thái vô cùng mềm mại đẹp mắt. Cái không được hoàn mỹ chính là thức ăn cơm nước cũng theo đó bay tán loạn.
Hai người đó vẫn đánh nhau kịch liệt, còn ba người kia thì không hề cử động. Thận trọng điềm tĩnh nhất chính là Hải đường Các chủ, vẻ mặt lạnh lẽo là Lâu Thiên Mạch cùng với Hạ Tiểu Tịch yếu ớt và nhỏ bé, ba cô đều gần như ngồi yên, cúi đầu, im lặng ăn cơm rất tao nhã.
Tôi cười gượng: “Vậy huynh xuống ngăn cản họ đi.”
Phong Đình Tạ thản nhiên nói: “Hình như không liên quan gì đến ta thì phải?”
Tôi hỏi ngược lại: “Vậy lẽ nào lại liên quan đến tôi?”
Phong Đình Tạ liếc nhìn tôi, bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Dung cô nương, ngươi đừng quên, ngươi là trang chủ Ngự trì sơn trang đấy.”
Một câu nói con mẹ nó đúng là có tính uy hiếp, bên dưới lầu hai bóng người đột nhiên tách ra, ngay cả ba người đang ăn cơm cũng phải ngẩng đầu lên nhìn.
Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi bị năm mỹ nữ dùng mười con mắt sáng rực nhìn mình, tôi thấy sởn tóc gáy.
Không khí như ngừng lại.
Tôi thấy cổ họng khô khốc, định chửi rủa vài câu nhưng trong lòng có một âm thanh nhắc nhở tôi không được thất thố.
Vì vậy, tôi nở nụ cười, khóe miệng cong lên 27.5 độ – có người nói nụ cười như vậy là đẹp nhất. Sau đó giơ cánh tay trắng như tuyết lên, dùng một động tác ra hiệu rất đẹp mắt hướng tới mọi người vẫy vẫy tay – có người nói đây là động tác chuẩn mực của Hoàng thất Anh quốc.
“Hi, chào mọi người!”
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi chợt nghe phía sau có tiếng người bật kêu lên. Mấy người dưới lầu hai mắt còn mở to hơn, sáng rực hơn.
Nhưng vẫn không một ai nói gì.
Tôi mỉm cười nhìn các cô gái, ánh mắt đầy tập trung – phải khiến cho các nàng cảm nhận được sự quan tâm và sự thân thiết của tôi. Sau đó, rất nhẹ nhàng tôi từng bước từng bước đi xuống cầu thang – dáng vẻ vô cùng tự tin, khẳng định dáng vẻ của tôi giống như một đóa hoa sen, nhất định có thể vì bầu không khí cứng ngắc và tiêu điều mà mang đến một không khí mùa xuân ấp áp nhẹ nhàng, huống chi sau tôi còn có một Phong Đình Tạ vô cùng tuấn mỹ.
Khi tôi từng bước đi xuống cầu thang, ánh mắt mọi người cũng dõi theo từng bước chân của tôi, mỗi khi tôi di chuyển một chút, ánh mắt các nàng cũng di chuyển theo, dường như bị tôi làm cho chấn động.
Người tôi lâng lâng, thì ra được người khác để ý lại dễ chịu đến như vậy. Thảo nào đàn ông cứ thích lựa chọn nữ siêu nhân!
Ngay Khi tôi đặt chân xuống đất, bỗng nhiên người mất trọng tâm chân bị hụt vào khoảng không liền ngã lăn xuống tiếp xúc vô cùng thân mật với mặt đất lạnh léo.
Đầu óc tôi lơ mơ, mắt liền nhìn thấy một đôi bàn chân rất đẹp. Sau đó tôi run run, hai tay chống xuống đất cố đứng lên.
“Ngươi có làm sao không?” Phong Đình Tạ cúi người xuống, cơ mặt giật giật, hàm răng trắng cắn chặt lấy môi, từ trong hàm rằng chui ra năm chữ.
Tôi hạ thấp giọng nói xuống bé nhất: “Tôi chỉ muốn đào một lỗ để chui vào thôi.”
Phong Đình Tạ nhìn tôi chăm chú vài giây, khuôn mặt đẹp trai đỏ bừng, kéo từ cổ đến mang tai.
Tôi dùng ánh mắt để nói cho anh ta biết, nếu như anh ta dám cười tôi, tôi thề sẽ giết anh ta ngay lập tức.
Cuối cùng Phong Đình Tạ cũng nhịn được cười, đỡ tôi lên, dùng một giọng nói rất quái dị: “Theo như ngươi nói, những nữ hiệp này đến là tự nguyện trợ giúp, không cần phải hành lễ nghiêm trọng như vậy.”
Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện…những nữ hiệp này không hề có một tia nhạo báng nào, vẫn đang dùng ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn tôi. Trời ạ! Các cô ấy thật có trình độ!
Trong lúc tôi đang chuẩn bị ca ngợi các nàng vài câu, bên tai đột nhiên nghe được tiếng cười, nhưng là tiếng cười rất to.
Các nàng ai nấy đều cười ngặt nghẽo, Đường Châu Ngọc cười chảy cả nước mắt, Ngọc Linh Lung cười ôm bụng ngồi chồm hỗm dưới đất, Hạ Tiểu Tịch đang đứng thẳng nhưng vai thì rung lên bần bật, Lâu Thiên Mạch thì thở hồng hộc.
Tôi nghĩ mình phải nói vài câu, vì vậy cất tiếng thanh thanh: “Khụ, khụ, tôi đại diện cho Ngự trì sơn trang cảm tạ các vị nữ hiệp đã đến hỗ trợ…”
Lời nói của tôi bị cắt ngang.
“Buồn cười! Ai nói chúng ta phải giúp Ngự trì sơn trang hả?” Ngọc Linh Lung đứng thẳng lên, cười nhạt.
Tôi choáng, nét mặt thay đổi quá nhanh!
“Như vậy không phải các vị ngàn dặm xa xôi đến Tế Nam là để…”
Lời nói của tôi lại bị cắt ngang.
“Hừ! Chúng ta đến Tế Nam du ngoạn không được sao?” Đường Châu Ngọc ngẩng cao đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn ra.
Tôi hít một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn Phong Đình Tạ, thật muốn làm thịt anh ta quá, là tên khốn kiếp nào nói cho tôi biết là các nàng đến để hỗ trợ?
“Nói vậy, không phải các vị đến là giúp Lâm Thiếu…”
“Chúng ta đến giúp hay không giúp Lâm Thiếu chủ thì liên quan gì đến ngươi?” Lúc này, các cô gái đồng loạt đứng lên.
Tôi lùi hai bước, choáng quá! Hóa ra các nàng đã coi tôi là tình địch rồi! Có trời đất chứng giám, thích Lâm Thiếu Từ là Dung Sơ Cuồng, còn tôi thì gặp hàng ngàn vạn đàn ông đẹp trai trong và ngoài nước rồi.
Tôi suy nghĩ, nếu không có hành động gì lớn tiếp theo, thì e rằng không thể dẹp loạn được cả biển dấm chua của các nàng.
Vì vậy, tôi ôm lấy cánh tay của Phong Đình Tạ, nũng nịu kêu lên: “Tướng công, nếu họ không phải đến để hỗ trợ, vậy chúng ta lên lầu tiếp tục ăn cơm đi.”
Quả nhiên những lời này không kém gì sấm vang dội.
Các nàng cùng giật mình kêu lên: “Tướng công?”
“Các vị, nàng bị ‘huyền hàn băng ngọc chưởng của Trầm Túy Thiên đánh vào đầu nên đầu óc…” Phong Đình Tạ mặt thất sắc, nói xong định giãy thoát khỏi tay tôi. Tôi lập tức cấu anh ta một cái, anh chàng này muốn đẩy tôi ra để bỏ chạy ư? Không có cửa đâu.
Tôi xoay người cười hì hì nói: “Quên giới thiệu cho các vị biết, vị này chính là tướng công của tôi – Phong Đình Tạ.”
Hải Đường Các chủ đánh giá chúng tôi từ đầu đến chân, đột nhiên hỏi: “Giang hồ đồn võ công của Dung trang chủ…”
Phong Đình Tạ tiếp tục ném đá xuống giếng: “Đúng vậy, hiện giờ võ công của Dung trang chủ đã hoàn toàn bị mất…”
“Võ công hoàn toàn bị mất?” Các nàng cùng lúc hụt hơi.
Tôi cười gượng, lại cấu Phong Đình Tạ một cái – anh chàng xấu xa này nhân cơ hội liền đem chuyện này tuyên truyền khắp nơi, nhỡ có người là kẻ thù, vậy thì không phải tôi chết chắc rồi sao.
Các nàng liếc nhìn nhau, trong ánh mắt không hẹn mà cùng một một biểu hiện.
Ngọc Linh Lung bỗng nhiên bước tới, cầm tay tôi: “Thật không ngờ, Dung trang chủ một thân tuyệt thế võ công, vậy mà…”
Nàng không nói nữa, rồi đột nhiên ngả đầu vào, trong ánh mắt ngân ngấn lệ.Nhưng vì sao…tôi cảm giác…sự cảm thông của cô ấy như hơi quá?
Đường Châu Ngọc nghẹn ngào kêu lên: “Dung tỷ tỷ, muội thật buồn cho tỷ.”
Trong lòng tôi cười nhạt nghĩ: Tôi thấy cô chẳng có điểm gì gọi là đau buồn cả.
Hải Đường nhìn nhìn Phong Đình Tạ, hỏi: “Dung trang chủ, vị này thật sự là tướng công của ngươi?”
Biểu hiện của bốn người còn lại cũng có vẻ nghi ngờ, cùng nhau nhìn chúng tôi, ánh mắt còn sáng hơn đèn sân khấu.
Phong Đình Tạ khẩn trương muốn giải thích…
Tôi thầm than, con mẹ nó, bà đây bất cứ giá nào cũng…Vì thế, tôi dùng tay kéo mạnh Phong Đình Tạ thấp xuống một chút, anh ta vừa nghiêng người, tôi lập tức như lang sói bắt mồi áp vào môi anh ta, đây chính là kiểu nụ hôn sâu đúng nghĩa.
Chờ đến khi tôi dời khỏi môi Phong Đình Tạ, các nàng đều đã ngây người, trân trối nhìn chúng tôi.
Phong Đình Tạ cũng ngây người, mặt đỏ như mông khỉ.
Mẹ nó, như vậy mà không khiến các người tin thì bà đây sẽ tuyệt tích giang hồ.
Cuối cùng Hải Đường các chủ tuổi nhiều hơn, kiến thức rộng rãi, hồi phục lại tinh thần trước tiên: “A? Chúc mừng Dung trang chủ có được lang quân như ý.”
Những người còn lại như tỉnh mộng, cũng đều nói: “Chúc mừng chúc mừng.”
Tôi nắm tay Phong Đình Tạ, lễ phép đi dạo một vòng.
“Cám ơn, cám ơn! Nếu các vị không còn gì để nói, chúng ta lên lầu ăn cơm đây. Hẹn gặp lại.”
Nói xong, tôi kéo Phong Đình Tạ đang ngây người như phỗng xoay người lên lầu.
“A, Dung tỷ tỷ, còn…” Có người mở miệng.
Tôi xoay lại cười tươi như hoa: “Đường cô nương có chuyện gì?”
Đường Châu Ngọc cười giống đóa hoa hơn so với tôi: “Dung tỷ tỷ, tỷ có biết Lâm ca ca ở đâu không? Tất cả mọi người không ai biết tin tức của hắn hết.”
“Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi chứ?” Tôi giả vờ ra vẻ khó xử, học theo cách nói của cô ta, “Hơn nữa, tôi nghĩ hiện giờ Lâm Thiếu Từ hắn cũng không có tâm trạng mà cùng các cô nương đi du ngoạn Tế Nam đâu.”
Đường Châu Ngọc đỏ mặt.
Hải Đường nói: “Dung trang chủ, vừa rồi đắc tội. Chúng ta quả thật tới giúp Lâm thiếu chủ, còn hy vọng Dung trang chủ có thể…”
Tôi cắt ngang cô ta: “Chuyện này chờ ta và tướng công cơm nước xong rồi nói sau.”
Tôi bước vào phòng, lập tức đánh đòn phủ đầu: “Hắc hắc, ngươi từng nói, chỉ là xưng hô thôi …”
“Cái này được coi là giống nhau sao?” Phong Đình Tạ tức giận nói: “Các nàng đều là người trong giang hồ, nếu truyền ra ngoài…”
“Truyền ra thì kệ truyền ra, sợ cái gì chứ?’
Tôi đặt mông ngồi xuống giường, vén váy lên xem chỗ vừa bị ngã đau.
Phong Đình Tạ vội xoay người sang chỗ khác, vội kêu lên: “Sao ngươi có thể làm như vậy chứ?”
Tôi nhìn thấy đầu gối tím bầm, giận giữ nói: “Ai bảo huynh tiết lộ thân phận của tôi.”
‘Nhưng ngươi cũng không thể …làm những chuyện như vậy với ta trước mặt mọi người chứ…’ Có vẻ Phong Đình Ta lo thật sự.
Tôi bỗng cảm thấy rất buồn cười, đứng lên đi tới trước mặt anh ta, nắm vai của anh ta, nồng nàn nhìn thẳng vào anh ta, sau đó nói ra những câu mà nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết ngôn tình thường nói: “Yên tâm đi Tiểu Tạ, tôi sẽ chịu trách nhiệm với huynh.”
Phong Đình Ta hất tay tôi ra: “Đừng đùa nữa. Người nào cũng vậy cả thôi, Sở Thiên Dao nếu biết chúng ta có chuyện này sẽ giết ngươi mất.”
Tôi cười nhạt: “Huynh cần gì sợ hắn như thế? Không phải là hắn cũng cúi đầu trước Hán Vương đấy thôi!”
Phong Đình Tạ kêu: “Trời ơi, ta thấy ngươi đến giờ chẳng hiểu gì cả. Không phải là hắn cúi đầu trước Hán Vương, mà là Hán Vương có hắn mới dám trắng trợn làm ra những chuyện như vậy. Ngươi không biết hắn là một người đáng sợ như nào đâu.”
,Tôi vung tay lên: “Huynh mới là lo vô cớ. Tôi thành thật nói cho huynh biết, mặc dù có Sở Thiên Dao, Hán vương mưu phản cũng sẽ không thành công đâu.”
Phong Đình Tạ nhìn tôi: “Kỳ lạ, sao ngươi lại khẳng định như vậy?”
Tôi cười thần bí: “Lần trước nói qua rồi đấy. Là tôi học thiên văn, là nhìn sao mà tôi biết.”
Phong Đình Tạ cười khổ lắc đầu, tìm ghế ngồi xuống: “Hiện giờ ngươi tính sao?”
Tôi cười nói: “Việc cấp bách trước tiên là tìm chưởng quầy.”
Phong Đình Tạ sửng sốt.
Tôi thở dài: “Ngốc ạ, hiện giờ chúng ta là vợ chồng, dùng hai gian phòng sẽ lòi đuôi ra đấy.”
Phong Đình Tạ nhíu mày: “Chẳng lẽ muốn ta ngủ dưới đất?”
Tôi hiên ngang nói: “Vì bồi thường huynh, tôi ngủ dưới đất, nhưng chăn bông phải thuộc về tôi.”
“Thật chưa từng thấy ai như ngươi.” Phong Đình Tạ thở dài, “Ngươi nghĩ sẽ liên hệ với Lâm thiếu chủ như nào? Đám nữ nhân dưới lầu kia không dễ đối phó đâu.”
“Yên tâm đi, Lâm Thiếu Từ sẽ tự đến tìm tôi.”
“Hả?”
Tôi nhún vai: “Nếu tin tức giang hồ truyền nhanh như vẫn nói.”
Phong Đình Tạ ngạc nhiên: “Ngươi để lại dấu hiệu trên đường à?”
Tôi nhướng mắt: “Tôi nói là chuyện ‘chúng ta là vợ chồng’ ,nếu tin tức này truyền ra ngoài nhanh, chắc chắn hắn sẽ chủ động đến tìm chúng ta.”
Phong Đình Tạ còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng đập cửa.
Tiếng Đường Châu Ngọc ngọt ngào vang lên: “Dung tỷ tỷ, tỷ ăn xong chưa? Chúng ta muốn bàn chuyện với tỷ.”
Tôi đưa mắt cho Phong Đình Tạ, ý bảo anh ta nhanh đi tìm chưởng quầy.
Phong Đình Tạ nói khẽ: “Cẩn thận độc của nàng ta.”
Tôi gật đầu, đi ra mở cửa, năm người ào vào, mặt tươi như hoa, vẫn chiêu bài cũ, thái độ nịnh nọt.
Đường Châu cười hì hì nói: “Dung tỷ tỷ, không quấy rầy các người chứ?”
Tôi giật lại ghế ngồi, nói: “Không sao, bình thường nửa đêm chúng tôi mới làm chuyện đó, mời các vị ngồi”
Các nàng không ai nói gì.
Phong Đình Tạ mặt từ xanh chuyển sang đỏ.
Các nàng lập tức xông tới.
Hải Đường lên tiếng trước: “Dung trang chủ, rốt cuộc thì Lâm thiếu chủ đang ở đâu? Có bị thương hay không?”
Các nàng như rất chú ý đến tin tức này, nhất loạt nhìn tôi, trong phòng trở nên yên lặng.
Tôi thầm kêu khổ, tôi làm sao mà biết chứ? Tin tức của tôi còn ít hơn so với họ, tên khốn kiếp nào đó không nói gì chỉ ném một cái nhìn về phía tôi rồi bỏ đi, trong mắt anh ta làm gì có trang chủ là tôi đây chứ?
Tôi lảng tránh, cất tiếng: “Hiện giờ không thể tiết lộ, đến Tế Nam rồi tự nhiên các vị sẽ biết. Trầm Túy Thiên có nhiều tai mắt, chúng ta phải cẩn thận.”
Các nàng hụt hẫng, thất vọng.
Lâu Thiên Mạch đột nhiên nói: “Đúng vậy! Thiếu Từ rất thông minh, hiện giờ Trầm Túy Thiên đã chiếm ngọc bích phong, huynh ấy chỉ có thể ẩn náu trong chỗ tối…”
Đường Châu Ngọc hừ mũi: “Hừ, Thiếu Từ Thiếu Từ, gọi thân thiết quá nhỉ.”
Lâu Thiên Mạch cười lạnh lùng: “Ai gọi Lâm ca ca nghe buồn nôn thế.”
Tôi mắt thấy hai người họ sắp đánh nhau, vội hỏi: “Ha hà, mọi người tới để hỗ trợ, không phải là để cãi nhau. Không biết các vị có cách gì đối phó với Trầm Túy Thiên không?”
Trên mặt Đường Châu Ngọc lộ ra tia ngoan độc: “Ta có hơn trăm loại độc cho hắn sống không bằng chết.”
Ngọc Linh Lung không đồng ý: “Nhưng lại không thể tiếp cận hắn được, nghe nói huyền hàn băng ngọc chưởng của Trầm Túy Thiên đã luyện đến tầng thứ chín, người bình thường không thể làm được. Huống chi bây giờ hắn còn có Tứ tiên Tiêu dao bảo hộ.’
Tôi sửng sốt: “Tứ Tiên tiêu dao?”
Hạ Tiểu Tịch vốn ít nói nhất lên tiếng: “tứ tiên tiêu dao chính là bốn ma đầu ở Tây Vực, tự xưng là tứ tiên, võ công thâm sâu không lường được, bọn họ đã có hơn bốn mươi năm chưa từng đặt chân đến Trung Nguyên, không biết Trầm Túy Thiên đã dùng cách gì mà mời được bọn họ. Nếu không, hắn cũng không thể khinh địch mà đánh vào Ngọc bích phong.”
Tôi nhíu mày không nói, xem ra đối phó với Trầm Túy Thiên còn khó hơn so với tưởng tượng của tôi.
Hải Đường đột nhiên hỏi: “Dung trang chủ đã từng giao thủ với Trầm Túy Thiên, võ công của hắn có chút sơ hở gì không?”
Tôi cười khổ, tôi chưa từng giao đấu với anh ta, tôi chỉ là mượn cơ thể của Dung Sơ Cuồng mà thôi. Nhưng vì không muốn mất uy phong trước người khác, tự diệt sĩ khí của mình, tôi quyết định nói dối.
“Hôm đó tôi có uống chút rượu, đầu choáng váng hoa mắt, hắn bỗng nhiên xuất hiện đánh lén, cho nên…”
Đường Châu Ngọc kêu lên: “A? với võ công của tỷ tỷ, uống chút rượu không thể đến mức như thế, chẳng lẽ là trúng độc?”
Tôi ngẩn ra, tôi lại không nghĩ ra lý do này, không chừng lại là thật như vậy, chiếu theo cách nói của Phong Đình Tạ, võ công của Dung Sơ Cuồng xếp hàng thứ năm trở lên trong giang hồ, sao dễ bị một chưởng đã chết ngay được.
Lâu Thiên Mạch cũng không đồng ý: “Cái này cũng không thể nào. Trong chốn giang hồ bọn đạo chích vô sỉ rất nhiều, chuyên môn hạ độc hại người…”
“Ngươi nói cái gì?” Đường Châu Ngọc vỗ bàn, quát lên.
Tôi hoảng sợ, sợ hai người này trở mặt thì nguy hại đến Ngự trì sơn trang và tôi mất.
Hải Đường khuyên nhủ: “Đường gia muội tử không cần tức giận, Lâu cô nương không có ý nhắm vào muội đâu. Chúng ta đều là đến để trợ giúp đối phó Trầm Túy Thiên, ngàn vạn lần đừng vì người ngoài mà gây mất hòa khí người trong nhà.”
“Đúng vậy đúng vậy” Tôi gật đầu, ” Hay là mọi người về trước nghỉ ngơi đi, chờ ngày mai tới Tế Nam rồi tụ họp cùng Thiếu Từ, xem hắn có kế sách gì không.”
Mọi người vui vẻ: “Ngày mai có thể gặp hắn rồi phải không?”
Tôi cười gượng: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra.”
Hải Đường nói: “nếu như vậy thì chúng ta về phòng trước, sáng mai chờ Dung trang chủ cùng lên đường.”
Tôi tống năm người ra khỏi cửa, đóng cửa lại rồi thở phào, nếu tới để quấy rối chủ nhà, tốt nhất là đừng tới, chỉ là một đám ô hợp mà thôi!
Buổi tối, Phong Đình Tạ rất muộn mới trở về phòng.
Tôi mơ mơ màng màng nói: “Huynh đi đâu đấy?”
“Đi lòng vòng trên trấn một chút.”
Tôi trợn mắt: “Thế có phát hiện gì không?”
“Trên trấn có hai người rất lạ mặt, bộ dạng rất kỳ quái.”
Tôi ngồi bật dậy: ” Nam hay nữ? võ công thế nào?”
“Là nam, khinh công rất cao, ta theo họ được một đoạn đường thì bị họ bỏ lại.”
“không thể nào? Khinh công của huynh cũng rất giỏi mà.”
Phong Đình Tạ liếc tôi: “Hy vọng bọn họ là tìm Lâm Thiếu chủ.”
“Hắn quen nhiều cao nhân lắm không?”
‘Ta làm sao mà biết?” Phong Đình Tạ cười khổ nói, rồi xếp ghế lại, nằm xuống: “Mau ngủ đi, muộn rồi.”
Tôi gọi một tiếng, không thấy anh ta trả lời, chỉ chốc lát đã nghe tiếng ngáy, cũng không biết là ngủ thật hay giả vờ nữa.
Tôi mở mắt nhìn bóng tối trước mặt, đột nhiên rất nhớ Đào Hoa Thiếu, không biết anh hiện giờ thế nào? Đã đỡ ho chưa, có nhớ tôi như tôi nhớ anh không?
Mang nỗi nhớ Đào Hoa Thiếu, tôi đi vào giấc mộng, ý thức mông lung, giống như có gì đó nâng tôi bay lên, như là say rượu vậy, cảm giác như đang cưỡi mây đạp gió nhẹ nhàng bay bổng. Mây mù vờn bao quanh, tôi xoa tay, miệng chảy nước miếng, vội vàng lau lau, bỗng nhiên mọi thứ biến mất. Thì ra là một ảo ảnh.
Tôi thầm mắng trong ý nghĩ, rồi lại luyến tiếc mở mắt ta, một mực dụi vào chăn bông ấm áp, không muốn rời khỏi giường. Trong ngẩn ngơ, bỗng nhiên có tiếng cười khẽ, âm thanh cực nhỏ, đậm mùi châm chọc chế giễu.
Tôi không để ý tới mà trở mình, tiếp tục nằm ở chỗ cũ, mắng: “Còn không mau mang nước đến để đánh răng rửa mặt.”
Ai ngờ người kia cười to hơn.
Tôi nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Phong Đình Tạ, nếu huynh còn phát ra âm thanh này nữa, tôi sẽ dúi huynh vào nhà xí cho chết luôn.”
Những lời này có uy lực không nhỏ. Quả nhiên không có tiếng gì nữa, nhưng bất ngờ, hắn càng cười to hơn.
“Muốn chết à?”
Tôi đá chăn rơi xuống đất, bật dậy. Sau đó thì lập tức ngây người ra, tự véo mặt mình, đau quá, thật sự mình không phải nằm mơ.
Đứng trước mặt tôi là một siêu cấp mỹ nam, cho dù ở trong mộng cũng không có người nào như thế, không thể diễn tả hết được, tôi nghĩ nếu đây là khuôn mặt do thượng đế tạo ra thì nhất định sẽ vô cùng lo lắng, kiệt sức mà nhớ nhung hắn ở dưới nhân gian. Nếu thật sự là có thần, tôi nghĩ chính là người đang ở trước mặt này.
Anh ta mặc một bộ trường bào hắc bạch giao nhau, một nửa thuần trắng, một nửa huyền đen, dáng ngươi cao lớn, ngũ quan tuấn tú không ai sánh bằng, nhưng trên khuôn mặt lại là nụ cười tà ác giống như ma vương.
“Huynh không phải là Phong Đình Tạ.” Tôi ngẩn người ra một lúc, cuối cùng nặn ra những lời này.
Hắn cười càng to hơn, tiếng cười nghe như gió rít thét gào điên cuồng trong rừng trúc, như sóng dữ đập vào nham thạch.
“Huynh là ai?”
Hắn ngẩn ra, lông mày nhíu lại: “Xem ra ngươi còn chưa tỉnh ngủ, ta còn chờ một người sắp đến.”
Hắn nói xong rồi xoay người định đi, tôi vội vàng bước tới ngăn lại, mở to hai mắt nhìn hắn.
‘Sao vậy?” Hắn nhếch mắt.
Tôi lập tức giơ vạt áo màu trắng ra, cung kính đưa lên trước mặt hắn: “ký tên vào đây cho tôi với.”
Hắn sửng sốt: “Ngươi…”
Tôi nịnh nọt nói: ‘Soái ca, huynh là người hoàn mỹ nhất mà tôi gặp, chưa từng có ai sánh bằng huynh, trên trời dưới đất thiên thu vạn năm khắp nơi bốn biển, chỉ duy nhất ông anh mà thôi.”
Hắn ngơ ngác một hồi, bỗng nhiên hét lớn: “Người đến chưa?”
Cửa lập tức bị một người bị đẩy ra, đi vào là một hắc y nhân khom người chờ lệnh.
‘Ngươi xác định nàng thật sự là Dung Sơ Cuồng?” hắn nhìn hắc y kia, lạnh lùng hỏi.
‘Thuộc hạ đã theo nàng đi vào địa giới Tế Nam , tuyệt đối không thể sai được.”
A! Thì ra theo dõi chúng tôi lâu như vậy, vì sao Phong Đình Tạ lại không phát hiện ra?
Tôi hồi phục lại tinh thần, nói liên thanh: “Đây là đâu? Ngươi là ai? Phong Đình Tạ đâu? Ngươi đem hắn đi đâu rồi?”
Mỹ nam im lặng không nói, bỗng nhiên vươn hai ngón tay ra đâm thẳng vào mi tâm của tôi, tôi lập tức cảm thấy một luồng huyền băng giống như hàn khí xâm nhập vào, trong nháy mắt không thể thở được. Cũng may luồng hàn khí đó chỉ kề sát mặt, cũng không lưu lại quá lâu, bằng không mặt của tôi đã đông cứng lại thành băng rồi.
‘Trầm Túy Thiên!” Tôi sau khi thở lại được, không cần suy nghĩ liền thốt lên ba từ này.
“Được lắm, Dung Sơ Cuồng, cuối cùng ngươi đã tỉnh lại.” Hắn không tỏ vẻ hổ thẹn gì, “Không thể tưởng tượng được ngươi cũng có ngày sử dụng mánh khóe này ra giang hồ.”
“Sử dụng mánh khóe?” Tôi nhíu mày.
“Không cần đóng kịch. Ngươi không nhận ra nơi này sao?”
Tôi quan sát căn phòng một chút, cũng chẳng có gì đặc biệt cả.
“Đây là…”
“Nơi này chính là ngọc bích phong.” Hắn cười lạnh lẽo, “Nhưng đã đổi chủ rồi.”
“A?” Tôi kêu lên một tiếng, thật không dám tin khi tôi vừa tỉnh lại thì đã ở trên Ngọc Bích phong rồi.
“Là huynh nửa đêm trộm tôi đưa đến đây phải không?”
‘Trộm đi?” Trầm Túy Thiên cười nhạt, “Nói như vậy cũng không sao.”
“Huynh muốn giết tôi?”
‘Lâm Thiếu từ còn chưa chết, ngươi vẫn còn dùng được.”
Tôi nhíu mày: “Ngươi dùng tôi uy hiếp hắn?”
‘Xem ra một chưởng kia không hoàn toàn làm hỏng đầu óc của ngươi.” Trầm Túy Thiện mặt không đổi sắc, nói: “Ta không rảnh rỗi cùng hắn chơi trò mèo vờn chuột. Biện pháp tốt nhất là bắt ngươi rồi ép hắn ra mặt.’
“Thật đáng tiếc.” Tôi thở dài.
“Đáng tiếc?”
“Đúng vậy!” Tôi lại than, cố rơi mấy giọt nước mắt: “Huynh đẹp trai như vậy, nhưng tôi lại là kẻ địch của huynh. Sao lại ân hận thế không biết?”
Sắc mặt Trầm Túy Thiên từ trắng chuyển sang xanh, bỗng nhiên cười: “”Hiện giờ ngaị gì cho ngươi đấu võ mồm, nhưng tốt nhất ngươi nên cầu nguyện, ba ngày sau lâm Thiếu từ có thể đến đúng giờ, nếu không….”
Tôi cũng cười cười: “Được. Không cần biết tôi có cầu nguyện hay không, có thể đi ra ngoài dạo được không?”
Trầm Túy Thiên cũng cười rất to: ”Thăm lại chốn xưa, khẳng định có tư vị khác.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook