Đại Mạo Hiểm Chi Thập Nhị Kim La
-
Chương 13
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó Mạc Ninh vào phòng, nhìn bốn phía, lạnh lùng cười, đến cửa sổ, nhìn tình huống phía dưới.
Nhìn thấy cương thi dưới lầu đi kiếm ăn, khinh bỉ, lạnh lùng nói một câu “Cố lộng huyền hư”. Đưa tay lên, đẩy cửa sổ ló đầu ra, nhìn cương thi bên dưới, sờ sờ cằm, như đang tính toán cái gì, chợt nghe đằng sau “cạch” một tiếng........
Mạc Ninh quay lại, cửa phòng mình đột nhiên mở, bên ngoài cũng không có người, hành lang tối om. Nhìn bốn phía xung quanh, cũng không có người, khóe miệng hơi nhếch lên, đi về giường.
Khi anh đến gần giường, tay đột nhiên phản ứng bắt cái gì trong không khí, thuần thục rút ra một ngân đao trong túi, đâm vào không khí, cổ tay nắm ngân đao như bị cái gì bắt lấy.
Mạc Ninh lạnh lùng cười: “Hiện hình đi.......”
Vừa nói, chỉ thấy từ cổ tay, xuất hiện một bàn tay trong suốt, sau đó, bàn tay đó từng chút hiện rõ ràng, từ bàn tay đến cánh tay, bả vai, thân thể......Cuối cùng cả người đều hiện rõ, là Troy mang ý cười trên mặt.
“Ngươi quả nhiên không đơn giản.” Troy nhìn Mạc Ninh hỏi, “Không phải bác sĩ bình thường đi..........Cuối cùng thì ngươi là ai?”
Mạc Ninh thu dao, cười: “Tôi là bác sĩ.”
Troy đánh giá Mạc Ninh một lượt, cười lạnh: “Đi theo Khải Khải, có mục đích gì.”
“Mục đích?” Mạc Ninh vẻ mặt trào phúng cười, “Người có mục đích, hẳn là anh đi.” Nói xong, tay cầm dao ném về phía sau, chuẩn xác cắm trúng ót cương thi đang bám lấy cửa số muốn trèo vào.
“Ngao....” Cương thi hét thảm một tiếng, chỉ thấy vết thương ngân đao tạo ra bắt đầu cháy.............Nhanh như chớp, ngọn lửa kì lạ đột nhiên “ầm” một tiếng bốc cháy lớn, toàn bộ cương thi bị ngọn lửa lạ đốt cháy, lại nhìn cương thi, đã cháy thành đen, vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích.
Troy nhìn cương thi cháy đen, hơi nhăn mặt. Mạc Ninh tay nhẹ đẩy mắt kính, chỉ dùng một ngón tay, đồng thời, gió thổi, cương thi nháy mắt tan thành tro bụi.
“Ngươi là......” Troy hồ nghi nhìn Mạc Ninh, “Thầy trừ tà?”
Mạc Ninh mỉm cười, mắt lạnh nhìn Troy, ra hiệu im lặng, “Anh là ác ma, tôi là thầy trừ tà, anh cảm thấy hứng thú, tự nhiên tôi cũng hứng thú.”
“Thật không.” Troy cười lạnh, “Ta đây cũng không thể giữ lại ngươi...........” Nói xong liếm liếm tay mình, móng tay đỏ bỗng chốc mọc dài, lại rất sắc nhọn.
“Đừng vội.” Mạc Ninh khoát tay chặn hắn lại, “Tôi với anh mục đích khác nhau, anh không cần lo lắng.”
“Khác nhau?” Troy trợn mắt, “Dựa vào cái gì phải tin ngươi.”
Mạc Ninh thở dài, lấy ra ảnh cho Troy xem.
Kết quả Troy vừa nhìn ảnh, thấy trong ảnh là một ông già tóc trắng, có vẻ rất hiền lành.
“Thầy tu Matthew” Troy kinh ngạc, “Anh với ông ấy có quan hệ gì?”
“Ông ấy là sư phụ tôi.” Mạc Ninh thản nhiên nói, “Ba năm trước, ông cũng nhận một lời mời, đi Đông Nam Á tìm bản đồ thần bí gì đó, sau không thấy trở về.”
“Matthew mất tích?” Troy đưa trả ảnh cho Mạc Ninh, “Anh hoài nghi cái ông ấy tìm, cũng là bản đồ lần này?”
“Tôi với bản đồ cũng không hứng thú.” Mạc Ninh cất ảnh đi, lạnh lùng nói, “Tôi chỉ muốn biết thầy tôi đi đâu.”
Troy gật đầu, lại nhìn Mạc Ninh một cái, cười cười rồi rời đi, trước khi đi không quên quay lại nhắc nhở: “Anh tốt nhất an phận thủ thường.” Nói xong, đóng cửa.
Mạc Ninh thấy hắn đi, mới đến cửa sổ, nhìn chằm chằm cương thi trong sân vào đêm.
Thầy trừ tà ở Trung Cổ tương đối phát đạt, nhưng hiện tại gần như đã tuyệt tích. Matthew có thể nói là thầy trừ tà còn lại hiện thời, tuổi lớn nhất, cũng có năng lực nhất, là loại sức mạnh gì, lại có thể khiến lão một đêm mất tăm hơi không thấy đâu?
Troy rời khỏi phòng Mạc Ninh, trở về phòng Khải Khải, vừa vào cửa, đã thấy một đám vật nhỏ trong không trung, quay chung quanh Khải Khải, Troy nhíu mày, vung tay lên, vật nhỏ chạy nhanh thét chói tai, đến góc tường nhìn chằm chằm Troy, “Đáng ghét, quỷ hẹp hòi.”
“Các ngươi mới chính là quỷ.” Troy đi đến cạnh Khải Khải, thấy anh mệt nhọc ngủ, lại quay lại trừng mắt nhìn mấy tiểu quỷ, “Các ngươi biết rõ cho ta, đừng có chủ ý với hắn.”
Đám kia không dám cãi, tiểu quỷ có cánh cùng nhau le lưỡi với Troy, tức giận nói: “Ai cần! HỪ!” Nói xong bay đi.
Troy bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xuống cạnh giường, tay nhẹ nhàng sửa tóc Khải Khải một chút, lẩm bẩm: “Vừa rồi nhìn thấy lúc đó em thật đáng sợ.......Lần này em đừng hòng chạy thoát.” Nói xong, cúi đầu hôn lên trán Khải Khải, đứng dậy rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Khải Khải chậm rãi mở mắt, lắc lắc đầu, có chút không hiểu đêm qua là nắm mơ hay sự thật. Trên người cũng không có gì khác lạ, kiểm tra một lượt, lại nghĩ một chút, Khải Khải vẫn là chối bỏ chuyện mình đã ăn thứ ghê tởm đó, bởi vậy tự nói với mình đêm qua là nằm mơ, là ác mộng ghê tởm.
Đứng dậy, Khải Khải thay quần áo ra ngoài, đến hành lang, chỉ thấy đại sảnh dưới lầu, Troy cùng Mạc Ninh đối mặt ngồi uống hồng trà, trên bàn có vài đĩa bánh ngọt, một tờ báo.
“Tỉnh nha, cục cưng.” Troy nhiệt tình chào hỏi, “Như thế nào không ngủ thêm chút nữa, tôi sẽ tặng em một cái hôn sáng sớm.”
Khải Khải tự động coi hắn như không tồn tại, hỏi Mạc Ninh, “Những người khác đâu?”
Mạc Ninh nhún vai, “Lamy và Eckener sáng sớm đã tập luyện........Sử Diễm Phỉ, Diệp, Đông Đông còn chưa dậy.”
Khải Khải để ý thời điểm Mạc Ninh nói ba người kia, Troy khóe miệng cười rất nhẹ.....Dự cảm bất hảo.
Đi tìm hai người, Khải Khải mở phòng Sử Diễm Phỉ, chỉ thấy trong phòng một cái giường hoa lệ lớn, Sử Diễm Phỉ cả người bọc chăn lụa, tóc vàng tán loạn, trên người loang lổ phiến ngân, ngủ hỗn loạn. Khải Khải cũng không phải trẻ con, đương nhiên có thể nhìn ra trên người Sử Diễm Phỉ là gì.........Mí mắt giật vài cái. Sử Diễm Phỉ trở mình, vòng eo thon gọn cùng cặp chân trắng lộ ra, mặt trong đều là dấu vết ái muội, như ẩn như hiện. Chợt nghe Sử Diễm Phỉ như nói mê: “Ân.....đáng ghét, đừng chạm chỗ đó........Ân ~”
Khải Khải quay người, đóng cửa lại, đem toàn bộ những gì vừa rồi trong đầu trong ba giây xóa bỏ, tự nói với mình đó là ảo giác.
Troy vừa uống hồng trà vừa cười, nhìn con mèo đen Sam ngồi cạnh mình, “Ăn sạch a.”
Sam “meo meo” mấy tiếng, tiếp tục liếm lông, trên mặt như đang cười.
Khải Khải tiếp tục đến phòng Diệp, mở vừa liền thấy, Diệp và con mãng xà Safi quấn quýt lấy nhau.
Khải Khải kinh hãi, Diệp không phải bị quấn chết rồi đi, đi vài bước, định xem tình hình, con bạch sâm nhiên đột nhiên ngẩng đầu, miệng đầy máu mở to lao vào Khải Khải. May mắn Khải Khải thân thủ nhanh nhẹn, theo bản năng né người đi, con rắn tấn công hụt, ngẩng đầu cảnh giác nhìn anh.
Một người một rắn đang giằng co căng thẳng, Diệp mơ màng ngồi dậy, mắt to chậm rãi mở, tỉnh táo lại việc đầu tiên làm là ôm tát phỉ cọ cọ hai cái, “ Safi , buổi sáng tốt lành.”
Khải Khải sửng sốt, chỉ thấy con rắn trườn mình lui lại, cái đuôi thu về quấn quanh lấy Diệp, nằm bên cạnh Diệp
Diệp ôm rắn vô cùng thân thiết, quay lại thấy Khải Khải đứng cách đó không xa sắc mặt trắng bệch, đờ người hỏi: “Nha........Đội trưởng anh sao lại ở trong phòng tôi?”
...........Trầm mặc một lát, Khải Khải lại đi ra ngoài, đóng cửa, lại tự mình xóa hết toàn bộ cảnh tượng vừa thấy, hoàn toàn xóa hết!
Vì không cần lại làm chính mình bị kích thích, Khải Khải trước khi vào phòng Đông Đông chuẩn bị tâm lí, mở cửa.......Đông Đông ôm chăn ngủ trên giường.
Khải Khải thở nhẹ, cuối cùng cũng có một người bình thường, đi tới, lay gọi Đông Đông, “Dậy nào!”
Đông Đông ậm ừ hai tiếng, lại tiếp tục ngủ.
“Này!” Khải Khải lại lay, “Rời giường đi!”
Đông Đông xoay người, mông chổng lên, nằm úp tiếp tục ngủ.
Khải Khải nhìn trời, lười như vậy làm sao vào rừng được, tay nắm cổ cậu, “Rời giường!”
Đông Đông cũng không biết đang mơ cái gì, đột nhiên bắt lấy tay Khải Khải, hung hăng cắn, “Thơm quá.........”
“Đau...........” Khải Khải kinh hoảng, tiểu quỷ kia có phải cố ý hay không, nhưng cắn một phát chảy cả máu, kéo mạnh tay về, Khải Khải vừa muốn chửi vừa muốn mắng, lại thấy Đông Đông từ cổ họng phát tiếng “Gừ gừ........”, cảm giác có chút kì dị.
“Này?” Khải Khải kinh ngạc nhìn Hạng Vấn Đông, “Nhóc như thế nào..........”
Anh còn chưa nói xong, thì đã thấy Đông Đông bò........đúng vậy, là bò không phải ngồi hay đứng.
Chỉ thấy Đông Đông da mặt vốn là tái nhợt lại xuất hiện kí hiệu màu đỏ, mà tai nháy mắt đã dần biến nhọn, đưa mắt lên nhìn, liếm liếm khoé miệng nhìn Khải Khải, dùng giọng nói lạnh băng không chút cảm xúc, nói: “Máu.......Cho ta........”
Khải Khải vì Đông Đông biến đổi mà ngây người, lui vài bước, chỉ thấy Đông Đông đột nhiên cả người chấn động, sau đó nhưng biến đổi vừa rồi biến mất, khôi phục nguyên dạng, cuối cùng lại tiếp tục ngủ.
Khải Khải trầm mặc rất lâu, thấy Đông Đông ngủ, mới thở nhẹ, dựa vào tưởng thở, lại một lần nữa ra khỏi phòng, đóng cửa đứng ở hành lang, cảm thấy mình tối qua mơ ngủ đại khái là chưa có tỉnh.
Dưới lầu Troy không biết đứng lên từ lúc nào, ngẩng đầu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Khải Khải, hơi nhíu mày.
“A” Mạc Ninh nhấc chén hồng trà trên bàn nhấp một ngụm, cười nói: “Thật nghĩ không ra, nhóc con đó lại là trân thú khó tìm.”
Troy liếc mắt nhìn anh, cảnh cáo bớt lo chuyện người.
Mạc Ninh bình thản nhún vai, không nói gì.
Khải Khải ấn ấn huyệt thái dương, đau đầu.......Đột nhiên giật mình, vết thương trên tay Đông Đông cắn...........Đã biến mất
Sau đó Mạc Ninh vào phòng, nhìn bốn phía, lạnh lùng cười, đến cửa sổ, nhìn tình huống phía dưới.
Nhìn thấy cương thi dưới lầu đi kiếm ăn, khinh bỉ, lạnh lùng nói một câu “Cố lộng huyền hư”. Đưa tay lên, đẩy cửa sổ ló đầu ra, nhìn cương thi bên dưới, sờ sờ cằm, như đang tính toán cái gì, chợt nghe đằng sau “cạch” một tiếng........
Mạc Ninh quay lại, cửa phòng mình đột nhiên mở, bên ngoài cũng không có người, hành lang tối om. Nhìn bốn phía xung quanh, cũng không có người, khóe miệng hơi nhếch lên, đi về giường.
Khi anh đến gần giường, tay đột nhiên phản ứng bắt cái gì trong không khí, thuần thục rút ra một ngân đao trong túi, đâm vào không khí, cổ tay nắm ngân đao như bị cái gì bắt lấy.
Mạc Ninh lạnh lùng cười: “Hiện hình đi.......”
Vừa nói, chỉ thấy từ cổ tay, xuất hiện một bàn tay trong suốt, sau đó, bàn tay đó từng chút hiện rõ ràng, từ bàn tay đến cánh tay, bả vai, thân thể......Cuối cùng cả người đều hiện rõ, là Troy mang ý cười trên mặt.
“Ngươi quả nhiên không đơn giản.” Troy nhìn Mạc Ninh hỏi, “Không phải bác sĩ bình thường đi..........Cuối cùng thì ngươi là ai?”
Mạc Ninh thu dao, cười: “Tôi là bác sĩ.”
Troy đánh giá Mạc Ninh một lượt, cười lạnh: “Đi theo Khải Khải, có mục đích gì.”
“Mục đích?” Mạc Ninh vẻ mặt trào phúng cười, “Người có mục đích, hẳn là anh đi.” Nói xong, tay cầm dao ném về phía sau, chuẩn xác cắm trúng ót cương thi đang bám lấy cửa số muốn trèo vào.
“Ngao....” Cương thi hét thảm một tiếng, chỉ thấy vết thương ngân đao tạo ra bắt đầu cháy.............Nhanh như chớp, ngọn lửa kì lạ đột nhiên “ầm” một tiếng bốc cháy lớn, toàn bộ cương thi bị ngọn lửa lạ đốt cháy, lại nhìn cương thi, đã cháy thành đen, vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích.
Troy nhìn cương thi cháy đen, hơi nhăn mặt. Mạc Ninh tay nhẹ đẩy mắt kính, chỉ dùng một ngón tay, đồng thời, gió thổi, cương thi nháy mắt tan thành tro bụi.
“Ngươi là......” Troy hồ nghi nhìn Mạc Ninh, “Thầy trừ tà?”
Mạc Ninh mỉm cười, mắt lạnh nhìn Troy, ra hiệu im lặng, “Anh là ác ma, tôi là thầy trừ tà, anh cảm thấy hứng thú, tự nhiên tôi cũng hứng thú.”
“Thật không.” Troy cười lạnh, “Ta đây cũng không thể giữ lại ngươi...........” Nói xong liếm liếm tay mình, móng tay đỏ bỗng chốc mọc dài, lại rất sắc nhọn.
“Đừng vội.” Mạc Ninh khoát tay chặn hắn lại, “Tôi với anh mục đích khác nhau, anh không cần lo lắng.”
“Khác nhau?” Troy trợn mắt, “Dựa vào cái gì phải tin ngươi.”
Mạc Ninh thở dài, lấy ra ảnh cho Troy xem.
Kết quả Troy vừa nhìn ảnh, thấy trong ảnh là một ông già tóc trắng, có vẻ rất hiền lành.
“Thầy tu Matthew” Troy kinh ngạc, “Anh với ông ấy có quan hệ gì?”
“Ông ấy là sư phụ tôi.” Mạc Ninh thản nhiên nói, “Ba năm trước, ông cũng nhận một lời mời, đi Đông Nam Á tìm bản đồ thần bí gì đó, sau không thấy trở về.”
“Matthew mất tích?” Troy đưa trả ảnh cho Mạc Ninh, “Anh hoài nghi cái ông ấy tìm, cũng là bản đồ lần này?”
“Tôi với bản đồ cũng không hứng thú.” Mạc Ninh cất ảnh đi, lạnh lùng nói, “Tôi chỉ muốn biết thầy tôi đi đâu.”
Troy gật đầu, lại nhìn Mạc Ninh một cái, cười cười rồi rời đi, trước khi đi không quên quay lại nhắc nhở: “Anh tốt nhất an phận thủ thường.” Nói xong, đóng cửa.
Mạc Ninh thấy hắn đi, mới đến cửa sổ, nhìn chằm chằm cương thi trong sân vào đêm.
Thầy trừ tà ở Trung Cổ tương đối phát đạt, nhưng hiện tại gần như đã tuyệt tích. Matthew có thể nói là thầy trừ tà còn lại hiện thời, tuổi lớn nhất, cũng có năng lực nhất, là loại sức mạnh gì, lại có thể khiến lão một đêm mất tăm hơi không thấy đâu?
Troy rời khỏi phòng Mạc Ninh, trở về phòng Khải Khải, vừa vào cửa, đã thấy một đám vật nhỏ trong không trung, quay chung quanh Khải Khải, Troy nhíu mày, vung tay lên, vật nhỏ chạy nhanh thét chói tai, đến góc tường nhìn chằm chằm Troy, “Đáng ghét, quỷ hẹp hòi.”
“Các ngươi mới chính là quỷ.” Troy đi đến cạnh Khải Khải, thấy anh mệt nhọc ngủ, lại quay lại trừng mắt nhìn mấy tiểu quỷ, “Các ngươi biết rõ cho ta, đừng có chủ ý với hắn.”
Đám kia không dám cãi, tiểu quỷ có cánh cùng nhau le lưỡi với Troy, tức giận nói: “Ai cần! HỪ!” Nói xong bay đi.
Troy bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xuống cạnh giường, tay nhẹ nhàng sửa tóc Khải Khải một chút, lẩm bẩm: “Vừa rồi nhìn thấy lúc đó em thật đáng sợ.......Lần này em đừng hòng chạy thoát.” Nói xong, cúi đầu hôn lên trán Khải Khải, đứng dậy rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Khải Khải chậm rãi mở mắt, lắc lắc đầu, có chút không hiểu đêm qua là nắm mơ hay sự thật. Trên người cũng không có gì khác lạ, kiểm tra một lượt, lại nghĩ một chút, Khải Khải vẫn là chối bỏ chuyện mình đã ăn thứ ghê tởm đó, bởi vậy tự nói với mình đêm qua là nằm mơ, là ác mộng ghê tởm.
Đứng dậy, Khải Khải thay quần áo ra ngoài, đến hành lang, chỉ thấy đại sảnh dưới lầu, Troy cùng Mạc Ninh đối mặt ngồi uống hồng trà, trên bàn có vài đĩa bánh ngọt, một tờ báo.
“Tỉnh nha, cục cưng.” Troy nhiệt tình chào hỏi, “Như thế nào không ngủ thêm chút nữa, tôi sẽ tặng em một cái hôn sáng sớm.”
Khải Khải tự động coi hắn như không tồn tại, hỏi Mạc Ninh, “Những người khác đâu?”
Mạc Ninh nhún vai, “Lamy và Eckener sáng sớm đã tập luyện........Sử Diễm Phỉ, Diệp, Đông Đông còn chưa dậy.”
Khải Khải để ý thời điểm Mạc Ninh nói ba người kia, Troy khóe miệng cười rất nhẹ.....Dự cảm bất hảo.
Đi tìm hai người, Khải Khải mở phòng Sử Diễm Phỉ, chỉ thấy trong phòng một cái giường hoa lệ lớn, Sử Diễm Phỉ cả người bọc chăn lụa, tóc vàng tán loạn, trên người loang lổ phiến ngân, ngủ hỗn loạn. Khải Khải cũng không phải trẻ con, đương nhiên có thể nhìn ra trên người Sử Diễm Phỉ là gì.........Mí mắt giật vài cái. Sử Diễm Phỉ trở mình, vòng eo thon gọn cùng cặp chân trắng lộ ra, mặt trong đều là dấu vết ái muội, như ẩn như hiện. Chợt nghe Sử Diễm Phỉ như nói mê: “Ân.....đáng ghét, đừng chạm chỗ đó........Ân ~”
Khải Khải quay người, đóng cửa lại, đem toàn bộ những gì vừa rồi trong đầu trong ba giây xóa bỏ, tự nói với mình đó là ảo giác.
Troy vừa uống hồng trà vừa cười, nhìn con mèo đen Sam ngồi cạnh mình, “Ăn sạch a.”
Sam “meo meo” mấy tiếng, tiếp tục liếm lông, trên mặt như đang cười.
Khải Khải tiếp tục đến phòng Diệp, mở vừa liền thấy, Diệp và con mãng xà Safi quấn quýt lấy nhau.
Khải Khải kinh hãi, Diệp không phải bị quấn chết rồi đi, đi vài bước, định xem tình hình, con bạch sâm nhiên đột nhiên ngẩng đầu, miệng đầy máu mở to lao vào Khải Khải. May mắn Khải Khải thân thủ nhanh nhẹn, theo bản năng né người đi, con rắn tấn công hụt, ngẩng đầu cảnh giác nhìn anh.
Một người một rắn đang giằng co căng thẳng, Diệp mơ màng ngồi dậy, mắt to chậm rãi mở, tỉnh táo lại việc đầu tiên làm là ôm tát phỉ cọ cọ hai cái, “ Safi , buổi sáng tốt lành.”
Khải Khải sửng sốt, chỉ thấy con rắn trườn mình lui lại, cái đuôi thu về quấn quanh lấy Diệp, nằm bên cạnh Diệp
Diệp ôm rắn vô cùng thân thiết, quay lại thấy Khải Khải đứng cách đó không xa sắc mặt trắng bệch, đờ người hỏi: “Nha........Đội trưởng anh sao lại ở trong phòng tôi?”
...........Trầm mặc một lát, Khải Khải lại đi ra ngoài, đóng cửa, lại tự mình xóa hết toàn bộ cảnh tượng vừa thấy, hoàn toàn xóa hết!
Vì không cần lại làm chính mình bị kích thích, Khải Khải trước khi vào phòng Đông Đông chuẩn bị tâm lí, mở cửa.......Đông Đông ôm chăn ngủ trên giường.
Khải Khải thở nhẹ, cuối cùng cũng có một người bình thường, đi tới, lay gọi Đông Đông, “Dậy nào!”
Đông Đông ậm ừ hai tiếng, lại tiếp tục ngủ.
“Này!” Khải Khải lại lay, “Rời giường đi!”
Đông Đông xoay người, mông chổng lên, nằm úp tiếp tục ngủ.
Khải Khải nhìn trời, lười như vậy làm sao vào rừng được, tay nắm cổ cậu, “Rời giường!”
Đông Đông cũng không biết đang mơ cái gì, đột nhiên bắt lấy tay Khải Khải, hung hăng cắn, “Thơm quá.........”
“Đau...........” Khải Khải kinh hoảng, tiểu quỷ kia có phải cố ý hay không, nhưng cắn một phát chảy cả máu, kéo mạnh tay về, Khải Khải vừa muốn chửi vừa muốn mắng, lại thấy Đông Đông từ cổ họng phát tiếng “Gừ gừ........”, cảm giác có chút kì dị.
“Này?” Khải Khải kinh ngạc nhìn Hạng Vấn Đông, “Nhóc như thế nào..........”
Anh còn chưa nói xong, thì đã thấy Đông Đông bò........đúng vậy, là bò không phải ngồi hay đứng.
Chỉ thấy Đông Đông da mặt vốn là tái nhợt lại xuất hiện kí hiệu màu đỏ, mà tai nháy mắt đã dần biến nhọn, đưa mắt lên nhìn, liếm liếm khoé miệng nhìn Khải Khải, dùng giọng nói lạnh băng không chút cảm xúc, nói: “Máu.......Cho ta........”
Khải Khải vì Đông Đông biến đổi mà ngây người, lui vài bước, chỉ thấy Đông Đông đột nhiên cả người chấn động, sau đó nhưng biến đổi vừa rồi biến mất, khôi phục nguyên dạng, cuối cùng lại tiếp tục ngủ.
Khải Khải trầm mặc rất lâu, thấy Đông Đông ngủ, mới thở nhẹ, dựa vào tưởng thở, lại một lần nữa ra khỏi phòng, đóng cửa đứng ở hành lang, cảm thấy mình tối qua mơ ngủ đại khái là chưa có tỉnh.
Dưới lầu Troy không biết đứng lên từ lúc nào, ngẩng đầu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Khải Khải, hơi nhíu mày.
“A” Mạc Ninh nhấc chén hồng trà trên bàn nhấp một ngụm, cười nói: “Thật nghĩ không ra, nhóc con đó lại là trân thú khó tìm.”
Troy liếc mắt nhìn anh, cảnh cáo bớt lo chuyện người.
Mạc Ninh bình thản nhún vai, không nói gì.
Khải Khải ấn ấn huyệt thái dương, đau đầu.......Đột nhiên giật mình, vết thương trên tay Đông Đông cắn...........Đã biến mất
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook