Khải Khải lúc này mới hiểu rõ tác dụng của chú ấn này, chỗ nào đó trong lòng phảng phất như xúc động. Troy thấy Khải Khải hai mắt như một đôi hắc diệu thạch nhìn chằm chằm mình, có chút hoảng, đang không biết làm gì, Khải Khải đột nhiên giữ cằm hắn. Troy sửng sốt, chỉ thấy Khải Khải tiến gần tới, trên miệng hắn chạm nhẹ một cái, triệt để sửng sốt. Khải khả nhìn Troy ngây người đứng đó, tay vuốt lên môi hắn, thấp giọng nói, "Đây là thưởng cho anh."

Troy tức thì nhìn Khải Khải trên mặt vừa mang vài phần trêu tức lại có mấy phần tà mị, đã nghĩ nhào tới ôm lấy gặm cắn cái miệng kia, không ngờ Khải Khải đã nhanh nhẹn vọt sang một bên, xoay người lại như bắt chuyện với tiểu cẩu vẫy tay với hắn, "Đi thôi, nhanh trở lại." Troy trái lại tức thì đuổi kịp theo.

Đi không bao xa, đã thấy bọn Safi trước mắt, Diệp và Đông Đông thấy Khải Khải không có việc gì, đều thở phào một hơi, hai cậu nhóc trái lại tới gần bắt đầu cọ cọ dụi dụi, Khải Khải xoa xoa đầu hai người. Mọi người tập trung lại, điểm lại hành lý vật tư, may là cũng không thiếu đi nhiều, lúc này sắc trời đã tối, Safi và Sam nổi lửa xếp bếp chuẩn bị làm cơm, Đông Đông đã sớm đói bụng, lôi lôi kéo kéo Khải Khải nấu mì.

Ăn xong, bởi bị mùi thức ăn dễ dẫn dã thú tới, vì thế mọi người thu dọn đồ, chuyển đến cạnh một con suối, chuẩn bị dựng lều.

"Mọi người tập trung trong lều xem vệ tinh định bị trên địa đồ, trên mặt hiện rõ tổ viên chỉ còn một người sống còn đang di chuyển.

"Hẳn là Lưu Dịch Tư." Khải Khải bất đắc dĩ lắc đầu, "Xem phương hướng, hình như là bên ngoài rừng."

"Nếu như không có gì ngoài ý, hắn hẳn là trong tay giữ một tấm bia đá." Khải Khải nói, "Nếu hắn cũng là Hạng Vũ thuê, chắc hẳn sẽ đem tấm bia đá đó trở về."

"Vậy thì chúng ta chỉ cần tìm tấm bia bộ tộc bọn Hắc Kim, là có thể trở về ha?" Sử Diễm Phỉ hỏi, "Chỉ còn lại một tấm ở Nga."

"Phải." Khải Khải gật đầu, "Hiện tại then chốt chính là dù cho tới Dimana Tia Parsons, xem tình hình còn có Hắc Kim, cơ hội cũng rất trắc trở."

"Đêm nay trước hết nghỉ ngơi đã, ta và Safi thay phiên gác đêm." Sam nói, "Sáng mai chúng ta vào sâu bên trong Hutan Gelap , con Thao Thiết bị trọng thương, hẳn là không còn lợi hại nhiều nữa."

Tất cả mọi người đều đồng ý.

Đêm đó, Đông Đông và Diệp cũng ngủ tận cùng trong lều, Sử Diễm Phỉ bên cạnh cũng thiếp đi rất nhanh. Người dẫn đường Carew dù sao tuổi tác cũng không còn nhỏ, cả ngày chạy tới chạy lui, thật sự cũng có chút quá, đã sớm khò khò an giấc, chỉ có Khải Khải và Troy dựa vào cửa lều chợp mắt. Safi và Sam bên ngoài lều chú ý tình huống xung quanh, bởi vì hai người đều có khứu giác và thính giác hơn người, bởi vậy có bọn họ gác đêm, người trong lều có thể an tâm ngủ. Hơn nữa Sam và Safi vốn có thể tỏa ra mùi động vật, nhất là Safi, trên người có mùi của mãng vương khiến rắn rết trăm mét xung quanh có muốn đến cũng phải tránh đi.

Đêm đã khuya, rừng nhiệt đới thỉnh thoảng lại có tiếng côn trùng kêu vang, xa xa lại có tiếng dã thú gầm gừ, người trong lều đều đã ngủ say, Safi lẳng lặng ngồi một chỗ, Sam dựa vào lều híp mắt.....Lúc này, đột nhiên nghe được từ bụi cỏ có tiếng gầm gừ yếu ớt, Sam mở mắt, mũi hít hít, biểu tình trên mặt có hơi khó hiểu.

"Thế nào lại có mùi mèo?" Safi cũng nhăn mặt.

"Hừ!" Sam liếc trắng mắt một cái, đứng lên, hướng cánh rừng gầm gừ hai tiếng, rất nhanh, một con hổ Bengal chừng nửa tuổi chạy tới, đuôi còn vẫy vẫy nhẹ, chạy tới trước mặt Sam, có chút quá thân thiết mà cọ tới cọ lui chân cậu.

Begal: Khu vực được phân chia giữa Bangladesh và Ấn Độ

"Nào, ngoan." Sam gãi gãi nhẹ cằm tiểu lão hổ, "Mày sao có một mình? Phải? Hả.....Mới rời mẹ bắt đầu sống một mình, được, thực rất giỏi."

Tiểu lão hổ thoải mái phát ra tiếng rên hừ hừ, hưởng thụ Sam gãi gãi xoa xoa, Safi thấy thú vị, liền hỏi, "Mèo lớn quá a?"

Sam vẻ mặt cực kì không thích được trừng anh, "Ngươi có kiến thức không vậy, đây là hổ a!"

"Con hổ nhỏ như vậy?" Safi nghĩ một chút quyết định đổi giọng.

"Hổ Bengal vốn cũng rất nhỏ, huống chi nó vẫn chỉ là một con hổ con!" Sam bất mãn nhe răng, lại nghe tiểu lão hổ kia cúi đầu kêu mấy tiếng.

"Chúng ta hả? Chúng ta muốn đi Hutan Gelap , tìm đồ đằng Dimana Tia Parsons." Sam vuốt đầu hổ con nói, như đang nói chuyện phiếm.

"Cái gì?" Sam nghe hổ cô lỗ cô lỗ một trận, giật mình hỏi, "Dimana Tia Parsons có nội chiến?"

Tiểu lão hổ lại cô lỗ cô lỗ, Sam mày nhăn sâu cả lại, "Như vậy.....đúng thật là kỳ quái."

"Làm sao vậy?" Safi hiếu kì.

"Nó nói, Dimana Tia Parsons nội chiến, tù trưởng và người của thần thủ hộ đánh nhau." Sam hỗ trợ phiên dịch, "Hai ngày này đánh túi bụi, các loài vật đều chạy đến."

"Người của thần thủ hộ?" Safi nghĩ lạ lùng, "Người của thần thủ hộ không phải là Hắc Kim?"

Sam kêu mấy tiếng, hổ con cũng trả lời, Sam lắc đầu, "Nó nói, Hắc Kim là người trừng phạt của Hutan Gelap, cũng không phải thần thủ hộ, thần thủ hộ là thần thú, bất quá nó đã quá già, hơn nữa cấm người Dimana Tia Parsons và người ngoài gặp nhau, tù trường mới lên còn rất trẻ, rất có sức sống , bất đồng với lão thần thủ hộ, vì thế đánh nhau."

"Hiện tại đánh thế nào rồi?" Khải Khải không biết tỉnh từ lúc nào, tựa ở cửa lều hỏi.

Sam hỏi hổ con Begal, tiểu lão hổ rầm rì mấy tiếng, Sam quay lại nói, "Nó cũng không biết, bất quá thời điểm nổi dậy, đánh nhau rất kịch liệt, nói không chừng rất quyết liệt, thế nhưng đến lúc đó khẳng định có tranh đoạt đồ đằng."

"Phải rồi?" Safi đột nhiên nói, "Con hổ con này hẳn là biết đường đến Dimana Tia Parsons? Nó có thể đưa chúng ta đi không?"

Sam hỏi, tiểu lão hổ dường như hơi có do dự. Khải Khải từ balo lấy ra một miếng thịt bò lớn và một hộp thịt, tiểu lão hổ liền chạy tới ngửu ngửu, nhìn bọn Khải Khải, kêu mấy tiếng với Sam.

Sam có chút dở khóc dở cười nhìn Khải Khải, "Nó nói có thể đưa chúng ta đi, bất quá chúng ta sau đó phải cung cấp đồ ăn ngon cho nó."

"Con hổ này cũng thật gian manh." Troy cười cười nói, "Hiện tại là không thành vấn đề, bất quá đến lúc ra khỏi rừng thì làm sao?"

Hổ con lại sát vào tai Sam mấy tiếng, Sam gật đầu, "Nó nói đến lúc đó không cần cung cấp nữa."

Mọi người thương lượng xong, tiểu lão hổ ngay bên ngoài lều Khải Khải nằm úp sấp, ngày mai bắt đầu dẫn đường.

Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp và Đông Đông vừa dậy, kinh hỉ nhìn thấy một con hổ con, hai người một hổ hiển nhiên rất hợp nhau, Sử Diễm Phỉ nhịn không được hỏi Sam, "Cậu có cảm thấy, Khải Khải về phương diện thu phục thú con, rất có khả năng a."

Tiểu lão hổ được gọi Tidur, dọc đường đi, nó nói cho mọi người về tình hình ở Dimana Tia Parsons. Hổ Begal vốn là biểu tượng cho thần linh rừng rậm, Carew thấy bọn Khải Khải có thể nói chuyện được với hổ Begal, càng thêm chắc chắn những người này được thần tín nhiệm.

Mọi người đi không bao lâu, đã tới sát biên giới Dimana Tia Parsons, nơi sâu nhất trong Hutan Gelap .

"Phía trước là tới." Sam nói, "Tidur nói các giải đất sát biên giới rất nguy hiểm, người Dimana Tia Parsons mai phục rất nhiều nỏ, bọn họ bắn cái nào cũng đều có độc."

Khải Khải âm thầm thấy may mắn, may mà gặp được con hổ con này, bằng không thì còn phải mạo hiểm một phen.

Troy dọc đường đi đều nhìn chằm chằm Tidur, đột nhiên lẩm bẩm, "Con hổ này hình như không giống hổ Begal lắm."

Carew thận trọng nói, "Tôi đã sớm muốn nói, các cậu có thấy chữ vương trên lưng nó không?"

Khải Khải cúi xuống tỉ mỉ nhìn kĩ, chỉ thấy trên đầu hổ con có cái gì giống như chữ vương, thế nhưng trên lưng tiểu lão hổ cũng rõ ràng có một chữ vương.

"Cái này nghĩa là gì?" Sam không hiểu hỏi Carew.

"Đây là tiêu chí Hổ vương?" Carew nói, "Con hổ con này là con trai Hổ vương."

"Hổ vương?" Tất cả mọi người đều giật mình cúi đầu nhìn tiểu lão hổ quỳ rạp trên mặt đất, liếm lông bụng một cách khó coi, "Thực nhìn không ra nha."

Lúc này, Tidur đột nhiên cảnh giác, quay đầu nhìn Sam, gầm gừ mấy tiếng.

"Có người tới."Sam nói với Khải Khải.

"Trước trốn đã." Khải Khải bí mật trốn dưới một bụi cậy, không bao lâu, có mấy thổ dân mặc da rắn cầm giáo đi qua, hình như là tuần tra. Mọi người nhìn nhau ---- trang phục giống Hắc Kim.

Sử Diễm Phỉ đột nhiên nói, "Nếu như cơ thể đẹp một chút, vóc người tốt một chút, mặc như vậy cũng rất đẹp, quần lại ngắn chút nữa thì tuyệt rồi......" Nói chưa dứt lời, đã bị Sam véo một cái, "Anh lại muốn ăn thêm bài học nữa đúng không?"

Sử Diễm Phỉ ủy ủy khuất khuất nhìn Sam, "Không có, tôi nghĩ cậu mặc vào hẳn là nhìn cũng rất tốt, thấy da rắn thế nào?"

Sam nhướn nhướn mày, nhìn Sử Diễm Phỉ một lượt, ghé vào tai anh nói nhỏ, "Có thể, bất quá anh phải mặc da báo."

Sử Diễm Phỉ nghe xong đỏ mặt, tới cọ cọ, "Cậu đáng ghét......"

Mọi người bên cạnh nhịn không được mà nổi hết da gà.

"Người tuần tra không có giống nhau." Tidur nói cho Sam, "Xem ra bên trong đã đánh rất kịch liệt."

"Hai bên ai lợi hại hơn?" Khải Khải đột nhiên hỏi.

"Người trong rừng không thể đấu tranh với thần thủ hộ." Tidur trả lời, "Nếu không phải thần thủ hộ già sắp chết, hẳn là cũng không phát sinh chuyện này."

"Già sắp chết?" Troy suy nghĩ một chút, "Thần thủ hộ này bao nhiêu tuổi?"

"Ta nghe mẹ nói, chỉ ít sống mấy nghìn năm, cùng tuổi với rừng."

"Thao Thiết thọ bao lâu?" Khải khải hỏi Troy.

"Đại khái mấy nghìn đi." Troy lại nghĩ chút, nói, "Hẳn là bất lão bất tử, bất quá nó cũng phải thần thú của khu rừng này, nó sẽ bị mùi hôi thối của cây khô lá héo làm bị thương."

Khải Khải gật đầu, hỏi carew, "Bác nói, người Dimana Tia Parsons nghe hiểu, phải không?"

Carew gật đầu.

"Khải, có kế hoạch gì?" Troy hỏi.

"Tù trưởng Dimana Tia Parsons nếu bởi vì lí do hạn chế cấm vận mà đấu tranh với thần thủ hộ, đó là một người tiến bộ, chúng ta cứ như thế xông vào nói, một đám loạn cũng không biết ai đánh ai, không bằng tim tù trưởng kia làm một cái giao dịch, chúng ta giúp hắn giải quyết thần thủ hộ, hắn cho chúng ta thác ấn đồ đằng." Khải Khải hỏi mọi người, "Mọi người nghĩ sao?"

Mọi người nhin nhau, đều gật đầu, biểu thị cách này được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương